Lãnh Đạo Và Theo Ta

Prescott, Arizona, USA.

65-1031A

1
[Ban Thiếu nhi hát bài “The Old Time Religion”... - Biên tập] Nếu điều đó là tốt lành cho tất cả các em, thì cũng tốt đẹp cho chúng ta nữa.
[Một anh em nói, “Bây giờ, các cháu thiếu nhi biếu Anh một món quà.” - Bt] Ô! Kẹo. [Các thiếu nhi tặng Anh Branham một món quà.] Cám ơn các em. [Một chị nói, “Thưa Anh Branham, chỉ là một món quà nhỏ, các em đã để dành từng xu. Và..?...”] Cảm ơn chị. Cảm ơn người anh em của tôi. Cảm ơn các cháu thiếu nhi. Tôi thật cảm ơn các cháu rất, rất nhiều. Cầu xin Đức Chúa Trời ban phước cho các cháu.
Như các cháu biết, Chúa Jêsus phán, “Quả thật, hễ các ngươi làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy, ấy là các ngươi cũng làm cho Ta nữa.” Các em là người nam, người nữ của ngày mai. Nếu còn có ngày mai.
2
[Băng trống] ... [Một nhóm thiếu nhi hát bài hát khác. - Bt Tôi nghĩ, sau tất cả điều đó, bây giờ tôi có thể giảng 4 tiếng đồng hồ. Tôi đã bắt đầu nghĩ mình có cảm giác mệt mỏi. Không ngạc nhiên các cô bé hát hay quá, các bé trai bé gái; lắng nghe các chị, những người mẹ hát, những ca sĩ tuyệt vời làm sao! Thật hay. Cháu gái, ai dạy cháu bài hát đó? Có phải cháu là người băng qua đường mà tôi gặp phải không? Tất cả các em có giọng hát hay quá... Tôi nghĩ hát hay nhất mà tôi đã từng nghe ở đây. Các em luyện tập rất nhiều phải không? [Một anh nói, “Không, chúng tôi hát như thế.” - Bt] Tốt lắm, các em chắc được ban ơn hát thật hay như vậy.
3
Tôi thích hát hay. Tôi thích nghe hát thật hay. Tôi đã thường nói, khi lên Thiên đàng, tôi thích được ở đó nghe hát. Tôi sẽ chẳng bao giờ chán hát.
Các bạn biết, lời hát đem đến sự khích lệ. Các bạn biết điều đó, phải không? Khi những người lính ra trận, các bạn biết họ làm gì không? Họ đàn và hát để khích lệ chính họ. Khi chúng ta ra trận mà hát, lời hát khích lệ chúng ta tiếp tục đi.
Tôi cám ơn những thiếu nhi đã tặng món quà xinh đẹp đó... Bà Branham, Rebekak, Joseph, Sarah, và tất cả chúng tôi cám ơn rất nhiều. Thật khó nói những người bạn bé nhỏ, “Không. Các bạn đã biết để dành những đồng xu của mình. Tôi - tôi không muốn nhận nó.” Các bạn biết tôi cảm thấy như thế nào, tôi không muốn nhận nó; Nhưng tôi nhìn thấy một cái hóa đơn 10 đô-la trong thẻ nầy. Tôi nghĩ, “Mình có thể nhận cái đó được không?” Tôi nghĩ, “Làm sao mình có thể nhận được?”
4
Nhưng tôi nhớ một câu chuyện nhỏ, tôi muốn kể cho các bạn. Một ngày kia, có một người đàn bà góa, bà ta có nhiều con, cha những đứa trẻ chết rồi. Bà có 2 đồng xu và đi ra đường. Số tiền này là 1/10 (phần mười), giống như những đồng xu mà tất cả các bạn tiết kiệm, bà ta dâng vào kho của Đức Chúa Trời. Chúa Jêsus đứng đó nhìn thấy. Tôi tự hỏi, “Nếu tôi đứng ở đó, tôi sẽ làm gì?” Có lẽ, tôi chạy nhanh đến và nói, “Không, không, chị ơi, đừng làm như thế. Chúng tôi không cần, thật sự chúng tôi không cần. Chị đem về cho những đứa con.” Tôi không để cho bà làm điều đó, nhưng Chúa Jêsus để cho bà làm điều đó. Hiểu không? Ngài cho phép bà làm điều đó. Tại sao? Ngài biết ban cho có phước hơn nhận lãnh. Ngài biết Ngài sẽ làm gì cho bà.
Vì thế, tôi cảm ơn những người bạn nhỏ với cả tấm lòng chân thành.
5
Tôi muốn nói lời cảm ơn đến mỗi một người anh em, Anh Leo và Gene về thời gian thật là ấm áp trong tình thông công mà tôi đã nhận được trong 3 ngày thờ phượng. Ngay cả ở trong rừng, khi tôi cố gắng tự mình đi vào khu rừng và nghĩ mình đang đi săn, bằng cách này hay cách khác, tôi nhìn và nghe các bạn nói. Trưa hôm nay, tôi được vinh dự thăm viếng nhà các bạn. Tôi chẳng bao giờ nhìn thấy và đi bộ vào bất cứ khu rừng nào mà mình sẽ gọi nó là ngôi làng. Tôi chưa bao giờ thấy sạch sẽ đến thế, những ngôi nhà ấm áp, mọi người rất kính sợ Đấng Christ và Phúc âm, mà tôi chưa hề thấy ở một nơi nào. Chắc chắn, các em bắt đầu bước đi trên con đường đúng đắn, hãy tiếp tục đi, Đức Chúa Trời sẽ ở cùng các em. Tôi thăm vài người, tôi sẽ thăm những chị em khác dịp khác; Thậm chí không biết họ là ai, tôi có thể chỉ nhìn thấy con mắt và lỗ mũi dưới những cái mũ trùm đầu của họ. Bây giờ, tôi tin mình biết họ rõ hơn qua thái độ và cử chỉ nhã nhặn của Anh Leo và Gene, người dẫn tôi thăm các nhà quanh đây, bắt tay với những em thiếu nhi, những nam nữ Tiên tri của thế hệ sắp đến, nếu còn có một thế hệ sắp đến.
6
Như bạn biết, Chúa Jêsus yêu thương trẻ con. Có lần, một cậu bé tên là Môi-se; chúng ta sẽ nói về cậu bé một chút xíu. Cậu bé là người rất tốt... Các em có biết điều gì làm cho cậu ta trở nên người tốt không? Cậu bé có người mẹ tuyệt vời nuôi dạy cậu. Đấy, chính là điều đó. Bà đã dạy cho Môi-se về Chúa. Các em là những cậu bé, cô bé cũng có những người mẹ giống như vậy để chăm sóc và dạy về Chúa. Xin nhớ kỹ điều đó.
Các em có biết, Điều răn đầu tiên ở trong Kinh thánh, Điều răn đầu tiên có lời hứa, kèm theo một lời hứa không? Có lẽ hơi khó cho các em để hiểu được những điều răn này. Điều răn đầu tiên là “Trước mặt Ta ngươi chớ có các thần khác.” Nhưng Điều răn lớn... Nó có một lời hứa cho con cái. Các em có biết điều đó không? Ngài phán, “Hỡi kẻ làm con cái phải hiếu kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho.” Hãy chăm sóc cha mẹ các em, hãy làm điều đó các em sẽ có cuộc sống lâu dài trên đất, để Đức Giê-hô-va ban cho các em để có nhiều thời gian để phục vụ Ngài.
Tôi hy vọng sẽ nhìn thấy nhiều giáo sĩ, nhiều ca sĩ, nhiều nhà Truyền giáo của ngày đó, nếu còn có một thời sau thời đại của chúng ta.
7
Chỉ có một điều dưới đây, vì tấm lòng tử tế các em làm hại một người bạn. Tôi ăn cho đến nỗi tôi không thể ăn được nữa, tôi chưa bao giờ được đãi nhiều như thế. Nếu là một Thiên thần từ Thiên đàng xuống, cũng không thể được đối đãi tốt hơn. Điều duy nhất tôi có thể nói với các em là, “Cảm ơn các em.” Khi các em xuống Tucson, có lẽ tôi không thể đối xử với các em tốt như vậy, bởi vì tôi không biết cách. Tôi không có cách ứng xử đó, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Hãy xuống.
Chắn chắc tôi muốn cảm ơn Anh Chị Shantz. Tôi có đặc ân được tham dự buổi nhóm phước hạnh con trai, con gái nhỏ của anh chị chiều hôm nay. Cho phép chúng ta dùng nhà anh ta ở đây để thờ phượng... Bạn biết, có những việc như vậy diễn ra trong ngày Kinh thánh, bạn biết Phúc âm... Tôi biết dường như rất ít. Chúng ta sẽ nghĩ không phải. Điều này thật giống như Đức Chúa Trời, như Đức Chúa Trời và họ ở trong thời đó.
Nhớ rằng, nếu có vài năm nữa, họ nhìn lại đây và nói, “Nếu tôi chỉ sống trong những ngày ở Prettcos. Nếu tôi chỉ sống...” Bây giờ, chúng ta đang sống trong ngày đó. Thế thì chúng ta đi vào cuối con đường, sau đó chúng ta đợi phần thưởng của mình vào ngày lớn ấy.
8
Bây giờ, tôi mở Lời Đức Chúa Trời ra và đọc. Nhưng trước khi chúng ta đọc, chúng ta thưa chuyện với Ngài giây lát.
Lạy Chúa Jêsus yêu kính, con không thể bày tỏ — cảm xúc và lòng biết ơn của con đến Anh Mercier, Anh Goal, tất cả những người bạn tốt và con cái của họ, họ đối đãi thật tử tế với chúng con từ khi chúng con ở đây. Lòng tử tế đó chúng con không tưởng tượng được. Chúng con biết họ đáng yêu và hòa nhã. Chúng con không biết rằng, chúng con được đối xử một cách trang trọng như thế. Đức Chúa Trời ôi! Con cầu xin Sự Hiện Diện của Ngài ở trong buổi cắm trại này, Đức Thánh Linh đầy dẫy vào mỗi tấm lòng ở đây và Ngài sẽ ban Sự Sống Đời Đời. Hôm nay, chúng con vui mừng, cầu xin ngày cuối cùng chúng con sẽ gặp nhau trong Sự Hiện Diện Ngài, Người mà chúng con thờ phượng, yêu kính và dâng lời ngợi khen. Chúa ôi! Xin gìn giữ chúng con trung tín với Ngài và Lời của Ngài cho đến ngày đó. Chúng con cầu nguyện trong Danh Chúa Jêsus. A-men!
9
Sáng nay, chúng ta ở với nhau quá lâu. Tôi sẽ cố gắng nói chuyện thật nhanh với những người bạn thiếu nhi, và người lớn hơn cũng sẽ hiểu nữa.
Tôi muốn đọc một phân đoạn Kinh thánh được tìm thấy ở đây trong sách Mác, và tôi muốn đọc từ câu 17 của chương 10.
Ngài đi ra đường, có một người chạy đến, quỳ trước mặt Ngài, mà hỏi, rằng, Thưa Thầy Nhơn Lành tôi phải làm gì để được hưởng Sự Sống Đời Đời?
Đức Chúa Jêsus phán rằng, Tại sao ngươi gọi Ta là nhơn lành? Chỉ có một Đấng Nhơn lành là Đức Chúa Trời.
Ngươi biết các điều răn: Đừng phạm tội tà dâm, đừng giết người, đừng trộm cướp, đừng làm chứng dối, đừng làm gian, hãy hiếu kính cha mẹ.
Anh ta thưa rằng: Thưa Thầy, tôi đã giữ điều đó...(đúng hơn)... từ khi còn nhỏ.
Chúa Jêsus nhìn người mà yêu mến... (chàng trai nầy)... Ngài phán với anh ta; Ngươi còn thiếu một điều, hãy đi và bán gia tài mình, đem phân phát cho kẻ nghèo khó, sẽ được của báu ở trên trời, hãy đến và theo Ta.
Vì anh ta có nhiều của cải nên nghe những lời đó, nét mặt anh rầu rĩ ra đi buồn rầu.
10
Bây giờ, với các cháu thiếu nhi, với những người lớn và hết thảy, tôi muốn nói Sứ điệp nầy thật đúng giờ và nhanh hết sức. Tôi muốn lấy tựa đề cho bài giảng, “Hãy Theo Ta,” một chủ đề: “Lãnh Đạo...” Đi theo, và người nào đó lãnh đạo; “Lãnh Đạo,” và “Hãy theo Ta.” Những người trẻ...
Hãy nhớ, bước đi đầu tiên mà mỗi một chúng ta đã đi, nhờ sự giúp đỡ của người nào đó. Các bà mẹ nhớ những bước chân đầu tiên mà đứa con bé nhỏ của mình đi, còn chúng không nhớ điều đó nữa. Nhưng người hướng dẫn bạn bước đi đầu tiên sẽ nhớ. Tôi nhớ Billy Paul, Joseph và tất cả đứa con của tôi khi chúng đi bước chân đầu tiên của mình.
11
Người mẹ thường hướng dẫn con mình tập những bước chân đầu tiên, bởi vì người mẹ ở nhà trong khi cha đứa trẻ đi làm việc, cố gắng để kiếm sống. Trẻ em phải tập đi những bước chân đầu tiên. Vào buổi tối, khi chúng đi vào người cha đang nói. Ngừoi mẹ nói, “Ồ, ba nó ơi, John và Mary, con trai và con gái bé bỏng của chúng ta đi được rổi. Hãy đến xem nầy.” Chỉ một bước thôi nhưng người mẹ phải nắm bàn tay và chúng nắm những ngón tay mẹ, bởi vì các em còn yếu, đi chưa vững, có khi ngã té. Vì thế, các em phải nắm lấy bàn tay mẹ để đi những bước đầu tiên của mình.
Vậy thì, người nào đó đã giúp đỡ em khi đi bước đầu tiên. Các em cũng sẽ tập cho đến bước cuối cùng trong cuộc sống, có người sẽ hướng dẫn các em. Đấy, đúng thế. Tôi muốn các em nhớ điều đó. Bước đi đầu tiên của các em đã có người hướng dẫn, thì cũng có người hướng dẫn các em đến bước chân cuối cùng.
12
Chúng ta phải được hướng dẫn. Các em biết, Đức Chúa Trời ví chúng ta như chiên. Các em có biết một con chiên không thể tự dẫn đường cho mình được không?. Nó sẽ đi lang thang và lạc đường. Nó không thể tự định hướng cho mình được. Nó phải được người ta dẫn đường. Đôi khi... Người chăn chiên được giao nhiệm vụ dẫn dắt bầy chiên. Đó là ngày trở lại của Đức Chúa Jêsus; Ngài là Người Chăn Chiên hiền lành dẫn dắt bầy chiên.
Nhưng ngày nay (Các em hiểu không?), chúng ta đang sống trong một thời đại khác; mọi thứ đều được thay đổi và bị lầm đường lạc lối. Các em có biết con người dẫn dắt chiên ngày nay là ai? Con dê. Các em có biết con dê sẽ dẫn chúng đi đến đâu? Đi ngay vào hàng làm thịt, chiên không biết mình sẽ đi đến đâu hơn là đi theo người dẫn đường, vì thế, dê dẫn chúng đến hàng làm thịt nầy. Rồi dê nhảy lên ra khỏi hàng, còn chiên đi vào và bị giết. Xem đấy, dê là người dẫn sai đường...
Nhưng Chúa Jêsus là Người Chăn Hiền Lành chăn dắt chiên mình, Ngài dẫn chúng đến Sự Sống và nắm lấy tay chúng. Nhưng phải có người dẫn dắt chiên.
13
Đầu tiên là sự trìu mến của người mẹ sau là sự dạy dỗ của cha. Người mẹ giúp các em để đi bước chân chập chững. Tất cả chúng ta nhìn xem cha của mình là người khôn ngoan. Bởi vì, ông là trụ cột của gia đình... Không những là người rất khôn khéo, mà ông còn là người lãnh đạo gia đình mình, vì thế, chúng ta phải làm những điều mà cha chúng ta dạy. Khi ông ta nói, “Bây giờ, hỡi con, ba muốn làm điều nầy điều kia...” Vậy chúng ta nghe ông ta vì điều đó là khôn ngoan: Ông đã học biết nhiều, chúng ta phải học để biết những điều mà ông đã học. Nó rất có ích lợi cho chúng ta. Ông bảo với chúng ta: “Không đi và không làm điều này, bởi vì cha đã làm điều đó.” Cha tôi nói không làm điều đó nhưng tôi đã làm, thì đó là nguyên nhân xảy ra những điều tồi tệ cho tôi. Vì thế, chúng ta thấy, chúng ta sẽ... Vậy thì người cha dạy chúng ta biết cách để làm và làm điều gì đúng.
14
Rồi sau đó người mẹ hướng dẫn chúng ta, chúng ta có được thời gian, sự khôn ngoan để hiểu được từ người cha, rồi chúng ta đi đến điều khác. Chúng ta có được một người lãnh đạo đó là một cô giáo giỏi ở trường học. Cô giáo cố gắng dạy dỗ và giáo dục để trang bị cho các em một cuộc sống, một địa vị tốt hơn trong cuộc sống. Các em có thể đọc Kinh thánh, những bài hát, học biết về Đức Chúa Trời và chính mình. Các em hiểu không? Điều khác nữa, khi các em có công việc gì đó, người nào đó, ba hay mẹ viết thư cho các em, các em có thể đọc và hiểu. Các em có cô giáo là người hướng dẫn các em học, viết và đọc. Đó là một cô giáo tốt dạy các em những điều tốt và hay. Nhưng bây giờ, sau khi rời trường, xa thầy cô, từ lớp vỡ lòng, lớp một cho đến tốt nghiệp trung học và vào đại học, rồi các em đến trường đại học thì giáo sư hướng dẫn các em.
15
Mẹ là người đã dạy các em từng bước đi. Ba đã dạy cách để trở thành người thanh niên tốt bụng và tài giỏi, dạy cách chăm sóc và đối xử với chính mình như thế nào. Thầy cô đã dạy dỗ các em ở trường, cách đọc và viết. Nhưng bây giờ, các em rời xa ba, mẹ, thầy cô. Bây giờ, có người nào đó phải hướng dẫn các em. Vậy các em muốn người nào hướng dẫn mình (từ bây giờ). [Một em nói, “Chúa Jêsus.” - Bt] Đúng thế. Chúa Jêsus hướng dẫn các em từ lúc đó. Đó là một câu trả lời rất giỏi, rất hay. Chúa Jêsus là người hướng dẫn các em từ đó trở đi.
16
Bây giờ chúng ta nói chuyện về người thanh niên này. Anh ta được gọi là thanh niên giàu có. Anh ta được dạy dỗ rất tốt. Mẹ anh đã dạy anh bước đi. Anh là một thanh niên, có lẽ mới vừa tốt nghiệp trung học, được mọi người yêu thích bởi anh ta được giáo dục tốt, vân vân, mẹ anh đã dạy dỗ anh như thế nào...
Anh cũng là một thanh niên thành đạt bởi vì giàu có. Chỉ mới 18 tuổi, mới tốt nghiệp Trung học mà anh rất giàu có. Các thầy cô giáo tử tế, tốt đẹp dạy dỗ anh đi đúng hướng, cũng như ba anh. Đến khi, anh chỉ ở tuổi thanh niên nhưng anh giàu có tiền bạc, làm ra rất nhiều tiền. Thậm chí, anh là một người quyền thế, rất thành công ở lứa tuổi này. Thầy cô giáo đã dạy anh những điều hay lẽ phải, anh ta là người có giáo dục.
Sau đó thầy giáo khác nữa dạy dỗ người thanh niên này, mà dựa vào đó anh được nuôi dạy và lớn lên như thế nào, nhưng người thanh niên này được dạy dỗ trong một gia đình sống đạo tốt.
17
Các em biết, có nhiều thiếu nhi không được dạy dỗ tin kính tốt ở gia đình không? Ba mẹ của chúng không tin Chúa. Cha mẹ chúng hút thuốc, uống rượu đánh đập và chạy vào nhà khác ngủ đêm ở đó, không nấu ăn cho con cái. Các em vui mừng vì có những người cha, người mẹ là Cơ-đốc nhân thật tốt phải không? Bây giờ, khi các em có các con cái, các em muốn trở nên giống người cha, người mẹ như cha mẹ mình phải không? Điều đó thật đúng.
18
Bây giờ, người thanh niên nầy có... Người thanh niên này được dạy dỗ tin kính. Điều đó vượt xa với nhiều người bởi vì họ không được dạy dỗ lối sống đạo. Nhưng người thanh niên này có bởi vì anh ta giữ điều răn từ khi còn nhỏ.
Mỗi người trong chúng ta đều có những thầy giáo là người sống đạo tốt. Hỡi cậu cô thiếu niên thân mến, các em cũng có những giáo viên tốt, cha mẹ các em ở đây trong trại này có mọi thứ mà các em... Các em biết, mọi tiềm năng có thể giúp mình trở thành một người đàn ông, phụ nữ thật sự tốt đẹp, là đầy tớ của Đức Chúa Trời.
Nhớ rằng rồi đây các em sẽ chết, hay cũng có thể được chuyển lên ở Thiên đàng. Nếu các em chết trước khi Chúa đến, các em sẽ được cất lên trước tiên, các em biết điều đó chứ? Các em có biết những người chết... Nếu ba mẹ các em qua đời trước các em, Chúa Jêsus trở lại trong thế hệ chúng ta thì ba mẹ sẽ đến thiên đàng trước, được vinh hiển trước các em phải không? Tiếng kèn của Đức Chúa Trời sẽ vang lên, những người chết trong Christ được sống lại trước tiên, kế đến là chúng ta những người hiện đang còn sống sẽ được cùng cất lên với họ. Chúng ta sẽ được biến đổi trong điều đó như thế. Chúng ta phải nhớ rằng, đó điều quan trọng trong đời sống, nên chúng ta sẵn sàng để gặp Đức Chúa Trời.
19
Niềm tin tôn giáo không chưa đủ. Người thanh niên trẻ tuổi này nói, “Thưa Thầy Nhơn Lành...” Anh ta được dạy đi đúng hướng, được giáo dục tốt. Anh ta có công việc tốt, giàu có và là người có quyền thế, có niềm tin tôn giáo nhưng anh phải đương đầu với vấn đề mà tất cả chúng ta cũng phải đương đầu: Sự Sống Đời đời, niềm tin tôn giáo không đem cho chúng ta Sự Sống Đời Đời. Tôn giáo chỉ là một lớp bao phủ bên ngoài, không đem lại Sự Sống Đời Đời. Tuy nhiên, có những thầy giáo tốt nhất đã dạy dỗ anh ta, anh còn thiếu vài điều. Người thanh niên biết điều đó, bởi vì anh ta thưa rằng, “Thưa Thầy Nhơn Lành. Tôi phải làm gì để được Sự Sống Đời Đời?”
Các bạn tin Jêsus là Đức Chúa Trời phải không? Ngài biết những suy nghĩ của người thanh niên vì thế Ngài nói, “Giữ những điều răn...” Anh ta làm đúng với niềm tin tôn giáo của mình. Bây giờ, Ngài nói những lời khác “Giữ niềm tin của mình...”
Anh ta nói, “Tôi đã làm điều đó từ khi còn nhỏ”, cha mẹ tôi, Thầy tế lễ tôi đã dạy tôi niềm tin tôn giáo. Nhưng trong niềm tin, tôi biết tôi vẫn không có Sự Sống Đời Đời.“
20
Các bạn có thể rất tốt. Không trộm cắp, không hút thuốc, không nói dối với ba mẹ. Đừng nói dối điều nào, bởi vì, nói dối người này sẽ nói dối người kia và dễ dàng nói dối nhau. Nhưng các bạn không được làm điều đó. Trước tiên đừng nói dối.
Các em biết thân thể của mình được tạo dựng nên không phải là để nói dối phải không? Các em biết, họ có một có mưu chước, nó ở trong dây thần kinh. Họ có thể quấn lấy dây băng rôn nhỏ quanh cổ tay các em, quấn một cái chéo ngay đầu các em và sau đó các em có thể nói. “Tôi nói dối điều đó, tôi nói dối họ dễ dàng tin đến nỗi họ tin tôi nói sự thật.” Còn các em có thể nói...
Họ sẽ nói, “Các em đã ở một nơi nào đó giống như mình đang ngồi trong xe của Anh Shantz, trong khi Anh Branham giảng vào chiều Chúa nhật này phải không?”
Các em trả lời, “Thưa Anh, không phải. Em đã không ngồi ở đó ”
Các em biết máy phát hiện ra nói dối sẽ nói gì?
“Đúng các em đã làm.”
Các em trả lời, “Em đâu có làm.”
Nó sẽ nói, “Đúng, các em đã làm.”
Tại sao? Bởi vì nói dối là một điều kinh khủng. Thân thể không phải dựng nên để nói dối. Đó là điều kinh khủng, khi các em nói dối thì sẽ làm rối loạn cả hệ thống thần kinh. Nó sẽ sinh ra những ung nhọt, nấm độc phát triển làm hại mình. Nói dối là điều tồi tệ bởi vì các em không được nói dối, trộm cướp hay làm bất cứ điều gì giống như vậy.
21
Bây giờ, có thể người thanh niên này không nói dối, không bao giờ trộm cướp, anh ta ý thức được rằng mình cần có Sự Sống Đời đời. Vì thế anh ta hỏi: “Tôi phải làm chi để có Sự Sống Đời Đời.”
Chúa Jêsus cho anh biết tôn giáo không đem lại Sự Sống Đời đời.
Ngài nhắc lại, “Giữ điều răn.”
Anh ta trả lời, “Thưa Thầy, tôi đã làm điều đó từ khi còn nhỏ, khi còn rất nhỏ tôi đã làm điều đó...” Nhưng anh ta biết mình không có Sự Sống Đời đời. Vì thế, Ngài phán rằng, “Nếu ngươi muốn vào Sự Sống, Sự Sống Đời đời, muốn trở nên hoàn hảo, vậy hãy đi bán hết...”
Xem đấy, vậy thì có tiền, giàu có là tốt. Một người có quyền thế, giàu có là tốt. Nhưng các em làm gì sau khi có được những điều đó.
Ngài Phán, “Hãy đi bán của cải của mình mà phân phát cho kẻ nghèo, cho người không có một thứ gì rồi hãy đến theo Ta, thì ngươi sẽ có của cải ở trên trời...” Người thanh niên có nhiều tiền đến nỗi không biết sử dụng tiền để làm gì. Vậy thì, anh ta là người thanh niên rất được nhiều người ngưỡng mộ.
22
Ba mẹ, và các Thầy tế lễ, tất cả đều trang bị tốt cho anh ta. Nhưng anh ta vẫn biết mình đang thiếu vài điều. Bây giờ, tôi nói với những người lớn. Anh ta biết điều mình thiếu đó là không có Sự Sống Đời đời.
Tôn giáo không sinh ra Sự sống Đời đời. Những cảm giác, những hình thức làm bạn điều gì đó; các bạn có thể trở nên sợ hãi, kinh hoàng, khóc, la lớn đó là tốt nhưng không đem lại Sự Sống Đời đời. Các bạn phải đương đầu với Sự Sống Đời đời.
Các bạn nói, “Thế nào, tôi là tín đồ Báp tít vững vàng, tôi là tín đồ Giám lý, Trưởng lão, hay Ngũ tuần.” Đó không phải là vấn đề.
Người thanh niên này cũng vậy; anh ta được dạy dỗ tôn giáo trong thời đó, nhưng vẫn không có Sự Sống Đời đời. Vì thế, anh ta muốn biết mình phải làm gì? Anh được hướng dẫn kỹ càng để làm điều này, Nhưng khi anh ta đương đầu với điều đó, anh từ chối sự hướng dẫn để có Sự Sống Đời đời. Những người lãnh đạo khác đã cầm giữ anh ta như vậy cho đến nỗi anh ta không muốn thả nó ra.
23
Vậy thì, điều đó giống như những gì Anh Branham nói. Nó sẽ quá sâu sắc một chút với các em.
Muốn được giáo dục tốt các em phải đi đến trường học. Điều đó thật tốt nhưng sẽ không cứu rỗi các em. Có nhiều tiền là tốt, để các em nuôi sống con cái, sắm sửa cho chúng quần áo tốt đẹp và mọi thứ giống như ba mẹ đã làm việc tất cả vì các em. Điều đó rất tốt, nhưng không cứu rỗi được mình. Các em có thể đi vào trong phòng thí nghiệm và học cách đặt để những loại khác nhau chung với nhau, hay phân chia những phần tử nhỏ hay bất cứ họ làm điều gì. Ví dụ như: Phóng tên lửa và đi vào mặt trăng. Nhưng tất cả không cứu các em.
24
Sự Sống Đời đời đó là điều mà các em phải đương đầu, chỉ có một Đấng duy nhất mới ban điều đó cho các em. Ba mẹ các em và Mục sư không thể cho điều đó. Người lãnh đạo các em ở đây cũng không thể cho điều đó. Mỗi người nhận lấy Sự Sống Đời đời để đến với Chúa Jêsus Christ. Ngài là Đấng duy nhất ban cho địa vị đó.
Thầy cô giáo cho các em trình độ học vấn; cô giáo dạy và các em phải học điều đó. Mẹ dạy các em bước đi, các em phải học cách để bước đi. Người cha dạy cách để trở thành một nhà kinh doanh hay bất cứ cái gì; các em cũng phải học. Nhưng chỉ có Chúa Jêsus mới ban cho Sự Sống Đời đời.
Mục sư, người lãnh đạo có thể dạy các em giáo lý tôn giáo. Các em có thể học Sứ điệp mà chúng tôi cố gắng dạy dỗ nhưng vẫn không cho Sự Sống Đời đời. Các em phải tiếp nhận Đấng ban cho là Jêsus Christ. Tất cả các em hiểu được điều đó chứ? Hãy tiếp nhận Jêsus Christ để có Sự Sống Đời đời giờ nầy. Đôi khi khả năng người lãnh đạo khác có ảnh hưởng nhiều đến chúng ta đến nỗi chúng ta không biết phải làm gì khi đến lúc.
25
Một điều tai hại là khước từ sự lãnh đạo Sự Sống Đời đời, bởi vì đó là Sự Sống mà không bao giờ chấm dứt. Vậy thì, giáo dục thì tốt sẽ giúp chúng ta ở đây. Kinh doanh, điều đó tốt. Tiền bạc cũng tốt. Là những chàng trai, cô gái tốt, điều đó tuyệt vời. Nhưng khi sự sống chấm dứt ở đây, thế là xong. Những người lớn hiểu chứ? Đấy, chỉ thế thôi. Vậy chúng ta phải tiếp nhận Chúa Jêsus Christ để có Sự Sống Đời đời. Chỉ có mình Chúa Jêsus có thể hướng dẫn bạn đến với điều đó.
Người thanh niên này đạt được mọi thứ nầy ở trường, nhờ sự giúp đỡ của ba mẹ anh và có mọi thứ nhưng anh đã mất thứ lớn nhất mà anh ta có thể có được là sự lãnh đạo của Đức Thánh Linh, vì Chúa Jêsus phán, “Hãy đến, theo Ta”
26
Các bạn nữ vừa ra trường, có thể một số thanh niên chẳng bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp. Sự lãnh đạo lớn nhất là Chúa Jêsus Christ, bởi vì đó là sự lãnh đạo đến với Sự Sống Đời đời. Vậy thì sự lãnh đạo nầy không dễ chịu với mỗi người; họ được ban cho cơ hội để lựa chọn.
Có một điều quan trọng trong cuộc sống chúng ta để lựa chọn... Các bạn biết, ba mẹ đã chọn để có các bạn là những chàng trai, cô gái tốt đẹp.
Cho nên, các bạn có quyền để lựa chọn bất cứ cái gì mình muốn học hay không học ở thầy cô giáo. Thầy cô giáo có thể dạy nhưng các bạn có thể chỉ là một cậu bé tồi tệ, không chịu học, một cô bé tồi tệ không nghe gì cả. Đấy, các bạn có một sự lựa chọn để làm điều đó tuy các bạn còn bé.
Mẹ hỏi, “Con có nhận điểm A trong thẻ liên lạc không?” “Không, rất tệ...”
Mẹ nói, “Bây giờ, con phải học...” Và phải học, phải tiếp tục học, như ba mẹ đã dạy dỗ. Các bạn phải học.
Nhưng các em có sự lựa chọn, các bạn có thể làm điều đó hay không. Các bạn có thể nói, “Con không muốn.” Đấy, các bạn có sự lựa chọn.
27
Sau đó, các bạn sẽ có sự lựa bạn gái, bạn trai mà mình sẽ cưới chồng, cưới vợ. Các bạn sẽ có sự lựa chọn một lần nữa bất cứ nghề gì để sống trong cuộc đời này, chỉ là một người bình thường hiền lành, một diễn viên điện ảnh, hay diễn viên múa, hay nghề gì khác.
Nhìn những cô bé ở đây có giọng hát tuyệt vời, họ phải trau dồi giọng hát đó. Cô ấy là một ca sĩ Opera hay ca sĩ nào đó. Tôi nghe những giọng ca của những cậu bé nầy, những chàng trai nầy; các bạn có thể giống Elvis Presley, bán quyền thừa kế của mình. Các bạn không muốn điều đó. Đó là tài năng Đức Chúa Trời ban cho, các bạn phải có sự lựa chọn sử dụng tài năng đó để phục vụ Đức Chúa Trời hay sẽ phục vụ cho ma quỷ.
28
Anh Leo của các em ở đây, Anh có ân tứ hướng dẫn mọi người. Anh định làm gì với điều đó? Có phải anh ta sẽ đi vào việc kinh doanh và làm một nhà triệu phú không; Hay anh đi ra xây nhà nơi mà mọi người muốn đến với nhau và có hết thảy các em thiếu nhi nữa? Các em sẽ chọn điều gì mình sẽ làm.
Mỗi người chúng ta phải có một sự lựa chọn mà chúng ta đương đầu. Nhưng tất cả chúng ta đối diện với một điều: “Chúng ta sẽ làm gì để có Sự Sống Đời đời? Chúng ta sẽ sống trong tương lai hay không?”Vậy chúng ta phải đến với Chúa Jêsus để nhận lấy Điều đó. Đức Chúa Trời ban cho chúng ta cơ hội để lựa chọn. Ngài không bắt buộc chúng ta một điều nào cả. Ngài để chúng ta có sự lựa chọn riêng cho mình. Vì vậy các bạn không bị cưỡng ép, nhưng thật sự tự quyết định.
29
Tất cả người lớn, trẻ em chúng ta hãy nói tiếp điều này với nhau trong vài phút. Chúng ta hãy đi theo chàng trai trẻ nầy, và sự lựa chọn của anh ta, xem thử nó dẫn anh ta đi đến đâu.
Bây giờ, những cô gái nầy có giọng hát tuyệt vời, những chàng trai nầy... Có lẽ các bạn đến đây bởi vì có giọng hát. Tôi sẽ chỉ nhận một thứ: âm nhạc. Chà, ngày nào đó các bạn có thể suy nghĩ về nó.
Các bạn biết cậu Elvis Presley nầy không? Các bạn đã nghe các băng ghi âm của tôi. Các bạn đã nghe tôi không làm mất đi giá trị của cậu con trai đó thế nào, nhưng chàng trai ấy có cơ hội mà các bạncó. Những gì mà anh ta... Anh ta nhận thấy mình hát được. Hãy xem điều anh ta làm, giống như Giu-đa Ích-ca-ri-ốt đã làm. Anh ta đã bán Chúa Jêsus. Chúa Jêsus ban cho anh ta có giọng hát hay. Anh ta làm gì? Đi loanh quanh và bán nó cho ma quỷ. Anh ta phải đi đến con đường cuối cùng. Thấy không? Anh ta đã từ chối bước theo Chúa Jêsus.
30
Bây giờ, người thanh niên giàu có nầy đã làm giống như vậy. Chúng ta hãy đi tiếp để biết điều anh đã làm. Không nghi ngờ gì, anh ta là người thanh niên cao quí như anh, đẹp trai, tóc đen chải rẻ một bên, anh ta ăn mặc quần áo rất đẹp. Những người phụ nữ nghĩ rằng, “Đó là một người thanh niên đẹp trai...” Anh ta vẫy taychào họ và họ tán tỉnh lại anh ta.
Anh ta suy nghĩ mình là một người quan trọng bởi vì trẻ, đẹp trai, giàu có. Anh ta không nhìn thấy cuối đường. Anh ta chỉ nhìn thấy hiện tại. “Tôi trẻ, đẹp trai, giàu có. Tôi có thể mua mọi thứ tôi muốn, tôi co thể lấy những cô gái nầy, tất cả họ đều yêu thích tôi. Họ biết tôi là người quan trọng...” Anh ta có mọi thứ đó. Anh ta đã làm theo những sự chỉ dẫn của cha anh, rồi anh nói, “Tôi rất sùng đạo. Tôi đi Nhà thờ.” Lúc bấy giờ anh ta đi theo điều đó, rất được ngưỡng mộ, giàu có và nổi tiếng. Anh ta...
31
Ngày hôm nay giống như các bạn đã có cơ hội để trở thành một diễn viên điện ảnh hay vài nghề giống như thế. Hôm nay, khi các bạn nói chuyện với những cậu bé, họ biết nhiều về những diễn viên điện ảnh hơn là họ biết nhiều về Chúa Jêsus. Các bạn là con cái phải học biết về Chúa Jêsus. Nhiều diễn viên đóng phim họ biết tất cả về những diễn viên nam ở đó. Họ biết tất cả điều đó hơn điều nào khác. Các bạn nói chuyện về Kinh thánh, họ không biết Kinh thánh nói gì cả. Đó là một sự lựa chọn sai lầm, nhiều ca sĩ bán đi tài năng của Đức Chúa Trời ban cho họ vì muốn được danh tiếng...
32
Rồi chúng ta nhìn thấy cuối cùng của cuộc đời anh ta. Chúng ta hãy theo dõi anh ta thêm chút nữa. Các bạn biết Kinh thánh nói gì về thanh niên này? Anh trở nên người thành công nhiều hơn. Vì thế đôi khi, sự thành công không có ý nghĩa là bạn đã có sự chọn lựa đúng đắn. Các em biết anh ta đã làm gì? Anh ta đi ra và dành nhiều thời gian cho những bữa tiệc, tiêu xài rất nhiều tiền, nhiều thứ cho những cô gái. Sau đó, anh có vợ và có lẽ đã có một gia đình. Mỗi ngày anh có nhiều của cải đến nỗi anh phải xây thêm nhiều kho mới và có nhiều thứ. Anh ta nói, “Bạn biết, tôi không theo Chúa Jêsus, hãy nhìn xem những gì tôi có.”
Có lẽ các bạn nghe nhiều người nói như thế, tôi nói, “Thế đấy, hãy xem, Ngài đã ban phước cho tôi...” Điều đó không có nghĩa là tất cả.
Sau khi, những kho của anh ta đầy tràn cho đến nỗi anh nói rằng, “Hỡi linh hồn ta, hãy nghỉ ngơi... Ta đã có quá nhiều tiền và rất thành đạt. Ta là người vĩ đại. Những người giàu ở thế gian này nằm trong bàn tay ta. Ta làm chủ số đất đai và số tiền lớn, mọi người thích ta, bởi vì ta là người rất tử tế.”
Các em biết, Kinh thánh nói rằng đêm đó, Đức Chúa Trời phán với anh ta “Ta sẽ đòi linh hồn ngươi lại.”
33
Sau đó, đã xảy ra điều gì? Lúc ấy, có một người ăn xin là một Cơ-đốc nhân nghèo nàn nằm ngoài cửa nhà anh ta. Ngay khi họ...
Ở trên Giê-ru-sa-lem đằng kia, trên tầng cao của ngôi nhà họ ăn uống với nhau. Những mảnh vụn bánh mì như thế nầy, những mảnh thịt rơi xuống đụng nền nhà... Họ không lượm những đồ đó bởi vì ở Giê-ru-sa-lem là thành phố cổ, giàu có, đầy đủ mọi thứ, nó...
Tôi kể một câu chuyện vui nhỏ ở đây được không? Bạn biết, họ bị lừa (f-o-b*). Cái đó là gì? Những con ruồi đậu trên thịt bò, bánh mì, bơ và trên mọi thứ. Chúng bay ra ngoài đường, ở trong những cống rãnh, đậu trên mọi thứ rồi bay vào.
Vì thế, những người ở đó ngồi trên cao trong ngôi nhà. Họ ăn uống và rơi rớt đồ thừa, họ quét đi. Những con chó ở ngoài đường ăn những mảnh vụn. Cơ-đốc nhân già và nghèo nằm ở đó trên đường ăn những mảnh vụn rơi xuống từ giường hay bàn của anh ta.
Rồi sau một lát khi ông ta đi vào, ông bị ghẻ lở nhưng không có gì để băng lại. Ông tên là La-xa-rơ, có chó đến liếm ghẻ. Vậy, ông cố gắng để nó được lành.
34
Các em biết, sau một lát, người giàu này nghĩ ông có nhiều tiền mua tất cả các loại thuốc nếu bị đau. Ông có thể mời nhiều bác sĩ. Nhưng các em biết, đôi khi bác sĩ, thuốc men không thể giúp, và không có điều gì có thể giúp chúng ta duy chỉ có sự thương xót của Đúc Chúa Trời. Ông đã lâm vào đường cùng. Bác sĩ, y tá, thuốc men cũng không thể cứu giúp ông, cuối cùng ông chết. Khi linh hồn lìa khỏi, thân xác, để lại tất cả tiền bạc, học thức, sự yêu mến của mọi người, và mọi thứ ông đã có. Người ta đã tổ chức đám tang ông rất trọng thể, có lẽ để cờ rũ, và thị trưởng đến nói; “Bây giờ, người anh chúng ta đi đến miền vinh hiển,” và đại loại như thế.
Nhưng Kinh thánh nói, “Người giàu ở nơi Âm phủ đang bị đau đớn, ngước mắt lên, xa thấy Áp-ra-ham, và La-xa-rơ trong lòng người; bèn kêu lên rằng: Hỡi Áp-ra-ham tổ tôi, xin thương lấy tôi, sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước đặng làm cho mát lưỡi tôi; vì tôi bị khổ trong lửa nầy quá đỗi.” Nhưng, “Ồ, không. Ngươi đã nhận lấy sự chọn lựa sai lầm trong đời sống.”
35
Khi ông đến con đường tận cùng và bước ra ngoài sự sống. Ông đã được dẫn dắt bởi tôn giáo, học thức. Ông đã được dẫn dắt bằng ảnh hưởng của sự thành công của mình. Nhưng cuối cùng ông không giữ được thứ gì trong tay; những thứ đó chấm dứt tại đấy. Các bạn trẻ hiểu không? Quí vị người lớn cũng vậy. Ông không có nắm giữ điều gì. Tiền bạc, bạn bè ông là bác sĩ, thuốc men không thể nắm giữ ông. Linh mục, tôn giáo không thể nào cầm giữ ông. Chỉ có một điều ông phải làm nhưng đã từ chối tiếp nhận Chúa Jêsus, Sự Sống Đời đời. Vì vậy, ông ta phải làm gì? Đắm mình trong sự chết, trong địa ngục. Lỗi lầm tệ hại mà người thanh niên mắc phải là từ chối bước theo sự dẫn dắt của Chúa Jêsus.
Vì vậy ngày nay, nhiều người trẻ đã mắc phải sai lầm từ chối sự dẫn dắt của Chúa Jêsus. Chúng ta biết rằng, từ chối Sự Sống Đời đời, sự dẫn dắt của người lãnh đạo là Chúa Jêsus thì đó là một điều tai hại, vì Chúa Jêsus phán “Hãy đến, theo Ta.”
36
Người thanh niên đẹp trai này để lại bài học gì trong buổi chiều hôm nay? Khi rời trường học, đi một nơi nào đó các bạn cần người hướng dẫn khác, nhưng hãy để Chúa Jêsus hướng dẫn. Chúa Jêsus là Kinh thánh. Các bạn có tin điều đó không? Kinh thánh là Sự sống và Điều răn của Đức Chúa Jêsus với chúng ta, giống như bức thư gởi cho chúng ta. Vì thế, chúng ta phải suy ngẫm hiểu biết Kinh thánh. Đây là một bản đồ Ngài chỉ dẫn để có Sự Sống Đời đời.
Bây giờ, chúng ta tìm thấy điều mà người thanh niên này bị hư mất.
37
Chúng ta hãy nói về người khác. Các bạn có thích nghe nói về người thanh niên quyền thế, giàu có khác không? Các bạn muốn nghe không? Được rồi, chúng ta sẽ thử xem điều đó giờ nầy. Chúng ta thấy thanh niên giàu có khác cũng đối đầu với điều giống như vậy. Chúng ta đã biết nơi đến của chàng trai trẻ đó, đã sống một cuộc đời khá tốt, nhưng chết bị hư mất trong địa ngục. Bây giờ, ở đây chúng ta sẽ nói về người thanh niên khác đối đầu với những điều như vậy. Người nầy giàu có, trẻ trung, quyền thế nhưng tiếp nhận sự hướng dẫn của Đấng Christ: giống như cậu bé đã nói chuyện với chúng ta cách đây không lâu, chúng ta nên để dẫn dắt chúng ta. Người nầy đã tiếp nhận điều đó.
38
Điều này được tìm thấy trong Kinh thánh (Nếu các bạn muốn tìm tôi đưa ra ở đây), trong Hê-bơ-rơ chương thứ 11: câu 23 đến 29. Cho phép tôi đọc. Được chứ? Các bạn muốn nghe tôi nói một lát không? Các bạn không phiền chứ? Vậy chúng ta chỉ đọc phần nầy, rồi các bạn nói, “Tôi đã nghe Anh Branham đọc điều đó từ Kinh Thánh.” Các bạn biết nó ở đó rồi. Không phải là tôi nói; mà chính Ngài đã phán. Bây giờ, các bạn lắng nghe những gì Kinh Thánh nói ở đây về chàng trai tốt đẹp nầy. Nào, hãy xem.
Bởi đức tin Môi-se được sinh ra, ba mẹ người đem giấu đi 3 tháng, bởi vì họ thấy đứa con xinh tốt, không sợ chiếu mạng của Vua.
Bởi đức tin, Môi-se lúc đã khôn lớn, bỏ danh hiệu mình là con trai của Công chúa Pha-ra-ôn, lựa chọn sự đau khổ với những người của Đức Chúa Trời. Quý trọng sự sửa phạt của Đấng Christ, Ngài là Đấng duy nhất có Sự Sống Đời đời.
“Người coi sự sỉ nhục về Đấng Christ là quí hơn của châu báu xứ Ê-díp-tô, vì người ngửa trông sự ban thưởng.”
Trở lại trong thời Môi-se, đó vẫn là Đấng Christ. Hiểu không? Ngài là Đấng duy nhất có Sự Sống Đời đời. “Người coi sự sỉ nhục về Đấng Christ,” bị gọi là cuồng tín, thánh giật gân, hay điều gì khác giống như thế, các bạn biết đấy.
“Người coi sự sỉ nhục về Đấng Christ là quí hơn của châu báu xứ Ê-díp-tô, vì người ngửa trông sự ban thưởng.
39
Bạn biết điều đó có nghĩa gì? Nghĩa là Môi-se được sinh ra là một cậu bé nghèo, rất nghèo. Cha tên là A-ram, mẹ là Giô-kê-bết. Họ thật sự rất nghèo nhưng họ đều là Cơ-đốc nhân. Họ làm việc chăm chỉ, cực nhọc. Họ là những người nô lệ. Họ phải làm gạch bằng bùn cho nhà vua. Một ngày kia công chúa đi xuống sông nơi mà người mẹ...
Giô-kê-bết, mẹ của Môi-se đã để người trong cái rương nhỏ ở sông. Những con cá sấu già đã ăn tất cả những đứa trẻ nhỏ vì những đứa trẻ đã bị giết và ném xuống sông. Nhưng bà để cậu bé ở ngay ngoài đó. Các em biết bà làm cách nào đuổi những con cá sấu đi không? Bà làm một cái rương và trét chai nhựa thông bên ngoài rồi để đứa trẻ vào. Cá sấu đến và nói, “Hừ, đứa trẻ Hê-bơ-rơ béo, khỏe, ta sẽ ăn thịt cậu bé...” Nghe tiếng khóc của cậu bé và sợ mùi nhựa thông, nó bỏ đi. Đấy, bà mẹ được hướng dẫn biết cách bảo vệ đứa con mình. Sau đó để nó xuống sông. Cá sấu tránh xa nó; nó không muốn lại gần cái rương đó nữa.
Cậu bé cứ ở dưới dọc theo bờ sông. Người chị tên là Mi-ri-am đi theo xuống sông để canh giữ.
40
Rồi công chúa Pha-ra-ôn đến và định bồng đứa trẻ ra. Các bạn biết, mẹ các bạn nghĩ các bạn là đứa trẻ dễ thương nhất trên trần gian; bà sẽ làm thế. Nhưng Kinh thánh nói cậu bé này thật dễ thương, khôi ngô, tuấn tú. Và, ồ, cậu bé khóc và đạp cái gót chân nhỏ bé. Cậu bé nhớ mẹ. Các em biết xảy ra điều gì không? Đức Chúa Trời đặt để trong lòng Công chúa Pha-ra-ôn, con gái vua tất cả tình thương mà một người mẹ có thể dành cho đứa con mình. Tình cảm trìu mến của công chúa dành cho cậu bé. Nàng nói rằng, “Đó là con tôi.”
Nhưng các em biết, nàng còn trẻ. Ngày ấy họ không có những chai sữa cho trẻ con bú như trẻ con ngày nay, vì thế họ phải đi tìm một người vú cho em bé.
Mi-ri-am ở phía tay phải chạy đến và nói, “Tôi sẽ tìm cho công chúa người vú nuôi tốt.”
“Tốt, hãy đi kiếm người ấy.”
Các bạn biết Mi-ri-am đi tìm ai không? Đó là mẹ Môi-se. Được lắm. Đúng thế, đi kiếm... Rất khôn ngoan phải không? Đi đến và kiếm mẹ Môi-se. Mẹ cậu bé nói với công chúa “Tôi sẽ chăm sóc và nuôi nấng đứa trẻ này cho công chúa.”
41
Công chúa nói, “Tôi sẽ trả bà 300 đô-la mỗi tuần để nuôi nấng đứa trẻ, bà có thể ở đây trong cung điện.” Các bạn thấy cách Đức Chúa Trời làm khi tin cậy Ngài, khi tin chắc nơi Ngài. Người mẹ biết rằng, Đứa bé ấy sẽ là một Tiên tri.
Vì thế, họ vào cung điện và - và chính bà đã nuôi nấng Môi-se và mỗi tuần có 300 đô-la để chăm sóc con mình. Hãy suy nghĩ về điều đó.
Sau đó, các em biết, sau đó một thời gian n bắt đầu lớn dần, biết đọc, viết. Bà ta dạy cậu biết đọc và viết. Bà ta nói chuyện với cậu, “Môi-se, con đúng là đứa bé được sinh ra đúng lúc (correct child), ba và mẹ đã cầu nguyện. Đức Chúa Trời đã bày tỏ với chúng ta rằng con là một Tiên tri và con là người giải phóng dân sự trong những ngày tới.”
42
Các bạn biết khi cậu bé lớn lên, cậu ta là gì không? Môi-se được nhận làm con nuôi trong gia đình nhà vua. Ồ, cậu không phải...
Cậu quan tâm đến những người thân của mình. Họ không có quần áo để mặc. Họ là Cơ-đốc nhân. Họ kêu khóc vì những người đốc công Ai-cập đánh đập bằng roi, và máu văng ra ở lưng. Chú, cô, dì, cậu, ba, mẹ và tất cả bà con của cậu phải bị đánh đập ở ngoài đó trong những hố bùn. Môi-se đau xót vô cùng nhưng biết rằng họ là con cái của lời hứa Đức Chúa Trời. Môi-se biết điều đó.
Bây giờ, việc tiếp theo Môi-se sẽ trở thành vua. Môi-se là vua có quyền trên mọi thứ, là một người giàu có, tất cả tiền bạc Ai-cập là của Môi-se. Vào lúc đó, Ai-cập cai trị thế giới. Hãy xem Kinh thánh nói rằng “người coi trọng sự sỉ nhục,” làm một người Cơ-đốc nhân lấm lem vì bùn ở ngoài đó. Khi người ta làm trò đùa, cười nhạo họ, nếu họ nói lại bất cứ điều gì thì chúng giết. Nhưng Môi-se chọn đi với đám người ấy thay vì được gọi là con của nhà vua.
Hãy xem điều đó. Vì người đã nhìn thấy Thời kỳ Cuối cùng. Người thanh niên giàu có, có thấy điều đó không? Nhưng người đã thấy Chúa Jêsus giống như chúng ta nhìn thấy Ngài trong khải tượng ngày cuối cùng sẽ đến. Bây giờ, Môi-se đã tiếp nhận sự dắt dẫn của Đấng Christ và quý trọng sự sỉ nhục hơn của cải.
43
Đôi khi các bạn trai ở trường học sẽ có những lời nói không hay và họ muốn các bạn cũng nói thế. Các cô gái nói những lời không tốt và cũng muốn các bạn gái nói như chúng. Các bạn nói, “Không. Tôi là Cơ-đốc nhân.”
Họ nói, “Bạn là người to lớn mà hèn nhát...” Các bạn cứ mặc kệ chúng.
Đứng lên và nói, “Tôi rất vui về điều đó...” Đó là điều mà Môi-se đã làm. Môi-se coi sự sỉ nhục của Đấng Christ lớn hơn tất cả của cải châu báu của Ai-cập. Bây giờ, chúng ta hãy bước theo Môi-se, người đã để Đấng Christ hướng dẫn và thấy những điều mà Môi-se đã làm.
44
Nhưng người thanh niên đầu tiên giàu có này, không muốn có Đấng Christ. Anh không muốn là môn đồ của Chúa Jêsus. Chúng ta thấy anh ta rất được nhiều người yêu mến, có thể như một diễn viên điện ảnh, có nhiều thứ quan trọng, anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nhưng khi anh ta chết không ai hướng dẫn anh. Vậy học thức, tiền bạc đều tốt nhưng khi cái chết đến, chỉ thế thôi; anh ta không thể sử dụng được, Anh ta không thể mua con đường để lên Thiên đàng... Bằng học thức, cũng không thể đưa anh ta vào Thiên đàng.
45
Nhưng người thanh niên này có mọi thứ. Người cũng có học thức, khôn ngoan. Anh đi học, được bà mẹ dạy dỗ rất tốt. Anh thật sự khôn ngoan, thậm chí có thể dạy người Ai-cập. Anh quá khôn ngoan, đến nỗi dạy những người thầy cô giáo của mình. Trông anh đúng là một người thông thái. Các bạn biết, trên cả những điều khôn ngoan, những thứ, những tiềm năng mà anh có, anh vẫn nói rằng, “Tôi sẽ từ bỏ tất cả để đi theo Chúa Jêsus...” Các bạn biết, họ đã làm gì anh không? Họ xua đuổi anh khiến anh trở thành một nô lệ giống như người còn lại của họ.
Nhưng một ngày nọ khi trở thành một người trưởng thành, người đang chăn bầy chiên mình qua bên kia đồng vắng. Điều gì đã xảy ra? Ai nói cho tôi điều này đã xảy ra. Đó là gì? [Một thiếu nhi nói, “Một Đám Lửa cháy trong bụi gai.” - Bt] Đúng thế. Có một đám lửa cháy trong bụi gai, gây sự chú ý cho Môi-se. Ông tẽ bước lại gần.
Các bạn biết gì không? Tôi... Thay vì dạy bọn trẻ, bây giờ bọn trẻ sẽ đứng lên dạy tôi. Vậy... Va cậu bé nầy đây, có dấu vết ở bên phải, ba của em là ai? [Đứa trẻ nói, “Ông Shantz.” - Bt] Ông Shantz là ba của em. Ông ta đã dạy dỗ cậu bé đó, phải không? Mỗi đứa trẻ có cặp mắt sáng ngời đều có cái nhìn giống nhau. Các bạn hiểu không?
46
Bây giờ, xem nào, ông đã... Bụi gai cháy đã làm Môi-se chú ý, Môi-se nói, “Tôi sẽ tẽ bước xem sự lạ xảy ra...”
Đức Chúa Trời phán cùng Môi-se: “Hãy cởi giày ra vì chỗ ngươi đang đứng là đất thánh, Ta đã chọn ngươi để đi để giải phóng dân Ta. Ta ban quyền năng cho ngươi, ngươi có thể làm cho thế gian đầy những tai vạ, ngươi hóa nước thành máu, đầy bọ chét và rận. Nhưng những tai vạ đó không hại đến ngươi. Ta đã chọn ngươi.” Tại sao? Bởi vì, Môi-se đã chọn Đấng Christ. Các bạn chọn Christ, và Đấng Christ chọn các bạn. Phải không? Ngài phán, “Ngươi đã chọn Ta, và bây giờ Ta chọn ngươi đi xuống Ai-cập.”
Hãy xem Môi-se đã làm gì? Môi-se đã dẫn 2 triệu người ra khỏi Ai-cập để đem họ vào đất hứa. Bây giờ, ôntg đi theo... Chúng ta đi theo ông qua hết đồng vắng; và các em thiếu nhi đã nghe Anh Leo và Anh Gene, cha mẹ kể cho các em nghe những gì xảy ra trong đồng vắng, Ngài ban bánh từ trời xuống để nuôi dân sự đói khát và mọi thứ như thế nào.
47
Bây giờ chúng ta nhận thấy Môi-se tuổi đã cao, thật già; ông đã 120 tuổi, sống trong đồng vắng.
Thậm chí mọi người không đối xử tử tế với ông. Đôi khi họ tự gọi là Cơ-đốc nhân nhưng không đối xử tốt với các em. Chúa Jêsus luôn luôn đối xử tốt với các em. Ở đây chúng ta thấy rằng, mọi người nổi loạn chống lại ông, nhưng dù sao đi nữa ông vẫn đối xử tốt với họ. Ông là người lãnh đạo nên chống đỡ chohọ. Thiên sứ của Chúa đã nói chuyện với ông. Các em có thích có điều đó xãy đến với mình không? Thế thì hãy lựa chọn đúng đắn, và chọn Chúa Jêsus, Ngài sẽ làm điều đó.
Rồi chúng ta nhận thấy, Môi-se đã già rồi, ông không thể giảng nhiều nữa, giọng nói của ông cũng yếu dần đi. Ông chúc phước cho Giô-suê, sau đó ông lên núi cao và chết.
Các em biết điều gì xảy ra khi ông chết? Điều gì đã xảy ra? [Một cậu bé trả lời, “Ông chết và rồi Đức Chúa Trời đã khiến ông sống lại từ kẻ chết.” - Bt] Câu trả lời thật chính xác. Hoàn toàn chính xác.
Bây giờ, các em hỏi, “Điều đó ở đâu?”
Nào, một phút sau cậu bé trả lời đúng. Ông đã được sống lại từ kẻ chết. Bây giờ, và...?... Hãy xem. Ông đã sống lại từ kẻ chết. Tại sao? Bởi vì, 800 năm sau, ông ở xứ Palestine, đứng với Đấng Lãnh đạo của ông là Chúa Jêsus, Đấng mà ông coi sự sỉ nhục của Danh Ngài quí hơn mọi của cải châu báu giàu có của xứ Ai-cập. Ông đã coi trọng... Đấng Lãnh đạo của ông đang đứng đó. Các em biết đấy, và ông được Ngài kêu gọi.
48
Các em biết trong Kinh thánh có nói về Tảng Đá đi theo với dân Y-sơ-ra-ên. Khi Môi-se chết ông đã bước lên Tảng Đá này. Tảng Đá đó chính là Chúa Jêsus. Các em nhớ Chúa Jêsus nói gì trong Tin lành Giăng chương thứ 6?
Họ nói: “Tổ phụ của chúng ta ăn ma-na trong đồng vắng.”
Ngài phán, “Cha Ta đã cho họ ăn ma-na. Đúng thế, họ ăn ma-na. Đúng thế, rồi mọi người lần lượt chết, bỏi vì họ không thể tiếp tục đi trong đồng vắng. Mõi ngườ đã chết.” Nhưng Chúa Jêsus phán, “Ta là Bánh của Sự Sống từ Đức Chúa Trời ban xuống.”
“Tổ phụ của chúng tôi uống nước ở Tảng Đá mà Môi-se đập chảy ra.”
Ngài phán, “Ta là Tảng Đá có nguồn nước ở trong.”
Khi Môi-se chết ông bước trên Tảng Đá đó. Bạn biết điều gì xảy ra? Kinh thánh nói rằng; Thiên sứ đến và tiếp rước ông.
Thật khác hẳn với người thanh niên kia. Người thanh niên đó khi chết không ai cầm giữ anh nên phải chìm trong bóng đêm ở địa ngục và ở đó.
49
Khi Môi-se bước vào cuộc sống, người Lãnh đạo dẫn dắt anh. Ba mẹ dẫn dắt và dạy dỗ người những điều hay, đúng, rồi khi trở thành một thanh niên, thì Môi-se nói, “Tôi thấy Sự Sống Đời Đời, tôi sẽ đi xuống với những người nghèo, những người nhem nhuốc kia, và tôi bước đi với họ bởi họ là con cái Đức Chúa Trời. Tôi có thể làm Vua nhưng tôi không muốn làm Vua. Tôi có thể có tất cả tiền của ở xứ Ai-cập bởi vì tôi là chủ nhưng tôi không muốn. Tôi muốn được đi với Chúa Jêsus hơn,” và rồi người đã bước đi theo Chúa Jêsus suốt cả cuộc đời mình. Khi người bước ra khỏi cuộc sống, Đấng Lãnh đạo đưa tay nắm lấy người.
Các bạn có muốn Đấng Lãnh đạo đó không? Tất cả chúng ta đều muốn Đấng Lãnh đạo đó nắm giữ chúng ta bằng đôi bàn tay Ngài phải không?
Hàng trăm năm sau đó Môi-se được nhìn thấy với Đấng Lãnh đạo vĩ đại của mình. Ngài đã dẫn dắt. Ông đã lực chọn trong tuổi thanh xuân, vì vậy Đức Chúa Trời dẫn dắt ông.
50
Các bạn biết điều gì? Người nhà giàu kia ở trong địa ngục vì đã từ chối bước theo Jêsus. Hãy nhớ lại, anh ta có học thức, có tôn giáo, đi Nhà thờ, là người tốt nhưng đã từ chối Chúa Jêsus.
Còn người thanh niên này cũng giống như người thanh niên kia nhưng có điều khác là người ao ước được có Jêsus. Môi-se là người giàu có hơn những người giàu có ở đây. Ông có nhiều tiền, có nhiều nông trại, có nhiều thứ giống như vậy và có công việc... Nhưng Môi-se là Vua trên thế gian, ông đã từ bỏ tất cả.
Các bạn biết gì không? Khi không có Ai-cập, không có của cải, nhưng vẫn có một Môi-se, ông đã chọn điều đúng. Ông đã chọn đúng Đấng lãnh đạo mình.
Những Kim tự tháp to lớn không còn nữa. Các bạn biết về Kim Tự Tháp ở Ai-cập không? Rồi có ngày chúng sẽ là một đống tro tàn dưới bom nguyên tử. Mọi sự giàu có thế gian rồi sẽ tiêu tan, xương thịt bị mục thối, những tiếng kêu la, gào thét. Nó sẽ qua đi.
Những người tin nhận Chúa Jêsus dẫn dắt họ, họ sẽ chẳng hề chết vì có Sự Sống Đời đời. Qua sự chết xác thịt ở đây, rồi Chúa Jêsus sẽ khiến họ sống lại.
51
Các bạn phải có sự lựa chọn vì nó sẽ quyết định nơi ở Đời đời của mình. Hãy nhớ Chúa Jêsus hỏi mỗi người trong chúng ta, “Hãy theo Ta, nếu các ngươi muốn có Sự Sống.” Đấng Lãnh đạo nói; “Hãy theo Ta, ngươi sẽ có Sự Sống Đời Đời...” Thậm chí tôi tin chắc ngay cả với các bạn là những người trưởng thành. Nếu các bạn muốn có Sự Sống, các bạn phải tiếp nhận. Nếu các bạn muốn có tôn giáo phải chấp nhận nếu các bạn muốn. Các em phải làm cái gì? Điều các bạn chấp nhận, đó là điều các bạn có. Nhưng đối với tôi và các bạn, cùng các em thiếu nhi nầy, nên nhớ, các em có lời mời gọi, Chúa Jêsus phán, “Hãy theo Ta thì có Sự Sống Đời đời...” Đó là điều mà chúng ta muốn phải không?
Bao nhiêu em thật sự muốn theo Chúa Jêsus, và nói, “Khi tôi đủ lớn và trưởng thành để có sự lựa chọn cho mình, và làm những gì... Tôi không quan tâm tôi có bao nhiêu tiền, tôi nghèo như thế nào, nhiều người cười nhạo tôi như thế nào, hay mọi việc khác, tôi muốn theo Chúa Jêsus. Tôi muốn sự chọn lựa của Môi-se, không muốn như người thanh niên giàu có kia”? Bao nhiêu người muốn làm điều đó ngay tại đây?
52
Bây giờ, các bạn thật sự muốn làm điều đó phải không? Tôi muốn các bạn đứng lên với tôi, đặt bàn tay trái vào lòng mình, giơ tay phải lên và nhắm mắt lại, cúi đầu và nói những lời theo tôi.
Lạy Chúa Jêsus kính yêu! [“Lạy Chúa Jêsus kính yêu!”, những thiếu nhi đó lặp lại lời của Anh Branham. - Bt Con xin hứa dâng cuộc đời con thuộc Ngài. [Con xin hứa dâng cuộc đời con thuộc Ngài.] Con đã nghe bài giảng về 2 thanh niên có 2 sự lựa chọn khác nhau. [Con đã nghe bài giảng về 2 thanh niên có 2 sự lựa chọn khác nhau.] Con không muốn đi theo con đường của thanh niên giàu có, quyền thế này nhưng con muốn theo con đường của Môi-se. [Con không muốn đi theo con đường của thanh niên giàu có, quyền thế này nhưng con muốn theo con đường của Môi-se.] Con chỉ là đứa trẻ, Chúa Jêsus yêu kính, xin Ngài dẫn dắt con đến với Sự Sống Đời đời. [Con chỉ là đứa trẻ, Chúa Jêsus yêu kính, xin Ngài dẫn dắt con đến với Sự Sống Đời đời.] A-men! [“A-men!”]
Bây giờ, chúng ta cúi đầu.
53
Lạy Đức Chúa Jêsus kính yêu, ngày Ngài đến trên thế gian đây, người ta đã mang đến cho Ngài những môn đồ bé nhỏ như con đang nói chuyện chiều nay. Các môn đồ nói rằng; “Thầy quá mệt vì giảng nhiều từ sáng đến bây giờ. Đừng quấy rầy Thầy.”
Nhưng Chúa Jêsus phán rằng, “Hãy để con trẻ đến cùng Ta, đừng cấm chúng nó vì nước Thiên đàng thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy.”
Lạy Chúa là Đức Chúa Trời, hôm nay, xin tiếp nhận những cháu bé ở đây vào trong trường học công chính, nơi anh em của chúng con đã ở riêng ra một phía trong đồng vắng mang theo gia đình ra khỏi, và tự phân cách họ ra khỏi những ham muốn tội lỗi của thế gian, chỉ để sống cho Ngài. Giờ nầy, những đứa trẻ ở đây nhìn xem cuộc sống của ba mẹ chúng, vì chúng con là những tấm gương trong mọi điều chúng con làm. Ôi! Đức Chúa Trời yêu kính là Đấng Tạo dựng nên trời và đất, Chúa ôi, xin hướng dẫn chân chúng con, để chúng con không làm điều gì gây cớ vấp phạm cho chúng. Vì có lời chép rằng ai làm cho một đứa trong những đứa nhỏ này phạm tội lỗi thì thà buộc cối đá lớn vào cổ người đó mà quăng xuống biển còn hơn. Ngài phán rằng, “Các Thiên sứ của chúng nó trên trời thường thấy mặt Cha ta, là Đấng ở trên trời,” Thiên sứ lớn đang bảo vệ mỗi một linh hồn nhỏ bé này.
Chiều hôm nay, những đôi mắt nhỏ bé mở rộng, chăm chú và trả lời những câu hỏi, nghe những câu chuyện thiếu nhi trong Kinh thánh, về 2 thanh niên đã có sự lựa chọn của họ, và mỗi một em bé đang dâng đời sống mình cho Ngài. Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng con ôi! Xin dẫn dắt và che chở chúng. Cầu xin cho họ nhận thấy Đấng Lãnh đạo vĩ đại là Đức Chúa Jêsus Christ, sẽ dẫn dắt các em khi ba mẹ, thầy cô đã làm xong công tác của mình. Cầu xin Đức Chúa Trời hướng dẫn họ để có Sự Sống Đời đời như Ngài đã ban cho Môi-se khi lời cầu nguyện của em nhỏ khiêm nhường đến với Ngài. Con dâng họ cho Ngài như những tôi tớ, như những hạt kim cương trên vương miện Ngài. Chúa ôi! Xin sử dụng chúng để làm vinh hiển Ngài trên đất. Nhơn Danh Chúa Jêsus Christ. A-men!
54
Hỡi các bạn nhỏ, các em có cảm thấy sung sướng vì điều đó giờ nầy không? Các em biết Chúa Jêsus sẽ dẫn dắt và hướng dẫn các em. Các em tin điều đó chứ? Chúa Jêsus sẽ sử dụng các em ở đây giống như Môi-se, Mi-ri-am là những nam nữ Tiên tri, làm một dân lớn ra từ các em.
Bây giờ, chúng ta là những người lớn đã tiếp nhận Ngài, chúng ta cũng muốn Ngài dẫn dắt chúng ta chứ? Tôi muốn Ngài dẫn dắt và hướng dẫn bàn chân tôi, cầm giữ đôi bàn tay tôi. Thậm chí khi tôi xuống sông tôi muốn bàn tay Ngài nắm giữ tôi. Tất cả chúng ta đều mong muốn thế, phải không?
55
Lạy Chúa Jêsus yêu kính của chúng con, xin cũng dẫn dắt chúng con, Cha ôi. Đây là lúc chúng con sắp sửa xa nhau. Con phải trở lại Tuccson và có buổi nhóm ở tại đó. Đức Chúa Trời ôi! Con giao phó nhóm người này, Anh Leo, Anh Gene và tất cả anh em ở đây trong tay Ngài. Xin Ngài ban phước và yêu mến họ, tha thứ mọi điều xấu xa, chữa lành mọi bệnh tật, giữ họ trong tình yêu thương, tình thông công và khích lệ những ai mệt mỏi. Đôi khi Sa Tan đến và làm họ nản lòng, nhưng nhớ lại, Ngài đã từng trải qua những điều giống như vậy, chán nản, bị bỏ rơi bởi những người trong thế gian nầy. Đôi khi những người bạn thân nhất thậm chí bà con từ bỏ chúng con. Có một Đấng duy nhất mà chúng con đã lựa chọn; Ngài sẽ chẳng bao giờ lìa xa hay từ bỏ chúng con.
Đức Chúa Trời ôi! Xin dẫn dắt chúng con đến với Sự Sống Đời Đời. Con cầu xin Ngài ban phước để chúng con có thể gặp gỡ nhau nhiều lần hơn trên thế gian và nói chuyện về Ngài. Trong ngày lớn đó, khi thế gian này kết thúc, thời gian tàn phai trong vô tận, xin cho chúng con sẽ gặp nhau ở Thiên đàng như đại gia đình sống với nhau ở đó và mãi mãi. Xin nhậm lời, Chúa ôi. Cho đến lúc ấy, xin cho chúng con làm việc, lao khổ với hết sức lực của mình, trong khi mặt trời còn chiếu sáng. Chúng con cầu xin Ngài trong Danh Chúa Jêsus Christ. A-men!
56
Đức Chúa Trời ban phước cho các em... [Băng trống. - Bt]
Được Ngài hướng dẫn dạy dỗ, gìn giữ em.
Cánh tay Ngài nắm giữ bảo vệ các em.
Đức Chúa Trời sẽ cùng các em cho đến khi chúng ta gặp lại.
Cho đến khi chúng ta gặp (Cảm ơn tất cả anh chị em) nhau dưới chân Chúa Jêsus.
Đức Chúa Trời ở cùng các em cho đến khi chúng ta gặp lại.
Xin Chúa ban phước cho tất cả các bạn..