Ngươi Không Biết Rằng

Jeffersonville, Indiana, USA.

65-0815

1
Cảm ơn Anh Neville. Xin Chúa ban phước cho anh. Tôi bắt đầu đi vào giờ giảng luận, được chứ? Tôi muốn cảm ơn Chúa, thật nhiều, về sự che chở của Ngài trên con trai Anh Capp. Sự việc đó xảy ra trong một thời gian ngắn khi tôi trở lại Indiana. Tôi biết rằng họ không ghi âm lại điều này; tôi cho là không. Và vì vậy nên tôi không thấy người nào ở trong đó cả, vì thế họ... Tôi trở lại đó để đi săn chồn sóc. Vì vậy tôi đoán là Charlie sẽ phải chìu theo ý tôi, anh ấy và Nellie thà bỏ qua bất cứ điều gì, bất cứ loại tiêu khiển nào, rồi đến đây vào... khoảng trung tuần tháng Tám, và đi, và họ đi xuống vùng Kentucky, trong 1 hoặc 2 ngày, để săn bắn. Vì thế, tôi săn chồn cùng với Charlie và Banks, và hết thảy họ. Đó là hầu như là một việc truyền thống với tôi. Vì thế tôi đã dẫn theo Joe...
2
Khi chúng tôi đến đây lần nọ, mọi người bị đau, do sự thay đổi khí hậu đột ngột từ thật nóng hạ xuống tới đây — xuống tới khí hậu mát như các bạn đã có ở đây. Tôi biết anh em nghĩ đây cũng không phải là mát lắm, nhưng đi ra tới vùng Arizona thử một lần. Lúc trời râm mát khi tôi ra đi vào buổi sáng thì khoảng 42 độ C (109 độ F); và rồi gần nửa đêm, vào ban đêm, thì luồng khí mát tràn từ trên các dãy núi xuống, thì nó vẫn còn 37 độ C (96 độ F). Ừm-m. Đấy, đó là lúc ban đêm, khi không khí mát dịu. Và vì thế trời... Nơi đó tốt vào mùa đông, nhưng nó dành cho bọ cạp và thằn lằn vào mùa hè, không dành cho con người. Thậm chí tất cả các con thú đều bỏ vùng núi rừng này để đến nơi khác. Chúng không chịu đựng nổi cái khắc nghiệt của mùa hè.
3
Tôi lấy ra và bắn khẩu súng trường. Tôi... Dù sao đi nữa tôi chỉ muốn kể cho các bạn nghe về cậu bé con của Capp. Và tôi nói... Và, Joe, tôi sẽ phải đưa khẩu súng trường này cho nó, bởi vì nó có thể bắn xa hơn tôi. Chúng tôi để cho nó bắn, và tôi đã — tôi cầm cương ngựa chạy xa 50 thước. Và tôi nói với - với Joe... Joe nói, “Bố ơi, con tin là con có thể làm điều đó.” Cậu bé tội nghiệp bị đau đầu. Tôi đã cầu nguyện cho nó, nó bị sốt cao. Nó đã đi ra bãi bắn súng với tôi, và tôi...
Nòng súng 2 trên 10 (Any two-over-ten bore*) trong một khẩu súng trường 22 ly, nó đi ngang qua đường đạn của nó xa tới 25 thước; thêm một lần nữa thì tới 50 thước, cũng giống như vậy, nếu đó là 2 trên 10. Vì vậy... Tôi chỉ bắn nó xa được 25 thước. Và vì thế tôi cầm 2 cây đinh ấn nữa và tôi đưa lên, nếu Joe không bắn trúng cả hai cây đinh ấn! (And so I had two more tacks and I put them up, and if Joe didn't drive both them tacks*)! Tôi không còn cây đinh ấn nào nữa, vì thế tôi lấy một mảnh vụn của con chim bồ câu bằng đất sét đã bị vỡ ở đó, để làm cái bẫy cho những người tập bắn súng bắn vào, nó gần bằng 1 phân, đặt nó ở xa 50 thước, và cậu bé chẻ nó ra làm 2. Và mục tiêu được đặt trước mắt tôi (the scope was set for my eyes*), chỉ già dặn hơn nó vài tuổi. Vì vậy nó nói, “Bố biết gì không? Con phải đi qua và bảo Billy tránh xa khỏi con đi từ giờ trở đi.” Hiểu không? [Anh Branham và hội chúng cười. - Biên tập]
Vì thế, vì thế tôi nói, “Thôi được, ta sẽ kể cho con điều gì,” nói, “chúng ta hãy đi xuống và cho Anh Norman biết điều đó.”
4
Tôi nói, “Joe, trong cuộc thi đấu khắp thế giới, ta không quan tâm sẽ là ai, không một người nào...” Nào, những cây đinh ấn không bay về một phía (the tacks wasn't drove sideways*), chúng phải được bay thẳng ở đằng trước. Và mảnh nhỏ đó, không đi qua, tôi đoán bằng 1/4 phân Tây (in-sơ), dày bằng 1/16 (1 phần 16), và cao 1/4, mà nó có thể cắt ra làm 2 nửa, ở độ xa 50 thước. Tôi nói, “Trên thế giới này không ai có thể bắn giỏi hơn. Người ta nói, những nhà vô địch, có thể cũng làm như vậy, nhưng con không thể bắn 3 phát tốt hơn họ.” Đầu đinh, không bị cong, đi thẳng qua cái lỗ của tờ giấy nơi đầu đinh đi qua. Tôi nói, “Không ai có thể bắn - bắn tốt hơn.” Được lắm. Tôi nghĩ bệnh đau đầu đã lìa khỏi cậu bé ngay tức thì.
Và tôi nói, “Ồ, chúng ta hãy tỏ điều này cho Anh Norman,” là người làm việc cho cửa hàng Field Và Stream, là một nơi bán các dụng cụ thể thao của Anh Tony Stromei.
Nó nói, “Chúng ta hãy đi qua nhà Billy trước.” Nó nói, “Tôi - tôi muốn kể cho Bubby nghe đôi điều.” Hiểu không? Và, thành thật mà nói, anh của nó không bao giờ bắn giỏi đến như vậy. Vì thế nó nói, “Chúng ta đi qua đó trước.”
5
Ngay khi tôi bước vào cửa, Billy vẫn còn mặc bộ đồ ngủ. Cậu ấy nói... Chúng tôi đi sớm, vì trời bắt đầu nóng. Và vì vậy cậu ấy nói rằng... Chuông điện thoại reng. Tôi nói... Billy nhìn tôi như thế. Tôi nói, “Có lẽ một cuộc gọi của người đau ốm.” Và đó là Anh Capps gọi điện đến vì cậu con trai anh, đang ở trong phòng phẫu thuật lúc ấy, do bệnh viêm màng ruột và đang chờ đợi được mổ. Ngay lúc ấy anh nói với tôi rằng con anh đã bình phục hẳn rồi, thật tốt đẹp.
Vì vậy, thấy cách Đức Chúa Trời thật sự đã làm điều đó, ngay trong giọng nói của cậu bé đó, phải không Joe? Thay vì đi đến chỗ Anh Norman, sẽ không ở đó nữa, mà đi đến chỗ ấy. Anh Capps và tôi kết hợp với nhau. Tôi không nói là những lời cầu nguyện của chúng tôi đã làm điều ấy, nhưng nó đã có ý nghĩa gì đó với anh để chúng tôi có mối liên hệ với nhau như thế. Và, thành thật mà nói, đó là điều... Khi các bạn phải — các bạn phải có đức tin vào những gì mình đang làm. Hiểu không? Và, rằng, anh ấy lấy đức tin để gọi điện, và Billy đã...
Họ định bỏ tiền ra. Anh ấy nói, “Đây phải là ở khoảng cách khá xa,” nói, “anh ấy bỏ ra gần 5 đô-la để cho một cuộc gọi, trong 3... trong 3 phút.”
Tôi nghĩ sẽ là bắt đầu từ New York hay ra ngoài những quần đảo hoặc nơi nào đó. Nhưng anh ấy phải gọi từ người này sang người khác, để đến Billy thay vì Loyce, anh em biết đấy, và đó là những gì anh ấy phải tốn để làm được việc đó.
Và bây giờ con trai anh đang bình phục. Anh Capps nói bác sĩ cho anh một chút hy vọng mong manh về điều đó, anh em biết đấy, từ việc phẫu thuật. Và chúng ta cảm ơn Chúa sáng nay vì điều này, rất vui mừng vì điều đó.
6
Giờ này, chúng ta đang ở trong, ánh bình minh của một ngày mới sáng nay, và tôi chỉ ngủ khoảng 3tiếng đồng hồ, và - và tôi khá mệt mỏi. Nhưng khi nhà thờ... đến giờ đi nhà thờ, ồ, thì tôi đi.
Và ý Chúa, bây giờ tôi phải đi đến Kentucky, như tôi đã nói. Rồi tôi đã hứa giảng vào một ngày Chúa nhật khi trở lại đây, và tốt hơn hết là tôi thực hiện điều đó vào Chúa nhật sắp đến đây, bởi vì tuần sau nữa tôi sẽ... tôi phải trở về. Vì tôi sẽ trở lại, để đi Canada. Vì vậy tôi - tôi tốt hơn nên thực hiện điều đó vào Chúa nhật tuần đến, và sáng Chúa nhật tuần đến.
Anh Neville nói, “Tại sao anh không đi ra chào hỏi mọi người, và nói chuyện với họ vài phút thôi?”
Tôi nói, “Anh Neville à, tôi thậm chí hầu như, không thể mở nỗi quyển Kinh thánh.” Tôi nói, “Tôi...”
Anh ấy nói, “Ồ, hãy đi ra và nói điều gì đó với họ.” Và, Chị Neville à, tôi - tôi - tôi không biết làm sao chị làm điều đó. Anh ấy là một người rất là có sức thuyết phục. Nhưng trong khi...
7
Tôi không có cơ hội để nói điều này trong khi nơi này chật ních, và đông đúc, và đủ thứ, nhưng tôi rất biết ơn Đức Chúa Trời vì một Mục sư như Anh Orman Neville đây. Trung tín, thật sự trung tín hết sức, cho Cứu Cánh, và không bao giờ nghe một lời cằn nhằn nào từ miệng anh. Tôi ngồi phía sau đó... Tôi có một cuộc trò chuyện vui vẻ cùng anh nửa giờ trong khi tôi đang vui tiếp Anh Mann, vì vậy tôi kể cho anh ấy nghe nhiều chuyện hơn khi chúng tôi đến Colorado năm này. Vì thế khi chúng tôi có được sứ điệp anh ta, và tôi đã có một cuộc nói chuyện thú vị với Anh Neville. Tôi nói, “Tôi không đến để kể cho dân sự điều gì về Mục sư cao quí của chúng ta.” Tôi nói, “Mọi người có đối xử tốt với các anh không?”
Nói, “Không thể nào tốt hơn được nữa.”
Tôi nói, “Ồ, tôi vui mừng khi nghe điều đó.”
Khi một Mục sư được thoả lòng, và dân sự được thoả lòng, thì sẽ khiến cho hội thánh thật tốt, và rồi Đức Chúa Trời thỏa lòng. Và tôi nghĩ, thấy họ thoả lòng với nhau, đặc biệt là trong thời đại Sứ điệp mà chúng ta đang thực hiện. Tôi nghĩ điều đó sẽ thể hiện sự liên tục của Sứ điệp với dân sự và với Đức Chúa Trời. Hiểu không?
8
Tôi rất biết ơn Anh Orman Neville, và người vợ tốt của anh và gia đình. Và tôi cầu nguyện để Chúa sẽ giữ họ trung tín với Ngài và Cứu cánh. Nếu điều đó đẹp ý Ngài, xin cho chúng ta được đứng tại đây, trong đền tạm này khi Chúa Jêsus đến với chúng ta, anh em biết đấy, để cất chúng ta lên trong Sự Cất lên. Chúng ta hy vọng cả hai chúng ta quá già rồi, Anh Neville, là người sẽ đưa một tay ôm người khác, và một tay chống gậy đứng đó, vẫn cố gắng nâng đỡ họ. Hiểu không? “Lúc ấy chúng ta sẽ được biến đổi, trong chốc lát, trong nháy mắt.”
Rồi những chiếc áo cũ kỹ bên ngoài của xác thịt này sẽ rơi xuống,
Và chúng ta sống lại và nhận lãnh phần thưởng đời đời,
Và la lớn tiếng khi bay qua không trung,
“Xin giã từ, xin giã từ,” giờ phút cầu nguyện dịu êm.
Chúng ta được cất lên lúc ấy.
9
Nghe về chuyện Anh Coomer được Chúa chữa lành, và tôi rất cảm tạ về điều đó. Rất nhiều việc. Vì thế tôi rất vui mừng được đến đây sáng nay. Và tôi nghĩ, thay vì...
Tôi luôn luôn đến đây với một đề tài nào đó, và giảng. Tôi nghĩ tôi chỉ - chỉ đến sáng nay. Và tôi nói, “Anh Neville à, tôi sẽ xem chừng đồng hồ thật dễ dàng, và có thể để dân sự ra về đúng giờ, và chỉ nói chuyện tâm tình với anh, một vài phút thôi; chỉ những gì đúng, mà chúng ta vừa có... Không, họ không ghi âm nó hay điều gì, vì vậy chúng ta chỉ có tình thông công trong khi chỉ có những người của hội thánh ở đây, anh biết đấy, chỉ chúng ta với nhau.”
Vậy chúng ta hãy cầu nguyện.
10
Lạy Chúa Jêsus yêu dấu, chúng con tạ ơn Chúa vì có được đặc ân nhóm nhau lại tại đây. Và, ồ, khi con nhìn lên đền tạm này sáng sớm nay, sau nửa đêm, trôi qua, con suy nghĩ về cách Chúa thi thố quyền năng tại đây lớn lao dường nào.
Con nghĩ về cái hồ cũ kỹ ở đây, và những cây cỏ dại già cỗi mọc lên ở đây, ngay chỗ bục giảng này. Khi còn nhỏ, con - con đã đứng đây. Ông Ingram bảo chúng con có thể phải trích ra một số tiền nhỏ, để chi trả một số việc gì đó; nhưng không có tiền, không còn quĩ, không có gì để dâng hiến, nhưng cứ cố gắng. Rồi, sau đó ra thể nào, cuối cùng vay được số tiền nhỏ hơn 2.000 đô-la; và phải trả nó trong 20 năm.
Và bây giờ, Chúa ôi, nhìn lại nó bây giờ! Và trong khi còn trong thời kỳ trứng nước, vẫn ngồi dưới một cái hục ở đây, và đổ nước vào trong đó; cách mà Chúa đã hứa với chúng con thể nào, bởi Lời, “Chính Ta là Chúa đã trồng nó, Ta sẽ tưới nó ngày và đêm, kẻo kẻ nào đó sẽ nhổ nó khỏi tay Ta.”
Cùng thời gian ấy, nhiều người đã nói, “Trong vòng 6 tháng, nó sẽ bị biến thành một chỗ để xe.”
11
Nhưng hàng ngàn linh hồn đã tìm thấy Đấng Christ tại nơi bàn thờ này. Và đền tạm, chỗ rửa tội đã thường xuyên... Nhiều người đã chịu báp-têm trong Danh Chúa Jêsus; kêu gọi trên Danh Ngài, rửa sạch mọi tội lỗi của họ. Hàng trăm người què quặt, đau ốm, đui mù, tàn tật, què, ung thư, đã đi lại được từ bục giảng nầy; đi vào, những người sắp chết, đàn ông và đàn bà, các chàng trai và các cô gái, và đi ra để sống một cuộc đời mới, với một thân thể mới, và bước đi trở lại; họ rời bỏ những chiếc xe lăn, những cái nạng, và vân vân. Ôi Chúa, 30 năm hầu việc này!
Cha ôi, con nhớ lại buổi sáng mà chúng con đã đặt viên đá góc. Và Cha đã ban cho một khải tượng ở nơi đó, cho thấy một chỗ, đông người chen chúc, một góc đẹp; con - con biết rằng điều đó không thể qua đi. Vì vậy con thật tạ ơn Ngài về tất cả những việc này.
12
Nhiều người đã đánh trận tốt lành, đã xong cuộc chạy, và đã giữ được Đức tin; họ đang nằm nơi xa kia, chờ đợi, yên nghỉ khỏi sự lao khổ, và những công việc theo sau; chờ đợi thì giờ của tiếng kèn trổi lên, và bắt nguồn cho một cuộc sống mới, một thân thể mới. Nhiều người già cả và run rẩy, người trai trẻ, người trung niên, và vân vân. Nhưng Danh Ngài được ngợi khen vì hết thảy những điều này.
Giờ này chúng con đang đứng đây lần nữa, trước — người sống và người chết. Con cầu xin Chúa sẽ xức dầu trên Lời của Ngài sáng nay. Con không biết một điều gì để nói, nhưng con cầu xin để Chúa sẽ trang bị điều đó, mà Ngài đã luôn làm điều đó, Chúa ôi.
Xin Chúa cũng đầy ơn trên mục sư của chúng con, Anh Neville, cùng vợ anh. Xin Chúa ban ơn trên Ban Trị sự, Ban Chấp sự, mỗi chi thể của thân. Xin cho, chúng con, sống với nhau như vậy trong đời nầy, hầu cho trong đời đến chúng con sẽ có Sự Sống Đời Đời.
Xin giúp chúng con nhận được sự hướng dẫn từ Thánh Linh và Lời, để chúng con biết sửa soạn chính mình khi chúng con ra khỏi cửa đền tạm này sáng nay, xác quyết trong lòng để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn chúng con có trong quá khứ. Chúng con cầu xin trong Danh Chúa Jêsus. A-men!
13
Nào, tôi - tôi vừa mở Kinh thánh ở đây, và tình cờ cách đây vài phút. Tôi xem trong Khải Huyền chương 3, vậy tôi xin đọc ở đây, về - về Sứ điệp gửi cho Hội thánh Lao-đi-xê.
Và tôi cũng, muốn thông báo điều này, Anh Neville vừa mới nói với tôi; Anh Parnell, khi tôi tình cờ nhìn xuống và thấy anh đang ngồi dưới đây, cũng có ở trong - trong một buổi nhóm phục hưng, ngay phía bên nầy của Memphis. Ở - ở... bất cứ người nào trong anh em đều biết, bánh mì kẹp thịt Wimpy ở đâu trước đây, anh ấy đã dựng một - một cái lều ở nơi đó, cố gắng thu gom những bó lúa và thấy nếu có một cái nào thất lạc mà cái đó được định sẵn cho sự sống, để anh có thể giành được qua mục vụ của anh với Đấng Christ. Và anh đóng cửa nó ngày Chúa nhật, vì những buổi nhóm ở Đền tạm, và - và đó chính là lòng rất trung tín của người anh ấy. Và chúng tôi muốn anh em biết rằng các buổi nhóm sẽ được khai mạc vào tối Thứ Hai tuần tới, tuần sau. Và tôi biết tất cả các bạn được thân ái mời đến để nghe Anh Parnell mang đến sứ điệp của anh về tình yêu của Đấng Christ.
14
Còn bây giờ chúng ta hãy đọc từ Khải Huyền chương 3, chỉ đọc một phần, để nói rằng chúng ta đọc Kinh thánh. Bởi vì, những gì tôi nói ra có thể sai trật, nhưng những gì Ngài Phán thì không sai. Và tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, điều gì để làm, đi đến đâu, nhưng chúng ta cứ đọc Thời đại Hội thánh Lao-đi-xê.
...[Gữi] cho Thiên sứ của Hội thánh... Lao-đi-xê rằng: Này là Lời Phán của Đấng A-men, Đấng làm chứng thành tín chân thật, và Đấng làm đầu cội rễ cuộc sáng thế của Đức Chúa Trời;
Ta biết công việc của ngươi... ngươi không lạnh cũng không nóng: Ta ước gì... ngươi lạnh hoặc nóng thì hay.
Vậy vì ngươi hâm hẩm, không nóng cũng không lạnh, nên Ta sẽ nhả ngươi ra khỏi miệng Ta.
Vả, ngươi nói: Ta giàu, ta nên giàu có rồi, không cần chi nữa; Song ngươi không biết rằng mình khổ sở... khốn khó... nghèo ngặt... đui mù... và lõa lồ:
Ta khuyên ngươi hãy mua vàng thử lửa của Ta, hầu cho ngươi trở nên giàu có... mua những áo trắng, hầu cho ngươi được mặc vào, và điều xấu hổ về sự trần truồng ngươi khỏi lộ ra; Lại mua thuốc xức mắt đặng thoa mắt ngươi, hầu cho ngươi thấy đựơc.
Những kẻ Ta yêu, thì Ta quở trách sửa phạt: vậy hãy có lòng sốt sắng, và ăn năn đi.
15
Anh em biết, nơi nào ở trong đó, khi tôi đọc, tôi... Nếu anh em tha lỗi cho tôi một phút, tôi - tôi thấy chỗ nào đó dường như rất hay đối với tôi, mà tôi không biết nó nằm ở đâu lúc nầy. Đây rồi.
...Song ngươi không biết rằng... mình đang khổ sở... khốn khó... nghèo ngặt... đui mù... lõa lồ:
Ôi, chao, đó cũng là thực trạng của nhiều Giáo hội ngày ngày nay! Vậy thì, đó là, tôi - tôi nghĩ rằng thời đại hội thánh đó ở đây, mà chúng ta đang nói về... Dĩ nhiên, tôi đang nói đến thời đại hội thánh sắp đến lúc này trong các sách. Nhưng đó chính là Thời đại Hội thánh Lao-đi-xê mà chúng ta đang sống trong, chúng ta hãy nhìn về tình trạng Giáo hội.
Tôi không muốn trích đọc đoạn Kinh thánh nào khác nữa, bởi vì chúng ta không... chỉ nói một cách ngẫu nhiên, như chúng ta thấy nói về bất cứ điều gì Chúa sẽ dẫn dắt chúng ta, nhưng điều gì đó mà sẽ giúp chúng ta.
Chúng ta hãy nhìn lại Thời đại Hội thánh Lao-đi-xê và thực trạng của nó ngày nay. Như tôi biết, tôi không thấy có điều nào làm ngăn trở, vào thời điểm này, sự Tái lâm của Chúa Jêsus, nằm ngoài sự sẵn sàng của Hội thánh Ngài. Tôi nghĩ rằng một trong những - những lời Tiên tri...
16
Ngày hôm qua, bước lên xe hơi, chúng tôi lái xe 2 ngày, từ Tucson, đến đây, đúng 2.000 dặm, Billy và tôi. Vì vậy chúng tôi, này, tôi không chạy vượt quá tốc độ cho phép. Chúng tôi chạy đúng luật. Tôi ngồi đó, nếu cậu ấy cầm lái, và tôi - tôi vặn - vặn nắm chặt bàn tay lại giống như nắm cái súng săn với lưng cái búa. Tôi thấy cậu ấy chạy quá tốc độ. Tôi nói, “Chờ một chút, con à.” Vậy thì, chúng ta được dạy rằng, “Cái gì của Sê-sa hãy trả lại cho Sê-sa.”
Rồi chúng tôi đến đây tối hôm qua, một cô bé nằm sóng soài ngang trên đường, khoảng 3 tuổi; người mẹ chết vì xe lật xuống hào. Một gã say rượu nào đó, đến từ R.O.T.C, cậu ta 18 tuổi, lái xe với tốc độ 120 dặm 1 giờ, ở phía bên trái đường, đã giết chết. Và tôi đoán chắc cậu ta, cũng sắp chết. Thế thì các bạn có thể nhận biết được điều gì xảy ra.
“Cái gì của Sê-sa hãy trả lại cho Sê-sa.”
17
Làm chết những con người vô tội. Một bé gái 3 tuổi đã lìa đời, vì bợm rượu lái xe trái luật, đấy, lái khoảng chừng, 120 dặm 1 giờ, mà còn đi trái đường. Cứ phóng băng qua đồi, rồi đổ xuống, để rồi cùng chết với họ. Tôi... Cậu ta cũng, chết. Vậy thì các bạn thấy đấy, ngay cả những người vô tội cũng phải...
Vậy thì cậu thanh niên đó thật là một kẻ giết người nhẫn tâm. Hiểu không? Tôi nghĩ nếu một người nào bị bắt trên đường, vì tội say rượu, thì phải bị tống giam, ít nhất 10 năm, vì hành động ngu xuẩn... giết người có dự tính trước; bất cứ người đàn ông nào, vì họ thật... bất cứ người đàn ông nào.
18
Chúng ta, chúng ta sẽ không bao giờ thực hiện tốt chính sách pháp luật. Nó đã bị thối nát. Ý tưởng của Đức Chúa Trời về việc có một vua, một vua công bình, là đúng. Nhưng hoạt động chính trị chỉ đơn giản lại mở rộng thêm ra, bạn có thể trả giá cho mọi thứ; gian lận, lừa dối, trộm cắp, mọi thứ khác. Như tôi đã nói mấy Chúa nhật trước đây: Hãy nhìn lại bạn đang ở đâu, đấy, không có gì ngoài một đống chất chồng những thứ cong vẹo. Nhưng một vua công bình thì có luật pháp riêng của mình. Các bạn có thể giết người; các bạn hiểu biết đúng đắn về luật pháp, thì không sao, bạn có thể tránh được điều đó. Hiểu không? Vì thế, chính là, nó - nó...
Dân chủ là một ý tưởng đúng đắn, nhưng nó sẽ không có tác dụng. Cũng giống như chủ nghĩa cộng sản, tất cả những thứ cùng một nhóm; nghe có vẻ như rất đúng đắn, nhưng không thể thực hiện được. Không. Đường... Đường lối của Đức Chúa Trời về việc có một vua, như vua Đa-vít, là đúng, và bạn có một tâm trí làm trung tâm. Giống như một đám người khờ dại thì phải có một người cầm đầu, hay đại loại như vậy, các bạn không thể kiếm được 2 hoặc 3 người trong họ. Thế thì, bạn cho họ ở chung với nhau, bạn có thể nhận được không biết bao nhiêu là ý kiến.
Vậy chúng ta thấy tình trạng, ngày hôm nay, sẵn sàng cho sự Đến của Chúa.
19
Nhưng, khi Anh Neville và tôi, cùng những anh em khác đang cố chăn bầy, tôi chợt loé lên điều gì đó trong trí lúc này, để đến, để chúng tôi có thể cùng trò chuyện với nhau.
Chuyện là thế này, mấy hôm trước tôi có nhận được một lá thư từ một quí bà tử tế. Tôi không trực tiếp nhận nó; nó đến qua tay một người khác. Và bà ta chắc xé tôi ra thành từng mảnh, hay cố làm điều đó. Đã nói rằng, “Có phải anh đã từng... Các ông những Thương Gia Cơ-đốc mà không thể làm một việc gì đó để ngăn cản Anh Branham sao?” Lại nói, “Bởi vì ông ấy đã đưa cuốn sách này gọi là Thời đại Hội thánh Lao-đi-xê, xuất bản nhiều hơn.” Và nói, “Ông ấy đúng là đang xé giáo lý Ngũ Tuần ra thành từng mảnh.” Nói, “Bây giờ ông ấy còn nói về chứng cớ ban đầu không phải là việc nói tiếng lạ.” Và nói, “Rồi, ông ta còn chống đối việc những người nữ thầy giảng nữa chứ.” Vì bà đây là một nữ thầy giảng. Các con trai của bà, một vài người là bạn tốt nhất mà tôi có được trên đời. Bà... Họ thật sự họ là những người bạn tốt nhất mà tôi có. Và bà nói, “Vậy thì...”
20
Người đàn ông này và vợ, tôi đang ăn điểm tâm với họ; họ nói, “Anh Branham à, hãy xem đây. Anh nghĩ gì về nó?” và lôi ra một lá thư.
Tôi nói, “À, thưa chị, bà ấy chỉ không hiểu được vấn đề.”
Những chàng trai này kể với tôi rằng mẹ họ là một nữ thầy giảng, nhưng bà không giảng về Sứ điệp.
Còn bây giờ bà ta nói trong này, bà nói, “Vậy thì người ấy nói rằng, 'Đàn bà không nên cầm quyền trên đàn ông.'” Nói, “Còn Phê-bê trong Kinh thánh, người giúp đỡ của Phao-lô thì sao?”
Chắc chắn, bà ta là một người bán hàng. Và Phao-lô hỏi dân chúng... Các bạn có nghĩ là Phao-lô sẽ nói, “Đàn bà phải nín lặng trong các nhà hội của anh em, họ không được phép nói tại nơi đó,” và quay sang nói thế này “Bây giờ, Phê-bê, người giúp đỡ của tôi trong Phúc âm, bà ta sẽ giảng dạy một vài đêm” không? Tại sao, ông sẽ mâu thuẫn trong lời nói của chính mình. Hiểu không?
Và nói, thế thì, từ đầu đến cuối (tôi tin là Ê-xơ-tê, là một trong các quan xét trong Kinh thánh), đã nói, “Một người nữ làm quan xét trong Kinh thánh. Nếu người đó không cầm quyền trên đàn ông!”
21
Và một người thương gia này được chữa lành ngay tại đây trong nhà thờ này cách đây không lâu, ông nói... Vậy thì, vợ ông nói, “Anh Branham à, điều đó luôn làm tôi khó hiểu.”
Tôi nói, “Tại sao vậy, thưa chị, điều đó làm chị bối rối như thế nào?”
Chị ấy nói, “À, ở chỗ đây là một người nữ làm quan xét.”
Tôi nói, “Đó là thuộc về chính trị, không nằm trong hội thánh. Điều đó không liên quan gì với hội thánh.”
Phao-lô đã nói, “Họ phải phục tùng, như luật pháp dạy.” Luật pháp không thể đưa người đàn bà lên làm thầy tế lễ; không thể đưa họ lên. Anh em không bao giờ thấy có người đàn bà nào làm thầy tế lễ cả thượng phẩm. Anh em cũng không hề thấy một người đàn bà nào làm thầy tế lễ, không có nơi nào trong Kinh thánh. Anh em cũng không thấy người đàn bà nào được làm thầy giảng, trong Kinh thánh. Chắc chắn vậy.
Một số họ là nữ Tiên tri, và đại loại như vậy; như Mi-ri-am và những người khác. Và Ê-xơ-tê... Một trong họ là quan xét cả dân Y-sơ-ra-ên. Đôi lúc họ là hoàng hậu của dân sự, và đại loại như thế, vua và hoàng hậu. Sự qua đời của vua, hoàng hậu phải thay thế vua cho đến khi họ chọn được một vua khác, và vân vân.
22
Ở - ở Tucson, Arizona, chúng ta đưa một người nữ làm quan tòa tại thành phố đó. Đó là lý do tại sao thành phố rất ô uế. Và chúng ta có... Một người nữ không thể đảm trách công việc chính trị được. Bà ta không có việc gì trong... thẩm quyền nào trong hội thánh.
Vị trí của người đàn bà là hoàng hậu của chồng mình ở nhà mà thôi. Ngoài gia đình ra, thì nàng không là gì cả. Và chúng ta biết đó là Chân lý. Anh em sẽ không bao giờ thấy... Tôi biết rằng điều đó các bạn nghe như cổ lỗ sĩ rồi, nhưng tôi có trách nhiệm phải nói.
Và tôi biết rằng, sau khi tôi qua đời rồi, những cuốn băng và cuốn sách này sẽ vẫn cứ tồn tại, và con cháu của các bạn sẽ thấy, những ngày hầu đến, rằng điều này đúng y như Lẽ thật, bởi vì tôi giảng nó trong Danh Chúa.
23
Vậy thì, chúng ta tự hỏi làm sao người đàn bà, đó là một người đàn bà tốt, và bà ta được sanh ra trên trái đất nầy bằng sự trung thành với người chồng của mình, một người đàn ông tốt, một số trong những chàng trai tốt nhất mà tôi từng gặp, họ là những người tốt, mà tôi đã gặp. Và ngay lập tức, sau khi nghe Sứ điệp này, họ ưa thích Nó, 100% (phần trăm). Vậy thì, điều đó có thể xảy ra bởi sự định trước, nó đến bằng con đường duy nhất này.
Bây giờ, câu hỏi được đặt ra là, ở đây. Tôi đang suy nghĩ điều đó, đấy, vậy thì tại sao Chúa đem tôi trở lại. “Song ngươi không biết, biết... Không biết rằng; mình lõa lồ, khổ sở, khốn khó, đui mù, mà không biết.”
24
Trước khi tôi đi vào điểm đó, tôi có thể nói vắn tắt lại những gì tôi đã giảng vài ngày trước, ở đây trong một Sứ điệp, tôi tin đó là, Chúa Của Đời Nầy; đã làm mù mắt nhiều người, rằng họ hoàn toàn thờ cúng ma quỷ trong những buổi nhóm tôn giáo. Hết thảy anh chị em hiểu được việc đó không? Hết thảy các bạn biết điều đó chứ? [Hội chúng nói, “A-men!” - Bt]
Và rồi trong cùng Sứ điệp đó, tôi đã đưa ra đề tài, rằng, một người phụ nữ ăn mặc vô đạo đức, khiếm nhã, cô ta, bị xem như là một gái điếm đứng đường ở Tòa Phán xét. Điều đó nghe có vẻ lạ kinh khủng.
Tôi xin phác họa cho các bạn một bức tranh.
25
Này, đây là một luật sư trẻ của thành phố, một chàng thanh niên, và anh ta là một người tốt. Xét về mặt -mặt chính trị, tôi hình dung anh ta đứng đắn như bất cứ ai, về mặt chính trị. Và rồi anh ta đi với một cô gái rất được quần chúng ưa chuộng. Họ yêu nhau và đi đến kết hôn. Họ tham dự các bữa tiệc tùng và những lễ hội lớn, và họ uống rượu với nhau. Cuối cùng, cô ấy... Anh này có một căn nhà rất đẹp, anh sống giữa những người hàng xóm tử tế. Và anh được nhiều người kính trọng. Nhưng anh ta... Cả hai đều uống rượu. Cô vợ thì mặc quần cụt, cắt tóc ngắn, trang điểm phấn son loè loẹt, mọi cử chỉ trông rất khêu gợi, là người đàn bà đẹp tự phô bày mình. Ồ, cô ấy không hề đi nhà thờ, chi cả, anh chồng cũng vậy.
Vì thế, một người đàn bà thuộc giáo hội Báp-tít hay Giám Lý, bà ta và chồng, dọn đến, ở cạnh nhà họ. Vậy thì, người đàn bà này...
Chúng ta hãy lấy ví dụ giáo hội Giám Lý, bởi vì giáo hội Giám Lý hoạt động nhiều sự nên thánh hơn giáo hội Báp-tít; ngoại trừ Báp-tít Tân Ước, hết thảy họ tin vào sự nên thánh. Nhưng, thường thường, những người Báp-tít chẳng quan trọng về sự nên thánh chút nào, đấy. Họ không tin vào việc như vậy. Vì vậy nên, bây giờ, chúng ta hãy lấy ví dụ giáo hội Giám Lý vì họ tin vào sự nên thánh.
26
Và rồi một bà tín đồ Giám Lý chuyển đến kế nhà của người đàn bà này, trên cùng một dãy phố. Chồng bà ta là một... Chúng ta hãy coi như ông ta là kế toán viên, và, hay là nhân viên văn phòng nào đó. Thế đấy, bà tín đồ Giám Lý này quan sát phụ nữ kia.
Và khi luật sư này đã đi khỏi thành phố... Tên ông là John; giả dụ tên ông ấy là John. Nào, không lạm dụng về điều đó lúc này. Tôi chỉ đang nói những cái tên hư cấu lúc này. Và tên ông ấy là John. Thế đấy, cô ấy thường đi chung với Ralph. Và đó là cái tên hư cấu, tất cả về điều đó, đấy, chỉ để các bạn có thể hiểu câu chuyện, để làm hình ảnh.
Thế đấy, điều đầu tiên các bạn biết, ở một tiệc rượu, Ralph lại ôm chặt cô ta. Ô, cô ta phấn chấn lắm, bởi vì cô lại yêu Ralph, cô nghĩ thế. Rồi, sau đó một thời gian ngắn, Ralph bắt đầu gặp cô. Và cô đưa mắt, liếc qua John. Và cô ta nghĩ mình là một người đàn bà đẹp ranh ma, vì cô có thể đi lại với Ralpha, trong khi đang là vợ của John. Các bạn thấy, người đàn bà ấy thậm chí không mang bản tính đoan trang đứng đắn, và chẳng có chút suy nghĩ gì về điều đó.
27
Nhưng bà tín đồ Giám Lý lớn lên trong một nhóm khác. Bà ấy, ít nhất, còn đi Nhà thờ, và bà nghĩ rằng người đàn bà kia thật là ghê tởm. Sao, bà nói với chồng mình, khi ông ta bước vào, “Em thấy người đàn ông đó đi vào chỗ kia để gặp cô ta. Khi John đi công tác ở đâu đó, Philadelphia hay một nơi nào đó, anh ta dẫn theo cô ta để làm người bạn đường, và họ đã nằm trên bãi biển. Em thấy họ đưa nhau về nhà; thậm chí thỉnh thoảng họ không kéo màn lại, họ hôn nhau và làm tình với nhau, sau đó... Ồ, đó không phải là đáng ghê tởm sao?” Bà nói với chồng. “Tại sao, cô ấy chẳng là gì ngoài một gái điếm công cộng.” Thật vậy. Cô ta xấu xa hơn gái điếm công khai, vì cô ta là phụ nữ đã có chồng. Hiểu không? Và bà ấy, người đàn bà này, bà tín đồ Giám Lý này, nghĩ đấy là điều ghê gớm, cô ta không hề đi nhà thờ.
28
Vậy thì, bà tín đồ Giám Lý sẽ không làm như vậy. Không, thật vậy. Bà ta là một người đoan chính. Mặt khác, bà không hề đụng tới một tí rượu nào, bởi vì, giáo hội Giám Lý, 90% chương trình của họ là cấm không cho uống rượu, chống việc uống rượu. Vì vậy, họ có một chương trình cấm uống rượu, và giáo dân của Giáo hội Giám Lý không sống ngoài những gì giáo hội đó dạy.
Nhưng cũng người phụ nữ này, bà tín đồ Giám Lý này, đi chơi, ban đêm, với chồng bà, mặc quần đùi vào Chúa nhật, sau giờ học trường Chúa nhật. Bà cắt tóc ngắn. Bà tô môi son, và thậm chí thỉnh thoảng còn hút thuốc nữa.
Vậy thì, theo Lời của Đức Chúa Trời, cả hai người đều là thuộc phường đĩ điếm, nhưng người này ở đây thì, “lõa lồ, khổ sở, khốn khó, đui mù, mà không biết.” Người này cũng tội lỗi như người kia, vì, “Hễ người đàn ông nào nhìn người đàn bà, mà động tình ham muốn, thì đã là phạm tội tà dâm với nàng trong lòng rồi.”
29
Và nếu người đàn bà này, vậy thì, bà ta nói, “Đợi đã, Ông Branham. Tôi sẽ cho ông thấy, tôi không phải là gái điếm.” Thưa bà chị của tôi, có lẽ nếu chị muốn vậy hãy đem cuốn Kinh thánh ra, và đặt tay trên Nó trong Sự Hiện Diện của Đức Chúa Trời, và thề rằng chị đã sống đúng-, đúng với chồng mình hết sức như có thể được. Thân thể chị thuộc về chồng chị, nhưng linh hồn chị thuộc về Đức Chúa Trời. Có một tà linh đã xức dầu cho chị đấy. Nếu thế, nếu không, thế thì chị... Tôi có thể chứng minh rằng chị hoàn toàn điên rồ.
Điều gì sẽ xảy ra với bà nội của chị nếu bà cụ đi ra đường với chiếc quần cộc ngắn ngủn? Người ta sẽ đưa bà vào nhà thương điên; bà đi ra không mặc y phục. Có điều gì không ổn với tâm trí bà. Nếu đã có như thế, thì bây giờ cũng vậy.
Vì vậy điều đó đưa cả thế giới này vào tình trạng điên rồ. Toàn bộ sự việc trở nên điên rồ. Và nó bò vào dần dần cho đến nỗi người ta không biết điều đó.
30
Vậy thì, bà là gái điếm không? Không phải bởi chồng bà, sự thề nguyền với thể xác của bà. Nhưng, trước Đức Chúa Trời, bà đang có một tà linh, tà linh điếm đĩ ở trên bà, khiến cho bà ăn mặc như thế. Và bà ở trong Thời đại Hội thánh Lao-đi-xê, mà không biết rằng bà đang làm điều đó. Người đàn bà ngây thơ không biết rằng Đức Chúa Trời sẽ phán xét bà là một gái điếm. Các bạn thấy đó.
Các bạn đem Điều đó đến với bà; nhưng không thể khuyên bảo bà ta được. Không có cách nào để bà ta hiểu Nó. Kinh thánh chép, “Họ lõa lồ mà không biết.”
Nếu bạn gọi bà ta là gái điếm, cách cá nhân, bà sẽ bắt giam bạn. Bà ta sẽ làm vậy. Tôi không hề nói về cá nhân một người nào cả. Tôi chỉ nói về tội lỗi. Tôi không nói, “Hội thánh nào đó này, Ông A hay B gì đó, Mục sư này nọ, ông ta là một...” Không, không. Tôi không nói thế, giáo lý của giáo hội đó, đấy, toàn bộ nói chung. Tôi không gọi tên một cá nhân nào. Không phải là những cá nhân nào. Nó là hệ thống mà họ đang ở trong đó. Nó là hệ thống thế gian.
31
Anh George Wright có mặt ở đây... Tôi đoán, Anh cũng đã 75 hay 78 tuổi rồi. Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu vào một ngày nào đó anh đi và gặp Chị Wright đi ngoài đường, và chị ấy mặc chiếc quần đùi? Tại sao, anh sẽ không bao giờ, anh có thể — anh chắc hẳn nhốt chị ấy ở nhà. Anh sẽ không bao giờ cưới chị ấy. Ồ, nếu người thanh niên nào cũng làm như vậy trong thời đó, thì mọi việc cũng sẽ xảy ra giống như vậy. Thế đấy, nếu đó là tội lỗi và những điều sai quấy, thì ngày nay cũng giống như vậy; nhưng con người cứ tiến tới sự điên rồ.
32
Xin cho tôi nói Tiên tri đôi điều sẽ đến với các bạn, ngay trước khi nó ứng nghiệm. Cả thế giới này đang họp lại thành trong tình trạng điên rồ, và càng ngày nó sẽ càng trở nên tồi tệ hơn, cho đến nỗi họ sẽ trở thành một đám điên cuồng hỗn loạn. Mà hầu như là cách đó hiện giờ.
Các bạn có thể nào tưởng tượng một người lái chiếc xe không đèn, chạy bên trái đường; một cậu choai choai, một cậu bé, được cho là còn học phổ thông, làm chết một đám người. Điều đó ngăn chặn được họ không? Người khác đến sau cậu ta, cũng làm như vậy. Các bạn thử tưởng tượng xem một người trẻ mà suy nghĩ bất cứ... bất cứ điều gì về chính mình, ra khỏi đây và hành động cách đó không?
Các bạn có thể tưởng tượng một người thiếu nữ, đang thì con gái, xinh đẹp, khỏe mạnh, dáng người thanh nhã, hình dáng, khuôn mặt, xinh đẹp; và chính vẻ đẹp của cô ta cho thấy rằng chúng ta đang ở thời kỳ Sau rốt. Đấy, cô ta cứ chạy theo vẻ đẹp trần tục, những thứ thuộc về thế gian mà quên đi sự tô điểm cho vẻ đẹp của sự thánh khiết, sự êm dịu của linh hồn. Tôi thấy có nhiều phụ nữ, dáng vẻ bề ngoài của họ không có gì đáng nhìn, nhưng mà anh em trò chuyện với họ một lần, nói chuyện với họ vài phút, thì sẽ thấy họ chứa điều gì đó chân thật mà anh em không thể bỏ đi. Đấy, vẻ đẹp bề ngoài thuộc về ma quỉ, nó thuộc về thế gian.
33
Hãy xem, con cháu của Ca-in, họ đi vào điều đó như thế nào. “Khi các con trai Đức Chúa Trời thấy con gái loài người xinh đẹp, họ lấy chúng làm vợ,” và Đức Chúa Trời không bao giờ tha thứ cho họ.
Nhìn xem, khi các người nữ Y-sơ-ra-ên với - với đôi tay chai sần, và tóc bện lại; khi các con trai của Đức Chúa Trời đi qua xứ Mô-áp, và họ gặp những người nữ thanh nhã với mái tóc ðýợc chải chuốt, ðẹp mắt, gýõng mặt ðýợc trang ðiểm lòe loẹt, hay cái gì mà các bạn gọi đó; và khi các con trai của Đức Chúa Trời thấy những người nữ thật đẹp đó, một Tiên tri giả đã nói, “Chúng ta thảy đều giống nhau.” [Anh Branham gõ trên bục giảng 6 lần. - Bt] Và họ đã cưới trong số những người nữ đó, và Đức Chúa Trời không hề tha thứ họ.
Họ đã bị hư mất trong đồng vắng. Mọi người đều chết tại đó, không có hy vọng, không có Đức Chúa Trời, và họ bị hư mất Đời đời; chịu hình phạt mãi mãi, dù họ đã từng thấy sự nhân từ của Đức Chúa Trời, dù họ đã từng uống nước từ mạch nước không bao giờ khô cạn. Họ đã uống nước từ một vầng đá bị đánh đập. Họ đã thấy con rắn bằng đồng thực hiện những phép lạ. Họ được Môi-se làm báp-têm cho ở dưới biển. Họ đã thấy bàn tay quyền năng của Đức Chúa Trời. Họ đã ăn thức ăn của Thiên sứ, và đã làm đủ mọi thứ. Nhưng họ đã đi cưới những cô gái mà họ cho là xinh đẹp, đưa những người nữ đó vào, và cưới họ. Không phạm tội tà dâm, mà chỉ cưới vợ trong số những người đó; Đức Chúa Trời không bao giờ tha thứ cho điều đó.
34
Đó là thời kỳ thứ 2. Ngày nay chúng ta đang ở vào thời kỳ thứ 3, càng xảo quyệt hơn bao giờ hết.
Tôi biết điều đó rất khó khăn. Và tôi thường tự hỏi, trong nhiều cách, nó sẽ như thế nào? Tại sao tôi phải giảng rất khó chịu với dân sự? Điều gì khiến tôi như vậy? Tuy nhiên, tôi để ý, nếu đó không phải là Đức Chúa Trời thúc giục tôi, sẽ không có người nào, không một phụ nữ nào sẽ ngồi và lắng nghe tôi. Nhưng họ trở lại, bởi vì có ai đó đã có sự trông cậy vào Lẽ thật, vì họ biết điều Đó là đúng. Bất luận thế nào, họ biết điều Đó đúng. Vậy hãy xem điều gì xảy ra. Tôi biết thật khó.
35
Giống như nếu một bác sĩ cho bạn thuốc để trị bệnh, và bạn từ chối nhận nó, thế thì không thể đổ lỗi cho bác sĩ nếu bạn chết. Và điều Này tôi nói cũng giống như thuốc men vậy. Còn những người luôn cho rằng tôi là một người ghét phụ nữ thì thế nào?
Các bạn thấy đấy, các bạn cứ quan sát cách phụ nữ hành động, và tôi sẽ chỉ cho các bạn thấy hội thánh đang nằm ở đâu. Đạo đức người nữ thì ở trong Lao-đi-xê này, trong thế gian, thuộc thể, “lõa lồ, khốn khó, đui mù, mà không biết,” dân - dân chúng, những người nữ của thế gian. Và hội thánh ở cùng một thực trạng như vậy. Hãy xem loại hội thánh xác thịt để thấy mặt thuộc linh, thật đúng, qua mỗi thời đại. Vậy thì, ngày nào đó tại Tòa Phán xét...
36
Tôi biết là không được ưa thích lắm để nói ra điều đó. Và nếu một người nào không có quyền nói điều đó, tốt hơn bạn đừng nên nói nó; bởi vì các bạn đang giả mạo, và rồi bạn sẽ gặp rắc rối, chắc chắn vậy.
Nào để ý. Thật sự tôi, trông giống như, nhiều lần, cạy miệng một người phụ nữ nào đó để rót Thuốc vô miệng cô ta, và khi thả tay ra, thì cô ta sẽ phun hết Thuốc đó ra ngoài. Điều gì xảy ra nếu bác sĩ làm điều đó với một bệnh nhân, rồi bệnh nhân đó chết vì họ đã từ chối nuốt những viên thuốc đó vào? Ở Tòa Phán xét, khi tất cả những điều nầy như cắt tóc ngắn và mặc quần cộc và...
37
Tôi chỉ đang gây dựng. Thời giờ đã gần rồi khi chúng ta sẽ thấy điều gì đó xảy ra, thì điều gì đó sắp xảy ra. Và tất cả những bối cảnh ở đây chỉ là đặt một nền tảng cho Sứ điệp ngắn, gọn mà sẽ làm chấn động toàn bộ các dân tộc.
Tại sao tôi lại nhắm vào phụ nữ, nó thật sự nằm ở đây nổi bật để anh em có thể đánh vào ngay đầu nó, với nó. Thậm chí cố gắng nói với họ những gì là đúng. Tôi cố giữ một tay để xuống như thế này, như nó là cái miệng để đổ Thuốc vào, và họ vẫn phun Nó ra. Thế thì ai có thể đổ lỗi cho bác sĩ được?
Các bạn định nói thế nào, ở Ngày Phán xét, khi những tiếng la rất lớn chống lại điều đó, khi băng ghi âm được bật lên lại trước mặt dân sự? Thế thì làm sao các bạn tránh khỏi điều đó?
38
Khạc Nó ra ngoài giữa các ngón tay quí vị. Đổ xuống thêm chút nữa, thì cuối cùng họ lắc đầu và chống lại, và quay lui, không muốn làm điều đó. Tuy nhiên, anh em quay lại và rót Nó vào lại. Thế thì ai bị khiển trách? Chẳng phải bác sĩ, chẳng phải do Thuốc, nhưng chính thái độ của con người. Chính xác. Thật là một ngày kinh khủng, một trong những ngày nầy, khi dòng dõi gian dâm đầy tội lỗi đứng trước Đức Chúa Trời Toàn Năng.
39
Khi tôi thấy những năm của mình dần dần qua đi, lưng tôi khòm dần; và, tôi biết, 30 năm đứng trên tòa giảng này, vâng, 33 năm ở đây trên công trường thuộc linh. Đó là một thời gian dài. Đó là 33 năm hầu việc. Chỉ một điều tôi hối tiếc; đó là tôi không có được 133 năm như vậy. Vì đây sẽ là cơ hội cuối cùng tôi từng có, trong khi còn ở trong con người hay chết nầy ở đây, để rao giảng Phúc âm. Đức Chúa Trời giúp tôi đứng đúng như có thể được, với Lời đó, và nói đúng như Ngài Phán.
Điều gì đã khiến cho bà tín đồ Giám lý... Làm sao bạn có thể đem Điều đó đến với bà ta? Bà ta đây này, trong Thời đại Hội thánh Lao-đi-xê đó.
40
Bây giờ chúng ta sẽ lấy ví dụ người đàn bà của Ngũ Tuần thể nào. Bà không nên mặc quần cụt, tô phấn điểm son, hoặc cắt tóc ngắn, nhưng bà nhìn về phía giáo hội Giám Lý, mà nói rằng, “Nhìn người đàn bà đó làm thế này thế kia!” Nói người nữ không được mặc quần cụt, nhưng bà nói... và chính bà lại cắt tóc ngắn củn cởn. Hiểu không?
Anh em càng đến gần Đức Chúa Trời hơn, thì anh em càng thấy toàn bộ sự việc đầy tội lỗi hơn. Và rồi đôi khi, trong lời cầu nguyện, anh em có thể tưởng tượng, khi Đức Thánh Linh cất anh em lên không trung, thì mọi vật trông càng trở lên hỗn loạn. Rồi khi anh em trở xuống lại, đối với mọi người, anh em trông giống như, anh em là một kẻ quái đản, đến nỗi anh em - anh em chẳng khác nào một kẻ ngông cuồng cổ lỗ sĩ. Anh em là một người ngu dại, bởi vì anh em đấu tranh như một kẻ lập dị và luôn luôn quở trách mọi người. Nhưng nếu một lần nào đó anh em lên chốn không trung, nơi mà anh em có thể được ở trong Sự Hiện Diện của Đức Chúa Trời (không phải qua cảm xúc, nhưng bởi chính Đức Thánh Linh chân thật cất lên), thì toàn bộ mọi sự đều được viết “I-CA-BỐT.” Sự Vinh hiển của Chúa đã hoàn toàn lìa khỏi toàn bộ những tổ chức giáo hội. Đúng thế. Không có giáo phái nào của họ đúng cả.
41
Bây giờ tôi xin vẽ cho các bạn một vòng tròn nhỏ. Nếu có tấm bảng... Nhưng tôi muốn các bạn xem ở đây. [Anh Branham vẽ ra những vòng tròn theo sau về điều gì đó. - Bt] Tôi đang vẽ một vòng tròn như thế này, và tôi muốn làm một vòng tròn khác vào bên trong vòng tròn đó, vậy là có 2 vòng tròn, rồi tôi lại đặt thêm một vòng tròn nữa ở trong vòng tròn đó. Đó là 3 vòng tròn, 3 vòng tròn. Vậy thì, chính là các bạn.
Đó là Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời trong “Ba hiệp làm Một”, và không hiệp nên Một thì Ngài không phải là Đức Chúa Trời. Ngài không thể được biểu hiện ra bất cứ cách nào khác.
Và anh em cũng không thể được biểu hiện mà không có “sự kết hiệp trong ba” đó, đó là: thân, hồn, linh trong một thể xác con người được. Không có “1 trong 3” đó, anh em không thể là con người. Hiểu không? Anh em không có phần hồn, thì anh em chẳng là gì cả; anh em không có phần linh, thì sẽ chẳng là gì cả; anh em không có thân thể, anh em chỉ là một linh thôi, không có một thân thể để thành một con người thực thụ.
Vì thế, Đức Chúa Trời với “3 Chức Tước hiệp Một”; không phải 'nhóm 3-kết hiệp' của con người, nhưng Một Thượng đế trong “3-Chức tước”. Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Thánh Linh được hiện hữu trong Một Đức Chúa Trời có thật. Đức Chúa Trời!
42
Chú ý ở đây, xin chờ một chút, tôi - tôi nghĩ là đọc đoạn Kinh thánh này cách đây vài phút. Xin lắng nghe đây.
...Hãy viết cho thiên sứ của hội thánh... Lao-đi-xê rằng: Này là Lời Phán của Đấng A-men, Đấng làm chứng thành tín và chơn thật, Đấng làm đầu cội rễ cuộc sáng thế của Đức Chúa Trời;
Đức Chúa Trời là Đấng Sáng tạo. Và Ngài đã tạo dựng như thế nào? Nhưng đây là “cội rễ cuộc sáng thế của Đức Chúa Trời.” Khi mà Đức Chúa Trời, Thánh Linh, được hình thành trong hình thể của một Người, đó là Đức Chúa Trời sáng tạo; Đức Chúa Trời, Chính Ngài là Đấng Sáng Tạo, trở nên một tạo vật. Đức Chúa Trời, Đấng đã làm ra bụi đất, làm ra chất can-xi, làm ra chất bồ-tạt, ánh sáng vũ trụ, dầu khí, đã lấy các thứ ấy với nhau và tạo nên chính Ngài, trong, “cội rễ cuộc sáng thế của Đức Chúa Trời.”
“Đấng A-men,” sự cuối cùng. “A-men” có nghĩa là “đúng là như vậy”. “Sự cuối cùng của Đức Chúa Trời,” khi Đức Chúa Trời hoàn tất công cuộc sáng tạo của Ngài.
Vậy thì, điều đó đã xảy ra như thế nào? “Chẳng hề ai nhìn thấy Đức Chúa Trời, chỉ Con Một ở trong lòng Cha là Đấng đã giải bày Cha cho chúng ta biết.” Anh em hiểu điều đó không?
43
Nói, chờ một chút, anh em đừng vội. Chúng ta hãy lật qua sách Cô-lô-se. Tôi vừa chợt nhớ... đến một câu Kinh thánh trong trí. Chúng ta hãy giở ra trong sách Cô-lô-se, Sách Cô-lô-se, và tìm... Tôi tin là chương 1. Tôi sẽ phải xem lại điều này, bởi vì tôi không có coi trước. Vì vậy tôi sẽ... Như trước đây, khi tôi còn là một thầy giảng trẻ, tôi có thể nhớ từng câu rất chính xác [Anh Branham bật ngón tay. - Bt] ngay bây giờ, nhưng khi tôi càng lớn tuổi tôi không thể. Chúng ta hãy bắt đầu từ câu thứ 9, tôi tin là vậy. “Cho nên chúng tôi...” Đây là đoạn Kinh thánh Phao-lô đang nói với hội thánh Cô-lô-se về Đấng Christ, Ngài là Ai.
Cho nên chúng tôi cũng vậy, từ ngày nhận được tin đó, cứ cầu nguyện cho anh em không thôi, và... xin Đức Chúa Trời ban cho anh em đầy dẫy sự hiểu biết về ý muốn Ngài, với mọi thứ khôn ngoan và hiểu biết thiêng liêng nữa;
Hầu cho anh em ăn ở cách xứng đáng với Chúa, đặng đẹp lòng Ngài mọi đường, nẩy ra đủ các việc lành, càng thêm lên trong sự hiểu biết Đức Chúa Trời;
Nhờ quyền phép vinh hiển Ngài... được có sức mạnh mọi bề, để nhịn nhục vui vẻ mà chịu mọi sự;
Hãy tạ ơn Đức Chúa Cha, Ngài đã khiến... anh em có thể... dự phần cơ nghiệp của các thánh...
Ngài đã giải thoát chúng ta khỏi quyền của sự tối tăm, làm cho chúng ta dời qua Nước của Con rất yêu dấu Ngài:
Ở đây chúng ta đang hiểu lúc này. Hãy xem.
Trong Con đó, chúng ta có sự cứu chuộc qua Huyết Ngài, là sự tha tội:
Ấy chính Ngài là hình ảnh của Đức Chúa Trời không thể thấy được...
Hiểu điều đó không? Câu 15, Cô-lô-se 1:15.
...là Đấng sanh ra đầu hết thảy mọi vật dựng nên:
A-men! Là gì? “Đấng sanh ra đầu hết thảy mọi vật dựng nên.” Trong tất cả Thiên sứ, tất cả mọi sự trên trời dưới đất; Ngài là Đấng sanh ra đầu nhứt.
Vì muôn vật - vì muôn vật đã được dựng nên trong Ngài, bất luận trên trời, hay... dưới đất, vật thấy được... vật không thấy được, hoặc ngôi vua, hoặc quyền cai trị... hoặc chấp chánh... hoặc cầm quyền: mọi vật đều là bởi Ngài và vì Ngài mà được dựng nên cả:
44
[Anh Branham thở phào, rung động đôi môi. - Bt] Phải có bất cứ điều gì nó có thể có; không có sự hiện hữu khác! Để ý. “Và trong... Và Ngài có...”
...Ngài có trước muôn vật, và muôn vật đứng vững trong Ngài.
Cho dù là Đức Cha, Đức Con hay Đức Thánh Linh, hay là gì đi nữa, thì “Ngài có trước muôn vật.” “Trước muôn vật ở trên Trời, dưới đất, vật thấy được, vật không thấy đựơc, hay bất cứ vật gì,” Con này của Đức Chúa Trời đã có trước muôn vật. Đúng không? Tôi không quan tâm đó là gì, đó là ngôi vua, thống lãnh, bất kể là gì; các ngôi trên Trời, các vương quốc, bất kể nó có thể là gì trong những lãnh vực lớn siêu nhiên nào đó, trong những cõi Đời đời ở đâu đi nữa; bất kể nó là gì, các Thiên sứ, các thần, bất kể là gì, “Ngài có trước mọi sự.” A-men! Anh em không thể thấy Ngài sao? “Ngài đã có trước muôn vật; và muôn vật được tạo nên bởi Ngài. Ngài...” Câu thứ 17.
Ngài có trước muôn vật, và muôn vật đứng vững trong Ngài.
45
Không ai có thể làm cho vũ trụ vận hành được ngoài Ngài. Ngài là Đức Chúa Trời là Cha, Đức Chúa Trời Thánh Linh; hoặc đó là những Thiên sứ, hoặc chấp nhánh, hoặc quyền cai trị, hoặc cầm quyền; bất kể là gì đi nữa, đều là bởi Ngài điều hành mọi vật. “Mọi vật được đứng vững trong Ngài.” Ngài!
Ấy cũng chính Ngài là đầu của Thân thể, tức là đầu Hội thánh: Ngài là - là ban đầu, sanh trước nhứt từ trong những kẻ chết (đó là, làm sống lại những gì Ngài đến để cứu chuộc); hầu cho trong mọi vật, Ngài đứng đầu hàng.
“Ngài đứng đầu hàng,” anh em hiểu câu này có nghĩa gì không? Đó là, “ở trên tất cả.” Ngài ở trên tất cả mọi vật mà Ngài đã tạo dựng nên; mọi Thiên sứ, cả nhân loại, muôn - muôn loài vạn vật hiện có. Ngài ở trên mọi vật. Tạo vật Này là gì? Tạo vật có thể là ai? Ở trên hết mọi sự! “Đã làm nên hòa bình...” Chúng ta hãy xem, chờ một chút. Đứng đầu...
Vì Cha đã vui lòng khiến mọi sự đầy dẫy của mình chứa trong Ngài;
“Mọi sự đầy dẫy của mọi sự.” Mọi sự đầy trọn của Đức Chúa Trời, mọi sự đầy trọn của các Thiên sứ, mọi sự đầy trọn của thời gian, mọi sự đầy đủ trọn vẹn của cõi Đời đời; mọi sự đầy dẫy chứa trong Ngài. Đó chính là Người nầy.
Và, bởi huyết Ngài trên thập tự giá, thì đã làm nên hòa bình, khiến muôn vật dưới đất, trên trời đều nhờ Ngài mà hòa thuận cùng chính mình Đức Chúa Trời.“
Đó là Đấng vĩ đại ấy mà chúng ta đang nói đến, “Đấng sanh ra đầu cội rễ trong cuộc sáng tạo của Đức Chúa Trời.”
46
Bây giờ, vậy thì, Hội thánh, mà chính toàn bộ mục đích cuối cùng của Ngài là Hội thánh. Vậy làm thế nào chúng ta được vào trong Hội thánh nầy? “Bởi đồng một Thánh Linh chúng ta được báp-têm vào trong một Thân,” Hội thánh, là Thân thể của Đấng Christ. Điều đó không thể sai được.
Vậy thì, đây là điều xảy ra. Nào hãy xem đây, chỉ là một bức tranh minh họa ở đây. [Anh Branham chỉ lại 3 vòng tròn anh đã vẽ. - Bt]
Đây, hình thể bề ngoài của con người là xác thịt. Đó là những gì mà chúng ta nhìn được; những gì chúng ta thấy được. Và nó có 5 giác quan được hình thành trong thân đó. Và bất cứ đứa trẻ nào học trường tiểu học, như chính tôi, biết rằng con người có 5 giác quan kiểm soát thân thể chúng ta; thấy, nếm, cảm thấy, ngửi, và nghe. Không có những cái đó, bạn không thể chạm đến thân. Đó là cách duy nhất bạn có với thân thể; thấy, nếm, cảm thấy, ngửi, nghe; anh em thấy nó, nếm nó, và có cảm giác về nó... Bây giờ, đó là một tà linh, ở bên ngoài.
47
Vậy thì, ẩn chứa bên trong đó là một linh, mà từ khi bạn được sinh trên đấy này và hơi thở của sự sống được hà hơi vào bạn. Linh đó là thuộc về một bản chất thế gian vì nó không được ban cho từ Đức Chúa Trời, nhưng được Đức Chúa Trời (ban cho) cho phép. Bây giờ các bạn hiểu được điều đó chứ? Vì, mỗi đứa trẻ được sinh ra trên thế gian, “là được sinh ra trong tội lỗi, được hình thành trong tội lỗi; đến với thế gian nói dối.” Điều đó đúng không? Vậy, con người đó, bên trong đó, là một tội nhân, từ ban đầu. Bây giờ, nhưng...
Vậy thì, nó có 5 lối vào. Và 5 lối vào đó... Tôi không biết phải gọi nó như thế nào cho chính xác bây giờ. Khi mà... Trước hết, tôi biết, là ý nghĩ, lương tâm, tình yêu, sự lựa chọn... Không. Lương tâm, tình yêu, lý lẽ... Có 5 lối vào đối với tâm linh. Các bạn không thể suy nghĩ bằng thân thể; các bạn phải suy nghĩ bằng tâm thần. Các bạn không thể có lương tâm trong thân thể. Thân thể không mang yếu tố tinh thần nào cả; thân thể của các bạn chỉ là thể xác, vì vậy các bạn phải suy nghĩ bằng linh của mình. Các bạn phải lý luận. Các bạn không thể suy luận bằng thân thể vật lý của mình, bởi vì sự suy luận không thể thấy, nếm, cảm thấy, ngửi hay nghe mà biết được. Các bạn chỉ có thể dùng tâm trí để suy luận. Nếu bạn buồn ngủ hay mệt mỏi, thân thể các bạn nằm đờ ra như chết, nhưng linh các bạn có thể vẫn lý luận. Có 5 giác quan điều khiển bên trong con người. Và đó...
Vậy thì, suy cho cùng, phần chính của con người là linh hồn, chỉ có một giác quan duy nhất điều khiển phần hồn đó, và đó là... tác nhân đạo đức tự do muốn chọn hoặc bác bỏ.
48
Vậy thì sự suy luận mà nhiều người ngày hôm nay... Này, đừng quên điều này, và các bạn sẽ - sẽ thấy những gì Thánh... chứng cớ ban đầu của Đức Thánh Linh là gì. Hiểu không?
Vậy thì, con người có thể sống trong linh này, và họ nhảy múa trong cái linh này. Họ la to lên trong linh này. Họ đi nhà thờ trong linh này, và họ có thể hoàn toàn nhận được một Thánh Linh thật của Đức Chúa Trời xức dầu trên linh đó, nhưng vẫn bị hư mất và họ thật sự bị ma quỉ-chiếm hữu, với linh đó.
Bởi vì, hãy xem, đó là lý do vì sao bạn không thể khuyên bảo người đàn bà kia, dù biết rằng việc mặc quần đùi của bà, là sai quấy. Bạn cũng không thể nói với bà ta rằng bà cắt tóc ngắn như đàn ông là không đúng. “Ồ, tóc tai thì có liên quan gì với điều đó?” Thế đấy, nó đã làm thế với Sam-sôn. Hiểu không?
“Hễ ai thêm một từ nào trong Sách này, hay bớt một Lời khỏi Nó.” Bạn phải chọn điều tối thượng ở nơi nào đó.
49
Bây giờ, chẳng hạn, nếu tôi là một - một - một - một người Báp-tít, và anh em đến và bảo tôi phải - phải làm báp-têm trong Danh Chúa Jêsus Christ; điều đó có trong Kinh thánh. Ồ, bạn biết điều đầu tiên, tôi có thể nói, “Để tôi hỏi mục sư của tôi đã.”
Rồi tôi tìm đến mục sư; và ông ấy nói rằng, “Ô, điều đó không cần thiết, đấy. Đúng thế, đấy, chúng ta là tín đồ Báp-tít, đây mới là những gì chúng ta tin; chúng ta tin rằng chúng ta nên được dầm mình trong tước vị của 'Đức Cha, Đức Con và Đức Thánh Linh.' Đó là cách giáo hội đã làm. Từ khi John Smith sáng lập nó, đó là cách nó được thực hiện.”
Thế đấy, đó là điều tối hậu của các bạn. “Quỉ tha ma bắt cái gã nói điều đó đi!”
50
Nếu bạn là tín đồ Giám Lý, với phép báp-tem rảy nước là hệ thống của giáo hội, bạn sẽ làm gì khi người ta bảo bạn phải được dìm mình? Hiểu điều tôi muốn nói là gì không? Bạn đi đến gặp mục sư Giám Lý, và ông ta sẽ viết ra và đi hỏi vị giám mục, xem thử ông này ông kia nói thế này thế kia về điều này không. “Nhưng chúng ta, là giáo hội Giám Lý, đã được thành lập cách đây 3 hay 400 năm, ở Anh Quốc, bởi John Wesley, và Whitfield, và tất cả những người khác ở đó, và Asbury. Chúng ta lập ra tài liệu này, theo John Wesley, rằng chúng ta làm phép báp-têm được rảy nước, bởi vì nó chỉ là một thể thức-... bên ngoài. Và chúng ta nghĩ rằng sự rảy nước đó cũng tốt như cách khác vậy.” Nếu bạn là một... Nếu giáo hội Giám Lý là sự tốt nhất của bạn, thì bạn cứ hành động như bạn nghĩ.
Nếu bạn là tín đồ Công giáo... Và tôi sẽ bảo bạn, không phải trong Kinh thánh không nói đến việc cấm ăn thịt trong ngày Thứ Sáu, và những điều khác như vậy, và “lễ Ban Thánh thể không phải là một mẫu bánh xốp, bởi vì đó là một Thánh Linh,” và vân vân. Rồi bạn tìm đến Linh mục của mình, Linh mục nói, “Đây này, những điều này có chép trong giáo lý chúng ta.” Và nếu giáo hội là nền tảng của bạn, bạn đừng chế giễu những gì người khác nói. Đó là điều tối hậu của bạn.
Ôi Chúa, xin giúp điều nầy dầm thấm vào! Với tôi, toàn bộ sự việc đó đều sai. Lời của Đức Chúa Trời là tối hậu. Bất luận điều gì Lời nói, thì điều đó là đúng.
51
Vậy thì, cách duy nhất trong cái vũ trụ này, mà bạn có thể từng ở trong một con người nhỏ bé bên trong này; và bạn phải được định trước. Bởi vì bạn đã ở cùng với Đức Chúa Trời, bạn là một phần của Đức Chúa Trời.
Tôi ở trong cha tôi. Tôi cũng đã ở trong bà nội tôi, và trong bà cố tôi. Bởi dòng dõi, tôi đã ở trong đó.
Và tôi đã ở trong Đấng Christ. Anh em cũng ở trong Đấng Christ trước khi sáng thế. Ngài đến để cứu chuộc những kẻ thuộc về Chính Ngài, của Chính Ngài mà đã ở trong Ngài. Ha-lê-lu-gia! Con cái Ngài mà đã ở trong Ngài!
Ngài không hề đến để - để cứu vớt con cái của ma quỷ. Họ sẽ không hề biết Điều đó. Và họ khôn ngoan theo những cách học tri thức của họ, mà bạn không thể so sánh với họ chút nào. Bạn không thể nói hay hơn họ. Nhưng, bởi đức tin bạn nhìn thấy Điều đó.
52
Vậy thì, khoa học không cần đến đức tin. Khoa học chứng minh những gì nó nêu ra mà thôi. Nó không cần đức tin.
Linh mục Công giáo sẽ nói với bạn rằng, “Hãy xem giáo hội Công giáo tồn tại trong bao lâu rồi. Xem nó đứng vững vàng qua nhiều sự bách hại của ngoại giáo bao lâu rồi.”
Giáo hội Giám Lý lại nói, “Nhìn đây này bao lâu...”
53
Tôi đã thấy một Giáo hội... nói về dấu hiệu kẻ giả hình; ngày hôm qua đi trên đường, tôi đã thấy. Nói “Hội thánh của Đấng Christ, đã thành lập vào năm 33 sau Công Nguyên.” Tuy nhiên, nó chưa tới 100 tuổi, đấy, giáo phái. Ôi, chà! “Sự dạy dỗ của các sứ đồ” à? Hầu như không có gì cả. Họ là những người Sa-đu-sê của thời nay; không có Thánh Linh, không... Và anh em không thể nói với họ; anh em không thể nói chuyện với họ; anh em cũng không thể tranh luận với họ.
Bởi vì, chúng ta hành động vượt ra ngoài giới hạn của của sự suy luận. “Chớ nương cậy nơi sự thông sáng của con.” Đức tin không lý luận chút nào. Đức tin là tin Điều đó.
Họ nói, “Này, nhìn đây, các bạn nghĩ là chúng tôi phải làm lại những điều này sao? Không đời nào! Đó là...”
Nhưng Kinh thánh đã chép vậy. Tôi không thể giải thích nó xảy ra như thế nào, nhưng nó xảy ra. Đức Chúa Trời Phán vậy. Vậy nên các bạn không phải... Tôi không thể nói gì về điều đó với các bạn. Đức tin không cần đến sự giải thích Nó. Các bạn biết điều đó chứ? Đức tin là chỉ tin Nó.
54
Chúa Jêsus Phán với Ni-cô-đem, người cai trị dân Giu-đa trong thời đó từ San-... từ hội đồng giáo hội trong thời của Ngài; ban đêm người này đến cùng Chúa Jêsus, mà nói rằng, “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là Giáo sư lớn đến từ Đức Chúa Trời, vì những phép lạ Thầy đã làm đó, nếu Đức Chúa Trời chẳng ở cùng thì không ai làm được.”
Ngài đáp rằng, “Quả thật, Ta nói cùng ngươi, 'Nếu một người chẳng sanh lại, thì không thể thấy được Nước Đức Chúa Trời.'”
Thưa rằng, “Tôi, một người đã già, thì có thể nào trở vào lòng mẹ, mà sanh lại sao?”
Ngài Phán, “Ví bằng Ta nói với các ngươi những việc thuộc về đất các ngươi còn chẳng tin, huống chi Ta nói những việc thuộc về Trời thì các người tin làm sao được?” Hiểu không?
55
Rồi một ngày kia, Ngài Phán, “Nếu các ngươi không ăn thịt của Con Người, uống Huyết Ngài, thì chẳng có Sự Sống trong các ngươi.” Ngài đã không giải thích điều đó.
Các Sứ đồ và những người của thời đó, mà được định sẵn cho Sự Sống; Ngài biết điều đó. Ngài Phán rằng, “Hết thảy những kẻ Cha giao cho Ta sẽ đến. Điều duy nhất các ngươi phải làm là khiến cho mọi người đều nhận biết Tiếng Ta; họ biết điều đó, vì chiên Ta biết Tiếng Ta.” Và một tiếng là một lời được diễn đạt... [Băng trống. - Bt] “Họ đã tin Lời, dù thế nào đi nữa. Họ không phải chứng minh cách khoa học bất cứ điều gì, hoặc hỏi người Sa-đu-sê và Pha-ri-si, hay bất cứ điều gì khác, về điều đó. Ta đã nói điều đó, họ tin nó, vì chiên Ta nghe Tiếng Ta.”
Và Đây là Tiếng của Đức Chúa Trời trong hình thức thư tín, bởi vì Đây là một sự khải thị hoàn toàn của Chúa Jêsus Christ. Cựu và Tân Ước gắn liền với nhau. A-men! Các bạn đấy.
56
Tại sao? Các bạn nói, “Đây là những người tốt. Điều gì khiến họ...” Bởi vì, một điều duy nhất, họ là rường cột của một giáo hội. Và ở đây... Các bạn còn nhớ Chúa nhật trước, cách đây một tuần; bao nhiêu người đã ở đây nghe bài giảng về Những Kẻ Được Xức Dầu Trong Ngày Sau Rốt? Tôi nghĩ hết thảy các bạn ngồi ở đây đều đã nghe rồi. Đấy, họ là được xức dầu. Linh của họ được xức dầu, trong lãnh vực thứ 2 nầy.
57
Vậy thì, người đàn bà đầu tiên nói... Không. Bà không quan tâm đến những gì giáo hội nói, không để ý đến ai khác nói gì. Bà là một người tinh khôn. Bà được giáo dục ở trường đại học. Bà có thể qua mặt chồng mình, và nghĩ rằng làm như vậy là chứng tỏ bà thông minh.“
Người đàn bà này “lõa lồ, đui mù, mà không biết.” Ô, thật đáng tiếc, nhưng đó là bức tranh đó Kinh thánh vẽ ra cho chúng ta. Vậy thì, bà đi đến nhà thờ. Người đàn bà kia, có lẽ tốt hơn, người đàn bà ấy sẽ... Bà ta sống một đời sống tốt đẹp, trong sạch; không có gì phản đối điều đó cả. Chỉ có Đức Chúa Trời sẽ là Đấng Phán xét về điều đó. Tôi không biết; Tôi không phải Người Phán xét.
Tôi chỉ có... trách nhiệm về những gì Ngài bày tỏ cho tôi. Đó cũng là những gì các môn đồ nói, “Chúng tôi chỉ nói ra những gì chúng tôi biết, điều chúng tôi đã nghe, điều chúng tôi đã thấy.” Đó là trách nhiệm của tôi. Đó cũng là trách nhiệm của các bạn.
58
Nhưng bây giờ, các bạn thấy, nếu các bạn lấy ví dụ người đàn bà kia... Bà ta đi những đâu? Hiểu không? Bà đi lòng vòng. Bà đã nghe, không nghi ngờ gì; bật ra-đi-ô lên, nhiều lần. Tiếng của Đức Chúa Trời Phán, nhiều lần. Ồ, vậy thì, đấy, bà ta tìm đến với một hệ phái ở đây, với sự sùng bái lễ nghi. Hết thảy các giáo hội là mỗi phe cánh khác nhau. Mọi thứ, điều đó chính xác, họ chỉ thích tham gia vào những nơi nào mà có nhiều người tụ tập thành một nhóm hội viên. Và bà ta đã gia nhập vào hội đó; vâng, bà thích ứng ngay với hội ấy. Bây giờ nếu anh em có đến nói với bà ta điiều gì bà phải làm, thì bà ta sẽ không nghe. Anh em chỉ cho thấy điều đó trong Kinh thánh; bà ta không muốn nghe Nó.
59
Bây giờ, thưa các anh, chị em yêu dấu, chỉ còn 1 hoặc 2 phần gì nữa thôi là kết thúc. Còn khoảng 15 phút nữa, là tới giờ chúng ta ra về; 15 phút.
60
Bây giờ, tôi xin hỏi các bạn đôi điều. Tại sao người đàn này không thể thấy điều đó? Tại sao bà ta không thể thấy? Về mặt thể xác, bà không phạm tội tà dâm, với chồng, bà không có điều gì phạm tội. Bà trong sạch nhý ngày mới sinh ra; chýa có ngýời ðàn ông nào chạm vào ngýời bà.
Tôi đang nói so sánh lúc nầy, với người đàn bà đó, với Giáo hội. Bà trong sạch như lúc mới sinh ra. Ồ, đó cũng chính xác thực trạng của Giáo hội hiện nay, khi nó được sinh ra, nhưng nó đã được “sanh ra trong tội lỗi; hình thành trong sự gian ác, đến...” Các bạn hiểu ý tôi nói gì không?
Bây giờ bạn bảo với bà ta rằng cắt tóc ngắn là một việc sai trái; Kinh thánh nói vậy. Đàn bà mà mặc quần đùi là sai; Kinh thánh nói vậy. Bà ta sẽ nói, “Vô lý.” Tại sao? Điều tối hậu của bà ta không phải nằm ở dưới đây, trong con người thứ 3, linh hồn đã được định trước và được ban cho từ Đức Chúa Trời. Nhưng bà đặt nền tảng linh hồn mình vào một tổ chức ở ngoài đây, là thứ mà do con người lập nên ngoài Kinh thánh này. Anh em hiểu không?
61
Nhưng nếu Lời của Đức Chúa Trời được lắng sâu trong linh hồn đó, thì nó nói, “A-men! Tôi nhận biết điều đó.” Lời tiếp nối với Lời. Nào xem đây. Do đó, con người mà được sinh ra có Thánh Linh của Đức Chúa Trời...
Đấy, đây là xác thịt bên ngoài. Và tôi giảng ở đây cho nhiều hạng thính giả, nói với anh chị em như - như là Mục sư của anh chị em, như anh em của anh chị em. Đây là xác thịt, nó yếu đuối, nó giới hạn với... Một người phụ nữ trẻ đi ra đường; một thanh niên trẻ tuổi nào đó, chừng 17, 18, 20 tuổi, 25, 30, đi theo cô ta trong đó... Và quí cô này đến, phơi bày hết từng đường cong, của cơ thể, bước đi với đôi giày cao gót; trong một chiếc váy ngắn dính chặt người phía trước và sau; và chiếc váy mà cao trên đầu gối, hay chiếc quần đùi. Anh chị em biết Kinh thánh nói cô ta sẽ hành động như thế không? Anh chị em biết đấy, Kinh thánh nói đó là cách cô ta sẽ hành động, cách cô ta sẽ rất ô uế như thế nào.
62
Các bạn đã đọc ở đây, Tập san Bạn đọc tháng này, rằng, “Đàn ông và đàn bà của thời đại này, những cô gái trẻ, từ 20 hay 25 tuổi, thì ở trong sự mãn kinh,” mà anh chị em trải qua sự thay đổi đời sống trong độ tuổi trung niên, theo các nhà khoa học, giữa 20 đến 25 tuổi. Trước đây thường khoảng chừng 30 hay 35, trong thời của tôi. Trong thời mẹ tôi, một phụ nữ ở tuổi mãn kinh thường là 40 hay 45.
Điều gì vậy? Chính là qua sự phát triển khoa học, và thức ăn, sự lai giống, điều đó đã hủy hoại toàn bộ thân thể con người cho đến nỗi chúng ta trở thành một đống của - của - của một đống thối rữa. Thế đấy, nếu thân thể vật lý này bị thối nát, thì tế bào não trong thân thể đó có tồn tại được không?
63
Nào hãy xem Linh, đi theo nó. Sẽ đến một lúc, nhơn Danh Chúa, nhiều người sẽ hành động hoàn toàn điên rồ. Kinh thánh nói vậy. Họ sẽ thét gào và lăn lộn; những điều gớm ghiếc hết sức trong trí tưởng tượng của họ. Chương trình ra-đi-ô và các thứ, các chương trình ti-vi của chúng ta, đang sản xuất cái đó. Sẽ có những chuyện như con kiến đứng dậy trên mặt đất, cao như 14 cái cây; sẽ có một - một - một con chim bay ngang qua trái đất, với đôi cánh rộng 4 hay 5 dặm; và dân chúng nhìn thấy chúng, họ sẽ la hét, và kêu khóc xin thương xót. Nhưng đó sẽ là Tai vạ. Xin chờ cho đến khi tôi giảng về các Tai vạ ấy mở ra.
64
Hãy xem những gì Môi-se đã hành động theo lý trí của xác thịt, không theo Thánh Linh, khi Chúa Phán, “Hỡi Môi-se...” Đức Chúa Trời đã Phán với Môi-se, “Hãy ra khỏi nơi đó,” với Tiên tri của Ngài, “hốt một nắm bụi, rồi rải lên trời và nói, 'LỜI CHÚA PHÁN VẬY, bọ chét sẽ sanh ra khắp đất.'” Ở đó không có bọ chét. Trước tiên anh em biết, người ta bắt đầu thấy cái gì đó bắt đầu bò trên một bụi cây. Nhìn kìa, có cái gì khác. Rồi sau một lát, chúng bò lúc nhúc rất dày trên mặt đất đến nỗi các bạn không thể lội qua được.
Chúng từ đâu đến? Đức Chúa Trời là Đấng Sáng Tạo. Ngài có thể làm thành ý chỉ của Ngài. Ngài là Đấng Tể trị. Ngài có thể làm một - một con chim có cánh trải - trải dài từ phía bên nầy sang phía bên kia trái đất.
Ngài Phán, “Hãy sinh ra ruồi mòng, bao phủ khắp mặt đất.” Lúc ấy không có ruồi mòng trên đất. Trước tiên các bạn biết, một con ruồi xanh bắt đầu bay chung quanh. Rồi trước tiên, có 8 hay 10, 12 con. Sau đó các bạn biết, nhiều đến nỗi bạn không thể bước qua chúng. Đức Chúa Trời, là Đấng Sáng tạo, giữ Lời Ngài.
65
Rồi ông giơ cây gậy lên, theo mạng lịnh của Đức Chúa Trời, và nói, “Ếch nhái hãy tràn trên mặt đất.” Thế là ếch nhái từ các sông hồ bò lên lan khắp xứ, đến nỗi người ta cào chúng lại, thành những đống, và hôi thối khắp mọi nơi, có lẽ dày có đến 40 đến 50 bộ, về ếch nhái. Chúng nhảy vào trong tủ đựng chén dĩa của - của Pha-ra-ôn. Chúng ở trong... dưới khăn trải giường, và có 500 con ếch dưới khăn trải giường, dưới giường, trên thảm. Khắp mọi nơi, nhìn đâu đâu cũng thấy ếch, ếch, ếch. Chúng ở đâu ra? Đức Chúa Trời, Đấng Tạo hóa, tể trị. Những gì Ngài Phán, Ngài sẽ làm thành!
Ngài Phán sẽ có những cảnh gớm ghiếc ở trên đất. “Loài châu chấu có tóc giống như phụ nữ,” tóc dài, để ám ảnh phụ nữ cắt tóc ngắn. “Răng giống sư tử; có cái vòi ở đuôi, giống như bò cạp; chúng sẽ làm khốn khổ đàn ông, nhiều tháng.” Cứ chờ cho đến khi chúng ta thấy các Tai vạ và các Ấn mở ra, và cả 7 tiếng Sấm, chờ xem những gì xảy ra. Ồ, thưa anh em, tốt hơn anh em hãy đến Gô-sen khi còn thời gian để đến Gô-sen. Đừng để ý đến những điều xung quanh.
66
Hãy nhìn đây. Đây là người phụ nữ này đi ra đường uốn éo; đây là một gã trai trẻ, đưa mắt nhìn theo. Anh ta là một thành viên của giáo hội. Anh ta là tín đồ Ngũ Tuần. Bất kể anh ta là ai. Nhưng điều đầu tiên bạn biết, là chẳng có ích lợi gì ở đó cả. Cô ta sẽ nói, “Xin chào.” Anh ta có đầu tóc xoăn, và hầu như điển trai, thanh niên lưng thẳng; có lẽ anh ta cố gắng sống đàng hoàng. Cô ta bắt đầu đến với anh, ngay cả thầy giảng. Việc trước tiên các bạn biết...
Điều gì vậy? Điều này ở ngoài đây, sự ham muốn thể xác; và làm cho tâm linh bị xuống cấp ở đây, tuy nhiên được xức dầu, nói, “Đừng làm điều đó, đừng làm điều đó.” Nhưng nó sẽ làm gì? Nó sẽ đi quanh quẩn, ở đó, cứ làm như thế. Trước tiên là bạn thấy, anh ta sẽ tranh thủ có một cuộc hẹn hò với cô nàng. Anh ta phạm tội tà dâm, cho dù có đụng chạm đến cô này hay chưa.
67
Nhưng, một người con chân chính, được tái sanh của Đức Chúa Trời! A-men! Anh em không thể tự làm điều ấy. Một - một người nam máu đỏ hoàn toàn không thể đi cùng một người nữ như thế, mà không có chuyện gì xảy ra. Trừ ra khi có Điều gì đó bên trong; thì Điều gì đó được sanh lại ở đây!
Dù cho người nam đó có thể la lớn tiếng, nói tiếng lạ, nhảy, múa, làm bất cứ mọi thứ khác, được xức dầu bởi Thánh Linh; làm mọi dấu kỳ phép lạ mà Đức Chúa Trời có Phán ở trong đây, bởi Thánh Linh của Ngài! Chúa Jêsus Phán, “Nhiều người sẽ đến với Ta trong ngày đó, nói, 'Lạy Chúa, tôi chẳng từng nhơn Danh Chúa mà nói Tiên tri sao? Tôi chẳng từng nhơn Danh Chúa mà trừ quỷ sao? Chẳng từng... '” Chúa Phán, “Hãy lui ra khỏi Ta, hỡi kẻ làm gian ác.” Điều gian ác là gì? Điều mà các bạn biết, mà không làm. “Hãy lui ra khỏi Ta, các ngươi là kẻ gian ác; Ta không biết các ngươi bao giờ.'”
Nhưng trong sâu thẳm của người ấy, có một cái gì nhỏ nhoi ẩn chứa trong đó, Hạt Giống của Đức Chúa Trời đã được định sẵn trước khi sáng thế; tôi không quan tâm những gì xảy ra, nó nắm giữ người ấy. Nó ở lại tại đó.
68
Đó là lý do tại sao người nữ kia sẽ mặc quần cụt. Bà bị coi như một gái điếm, giống như người phụ nữ kia hành động. Các bạn hiểu không? Bà ta không biết rằng linh đó... Làm sao bà ta biết? Sự tối hậu của bà.
Điều tối hậu là gì? Đó là lời cuối cùng. Điều tối hậu là A-men! Đó là kết cuộc của mọi tranh chấp, điều tối hậu của bạn.
Nếu Giáo hội của bạn, một Giáo hội Ngũ Tuần, họ bảo bạn rằng, “Tóc dài và thứ đó chỉ là cuồng tín. Bạn để một mớ tóc dài lượt thượt, phía sau lưng mệt lắm,” và vân vân, hầu như các thứ, người đó bị ma quỉ chiếm hữu.
Vì, Lời Đức Chúa Trời Phán, “Đáng hổ thẹn cho người đàn bà nào cắt tóc ngắn. Nàng sẽ làm nhục đầu mình.” Nếu nàng làm nhục chồng mình, và chồng nàng là Hội thánh, và Hội thánh là Đấng Christ, nàng là một gái điếm sùng đạo không được tôn trọng; lõa lồ mà không biết. Lõa lồ! Kinh thánh chẳng từng nói rằng, “Mái tóc của đàn bà như khăn trùm đầu” đó sao? Chẳng phải mái tóc che phủ cho nàng sao?
69
Rồi đây, ở Tòa Phán xét! Tôi đã cố đổ Thuốc vào, và dùng tay giữ chặt Nó lại, mà quư vị cố phun Nó ra ngoài giữa các ngón tay. Đức Chúa Trời sẽ phán xét họ ngày nào đó. Đó là LỜI CHÚA PHÁN VẬY. Đó không phải là một đám người ngu dại, hay người nào đó điên khùng làm tất cả việc ấy. Không phải. Vì, đó là Lời của Chúa.
Và một Cơ-đốc nhân thật, chân chính sẽ phải đối đầu với con người bên trong, mà Thánh Linh đã ban cho họ từ buổi ban đầu, là Lời.
Khi Ngài đã là Sự Đầy Đủ mọi sự của anh chị em, thì anh chị em đã ở với Ngài tại đồi Gô-gô-tha xưa kia. Ngài đã biết trước anh chị em sẽ ở đây. Ngài chỉ loan báo những gì sẽ xảy đến. Anh chị em đã ở trong Ngài; anh chị em đã chết với Ngài. Anh chị em đã chết với sự kiêu hãnh của mình, anh chị em đã chết với những kiểu cách của mình, anh chị em đã chết với thế gian. Khi Ngài... anh chị em chết với Ngài trên đồi Gô-gô-tha, và đã sống lại với Ngài khi Ngài sống lại vào ngày thứ 3. Và bởi vì anh chị em đã tin nhận điều đó, vậy thì anh chị em được ngồi tại các nơi trên Trời trong Chúa Jêsus Christ. Ha-lê-lu-gia!
70
Anh chị em đấy. Chính là con người bên trong đó. Bên trong đó sẽ đặt dấu chấm câu với Lời, bất chấp, nó làm cho bạn treo lên với Lời. Anh chị em không thể tránh được điều đó. Tôi đã học biết điều đó, nhiều năm trước đây.
Đứa con nhỏ của tôi nằm đây, chết. Vợ tôi nằm ở đây trong một... trong - trong nhà xác, ướp xác và để ở đó. Họ gọi tôi đến đó, và thấy Sharon đã chết. Đó là sự thử thách cực độ mà tôi đã gặp trong đời. Lúc đó tôi khoảng 25 tuổi. Tôi bước ra đó, và Billy Paul đang trong tình trạng hôn mê.
Bác sĩ Sam đến, nói rằng, “Bill à, tôi nghĩ là chúng ta không còn cách nào để cứu Billy nữa. Và tôi...” Ông nói, “Nó quá yếu.” Nói, “Bill, tôi cảm thấy thật có lỗi với anh.” Anh ấy vòng tay ôm ngang người tôi.
Tôi nói, “Bác sĩ ơi, tôi không còn đủ sức chịu đựng nữa rồi.”
Trước đó 2 giờ, tôi đã gọi cho ông, đứa con bé bỏng của tôi, là Sharon, tôi chạy đến đó, nó... thấy nó co giật; cơn đau chưa dứt. Họ đưa một cây kim dài chích vào trong các đốt xương cột sống; để tìm ra chỗ đau, bệnh lao màng não. Đó là tất cả.
71
Tôi rẽ ra khỏi bệnh viện; dừng xe tải cũ kỹ của tôi lại ở đó, rồi đi ra vào trong phòng. Sam đang đứng ở hành lang, cầm chiếc mũ trên tay, đang khóc, anh choàng tay qua vai tôi, nói, “Hãy trở lại đi, Bill à.”
Tôi hỏi, “Việc gì vậy?”
Anh trả lời, “Anh không thể thấy cô bé nữa.” Nói, “Nó sắp chết, Bill à.”
Tôi nói, “Không, Sam, không phải con tôi.”
Anh ta trả lời, “Đúng thế.” Nói, “Đừng cầu xin cho nó, Bill à. Nếu có sống được,” nói, “nó chỉ thêm đau ốm thôi.” Nói, “Nó luôn bị co giật, và sẽ chịu bệnh tật dằn vặt thân thể nó suốt cả cuộc đời.” Nói, “Nó mắc chứng viêm màng não.” Nói, “Đừng lại gần nó; làm như vậy là anh - anh sẽ chỉ giết Billy đấy.”
Tôi nói, “Sam, tôi muốn được thấy con bé.”
Anh nói, “Anh không được làm điều đó, Bill à. Tôi - tôi cấm anh đấy. Này, anh biết tôi nghĩ về anh như thế nào không, anh là người thân nhất của tôi và mọi thứ,” nói, “anh có biết là tôi luôn nghĩ về anh như thế nào,” nói, “và tôi tin anh như thế nào không, Bill,” anh nói, “nhưng xin anh đừng - đừng đi đến chỗ con bé.” Nói, “Nếu anh làm thế... bệnh viêm màng não ở trên nó.” Hiểu không? Nói, “Con bé sẽ chết trong vài phút, và,” nói, “anh có thể... chúng tôi sẽ chôn nó.” Nói, “Bill à, tôi thật thấy thương cho anh.”
72
Anh ấy gọi, bảo, gọi y tá đến, để cấp cho tôi một loại thuốc nào đó. Nói, “Tôi không biết làm thế nào con người này còn đứng đây.”
Tôi đứng đó một lát. Anh mang thuốc vào cho tôi. Tôi ngồi xuống, trong phòng. Anh ấy bảo, “Ngồi xuống đi.” Cô y tá mang thuốc đến, nói, “Uống thuốc này đi, thưa Anh Branham.”
Tôi đáp, “Cảm ơn cô. Tôi chỉ ngồi đây một phút.” Đợi cô y tá đã đi khuất, tôi đổ hết thuốc đó vào ống nhổ; và để cái ly xuống.
Tôi ngồi ở đó. Tôi nghĩ, “Ôi Chúa, con đã làm gì? Ngài là Đức Chúa Trời nhơn lành. Tại sao Ngài để cho con bé chết, ngày kia, con còn ôm 2 cánh tay nhỏ nhắn như thế mà?” Cầu xin Ngài cứu con bé. “Sao Ngài nỡ để nó ra đi? Billy đang nằm đó, sắp chết; còn con bé ở đây, sắp chết. Con phải làm gì? Xin nói cho con biết! Ồ, có lẽ con cũng đi với họ thôi.”
Tôi mở cửa ra, và không một y tá nào ở đó cả. Tôi lẻn xuống tầng hầm. Điều đó xảy ra trước khi bệnh viện bố trí. Những tấm màn che, không có tấm nào cả trên cửa sổ, hầu như, những con ruồi bay đậu trên mắt con bé. Có một miếng màn ngăn muỗi, chúng ta gọi là vải mùng, phủ lên mặt con bé. Tôi xua những con ruồi đi; nằm ở đó. Đôi mắt bé nhỏ của nó, nó đã chịu đau đớn rất nặng nề cho đến khi qua đời.
73
Lúc đó Sa-tan đến bên tôi ở đó, và nói, “Ông nói Đức Chúa Trời của ông là Đức Chúa Trời tốt lành à?”
Tôi nói, “Vâng, tôi đã nói thế.”
“Ông chẳng từng nói Ngài là Đấng chữa lành sao? À, vậy tại sao cha của ông chết trong tay ông ở đó, và ông kêu cầu, ông ấy là một tội nhân, kêu cầu với Ngài về sự sống của ông ấy? Tại sao em trai của ông chết trên tay ông, ngoài đó, mà ông còn đứng trên bục giảng, mấy tuần trước?” Nói, “Tại sao Ngài không trả lời ông? Ông nói Chúa yêu ông và cứu ông kia mà.”
Nó không thể nói với tôi là không có Đức Chúa Trời, vì tôi đã nhìn thấy Ngài. Nhưng nó bảo với tôi rằng Chúa không chăm sóc tôi.
Nó nói, “Vợ ông nằm đó. Các con ông cũng sắp ra đi. Cha của ông đã chôn. Anh của ông cũng đã chôn. Còn vợ ông cũng sắp bị đưa đi chôn, ngày mai. Còn đây con gái ông, sắp chết. Ngài là Đức Chúa Trời nhơn lành ư? Hử? Ngài là Đấng Chữa Lành ư?” Nói, “Ông chỉ làm hại đến chính mình thôi.”
74
Nó nói vậy để làm gì? Từ... nó đang làm việc từ phía bên ngoài con người, lúc ấy, với con người trước tiên này.
Nói rằng, “Này hãy xem. Anh biết đấy, khi anh vài năm trước đây, khoảng chừng 2 hay 3 năm trước đây, trước khi anh chấp nhận điều Này, anh được nghĩ tốt giữa nhiều người. Anh sống một đời sống trong sạch, nhơn đức. Bất kỳ cô gái nào trong thành phố này, đều muốn đi chơi với anh, bởi vì họ thấy anh trong sạch và đứng đắn.” Tôi có thể chịu đựng trước họ. Tôi không bao giờ sỉ nhục một ai, tôi không hề nói một điều nào. Nếu cô ấy hành động một cách khôn ngoan thì tôi dắt cô ấy về nhà. “Ông đã được ưa thích giữa những người đó. Nhưng hiện giờ ông là ai? Một kẻ cuồng tín sùng đạo.”
“Thật vậy. Tôi là thế.” Thấy những điều này bắt đầu lung lay tư tưởng không? Những lý luận bên ngoài, và linh yếu đuối trong tôi, bắt đầu động đậy. “Đúng thế, Sa-tan à.”
“Rồi ông nói Đức Chúa Trời là Đấng Chữa lành phải không?”
“Vâng. Ừm. Đúng vậy.”
“Còn ông khóc lóc khẩn nài, và người ta nói với ông không phải là như vậy, ông đến con đường cùng rồi. Giáo hội của ông đẩy ông ra khỏi vì điều Này. Giáo hội Báp-tít của chính ông ở dưới đó, đã đuổi ông ra khỏi cửa, vì lý do như vậy.”
“Đúng thế.”
“Cha của ông đã chôn. Em trai ông đã chôn. Vợ ông cũng đang nằm đó, chờ chôn. Đây là đứa con gái nhỏ của ông, khoảng chừng 15 phút nữa nó sẽ chết. Và Ngài là Đấng Chữa Lành chăng? Huyết và thịt của chính ông; chỉ cần Ngài Phán một Lời là cứu được mạng sống của con gái ông. 'Ngài là Đấng Chữa lành,” mà, ông đã nói. Người ta cố nói với ông. Thầy Truyền đạo cũng khuyên bảo ông, ông đã rối loạn cả lên; điều đó dẫn ông đến chỗ bị ngông cuồng; ông trở thành một kẻ cuồng tín. Và ông nói là Đức Chúa Trời yêu thương ông. Ngài có thể yêu ông chăng?“
75
“Ông đã khóc thương cha mình thể nào! Thật, đêm này sang đêm nọ, ông kiêng ăn, và khi ông... vào ban ngày, khi ông phải cầu nguyện để chờ người cột trụ gia đình thức dậy, làm việc. Và khi Ngài đã để ông ấy chết trong vòng tay ông, như một tội nhân.”
“Rồi vợ ông thể nào, bà ấy thật là một người xinh đẹp, và ông đã yêu bà ấy biết bao!” Nhiều bạn chắc còn nhớ Hope, mẹ của Billy. “Thật bà ấy tốt đẹp biết bao! Ông thật hạnh phúc biết mấy, khi sống trong căn nhà nhỏ bé ở đó; với các vật dụng chỉ đáng giá chừng 7, 8 đô-la, những đồ đạc ông có được chẳng bao nhiêu, nhưng ông rất mực yêu thương bà ấy; và ông... và ông bà yêu thương nhau. Và ông đi ra cầu nguyện cho những người khác; và, họ nhận được những cảm động tinh thần, đứng dậy ra đi, và nói họ sẽ được khỏe. Nhưng giờ đây chính vợ của ông; và bà ta đấy, đã chết 2 ngày nay rồi, giờ đang nằm yên trong sự dàn xếp của ban mai táng, Scott và Combs. Ngài là Đấng chữa lành ư? Hử?
“Và cả đứa con trai nhỏ của ông gần chết, Billy Paul, con trai ông mới 18 tháng tuổi. Và con gái bé nhỏ của ông, 8 tháng tuổi, đang nằm ở đây, sắp chết, với bệnh viêm màng não. Thế mà ông cứ cầu nguyện; và Đức Chúa Trời đã kéo tấm màng xuống, và bảo, 'Hãy đóng lại!' Không nghe, không muốn nghe, gì cả! Ngài quay lưng lại với ông. Ngài là Đức Chúa Trời nhơn từ đó chăng? Hử? Ngài nói là Ngài yêu ông ư? Và mọi cô gái ông từng đi với, mọi chàng trai ông từng nhóm họp với họ, mọi người bạn tốt nhất của ông, đã bỏ ông ra đi vì cớ sự cuồng tín của ông đấy.”
76
Mọi việc nó nói với tôi đều có thật. Mọi việc nó nói, đều đúng cả, đấy, ở đây. Tôi thật sự lúc đó gần như sẵn sàng nói, “Thế thì tôi, nếu đó là cách Ngài đãi tôi, thì tôi sẽ không phục sự Ngài nữa.”
Ngay khi tôi nói thế, thì Người nào đó đến từ nơi nào khác, ở tận bên trong. Nói, “Ngươi là ai, ban đầu? Chúa ban cho, và Chúa cất đi.” Thấy không, đó là một sự tranh chiến con người bên trong, đừng suy luận gì cả.
Tôi nhìn lại, và nghĩ “Mình sống ở giữa thế gian này như thế nào? Mình bước ra từ đám người say xỉn. Làm sao mình được ở đây? Ai ban cho mình sự sống? Ai cho tôi có được người vợ đó? Ai cho tôi đứa con đó? Vợ tôi từ đâu ra? Cuộc sống của tôi đến từ đâu?” Tôi nói, “Dầu Ngài giết ta, thì ta vẫn tin cậy Ngài.”
Tôi nói, “Hãy lui ra khỏi ta, ớ Sa-tan.”
77
Tôi đặt tay trên đứa bé. Tôi nói, “Sharon, con yêu quí, ba sẽ đặt con trong vòng tay mẹ con vài phút, khi các Thiên sứ của Đức Chúa Trời đến để đem con đi, nhưng một ngày nào đó ba sẽ gặp lại con. Ba không biết điều đó sẽ thể nào, con yêu ạ. Ba không biết phải nói với con làm sao; khi Ngài quay lưng với ba, thậm chí sẽ không nghe vì con.”
Ngài đã để vợ tôi chết, tôi ôm lấy nàng trong vòng tay, khóc cho nàng. Và cha của tôi, trong tay ông, đã chết trên cánh tay này ngay ở đây; ngước nhìn tôi, cố gắng lấy hơi thở. Tôi cầu nguyện dốc đổ với Ngài. Làm thế nào mà tôi còn có thể đứng trước công chúng lần nữa, để giảng về sự chữa lành Thiêng liêng bằng phép lạ? Làm sao tôi có thể giảng Ngài là Đức Chúa Trời nhơn từ, mà để cha tôi chết, như tội nhân? Làm sao tôi có thể giảng được điều đó? Tôi không biết phải làm thế nào, nhưng tôi biết Ngài là đúng.“
78
Lời của Đức Chúa Trời không bao giờ sai. Lời đó sẽ chiến thắng, dù có là gì đi nữa thì. Lúc ấy tôi biết có một Điều gì đó bên trong mọi lý lẽ, Điều gì đó bên trong của mọi xúc cảm, mọi sự khác giống như thế. Có một Người bên trong nắm giữ trong giờ đó. Không gì khác có thể thể làm được điều đó; mọi lý lẽ, mọi thứ có thể được bộc lộ ra, và mọi thứ có thể chứng minh rằng nó sai, và tôi đã ở trong sự sai lầm. Nhưng Lời Đức Chúa Trời, đã được định trước khi sáng thế, nắm giữ bên trong.
Tôi cảm thấy dường như có một cơn Gió nhẹ tràn qua tòa nhà. Linh của con bé đã đi gặp Đức Chúa Trời.
79
Thưa các anh em, chị em, tôi xin nói với các bạn rằng, Đó là điều duy nhất. Đừng cố đưa ra lý do nào nữa, đừng cố để tóc dài vì tôi nói vậy. Đừng cố gắng làm những điều này chỉ, vì, bởi xác thịt. Đừng cố làm điều đó, chỉ hầu như để đối phó. Nhưng cứ chờ đợi trước Chúa, cho đến khi Điều gì đó mở lối cho tâm linh bên trong!
Nhiều người trong các bạn nghĩ, vì chị để tóc dài, điều đó có nghĩa là chị sẽ được lên Thiên đàng. Không có nghĩa vậy. Nhiều người họ nghĩ, vì chị em là người đàn bà có một đời sống tốt, đạo đức, chắc chắn chị em sẽ được lên Thiên đàng...?... Không có ý nghĩa như vậy. Nhiều người nghĩ, vì giáo hội của họ, và thuộc về giáo hội này, và nhóm những Giáo hội lớn này, và có những Tiến sĩ Thần đạo lớn. Điều đó không có ý nghĩa như vậy. Hiểu không?
80
Nhiều người nghĩ, vì họ có thể nói tiếng lạ, họ có Đức Thánh Linh. Không có nghĩa vậy. Nhưng cho đến khi Đức Thánh Linh chân thật ở trong đó đối chứng mọi Lời! Nếu Thánh Linh trong bạn khiến bạn có thể nói tiếng lạ, nhìn lại đàng sau đó và không đồng ý với phần còn lại của Lời nữa, thì đó là linh sai trật. Hiểu không?
Nó phải xuất phát từ bên trong, là Lời, từ buổi ban đầu. “Ban đầu sự sáng thế của Đức Chúa Trời,” khi Đức Chúa Trời bắt đầu tạo dựng nên, nó trong bạn để bạn được hình thành, các bạn thấy không. Các bạn bắt đầu trở lại nơi đó như một hạt giống, và làm việc cho đến bây giờ. Và, rồi, hết thảy các bạn đã ở trong Đấng Christ. Và, rồi khi Đấng Christ chịu chết, Ngài đã chết để cứu vớt hết thảy chúng ta. Và các bạn trở thành một phần của Lời nầy. Làm sao có thể... Kinh thánh, cả Kinh thánh! “Lời này đến lời kia, dòng này đến dòng khác; một chút chỗ này, một chút chỗ kia.” “Nhưng không một chấm hay một nét sai.” Làm sao các bạn có thể tìm thấy trong thế gian một phần của Lời đó, mà bất đồng với phần còn lại của Nó, hoặc bất cứ phần nào của Lời đó?
81
Xin Chúa ban phước nhiều trên các bạn. Tôi đã nói quá giờ lúc này. Tôi không có ý, giữ các bạn ở lại lâu như vậy. Tôi xin lỗi đã giữ các bạn lại lâu; không phải xin lỗi về những gì tôi đã nói đâu.
Chúng ta ở ngay phần cuối cùng, thưa các bạn.
Hết thảy các bạn ở đây, tôi đoán, đúng là các thành viên của hội thánh ở đây. Tôi không có thời gian, đi một vòng, để xem đó là những thành viên nào (All of you here, I guess, are just the members here of the church.I don't get around, in time, to see what members there is*). Tôi hình dung hết thảy các bạn là những người đến đây thường xuyên. Tôi xin kể cho các bạn nghe điều gì đã xảy ra. Xin cho tôi, nói, thêm 6 phút nữa được không? [Hội chúng nói, “A-men!” - Bt]
82
Đó có phải là Mục sư Ông O. Walker đến đây từ Oregon, đã ở đây — hôm Chúa nhật tôi ở đây không? Có ai biết về điều đó không? Điều lớn lao, lạ lùng này.
Tôi đến đây, đã có rất nhiều người, tôi - tôi có... Tôi có một đống những câu phỏng vấn, và mỗi người đều đáng được trả lời; con trai họ, con cái họ, kết hôn, những kẻ say rượu và - và những điều khác nhau, và những điều thật đáng nói. Mọi người đều nên được giúp đỡ. Tôi không thể làm hết điều đó ở đây được. Và tôi giao phó các bạn cho Đức Chúa Trời, và giữ tay tôi trên họ, trong lời cầu nguyện. Tôi nói, “Ôi Chúa, con - con không thể làm điều đó. Xin đến với họ, lạy Chúa, làm... Ngài biết cách làm điều đó. Con cầu nguyện cho mỗi người.”
83
Bill gọi tôi. Và tôi vừa vào cùng với Anh Banks. Cậu ấy nói, “Ba ơi, nếu ba...”
Và, tôi nhìn, thì thấy người ta rẽ ra nơi đó, trong con đường nhỏ, ghé qua. Và tôi nhìn thấy họ, liền đưa tay vẫy họ lại như thế, và họ - họ hầu như ngoảnh mặt đi. Tôi không muốn các bạn làm điều đó.
Hồi đó khi họ mua chỗ đất đó ở Tucson cho tôi ở, Anh Tony có một chỗ trên đó anh ấy định mua cho tôi, vì giá gần gấp 3, 4 lần nơi nầy. Anh ấy thậm chí muốn đặt rất nhiều ngàn đô-la vào đó, chính anh ấy. Nhưng cách duy nhất anh em vào được nơi ấy, một người gác cổng đang đứng ngoài kia. Một tòa nhà lớn... Ồ, một sự thêm người vào trên đó. Nhưng... những người này mà sống tại đấy, anh em viết đơn xin phép, rồi người gác cổng này gọi anh em đến để xem thử có ổn để bạn dọn đến ở không.
Tôi nói, “Anh có thể hình dung, tôi, các anh chị em của tôi là những người đến thăm tôi, mà muốn bắt tay với tôi và xin Chúa chúc phước cho tôi, anh có tưởng tượng được tôi đưa chính mình vào ở trong đó không, Tony?”
Anh ta đáp, “Ồ, anh có...”
Tôi nói, “Tony à, con đường mà hội thánh và tất cả họ có thì người ta lại không đến,” tôi nói, “đó là vì dân sự có mọi thứ mà họ muốn tôi làm.”
Họ, họ nói, “Thế đấy, Đức Chúa Trời Phán bảo tôi. Ha-lê-lu-gia! Tôi định ở lại đây. Vinh hiển thay Đức Chúa Trời! Chúa bảo tôi anh phải tổ chức một buổi nhóm ở tại đây trong nhóm của chúng ta. Vâng, thưa anh, vinh hiển thuộc về Đức Chúa Trời! Chúa mách bảo tôi điều đó. Nếu anh không làm, Anh Branham, chắc chắn anh bị sa ngã.” Tôi ở trong đó cố gắng học, đấy. Đó là vấn đề, đấy. Và nhiều người tốt trở nên giỏi hơn, khi đến đây, vì điều đó.
84
Giống như một người nọ đi săn ở một trang trại tại đây. Người nông dân nói, “Vào đi, anh có thể săn bắn ở đây.” Và người đó đi vào và bắn một trong những con bò của anh ta; một con thỏ chạy qua dưới con bò, và chỉ nhắm bắn con thỏ thôi, dù sao đi nữa. Bạn đến chỗ hàng rào, thay vì đến chỗ cột trụ và leo qua như người đàn ông lịch sự kia đã làm; thì bạn lại trèo lên hàng rào và phá nó ra để vào. Và rồi anh ta nói, “Tôi sẽ trồng cột trụ chỗ này!” Tôi không - không quở trách anh ta chút nào, không một chút nào. Thế đấy, anh ta làm gì? Anh ta ngăn giữ những tay thợ săn đứng đắn vào. Luôn luôn là cách đó. Đó là tội ngăn giữ người tốt khỏi những điều tốt hơn. Luôn xảy ra như thế.
85
Vậy thì, nhưng dân chúng ở đây, hàng ngàn người thật sự có nhu cầu và họ là những người tốt, đáng yêu, đầy dẫy ân điển của Đức Chúa Trời.
Vậy thì chúng ta có điều này, cách những người nầy kéo nhau đến đây như thế. Chúng ta không, chúng ta không muốn điều đó, không.
Nhưng người nầy đến...
Billy nói, “Chạy xuống bây giờ đi, nhanh lên, bố.” Nói, “Bà Waldorf đang ở đó với mấy người sắp chết; phải đến thăm họ ngay lập tức.” Và tôi chạy đến; xuống nơi đây.
Và trở về, họ nói, “Không có ai ở đó ngoài một người đang nằm ngủ trên chiếc gối, ngày này qua ngày nọ, ở ngoài đó, bên phía tòa nhà.” Nói, “Ông ta nói muốn anh cầu nguyện cho ông ta.”
Tôi nói, “Thôi được.” Anh ấy nói, “Tôi sẽ đưa ông ta vào.” Và tôi đi vào.
Tôi nghĩ, có một chiếc Cadillac đậu ở phía sau hay, một loại xe hơi lớn nào đó. Tôi lái đến, là... Và người đàn ông đó nói, “Xin chào.” Ông ta không biết tôi.
Và tôi bước vào. Chị Waldorf, cụ già tội nghiệp, ở đó. Các bạn biết, chị ấy bị...
Các bạn biết căn bệnh của chị ấy, phải không? Đấy, chị ấy bị căn bệnh ung thư, đã chết trong hàng người cầu nguyện gần một giờ trước khi tôi đến với chị. Bác sĩ của chị đến, cho thấy... Căn bệnh đó đã bắt đầu cách đây 18 năm trước, ung thư tim, đấy, và chị đang sống ngày hôm nay. Chị hiện đang sống ở dưới vùng Arkansas bây giờ.
Rồi chị ở Pheonix, sau đó. Chị nói, “Anh Willie à, tôi ghét vào như thế này, nhưng,” nói, “tôi không có chỗ nào để ở lại. Họ đã... Họ nói bà này... bà này sắp chết rồi. Ồ, Anh Willie à!”
Nói, “Tôi muốn tự tay mang ít đồ dâng đến cho anh, Anh Willie à,” nói, “nhưng tôi không làm được. Nhưng tôi chỉ đóng hộp được ít mứt quả cây mâm xôi.”
86
Ô, khi tôi đến và nhìn thấy mấy ly mứt quả cây mâm xôi chị để ở đó, tôi... nó có vẻ long trọng quá tôi không dám ăn. Hiểu không? Cụ già yêu dấu đó, khoảng chừng 70 tuổi. Tôi nói, “Chị Hattie...” Tôi - tôi không thể nào nói không được. Không, Chúa Jêsus nhìn người đàn bà góa dâng hết 3 đồng xu, và Ngài - Ngài - Ngài để mặc bà. Hiểu không? Không. Ngài sẽ ban thưởng cho bà về việc làm đó. Vâng.
Vì vậy Chúa đã chữa lành cho bà, chữa hết bệnh tật trong bà, tỏ ra với mục sư của bà những gì ông, bà, nghĩ trong đầu, những gì ông dự định làm, điều khác nữa. Và, ồ, hết thảy họ đi ra, la lớn.
87
Lúc đó Billy chạy đến nói. Nó nói, “Ba ơi, người đó đã chết. Con không thể...”
Tôi nói, “Ai ở ngoài chỗ chiếc xe đó?”
Nó đáp, “Ô, một người đàn ông từ Oregon đến, nói ông ta có giấc mơ nào đó. Và con bảo với ông ta, 'Tôi không muốn làm anh thất vọng đâu. Có khoảng 300 người đang chờ ở đây, đang chờ đợi lúc này.'” Và nói, “Và con bảo ông ta, 'Cứ viết giấc mơ ra.' Nói, 'Tôi lấy một đống các vấn đề của họ vào đây, cao tới đó, dù thế nào đi nữa, và tôi còn lấy thêm vào nữa.'”
Tôi bảo, “Dẫn ông ta vào. Cho anh ta 5 phút.”
Đấy, ngay khi người đó bước vào, 5 phút phải không? Ông ấy nói, “Tôi là Mục sư Walker, tôi nghĩ đó là tên của ông, ”đến từ Oregon.“ Tôi nghĩ ông ta thuộc một giáo phái nào đó, tôi không biết, Trưởng Lão, Trưởng Lão gì đó.
Ông ấy nói, “Tôi đã gặp ông cách đây 20 năm. Tôi đi đến Grants Pass nơi ông...” Không phải Grant Pass, nhưng tôi quên tên nơi đó. “Ở đó,” nói tiếp, “cả nước, những đầu trang báo mỗi buổi sáng.” nói, “Mọi người đều biết về việc ấy.” Nói, “Tôi không thể đến chỗ tòa nhà mà ông đang ở, nhưng tôi gặp ông ở ngoài đường. Và một ngày nọ, trên đường phố, tôi đã đến gần,” nói, “lúc đó có 4 hay 5 người vây quanh ông, và tôi đã bắt tay ông. Và ông... Tôi nói với ông tôi là Anh Walker, rồi ông giới thiệu với tôi ông là ai.” Nói, “Chúng ta trò chuyện qua loa đôi câu, thì có 4 hay 5 người đàn ông cao to cứ đẩy ông đi.” Ông nói tiếp, “Tôi không phải người phê bình ông, và tôi không phải vì ông.” Ông nói, “Tôi thật sự không hiểu.”
88
Ông nói, “Một vài năm trôi qua, và sau đó một thời gian,” nói, “tôi... một người bảo tôi đến nghe một số cuốn băng ghi âm, khoảng 3 năm trước đây.” Và nói, “Người ấy mở những cuốn băng đó. Và, khi người ấy mở,” ông ấy nói, “tôi nghe người ấy nói chuyện.” Và nói, “Người này tin rằng ông là một - một Tiên tri. Tôi đã nói với người ấy, 'Tôi không biết về những điều đó, có lẽ đó là tất cả những gì tôi biết.'”
Vì thế, nói, “Rồi một người khác chuyển đến ở trong thành phố của chúng tôi, tổ chức một buổi nhóm, và tôi được gặp ông ta. Và ông ấy nói, 'Tôi là Tiên tri của Đức Chúa Trời trong thời kỳ này.'”
Ông nói tiếp, '“Có bao nhiêu người các ông, dù sao đi nữa?” Nói, “Tôi - tôi - tôi nghe có một người ở dưới đây đang nghe những cuốn băng, nói, ”William Branham, trở về miền Đông, là một Tiên tri của thời đại này,“ và những việc như thế.'”
Ông ta nói, “Người này...” Tôi sẽ không nhắc đến tên ông ta, vì có vẻ không thích hợp, ở đây, ông biết đấy. “Và người đó nói, 'Tôi biết William Branham,' nói, ”nhưng ông ta hoàn toàn sai lầm trong Giáo lý của mình.' Nói, “Ông ta không phải là người Ngũ Tuần; ông ta không tin vào chứng cớ ban đầu.' Và tiếp, ”Một điều khác nữa, ông ấy nói có những Tiên tri lớn và nhỏ. Không có chuyện như vậy.' Nói, 'Ông là Tiên tri hay không phải là Tiên tri, chỉ thế thôi.“
89
Ông nói, “Thế đấy, thưa ông, tôi... không tranh cãi với ông về điều đó. Tôi chỉ nói tôi nghe người đàn ông nầy nói rằng ông này, William Branham... và rằng người này tuyên bố ông ấy là một Tiên tri.” Nói, “Tôi cứ tự hỏi có bao nhiêu Tiên tri.”
“Ông ấy nói, 'Nhưng tôi muốn anh biết điều này. Tôi là một Tiên tri trong thời đại ngày nay.'”
Ông ấy nói, '“Lạ quá, anh hả?'” Nói, '“Xin Chúa ban phước cho ông và ở cùng ông.”'
Ông ta ra đi và không hề chú ý đến điều đó. Và ông ta bắt đầu tiếp tục, ở giữa các anh em đồng lao của ông, một loạt 3 hay 4 buổi nhóm. Rồi ông ta đi ra bưu điện và nói, “Xin đừng, đừng chuyển thư của tôi đi. Hãy để nó lại đây cho tới khi tôi trở lại, chừng 4 hay 5 ngày sau.”
Nhân viên đó nói, “Được rồi.” Và họ dán một cái phiếu là không chuyển. Ông ta đi đến thăm con gái mình.
Trên đường đi đến đó, ông - ông dừng lại ở một Nhà thờ. Và ông có một buổi nhóm đêm hôm đó. Sáng hôm sau ông nói ông chợt nghĩ, “Hãy đi đến phòng lưu thư.” Khi ông đã ra đi, một lá thư lọt khỏi bưu điện và đến với người con gái ông; cô ta đã gửi ở đó, phòng lưu thư.
90
Và ông mở lá thư ấy ra. Và thấy đó là một người, Ông Hildebrandt, là một trong của những người bạn của tôi, người mà đã mở những cuốn băng để nghe. Ông nói Ông Hildebrant có lời thăm hỏi đến Roy Border (và đó là một trong những người quản lý của tôi, các bạn biết đấy), rằng tôi sẽ tổ chức một buổi nhóm, trở lại đây, từ ngày 28 đến ngày 1, trở về và tìm gặp chính ông ấy.
Ông ấy nói, “Nào, xem đây, những gã này muốn lôi kéo tôi vào những chuyện như thế đấy!” Hiểu không? Ông vò lá thư đó và ném vào thùng rác, rồi bỏ đi, đấy, như thế. Đi đến để tổ chức buổi nhóm vào đêm hôm đó. Và sáng hôm sau...
Rồi ông ta bắt đầu xét lại lòng mình, khóc lóc, ngay trong phòng.
91
Ông nói, “Anh Branham à, tôi nhận thấy rằng tôi phải đứng trước mặt Đức Chúa Trời.” Ông nói, “Tôi không biết tôi ngủ say hay chuyện gì đã xảy ra.” Anh ấy nói, “Tôi đã nằm mơ. Tôi định nói là tôi đã ngủ và nằm mơ.”
Nói, “Tôi nghĩ con trai tôi, trong chợ, thò tay vào trong một - một túi xách.” Và nói, “Khi nó làm vậy, đó là một bao táo, và chúng bị đổ ra hết.” Nói, “Khi tôi đến nhặt chúng lên, hết thảy đều là những quả táo xanh có một vết cắn trong mỗi quả.” Nói, “Và tôi đến nhặt chúng bỏ hết vào lại trong bao.” Nói, “Một vài quả lăn ra, và lăn xuống, vì vậy tôi đi đến nhặt chúng, và dưới... trên bãi cỏ.” Và nói, “Chúng lăn xuống dưới chỗ hàng rào có dây xích khóa lại. Và có một con đường cái rộng chạy vào đó. Tôi nhìn lại hướng đông, và,” anh nói, “dây - dây - dây xích lại được móc vào một - một tảng đá lớn ở hướng đông. Tôi trở lại đó, và nghĩ thôi mình để dây xích này xuống, rồi chạy qua đó nhặt mấy quả táo về cho người này.” Nói, “Tôi bèn đặt dây xích xuống.”
92
Nói, “Tôi nghe có một tiếng cất lên làm rung chuyển cả trái đất.” Nói, “Trái đất rung chuyển, dưới chân tôi.” Và anh nói, “Sau khi đất rung lên, tôi nghe một tiếng.” Và nói, “Anh Branham à, đó là tiếng của anh,” nói, “Tôi đã biết; có ðiều gì đó đã nói thế.” Nói - nói, “Lời đó nói, 'Ta' sẽ cưỡi lên con đường mòn này một lần nữa!'”
Và nói, “Tôi bèn nhìn lên tảng đá, giống như đây, và nhìn lên, thấy đám mây trôi qua. Và ở trên đó, đứng trên một tảng đá mà trải dài từ đông sang tây, theo một hình chóp nhọn như thế kia, giống như hình kim tự tháp, chạy phía sau đây tới hướng đông, và,” nói, “anh đang đứng đó, cưỡi trên một con ngựa mà tôi chưa hề thấy như thế trong đời; con ngựa trắng lớn, chiếc bờm cũng màu trắng.” Và nói, “Anh mặc giống như một thủ lĩnh da đỏ ở Bắc Mỹ, cùng những vật dụng giống hệt của người thổ dân da đỏ Bắc Mỹ.” Nói, “Đó là chiếc giáp che ngực, những chiếc vòng đeo nơi 2 cổ tay, và hết thảy chung quanh người như thế.” Nói, “Anh giơ tay lên như thế.” Và nói, “Con ngựa anh cưỡi đứng đó giống như là ngựa chiến, với dáng vẻ vênh váo như thế này, bước đi,” tôi vẫn đứng im. Và nói, “Anh giật dây cương, cưỡi ngựa đi về hướng tây.”
93
Nói, “Tôi nhìn xuống đó, thì thấy có rất nhiều các nhà khoa học.” Và sáng hôm sau... Đó là Thứ Bảy. Vào sáng đó tôi giảng về các nhà khoa học, các bạn biết, bản chất của ma quỉ. Và anh ta nói, “Các nhà khoa học đó đang rót những thứ nước gì đó vào trong ống nghiệm, rồi lắc đều nó lên.” Nói, “Anh dừng ngựa lại, giơ tay lên lần nữa và la lớn, 'Ta sẽ cưỡi trên con đường mòn này một lần nữa!'” Và nói, “Cả trái đất đều rúng động. Dân chúng rúng động,” nói, “họ nhìn lên và nhìn nhau, như thế đó, và nhìn lên anh. Họ chỉ nhún vai, rồi tiếp tục với việc nghiên cứu khoa học của họ.” Và nói, “Anh bèn đi tiếp về hướng tây.”
“Và khi đó,” nói, “tôi thấy người đàn ông đó tự xưng mình là Tiên tri, anh biết đấy,” nói, “anh ta cưỡi trên con ngựa đen trắng lẫn lộn với nhau.” Và nói, “Anh ta đến sau con ngựa trắng to lớn này.” Nói, “Nó đã có,” nói, “trên đường lên trên đám mây, và con đường gần như không xa ở trên đó.” Và nói, “Con ngựa đó cứ nhảy, với gió thổi lông và mọi thứ trên - trên áo anh,” và nói, “rồi bờm và đuôi ngựa cùng bay. Giáo sư lớn, con ngựa trắng lớn, bước đi trong hàng lối.” Và nói - nói, “Anh chàng đó đến sau anh, đến từ hướng Canada,” và người đó sống ở Canada. Và người đó nói, “Đi trở về, và,” nói, “anh ta đã dẫn con ngựa của mình ra, cố hất con ngựa trắng lớn của anh ngã xuống; quay đầu lại; lấy cái hông mà tông vào...” Nói, “Nó không hề di chuyển được con ngựa lớn kia; nó vẫn cứ bước đi.”
Nói, “Rồi, đột nhiên,” nói, “anh quay lại.” Nói, “Đó sẽ là lần thứ 3 anh đã nói, nhưng lần thứ 2 anh chỉ la lớn tiếng, 'Ta' sẽ cưỡi.'” Và nói, “Anh không nói bình thường. Anh ra lệnh.” Nói, “Anh quay lại gọi tên người đó, và nói, 'Hãy ra khỏi đây!' Anh biết rằng không ai có thể cưỡi trên con đường này ở đây trừ khi Đức Chúa Trời ra lệnh làm điều đó. Hãy ra khỏi đây!'”
94
Và nói, “Người đó quay trở lại.” Và nói, “Người đó đã viết thư cho tôi.” Và nói, “Khắp hông ngựa của anh ta,” con ngựa đen trắng, lẫn lộn với nhau, nói, “bên hông ngựa anh ta được viết tên người đó, chữ ký của anh ta giống với chữ ký trên lá thư mà anh gửi cho tôi (said, ”across his horse's hips was wrote his name, signature just exactly like is on his letter*). Và anh ta cưỡi con ngựa đi về hướng bắc.“
“Rồi anh đi xuống; con ngựa lớn đó quay lại, đi xa đến tận miền tây như anh có thể.” Nói, “Anh đứng đó và giơ cao tay như thế.” Rồi anh ta bắt đầu khóc. Nói, “Anh Branham ơi, thấy con ngựa đứng ở đó; cái mũ chiến và mọi thứ như thế, và,” nói, “áo giáp che ngực và các thứ khác đều sáng rực lên.” Nói, “Anh giơ tay lên một lúc.”Và nói, “Anh nhìn xuống lại, cầm dây cương lên, nói 'Ta sẽ cưỡi trên lối mòn này một lần nữa!” Nói, “Cả trái đất rung chuyển tới lui, như thế.” Và nói, “Không còn sự sống trong tôi nữa; tôi ngã xuống bên cạnh tảng đá lớn. Rồi tôi thức giấc.”
Ông ấy hỏi, “Điều đó có nghĩa gì, thưa anh?”
Tôi trả lời, “Tôi không biết.”
95
Sáng hôm sau... Junior Jackson, người mà mơ thấy kim tự tháp, các bạn biết đấy, khi tôi đi về hướng tây. Các bạn còn nhớ chứ? Anh ấy gọi điện cho tôi, 1 hay 2 tháng trước đó. Anh ấy mơ thấy có một đám cháy; và đã kể cho tôi nghe. Và tôi nói, “Billy...”
Có khoảng 20 người đứng ngoài đó. Anh nói, “Junior Jackson, dưới đó, và nói rằng anh ta phải kể cho ba giấc mơ đó.”
Tôi bảo, “Đưa anh ta vào, chỉ chừng 5 phút.”
Anh ấy dẫn vợ vào, và, anh ấy, làm chứng. Anh nói, “Tôi đã mơ thấy, Anh Branham à, tôi và vợ tôi cưỡi ngựa. Và nói, ”Tôi nhìn lại phía đông, tôi thấy, dường như, có một cái chấm, trông giống như một trong những chiếc đĩa bay.“
96
Thấy không, thế gian không biết đó là cái gì, anh em biết đó. Anh em biết nó đang hoạt động. Chúng ta biết đó là gì. Phải không? Chúng ta biết rằng đó là các Thiên sứ phán xét, đang điều tra, anh em biết đấy. Còn Ngũ giác đài và tất cả thì như thế nào, nó đến ngay xuống; trong sự khôn ngoan, cách mà họ có thể [Anh Branham bật ngón tay một lần. - Bt] đi như một tia chớp và biến mất; lôi kéo xa khỏi tất cả những gì họ có. Đấy, họ không nhận biết điều đó là gì cả, đấy. Hãy để họ nghĩ bất cứ điều gì họ muốn. Họ gọi chúng là những đĩa bay, hay là cái gì đó. Họ không biết.
97
Anh ấy nói, “Và tôi đã thấy nó bay đến, và tôi nhìn xem nó. Và nó là, nó là một người ngồi trên lưng ngựa.” Và nói, “Người ấy đi nhanh bằng tốc độ ánh sáng.” Nói, “Tôi thấy ông ta định đến trước mặt tôi. ”Và tôi dừng xe lại, nhảy ra. Khi tôi nhảy ra khỏi xe,“ nói, ”chiêc` xe... con ngựa đang đứng ở trên đường, một con ngựa chiến lớn màu trắng đang đi nghênh ngang.“ Đó là Lời, tất nhiên, các bạn đã biết đấy, đi trong sự oai vệ.
Nói, “Có một người đang ngồi trên con ngựa đó. Người - người ấy mặc trang phục tây phương; không phải là một cao bồi, nhưng,” nói, “trông giống như một cảnh sát trưởng hay một kỵ binh gì đó.” Đấy, hết thảy thẩm quyền của người ấy, từ miền tây; những thổ dân da đỏ BắcMỹ cai trị thổ dân da đỏ Bắc Mỹ; những cán bộ kiểm lâm, đấy. Lại tiếp, “Ông ta kéo mũ xuống, và có... quay sang một bên.” Và nói, “Khi người đó quay sang một bên,” nói, “chính anh, Anh Branham.” Nói, “Anh chưa bao giờ nói như anh đã từng nói trước đây. Anh gọi 'Junior'” Gọi đến 3 lần. “Và nói, 'Tôi' sẽ nói với anh điều gì để làm.'” Và nói, “Rồi anh giật dây cương con ngựa. Anh làm nó nhảy cẫng lên 3 lần, và phóng vào bầu trời, còn anh biến mất về hướng tây.”
98
Anh nói, “Chỉ trong một phút, tôi nhìn chung quanh và thấy có một con ngựa nhỏ hơn con ngựa đó đến, cũng cùng một giống, nhưng nhỏ hơn, và nó đứng đó.” Nói, “Tôi bước lại gần, nói, 'Ông ấy phải gởi con ngựa này lại cho tôi.'” Nói, “Tôi mang nó vào.” (Junior cũng cưỡi một con ngựa nhỏ. Ông ấy nói, “Anh biết cái yên này vừa vặn với anh như thế nào không, Anh Branham, cả bàn đạp và mọi thứ?”) Nói, “Tôi nghĩ, 'Ồ, nó vừa khít với tôi.' Vậy, tôi kéo dây cương, bay vọt lên bầu trời.” Nói, “Tôi kéo dây cương và bắt nó dừng lại, quay đầu trở về. Hiểu không? Khi tôi quay về,” nói, “tôi dừng ngựa lại, nhảy xuống, nói chuyện với vợ tôi. Con ngựa thì biến mất.” Và anh ấy...?...
99
Rồi, ngày hôm kia, cách đây 3 ngày, đến chỗ Leo Mercier, cũng có một giấc mơ giống y như vậy, mà không biết gì về điều đó; cố gây giống một con ngựa đực màu trắng lớn với một ngựa cái màu đen, và họ không làm được điều đó; hay hoảng sợ. Nói tôi đi đến đó, nói, '“Leo,'” rồi kể với anh những gì tôi đã thấy. Tôi không muốn nói ra ở đây. Tôi kể cho anh ta những gì tôi đã làm. Tôi không muốn nói điều đó ở đây, đấy, nhưng tôi kể với anh điều tôi đã làm. “Nói, 'Anh không thấy à? Vậy thì, hãy biết điều này; Tôi không biết Ed Daulton có một người con rể, và con rể đó có một chú chó với cái tên này. Anh sẽ biết, Leo, rằng anh đang nằm mơ. Nhưng, khi anh tỉnh giấc, hãy nhớ lại nó!'” Và nói, “Tôi chưa bao giờ nghe một mệnh lệnh như vậy.”
100
Khoảng thời gian đó, Roy Roberson bước vào, nói, “Anh Branham, anh còn nhớ trước khi anh rời Hội thánh lần đầu tiên không? Chúng tôi đã... Tôi thấy anh ngồi, giống như ở Palestine. Chúng tôi thảy đều, cả ban và mọi người, đang ngồi như ở bàn tiệc của Chúa, và rồi anh nói chuyện. Và anh... Người ấ không chắc là anh đang nói về.” Nói, “Một đám mây trắng phủ xuống anh, và mang anh đi.” Bao nhiêu người còn nhớ giấc - giấc mơ của Anh Roy? Và nói, “Có đám mây trắng mang anh đi,” và nói, “rồi anh biến mất. Tôi đã đi qua những con đường, kêu gào khóc lóc.”
Khi tôi đi ra đường ở đây, và cánh tay nhỏ đó bị bại (little old arm crippled up), như anh ấy (like he was) với cái tướng như vậy (a reading this*). Anh ấy sa đọa vào các cuộc ăn chơi phóng đãng và bắt đầu khóc lóc khi nhìn thấy tôi đến đó. Tôi không nhìn thấy anh ấy vì vậy nên anh kể cho tôi về giấc mơ. Anh ấy nói... Và anh đã chơi bời. Tôi nói...
101
“Và -và anh đi khỏi.” Nói, “Tôi đi xuống đường phố, mọi nơi, cố gắng tìm anh. Tôi không thể tìm thấy anh, ở đâu cả. Tôi gào lên, 'Ôi, Anh Branham, đừng đi!'” Nói, “Có một đám mây trắng bay đến và kiếm anh, và mang anh lên khỏi chúng tôi, bay về hướng tây.” Điều đó xảy ra trước một kim tự tháp hay là một cái gì đó. Nói, “Nó mang anh bay về hướng tây. Tôi kêu khóc, và đi xuống các đường phố.”
Nói, “Sau một lúc tôi đi và ngồi lại ở cái bàn. Tôi chợt nhìn lên về phía đầu bàn.” Nói, “Tôi có thể thấy đúng là anh đứng đó, trắng như tuyết.” Nói, “Anh đứng tại nơi đó.” Và nói, “Anh nói với bậc cầm quyền. Không có sự do dự nào.” Nói, “Mọi người đều hiểu một cách chính xác về những gì anh nói.”
Ồ, thưa anh em, chị em, vậy thì, mỗi người trong các bạn đều nhận thức được, tôi biết điều đó có ý nghĩa gì. Hiểu không?
Cứ nhìn xem! Hãy ở lại gần với Đấng Christ. Tôi xin cảnh báo các bạn lúc này, với tư cách là một người truyền giảng Phúc âm, về điều này. Đừng nghe theo những lời ngu dại. Đừng tưởng tượng bất kỳ điều gì. Hãy sống đúng ở đó cho tới lúc bên trong này của con người bên trong được neo chặt với Lời, để các bạn sống đúng trong Đấng Christ, vì đó là điều duy nhất sẽ... Bởi vì, chúng ta đang sống trong thời đại lừa đối. “Nó sẽ dỗ dành chính những người được Chọn nếu có thể được,” bởi vì họ được xức dầu, họ có thể làm được bất cứ điều gì như những người còn lại.
102
Hãy dọn sạch đời sống các bạn. Hãy trả hết những món nợ của bạn đi, “Đừng mắc nợ ai chi hết,” Chúa Jêsus Phán. Vậy thì, bây giờ, tôi có ý nói, như nhà các bạn thuê và đồ đạc, các bạn phải làm điều đó. Bỏ hết mọi thứ khỏi tay bạn. Làm cho mọi việc đúng đắn. Hãy sẵn sàng. Hãy sẵn sàng. Hãy nhớ, trong Danh Chúa, điều gì đó sắp xảy ra.
Tôi định đi lên những ngọn đồi tuần này, không chỉ để săn chồn; dĩ nhiên, tôi thích săn thú rừng. Nhưng tôi sẽ đi lên đó vì mục đích này, thưa, “Ôi lạy Chúa, con không biết đi đường nào, và con không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Xin giúp con.”
Xin các bạn cầu nguyện cho tôi. Được chứ? Tôi sẽ cầu nguyện cho các bạn. Tôi hy vọng, bởi sự thương xót của Đức Chúa Trời, mà tôi được gặp mỗi bạn ở đây, và chúng ta gặp nhau ở một miền Đất tốt hơn nơi này ở đây.
103
Chúng ta đến đây vì cái gì? Chúng ta đang làm gì? Chúng ta đang đến đây, để đánh bài chăng? Chúng ta đến đây, để họp lại như Hội đoàn chăng Chính là, Đấng Christ không thể trở lại cho đến chừng nào Hội thánh hoàn toàn tốt. Ngài đang chờ đợi chúng ta. Tôi tin rằng chúng ta đang ở vào thời kỳ cuối cùng.
Hãy nhìn xem, California. Hãy nhìn những con người ăn chơi phóng đãng. Nhìn xem 19 thanh niên bị chết, vì những cuộc đua xe. Tôi chẳng đã kể với các bạn, cách đây không lâu, rằng Martin Luther King đã dẫn dân chúng của ông đến một cuộc thảm sát do sao? [Hội chúng nói, “A-men!” - Bt] Đó không phải là những người da màu; chính là những thủ lĩnh của họ khuấy động phong trào này. Chẳng phải là sự giành quyền bình đẳng cho một dân tộc, sự phân biệt chủng tộc, và dù có gọi là gì đi nữa; thì đó cũng chỉ là tội lỗi. Thật vậy. Không chỉ người da trắng, mà cả dân tộc da màu nữa; tất cả mọi dân tộc. Đó là điều gian ác.
104
Các yếu tố tinh thần và sự suy luận của con người sẽ bị sụp đổ. Không có hy vọng nào cho họ. Nó vượt ra ngoài giới hạn của hi vọng. Toàn bộ sự việc là những nỗi đau đớn triền miên. Những yếu tố tinh thần của con người; không thể làm cho họ có những quyết định đúng.
Tôi không phải là một chính trị gia. Tôi cũng không, không phải là Đảng Dân chủ hay là Cộng hòa. Họ thảy đều ô uế. Tôi chỉ vì một Nước, đó là Nước của Chúa Jêsus Christ. Chỉ thế thôi. Nhưng trên thế giới các bạn có thấy đám bù nhìn như chúng ta đến đó lúc này như thế nào, giống như Hội Texans mà chúng ta đã vào đó không? “Tại sao,” họ nói, “bất cứ cái gì người ta thích! Nếu họ muốn theo chủ nghĩa cộng sản, chúng tôi sẵn sàng cho họ chủ nghĩa cộng sản. Nếu họ thích hội nhập, chúng tôi cho họ hội nhập. Nếu thích chia tách, thì chúng ta cho họ cứ điều gì.” Điều đó đã... Con người đang ở đâu?
Ôi lạy Chúa! Điều đó giống như là cái bục giảng. Con người ở đâu, con người đó là con người mà ủng hộ cho một nguyên tắc ở đâu? Đàn bà đại diện cho nguyên tắc ở đâu? Hội thánh (church) đại diện cho nguyên tắc ở đâu? Tôi không mất thì giờ để nói chuyện linh nhu nhược, nhượng bộ, thỏa hiệp. Đàn bà là đàn bà, hãy để như vậy. Nếu đàn ông là đàn ông, hãy để như vậy.
105
Nếu người đó là một Tổng thống... Những A-đam John Quincy của chúng ta ở đâu? Những Abraham Lincoln của chúng ta đâu rồi, những con người nguyên tắc mẫu mực? Patrick Henry của chúng ta ở đâu, đã nói, “Cho tôi sự tự do nếu không thì để tôi sự chết”?
Đâu là người đứng lên vì chân lý? Đâu là người không ngại khó khăn để nói ra? Bất chấp, cả thế giới chống đối người, nói ra những gì đúng; dám đứng lên vì điều đó và chết vì nó. Đâu rồi Arnold von Winkelried của chúng ta ngày nay lần nữa? Đâu là những con người chính trực? Đâu là những con người có tâm linh? Họ rất nhu nhược và buồn thảm đến nỗi không biết mình đứng ở đâu.
Chúa ôi, xin cho con đứng với các nguyên tắc của một Người, với tư cách là một nhà Truyền đạo, Lời của Chúa Jêsus Christ. “Vì trời đất sẽ qua đi, nhưng Lời sẽ không bao giờ qua đi. Ta sẽ lập Hội thánh Ta trên Đá này; các cửa âm phủ cũng không thắng nổi Hội đó.”
Chúng ta hãy đứng.
Xin ban phước cho sợi dây ràng buộc
Giữ tấm lòng chúng con trong tình yêu Đấng Christ;
Cho chúng con có tình thông công
Như sự thông công từ Trên cao.
Nào các bạn hãy nắm lấy tay nhau.
Khi chúng ta cách xa,
Sự đau đớn bên trong chúng con
Nhưng khi chúng ta sẽ hiệp nhau một lòng,
Hy vọng gặp lại nhau.
Từ rày cho đến lúc chúng ta gặp nhau! cho đến lúc chúng ta gặp nhau!
Dưới chân Christ chúng ta trùng phùng;
Từ rày cho đến lúc chúng ta gặp nhau!
Chúa dẫn đưa anh tận khi ta trùng phùng!
106
Chúng ta hãy cùng cúi đầu giờ này, trong khi Anh Neville cầu nguyện, trước khi chúng ta ra về.
Hãy trở lại đây tối hôm nay, nào. Chúng ta đang trông mong một buổi nhóm lớn lao tồi nay, tại Đền tạm này. Xin Chúa ban phước trên hết thảy các bạn và xin cầu nguyện cho tôi; tôi sẽ cầu nguyện cho các bạn.
Thưa các bạn, xin đừng nghĩ tôi là một kẻ cuồng tín. Đừng nghĩ tôi cố đẩy một điều gì đó vào các bạn. Tôi yêu mến các bạn. Và tôi có một nguyên tắc sống; đó là Kinh thánh. Không một Lời nào bị bớt đi từ Kinh thánh. Cũng không một từ nào được thêm vào Nó. Tôi tin rằng Lời đã được giảng như cách Nó được viết ra.
Chúng ta hãy cúi đầu, và mục sư trung tín, tốt quí của chúng ta sẽ cầu nguyện cho hội chúng ra về. Cầu xin Chúa ban phước trên anh, Anh Neville.