Chứng Quên Thuộc Linh

Birmingham, Alabama

64-0411

1
Giờ nầy chúng ta cứ đứng một lát để đọc Lời của Chúa. Chúng ta hãy lật ra sách A-mốt, Tiên tri A-mốt, chương thứ 3 bắt đầu với câu 1.
Tôi muốn cảm ơn Chị Juanita, và Chị Moore vì đã đem đến cho chúng ta những bài hát hay, vì tôi ngồi ở dưới đó lắng nghe. Tôi nghĩ đến khi họ ở với chúng tôi, hát trong chiến dịch. Anh Jack và tôi đang nói chuyện: Lúc ấy họ là những cô bé chỉ có 16 tuổi, khoảng chừng đó. Bây giờ, Chị Anna Jean đã có 5 con, và Chị Juanita là mẹ của 2 con. Chúng ta thật sự gần lúc xế chiều hơn lúc đó, gần 16 năm là sự khác biệt. Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ vượt qua đến thì giờ vinh hiển.
2
Bây giờ trong A-mốt chương thứ 3, chúng ta hãy đọc.
Hỡi con cái Y-sơ-ra-ên, hãy nghe Lời nầy, là Lời Đức Giê-hô-va Phán nghịch cùng các ngươi, tức là nghịch cùng cả họ hàng mà Ta đã đem lên khỏi đất Ê-díp-tô.
Ta đã biết chỉ một mình các ngươi trong mọi họ hàng trên đất; Vậy nên Ta sẽ thăm phạt các ngươi vì mọi sự gian ác các ngươi.
Nếu 2 người không đồng ý với nhau, thì há cùng đi chung được sao?
Nếu sư tử không bắt được mồi, thì há có gầm thét trong rừng sao? Sư tử con nếu không bắt được gì, thì há có làm vang những tiếng kêu từ nơi sâu của hang nó sao?
Con chim, nếu chẳng có bẫy gài để bắt nó, thì nó há sa vào trong lưới giăng ra trên đất sao? Bằng chẳng bắt được gì thì lưới há có giựt lên khỏi đất?
Kèn thổi trong thành, thì dân sự há chẳng sợ sao? Sự tai vạ há có xảy ra cho một thành kia nếu mà Đức Giê-hô-va chẳng làm?
Cũng vậy, Chúa Giê-hô-va chẳng có làm một việc gì mà Ngài chưa tỏ sự kín nhiệm Ngài ra trước cho tôi tớ Ngài, là các đấng Tiên tri.
Khi sư tử gầm thét, thì ai mà chẳng sợ? Khi Chúa Giê-hô-va đã Phán dạy, thì ai mà chẳng nói tiên tri?
Chúng ta hãy cúi đầu.
3
Kính lạy Chúa Jêsus, đây là Lời Ngài, Chúa ôi, xin cho chúng con có sự thông công chung quanh phân đoạn nầy tối nay. Chúng con nguyện xin Ngài sẽ ban cho chúng con một bối cảnh cho chủ đề mà chúng con sẽ rút ra từ đây, và có lẽ nó mang lại sự tôn quí cho Ngài. Chúa ôi, xin ban phước cho chúng con khi chúng con đang chờ đợi Lời Ngài tối nay. Xin chữa lành người đau ốm và bệnh tật. Xin cứu người hư mất... Ban sức cho người yếu đuối về thuộc thể cũng như thuộc linh, Chúa ôi. Xin ban cho chúng con một sự tuôn đổ trong Sự Hiện Diện của Ngài, vì chúng con cầu xin nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ. A-men!
Tôi muốn rút ra từ khúc Kinh Thánh nầy đề tài cho tối nay, “Chứng Quên Thuộc Linh.”
4
Đừng quên tối mai là đêm cầu nguyện cho người đau. Chúng ta trông mong Chúa làm vượt trội những việc vĩ đại lúc 2 giờ chiều mai khi chúng ta bắt đầu buổi nhóm. Thanh niên đó sẽ ở đây để phát ra thẻ cầu nguyện, và mọi người muốn được cầu nguyện sẽ được cầu nguyện cho. Và tôi trông đợi một thì giờ vĩ đại trong Chúa ngày mai.
Bây giờ, quí anh chị em từ bên ngoài vừa đến viếng thăm thành phố, nên nhớ có các Nhà thờ Phúc Âm Trọn vẹn tốt đẹp ở khắp thành phố. Anh chị em hết thảy đều được hoan nghênh.
Tôi vừa mới trò chuyện với một trong các Mục sư trợ lý của tôi từ bên ngoài vừa đi vào, Anh Jackson — trước kia ở một Nhà thờ Giám Lý dưới 1 hay 2 thành phố phía dưới chúng ta... Bao nhiêu người ở đây hợp tác với Đền tạm? Chúng ta hãy giơ tay lên, mọi người. Chà, tôi chắc chắn — vui mừng vì sự có mặt của anh em. Đây là buổi nhóm thân mật nhất tôi từng đến ở Indiana trong một thời gian ngắn. Nghĩ đến chẳng bao lâu sẽ quay lại và dựng một cái lều, đẹp ý Chúa, tôi sẽ có Sứ điệp về 7 Tiếng Kèn cuối cùng.
Vì thế bây giờ... Nhưng nên nhớ ngày mai, đừng quên ngày mai lúc 2 giờ chiều. Còn lúc nầy, buổi nhóm sẽ bắt đầu ở Tampa, Florida.
5
Bây giờ, tôi muốn nói về “Hội Chứng Quên Thuộc Linh.”
Con người quen thuộc nầy mà chúng ta đang nói về là A-mốt, chỉ trong chốc lát đến với bối cảnh của chúng ta trước khi chúng ta đến với chủ đề. Đây là suốt thời gian cực thịnh ở Sa-ma-ri. Y-sơ-ra-ên đã cực thịnh. Họ đã thật sự đi theo thế gian và sống thịnh vượng. Sự thịnh vượng không phải luôn luôn là dấu hiệu của những ơn phước thuộc linh, nhưng đôi khi trái lại. Nhiều người nghĩ có lẽ anh chị em phải sở hữu nhiều hàng hóa của thế gian và ... tỏ cho thấy rằng Đức Chúa Trời đang ban phước cho anh chị em. Điều đó không đúng. Đôi khi nó xảy ra cách khác.
6
Nhưng chúng ta thấy ông... Chúng ta không biết nhiều về con người nhỏ bé nầy. Chúng ta không có lịch sử nói ông từ đâu đến. Chúng ta biết ông, theo lời Kinh Thánh ở đây, ông là một người chăn bầy. Nhưng Đức Chúa Trời đã dấy ông lên.
Tôi có thể hình dung thấy một ngày nóng bức ở tại Sa-ma-ri đó — một trong những thành phố du lịch lớn của thế gian thời ấy, chúng ta có thể nói giống như Miami, hay Hollywood, Los Angeles, một số nơi như thế, một số nơi dành cho khách du lịch. Chúng ta có thể tưởng tượng thấy... Ông chưa hề ở trong một thành phố như thế. Nhưng ông có Lời của Chúa. Ông đang đến với thành phố lớn nầy nơi tội lỗi chồng chất mọi phía. Các vị Mục sư Truyền đạo hết thảy đều đi cách xa Lời của Đức Chúa Trời, và họ đã không có một nhà Tiên tri trong nhiều năm dài.
7
Vì thế khi con người nhỏ bé nầy đi lên tới đỉnh đồi hầu như phía bắc Sa-ma-ri, tôi có thể hình dung thấy sức nóng mặt trời thiêu đốt đang chiếu, và râu quai nón bạc trắng, đôi mắt nhỏ nhíu lại, và cái đầu hói bóng mượt... Khi ông nhìn xuống thành phố, và đôi mắt ông nhíu lại. Ông không nhìn những gì du khách thường thấy. Họ đi tới một thành phố và xem hết sự thu hút vẻ đẹp của nó. Ông nhìn và thấy thành phố đó đã trở nên lộng lẫy làm sao, thành phố mà lúc trước từng là thành phố của Đức Chúa Trời, nó đã thối nát về đạo đức như thế. Không ngạc nhiên...
8
Con người nhỏ bé vô danh đó là Tiên tri A-mốt.
Hiện nay, chúng ta không biết nhiều về ông. Chúng ta không biết ông từ đâu đến. Các Tiên tri thường xuất hiện bất ngờ, ra đi cũng bất ngờ. Chúng ta không biết họ đến từ đâu, họ đi đâu, không biết về bối cảnh của họ. Đức Chúa Trời chỉ dấy họ lên.
Ông đã không nhìn nhiều, nhưng ông đã có “LỜI CHÚA PHÁN VẬY.” Đó là điều quan trọng. Dĩ nhiên, ông đến Sa-ma-ri để bắt đầu chiến dịch của mình. Tôi tin chắc không có ai hợp tác với ông. Ông không có thẻ thông công từ giáo phái nào. Ông không có những giấy ủy nhiệm đáng tin cậy để cho thấy từ giáo phái nào đến. Nhưng ông có một thứ; Ông có Lời của Chúa cho thành phố đó.
Tôi tự hỏi, nếu chúng ta có A-mốt đang đi tới thời đại chúng ta ngày nay, tôi tự hỏi ông ấy sẽ được chào mừng trong thành phố chúng ta ngày nay không? Tôi tự hỏi chúng ta sẽ tiếp nhận ông không, hay là chúng ta sẽ làm giống như họ đã làm ngày ấy? Chúng ta thấy các thành phố của chúng ta ở trong tình trạng sa sút giống như vậy. Chúng ta thấy rằng tội lỗi thật sự ở giữa dân sự như nó đã có lúc ấy. Tôi tự hỏi nếu con người nhỏ bé vô danh nầy... Làm thế nào ông sẽ bắt đầu chiến dịch nầy của mình? Làm thế nào, ông ấy sẽ bắt đầu ở đâu? Giáo hội nào ông sẽ đến, hay ai sẽ hợp tác với ông? Ông không có gì để cho thấy mình từ đâu đến. Ông không có gì hết ngoài LỜI CHÚA PHÁN VẬY cho thành phố nầy.
9
Ông thấy họ quá thối nát và đồi bại về đạo đức... Đó là một thì giờ trọng đại. Phụ nữ trong thành phố đó hầu như giống phụ nữ ở nước Mỹ hiện giờ — Họ trở nên bại hoại. Mọi việc Đức Chúa Trời trông mong nơi họ, họ đã đi theo cách khác và... Chúng ta thấy rằng đó là nơi họ khiêu vũ trên đường phố, phụ nữ vô đạo đức cởi y phục và đại loại như vậy, giống như vũ thoát y. Dĩ nhiên đó là sự tiêu khiển công khai của họ trong thời đó. Bây giờ, nó xảy ra rất thường ngày. Cứ để thời tiết nóng lên, bạn không phải đi đến các nơi trình diễn. Chúng ở trên hết thảy đường phố bất cứ nơi nào dù sao chăng nữa. Thật xấu hổ cho phụ nữ các chị làm điều như thế. Các chị em không tự xấu hổ sao?
10
Sau đó, tôi nói với một phụ nữ ở đây cách đây không lâu và người đó nói, “Tại sao, Anh Branham à, nó chỉ giống như hết thảy những phụ nữ khác.”
Tôi nói, “Nhưng chúng ta không được phép hành động như những người thế gian. Chúng ta khác hẳn. Chúng ta có tính cách khác biệt.”
Nhắc tôi nhớ về một phụ nữ khác đã nói, “Ồ, Anh Branham, tôi - tôi không mặc những đồ ngắn ngủn đó. Tôi mặc đồ của đàn ông.”
Tôi nói, “Thật tồi tệ. Đức Chúa Trời đã Phán thật gớm ghiếc trước mắt Ngài cho đàn bà mặc áo quần của đàn ông.” Điều đó hoàn toàn chính xác.
Có người nói, “Thôi được, nhưng người ta không may thứ đồ khác.” Họ vẫn làm ra những máy may và làm ra hàng hóa.
Không phải kiếm cớ. Đó chỉ là những gì ở trong lòng. Đó là điều tỏ ra cho thấy. Nó - nó tự xác nhận.
11
Hiện giờ chúng ta thấy trong thành phố nầy trở nên sa sút về nặt đạo đức. Các Thầy giảng sợ nói gì về điều đó. Nhưng họ có một người đang đến ở trên đồi để nói cho họ biết “LỜI CHÚA PHÁN VẬY: hãy làm sạch xứ nầy, nếu không các ngươi sẽ đi đến chỗ bị giam cầm.”
Ông đã sống để thấy thời đại của lời tiên tri được ứng nghiệm. Ông đã nói tiên tri trong thời của II Giê-rô-bô-am, mà dù sao đi nữa chỉ là một người bị xã hội ruồng bỏ. Ông đã - đã được hưởng ân huệ các nước khác. A-mốt nầy đã nói tiên tri và nói cho họ biết, ông nói, “Chính Đức Chúa Trời mà các ngươi tuyên bố hầu việc, Ngài sẽ hủy diệt các ngươi.” Và Ngài đã làm thế.
Nếu Tiếng của người sẽ ở đây tối nay tại - tại Birmingham, nó sẽ tuyên bố giống như vậy với các Giáo hội. “Chính Đức Chúa Trời mà các ngươi tuyên bố hầu việc sẽ hủy diệt các ngươi ngày nào đó.” Tôi không nói với hội chúng nầy ở đây. Những cuốn băng ghi âm nầy đi khắp thế giới. Vậy thì, nên nhớ, điều đó có thật.
12
Sau đó khi vào thành phố ông thấy... mọi thứ nầy... Tôi tự hỏi ông phải cảm thấy thế nào khi nhìn thấy tình trạng đồi bại đó của dân sự Đức Chúa Trời, là những người ông được sai đến.
Tôi tự hỏi chúng ta có tiếp nhận ông lúc nầy không, nếu ông đến? Chúng ta sẽ - sẽ hợp tác với ông không? Chúng ta sẽ cho người điều tốt nhất của mình không? Chúng ta sẽ quan tâm đến người không? Chúng ta sẽ ăn năn nếu người bảo chúng ta nên trở lại với Lời của Đức Chúa Trời, và làm theo như Ngài đã ra lệnh không?
Tôi tự hỏi các chị em chúng ta sẽ làm gì về các mái tóc ngắn ngủn của họ? Họ sẽ để cho tóc mình dài lại khi A-mốt đến không? Ông đã rao giảng điều đó; Bây giờ, tôi đang nói với anh chị em về điều đó, vì đó là Lời của Chúa.
13
Tôi tự hỏi nếu các ban ngành của chúng ta để cho các Chấp sự kết hôn 3 hay 4 lần, đại loại như thế, và cố gắng làm Chấp sự. Tôi tự hỏi nếu tất cả những điều nầy...
Tôi tự hỏi ông sẽ làm gì với một người để vợ mặc quần soóc đi ra phố, và đưa mắt ngoài sân khi đàn ông đi ngang qua? Tôi tự hỏi ông sẽ làm gì với những người đàn ông như thế?
Chắc chắn anh ta sẽ làm mất danh dự mình, vì có LỜI CHÚA PHÁN VẬY, mà anh ta không thể làm gì khác. Ông thấy người ta trong thời đó có một chứng bệnh tồi tệ: Chứng quên thuộc linh. Điều đó hoàn toàn chính xác với những gì chúng ta có ngày hôm nay.
14
Vậy thì làm sao ông biết điều gì sắp xảy ra? Làm sao A-mốt biết? Trước tiên, ông là một đấng Tiên tri. Điều kế tiếp, ông biết căn bệnh được chẩn đoán là gì, và ông biết kết quả là gì.
Nếu một Bác sĩ nhìn khối u ác tính và biết ác tính đó chứa đựng điều gì, thì ông biết không có gì ngoài sự chết. Chỉ thế thôi, trừ khi Đức Chúa Trời làm điều gì cho nó.
Thế đấy, khi anh em nhìn vào thành phố, và anh em nhìn một dân, nhìn một Giáo hội, và nhìn một dân sự cách xa Đức Chúa Trời, không có gì để chẩn đoán ngoài tội lỗi. Tiền công của tội lỗi là sự chết. Nó đang hấp hối. Sự chẩn đoán chứng minh nó là gì. Anh em thấy đó, khi dân sự cách xa Đức Chúa Trời, và không muốn lắng nghe Lời, không có sự khao khát Lời nữa, thì có một phép chẩn đoán bệnh cho nó: Linh hồn nào phạm tội, linh hồn đó sẽ chết. Sự vô tín sẽ phân cách bạn với Đức Chúa Trời. Điều đó hoàn toàn đúng.
Ông đã biết chứng bệnh là gì, kết quả như thế nào khi thấy căn bệnh tội lỗi của thành phố.
15
Hiện nay, chứng bệnh nầy chúng ta vừa nói là nguyên cớ anh em ở một nơi mà anh em không thể nhận diện chính mình. Vậy thì, đó là điều bất thường; Nó không xảy ra quá thường xuyên. Nhưng những nguyên nhân là từ cú sốc. Chính là người nào đó thậm chí không biết họ là ai.
Người ta tìm thấy điều đó đôi khi những người lính mắc phải điều đó từ chiến tranh. Thỉnh thoảng nhiều người mắc phải. Điều nữa gây ra là sự lo lắng. Sự lo lắng sẽ gây ra chứng bệnh đó. Lo lắng đối với nó không có chút công hiệu nào. Không. Chỉ - chỉ bỏ qua sự lo lắng, và nhận lấy đức tin.
Có người nói, “Ồ, thế thì nếu anh bị bắn sáng nay thì sao? Anh sẽ không lo lắng à?”
Tôi đáp, “Không, đừng nghĩ vậy.”
“Tại sao?”
Tôi đáp, “Lo lắng không làm được gì ngoài việc làm cho tôi tệ hại hơn.”
“Thôi được, nó sẽ ích lợi gì khi có đức tin?”
Tôi nói, “Nó có thể giải cứu tôi.” Đúng thế, xem đấy. Quá lo lắng không có hiệu quả chút nào, nhưng đức tin có mọi quyền phép. Hãy tin!
16
Vậy thì, lo lắng đôi khi gây ra điều đó. Điều khác nữa gây ra nó giữa dân sự là trở nên lưỡng lự giữa 2 quan điểm. Điều đó sẽ gây ra chứng quên. Nó đưa bạn đến chỗ mà bạn... Trên thực tế, những gì bạn đã làm, bạn đánh mất lý trí, bạn mất trí. Bạn không thể làm... Bạn không biết mình là ai. Bạn không thể nhận biết chính mình. Bạn có thể đi dạo quanh, ăn uống và làm mọi thứ. Nhưng bạn - bạn vẫn không thể nhận diện chính mình. Bạn đã có nền giáo dục uyên thâm, bạn có thể — cũng nền giáo dục đó, nhưng bạn không biết nó từ đâu đến. Bạn không biết mình là ai, bạn thuộc về nơi nào — Đó là chứng quên, chúng ta được nói cho biết như vậy.
17
Chúng ta được nhận biết gia đình chúng ta trong đời sống nhân loại nầy bằng sự kết hôn, và với những người vợ của chúng ta. Chúng ta kết hôn và gia đình chúng ta được nhận biết bằng sự liên kết của hôn nhân. Thế thì điều (suy nghĩ), nếu điều khủng khiếp nầy xảy đến với bạn thì thế nào, và bạn sẽ không thể nhớ ra mình đã kết hôn với ai, ai là vợ của bạn, con cái của bạn ai, ai là cha mẹ của bạn, ai là láng giếng của bạn thì sao? Đó sẽ là điều kinh khủng.
21sống thú vật. Thú vật không thể suy nghĩ. Nó chỉ hành động bằng âm thanh. Nó không có linh hồn. Nhưng chúng ta là đời sống động vật. Điều gì làm chúng ta khác biệt? Chúng ta là những động vật có vú. Nhưng... Một động vật có vú là con vật có máu nóng, và chúng ta có nét đặc trưng của động vật. Nhưng điều làm chúng ta khác biệt là chúng ta được nhận biết bằng việc có một linh hồn, một lương tâm nói cho chúng ta biết điều gì đúng hay sai.
18
Vậy thì có một chỗ khi anh em mắc chứng lãng trí nầy, anh em có thể giống như Nê-bu-cát-nết-sa, người đã có lần tự tôn mình lên, và Đức Chúa Trời đã để cho ông nghĩ mình là một con vật. Ông đã sống ngoài đồng vắng, và ăn - ăn cỏ giống như bò, và - và tóc ông dài xuống thân thể giống như lông chim ưng. Ông trở nên... Tấm lòng bằng thú vật ở trong ông.
Đó là chứng quên bởi vì ông đã quên mình là vua. Ông đã quên rằng ông là một con người, và ông nghĩ mình là thú vật, vì vậy ông đã hành động giống như thú vật, vì ông đã quên ông là một con người.
Điều đó rất dễ dàng ngày nay. Đôi khi chúng ta quên Hội thánh Cơ-đốc là gì. Chúng ta hành động như thế gian. Điều đó cho thấy rằng chúng ta đã mắc chứng quên thuộc linh, bởi vì anh em không hành động giống như Cơ-đốc nhân, anh em hành động giống như thế gian. Anh em tiếp nhận tấm lòng của thế gian, và nó gây ra chứng bệnh nầy.
19
Ở đây chúng - chúng ta thấy rằng Y-sơ-ra-ên đã phơi - phơi bày với thế giới, và nó rơi vào vết lún nầy. Nhà Tiên tri nầy được sai tới để đào họ ra khỏi đó nếu ông có thể, để nói cho họ biết.
Bởi ân điển Ngài, Đức Chúa Trời đã chọn Y-sơ-ra-ên từ tất cả các dân còn lại trên thế gian. Ân điển đã làm điều đó. Ngài đã ban cho họ vùng đất được chọn. Ngài ban cho họ nhà cửa mà họ chưa bao giờ phải xây. Đức Chúa Trời đã làm điều đó — đã chọn họ. Ngài ban cho họ nhưng nông trại mà họ không hề mua. Ngài - Ngài đã ban cho họ — Ngài đã ban cho họ lương thực mà họ không hề trồng. Ngài ban cho họ những giếng nước mà không hề đào. Ngài ban cho họ những chiến thắng mà họ không hề thắng. Ngài ban cho họ ân điển mà họ không hề đáng hưởng, Ngài đã làm thế bởi ân điển Ngài dành cho dân Y-sơ-ra-ên nầy — dân được tuyển chọn, yêu quí của Ngài.
Ngài đã Phán trong Kinh Thánh, Ngài thấy nó trong đồng ruộng như con gái nhỏ tắm mình trong máu, và Ngài đã rửa nó trong nước, làm cho sạch máu vấy mình, và những gì Ngài đã làm. Nhưng sau khi Đức Chúa Trời đã tỏ ra hết những sự thương xót nầy với nó, và nó trở nên giàu có, nó mắc chứng bịnh quên, hội chứng quên, “và nó đã quên hết thảy những thứ nầy đến từ đâu.”
20
Tôi nghĩ đó là bức tranh của nước Mỹ năm 1964! Nó đang chịu cùng chứng bịnh đó. Chúng ta là những Giáo hội lớn đầy quyền lực. Chúng ta là một dân lớn hùng mạnh. Chúng ta có hàng triệu, và chúng ta quên những thứ nầy đến từ đâu. Họ mắc một ca bệnh tồi tệ đó. Sau khi Đức Chúa Trời đã đối xử tốt với họ, mang họ lên hết thảy các xứ của dân ngoại giáo, và làm cho họ thành một dân riêng biệt, đã phân cách họ với chính Ngài... Ngài Phán Ngài đã mang cây nho ra khỏi đất nước và trồng nó qua một đất nước khác, và Ngài đã sửa soạn cho nó kết trái và sai quả như thế nào. Nhưng cây nho đã quên những ơn phước của nó đến từ đâu.
Dân sự của Đức Chúa Trời trong Thời kỳ Sau Rốt nầy cũng — đã quên lời chứng là Cơ-đốc nhân có nghĩa là gì. Lại lần nữa, chứng quên nầy đã đến trên dân sự. Họ không thể nhận diện chính mình. Họ đã quên hết điều đó. Họ quên sự thánh khiết của Ngài; Họ đã quên luật pháp của Ngài. Phụ nữ đang sống như những dân còn lại.
21
Hội thánh của Đức Chúa Trời và dân sự Ngài luôn luôn là một dân biệt riêng ra, một dân được gọi ra, một dân biệt riêng, một dân thánh, một chức Thầy Tế lễ thánh dâng của lễ Thiêng liêng cho Đức Chúa Trời, là bông trái của môi miệng dâng sự ngợi khen cho Danh Ngài.
Ngài đã gọi Hội thánh Ngài và phân rẽ nó khỏi thế gian vì chính mục đích đó. Ngài ban cho nó luật pháp, và Ngài, Nó phải nên thánh. Ngài Phán, “Ta là thánh, và các ngươi phải nên thánh,” và không có sự thánh khiết thì sẽ không thấy Đức Chúa Trời. Chính Đức Chúa Trời đã Phán điều đó. Ngài đã gọi dân nầy là hình bóng nầy của dân sự. Nhưng họ đã quên điều đó. Họ đã quên luật pháp Ngài, họ đã quên đạo đức của mình. Phụ nữ ở ngoài đường phố, những người đàn bà Y-sơ-ra-ên ở ngoài đó mỗi người trông mong được nhận lãnh Đức Thánh Linh để sanh ra “Đấng Mê-si” [là tiếng Hê-brơ, tức là “Đấng Christ” trong tiếng Hi-lạp. - Biên tập] — mà họ hành động như thế. Tính cách của họ ghê tởm.
Tôi muốn ngừng ở đây một chút để nói, điều giống như vậy cũng ở giữa dân sự chúng ta ngày nay những người tự xưng là Cơ-đốc nhân. Tính cách của họ, nếu như anh em thật sự nhận biết...
22
Có lần ở miền Nam, tôi đọc một câu chuyện ở dưới đó — khi họ thường có người nô lệ. Họ đem những người nầy bán ra ngoài chợ, giống y như anh em bán xe hơi đã dùng rồi. Và rồi, người mua, người môi giới, sẽ đến và chọn lấy những người nô lệ, và trao đổi hơi giống như anh em bán xe, hay cái gì đó. Những người nô lệ nầy bị đem đi cách xa quê nhà của họ. Họ ở Phi Châu. Người Phi gốc Hà lan đã bắt cóc họ, mang họ qua đây đến những hòn đảo, và rồi lén đưa họ vào nước Mỹ bán họ làm nô lệ, từ xứ Jamaica và các vùng lân cận.
Vậy nên chúng ta thấy những người đó rất buồn bã. Họ đã bị bắt cóc đưa đi xa cách quê nhà của họ. Họ bị kẻ thù đem đi, họ buồn bã. Họ không còn bao giờ thấy được cha mẹ, vợ con của mình nữa. Họ chắc chắn như vậy. Người ta đã dùng roi da quất họ để cho họ làm việc, vì họ buồn bã.
23
Ngày nọ, một người môi giới đến một đồn điền kia; Ông thấy một đám nô lệ đang làm việc ở đó. Ông ta đi vào gặp người chủ, và hỏi, “Ông có bao nhiêu nô lệ?'
Chủ đáp, “Khoảng 100.”
“Có người nào ông muốn trao đổi hoặc bán không?”
“Có.”
“Cho tôi xem qua họ đã.”
Và ông ta đi ra ngoài đồng xem họ. Ông thấy họ bị đánh bằng roi vọt. Sau một lát ông thấy một thanh niên không bị họ đánh. Anh ta ưởn ngực ra và ngước cằm lên: không phải quất vào anh ta. Vì thế người môi giới nói, “Tôi muốn mua nô lệ đó.”
Người chủ đáp, “Nhưng không bán anh ta.”
“Ồ, người nô lệ đó có gì khác à? Người nô lệ đó là sếp của những người còn lại sao?”
“Không, anh ta chỉ là nô lệ.”
“Ồ, thế thì có lẽ ông nuôi anh ta khác hơn những người kia?”
“Không, anh ta ăn trong bếp với đám nô lệ.”
“Thế thì điều gì khiến anh ta khác biệt với những người còn lại?”
“Thôi được, tôi cũng tự hỏi điều đó trong một thời gian dài. Nhưng ngày nọ tôi đã học biết điều đó ở quê nhà của anh ta, cha anh ta là vua của cả bộ lạc. Mặc dù anh ta là một người ở nước ngoài, và xa cách quê hương, tuy nhiên anh ta biết mình là con của vua, và anh - anh ta cư xử như con của vị vua.”
24
Tôi nghĩ, “Nhưng... Nếu một người da đen đến từ Phi Châu biết cha mình là tộc trưởng, và vua của bộ lạc cư xử như vậy, thì một Cơ-đốc nhân được tái sanh, một người nam hay nữ biết Cha chúng ta ở trên trời trong sự vinh hiển sẽ làm gì?” Chúng ta sẽ cư xử như những người nam người nữ Cơ-đốc. Chúng ta sẽ hành động giống như thế, ăn mặc giống như thế, nói chuyện như thế, sống như thế. Mặc dù chúng ta là khách lạ, tuy nhiên chúng ta là con cái của Vua. Bản chất của chúng ta, sự đồi phong bại tục của chúng ta trong thời đại chúng ta đang sống hiện nay...
Y-sơ-ra-ên rơi vào vết lún giống như vậy và hết thảy đều rất vô đạo đức. Họ quên luật pháp của Đức Chúa Trời, “Các ngươi chớ phạm tội tà dâm.” Và “Ngươi chớ ham muốn vợ kẻ lân cận ngươi,” vân vân. Họ đã quên những mạng lịnh đó. Họ - họ không muốn có nó nữa, và họ - họ muốn giống như những dân còn lại của thế gian, giống như Giáo hội đã có ngày nay.
25
Khi xưa khởi đầu [lúc mới lập quốc] là Y-sơ-ra-ên đã muốn có 1 vị vua riêng để cai trị nó. Sa-mu-ên, đấng Tiên tri được sai đến đã bảo họ, “Vậy thì, ta có bao giờ nói với các ngươi điều gì nhơn Danh Chúa mà không ứng nghiệm chăng?”
Họ đáp, “Không.”
“Ta có bao giờ xin thực phẩm và tiền bạc của các ngươi để ta sống không?”
“Không, ông không bao giờ làm điều đó. Ông không bao giờ bảo chúng tôi điều đó. Sa-mu-ên à, ngoài những gì đã ứng nghiệm, và ông không bao giờ xin tiền của chúng tôi để sống. Tuy nhiên dù sao đi nữa chúng tôi vẫn muốn có vua.”
Đức Chúa Trời Phán cùng Sa-mu-ên, “Hãy nghe theo mọi lời dân sự nói cùng ngươi; Ầy chẳng phải chúng nó từ chối ngươi đâu, bèn là từ chối Ta đó.”
26
Y-sơ-ra-ên đã đi vào tình trạng đó lúc nầy. Họ không cần Tiên tri của Đức Chúa Trời nữa. Họ không cần các Tiên tri. Nếu một Tiên tri đến và mang Lời đến với họ, cố gắng đem họ trở về với Lời, họ sẽ từ chối Lời đó. Họ luôn làm thế, trong cách thối nát đó.
Khi thế gian và Hội thánh hòa nhập với nhau, thì họ không muốn điều gì thuộc linh. Họ không muốn LỜI CHÚA PHÁN VẬY. Họ muốn có những gì họ muốn. Họ muốn có thế gian, và nói họ là Cơ-đốc nhân; Mà sống trong thế gian, sống với thế gian, và sống giống như thế gian, mà vẫn cứ xưng nhận là Cơ-đốc nhân. Anh em biết đấy, sự việc của nó là vậy, chính là chứng quên thuộc linh. Điều đó hoàn toàn chính xác những gì xảy ra. Họ không biết họ là ai. Họ đã quên những gì mình được cho là có.
27
Nếu người nào đó ngày hôm nay đến, sẽ bị từ khước giống như vậy. Họ có một trường hợp tệ hại về điều đó, ngày nay họ cũng vậy. Họ không thể xác nhận chính mình bằng những việc siêu nhiên nữa, bởi vì họ không muốn có điều đó. Lời, Phúc âm họ không muốn nữa. Căn bệnh tội lỗi tấn công họ, và họ ưa thích thế.
Tội lỗi là sự vui thú với tấm lòng chưa trở lại Đạo. Nó trông có vẻ tốt với tâm trí chưa theo Đạo, nhưng đó là đường lối của sự chết. Không có gì còn lại ngoài sự chết. “Tiền công của tội lỗi là sự chết,” và anh em phải gặt hái tiền công của mình. Anh em gieo gió, và bây giờ đang gặt bão.
Những dấu hiệu thuộc linh và sự rao giảng của một Sứ giả được định trước từ Đức Chúa Trời, không hề khuấy động họ nữa. Những người đàn bà cười nhạo ngay vào mặt họ, và nói, “Tôi không phải đi nghe thứ vớ vẩn như thế đó.” Giá như điều đó đã không lặp lại nữa! Đó là gì? Chứng quên thuộc linh, chính xác là nó. Họ đã quên rằng Đức Chúa Trời và Lời Ngài giống nhau, và Ngài không thể thay đổi được.
28
Nếu có Tiên tri dấy lên trong thời của họ và cho một dấu lạ thuộc linh, một tiếng thuộc linh, và ban cho Tiếng của Đức Chúa Trời đằng sau đó, họ chỉ cười và chế nhạo Lời đó. Anh em biết kẻ đó nói, “Những kẻ ngu dại bước đi với những đôi ủng đóng đinh đầu to mà Thiên sứ sợ giẫm lên.” Đó là hội chứng quên thuộc linh nầy. Nó làm cho nhiều người đi tới chỗ họ không còn có cảm giác bên trong. Họ không muốn điều gì thuộc linh.
Chẳng hạn một buổi nhóm thuộc linh thật, ở đó Đức Thánh Linh đang chữa lành người đau và biết rõ những ý tưởng trong lòng, và đưa điều đó vào giữa tất cả các Giáo hội, một Đại Hội đồng lớn ở ngoài sân vận động đây, và xem điều gì sẽ xảy ra. Trong vài phút, mọi người sẽ đứng dậy bước ra. Họ chẳng liên quan gì với điều đó. Họ chẳng muốn quan hệ gì với điều đó.
Họ muốn lắng nghe người học thức nào đó nói chuyện.
29
Nhưng khi đến với Quyền năng của Đức Chúa Jêsus Christ, và sự sống lại của Ngài, và Đức Thánh Linh, họ không muốn liên quan gì với Đức Thánh Linh, bởi vì điều đó kết tội họ. Nó khiến họ nóng cháy lại với điều mà họ nên biết. Không trừng phạt, dĩ nhiên, là vui thú trong một thời gian. Nhưng, nếu anh em đầu phục, nó - nó mang lại kết quả ăn năn.
Vì thế chúng ta thấy, khi hội chứng quên thuộc linh nắm giữ dân sự, thì họ - họ ở trong tình trạng tệ hại. Chúng ta tìm thấy hiện nay cũng giống vậy.
Vậy thì tôi muốn... Anh chị em phải được xác nhận. Nơi nào đó, anh chị em phải tỏ ra. Đời sống của anh chị em phải tỏ ra, tối nay, nơi mà anh chị em được xác nhận. Anh chị em được xác nhận hoặc trong Đấng Christ nếu không thì ở ngoài Đấng Christ. Anh chị em không được lừng khừng. Không có chuyện như một người uống rượu say xỉn như vậy. Không có con chim đen trắng. Anh chị em hoặc được cứu nếu không thì không được cứu. Anh chị em là Thánh đồ hay là tội nhân, cái này hay cái kia, và thái độ thuộc linh của anh chị em hướng về Lời Đức Chúa Trời xác nhận chính xác chỗ mình đang đứng.
Lời Đức Chúa Trời, đã chứng thực, chứng minh rằng phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh là thật sự giống như đã xảy ra vào Ngày Lễ Ngũ tuần hay bất cứ lúc nào khác. Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi. Thái độ của anh chị em hướng đến điều đó xác nhận anh chị em có chứng quên thuộc linh hay không. Đúng thế. Cho dù anh chị em là Chấp sự, hay thậm chí là Thầy giảng, nó không có gì... Đúng thế, họ cũng hiểu điều đó. Vì thế chúng ta thấy, nó lây lan và đụng đến toàn bộ sự việc.
Vậy thì chúng ta để ý. Bây giờ, là một người Mỹ... là người Mỹ, tôi phải được xác nhận bằng đất nước của tôi. Hãy nghe cho kỹ. Là người Mỹ... khi tôi được sanh ra ở đất nước nầy, tôi trở thành công dân, và tôi được xác minh với dân tộc nầy. Tất cả những gì nó có, tôi có. Tất cả điều nó đã có, tôi có. Vì tôi được xác nhận là một người Mỹ, thế thì tôi phải nhận lấy mọi sự hổ thẹn và vinh quang của nó. Bất kể tôi là gì đi nữa, vì tôi được xác nhận bằng điều đó. A-men!
30
Tôi muốn anh chị em hiểu điều đó. Tôi được xác nhận như là một công dân nước Mỹ, thế thì tất cả những gì nó đã có, tôi có. Tất cả điều nó hiện có, tôi có. Tôi phải là thành phần của nó. Tôi phải có... Nếu tôi là một công dân Mỹ, tôi là thành phần của nước Mỹ. Tất cả những gì nó có, tôi có.
31
Tôi phải không bao giờ quên điều nầy. Nếu tôi vẫn muốn là một công dân Mỹ chính cống, tôi phải nhớ rằng tôi là những gì dân tộc tôi có, vì tôi được xác nhận với dân tộc của tôi. Quên nó, hay - hay là... Để chiến đấu cho nó, hay chết cho nó, hoặc là vì nó đứng lên, tôi phải ủng hộ nó. Những gì dân tộc tôi có, thì tôi có. Những gì nó ủng hộ, tôi ủng hộ. Là người Mỹ trung thành tôi sẽ sẵn sàng chết cho nó, chiến đấu cho nó, chịu đựng cho nó — làm bất cứ điều gì có. Tôi là một thành phần của nó.
Anh chị em không thể lấy nó đi mà không có tôi. Khi anh chị em nói điều gì đó chống lại dân tộc nầy, là anh chị em nói chống lại tôi, vì tôi là một người Mỹ. Nói điều đó chống lại anh chị em, là người Mỹ, và những gì họ nói chống lại nước nầy, thì họ chống lại anh chị em, vì anh chị em là thành phần của nó. Anh chị em đừng bao giờ quên điều đó; Vì anh chị em quên, thì anh chị em có hội chứng quên, chắc chắn vậy. Nên nhớ, anh chị em không phải là công dân Mỹ nữa khi không trở nên thành phần của nó. Anh chị em phải là những gì nướ Mỹ có, anh chị em cũng phải có.
Tôi phải là người dự phần của nó. Đây là đất nước tôi, tôi phải là người dự phần của nó. Những gì nó có, tôi có. Những gì nó đã có, tôi có. Cho dù nó là gì đi nữa, tôi vẫn có những gì nó có. Là một người Mỹ, tôi đáp lên Plymouth Rock với nó, với các tổ phụ. Tôi phải là thành phần của nó. Tôi rầy la với Paul Revere, để cảnh cáo nó về những sự nguy hiểm của nó. Nếu tôi là người Mỹ thực sự, Tôi đã trách mắng Paul Revere, để cảnh báo về nguy hiểm của nó. Anh chị em biết tôi muốn nói điều gì hiện giờ không? Tôi đã vượt qua Delaware băng giá, với George Washington, với những người lính đi chân trần của ông. Tôi đã ở đó, vì tôi được xác nhận với dân tộc nầy. Những gì ông đã làm ở đó có phần của tôi; Những gì tôi làm hiện giờ là một phần của ông. Tôi được xác nhận với Washington, ở Delaware. Tôi đã đứng với Stonewall Jackson, khi sự chênh lệch rất lớn chống lại ông, và người ta hỏi, “Làm sao ông có thể đứng như bức tường đá khi lợi thế ở phía quân thù?”
Anh chàng trẻ tuổi có đôi mắt xanh đó lẻn bẻn hất bụi gót giày và nói, “Tôi không bao giờ uống nước mà không cảm ơn Đức Chúa Trời Toàn Năng.” Tôi phải đứng như bức tường đá với anh ấy. Tôi đã đứng đó với Stonewall Jackson. Là người Mỹ, tôi được xác nhận với ông và chỗ đứng của ông.
Băng qua Delaware, Những trận chiến ác liệt!
32
Tôi đã kéo cờ lên. Tôi đã ở với họ khi họ kéo lá cờ lên trên đảo Guam. Sau khi hàng ngàn lính Mỹ dâng hiến đời họ, và khi nhóm ít người đó chạy lên đấy và kéo cờ lên, tôi đã được xác nhận lúc lá cờ đó kéo lên. Những công dân nước Mỹ đã được xác nhận với lá cờ đó đang treo trên đảo Guam. Khi tôi nghe họ đặt lá cờ lên đó, nước mắt chảy xuống đôi má tôi. Đó là tôi. Đó là anh chị em. Đó có nghĩa là tất cả chúng ta, khi chúng ta được xác nhận ở đó với điều ấy.
Tất cả những gì nó có, thì tôi có. Tất cả vinh quang của nó là của tôi; Tất cả sự xấu hổ của nó là của tôi. Nếu nó đã làm những việc đáng xấu hổ, thì tôi sẽ phải nhìn chịu sỉ nhục của nó. Nếu nó nhận lãnh vinh quang, tôi nhận lãnh vinh quang với nó, bởi vì tôi được xác nhận với nó. Vậy thì, để được xác nhận, người Mỹ phải chịu tất cả sự hổ thẹn của nước Mỹ, mọi vinh quang của nước Mỹ nó đã từng có. Mọi điều nó có, hay sẽ có, anh chị em được xác nhận với nó.
33
Vậy thì, là một Cơ-đốc nhân thật, anh chị em phải giống như vậy. Chúng ta không muốn quên điều đó. Tất cả những gì Ngài có, tôi được xác nhận với Ngài. Tôi được xác nhận với Ngài. Để ý, và Ngài ở trong tôi, và tôi ở trong Ngài. Để ý, thế thì, mỗi Cơ-đốc nhân — Cơ-đốc nhân chân thật đã ở với Ngài, “Trong khi ấy các sao mai đồng hát hòa nhau, Và các con trai Đức Chúa Trời cất tiếng reo mừng, trước khi sáng thế.” Chúng ta đã được xác nhận trong những lãnh vực bất tử với Đức Chúa Trời, hàng vạn triệu năm trước khi thế giới được hình thành. Tôi đã ở đó với Ngài. Nếu tôi có Sự sống Đời đời, tôi đã ở đó với Ngài. Tôi đã được xác nhận với Ngài, “Trong khi ấy các sao mai đồng hát hòa nhau, Và các con trai Đức Chúa Trời cất tiếng reo mừng.”
Tôi đã ở với Ngài khi Ngài kêu gọi Áp-ra-ham lúc 75 tuổi, và vợ ông 65 tuổi, và Phán họ sẽ có con. Tôi đã ở với ông khi ông tuyên bố quan điểm của mình dựa trên LỜI CHÚA PHÁN VẬY, “Tôi sẽ có con.” Tôi đã đứng với ông. Mỗi Cơ-đốc nhân khác đứng với ông. Tôi đã đứng với ông khi những thử thách đến với ông. Tôi đã đứng với ông khi ông đi lên núi dâng Y-sác. Tôi đã ở với ông khi chiên đực ấy xuất hiện.
Tôi đã ở với Giô-sép khi ông bị các anh em mình chối bỏ, bởi vì ông Thiêng liêng mà những người còn lại thì xác thịt. Tôi đã ở với ông khi ông biết sự sỉ nhục ông phải chịu bởi các anh em của chính mình. Những gì ông có, tôi có. Những gì tôi có ông có. “Vì chúng ta hết thảy đều là một trong Đức Chúa Jêsus Christ.” Tôi đã ở với Giô-sép trong hang động, trong mộ. Tôi đã ở với ông khi ông đi tới bên tay hữu của Pha-ra-ôn. Anh chị em phải được xác nhận với ông.
34
Tôi đã ở với Gia-cốp đêm đó, khi ông vật lộn suốt đêm với Thiên sứ. Tôi đã vật lộn, chính tôi. Tôi biết những gì ông đã trải qua. Vì thế tôi đã vật lộn với Gia-cốp cùng lúc với ông, vì tôi là anh em của ông.
Tôi đã ở với Môi-se khi ông đi xuống xứ Ê-díp-tô. Tôi đã ở với Môi-se ở bụi gai. Nếu là Cơ-đốc nhân, anh chị em được xác nhận những nhân vật Kinh thánh. Đừng quên điều đó! Tôi đã ở với Môi-se khi tất cả dân sự quay lại chống nghịch ông. Tôi đã ở với Môi-se khi ông vượt qua Biển Đỏ. Khi ông giơ tay lên và bước về phía trước, và Biển Đỏ đã mở ra, tôi được xác nhận trong Đấng Christ ngay lúc ấy, và tôi được ở với Môi-se ngay lúc đó.
35
Bất kể mỗi Cơ-đốc nhân là gì, bất kể những tín hữu là gì, mội tín hữu hiện giờ được xác nhận với cùng con người đó. Bất kể nó là gì đi nữa, anh chị em phải được xác nhận. Đừng quên điều đó. Khi anh chị em làm thế, anh chị em bị hội chứng quên thuộc linh; Anh chị em đã quên mình là ai.
Bây giờ đã xác nhận với ông, với Môi-se, khi ông vượt qua Biển...
Tôi đã ở với Ê-li trong thời A-háp, khi họ phải chọn lựa họ sẽ hầu việc ai, Đức Chúa Trời hay Ba-la-am. Chúng ta đã ở với người trên núi Cạc-mên, khi người phải đưa ra sự lựa chọn nầy, vì chúng ta được xác nhận trong thân thể của cùng một Đức Chúa Trời mà ông đã được xác nhận. Vậy nếu chúng ta được xác nhận trong Thân thể đó, thì chúng ta phải nhớ chúng ta đã ở đó với người. Đúng thế.
36
Bây giờ. Tôi đã ở với Đa-vít khi ông bị chối bỏ bởi chính anh em của mình. Tôi đã ở vói Đa-vít; Anh chị em cũng vậy, nếu anh chị em là Cơ-đốc nhân. Anh chị em phải được xác nhận trong sự chối bỏ của ông.
Tôi đã ở với dân Hê-bơ-rơ trong lò lửa hực, khi — lửa không thể đốt cháy họ bởi vì sự Hiện diện của Người thứ tư. Tôi đã ở với Đa-ni-ên, trong hang sư tử. Tôi đã được xác nhận ở trong đó, khi Thiên sứ của Đức Chúa Trời xác nhận ông trong đó.
Tôi chắc chắn đã ở với Ngài tại đồi Sọ. Tôi phải được xác nhận đã ở với Ngài tại đồi Sọ. Tôi phải được ở đó, tới chỗ — mà tôi cũng không những được ở với Ngài tại đồi Sọ, mà còn chết với Ngài ở đồi Sọ. Mỗi Cơ-đốc nhân phải chết với Ngài tại đồi Gô-gô-tha. Nếu anh chị em không chết với Ngài tại đồi Sọ, anh chị em không thể là thuộc về Ngài. Tôi đã ở đó khi Ngài chết. Tôi đã chết với Ngài.
Rồi tôi đã ở với Ngài khi Ngài sống lại từ kẻ chết. Tôi đến với Ngài vào buổi sáng Phục sinh trong sự sống lại. Bất cứ Ngài đã làm gì, tôi đã ở ngay đó với Ngài; Mọi tín hữu cũng giống như vậy.
37
Hiện nay tôi được ngồi với Ngài trong các nơi trên Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ, với tất cả quyền năng của âm phủ bị chinh phục qua Ngài. Mọi tín hữu Cơ-đốc-giáo được ngồi giống như vậy, vì anh chị em phải được xác nhận.
Vậy thì tôi thấy được khả năng của mình trong những Ngày Sau rốt nầy, với nhiều Cơ-đốc nhân đang tin, đã xác nhận trong chức vụ của Ngài. “Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi.” Tôi tìm thấy chính mình trong thời đại nầy, đã xác nhận trong chức vụ của Ngài. Anh chị em tìm thấy chính mình cách đó, tin điều đó, bước đi với nó không? Để ý, các công việc Ngài đã làm, Ngài đã Phán người cũng sẽ làm như vậy. “Các công việc Ta làm, các ngươi cũng sẽ làm.” Thế thì anh em có thể được xác nhận với Ngài không? Vậy khi sự sỉ nhục đến trên Lời, anh em có thể chịu đựng sự sỉ nhục như Ngài đã chịu, xác nhận với Ngài không? Tôi đã được xác nhận với Ngài.
38
Tôi đã ở với Ngài vào Ngày Lễ Ngũ tuần. Tôi đã ở với các môn đồ ở trên đó, đã xác nhận với họ trong phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh. Tôi tự hỏi nếu Hội thánh không có chứng quên thuộc linh quá nhiều không có thì một số người thậm chí không tin vào phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh như vậy. Thấy Hội thánh ở đâu không? Một trường hợp rất tệ của chứng quên thuộc linh, đấy.
Họ đã quên rằng là Đức Chúa Jêsus Christ ở đằng sau đó. Họ đã quên Đức Chúa Jêsus Christ là ai. Họ đã quên. Họ nghĩ Ngài chỉ là một người làm luật pháp, hay một Tiên tri, hoặc là một người tốt nào đó. Họ đã quên rằng Ngài là Đức Chúa Trời. Họ quên rằng Ngài hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi. Hội thánh đã có một ca tồi tệ về chứng quên thuộc linh. Họ đã quên tất cả những điều nầy. Họ không còn hiểu Điều đó nữa.
39
Chúng ta phải ở với những môn đồ vào lễ Ngũ Tuần, được xác nhận với họ. Tôi đã được xác nhận với bài giảng của Phi-e-rơ vào Ngày lễ Ngũ Tuần, trong Công vụ chương thứ 2. Tôi đã nghe những gì ông nói. Tôi tin những gì ông nói. Tôi vâng theo điều ông nói. Bây giờ tôi được xác nhận trong cùng sự việc.
Đừng mắc chứng quên thuộc linh. Bởi vì anh chị em sẽ tự xác nhận mình với điều gì khác. Hãy ở lại sống đúng với Lời đó!
Chúng ta đã ở với Hội thánh khi nó được Đức Chúa Jêsus Christ ủy thác... trong Công vụ [Mác] chương thứ 16. “Hãy đi khắp thế gian, và giảng Tin Lành cho mọi người.” Tôi muốn được xác nhận ở đó, “...Khắp thế gian... cho mọi người... Những dấu hiệu sẽ theo những kẻ tin.” — Có thể được xác nhận trong điều đó.
Vậy thì, anh chị em được xác nhận với điều đó không? Hay anh chị em mắc chứng quên thuộc linh nào đó, đến nỗi anh chị em thấy mình không tin những dấu hiệu kia đi theo những kẻ tin? Xem đấy, nếu anh chị em không tin nó, thì anh chị em mắc chứng quên thuộc linh, đấy, anh chị em quên rằng Đức Chúa Trời đã Hứa điều đó. Ngài Phán, “Những kẻ tin sẽ có những dấu hiệu nầy.” Đừng quên điều đó. Anh chị em không thể quên nó mà là một Cơ-đốc nhân được. Anh chị em phải được xác nhận với nó.
40
Anh chị em phải được xác nhận với Tin lành theo Thánh Giăng chương 14, câu 12. “Kẻ nào tin Ta, cũng sẽ làm việc Ta làm.” Đừng quên điều đó. Nếu quên, thì anh chị em mắc chứng quên thuộc linh. Anh chị em quên mình là ai. Anh chị em đã quên những lời làm chứng của mình có ý nghĩa gì. Còn về...
Ngài Phán, “Ví bằng các ngươi cứ ở trong Ta, và những lời Ta ở trong các ngươi, hãy cầu xin mọi điều mình muốn, thì sẽ được điều đó” thì thế nào? Anh chị em được xác nhận ở đo, tin rằng đó là Lẽ thật không? Mác 11, khi Ngài Phán, “Ai sẽ biểu hòn núi nầy rằng: Phải cất mình lên, và quăng xuống biển, nếu ngươi chẳng nghi ngại trong lòng, nhưng tin chắc lời mình nói sẽ ứng nghiệm, thì điều đó sẽ thành cho.” Anh chị em có thể được xác nhận ở đó để tin rằng đó là Lẽ thật không? Nếu không, thì anh chị em đang mắc chứng quên thuộc linh.
Và... anh chị em quên, anh chị em đã mất sự quân bình Cơ-đốc của mình. Anh chị em không thể nói mình thuộc về đâu.
Anh chị em nói, “Tôi là tín đồ Giám Lý.”
“Tôi là người Báp-tít. Đó là những gì tôi biết.”
“Tôi là người Ngũ Tuần.”
“Tôi là người nầy, người kia, người nọ.” Coi chừng! Đó có thể có nghĩa là dấu hiệu bịnh tật đang tỏ cho thấy trong anh chị em, rằng anh chị em mắc chứng quên thuộc linh nào đó.
41
Anh chị em nói, “Ồ, Anh Branham à, tôi - tôi tin điều nầy, và tôi hầu như không...” Vậy thì chờ một chút. Nếu Đức Chúa Trời đã hứa làm những điều nầy, và Phán chúng sẽ xảy ra trong những Ngày Sau rốt, và tín diều của anh chị em sẽ giữ anh chị em tránh khỏi điều đó, đó là dấu hiệu tốt tôi có thể thấy dấu hiệu bịnh tật trên anh chị em. Đó là chứng quên thuộc linh. Anh chị em đã quên tự xác nhận bằng Lời.
Anh chị em nói, “Tôi không tin rằng người đau được chữa lành.” Anh chị em mắc chứng quên thuộc linh.
Anh chị em nói, “Tôi không tin vào phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh.” Chứng quên thuộc linh.
42
Anh chị em nói, “Tôi không tin rằng Đức Chúa Trời đã hứa làm những điều nầy trong những Ngày Sau rốt. Thế thì anh em được nghe một tín điều, hay một giáo lý, thay vì Kinh thánh. Anh chị em mắc chứng quên thuộc linh. Anh chị em không biết mình thật sự thuộc về đâu.
Anh chị em đang xưng nhận là một Cơ-đốc nhân, mà chối bỏ Lời. Mang anh chị em trở lại với chứng quên thuộc linh lần nữa, đấy, không biết mình đứng ở đâu. Anh chị em mắc chứng quên thuộc linh. Anh chị em không thể tự xác nhận mình bằng Lời Kinh thánh. Anh chị em phải ở với các môn đồ. Anh chị em phải sống với tất cả các Lời Kinh thánh, với Hội thánh khi nó được ủy thác. Nhưng hiện giờ, khi Hội thánh được ủy thác, “Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin lành cho mọi người. Vậy những kẻ tin sẽ được các dấu lạ nầy...” Đó là sự ủy thác của nó. Bây giờ. Họ... Đó là sự ủy thác, nhưng họ đã mắc một ca bệnh nặng về chứng quên thuộc linh nầy, giống như Ê-va đã mắc phải... đi loanh quanh khắp vườn ngày ấy.
Bây giờ nó giống như Y-sơ-ra-ên, chịu đau đớn vì cùng một căn bệnh nầy, một sự dị ứng từ thức ăn viện Thần học sẽ cho anh chị em chứng quên thuộc linh. Nhận lấy thức ăn viện Thần học nào đó, và anh chị em sẽ bị dị ứng, và rồi, trước tiên anh chị em biết, anh chị em sẽ mắc chứng quên thuộc linh thật nặng. Anh chị em không tin bất cứ điều gì Kinh thánh nói.
43
Đó là nan đề với Hội thánh ngày hôm nay. Đó là nan đề chúng ta không thể có sự phục hưng ngày nay. Đó là nan đề với dân sự ngày nay. Họ đã bị đánh thuốc mê về mọi thứ, và mọi học thuyết có thể ấp ra, cho đến nỗi họ không biết điều gì là đúng và sai. Chính xác. Không thể nhớ Chúa của mình. Không thể nhớ Lời Ngài. Không thể nhớ Lời hứa.
Đó thật sự là nan đề với dân Y-sơ-ra-ên, khi Chúa Jêsus đến. Họ không thể nhớ rằng, “Một gái đồng trinh sẽ thọ thai.” Họ không thể nhớ rằng Môi-se đã nói, “Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi sẽ lập lên một Đấng Tiên tri như Ta.” Họ đã bị chứng quên thuộc linh.
44
Điều đó hoàn toàn chính xác những gì Hội thánh có ngày nay. Ngài Phán, “Sẽ ứng nghiệm trong những Ngày Sau rốt,” rằng những điều nầy sẽ xảy ra, rằng chúng ta thấy đang xảy ra, và Hội thánh ngồi như chết... Đó là gì? Chứng quên thuộc linh.
Chúng ta tự xưng là Ngũ Tuần, và (có thể) xác nhận, và không thể tự xác nhận trong Lời khi Nó được rao giảng trong quyền năng của sự sống lại của Đấng Christ; Và Ngài ở đây giữa chúng ta, thực hiện điều đó, và đang làm chính xác những gì Ngài đã Phán sẽ làm. Thế thì, hãy coi chừng, hệ thống Giáo phái của chúng ta khiến chúng ta mắc chứng quên thuộc linh. Chúng ta đang bị đau. Chúng ta không biết mình thuộc về nơi nào. Người lấy giấy tờ của mình từ Giáo hội nầy tới Giáo hội khác, và Nhà thờ nầy, học thuyết nầy và học thuyết kia.
Những gì chúng ta cần một lần nữa là A-mốt khác đến, với LỜI CHÚA PHÁN VẬY. Chúng ta sẽ tiếp nhận người không? Gần như họ đã làm. Họ không bao giờ tiếp nhận ông. Họ sẽ không tiếp nhận ông ngày hôm nay. Ông hầu như không thể đưa đầu vào một nơi nào để rao giảng. Điều đó hoàn toàn chính xác, bởi vì Hội thánh đang trải qua chứng quên thuộc linh nầy.
45
Vậy thì, tại sao? Đức Chúa Trời đã hứa trong những Ngày Sau rốt nầy, “Khi Con Người sẽ được bày tỏ,” theo Lu-ca chương thứ 17, “Việc đã xảy đến trong thời Sô-đôm, thì cũng sẽ xảy đến trong ngày Con Người được bày tỏ trong những Ngày Sau rốt.” Nhiều người đã thấy nó thực hiện, và thậm chí một người không tin. Họ nghĩ đó là thần giao cách cảm. Họ nghĩ đó là linh quỷ dữ. Đó là gì? Họ đang chịu đau vì chứng quên thuộc linh.
Điều đó hoàn toàn chính xác. Họ không thể hiểu được Chúa. “Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi.” Những gì Ngài đã có lúc ấy, thì Ngài có hiện nay. Nhưng điều đã xảy ra, thật sự không thể xác nhận chính mình với Lời nữa.
Tại sao, nó không biết mình là nhà hội họp hay là một Hội thánh. Nó không muốn bị gọi là nơi hội họp (lodge), và nó không thể được gọi là một Hội thánh, vì được gọi là một Hội thánh, sẽ tự xác nhận vói Đấng Christ — Điều đó cho thấy chứng quên thuộc linh của nó. Nó không muốn bị gọi là một nhà hội họp. Vì thế nó không phải là Giáo hội Ngũ Tuần, Giáo hội Giám Lý, Giáo hội Báp-tít — vì nó không thể được xác nhận với Lời. Và khi Lời được biểu lộ, họ vẫn không tin Lời đó. Nó là một căn bệnh, chứng quên thuộc linh. Không thể tự xác nhận; Họ không biết mình thuộc về nơi nào. Đúng thế.
46
Nó thật hoàn toàn chính xác như sự lai giống điều gì đó. Như tôi thường nói, “Tôi luôn nghĩ một trong những con vật ngu xuẩn nhất tôi từng thấy là con la.” Đấy, nó là sự lai giống. Xem đấy, mẹ nó là một con ngựa cái, cha nó là một con lừa, và nó thậm chí không biết nó thuộc về giống nào. Điều trước tiên, anh chị em biết đấy, anh chị em sẽ — có thể gây giống nó và có được con lừa, và rồi... hay có được con la, nhưng con la không thể gây giống chính mình trở lại. Đấy, nó không thể. Anh chị em không thể dạy nó điều gì. Nó rất cứng đầu bướng bỉnh. Bạn sẽ không bao giờ nói điều gì... Bạn có thể làm cho chúng ngu độn vô cùng. Nó sẽ chờ cho tới ngày dài nhất của đời nó, ngay trước khi nó chết, nó đá bạn. Chỉ thế thôi. Nó luôn chờ đợi điều gì đó để sấn vào bạn, nếu có thể được.
47
Điều đó làm cho tôi nhớ đến nhiều người gọi là Cơ-đốc nhân lai giống. Họ lai giống Hội thánh cho đến nỗi họ mắc chứng quên thuộc linh. Họ không thể tái sản sanh ra điều gì nữa. Người ta nói về bắp lai. Bắp lai chẳng có gì cả. Nó là thứ dở nhất anh chị em từng đưa vào miệng mình, bất cứ sự lai giống nào. Đó là lý do anh chị em phải lấy những cây được bón phân thứ lai giống và phun thuốc cho nó, chữa bệnh cho nó, và chăm sóc nó. Tại sao? Bởi vì anh em không thể giữ được những con bọ hung khỏi ở trên chúng. Nhưng một loại thuần chủng đích thực, anh em không phải lo tẩy uế nó. Tự nó có Quyền năng bên trong để giữ cho những con bọ hung lìa khỏi nó. Đó là điều để giữ cho những con bọ hung không tin kia lìa khỏi một người có Thánh Linh chân thật...
48
Hãy lấy một con la làm ví dụ, nó sẽ không nói chuyện với bạn. Anh em nói với nó, “Nầy, ta muốn ngươi làm điều nầy, điều kia, hay...” Nó sẽ ngồi đó [Anh Branham tạo nên âm thanh như tiếng con la. - Bt] kêu, “Haw, haw, haw!” Đôi tai to của nó vẫy lên vẫy xuống.
Tôi đã thấy nhiều - nhiều người tự xưng là Cơ-đốc nhân gần như thế. Anh chị em nói, “Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi... Vậy những kẻ tin sẽ có những dấu hiệu nầy.”
“Haw! Tôi tin thời kỳ phép lạ đã qua rồi. Haw! Haw! Haw!”
Đấy, người ấy không biết điều mình tin. Anh ta không biết điều gì cả. Anh ta không biết mình đến từ đâu; Anh ta không biết mình đang đi đâu. Anh ta mắc chứng quên của giống ngựa. Người ấy không biết mình từ đâu đến, và anh ta không thể đi đâu hơn.
49
Nhưng tôi thích một con ngựa nòi thuần chủng đích thực. Ồ, nó quí phái làm sao. Anh em có thể nói chuyện với nó. Anh em biêt cha nó là ai, mẹ nó là ai, cha mẹ nó là ai. Nó phải có giấy tờ thuộc nòi tốt chứng minh nó đến từ đâu.
Và tôi thích một Cơ-đốc nhân nhà nòi, để có thể hành động mọi cách trở về với Lời của Đức Chúa Trời, với ngày Lễ Ngũ tuần, và tự xác nhận ở đó với các Thánh đồ, nơi mà Quyền năng của Đức Thánh Linh giáng trên họ! Đó là Cơ-đốc nhân nhà nòi. Người ấy biết chính xác mình từ đâu đến. Người không được xác nhận với Giám Lý, Báp-tít, hay cái gì khác.
Người ấy được xác nhận trong Lời của Đức Chúa Trời. Người ấy biết chính xác mình đang đứng ở đâu. Dòng Huyết hoàng gia của Cha người chảy qua người — Huyết của Đức Chúa Jêsus Christ. Người ấy thật sự biết điều đó. Người ấy tin mọi Lời. Đức Chúa Trời làm việc qua người ấy và khẳng định nó với những dấu hiệu mà Ngài đã hứa kèm theo. Người đó không mắc chứng quên thuộc linh. Người ấy thuần chủng đích thực. Tôi thích thế.
50
Nhưng Hội thánh ngày nay bị một ca nặng về chứng quên thuộc linh. Nó không biết mình thuộc về đâu. Nó quên hết về điều đó, quên tất cả những việc làm cho nó thành một Hội thánh, điều đã làm cho chúng ta quá giàu như hiện nay.
Nó đã đi vào trong địa vị của thời đại Hội thánh Lao-đi-xê lần nữa, trở lại trong nơi giàu có như Y-sơ-ra-ên. Khi nó nghèo nàn và phải tin cậy Đức Chúa Trời trong mọi sự nó có thể làm, mọi thứ nó có... nó tin cậy Đức Chúa Trời; Rồi Đức Chúa Trời đã ở cùng nó, và nó sống Thiêng liêng, và cứ như thế. Nhưng khi nó giàu có, đây là điều đã xảy ra: những thành phố của họ được xây cất lên, và phụ nữ của họ trở nên vô đạo đức, đàn ông cho phép điều đó, các Thầy giảng hạ thanh chắn xuống, và họ lăng mạ các đấng Tiên tri. Họ đi vào loại tình trạng đó. Điều đã gây ra điều đó, là quên mất những ơn phước của họ đến từ đâu.
Đấy, anh chị em Giám Lý, và anh chị em Báp-tít, anh chị em Trưởng Lão... Anh chị em Giám Lý thậm chí không thể nhớ John Wesley. Anh chị em Báp-tít của... John Smith đã khóc lóc về công việc của dân sự cho đến nỗi vợ ông phải dẫn ông đến bàn ăn, mắt ông sưng húp, vì khóc và cầu nguyện suốt đêm dài. Việc gì vậy? John Wesley), đã nói rằng một trong những điều vĩ đại mà tôi tin đó là một trong những tổ phụ Giám Lý đầu tiên đã nói sự sỉ nhục của con gái Giáo hội Giám Lý là... bắt đầu trở nên rất thế tục, họ đeo nhẫn trên các ngón tay. Ông sẽ nói gì bây giờ với những thứ cắt ngắn ngủn? Điều gì đã xảy ra? Chứng quên thuộc linh, hoàn toàn chính xác những gì hiện có. Anh chị em phải có mọi thứ nầy bởi vì sự (ban cho) sự nhân từ của Đức Chúa Trời ban nó cho anh chị em.
51
Anh chị em nghĩ đây là một việc lạ chăng? Thật hoàn toàn chính xác với Thánh Linh của Đức Chúa Jêsus Christ, lời tien tri trong Khải huyền, chương thứ 3, nói, “Bởi vì ngươi nói, 'Ta giàu, ta nên giàu có rồi... Ta không cần chi nữa; Song ngươi không biết rằng mình khổ sở, khốn khó, nghèo ngặt, đui mù, và lõa lồ.” Đấy, không biết điều đó! Điều gì vậy? Chứng quên thuộc linh. Họ không biết điều đó.
Các Giáo hội đã có - có tiền lúc nầy. Không có một Nhà thờ trong nước, một Giáo phái mà không đáng giá hàng triệu lần triệu đô-la. Xây dựng hàng triệu triệu đô-la và các thứ; và rao giảng kỳ Chúa Đến gần rồi. Giàu có và nói, “Ta giàu có, Ta không cần chi hết.”
Những Thầy giảng có học vấn giỏi nhất chưa từng có, biết Thần học nhiều hơn họ từng biết, và họ có những tòa nhà to lớn nhất, những nơi lựa chọn đẹp nhất trong thành phố. Họ có ngay lập tức những gì họ muốn làm. Và rồi họ đã làm gì? Mắc chứng quên thuộc linh và quên rằng chính là Đức Chúa Trời đã làm điều đó cho họ, giống như dân Y-sơ-ra-ên.
52
Kinh thánh đã nói dự ngôn... Đức Chúa Jêsus Christ đã sai Thiên sứ Ngài đến với Giăng và Phán thời đại Hội thánh cuối cùng nầy sẽ có chứng quên thuộc linh nầy. Nên nhớ, họ đã từng bị khốn khổ. Họ nghĩ họ quan trọng. Họ nghĩ họ có điều gì đó; Nhưng Ngài Phán họ không biết rằng mình khổ sở, khốn khó, nghèo ngặt, đui mù, và lõa lồ. Không có cách gì nói cho họ biết.
Bây giờ, nếu một người ở ngoài phố đây, bị ghét bỏ, hay một người đàn bà lõa lồ ở trên phố bị mù — sẽ là một hình dạng đáng thương trong tình trạng đó. Nhưng lúc đó nếu họ có tâm trí tỉnh táo, biết họ là ai, rằng họ là một con người, và họ được cho là phải mặc áo quần; Ồ, anh chị em phải đi ra đó; Họ - họ là con người, được xác nhận với con người; và ở ngoài đó, “không biết rằng mình khổ sở, khốn khó, nghèo ngặt, đui mù, và lõa lồ.” Anh chị em đi tới với người đó, nói, “ Anh ơi, anh lõa lồ.”
“Nầy đây, tôi là Tiến sĩ thế nầy thế kia, anh hãy lo công việc của anh. Tôi nói cho anh biết, tôi thuộc về Giáo hội thế nầy thế kia! Không việc gì tới anh, anh là thánh quá máu, đừng nói gì với tôi!” ... [Băng gián đoạn. - Bt] ...là nguyên nhân cho nhiều người làm, vì nhiều người làm những việc họ đang làm.
53
Họ sẽ cho anh chị em biết Thầy giảng của họ có tư tưởng khoáng đạt. Đó là gì? Đó là, họ đã quên các điều răn của Chúa Jêsus.
Rồi bỏ rơi Ngài và những dấu kỳ phép lạ mà Ngài Phán Ngài sẽ làm. Họ không muốn tin điều đó. Chính là chứng quên thuộc linh. Đấy, họ đã quên — và họ lõa lồ mà không biết! Không nhận ra điều đó.
Họ nghĩ chỉ vì “Tôi thuộc về Giáo hội, đó là tất cả sự cần thiết.” Ồ, thưa anh em! Điều đó không có ý nghĩa gì nữa với Đức Chúa Trời hơn là một hội viên của 'Hội Tam điểm' (Mason*) hay bất cứ thứ gì khác, bất cứ nhà hội họp khác. Thuộc về Giáo hội, điều đó không có ý nghĩa gì với Đức Chúa Trời.
Anh chị em phải là những con trai con gái của Đức Chúa Trời. Anh chị em phải được sanh ra thuộc về Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời là Lời. Khi tôi trở nên một thành viên của gia đình tôi, tôi trở nên thuộc về cha tôi hết thảy. Khi anh chị em trở nên một phần của Đức Chúa Trời, anh chị em trở nên Đức Chúa Trời trong sự trọn vẹn. Toàn bộ Lời của Ngài, anh chị em tin tất cả về Lời đó.
Chứng quên thuộc linh!
54
Nếu như anh chị em không biết tên của mình là gì thì sao? Nếu anh chị em xuất thân từ một gia đình tốt đẹp, tôi hi vọng thế, nếu anh chị em xuất thân từ một gia đình tốt đẹp, mà anh chị em quên mất tên của gia đình mình là gì... Và đi ra ngoài, sống ô nhục... Họ nói, “Chẳng phải... anh là nhà Jones (hay bất cứ điều gì đi nữa) sao?”
“Ồ, tôi không biết mình là ai...” Đấy! Được rồi, đấy, đó là điều kinh khủng, một tình trạng kinh khủng.
Thế đấy, điều đó đúng là tình trạng Hội thánh hiện có. Nó được cho là đại diện của Đức Chúa Jêsus Christ. Nhưng nó đã quên điều đó, bởi vì nó đã bị tiêm nhiễm vào những tín điều và Giáo phái, mà họ tiếp nhận thay vì Lời. “Họ không biết mình khổ sở, khốn khó, nghèo ngặt, đui mù, và lõa lồ,” và không có cách gì để nói cho họ biết.
Tôi có thể không bao giờ được ở Birmingham lần nữa. Nhưng đây là một lần họ sẽ nghe điều đó. Đúng. Tôi chỉ, tôi không chịu trách nhiệm về điều gì ngoài việc gieo Hạt Giống. Đức Chúa Trời điều khiển Nó đi vào lòng đất nơi Nó được cho là chết.
55
Quên — đúng, họ đã quên Lời về Lời hứa. Họ đã quên. Y-sơ-ra-ên đã ở trong loại đó khi Chúa Jêsus đến. Nó đã quên. Họ nhìn, ồ, họ nói họ tin có một Đấng Mê-si đến. Nhưng khi Đấng Mê-si đến và xác nhận chính Ngài bằng Lời, họ đã có quá nhiều truyền thống cho đến nỗi họ làm cho Lời của Đức Chúa Trời không có tác dụng.
Chúa Jêsus đã Hứa, ngay trước Thời kỳ cuối cùng, “Việc đã xảy đến trong thời Sô-đôm, thì cũng sẽ xảy đến trong những Ngày Sau rốt.” Và nó đã được xác nhận, và nhiều người quá truyền thống đến nỗi họ đã bỏ qua Lời hứa của Đức Chúa Trời, bởi truyền thống của họ. Chứng quên thuộc linh! Chứng quên thuộc linh đúng với những gì hiện có. Đấy, họ đã quên những điều nầy. “Ồ, tôi thuộc về điều nầy. Tôi - tôi đã làm điều nầy. Tôi đã nhảy múa trong Đức Thánh Linh. Tôi đã làm điều nầy.” Ồ, chà, chà, điều đó chẳng liên quan gì hết, không chút nào.
56
Làm sao anh chị em có thể là Cơ-đốc nhân mà lại chối bỏ Lời? Anh chị em không thể làm thế. Đức Chúa Trời là Lời. Nếu Lời ở trong anh chị em, anh chị em và Lời giống nhau. Tất cả Lời có, anh chị em có. A-men! Nếu tôi sống trong thế hệ nầy, những gì Lời đã Hứa phân bổ trong thế hệ nầy, tôi phải có điều đó. Nếu tôi sẽ là một Cơ-đốc nhân, tôi phải được xác nhận với tất cả điều mà Kinh thánh giảng dạy và ủng hộ.
Ha-lê-lu-gia! Cứ gọi tôi là Thánh quá máu, dù thế nào đi nữa, và tôi cảm thấy rất ngoan đạo ngay bây giờ.
Vâng, thưa quí vị! Tôi phải được xác nhận với mọi việc mà Kinh thánh tuyên bố và đưa ra lời tuyên bố. Nếu tôi đã bị đập vào với chứng quên thuộc linh ngày hiện đại nầy, tôi sẽ và có thể được xác nhận với Điều đó. Nếu tôi chối bỏ Lời, thì tôi mắc chứng quên thuộc linh; Điều gì đó đã xảy ra, tôi phải chấp nhận một tín điều hay một giáo lý, hoặc là Giáo hội hay là một nhóm người nào đó. Tôi không thể làm thế. Khi... tuy nhiên Lời đến và xác nhận chính mình. Đó là lý do Chúa Jêsus không được nhận biết.
Ồ, họ nói, “Ồ, người nầy thì thánh khiết, và Thầy Tế lễ thánh khiết của chúng ta, Thầy Tế lễ thánh nầy...”
Chúa Jêsus Phán, “Các ngươi thuộc về cha các ngươi là ma quỉ, và các ngươi sẽ làm công việc của nó.”
57
Anh chị em biết Ca-in cũng đã dâng của lễ tốt không? Ông chân thành, dựng Bàn thờ, quì xuống và thờ phượng, dâng của lễ, và cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Và nếu Đức Chúa Trời, đó là tất cả điều Đức Chúa Trời đòi hỏi, vì anh em thuộc về Hội thánh, có một bàn thờ, dâng phần 10 và đi Nhà thờ, và sống một đời sống tốt lành; Nếu đó là mọi điều Ngài đòi hỏi, Ngài thật không công bình với Ca-in, vì ông đã làm giống như vậy. Vâng, thưa quí vị. Điều đó hoàn toàn đúng.
Nhưng tôn giáo có nghĩa là “một sự che phủ,” và anh chị em không thể được bao phủ bằng việc lành của chính mình. Có một điều duy nhất mà Đức Chúa Trời sẽ chấp nhận, và đó là Huyết của Đức Chúa Jêsus Christ. Đó là sự bao phủ duy nhất. Bên ngoài Điều đó, nếu anh chị em, nói, giữ tín điều —chứng quên thuộc linh. Đó là những gì xảy ra.
Bây giờ để ý. Họ đã quên Lời của mình. Họ đã quên Kinh thánh. Họ đã quên lời hứa. Họ đang cố sống trong sự ánh sáng của những gì Giám Lý đã có, những gì Báp-tít đã có, những gì người khác đã có. Đây là Lời hứa của thời đại nầy, và Đức Chúa Trời đang Phán Lời ấy qua Lời Ngài, và củng cố nó lần nữa, và chứng minh rằng Lời là vậy, mà họ vẫn không tin Lời đó. Chứng quên thuộc linh! Điều đó hoàn toàn chính xác. Toàn bộ, toàn bộ những chứng quên thuộc linh, hoàn toàn không tin Lời đó chút nào.
58
Một người lính Pháp. Tôi kể một câu chuyện ngắn trước khi chúng ta kết thúc. (Tôi không biết đã trễ rồi, và tôi còn khoảng 10 trang ghi chú ở đây; Chắc phải để dành một thì giờ khác.)
Để ý. Người lính Pháp... Họ có một đám lính từ trong quân đội, và họ mắc chứng quên nầy do cú sốc trong trận chiến. Họ có một chương trình, và họ - họ đã gọi lên và để cho nhiều người quên những người thân yêu gọi và xem thử họ có xác nhận được những người nầy không. Không có hi vọng gì cho họ, có lẽ 1 hay 2 người nắm được điều đó. Sau đó người ta lấy những người còn lại, đưa vào trong dưỡng trí viện, nơi đó họ phải ở suốt quãng đời còn lại. Họ sẽ đi lên sườn đồi, kéo xe lửa; Họ ngừng lại ở trạm xăng, để những chàng trai đi ra và duỗi chân. Những người gác cửa đi ra trên đồi, theo dõi họ, bởi vì chứng quên, họ - họ phải canh chừng những người đó.
59
Vì thế họ theo dõi một người trẻ tuổi ở đó, họ đi ra và bắt đầu nhìn khắp thùng đựng nước ở đó, nhìn khắp trên đồi. Người đó chà xát mặt và xem xét cẩn thận. Anh ta nhìn lại lần nữa, và thấy thùng nước đó. Anh ta nhìn quanh khắp trạm xăng và bắt đầu bước đi.
Thay vì người gác bắt anh ta dừng lại, người đó lại đi theo anh ta. Anh ta đi lên đồi, xuống con đường nhỏ, quay sang phải và đi lên ngọn đồi khác, và đến một căn nhà nhỏ bằng gỗ. Anh ta nhìn. Trên thềm nhà, một ông lão chống gậy bước ra, đi ra và choàng tay ôm anh. Nói, “Con của ta, ta biết con sẽ trở về. Họ đã nói với ta con đã chết, nhưng ta biết con sẽ trở về.” Người thanh niên đó trở về với chính mình. Chứng quên lìa khỏi anh. Anh ấy có thể nhận ra mình là ai. Anh ta biết đó là cha mình.
60
Ồ, hỡi chiến sĩ Thập tự mà bị sốc do huấn luyện quá nhiều, rất nhiều cú sốc về Giáo phái và tín điều, cùng những việc thuộc về thế gian, tại sao anh em không quay bước vài phút và đi dạo ở Kinh thánh? Có lẽ đi lang thang đây đó, và anh em có thể tìm thấy chính mình được xác nhận ở đây trong Lời, như một người tin, một trong những ngày nầy, một trong những ngày nầy. Anh em có thể không biết Ngài. Anh em có thể trở về với chính mình, giống như người con hoang đàng, và tìm thấy chính mình. Anh em có thể tìm thấy sự xác nhận của mình trong Lời của Đức Chúa Trời.
Người nào đó nói ngày nọ... cách đây không lâu, nói, “Nhưng Anh Branham à, hãy nhìn xem những người Ngũ Tuần chúng ta, chúng ta có những Nhà thờ thật tốt đẹp. Tại sao, chúng ta có những Mục sư Truyền đạo đã được đào tạo.”
Hãy lắng nghe. Khi một người cưới một người vợ, người đó không dựa vào vẻ đẹp của cô ấy. Không; Nhưng tin vào lòng chung thủy của lời nguyện ước của nàng, lời nàng. Người đó không tin vào vẻ đẹp của nàng. Người ấy tin vào lòng chung thủy của nàng. Đó là cách khi anh chị em được gả cho Đức Chúa Trời. Anh chị em không tin vào Nhà thờ đẹp đẽ to lớn nào đó anh chị em có thể xây dựng, nhưng vào Lời hứa mà Đức Chúa Jêsus Christ đã Hứa rằng, “Ta là Đấng hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi.” Anh chị em tin điều đó chăng?
Chúng ta hãy cúi đầu cầu nguyện.
61
Tôi tự hỏi tối nay trong Nhà thờ nầy ở đây nơi dân sự đang nhóm họp, nơi có quí ông bà là dân được ràng buộc Đời đời mãi mãi, và anh chị em biết rằng ngày nào đó anh chị em phải gặp Đức Chúa Trời. Tôi tự hỏi nếu anh chị em có một hơi thở ngắn của chứng quên thuộc linh đó, và sẽ... Anh chị em được xác nhận trong sự việc sai, và anh — anh chị em thích đi lang thang, tối nay, và tìm thấy xem mình có được xác nhận trong Đức Chúa Jêsus Christ không? Mời anh chị em giơ tay lên nói, “Xin cầu nguyện cho tôi, Anh Branham ơi, tôi - tôi muốn được xác nhận như là một Cơ-đốc nhân chân thật, một người tín hữu chân chính.”
Xin Chúa ban phước cho anh chị em. Xin Chúa ban phước cho anh chị em! Ồ, vâng, khắp nơi. Chúa là Đức Chúa Trời ban phước cho anh chị em.
Người nào đó đứng trên ban công nói, “Anh ơi, tôi thật sự tin rằng đó là Lẽ thật. Tôi tin như những Cơ-đốc nhân, chúng ta không phải là Cơ-đốc nhân như họ cách đây nhiều năm.”
62
Còn anh chị em Ngũ Tuần, khi cha mẹ của anh chị em thường đứng trên đường phố ở đây, và đập vào cái trống cơm. Mẹ của anh chị em, bà đã phải... Bà đã mệt mỏi, và tranh đấu cho con cái. Đôi khi anh chị em phải đi ra không có quần áo, và mọi thứ khác, nhưng cha mẹ của anh chị em trung tín với Mục đích, để nắm giữ Đấng Christ. Hãy nhìn xem những gì người Ngũ Tuần anh chị em đã làm. Cách đây 50 năm, anh chị em ra khỏi tổ chức. Đó là điều khiến anh chị em là Ngũ Tuần — anh chị em tự phân rẽ với những người không tin.
“Chó liếm lại đồ nó đã mửa, heo đã rửa sạch rồi, lại lăn lóc trong vũng bùn,” anh chị em đã trở lại ngay và làm giống như vậy, làm giống như thứ hỗn độn mà anh chị em đã bước ra khỏi. Việc gì vậy? Chứng quên thuộc linh bùng nổ giữa nhiều người. Anh chị em có những tín điều và những giấy tờ Giáo phái của mình lúc nầy, và anh chị em đi đến với những người khác — muốn ở sống với họ.
Anh em cho phép phụ nữ của mình cắt tóc ngắn, mặc đồ ngắn. Anh em cho phép họ làm tất cả những điều nầy, cho phép tất cả thứ nầy vào trong - trong Nhà thờ. Điều gì vậy? Chứng quên thuộc linh.
63
Thế thì, điều trước tiên anh em biết, khi Đức Chúa Trời bắt đầu thăm viếng giữa dân sự, thì điều gì xảy ra? Anh chị em không thể tiếp nhận nó. Đấy, anh chị em bị đau nặng với chứng quên đó, đấy, điều duy nhất anh chị em từng nghe. Anh chị em không nghĩ mình nên bước ra khỏi tín điều đó chỉ một vài phút và cầm lấy Kinh thánh, xem thử Cơ-đốc nhân được xác nhận giống như gì? “Vậy những kẻ tin sẽ được các dấu lạ nầy.”
[Trong] Công vụ... Phi-e-rơ nói, “Hãy hối cải, ai nấy phải nhân Danh Đức Chúa Jêsus chịu phép báp-têm, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự ban cho Đức Thánh Linh. Vì Lời hứa thuộc về các ngươi, con cái các ngươi, và thuộc về hết thảy mọi người ở xa, tức là bao nhiêu người mà Chúa là Đức Chúa Trời chúng ta sẽ gọi.”
Nếu họ nói với anh chị em không phải vậy, thì Mục sư của anh chị em bị một ca hội chứng quên thuộc linh trầm trọng. Ông ta không thể tìm thấy chính mình được xác nhận với Hội thánh đó; Không phải tổ chức; Hội thánh, một thân thể mầu nhiệm của Đấng Christ.
64
Giờ nầy Đức Thánh Linh ở đây. Ngài ở đây để làm hoàn toàn chính xác những gì Ngài đã Hứa. Vậy thì trong khi anh chị em ở đây với đầu cúi xuống, cứ cầu nguyện. Hãy để Đức Thánh Linh, Chính Ngài Phán. Xem thử đây... Bất cứ ai cũng biết điều đó... Bất cứ ai cũng biết Lời hứa gì, những gì dành cho ngày hôm nay.
Bây giờ anh chị em có nhu cầu tối nay, anh chị em, nhiều người giơ tay lên. Trước khi làm điều đó... Tôi tự hỏi, trong khi chúng ta ở đây và thực sự cầu nguyện cho người đau, tôi không biết anh chị em có thể bỏ đi sự không tin đó, Giáo phái, tín điều đó nói với anh chị em những điều nầy không phải vậy, người sẽ nói với anh chị em Điều đó thuộc về ma quỉ không. Khi họ làm thế, họ sẽ không bao giờ được tha thứ, trong đời nầy hay đời sau.
Nếu đây là Lẽ thật thì sao? Hãy suy nghĩ, nếu như là thế, thì anh chị em ở đâu? Đấy, anh chị em không phải nói ra điều đó; Hãy tin trong lòng điều đó. Có nhiều người ở đây tin điều đó. Tôi đã ngồi ngay tại đây, trong 2 đêm cuối, gắng sức dưới điều gì đó, chà, cố giữ và kìm hãm lưỡi để đừng gọi điều đó ra ngay.
Nên nhớ, thưa các bạn, đó là giữa anh chị em và Đức Chúa Trời. Nếu như sai, anh chị em nghĩ gì về điều đó? Anh chị em biết điều gì xảy ra, anh chị em sẽ không bao giờ được tha thứ về điều đó. Chứng quên thuộc linh, anh chị em sẽ cứ đi đến sự chết Đời đời, sự vô tín. “Ai không tin thì đã bị đoán xét rồi!”
65
Giờ nầy cầu nguyện cho sự đau yếu của anh chị em. Nói, “Lạy Chúa Jêsus, Ngài đã hứa. Con...” Có lẽ có một số người lạ ở đây, mà chưa bao giờ đến đây. Chúa Jêsus đã Hứa, “Như đã xảy ra...”
Tôi sẽ lấy một câu Kinh thánh. Trong thời của Lót, khi Đức Chúa Trời được biểu lộ trong một thân thể xác thịt và dân sự (Áp-ra-ham, nhóm người được chọn, nhóm được gọi ra)... Tên của Áp-ram được đổi thành Áp-ra-ham, lúc đó ông đã thấy Lời đã trở nên xác thịt, và phân biệt ý tưởng trong lòng của Sa-ra.
Khi Dòng dõi Thánh của Áp-ra-ham tiếp tục phát triển, đó là những gì Ngài đã làm, và họ đã gọi Ngài là “chúa quỉ.” Ngài Phán, “Khi Đức Thánh Linh đến sẽ làm điều giống như vậy.” Phán, “Bây giờ các ngươi gọi Ta như thế thì có sự tha thứ, nhưng khi các ngươi nói nghịch lại Đức Thánh Linh, thì không có sự tha thứ đâu.”
66
Vậy trong Quyền năng của Ngài, cầu xin Ngài đến qua thính giả nầy, bất cứ anh chị em ở đâu, và sự phân biệt thuộc linh của Ngài tỏ cho thấy Ngài là Lời. Vì thế nếu có sự đau đớn vì chứng quên thuộc linh ở đây, mà sẽ không... sẽ không có một lời xin lỗi, trước sự kêu gọi Bàn thờ nầy. Nguyện xin Chúa là Đức Chúa Trời giúp đỡ. Giờ nầy chúng ta cúi đầu, cung kính cầu nguyện.
Xem đấy, có một bà đang ngồi đây trước tôi. Bà đưa tay lên trước mặt. Bà đang đau đớn vì tình trạng cột sống. Bà cũng bị bất an. Bà bị đau dạ dày và đang ngồi đây trước tôi giờ nầy. Bà có thể biết, bà không phải là người ở vùng nầy. Bà từ thành phố gọi là Macon đến. Đúng thế. Bà tin Đức Chúa Trời có thể bảo cho tôi biết bà là ai không? Bà là Bà Ayers. Nếu đúng thế, hãy giơ tay lên. Tôi là người lạ với bà. Đúng thế không? Bây giờ bệnh của bà đã hết. Đức Chúa Jêsus Christ, bà đã chạm vạt áo Ngài. Ngài khiến bà khỏe mạnh. Giờ nầy hãy tin.
67
Có một người đàn ông đang ngồi phía sau. Ông đang tìm kiếm phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh. Ông muốn được phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh. Ông đứng ở đây phía trước tôi. Ông không phải là người ở đây. Ông từ Carolina, Charlotte đến. Tên ông là Lepoe. Hãy tin hết lòng và Chúa sẽ đầy dẫy ông bằng Đức Thánh Linh, người - người anh em của tôi, nếu anh tin điều đó.
68
Ở đây, trên phía bên phải tôi, đây là một người đàn ông và vợ ông đang ngồi ngay phía trước tôi đây. Đó là một đôi vợ chồng già, phía bên phải tôi. Bà ấy đang ngồi trong tình trạng đau ruột kết. Chồng bà bị đau tim. Họ không phải là người ở đây. Họ từ Tennessee đến. Ông bà Thomas, nếu quí vị tin hết lòng, hãy giơ tay lên và quí vị có thể nhận được sự chữa lành của mình. Đức Chúa Jêsus Christ làm cho ông bà khỏe mạnh.
Điều đó hoàn toàn chính xác những gì Ngài đã hứa thực hiện. Nhưng tôi chưa hề thấy 2 người trong đời. Chứng quên thuộc linh! Chúa Jêsus Phán, “Kẻ nào tin Ta, cũng sẽ làm việc Ta làm. Còn ít lâu thế gian sẽ không thấy Ta nữa; Nhưng các ngươi sẽ thấy Ta, vì Ta,” đại từ nhân xưng, “sẽ ở cùng các ngươi, ở ngay trong các ngươi, cho đến tận thế.” Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi.
69
Bây giờ, với quí ông quí bà ở đây, có điều gì đó không ổn với quí vị, mà quí vị đơn giản là không thể thấy làm cách nào... Anh chị em, anh chị em muốn tin, nhưng anh em thật sự không thể vào đó, và anh chị em thích được cầu nguyện cho, anh chị em muốn tin nhận Ngài trong khi anh chị em ở trong sự Hiện diện của Ngài, mời anh chị em đến và đứng ngay ở đây bên cạnh tôi, để tôi cầu nguyện và đặt tay trên anh chị em. Nếu anh chị em đến ngay tại đây giờ nầy, anh chị em nào đang trải qua như thế, với chứng quên thuộc linh, và muốn được cầu nguyện cho, để anh chị em được buông tha khỏi điều đó. Nếu anh chị em không - không phải là người tin, muốn được cầu nguyện cho, hãy lên đây
Xin Chúa ban phước cho anh, anh bạn trẻ. Còn ai khác không? Xin Chúa ban phước cho bà. Hãy đến. Xin Chúa ban phước cho cô. Người nào khác không? Hãy đến, đứng ngay tại đây, ngay giờ nầy. Chứng quên thuộc linh, tôi không muốn bị quấy rầy bằng điều đó. Chúa cấm. Xin để tôi — xin để tôi chết cái chết của - của bất cứ điều gì, nhưng không bao giờ để tôi chết như cái chết — như người không tin.
Hãy đến, tin nhận Ngài giờ nầy. Mời các bạn. Hãy đến và đi xuống khỏi ban công, thưa các bạn. Chỉ vài bước đi xuống đây, và điều đó có thể có ý nghĩa khác biệt giữa sự chết và Sự Sống với các bạn. Hãy xem, tôi không thể làm cho Đấng Christ thực hiện điều gì. Đấng Christ không có làm gì ngoài một việc: Ngài phải giữ Lời Ngài. Ngài phải làm điều đó để là Đấng Christ, là Đức Chúa Trời. Ngài phải giữ Lời Ngài.
Nên nhớ, nếu anh chị em không tin chắc về từng trải của mình, tại sao không đi xuống đây giờ nầy. Nếu các bạn thuộc về một Giáo phái, nếu các bạn là con cháu Ngũ Tuần, Đức Chúa Trời không có cháu nội nào. Ngài có con trai và con gái, nhưng không có cháu trai và cháu gái. Hiểu không? Đức Chúa Trời không có cháu. Ngài chỉ có con trai và con gái, và các bạn biết mình không phải. Có thể anh chị em nói tiếng lạ, anh chị em có thể nhảy múa, anh chị em có thể làm tất cả điều nầy. Điều đó được lắm. Tôi không có chống đối việc đó. Nhưng nếu anh chị em vẫn mắc chứng quên thuộc linh, cứ đi xuống, và đến ở đây và đứng đây. Chúng ta hãy cầu nguyện về điều đó. Các bạn nói gì?
Thuộc viên Hội thánh, chỉ là một thuộc viên bình thường của Hội thánh, tại sao các bạn không lên đây và chúng ta hãy giũ bỏ điều đó ngay bây giờ?
70
Tôi không muốn rời khỏi Birmingham ở đây, và biết rằng ngày nào đó, khi sự Phán xét đến... Và tôi phải đứng lúc đó trước anh chị em. Nên nhớ, tôi sẽ gặp lại anh chị em. Nếu tôi không bao giờ gặp anh chị em ở đây về điều nầy, hoặc là tôi sẽ gặp anh chị em tại Ngày Phán xét và tôi phải trả lời cho những gì tôi đã nói tối nay.
Bây giờ hãy nghe. Hãy ăn năn, các bạn ơi! Hãy ăn năn, hãy ra khỏi điều đó. Hãy ra khỏi nơi đó. Cứ tiến lên giờ nầy. Điều đó nên làm cho mọi người nữ cắt tóc ngắn ngũn trong đất nước nầy, hay nơi nầy, hãy đến đây bây giờ. Điều đó hoàn toàn chính xác. Mà, mà chính các bạn không có đủ ân điển để nói thật sự, “Tôi - tôi - tôi muốn để tóc dài, Anh Branham.” Nên... “Tôi phải... Ồ, tôi không có ơn để làm điều đó.”
Tại sao, anh chị em nói, “Có quan hệ gì với điều đó không?”
71
Cách đây không lâu ở đây, một Mục sư thật vĩ đại đến với tôi và nói, “Tôi muốn đặt tay trên anh, Anh Branham à.” Nói, “Mọi người xem anh như là một Tiên tri.”
Tôi nói, “Tôi không hề nói tôi là một Tiên tri.”
Ông ấy nói, “Nhưng nhiều người xem anh như là một Tiên tri. Anh luôn luôn đả kích phụ nữ về việc mặc đồ ngắn,” và - và, ô, một người Ngũ Tuần. Nói, “Về việc mặc đồ ngắn, và cắt tóc ngắn, cùng các việc khác. Đó không phải là việc của anh.”
Tôi nói, “Thế thì việc của ai?”
Ông ấy nói, “Chính dân sự, tại sao anh không dạy phụ nữ cách có được những ân tứ thuộc linh vĩ đại, và giúp đỡ nhiều người, thay vì cố...” Nói, “Họ đánh giá anh. Những gì anh nói với họ, họ sẽ tin anh. Tại sao anh không nói với họ cách để có được những ân tứ lớn lao và giúp đỡ dân sự, thay vì luôn luôn chỉ trích họ.”
Tôi nói, “Làm sao tôi có thể dạy họ môn đại số khi họ chưa biết các mẫu tự ABC?” Đấy, thấy không?
72
Anh chị em phải bắt đầu từ phía dưới, ăn năn hoặc hư mất! Bây giờ anh em có thể làm theo ý mình, ăn năn hoặc hư mất!
Đức Chúa Jêsus Christ hoàn toàn xác nhận chính Ngài ở đây, đêm nầy sang đêm khác. Và đây là đêm chúng ta đang cân nhắc vì sự cứu rỗi nầy. Chỉ vài bước lên đây, và tôi đã dành nhiều thì giờ chờ đợi.
Nên nhớ, hỡi Birmingham, máu của các bạn không ở trên tôi. Tôi vô tội. Nếu các bạn thật sự có Đức Thánh Linh rồi, các bạn có cơ hội đến giờ nầy. Nếu các bạn đang trải qua với một thái độ theo Nhà thờ một cách hình thức (churchanity) nào đó mà đã khiến cho các bạn mắc chứng quên thuộc linh, tại sao các bạn không đến? Chúa Jêsus là phương thuốc điều trị. Mời bạn đến.
Hiện giờ một số người rời khỏi ban công. Tôi đang chờ đợi để xem thử họ đi đâu, đi ra ngoài hay đến với Bàn thờ. Những người nầy xuống đây, tiếp tục đi đến. Đúng thế. Các bạn ở đây, đến đứng quanh Bàn thờ, nói, “Tôi đã xong với điều nầy.” Vâng, họ đang đi xuống, 2 bà. Tốt lắm. Hãy tiếp tục đến ngay giờ nầy. Cứ bước đến. Những bước chân đó có thể có ý nghĩa khác biệt.
73
Tôi muốn hỏi anh chị em vài lời. Nếu Ngài đến tối nay thì sao? Điều gì... nói Ngài không đến? Tôi không biết Ngài đến hay không. Đây là dấu hiệu cuối cùng. Nên nhớ, LỜI CHÚA PHÁN VẬY! Anh chị em có nghe tôi nói điều gì mà không đúng không? Anh chị em đang thấy dấu hiệu cuối cùng của mình. Điều đó phù hợp với Kinh thánh.
Anh chị em đã thấy dấu hiệu cuối cùng, Ngũ Tuần. Đừng lẫn lộn giờ nầy với những gì Ngài đã hứa với Y-sơ-ra-ên sau khi sự Cất lên; đó không phải là anh chị em. Anh chị em đã xong lúc đó. Hiểu không? Hiện giờ là thời của anh chị em. Hiện giờ là dấu hiệu của anh chị em. Hiện giờ là lúc của anh chị em. Đừng từ chối Nó. Đừng làm thế. Tốt hơn anh chị em hãy đến.
Anh chị em tin tôi là đầy tớ của Đức Chúa Trời không? Hãy nhớ. Hỡi Birmingham, tôi chưa bao giờ gặp những người tốt đẹp hơn. Anh chị em là một dân tốt đẹp nhất tôi muốn gặp trong đời, nhưng anh chị em cần có sự phục hưng. Anh chị em đang chết. Anh chị em đang bị chứng quên thuộc linh. Anh chị em đang hấp hối. Đừng làm thế. Phục hưng những gì anh chị em có. Hãy nuôi dưỡng lại điều đó, nhanh lên, trước khi Chúa Jêsus đến.
74
Được rồi. Trong lúc họ... Cứ tiến lên. Cứ để họ đến cho đến khi chúng ta có được hết những người mà Chúa đang gọi, lên đây. Hãy đến giờ nầy. Hãy giũ bỏ chứng quên thuộc linh đó. Danh Y đại tài đang ở đây giờ nầy để chữa lành bịnh đó, cất nó khỏi anh chị em. Ngài đã chứng minh Ngài ở đây. Bao nhiêu anh chị em sẽ xác nhận điều đó, bằng cách giơ tay lên nói, “Tôi thật sự tin điều đó” không? Ngài đã Phán, nếu anh chị em... Hiểu không? Hiện giờ Ngài ở đây. Đấy, thấy không? Anh chị em tin.
Bao nhiêu anh chị em biết rằng tôi đang nói với anh chị em Lẽ thật, rằng anh chị em đang chết và cần một sự phục hưng? Đó là Lẽ thật. Anh chị em là những người tốt. Anh chị em không thể tìm thấy điều gì tốt hơn. Không có con tim nào tốt hơn con tim đang đập dưới những chiếc áo sơ mi cũ kỹ miền Nam nầy ở dưới đây. Đúng thế, dân sự thật! Nhưng thưa các bạn, tốt hơn các bạn nên thức tỉnh nhanh lên! Trong thì giờ anh chị em không nghĩ đến, nó có thể xảy ra. Nó có thể không xảy ra; Tôi không biết.
75
Nhưng nên nhớ, anh chị em đang nhận lấy lời cảnh báo, vậy hãy trốn thoát trong khi anh chị em có thì giờ trốn thoát.
Hãy đến giờ nầy. Chừng nào họ còn đến, tôi sẽ chờ đợi, vì có lẽ... Một linh hồn quí hơn cả vạn thế gian. Bao lâu dân sự còn xưng nhận...
Tôi muốn thấy điều nầy bùng nổ thành một cuộc phục hưng lớn lao, sẽ đặt để ở mọi Hội thánh ở quanh đây để phá bỏ sự khác biệt và lấy đi sự ích kỷ mà tiếp nhận Đức Thánh Linh. Anh chị em tuyên bố mình tin điều đó. Anh chị em tuyên bố tin Lời, và khi Lời đến để xác nhận chính mình, thì anh chị em sẽ kéo ra với nhau. Tại sao không kết hợp lòng chúng ta với Lời Đức Chúa Trời và tin Lẽ thật? Đó là điều chính yếu. Anh chị em sẽ cứ giữ sự chết, hấp hối, và anh chị em sẽ đi thẳng vào Lao-đi-xê. Chính xác những gì Ngài đã Hứa. Nó sẽ xảy ra cách ấy.
Mời các bạn đến giờ nầy. Bây giờ là thì thuận tiện... Bây giờ là lúc tin nhận. Hãy xem Đức Thánh Linh sẽ làm gì.
76
Tôi muốn tất cả các Mục sư Truyền đạo ở đây, quan tâm đến những người nầy, cũng hãy đến cầu nguyện với tôi. Hãy lên đây, tất cả những Mục sư Truyền đạo quan tâm đến những người nầy. Hãy đến, cứ đến ngay đây, và ở giữa những người nầy, Mục sư Truyền đạo hay một nhân sự, một nhân sự đắc lực, một phụ nữ muốn đứng với những người phụ nữ nầy bây giờ.
Tôi sẽ tin hết lòng, rằng Đức Thánh Linh sẽ đến đi vào ngay nơi nầy ngay bây giờ ở đây và xác nhận chính Ngài giữa tất cả những người nầy.
77
Nào, trước tiên xin để tôi hướng dẫn những người nầy ở đây. Thưa các bạn, bất kể các bạn ở đây vì điều gì, Ngài biết. Tôi có thể chứng minh điều đó với các bạn, hãy mang từng người một ở đây lên buc giảng nầy, và sẽ không có điều gì mà Ngài không tỏ lộ. Điều đó đã xảy ra từ khi tôi còn bé. Sự ban cho đó không được nói đến. Nhưng vấn đề là, anh chị em có thể tin nhận nó hay không? Anh chị em tin điều đó không? Bây giờ Ngài ở đây. Vậy, nếu Ngài ở đây, thì có một điều duy nhất, Ngài giữ Lời Ngài. Thế thì chỉ tin rằng các bạn tin nhận nó, chấp nhận nó, và giơ tay lên nói, “Lạy Chúa là Đức Chúa Trời, con ở đây tin nhận điều đó,” và chỉ ở lại dó cho đến khi nó xảy ra.
Giống như Buddy Robinson đã nói lần nọ trong một cánh đồng bắp. Ông nói, “Lạy Chúa, nếu Chúa không ban Đức Thánh Linh cho con, khi Chúa trở lại Ngài sẽ tìm thấy một đống xương đang nằm ngay tại đây.” Ông đã báo hiệu cái chết. Và các bạn sẽ không nhận được điều gì từ Đức Chúa Trời cho đến khi các bạn có được đủ sự phân rẽ.
78
Bây giờ, anh chị em để ý vụ mùa của ngày hôm nay, anh chị em để ý ngày hôm nay chúng ta làm gì không? Chúng ta thật sự... chúng ta có đủ Đức Chúa Trời ở gần chúng ta cho đến khi chúng ta lên bục và nói, “Vâng, có lẽ tốt hơn tôi nên đi lên. [Co người nói, ”Vậy thì đây là kinh nghiệm của toàn cầu.“] ”Vâng, tốt hơn tôi nên đi lên và đứng và...“ Nói, ”À, à, tôi không biết. Tôi đây nầy, đấy.“ Humm! Thật là một nơi tốt đẹp để được vào!
Không có lửa thiêu đốt. Không có sự nhiệt thành. Không có một sự “đi” vào trong đó. Và là một nhà Truyền giảng Phúc âm, điều đó thật sự giết tôi khi thấy dân sự ở trong tình trạng ấy. Chúng ta được cho là ở trên ngọn lửa. Nhưng anh em thấy, đó là gì? Nó hoàn toàn chính xác những gì tôi đã nói với anh chị em. Khải huyền 3 — anh chị em hâm hẩm. Và Ngài Phán, “Bởi vì các ngươi hâm hẩm, nên Ta sẽ nhả các ngươi ra khỏi miệng Ta.” Đúng thế không? [Hội chúng nói, “A-men!” - Bt] Đó là những gì Ngài đã Phán. Và, nếu Ngài đã Phán thế, đó là điều Ngài sẽ làm. Vậy chúng ta đừng là đám đông đó. Anh chị em ở đây, có nhu cầu. Chúng ta hãy nhận lấy Điều đó, hay chết, ngay tại đây. Đúng thế. Chúng ta hãy nhận lấy Nó, hoặc là chết.
79
Bây giờ, thưa anh chị em yêu dấu của tôi, nếu tôi có thể đi xuống và giúp đỡ anh chị em làm điều gì đó, tôi chắc chắn làm điều đó. Vậy thì, bởi một ân tứ, tôi có thể nói cho anh chị em biết anh chị em ở đây để làm gì. Tôi có thể nói cho anh chị em biết anh chị em là ai, bởi Đức Thánh Linh, bởi Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời, nói cho anh chị em biết anh chị em đến đây để làm gì, những gì anh chị em đã làm, điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, hay điều gì giống như thế; Nhưng không lo lắng đến điều đó. Anh chị em phải chấp nhận Điều nầy, chính anh chị em. Phải là anh chị em!
Anh chị em sẵn sàng không? Hãy giơ tay lên nói, “Tôi sẵn sàng. Tôi sẵn sàng chết ngay tại đây.” Vậy thì đừng làm điều đó trừ phi anh chị em muốn nói điều đó. “Tôi sẵn sàng chết ngay tại đây, hoặc là nhận lấy những gì tôi muốn có từ Đức Chúa Trời.” A-men! Anh chị em sẵn sàng rồi chứ? [Hội chúng vui mừng và nói, “A-men!” - Bt]
80
Thế thì xin thính giả hãy đứng mọi nơi.
Bây giờ cùng với nhau, chúng ta hãy hiệp một với nhau. Chúng ta hãy cầu nguyện. Và chúng ta hãy... Quí vị Mục sư Truyền đạo, giờ nầy hãy bước lên với những người ở đây, mỗi người. Anh em đang đại diện cho bàn tay của Đấng Christ lúc nầy, Anh chị em nào muốn có Đức Thánh Linh (anh chị em nào muốn có kinh nghiệm đó, không phải là một kinh nghiệm cảm xúc), anh chị em muốn có Đức Thánh Linh, Sự sống, mầm Sự sống bên trong anh chị em, và anh chị em muốn giũ bỏ chứng quên thuộc linh đó đang làm cho anh - anh chị em không thể xác nhận chính mình; Anh chị em không biết mình đang đứng ở đâu; Anh chị em không biết mình là ai; Chúng ta hãy giũ bỏ nó ngay bây giờ! Có một sự Sanh ra mới ở đây dành cho anh chị em, một sự sanh ra mới thật.
Chúng ta hãy đặt tay trên những người nầy. Chúng ta mọi người hãy giơ tay lên và đồng lòng cầu nguyện.
81
Kính lạy Cha Thiên Thượng, trong Danh Chúa Jêsus Christ, xin ban ơn, Chúa ôi, trong Danh Chúa Jêsus Christ, mà Đức Thánh Linh sẽ đến tối nay, tối Thứ Bảy nầy, nơi Đức Thánh Linh giáng xuống như ngọn gió thổi ào ào. Nguyện xin những người nầy được phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh. Nguyện xin Quyền năng dữ dội của Đức Chúa Trời không lìa khỏi họ. Nếu họ ở đây sáng nay, nguyện xin họ ở lại, ở lại cho đến khi Đức Thánh Linh đến...
Thật đó là ý tưởng tuyệt vời! Chính là thế! Đó là Đức Thánh Linh đang đến. (Tôi đã làm điều đó. Tôi đã làm xong.) Chỉ thế thôi. Hãy tin giờ nầy! Hãy tin nhận! Được đầy dẫy Thánh Linh.