Ngài Phải Đi Qua Lối Này

Baton Rouge, Las Vegas, USA.

64-0321B

1
Chúng ta cứ đứng một lát khi đọc Lời của Đức Chúa Trời. Tôi đang nghĩ về tất cả sự giới thiệu ấy, tôi sẽ thật sự phải sống một đời sống đích thực để sống theo đó, phải không? Đó là người mà yêu mến anh chị em. Dựa trên Sách Lu-ca chương thứ 19, tôi muốn đọc một phần chương này, 5 câu đầu.
Đức Chúa Jêsus vào thành Giê-ri-cô, đi ngang qua phố. Tại đó, có một người tên là Xa-chê, làm đầu bọn thâu thuế, và giàu-có.
Người đó tìm xem Đức Chúa Jêsus là ai, nhưng không thấy được, vì đoàn dân đông lắm, mà mình lại thấp.
Vậy, Xa-chê chạy trước, trèo lên cây sung, để ngó thấy Đức Chúa Jêsus, vì Ngài phải đi qua đó.
Đức Chúa Jêsus đến chỗ ấy, ngước mắt lên mà Phán rằng: Hỡi Xa-chê, hãy xuống cho mau, vì hôm nay Ta phải ở nhà ngươi.
Xa-chê vội vàng xuống và mừng rước Ngài. Ai nấy thấy vậy, đều lằm bằm rằng: Người nầy vào nhà kẻ có tội mà trọ!
Song Xa-chê đứng trước mặt Chúa, thưa rằng: Lạy Chúa, nầy, tôi lấy nửa gia tài mình mà cho kẻ nghèo, và nếu có làm thiệt hại ai, bất kỳ việc gì, tôi sẽ đền gấp tư.
Đức Chúa Jêsus bèn Phán rằng: Hôm nay sự cứu đã vào nhà nầy, vì người nầy cũng là con cháu Áp-ra-ham. Bởi Con Người đã đến tìm và cứu kẻ bị mất.
Chúng ta hãy cầu nguyện.
2
Kính lạy Cha Thiên Thượng của chúng con, chúng con biết ơn Cha sáng nay bởi vì Ngài vẫn đang tìm kiếm để cứu các con của Áp-ra-ham bị hư mất. Lạy Cha Thiên thượng, chúng con cầu xin Cha sẽ nhậm lời cầu nguyện hèn mọn của chúng con, và ban phước cho sự nhóm lại của chúng con với nhau ở đây ngày hôm nay. Nguyện xin nó không vô ích, nhưng xin Đức Thánh Linh dạy chúng con con đường sự sống, biết điều này, rằng chúng con phải đứng trong sự Hiện diện của Ngài ngày nào đó để tính sổ về những gì chúng con đã làm với đời sống này. Xin ban phước cho chúng con với nhau giờ này, khi chúng con chờ đợi Cha. Trong Danh Chúa Jêsus Christ. A-men! Mời ngồi.
3
Tôi thật vui mừng có những người bạn tốt — những người mà tin, và tin những nỗ lực mà chúng ta đang cố gắng đưa ra. Nếu tôi có mục đích nào khác, thì khác hẳn, tôi sẽ là một tội nhân thật sự. Nhưng mục đích của tôi là bày tỏ Đức Chúa Jêsus Christ.
Điều gì đó ở trong con người khi anh em có một Sứ điệp từ Đức Chúa Trời, anh em không thể tự ngừng lại được; Có điều gì trong anh em đang rung động; Nó diễn ra dù thế nào đi nữa. Anh em không thể làm nó chậm lại, ngăn cản nó, hay bắt đầu. Nó dừng lại, bắt đầu, và làm anh em chậm lại. Hiểu không? Nó là Người đã điều khiển.
Cảm ơn những người anh em tốt đẹp này, vì lời làm chứng của họ về Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta. Họ không nói về tôi. Dĩ nhiên không. Họ đã nói về Ngài.
4
Như tôi đã đọc một bài báo ngắn cách đây không lâu về Ông Moody. Nói Chicago sẽ... Báo chí viết một bài xã luận về ông. Họ gởi người đến tìm hiểu tại sao người ta nhóm lại nghe Moody giảng đông thế. Biên tập viên, Ông Moody thì giống như chính tôi. Ông không có đủ học vấn để đọc một bài xã luận, vì thế thư ký của ông đọc. Ông Moody trước đó là thợ chữa giày, ông được Đức Chúa Trời kêu gọi vì một Sứ điệp cho thời đại của ông. Vì thế, viên quản lý đọc bài xã luận, và bài đó nói, “Tại sao người ta lại kéo nhau đi nghe Dwight Moody giảng?” Nói, “Trước tiên, ông là người xấu nhất tôi từng thấy. Ông ấy hói đầu và râu quai nón dài,” vân vân. Và nói, “Ông ấy nói rề rà khi nói chuyện. Ngữ pháp của ông ta tệ nhất tôi từng nghe, và...” Ồ, thật sự kỳ quặc như thế.
Ông Moody chỉ nhún vai nói, “Chắc chắn là không. Họ đến xem Đấng Christ đấy.”
Vậy, tôi - tôi nghĩ đó thật sự là câu trả lời. Đó là Đấng Christ mà chúng ta muốn thấy. “Nếu Ta được nhấc lên, Ta sẽ kéo theo mọi người lên với Ta.”
5
Tôi nghĩ sau khi thăm viếng ở đây trong thành phố này, và thấy dân chúng họ tốt đẹp làm sao, Buổi nhóm chúng ta ở thính phòng Trường Trung học Denham Springs này thật phước hạnh biết bao. Tôi nghĩ nhiều người ở đây có cái gì đó giống như cà-phê ở đây. Chao ôi, không phải là số lượng, nhưng là chất lượng. Hết cả các giọt trong tách cà-phê.
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi đáp xuống phi trường ở ngoài đây. Người anh em đến gặp tôi đang ngồi ở đây. Và một cô bé người Pháp ở đó. Tôi đã mua một bánh thịt nướng và một tách cà-phê.
Tôi không hề uống cà-phê cho tới khi gần 38 tuổi; Tôi nên biết rõ hơn. Nhưng... Còn Anh Brown, tôi đoán anh ấy có nơi nào đó ở đây sáng nay. Anh đang ngồi ngay tại đây. Anh thích nó rất nhiều. Anh ấy kiếm tôi... Tôi đã có một buổi điểm tâm của Giáo sĩ lúc 7 giờ, và một buổi điểm tâm lúc 8 gờ, một buổi lúc 9 giờ. Anh em không thể ăn hết tất cả các bữa đó, vì thế họ rót cà-phê, và tôi nhấm nháp. Việc trước tiên, tôi phải uống nó.
Vì thế tôi hỏi cô bé này, tôi nói với cô, “Tôi muốn có bánh thịt nướng và một tách cà-phê.” Khi họ mang tách cà-phê ra, tôi nghĩ: “Ôi chao, chà. Họ chắc chắn ép chặt ở gần đây.” Tách đầu tiên, nuốt xuống lần đầu. Ôi chao ơi. Tôi phải gắng sức để thở.
Cô bé đó nói, “Ông phải là người Yankee. Tôi sẽ pha cho ông một tách cà-phê Yankee.”
6
Đó là cách tôi tìm thấy nhiều người. Có lẽ không phải là đám đông lớn nhất tôi từng nói chuyện với họ, nhưng chất lượng thật tuyệt vời. Tôi biết ơn về điều đó, một thính giả biết lắng nghe, người nào đó ngồi để ý tới những gì anh em đang nói. Tôi...
Đó là điều tôi muốn anh chị em làm. Xem xét điều một người nói bằng Lời Đức Chúa Trời. Nếu Nó không đúng, thì Nó không đúng. Chỉ thế thôi. Nếu đó là Lời Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời phải chứng minh về Lời Ngài, vì Ngài đã Hứa. Vì thế đó là cách chúng ta thích xem xét những sự việc, để tìm thấy.
7
Tôi hiểu sáng nay rằng đây là bữa điểm tâm của các thương gia, và Hội Thương Gia Tin Lành Trọn Vẹn, mà tôi là một thành viên của Hội đó. Tôi nghĩ đây... Họ nói một số người đó ở đây. Một số người của họ đi ra ngoài. Có lẽ là những thương gia, họ có công việc kinh doanh phải tham dự. Tôi sẽ phải xin lỗi họ, dù thế nào đi nữa, vậy được rồi. Anh ấy nói nhiều người của họ ở đây, điều đó rất tốt.
Bây giờ chỉ đùa một chút. Tôi đã kể điều đó, nhưng có lẽ... Không phải là nơi để đùa, nhưng thật là cảm giác khôi hài. Khi anh em trò chuyện, giống như chúng ta cách đây một lát, có lẽ làm cho nhiều người trở lại với cảm giác khôi hài.
8
Tôi nhớ có lần, một người bạn và tôi ở chung trường với nhau. Tên anh ấy là Wilmer Snyder. Anh của ông là một Mục sư Báp-tít, và anh ấy viết trong quyển Trên Phòng Cao, một cột trong tờ Trên Phòng Cao. Chúng tôi là học sinh cùng trường với nhau. Tôi đã học mục vụ (ministry), còn anh ấy trở thành một đại lý bảo hiểm. Vậy anh đến nhà tôi ngày nọ để thăm tôi. Hiện giờ có lẽ có một số đại lý bảo hiểm ở đây. Tôi không nói gì về bảo hiểm bây giờ. Tôi hi vọng không nghĩ sai gì về việc này nhưng anh em nắm bắt được điều tôi... cách tôi nói điều đó. Vì em trai tôi cũng là — bán bảo hiểm Prudential.
9
Vì thế lần nọ tôi có làm điều gì đó liên quan tới một công ty bảo hiểm mà tôi... tôi đoán, không biết nhiều, tôi... họ đọc hợp đồng với tôi sai, có sự trình bày sai lạc về tôi, và tôi hoàn toàn không hề đưa điều đó ra. Tôi...
Ngày nọ Wilmer đến gặp tôi và nói, “Anh thế nào, Billy?”
Tôi đáp, “Tốt thôi.”
“Nghe nói anh không dự những Buổi nhóm.”
“Vâng, tôi ở ngoài Buổi nhóm.”
Tôi nói với anh ấy về một người đã đến nói với tôi. Anh ta nói, “Này, anh là Thầy giảng mà anh làm gì loanh quanh bên mấy người thương gia này?”
Tôi đáp, “Tôi là một thương gia.”
Họ hỏi, “Anh kinh doanh thứ gì?”
Tôi đáp, “Công việc bảo hiểm.”
Xem đấy, anh ta không hiểu được điều đó. Tôi không hề nói, “Bảo hiểm (Insurance).” Tôi nói, “Bảo đảm (Assurance.) Hiểu không?
Vì thế tôi nói, “Công việc bảo hiểm (Assurance business).”
Anh nói, “Ồ, tôi biết rồi. Vậy anh bán loại bảo hiểm gì?”
Tôi nói, “Tôi bán Bảo hiểm Sự sống Đời đời.” Và tôi vẫn còn đang bán nó. Vì thế tôi sẽ quan tâm...
Ai trong anh chị em quan tâm, tôi thích bàn hợp đồng với anh chị em, ngay sau Buổi nhóm, nếu được.
Vậy anh ấy nói, “Sự sống Đời đời à? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến hãng bảo hiểm đó.”
Tôi đáp, “Ồ, anh chưa hề nghe à? Nó nổi tiếng lắm.” Anh ấy nói... Tôi nói, “Nó được thành lập đã lâu.”
Anh ấy nói, “Trụ sở Trung ương ở đâu?”
Tôi nói, “Trong Miền Vinh Hiển.”
10
Wilmer đã nói với tôi, “Billy, tôi nghĩ tôi đến bán bảo hiểm cho anh. Tôi nghe anh không có bảo hiểm.” Tôi nói, “Ồ, có. Tôi có bảo hiểm.”
Anh ấy nói, “Ồ, xin lỗi. Tôi đoán anh đã mua ở em trai anh.”
Tôi nói, “Không, hoàn toàn không phải với cậu ấy.”
Vợ tôi nhìn tôi dường như nói, “Ôi chao, anh đang nói chuyện gì đấy.” Nàng biết tôi không có bảo hiểm nào. Nhưng nàng cũng không hiểu được điều đó. Tôi nói, “Assurance” không phải “insurance.”
Anh ấy nói, “Anh có bảo hiểm gì vậy, Billy?”
Tôi nói:
Bảo đảm phước hạnh, Jêsus là sự đảm bảo của tôi.
Ồ, thật sự nếm biết trước về sự Thiêng liêng vinh hiển.
Tôi là một kẻ thừa hưởng sự cứu rỗi, được mua chuộc của ĐCT.
Được sanh ra của Thánh Linh Ngài, được giặt sạch trong Huyết Ngài.
Anh ấy nói, “Billy, rất tốt. Điều đó rất tốt. Tôi không có gì chống lại Nó. Nhưng Điều đó sẽ không khỏi đưa anh vào nghĩa địa ở đây khi anh chết.”
Tôi nói, “Nó sẽ đem tôi ra. Tôi không lo về việc đi vào.”
Tôi không lo về việc đi vào; Nó sẽ đem ra. Vì thế Đây là điều duy nhất tôi biết rằng tôi sẽ đi ra. Vậy nếu quý vị nào quan tâm đến việc đi ra, chúng ta hãy bàn về Việc đó.
11
Nhìn thính giả sáng nay, tôi sẽ không giữ quý vị lâu nhưng chỉ một chút thôi. Tôi đã có chủ đề để giảng, thế rồi tôi nghĩ, ồ, tốt hơn là tôi không nên làm điều đó. Tôi chỉ định đưa ra một cảnh tượng về điều gì đó, một nhân vật trong Kinh thánh.
Tôi nghĩ ở đây dựa trên một vấn đề nghiêm trọng, mà trong khi chúng ta đang ngồi ở đây như những Cơ-đốc nhân, tôi cho rằng hầu hết chúng ta, anh chị em biết đây có thể là lần cuối cùng chúng ta ăn điểm tâm với nhau không? Anh chị em có bao giờ nghĩ đến việc ấy chưa?
Anh chị em nhận ra những lời mà tôi phải nói ở đây, Đức Chúa Trời sẽ bắt tôi phải trả lời cho điều đó ở trên ấy vào Ngày Phán xét không? Hiểu không? Tôi có những linh hồn ở đây, cho dù là một nhóm nhỏ, nhưng tôi có. Đó là những lời mà tôi nói, ồ, tôi sẽ phải trả lời cho chúng ở trên Đó.
Có lẽ chúng ta không bao giờ ăn sáng với nhau, nhưng tôi hi vọng chúng ta sẽ Ăn Tối với nhau ngày nào đó. Đó là Bữa ăn Tối ở trên Đó với Ngài, sẽ bữa ăn đầu tiên ở Trên Đó.
Rồi như chúng ta ngồi ở đây sáng nay, và tôi ngước nhìn những người này ở đây, một số họ, quý vị Mục sư Truyền đạo lớn đã học hỏi. Và tôi ở đây, chỉ là một - một người sống trong rừng xuất hiện, không có học vấn, đang ngồi đây là những người có đủ tư cách để giảng đạo, và các Tiến sĩ Thần Đạo, tôi cảm thấy rất nhỏ bé để đứng nói chuyện trước những người như thế. Tuy nhiên, tôi phải bày tỏ điều tôi cảm thấy. Sự nhân từ và lòng biết ơn lớn của họ cho phép tôi đứng nói ở đây. Tôi thật đánh giá cao điều đó, sự hợp tác trong Buổi nhóm và đến với nhau, thưa anh em. Tôi ở đây để giúp đỡ anh em. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể làm cho từng anh em, bởi ân điển Đức Chúa Trời.
12
Rồi khi ngày nào đó chấm dứt, nếu tôi không đến ăn sáng với anh em lần nữa, khi tất cả đã xong, ngồi trên Bàn, đó là lúc tôi trông đợi. Không nghi ngờ gì ngoài những giọt nước mắt sẽ lăn dài xuống má chúng ta, chồm qua Bàn nắm lấy tay nhau. Nó sẽ có ý nghĩa lúc ấy. Chúng ta hãy làm việc trong khi còn có thì giờ làm việc, trong khi mặt trời còn lên. Nó sẽ lặn xuống chẳng bao lâu nữa; Nó đang xuống rất thấp. Thế thì suy nghĩ điều đó trong khi chúng ta đang ngồi đây, nắm tay nhau, và lau nước mắt, lúc ấy Vua Lớn sẽ xuất hiện, trong chiếc áo dài vĩ đại của Ngài, đi dọc xuống các hàng, lau hết nước mắt chúng ta, và Phán, “Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; Hãy đến hưởng sự vui mừng của Chúa ngươi đã sửa soạn từ khi sáng thế.” Trong khi mặt trời còn mọc, ánh sáng còn đủ để lao động, chúng ta hãy dốc sức làm việc.
13
Đề tài ngắn này ở đây, nó có thể dường như lố bịch, nhưng chúng ta sẽ nói chuyện về đề tài này: Ngài Phải Đi Qua Đây.
Phải là một đêm kinh khủng về con người thấp bé đó. Ông không thể ngủ được chút nào. Ông cứ trằn trọc suốt đêm. Trời đã sáng.
Tất cả chúng ta đều biết những đêm không ngủ được thì như thế nào. Anh em không thể ngủ được. Anh em có điều gì trong tâm trí làm cho thần kinh rối loạn.
Con người thấp bé này là thương gia, có lẽ trong thành Giê-ri-cô, có cái gì giống như anh em thương gia hay những phụ nữ ở đây. Không nghi ngờ gì, có công việc kinh doanh đang phát triển. Ông có danh tiếng trong các câu lạc bộ, vân vân, là một thành viên của Giáo hội, tòa Công luận, và có một Thầy Tế lễ tốt đẹp. Ông tin Thầy Tế lễ này.
14
Điều lạ về trường hợp này, là vợ ông. Chúng ta sẽ gọi bà là Rebekah. Ông nghĩ rằng bà lầm lạc. Thầy Tế lễ cũng vậy. Bà đang đi theo Một Người được cho là một Tiên tri Na-xa-rét, Một Người tên là Jêsus. Dân chúng, tầng lớp nghèo, tin Ngài là Đấng Tiên tri, hay một Đấng Mê-si [tức là Đấng Christ] đã được Hứa. Nhưng nó không đáp ứng với những phẩm chất của Tòa Công luận.
Lạ thay, đôi khi Đức Chúa Trời làm những việc ngoài sắc thái mà chúng ta nghĩ nó nên có. Người Này (Anh em hiểu không?) được sanh ra theo quan điểm của họ là con hoang. Mẹ Ngài sanh Ngài ra trước khi bà và chồng bà kết hôn.
Điều khác nữa, Ngài không đi học. Người ta không có báo cáo về Ngài từng đến trường. Ngài không phải là Thầy Tế lễ. Ngài cũng không phải là một Thầy dạy đạo. Ngài chỉ tuyên bố giống như về chính Ngài.
Như Anh Don đã tuyên bố rất tuyệt vời sáng nay, đó là một bước ngoặc. Họ không nhận ra điều đó. Nó thường xảy ra cách ấy; Đã đến thời gian bước ngoặc đó.
Nhưng dù sao đi nữa, vợ ông đã bị thuyết phục rằng Ngài là Tiên tri phải đến đó, và bà phải theo Ngài, tin Ngài.
Bà đã cố gắng nói cho chồng mình, nhưng ông rất bận công việc kinh doanh, và với... Ông đã thuộc về Giáo hội, chừng đó không đủ sao?
15
Điều gì đó giống như nhà cai trị giàu có, anh em biết đấy. Ông cũng có công việc, nhưng ông nhận ra... Ông là một thành viên Giáo hội nhưng ông không có Sự sống Đời đời. Và ông đã... Ông thấy điều gì trong Chúa Jêsus mà người khác không có. Ông — đến với Ngài và nói ông muốn biết ông - ông có thể làm gì để có Sự sống Đời đời không. Chúa Jêsus bảo ông, “Hãy giữ các điều răn.” Ông nói, “Tôi đã giữ điều này từ khi tôi còn trẻ.” Xem đấy, nó cho thấy ông là một tín hữu. Nhưng ông biết rằng Chúa Jêsus có điều gì đó mà các Thầy Tế lễ và những Thầy dạy đạo kia không có.
Khi một người từng tiếp xúc với Đức Chúa Jêsus Christ, thì người đó khác hẳn kể từ đó. Anh em không bao giờ giống như khi anh em từng thấy Ngài, nếu có ánh lửa nào của Đức Chúa Trời về anh em.
16
Vì thế Rê-bê-ca đã tìm thấy Chúa Jêsus này. Ngài đối với bà là sự ứng nghiệm của Lời hứa mà người Do-thái đã trông đợi cho thời của họ.
Tin tức bay đi rằng Ngài sẽ ăn sáng, hay ăn tối, hoặc việc gì đó dưới Giê-ri-cô. Cho nên bà phải bận cầu nguyện cho công việc kinh doanh của chồng.
Chúng ta cần có nhiều Rebekah nữa ở mọi nơi. Hiểu không? Xem đấy, lời cầu nguyện thay đổi sự việc. Nếu - nếu các chị đặt chồng mình, hay người chồng chưa được cứu của mình trước mặt Đức Chúa Trời rồi cầu nguyện, Đức Chúa Trời sẽ làm một con đường nơi nào đó bởi vì Ngài đã Hứa.
Vậy đó là điều Rebekah... Là một tín hữu vững vàng và môn đồ của Chúa Jêsus, bà phải là một người rất tốt, dịu dàng, bà quan tâm đến việc nhà.
Tôi nghĩ rằng điều đó phản ảnh lần nữa, rằng nếu một người từng gặp Chúa Jêsus và tìm thấy Ngài thật sự trong lòng, anh chị em không chỉ quan tâm đến việc riêng ở nhà, mà còn quan tâm đến công việc nhà Chúa ở mọi nơi. Anh chị em quan tâm để người ta biết Ngài. “Và Biết Ngài là Sự sống.” “Biết Ngài,” không biết cách đọc Lời, hay như vậy. Nhưng “Biết Ngài, là Sự sống.”
17
Cho nên bà siêng năng cầu nguyện. Ngày bắt đầu kết thúc khi Chúa Jêsus đi vào thành phố. Không nghi ngờ nhưng ngày trước đó, bà có thể thấy thái độ của ông đã thay đổi. Vì thế bà có lẽ đã nói, “Xa-chê ơi, mình sẽ ăn điểm tâm vào buổi sáng không?”
“Sao, tại sao không. Đám người đó... Em mong đợi anh... Anh có tiệm ăn lớn nhất thành phố, và người tổ chức ở tiệm Levinski. (Tôi hi vọng không có tiệm Levinsky ở đây.) Nhưng dù sao đi nữa, ”Qua nơi khác. Em hiểu không? Và tại sao, tôi có nơi tốt nhất ở thành phố. Họ đem nơi đó xuống đấy, họ nên đến tiệm của tôi để tổ chức bữa ăn sáng này.“ Ông định không đi.
Lúc ấy bà phải cầu nguyện thật liều lĩnh. Thế nên, đêm hôm ấy con người thấp bé đó không thể ngủ được chút nào.
Anh em biết, có điều gì đó về điều ấy, nếu anh chị em thật sự cầu nguyện một cách liều mạng về điều gì đó, Đức Chúa Trời làm việc ở cả hai đầu, hiểu không? Ngài - Ngài đáp lời.
18
Vì thế con người thấp bé này, ông phải suy nghĩ đêm đó, “Không biết mình có nên đi xuống nghe Người Này không? Rebekah nói Ngài là Đấng Tiên tri. Chúng ta biết chúng ta không có Đấng Tiên tri nào trong suốt 400 năm. Mình đã hỏi Thầy Tế lễ về điều đó, ông nói, 'Không có chuyện vô lý như vậy! Nếu có một Đấng Tiên tri dấy lên, Người đó phải đến qua Giáo hội chứ? Đó là cách Ngài phải đến. Ngài phải đến với người Pha-ri-si chúng tôi, hay người Sa-đu-sê hoặc là nhóm chúng tôi, hay Ngài sẽ không phải là một Tiên tri.' Anh chị em biết đấy, vẫn còn giữ thái độ ấy. Vì thế họ nghĩ Điều đó phải đến cách ấy, nếu không thì không đúng. Cho nên không nghi ngờ gì họ nói, trong thì giờ trọng đại ấy... Bà tin điều đó dù thế nào đi nữa.
Ông đã bàn cãi với Thầy Tế lễ. Thầy Tế lễ nói, “Này nghe đây, thời đại của các Tiên tri đã qua cách đây nhiều năm, lâu lắm rồi. Chúng ta có luật pháp. Chúng ta có tất cả điều đó được viết ra. Tình hình này được kiểm soát, và chúng ta nắm nó trong tay, và chúng ta biết về những điều này.”
Nhưng rồi, dĩ nhiên, Xa-chê không nhìn vào Điều đó, nhưng hoàn toàn cho là đúng. Từ “presume” là “dám làm mà không có thẩm quyền.” Tại sao, ông nghĩ rằng điều đó đúng; Miễn là ông thuộc về Giáo hội, thì ông chỉ phải làm thế thôi.
Nhưng rồi khi đêm đến, có sự khao khát trong lòng ông. “Có lẽ người này ở trong thành phố, Ngài có thể không bao giờ ở đây lần nữa. Mình nên đi điều tra tình hình thế nào.”
Vậy đó là ý tốt. Hãy nhìn lại chính mình. Đừng phê phán. Nhận lấy Lời, và xem xét Lời bằng điều đó.
Rebekah đã cố gắng giải thích điều Đấng Tiên tri đã nói theo như người đàn bà có thể làm, và những gì Môi-se đã nói, Người Này sẽ làm và khi Ngài đến.Vì thế bà đã phải nghĩ, cố gắng giải thích nó cho ông, tuy nhiên Thầy Tế lễ đã có ảnh hưởng nhiều hơn với ông hơn những gì Rebekah, vợ ông đã nói.
19
Rồi sáng hôm ấy khi trời vừa sáng, Xa-chê đã... Rebekah, tôi có thể tưởng tượng thấy bà nói với ông, “Xa-chê ơi, mình không muốn đi xuống đó sao?”
“Không, tôi không muốn liên quan gì với Nó.”
Anh chị em biết đấy, Rebekah không - không phẫn nộ. Đôi khi đó là dấu hiệu tốt. Hiểu không? Chỉ vì ông rất ít can đảm để nói chuyện đó, và mọi việc khác, đôi khi đó là một dấu hiệu khá tốt.
Sau một lúc... Rebekah làm như bà đang ngủ, nhưng thật ra bà đang cầu nguyện. Bà thấy Xa-chê lẻn ra khỏi giường thật dễ dàng, và đi qua phòng ăn mặc chỉnh tề, chải tóc thật gọn, và mặc chiếc áo choàng đẹp nhất của mình. Bà hé mắt nhìn trộm xem điều ông làm. Bà biết ngay lúc ấy Đức Chúa Trời đã đáp lời cầu nguyện của mình. Bà biết điều gì đó sắp xảy ra. Vì thế Xa-chê nhón chân đi ra, không để cho Rebekah biết mình đi đâu. Ông lẻn ra, và ra ngoài rồi nhìn lại.
20
Bà vén màn nhìn, thấy ông đi ra. Bà nói,“Cảm ơn Ngài Chúa ôi. Mọi việc bây giờ đã ổn.”
Giống như Ê-li đã làm khi ông nói, “Tôi thấy đám mây cỡ bằng bàn tay con người.” Chỉ một chứng cớ nhỏ đầu tiên, việc gì đó sắp sửa xảy ra.
Vậy ông đi xuống phố. Ông nói, “Bây giờ ta hiểu Ngài sẽ vào thành phố bằng cổng thành phía nam, vậy tốt hơn là mình đi qua đó. Ta sẽ kiếm cho mình một chỗ, và sẽ đứng ngay đó. Khi Ngài vào, ta sẽ thấy Đấng Tiên tri như thế nào. Ta sẽ bước ra và chỉ ngay vào mũi Người và ta sẽ thẳng thắn phê bình Người khi Người đến. Ta sẽ nói với Người tất cả những việc vô lý mà Người đã gây cho vợ ta... những Buổi nhóm cầu nguyện và những việc khác. Ta phát đau và mệt mỏi vì điều đó lắm rồi. Ta sẽ nói. Ta sẽ nói điều gì đó về việc này, đấy, ta sẽ nói cho Người biết. Rồi sau đó ta biết Thầy dạy đạo chắc chắn sẽ vỗ vào lưng ta mà nói, ”Hỡi Xa-chê, ngươi là thành viên tốt của Giáo hội này ở đây. Ngươi chắc chắn là người tốt.“ Thế nên ông nói, ”Mình sẽ đi xuống đó thật sớm,“ vậy ông đi xuống.
21
Khi ông đi được khoảng một hay 2 khu phố, để tới cổng thành, thì ông thấy chỗ ấy đông nghẹt người. Họ trèo lên các tường thành và mọi nơi. Mặc dù người ta nói về Ngài thế này hay thế khác, đám đông vẫn thích nghe Ngài. Một số người muốn lắng nghe.
Ông nói, “Bây giờ làm sao mình thấy được Ngài vào thành? Anh em còn nhớ, trong Kinh thánh nói ông là người thấp. Ông nói, ”Mình quá bé.“ Cho nên ông chen lấn, ”Này, cho tôi một chỗ.“ Anh em có thể nói ông chưa phải là Cơ-đốc nhân nên hành động như thế. Cơ-đốc nhân không có thái độ ấy. ”Lui lại. Anh biết tôi là ai không? Tôi là Xa-chê. Tôi là chủ tiệm ăn ở trên đây. Nào, hãy tránh ra.“ Hiểu không? Vậy thì, đó không phải là Cơ-đốc nhân. Mọi người biết ông không phải. Có lẽ một số người biết rằng Rebekah đang cầu nguyện.
Họ nói, “Thôi, ông đứng phía sau đi.”
22
Ông biết mình sẽ không bao giờ đến được để thấy Ngài trong đám đông đó, vậy ông sẽ không thể bày tỏ ý nghĩ của mình với Ngài. Ông nghĩ: “Thôi, thế thì mình sẽ làm gì? Có lẽ mình sẽ đi về nhà và quên hết mọi chuyện.”
Nhưng anh em biết đấy, có điều gì đó về việc ấy, mà khi anh em quyết định muốn gặp Ngài, thì không có điều gì sẽ ngăn cản anh em gặp Ngài. Tôi không quan tâm nó là gì, anh em cương quyết, và như người đàn bà Gờ-réc cương quyết đến với Chúa Jêsus. Có điều gì đó về việc ấy, mà khi nào anh chị em quyết định gặp Ngài, không có gì sẽ ngăn cản anh chị em được. Nhưng nên nhớ, khi anh chị em quyết định, thì ma quỷ sẽ làm mọi chuyện để ngăn cản anh chị em. Nó làm cho anh chị em không hiểu Điều đó, anh chị em sẽ không thấy Nó. Ma quỷ sẽ quăng mọi tấm màn đen qua để giữ cho anh chị em không thấy được Điều đó.
23
Có chướng ngại đầu tiên ở ngay đó. Vì thế ông quay đi nói, “Mình đoán...”
Nhìn lướt qua, có một số người cũng đứng đấy, ông biết một số người ấy từ Giáo hội đến. Vì thế ở đó ông đã làm trò cười rất nhiều về Jêsus người Na-xa-rét này, là Đấng Tiên tri, rồi ở đây một số thành viên của ông nhìn ông, ngay dưới đó cũng trong nhóm ấy. Ngài không thể bị che khuất được. Ngài được nhận dạng.
Lúc ấy Xa-chê, anh em được nhận dạng rồi, cho nên chỉ... anh em biết, nếu tình cờ là một người ở đây. Anh em hòa nhập trong nhóm này hiện giờ, anh em biết, họ biết chúng ta ở đây là ai rồi, thế thì chúng ta có thể quen biết nhau.
24
Vậy ông nói, “ Ồ, đây là người lập dị này.” Ông nhìn quanh, thấy một người đang đứng ở đấy. “Rốt cuộc anh em biết, hết thảy gần giống như anh, họ- họ muốn tìm thấy điều gì đó.
Một người biết rằng người nầy đến từ đâu, từ nơi xa kia; Và khi ông lìa khỏi, người ấy trở lại nơi nào đó. Ông luôn cố gắng tìm thấy điều gì đó để tìm ra mình đến từ đâu và mình đang ở đâu. Có một Đấng duy nhất trả lời, đó là Đức Chúa Trời. Mọi người muốn nhìn qua tấm màn ấy. Khi anh em thấy điều gì mà... có thể tỏ cho anh em thấy điều gì ở trên bức màn, mình ở đâu, mình là ai, và mình sẽ đi đâu. Có một Sách duy nhất trong tất cả nền văn học được chép ra, của hàng triệu tấn. Đây là Quyển Sách nói cho biết anh chị em là ai, anh chị em từ đâu đến, và đang đi đâu.. Không có quyển sách khác làm việc ấy; Đó là Kinh thánh. “Và Lời là Đức Chúa Trời,” Kinh thánh nói.
25
Chúng ta thấy người này, với tất cả những người chung quanh, ông bối rối thấy mình ở giữa đám đông đang la hét, kêu khóc, hò la, và hành động giống như họ bị điên. Nhưng ông... Ông đang ngồi ở đó, được nhận dạng với họ, vì thế ông phải ở lại, đó là nơi tất cả đã xảy ra. Bấy giờ ông nói, “Thôi được, nếu mình đứng ở xa thế này, thì mình cứ tiếp tục đi cho tới khi thấy Ngài.”
Xa-chê, đó là một ý tốt. Anh chị em đã đến đây vào buổi ăn sáng, vậy giờ này chúng ta cứ tiếp tục. Xem đấy, tất cả chúng ta xem điều này ra sao.
Bây giờ chúng ta thấy khi họ đi xuống, ông nói, “Giờ này nếu tôi ở lại đây, tôi không thể thấy Ngài, bởi vì tôi quá thấp. Vậy, các anh biết đấy, tôi nghĩ tôi sẽ ra khỏi đám đông này, chạy xuống góc kia nơi tôi sẽ đứng một mình để kiếm cho tôi một chỗ ngay trên vệ đường, và chạy xuống góc phố nơi Ngài đi qua, rồi tôi sẽ bước ra đường phố và nói với Ngài những gì tôi nghĩ về Ngài. Tôi sẽ phê bình Ngài thẳng thắn.”
26
Vậy ông ra khỏi đám đông, và đi xuống. Ông nghĩ: “Bây giờ Ngài sẽ đi lối nào?” Thế đấy, ông đi xuống tới Đại lộ Ha-lê-lu-gia! Đó là con đường Ngài thường đi lại. Đi tới Góc phố A-men! nơi rẽ ngoặc ở đó, để tới nơi ăn uống.
Đó là nơi anh em hành động, anh em biết, “Đại lộ Ngợi khen Chúa” và “Góc Phố A-men!” rồi anh em sẵn sàng ăn Lời. Xem đấy, hiểu không?
Vậy ông đi xuống góc phố này, và đứng trên góc phố ấy, nói, “Bây giờ không có ai ở đây. Vì mình...” Tôi biết điều này dường như lố bịch, nhưng tôi cứ... Chờ một chút. Thế rồi, anh em biết điều trước tiên, ông xuống góc phố này và nói, “Không có ai ở đây, vậy mình sẽ đứng đây. Khi Ngài đến gần, mình sẽ thấy Đấng Tiên tri đó như thế nào. Mình sẽ bước ra phố, và sẽ nói với Ngài đôi điều.”
27
Ông đứng ở đó và chợt nghĩ: “Đợi đã. Anh em biết, tôi quá thấp ở dưới đó, đám đông ấy có lẽ sẽ đi bất cứ nơi đâu Ngài đi. Tôi không muốn người nào hò la khi tôi nói chuyện với Ngài. Tôi muốn nói cho Ngài biết vì Ngài sẽ nghe tôi. Và họ la lớn 'A-men!' và 'Ha-lê-lu-gia!,' ”Vinh Hiển thay Đức Chúa Trời!“ Hô-sa-na Ngợi khen Đấng nhơn Danh Chúa mà đến.' Ồ, họ sẽ không bao giờ nghe tôi, tất cả đám đông ồn ào ấy. Chỉ có một điều duy nhất... Rồi họ sẽ tụ tập hết chung quanh tôi, và tôi - tôi thậm chí không thể thấy Ngài chút nào.”
Ông đứng ở góc phố và chợt nhìn thấy ở đó có một cây ngô đồng quen thuộc. Đó là một cây Indiana tốt. Đứng trên góc phố, ông nghĩ: “Nếu leo lên trên đó ngồi, thì ta sẽ ở trên đó có thể thấy Ngài khi Ngài đến gần.”
28
Vậy ông chạy qua. Ông quá thấp không thể leo lên cây. Thế nên ông nói, “Bây giờ chỉ có một cách duy nhất mình có thể làm,” có các thùng đựng rác nơi góc phố ấy. Cho nên ông nghĩ: “Thôi được, nếu mình đi qua và lấy những thùng đựng rác mang qua đây rồi mình đứng trên nó để leo lên cây. Thế là được.”
Ông đi qua. Thùng rác bị bỏ không ở gần sáng hôm ấy, nó khá nặng. Ông quá nhỏ con nên không thể nhấc nỗi. Chỉ có một cách duy nhất để làm là ôm lấy nó, nhưng ông đang mặc chiếc áo đẹp nhất của mình. Vậy anh em biết, luôn luôn có sự cản trở khi anh em cố gắng gặp Chúa Jêsus. Song điều đó không quan trọng, cho dù áo tốt hay không, ông muốn gặp Chúa Jêsus dù thế nào đi nữa. Vì thế ông đưa 2 tay ra ôm quàng thùng rác, vì ông không thể nhấc nổi nó qua bên kia. Ông đẩy nó qua, rác rưởi rớt ra khắp trên người ông. Không có gì quan trọng, ông muốn thấy Ngài dù thế nào đi nữa.
Ông đang đẩy thùng rác qua, thì nghe người nào đó cười. Ông nhìn chung quanh, dường như không phải là Lavinski đang đứng ở đó, người tranh cạnh với ông nói, “Các bạn biết không, Xa-chê bắt đầu có công việc mới ở tiệm ăn của ông. Ông ấy làm người đổ rác.”
Anh em biết đấy, ma quỷ chỉ muốn thấy điều nó có thể ném mọi thứ vào đường lối của anh em mà nó có thể, để làm cho anh em không thấy Chúa Jêsus. Nó sẽ bảo anh em, “Họ là một đám Thánh quá máu.” Họ sẽ nói với anh em, “Họ là đám người thờ thần tượng.” Nó sẽ nói, “Chẳng có gì với họ. Họ chỉ là tro bụi của thành phố,” bất cứ thứ gì nó có thể làm.Nhưng nếu anh em quyết địnhgặp Ngài, Đức Chúa Trời sẽ làm một con đường cho anh em gặp Ngài. Cứ giữ điều đó trong tâm trí. Điều gì đó sẽ xảy ra, nếu sự đói khát lộ ra trong lòng anh chị em, điều gì đó. Anh chị em sẽ đi gặp Ngài dù sao đi nữa.
Vì không có gì quan trọng. Gương mặt nhỏ bé bắt đầu đỏ lên, và ông bối rối. Nhưng ông cứ đẩy thùng rác qua dù thế nào đi nữa, và giữ lấy nó, rồi đứng lên mà leo lên cây. Điều đó tốt thôi, phải không, trèo lên? Anh em những người ở miền Nam biết trèo lên là gì, đó là leo lên cây, lên trên đó. Ông đã leo lên, và ông thấy có 2 nhánh cây ở thân cây, và ông ngồi xuống đấy.
Đó là nơi tốt để ngồi, 2 đường gặp nhau; Đường lối anh chị em và đường lối Đức Chúa Trời; Ý tưởng anh chị em và ý tưởng Ngài. Đó là thì giờ tốt đẹp để ngồi xuống và suy gẫm. Ý riêng của anh chị em về Ngài; Và những gì Lời Ngài Phán Ngài là ai. Anh chị em nghĩ Ngài là gì; Và Lời nói Ngài là Ai. Sứ điệp Thời đại là gì, với suy nghĩ của anh chị em; Sứ điệp Thời đại là gì với Lời Ngài. Đó là sự khác nhau. Ngồi ở đó và suy nghĩ điều ấy một lát.
29
Không nghi ngờ gì, Sa-tan ghé vai ông, nó nói, “Ông biết gì không? Ông trông khá bảnh bao mà lại leo lên đây ngồi với chiếc áo đẹp nhất của mình bám đầy rác ở trên. Tên tuổi ông sẽ bị bôi nhọ khắp thành phố, người ta sẽ lấy ông làm trò cười, bởi vì việc làm thiếu suy nghĩ của ông là ngồi đây.”
Xem đấy, Sa-tan, khi anh em bắt đầu làm, thì nó sẽ cố gắng nói với anh chị em, “Ngươi đã phạm sai lầm.”
Ông ngồi ở đó, trong tình trạng ấy! Ông nói, “Ồ, Rebekah đã nói Ngài là Đấng Tiên tri. Mình sẽ thử Ngài. Mình sẽ xem thử Ngài có đúng là Đấng Tiên tri không. Khi Ngài đến gần ở đây, mình sẽ ngụy trang, và Ngài sẽ không hề biết mình ở trên này. Trước hết, mình sẽ nhìn Ngài. Rồi khi thấy Ngài, thì mình sẽ nhảy ra khỏi cây này, rồi mình sẽ đi xuống mà nói cho Ngài biết. Nếu Ngài là Đấng Tiên tri như Rebekah đã nói, thì Ngài có thể biết mình ở trên cây này, nếu điều đó đúng. Vì thế mình sẽ nói, mình sẽ chuẩn bị gặp Ngài,” vậy là ông kéo những chiếc lá che chung quanh người và ngụy trang, để không ai thấy, chỉ để hở một chiếc lá để nhìn ra thấy Ngài khi Ngài rẽ qua góc phố.
30
Rồi ông ngồi đó, suy nghĩ về điều ấy. Sau một lát, ông nghe tiếng ồn đến gần góc phố.
Thật lạ là Ngài ở đâu thì luôn có tiếng ồn ở đó. Anh em biết, sự ồn ào là dấu hiệu của sự sống. Hiểu không? Hãy nhớ Thầy Tế lễ Thượng phẩm, khi ông mặc áo đi vào nơi chí Thánh, dưới vạt áo ông có một quả lựu và một cái chuông, tiếng ồn đó trong nơi Chí Thánh là cách duy nhất để những người chờ đợi biết rằng ông còn sống hay không. Nó làm ồn. Thế thì nơi nào không có sự ồn ào, thì có lẽ ông chết. Thế đấy, tôi nghĩ đó là toàn bộ vấn đề với những Giáo hội chúng ta ngày hôm nay, không có đủ tiếng ồn về việc ấy, không có đủ sự nhiệt tình, không đủ điều gì đó. Vì thế, ở đâu có Chúa Jêsus, thì luôn luôn có sự ồn ào.
Một lần nọ, Ngài đi vào thành Giê-ru-sa-lem, người ta la hét om sòm, “Hô-sa-na, Đáng ngơi khen Đấng nhơn Danh Chúa mà đến!”
Một số những Thầy Tế lễ ấy đang đứng đó nói, “Này, giữ im lặng, hãy im lặng.”
Ngài Phán, “Nếu họ im lặng, đá sẽ kêu lên.” Điều gì đó phải vận hành khi Ngài ở gần. Để ý. Và rồi những người kia đã tin Ngài.
31
Sau đó ông nghe tiếng ồn này đến gần góc phố, cứ la hét om sòm. Ông nghĩ: “Ngài phải đi đến.” Vậy nên ông vạch chiếc lá đứng dậy nhìn ra. “Bây giờ mình sẽ thấy rõ Ngài. Chúng ta sẽ thấy Ngài là Tiên tri như thế nào.” Vì ông ngồi ở đó, kéo chiếc lá lên nhìn; Và ở trên cây này, ở trên đầu họ, nơi mà người ta đi qua ở dưới cây.
Ông để ý người đầu tiên đi quanh góc phố phải là Sứ đồ Phi-e-rơ, vì ông là loại người to lớn mạnh mẽ, tóc quăn. Tôi có thể thấy ông đẩy lui đám đông và nói, “Thưa các bạn, tôi rất tiếc. Thầy chúng ta có một Buổi nhóm lớn tối hôm qua, nhiều quyền phép đã từ Ngài mà ra. Hết thảy quý vị hiểu cho. Mời quý vị đứng qua một bên để Thầy đi qua? Xin vui lòng.” Rồi Ma-thi-ơ, Mác, và những Sứ đồ khác đến tiếp theo, họ nói, “Chúng tôi không muốn khiêm nhã; Chúng tôi không ở đây vì mục đích đó. Nhưng Thầy chúng tôi mệt lắm rồi, Ngài chưa ăn sáng, vì thế chúng - chúng ta... Chúng tôi muốn các bạn đứng qua một bên, xin vui lòng.”
32
Có một người đang đứng ở đó, mà có lẽ Xa-chê đã nhìn thấy.
Một vài ngày trước, tại một Buổi nhóm ở một nơi kinh doanh, một Bác sĩ ở đấy đã bảo người có con gái nhỏ bị sốt nặng rằng nó sẽ không sống được nếu... Ông đã làm hết sức mình cho nó.
Xa-chê khi nhấc chiếc lá lên nhìn, ông thấy người đàn ông này quấn đứa bé trong chăn đang đến gần đám đông. Ông nghĩ: “Thật là một người cha thiếu hiểu biết khi cố đi theo cái Người gọi là Tiên tri này! Ông ta ẵm con đến góc phố đứng ngoài gió như vậy.”
Nhưng anh chị em biết đấy, đúng như Xa-chê khi anh chị em thật sự tin, không có gì có thể ngăn cản anh chị em.
Người mẹ muốn đem đứa bé đến với Ngài. Mỗi lần khi họ rẽ qua góc phố, thì ông bị đẩy lui. Nhưng ông kiên trì, cứ đi theo. Cuối cùng, ở góc phố này, người mẹ chạy ra với đứa con trên tay, bà phải sấp mình xuống và thưa, “Lạy Chúa, xin thương xót con tôi.” Người cha đứng đó cũng kêu khóc là bạn với Xa-chê.
Ông nói, “Điều gì làm thay đổi thái độ của ông ấy?”
Ông chưa thể hiểu được Người Này là Ai, Ngài đã ở dưới đám đông. Đột nhiên, ông thấy một bàn tay đưa ra, chạm vào tấm chăn nhỏ ấy. Tấm chăn quấn con gái nhỏ được mở ra, bỏ xuống đường phố.
Ông nói, “Vậy phải có điều gì với việc ấy.”
33
Cuối cùng, Ngài xuất hiện trong tầm mắt. Nhìn thấy Ngài, Xa-chê đã thay đổi quan niệm của mình. Đột nhiên có ý niệm lờ mờ về Ngài! Ngài ở đó đấy. Ngài trông không giống như con người. Có điều gì khác hẳn về Ngài. Nhu mì, hiền lành, nhân từ. Tuy nhiên, trông giống như nếu Ngài Phán, thế gian sẽ tận thế. Ngài là một Nhân vật khác hẳn những gì ông nghĩ. Thái độ của ông bắt đầu... Mọi sự cứng nhắc của ông tan biến khi ông thấy Ngài đi dưới đường phố. Ông nhìn qua chiếc lá nhỏ này suy nghĩ, thấy những gì đang xảy ra. Khi Ngài bước đi, Ngài đi thẳng tới chỗ người ấy đứng.
Xa-chê nói, “Người Này có lẽ là Tiên tri. Có lẽ Rebekah đúng. Bà ấy có thể biết Kinh thánh nhiều hơn mình.” Ngài đi thẳng tới, đầu cúi xuống, bước đi khiêm nhường, nhu mì như tính cách của Ngài. Các môn đồ giữ cho dân chúng tránh ra cho Ngài đi.
Khi Ngài đến ngay dưới cây, Ngài ngừng lại. Giống như Xa-chê nhìn qua lá cây. Ngài ngước mắt lên mà Phán rằng, “Hỡi Xa-chê, hãy xuống cho mau.”
Không chỉ Ngài biết ông ở trên cây, mà Ngài còn biết tên ông là Xa-chê nữa. Ông bối rối leo xuống nhanh hơn leo lên. Ngài đã biết ông; Phép lạ được thực hiện trên ông. Hiểu không?
34
Ông thưa, “Lạy Chúa, tôi đã sai. Tôi sẵn sàng thú nhận mình sai. Nếu tôi có làm thiệt hại ai, bất kỳ việc gì, tôi sẽ đền gấp tư.”
Chúa Jêsus Phán, “Hôm nay sự cứu đã vào nhà ngươi.”
Việc gì đã thay đổi ông? Việc gì là sự thay đổi, thưa anh em và chị em? Hãy suy nghĩ chỉ một lát. Sự thay đổi là ông đã thấy Điều gì đó thật sự.
Ông đã nghe mọi Lời hứa, Thầy Tế lễ nói về đó là gì, Tiên tri lớn Môi-se, điều này, điều kia, điều nọ vĩ đại, hứa việc vĩ đại trong tương lai, nhưng lại xao lãng những đang xảy ra hiện giờ. Đó là lề thói của con người.
Ông đã thấy đôi điều đích thực, điều mà chính ông có thể thấy. Phép lạ đã xảy ra với ông. Ngài là Đấng Tiên tri đó. Bởi vì Ngài không biết ông, Ngài cũng chưa hề thấy ông trên cây. Nhưng khi đến ngay dưới cây, Ngài dừng lại ngước lên và Phán, “Hỡi Xa-chê, hãy xuống. Hôm nay sự cứu đã vào nhà ngươi.”
35
Thưa anh em, chính là sự việc thật thay đổi tâm trí con người, thay đổi thái độ của họ. Đôi khi chắc chắn chính là một thúc ép để đến với Điều đó. Nhưng nếu anh em đến với Đấng Christ sáng nay với ý nghĩ trong lòng rằng, “Tôi sẽ phê phán, nhưng tôi sẽ nghiên cứu Lời Kinh thánh để thấy Ngài là Ai.”
Nếu Ngài đến với Buổi nhóm tối nay, trước khi anh em đến học hỏi và biết Ngài là Ai. Dù Ngài là gì đi nữa, Ngài phải giống như vậy ngày nay... Như tôi đã nói tối hôm qua, nếu như nhiều người trong anh chị em có mặt ở đó. Đức Chúa Trời tự nhận dạng chính Ngài bằng đặc tính của Ngài không? Ngài phải luôn luôn như vậy, bởi vì Ngài hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi. Lòng người thì rất... Một người nam hay người nữ thật sự kính sợ Đức Chúa Trời, thì người ấy luôn... có điều gì trong lòng, nếu có chút kính sợ Đức Chúa Trời, thì hẳn biết điều gì đó về Đức Chúa Trời.
36
Tôi chưa bao giờ nói với anh em điều gì đã xảy ra với Xa-chê. Ông đã trở thành thuộc viên của Hội Thương Gia Tin Lành Trọn Vẹn tại thành Giê-ri-cô. Xem đấy, tôi muốn nói với anh chị em về ông trước tiên, để anh chị em thấy. Ồ, tất nhiên, ông sẽ không là gì khác ngoài thành viên Hội Phúc âm Trọn vẹn. Chúa Jêsus chỉ giảng thế thôi. Vì ông trở nên một thành viên ở đó. Anh chị em cũng nên là thành viên giống như vậy. Bây giờ để ý.
Nhưng ông muốn thấy điều gì đó thật. Khi ông thấy điều gì thật, đó là điều được dựa trên Kinh thánh được xác nhận, thì ông sẵn sàng. Chính những điều có thật mới được leo lên.
37
Một câu chuyện ngắn trước khi kết thúc. Bao nhiêu anh em ở đây là thợ săn, xin giơ tay lên cho chúng ta thấy, anh em của tôi ở đây? Ôi chao, tôi biết không phải một mình tôi. Tôi cũng thích đi săn, và tôi...
Tôi thường đi lên những khu rừng phía Bắc, trên New Hampshire. Đó là nhà của nai đuôi trắng. Tôi thích săn chúng biết bao! Tôi thường đi lên đó mỗi năm. Tôi có một người bạn đồng hành trên đó, tên là Bert Call, một trong những người tốt nhất từng đi săn với tôi.
Bản chất của tôi luôn luôn là tới những khu rừng. Tôi được sanh ra trong rừng, và tôi thật sự giống như được lớn lên ở đó. Thậm chí sự cải đạo không hề lấy đi điều đó khỏi tôi. Không phải là mục đích sănđược con thú cho lắm, nhưng chỉ là ở trong rừng. Tôi nghĩ Thượng Đế ở đó, Ngài vận hành như thế nào ở đó. Và cách thiên nhiên chết đi, trở lại, và phục sinh.
Mặt trời mọc lên vào một buổi sáng, một đứa trẻ sanh ra, rồi khoảng 9, nó đi học; Khoảng 10 giờ nó học xong; lúc 12 giờ nó ở tuổi sung sức nhất; 2 giờ chiều là tuổi của tôi; và lúc 5 giờ là lúc 80 tuổi, nó chết. Nó lặn. Nó phục vụ mục đích của Đức Chúa Trời. Nó không chết. Nó sẽ mọc trở lại vào buổi sáng hôm sau. Đó là Đức Chúa Trời đang làm chứng đó là một sự sống, chết, chôn, và sống lại.
Hãy xem những cây cối ở ngoài kia. Mùa thu vừa rồi, nhựa cây đi xuống gốc trước khi sương giá hay bất cứ thứ gì khác đến. Nó đang làm gì? Đi xuống mồ. Thế thì điều gì xảy ra? Nó trở lại vào mùa xuân. Nó không chết. Đức Chúa Trời... Không có sự thông minh nào của chính nó sai nó đi xuống nơi ấy. Chính là đường lối sắm sẵn của Đức Chúa Trời. Vì thế nó chỉ đi theo đường lối sắm sẵn của Đức Chúa Trời. Đi xuống, ẩn giấu suốt mùa đông, trở lại với sự sống mới năm sau, làm chứng có một một sự sống, sự chết, chôn, sự sống lại. Mọi nơi, nó đều giống như vậy; Đức Chúa Trời trong sự sáng tạo vĩ đại của Ngài, đang làm chứng về chính Ngài.
38
Người thợ săn này, anh là người bắn giỏi. Nhưng anh là người tàn nhẫn nhất tôi từng gặp. Anh đã chế nhạo tôi luôn. Anh bắn những con nai con.
Vậy thì, bắn nai con không sai trái nếu luật pháp nói vậy. Nhưng anh em biết, Áp-ra-ham đã giết một bò con và dâng cho Đức Chúa Trời, vì thế không phải là giống đực hay cái, hoặc là kích cỡ.
Chính là thái độ. Anh ta sẽ bắn chúng chỉ vì điều đó làm tôi cảm thấy khó chịu. Anh ta sẽ nói, “Ồ, anh nhát như thỏ, giống như những Thầy Tế lễ kia. Billy này, anh sẽ là thợ săn giỏi nếu anh không phải là Thầy giảng.” Và nói, “Nhưng anh quá nhát gan. Đó cung cách của những Thầy giảng.”
Tôi nói, “Bert, anh là người độc ác.”
Anh ấy có cặp mắt giống như mắt thằn lằn. Anh nói... Giống như phụ nữ tô vẽ mắt, anh em biết đấy, giống như thế. Anh nói... Anh nhìn lướt qua như thế và nói, “Anh thật nhát gan.” Vì thế anh ta bắn nhữngchú nai con kia.. Giết một con để đó, rồi đi giết con khác, chỉ để làm tôi thấy khó chịu. Anh nói, “Tôi sẽ làm cho anh bỏ việc giảng đạo ấy ngày nào đó.”
Tôi đáp, “Ồ, không, Bert à. Không, không.”
39
Thế rồi ngày nọ tôi đi lên đó, vào mùa thu, trời đã chiều tối. Mùa săn đã được một tuần, và tôi rất bận. Tôi là người gác rừng ở Indiana (State Game Warden), và tôi bận rộn ngay trong mùa đi săn, tôi phải có kỳ nghỉ của mình. Tôi đi lên trễ.
Nai con đuôi trắng kia, nếu người ta bắn nó, anh em nói về Houdini là một ảo thuật gia 'tự thoát thân' (escape artist*), ôi chao, anh là một người không chuyên với chúng. Vì thế nên chúng cứ trốn. Đó là những đêm sáng trăng, tuyết trên mặt đất khoảng 6 tấc Tây, tốt để đi lại.
Vì thế Bert khi xuống tới căn lều tôi ở, anh nói, “Này, Billy, tôi có điều tốt này dành cho anh.”
Tôi hỏi, “Gì vậy?”
Thò tay vào túi, anh lôi ra một cái còi nhỏ. Anh sẽ thổi nó, và nó nghe giống như tiếng nai con đang kêu khóc tìm mẹ. Nai con kêu tìm mẹ nó.
Tôi nói, “Bert à, sao anh có thể ác độc vậy? Anh muốn nói... Anh sẽ không làm việc như thế.”
Anh nói, “Ha-ha, anh đúng là Thầy giảng nhát gan.”
40
Chúng tôi đi săn tiếp tục ngày hôm đó, đi lên trên Jefferson Notch. Anh em không phải lo lắng về anh ta, anh biết cách tìm đường trở lại. Vậy là chúng tôi leo lên cho tới trưa, và rồi chúng tôi chia ra mỗi người đi một đường. Sau đó nếu kiếm được nai, chúng tôi sẽ treo nó lên, và rồi chúng tôi sẽ kiếm những con ngựa của mình và đi kiếm nó.
Vậy chúng tôi đi tới 11 giờ, mà không thấy dấu vết nào, không một dấu vết.
Tất cả con nai đang nằm xuống. Chúng ở trong bụi cây, và dưới những đống cây khác, nhất là nơi có cây cối, chỗ những người đốn củi ở. Chúng sẽ trốn, chạy thoát bởi vì chúng đã bị bắn. Chúng hoảng sợ.
41
Khoảng 11giờ, Bert dừng lại, ngồi xuống. Có một khoảng đất trống cỡ bằng tòa nhà này, và khoảng đất bên trong có lẽ rộng gấp 2. Anh ta ngồi xuống đó, và đưa tay ra phía sau, tôi nghĩ để lấy bình thủy nhỏ nhỏ anh bỏ trong túi áo khoác. Chúng tôi thường mang theo bình thủy và một ít sô-cô-la nóng, vì nó làm tăng năng lượng, rồi dùng bánh mì kẹp thịt, sau đó chúng tôi chia ra để đi. Chúng tôi bắt đầu đi lên cao hơn tới đường giới hạn cây cối, vì thế tôi nghĩ có lẽ Bert sẽ dùng bánh mì kẹp thịt của anh. Vì thế anh ngồi xuống kéo bình thủy này ra và để... Tôi nghĩ anh sẽ kéo nó ra. Tôi chỉ đặt khẩu súng dựa vào thân cây, và...
Nhưng điều anh làm là lấy ra một cái còi nhỏ. Vì thế khi anh lấy cái còi này ra, anh thổi. Ai đã từng nghe một con nai con kêu khóc, thật đáng thương dù thế nào đi nữa. Khi anh thổi còi đó, trước sự ngạc nhiên của tôi, ngay trước anh, một con hoẵng đứng lên. Bấy giờ... Con hoẵng là nai mẹ, anh em biết đấy. Vì thế nó đứng lên. Đôi mắt nâu to của nó nhướng lên, đôi tai vểnh lên như thế. Đấy, con của nó đang gặp nạn.
42
Anh thổi lần nữa, và nó nhìn quanh. Nó đi thẳng ra chỗ đất trống đó. Đó là điều bất thường, bất cứ người đi săn nào cũng biết điều đó, vì con nai làm thế. Nó bước ra đó. Tôi có thể thấy đôi mắt to của nó. Nó không đứng cách xa tôi 20 thước Tây. Tôi nghĩ: “Ô, Bert à, anh không thể làm điều đó, và giết chết nai mẹ đáng yêu quí ấy; Nó đang tìm con mình, anh đang lừa dối nó như thế.” Cái còi này lại thổi lên, và nó... Nó đã bước ra đó.
Người thợ săn đó nhấc khẩu súng trường của mình lên, rồi lại để nó xuống, anh em biết nó đã lên cò súng, và mở chốt an toàn.
Nai mẹ nghe điều đó. Nó nhìn quanh, và thấy người thợ săn. Tai nó dựng thẳng lên. Thường thường chúng đã đi. Nó sẽ không bước ra đó từ đầu, vào thời gian ấy của ngày. Nhưng anh em thấy, nó là mẹ. Có điều gì trong nó, điều gì chân thật. Nó không có cách nào khác Nó là mẹ. Nó được sanh ra làm mẹ. Con nó đang gặp nạn, và đó là điều nó quan tâm.
43
Anh ta nhìn tôi với đôi mắt giống thằn lằn ấy và nhe răng cười, tôi nói, “Bert à, đừng làm thế. Đừng làm điều đó.” Anh chỉ cười; Quay lại với khẩu súng trường đó. Ôi chao ơi!
Anh là tay súng giỏi. Tôi biết khi mục tiêu đó đến ngay trái tim nai mẹ đầy tình yêu, anh sẽ bắn thẳng tới nó. Nó không đứng cách 20 thước; Viên đạn đầu hình nấm 180 gren, và ở đó anh sẽ chỉ bắn thẳng vào tim nó từ 2 phía.
Tôi nghĩ: “Sao anh có thể độc ác vậy, khi làm vỡ trái tim nai mẹ yêu quí đó, nó đang tìm con mình? Sao anh có thể làm thế, Bert?” Tôi đang nghĩ về chính mình. Tôi thấy cánh tay anh đưa xuống. Tôi không thể nhìn nó. Tôi thật sự không thể làm điều đó. Tôi quay lưng lại. Tôi không thể thấy điều đó.
Nai mẹ chân thật đang đứng đó. Nó không phải là kẻ đạo đức giả. Nó không phải làm bộ, muốn biểu diễn. Nó là mẹ. Đó là lý do nó làm điều đó. Sự chết không có nghĩa gì với nó. Con nó đang lâm nguy. Nó nghĩ nhiều về con mình hơn sự sống của chính mình. Cho dù người đi săn bắn nó đi nữa, trái tim trung thành của nó đang đập, tình mẫu tử. Tình mẫu tử trong nó đang kêu gọi. Con nó đang khóc. Có điều gì bên trong nó đang rung động thật sự.
Làm sao người thợ săn đó có thể làm chết đi trái tim nhân hậu của nó được? Tôi thật sự không thể hiểu điều đó. Tôi quay quay và nghĩ: “Lạy Chúa là Đức Chúa Trời, đừng để anh ấy làm điều đó?” Tôi đang đứng như thế này, tôi không thể nghe... Tôi không muốn nghe tiếng súng nổ. Nó thật sự quá sức chịu dựng. Tôi chờ đợi.
Tiếng súng không hề nổ. Tôi quay lại nhìn, và nó sẽ giống như thế này. Anh ấy không thể làm điều ấy.
Anh quay lại nhìn tôi, cặp mắt to của anh đã thay đổi. Nước mắt chảy dài trên má. Anh nhìn tôi, đôi môi run rẩy. Anh ném khầu súng xuống bờ sông băng, và ôm lấy chân tôi. Anh nói, “Billy à, tôi đã chán điều đó rồi. Hãy dẫn dắt tôi đến với Chúa Jêsus mà anh đang nói.”
Trên tuyết trôi ở đó, tôi hướng dẫn anh đến với Chúa Jêsus. Tại sao? Anh đã thấy điều gì chân chính. (Anh ở trong mọi loại Giáo hội.) Anh thấy điều gì không giả tạo. Anh đã thấy điều gì đó chân thật.
44
Thưa các bạn, chúng ta có thể có những luật lệ Hội thánh và những điều lệ Giáo hội, và các hệ thống Thần học cùng mọi thứ khác, nhưng có một Đức Chúa Jêsus chân thật. Chúng ta hãy hướng về Ngài ngay giờ này khi chúng ta cúi đầu cầu nguyện.
Anh chị em cúi đầu xuống, tôi muốn hỏi anh chị em một câu; Anh chị em cứ cúi đầu. Bao nhiêu anh chị em ở đây giờ này tuyên xưng mình là Cơ-đốc nhân mà không phải? Bao nhiêu anh chị em ở đây muốn là Cơ-đốc nhân như nai mẹ kia, với điều gì đó chân thật trong lòng, rằng dường như điều đó nhiều hơn sự sống của anh chị em hay bất cứ thứ gì anh chị em có? Anh chị em có thể nói điều này, “Anh Branham ơi, tôi thuộc về Giáo hội. Tôi là thương gia, một nữ thương gia, hay cái gì đi nữa, bà nội trợ. Nhưng thật ra, là loại Cơ-đốc nhân đó, để tôi có thể quăng hết cả thế gian qua một bên, chịu đựng sự chỉ trích hay bất cứ điều gì; Tôi muốn là như vậy rất nhiều, tôi muốn trong lòng là một Cơ-đốc nhân, như nai mẹ kia.”
Giờ này chúng ta cúi đầu và nhắm mắt lại. Trước mặt Chúa, tôi hỏi anh chị em trong Danh Chúa Jêsus Christ vào thời cuối rốt này, mời anh chị em giơ tay lên. Tôi không thể thể kêu gọi anh chị em đến với Chúa, bởi vì không có chỗ. Nhưng chỉ nói, “Xin cầu nguyện cho tôi, Anh Branham ơi, tôi sẽ là loại Cơ-đốc nhân như nai mẹ kia.” Xin Chúa ban phước cho anh chị em. Có những bàn tay giơ lên khắp mọi nơi. Xin cho tôi là Cơ-đốc nhân thật sự.“
Bây giờ, hỡi các Xa-chê, khi quý vị giơ tay lên để cho thấy Ngài đã tìm thấy quý vị. Vậy thì tại sao quý vị không đi ra khỏi cây ấy? Ngài sẽ về nhà với quý vị để ăn tối ngày hôm nay. Ngài sẽ ở lại với quý vị trong những ngày còn lại của đời mình.
45
Lạy Cha Thiên thượng, chúng con biết ơn Chúa Jêsus vì sự Hiện diện của Ngài. Chúng con ý thức rằng có điều gì đó ở đây làm cho quí ông bà... Một số người đã xưng nhận là Cơ-đốc nhân trong nhiều năm. Nhưng có Điều gì đó hiện tại khiến họ; Mặc dù họ xưng nhận, ngay cả như Xa-chê, nhưng từng được chạm đến từ Đấng Christ, họ đưa tay lên làm chứng về Điều gì đó ở bên trong đã bảo họ làm điều ấy. Xin cho họ biết ngay bây giờ đó là Chúa Jêsus. Ngài phải đi qua lối này sáng nay, và Ngài phải đi qua.
Con tin có khoảng vài trăm cánh tay giơ lên, Chúa ôi. Con cầu xin Ngài thăm viếng mỗi người và ban cho họ thực sự đó là một Cơ-đốc nhân thật. Cho dù thế gian cố làm cho chúng con mất can đảm thế nào đi nữa, cho dù những người khác cố gắng làm chúng con nản lòng thế nào đi nữa, xin cho chúng con biết đó là trận chiến để đến với Ngài. Đó là một nỗ lực chúng con phải cố gắng. Nhưng khi nối kết với Điều gì chân thật, Nó thay đổi chúng con liền. Chúa ôi, con cầu xin Ngài sẽ thay đổi mỗi tấm lòng, và làm cho mỗi người ở trong sự Hiện diện Thiêng liêng vào lúc này. Xin đặt Đức Thánh Linh vào trong đời sống họ, để là Cơ-đốc nhân như nai mẹ kia. Nó được sanh ra là người mẹ. Xin cho họ được sanh ra thuộc về Thánh Linh của Đức Chúa Trời, và trở nên môn đồ thật của Đức Chúa Jêsus Christ. Xin cho họ đến từ dưới cây ngô đồng ngày hôm nay. Xin nhậm lời, Chúa ôi. Nguyện xin Ngài đi về nhà với mỗi người chúng con, và ở với chúng con cho tới lúc ngày đem chúng con về Nhà Đời đời của chúng con. Chúng con cầu xin trong Danh Chúa Jêsus. A-men!
46
Cảm ơn anh chị em. Xin Chúa ban phước cho anh chị em Tôi đã giữ anh chị em ở lại trễ. Tôi cho rằng ở bên ngoài đã 10 giờ. Đúng là còn 10 phút nữa là 11 giờ.
Tôi hi vọng Đức Chúa Trời nhận lấy những lời thô thiển đơn sơ, và không có trau chuốt này, nuôi dưỡng chúng trong lòng anh chị em. Hãy nhớ, có điều gì đó chân thật về Đấng Christ. Xin Chúa ban phước cho anh chị em. Tốt lắm.