Đường Lối Sắm Sẵn Của Chúa Trời

Grande Prairie, Alberta, Canada.

61-0516M

1
Cảm ơn, Anh Sothmann. Chào mừng, quý thân hữu. Ấy là... chắc chắn đây là đặc ân lớn được trở lại lần nữa với cộng đồng này ở Canada đây. Trước đây đã có vài lần tôi được ở đây. Và tôi luôn luôn mong mỏi được đến lại.
Tôi ưa thích dân thảo nguyên và dân miền núi. Họ đúng là người nhà. Không có gì... điều mà ở miền xuôi các Tiểu Bang [Mỹ*] chúng tôi gọi, thật sự chất phác, thật là những người thật thà, mà quý vị hoàn toàn... không có ước lệ gì về họ và chỉ là những người tin cậy Đức Chúa Trời, tin Chúa, và những tấm lòng của họ thì khiêm nhường... và đó là đường lối để Chúa làm việc với một dân như thế.
2
Chẳng phải là với những hội chúng lớn. Chúa Jêsus không hề hứa nhóm lại với các hội chúng lớn. Ngài đã hứa nhóm lại như...“ Bất cứ ở đâu có 2 hay 3 người nhóm lại trong Danh Ta, Ta sẽ ở giữa họ.”
Và lại có nói, “Nếu dân được kêu gọi bởi Danh Ta sẽ nhóm lại cùng nhau cầu nguyện, thì từ Thiên đàng Ta sẽ nghe và chữa lành đất đai của họ.” Và ấy là... Đây là một thời gian tuyệt vời. Thật ra tôi đang tới một kỳ nghỉ ngắn. Tôi đang trên đường đi lúc này, 6 tháng, liên tục.
Qua nhiều buổi nhóm làm tôi suy yếu thật nhiều (the meetings has a great tearing down to my being*); tôi cần nghỉ ngơi đôi chút, và tôi nghĩ, “Vậy, hay là mình sẽ đi xuống với anh bạn, Anh Welch Evans, xuống nơi Florida, và câu cá một thời gian ngắn.” Thế rồi tôi chợt nghĩ, “Biết đâu, có thể thật là tốt nếu mình đi lên tới Dawson Creek câu cá một ít lâu, đi săn, gặp bạn Chris Berg của mình, và một số anh em quanh đó.” Rồi tôi nghĩ, “Mình sẽ không làm sự vinh danh Chúa trừ khi mình có các buổi nhóm nào đó với dân chúng.”
3
Vậy là quyết định một điều, tôi lục tìm những giấy mời của mình, và tôi tìm ra một người nào đó đã thay thế Anh Hunter ngay tại Dawson, vậy là tôi gọi cho anh nầy. Thật ra tôi không biết tên anh ấy. Anh ấy có thể ở đây sáng hôm nay. Và tôi gọi — đã viết thơ cho anh ấy. Anh đã viết lại và cho biết, “Sao, chắc chắn chúng ta sẽ tổ chức 1 hay là 2 buổi nhóm, hoặc 1 buổi tối hay 2 buổi, cho anh đây.” Và nói, “Tôi sẽ sắp xếp sẵn 1 người hướng dẫn để anh đi ra câu cá.”
Và - và vậy là cho tôi cơ hội này để đi đến thăm viếng với quý vị. Như vậy họ đi xuống; tôi nói. “Nào, đừng quên Grande Prairie. Bởi vì tôi dừng ở đó. Có lẽ họ có thể chịu đựng với tôi 1 hoặc 2 ngày, trong khi có tôi ở đó.” Đó là cách chúng tôi ở đây sáng hôm nay.
4
Nhưng chúng tôi đến — là một sự ơn phước với quý vị. Và tôi chắc hẳn quý vị sẽ là một phước hạnh với chúng tôi. Và chúng tôi ở đây, không phải thay mặt cho bất kỳ tổ chức nào. Chúng tôi chỉ cố gắng đại diện cho Đấng Christ. Và Ngài là Đấng ấy. Và tôi tin chắc Ngài - Ngài... quý vị biết Ngài như Đấng Cứu thế của mình, hay tôi tin quý vị biết, và sự tha tội, và sự đầy dẫy Thánh Linh.
Và bây giờ, nhiều lần nơi mà tôi đi để cầu nguyện cho người đau khắp thế giới, một số người họ nói,“Anh Branham, người chữa lành Thiêng liêng bằng phép lạ.” Vậy, đó là một sự nhầm lẫn. Tôi — không phải tôi là người chữa lành. Tôi không tin bất cứ người nào khác là người chữa lành. Tôi tin Chúa là Đấng Chữa lành. Và Chúa đã làm cho tất cả quý vị có thể được chữa lành rồi. Vậy, điều kế tiếp là đức tin của quý vị để tin vào công việc đã hoàn tất của Ngài.
5
Và tôi không bao giờ đến để chiếm chỗ của Bác sĩ. Tôi không phải là Bác sĩ. Và tôi — thưa quý vị thân hữu, tôi đến để cầu nguyện cho con cái Chúa, những bệnh nhân của Bác sĩ. Chúng tôi có ở đây là vì điều đó. Và chúng tôi vui sướng được nhóm trong nhà thờ mới, bé nhỏ xinh đẹp nầy, ngồi hướng lên đây nơi - nơi thảo nguyên [tại Tp. Đại Thảo Nguyên*] này. Người dân rất thanh lịch...
Và ngày hôm qua lúc đang tiến đến, tôi để ý... tôi lưu ý về... lúc mà cha tôi thường nói với tôi ở dưới Tiểu Bang Kentucky, nơi tôi sinh ra, họ thường đi vào cưa hạ cây cối và lăn đi, nhịp độ nhanh chóng rồi đốt chúng, quý vị đều biết. Những người đàn ông sẽ rang hết bắp, phụ nữ làm kẹo, và có nhịp độ nhanh, quý vị biết, và lấy...
6
Tôi đoán đó là tất cả xa lạ với quí vị là người dân ở phía dưới đây. Và có mạch nha... tôi nhìn qua một bạn đến từ Georgia. Anh ta có vẻ mỉm cười. Anh ta biết rõ mạch nha là gì. Tôi tự hỏi ở đây có bao nhiêu người biết thế nào là mạch nha? Cô đến từ khu vực nào của Kentucky, thưa cô? Vâng. Vậy, chắc hẵn tôi mến họ. Chúng tôi thường phủ mạch nha và có một thời gian thú vị.
Vậy, một điều quen thuộc mà... chúng tôi đến từ Hội thánh Báp-tít Truyền giáo miền Nam, nơi mà chúng tôi nhóm lại và dùng bữa tối trên mặt đất, có rửa chân. Bao nhiêu người biết việc rửa chân là thế nào? Rửa chân...? Ồ, đó là tiếp tục tiến thẳng qua nơi Giáo hội Ngũ-tuần. Chúng tôi có những thời giờ thú vị ở đó, có những “ngày nghỉ” [ngày lễ hội] rất vui mừng (great jubilees*).
7
Và hiện tại, chúng ta được nhóm lại lúc này như là một lễ kỷ niệm khác biệt, một lễ hân hỉ thuộc linh. Lễ mừng mà tất cả chúng ta được hiểu rõ với những điều này, và sự nhơn lành của Chúa, và lòng thương xót của Ngài.
Tôi nhớ lại trước đây ở đây, có một số người tốt. Tôi xin miễn nêu — tên người Na-Uy hay là Thụy-Điển đây, là gì đi nữa. Tôi... với tôi có vẻ như tên cô ấy là Bentinrude, hoặc Binsrude, hoặc gì đó. Một buổi sáng họ đã rủ tôi ra đấy bắn vài con ngỗng. Và tôi xin thưa với quý vị, sự tử tế của họ thì rất tốt, nó như là giết tôi.
Sau khi tôi xong buổi nhóm đêm đó, họ đã có một... thịnh soạn. Ồ, ở dưới các Tiểu Bang chúng ta gọi nó là, bữa ăn nhẹ buổi tối. Tôi nghĩ quý vị ở trên nầy gọi là, bữa ăn tối. Tôi - tôi luôn luôn lẫn lộn lên như thế. Nếu - nếu - nếu đó là - là bữa ăn tối, thế thì khi nào tôi sẽ dùng bữa ăn nhẹ buổi tối? Hiểu nhé, tôi - tôi lẫn cả lên và bỏ quên một bữa ăn ở đâu đó nếu - nếu đó — nếu thì giờ chạng vạng này là buổi ăn tối.
8
Vậy, ở dưới miền Nam, chúng ta gọi là bữa điểm tâm, bữa tối, và bữa ăn nhẹ buổi tối của mình. Rồi cuối cùng nếu đây là bữa tối của tôi ngay trên nầy, thế thì bữa tối của tôi trở nên thế nào? Xem nào, ở đâu... rồi thì ở đâu... nếu đây là bữa tối của tôi, tiếp đó tới bữa nhẹ buổi tối của tôi tại đâu? Sáng mai, quý vị nói ấy là điểm tâm. Vậy đúng là tôi hoàn toàn không có được nó. Như vậy bất cứ thế nào, tôi sẽ nói theo cách mà tôi biết là tốt nhất đó. Tôi có 2 bữa ăn nhẹ buổi tối.
Tôi dùng một bữa ngoài đó rồi thì tôi đi ngủ chừng, ồ, tôi giả sử chừng 1 giờ, hay là 12 giờ. Và khoảng 4 giờ sáng hôm sau họ thức tôi dậy với một... bữa điểm tâm của tôi. Và tôi đã ở ngoài đồng, đám lúa mạch gì đó, đào ra một hố nhỏ để nép vào, nấp rình bầy ngỗng.
9
Và sau đó, 2 giờ sau chúng tôi đã trở về. Tôi - tôi... tất cả những bữa nhẹ buổi tối nầy mà tôi lẫn lộn — bỏ lỡ ở đây, nó đã được trả tiền hết đó, bởi vì tôi về lại trong một buổi điểm tâm khác. Vậy là tôi đã có 2 bữa trong ngày đó. Như vậy tất cả tôi... Sẽ không bao giờ quên những người đó. Tôi hy vọng được thấy họ trong khi tôi ở đây.
Họ đã có một số người lên tại Dawson Creek. Một trong số đó là một Mục sư. Tôi không biết, nhưng với tôi có vẻ như tôi... tôi đọc tên ấy có đúng không? Bentrentrude, Bentzrude, Bensrude? Một người của họ là Mục sư, tôi cho là, Einar, hay là Ined? Iver, Iver. Anh bạn to lớn, bạn tốt và bạn ấy là... Tôi hy vọng... Gì? Iver Bentenrude. Hay, hay, hay, tôi đứng đây nói về bạn ấy và bạn ấy đây đang đứng, lắng nghe tôi. Tôi ngưng nói về việc đó thì tốt hơn, ngay bây giờ. Phải rồi.
10
Ba và mẹ của anh đã chết, phải không, Anh Bentenrude? Cả hai người. Tôi không bao giờ quên những người Na-Uy đó. Tôi ở trong nhà anh ấy, tư thất của anh ấy ngoài đó. Và tôi đang ở lại đó chừng một vài ngày tại một chỗ nhỏ, Ground Birch. Có phải không? Và người mẹ cùng với cha của Bentenrude, những người Na-Uy quen thuộc. Tôi... Đúng thế không? Hay là người Thụy-Điển? Một trong những nước Bắc Âu... người Na-Uy. Trong ngôi nhà ở đó người bố đi lên cái kho nhỏ lấy xuống — được những món đồ gì đó. Và người mẹ đang ngồi nơi cửa sổ, quư vị biết, rồi bà ấy đang kéo rèm cửa lại, nhìn xem ông ấy đi đến.
11
Lát sau, ông ấy đến, đi tới, quý vị biết. Và ông ấy — đã xách một thùng kèm theo vài gói nhỏ nơi tay. Người mẹ đã thấy ông tới. Và ở đây bà đã đi tới gặp ông ấy, quý vị biết rồi. Bà ấy cầm vài gói và vỗ nhẹ vào lưng ông ấy, quý vị biết đấy. Và ở đây họ đi sánh đôi, 2 người đi ngang qua. Ồ, tôi chỉ giơ tay lên và khóc. Tôi đã nghĩ, “Điều đó chẳng đẹp sao?”
Và hôm sau chúng tôi có lễ ẩm thực bởi vì tất cả con cái họ tiến vào và chúng có đủ mọi món cho bữa ăn tối. Và quý vị biết, lúc đó là 12 giờ. Vậy là chúng tôi có một bữa tối thú vị bày ra đó, và tôi muốn nói chuyện với cặp vợ chồng già ấy mà đành chịu. Và tôi - tôi không nghĩ họ có thể nói 1 từ tiếng Anh. Và tôi biết nói một từ của người Na-Uy.
12
Vì vậy chúng tôi không thể ra dấu với nhau. Có người đến và thông dịch cho tôi. Tôi nói. “Anh biết đấy, một trong những ngày nầy khi mà tôi băng qua con sông, tiến đến những con đường vinh hiển, tôi mong gặp một người Na-Uy đẹp trai cùng với người phụ nữ Na-Uy thon thả xinh đẹp, tươi trẻ, không bao giờ già đi. Và tôi sẽ nói, 'Tôi có quen biết đôi bạn không nhỉ?' Họ nói, 'Ồ, có mà, Anh Branham. Anh biết tôi. Có bữa chúng tôi đã cho anh ăn ngỗng trời ở cái bàn lúc chúng ta còn ở dưới trái đất.'” Và tôi nghe là cả hai người họ đã đi về nhà nơi thiên đàng đó. Lời cầu nguyện của tôi là Chúa cho linh hồn quý báu của họ yên nghỉ trong sự thái an.
Vậy, buổi sáng nay chúng tôi đã tiết lộ, và Mục sư quá tử tế để cho chúng ta chút thì giờ này giới thiệu, hầu như với buổi nhóm. Và thường thường tôi không giảng suốt, khi tôi khởi sự giảng, hết 6 giờ hoặc gần như thế. Tôi thường để ra khoảng chừng, sau 4 đến 6 giờ giảng, nhiều hoặc ít hơn. Vậy họ... Nhưng sáng nay chúng ta sẽ mất khoảng 30 phút chỉ để giới thiệu.
13
Rồi thế nầy... bởi vì quý vị cần phải được về nhà, và ăn, rồi lại đến vào 2 giờ 30. Có bao nhiêu người đang đợi để được cầu nguyện suốt thời gian những buổi nhóm nầy? Hãy cho thấy những bàn tay quý vị, khắp toà nhà. Được rồi.
Vậy, nếu có bất cứ người nào, quý vị nhớ nó sẽ thật là nhanh. Chúng ta làm nhanh vào, nhanh ra. Chúng tôi sẽ tiếp tục đến Dawson. Và như vậy, quý vị sắp xếp họ ở đây buổi chiều nay. 2 giờ 30 là lúc buổi nhóm bắt đầu? Ồ, cho họ ở đây trước 15 phút, khoảng chừng như thế. Và con trai tôi phía sau đó sẽ đến cho họ những thẻ cầu nguyện, người nào mà cần đến. Và thế thì chúng ta sẽ không có, giống như một sân vận động. Mọi người sẽ cứ tiến lên khi các số của họ được gọi và theo đó chúng tôi cầu nguyện cho họ.
14
Và bây giờ, nếu quý vị có những người lân cận nào mà muốn được cầu thay, quý vị đưa họ đến sớm chiều nay để nhận được một thẻ cầu nguyện.
Bây giờ, trước khi chúng ta tiến đến với Lời này, hãy tiến đến với Đấng Tác giả của Lời bằng cách cầu nguyện, trong khi chúng ta cúi đầu.
Lạy Đức Chúa Trời thánh khiết và nhân từ, chúng con đi đến trong sự Hiện diện Ngài theo đường lối của lời cầu nguyện nhân Danh Chúa Jêsus, Con hiển vinh và quý báu của Đức Chúa Trời. Vì chúng con được dạy trong lời Thánh Kinh, rằng Ngài phán với chúng con nếu chúng con cầu xin Cha điều gì trong Danh Ngài, điều ấy sẽ được nhậm.
Vậy, nếu chúng con sẽ đi đến nhân danh hội thánh đáng yêu nầy, hoặc nhân danh vị Mục sư, hoặc nhân danh đất nước nầy, điều ấy hẳn sẽ làm cho chúng con không ích lợi gì. Và chúng con hẳn sẽ — chúng con sẽ không có đức tin để lời cầu nguyện của chúng con được đáp lời. Nhưng khi chúng con đến trong Danh Đức Chúa Jêsus đầy đủ mọi sự đó, chúng con có sự bảo đảm rằng Chúa sẽ ban cho chúng con điều gì chúng con cầu xin.
15
Bởi đó, chúng con cân nhắc lời cầu nguyện của mình để thấy nếu chúng con định cầu xin điều gì không đúng, để thấy nếu chúng con sẽ là cớ vấp phạm gì với việc chúng con đến đây, hoặc việc cầu xin của chúng con, hay động cơ chúng con hẳn có trong việc cầu xin về những điều như thế. Vậy chúng con cầu nguyện, Chúa ơi, rằng Chúa rà soát tấm lòng chúng con. Để chúng con đứng trong sự Hiện diện thánh của Ngài trong đền tạm nầy, biết rằng chúng con là 'dân bị trói buộc đời đời' (we are eternity bound people*), với đầu chúng con cúi xuống tận cát bụi từ khi mà Chúa đã nhận lấy chúng con.
Và chúng con đang tin một cách nghiêm trang rằng ngày nào đó Ngài sẽ sai Chúa Jêsus đến. Và chúng con sẽ được cất lên khỏi thân thể cát bụi nầy đến với một thân thể được tạo giống như vào với thân thể vinh hiển của chính Ngài, nơi đó sẽ không còn việc cầu nguyện cho người đau nữa. Sẽ không có cả những buổi tối nhóm cầu nguyện cho kẻ hư mất, nhưng kẻ đã được cứu chuộc sẽ ở trong Thành phố và sẽ bước đi trong Sự Sáng mãi mãi.
16
Ôi, tấm lòng chúng con ngóng mong về đó. Nhưng trong lúc ban ngày và chúng con có cơ hội này, chúng con đang nương cậy vào Chúa, Chúa ơi, về sự dẫn dắt Thiêng liêng cùng với lòng thương xót của Chúa. Và chúng con tin chắc rằng Chúa sẽ cho thành phố nhỏ nầy một sự thức tỉnh lớn với hiện thực của Đấng Christ ở giữa chúng con còn đến hôm nay, sau 2.000 năm kể từ khi Ngài bị đóng đinh, mà Ngài không chết, nhưng Ngài còn sống đời đời mãi mãi.
Chúng con cầu nguyện, Chúa ơi, rằng Chúa sẽ để cho những lời Thánh Kinh được ứng nghiệm, mà đã được phán với các môn đồ, lúc Chúa phán, “Khi các ngươi vào một thành, hãy chữa lành người đau ở trong thành đó.” Con cầu nguyện, Chúa ơi, để tất cả kẻ bệnh tật đầy tội lỗ, để họ sẽ được chữa lành trước hết, và rồi thì, tất cả kẻ đau về thể xác sẽ được chữa lành.
17
Và cầu mong có một sự phục hưng quét vào thung lũng nhỏ nầy đây, để gây nên một sự đói và khát như thế. Vì điều đó được chép, “Các ngươi là muối của đất, và nếu đất... hay muối mất vị mặn của nó, thì chẳng dùng chi được nữa; nhưng bị quăng dưới chân người, bị chà đạp dưới chân.”
Nhưng mà, Chúa ơi, chúng con cầu nguyện Chúa sẽ đặt Đấng Christ vào đời sống chúng con để người ta sẽ khát khao về Ngài. Để Ngài là trung tâm của sức hấp dẫn, Chúa ơi. Và chúng con sẽ ca ngợi Ngài về điều đó trong sự khiêm nhượng và cúi đầu trong sự nhu mì, dâng cho Ngài tất cả sự ngợi khen.
Xin ban phước cho Mục sư ở đây, và những Mục sư đang phụ tá, mỗi một hội thánh trong thành phố và ở khắp cộng đồng, tất cả những thuộc viên của từng hội thánh. Xin cho chúng con đồng tâm tình đồng một lòng và thấy sự vinh hiển của Chúa đã sống lại của chúng con. Chúng con cầu xin trong Danh Ngài và vì sự vinh hiển của Ngài. A-men!
18
Chỉ bằng cách này — của việc mở đầu buổi nhóm, tôi muốn nói là chúng ta đến mỗi ngày, cứ thực hiện chiến dịch nhỏ này. Bất cứ vấn đề gì, quý vị có thể hỏi Anh Sothmann. Và hẳn anh ấy có thể hướng dẫn quý vị, anh ấy, và các vị Mục sư.
Và bây giờ, những vấn đề quan điểm tôn giáo, tôi không cố gắng trả lời bởi vì đó là Mục sư. Quý vị hiểu không? Chúng ta... đúng ra tôi có thể được làm quen với từng hội thánh và... Mục sư của họ là người của Đức Chúa Trời. Ông ấy đã hướng dẫn họ điều này một cách an toàn, vậy ông có thể lo liệu với họ. Quí vị hiểu không?
Vậy lúc này, hãy đến, vững tin. Có lẽ, có thể là vào buổi nhóm kế tiếp hoặc như vậy, họ có thể là những người bên ngoài mà - mà ở bên ngoài những lĩnh vực của người Ngũ tuần và Phúc âm Toàn vẹn. Và chúng ta cần khẳng định, biết rõ chúng ta đứng ở đâu. Bởi vì không ai có thể bước đi mà không biết chắc mình đang đi đâu. Hiểu không? Chúng - chúng ta biết mình đứng ở đâu, bởi vì chúng ta đang bước đi với lời Kinh thánh, tin rằng Chúa giữ gìn từng Lời và làm nó trở thành thật. Hiểu không? Nếu quý vị không tin đó, thế thì chúng ta không thể — chúng ta không thể bước đi với Chúa.
19
Và nay, mỗi ngày, mỗi... trước mỗi buổi nhóm, các chàng trai sẽ tiến xuống và phát... tức là Billy, thường là Leo và Gene, và một đôi bạn cùng cộng tác — đi theo trong những chiến dịch lớn, và họ cũng giúp phát thẻ.
Nhưng lần nầy con trai tôi đi theo, và anh ấy sẽ phát thẻ cầu nguyện cho quý vị chừng một giờ trước mỗi buổi nhóm như vậy chúng tôi sẽ không cản trở — những người đang tiến vào để — nghe buổi nhóm, việc mở đầu các buổi nhóm vân vân.
20
Bây giờ, nếu quý vị giữ một sổ ghi chép Kinh Thánh về những gì đôi khi các Mục sư đọc, tôi muốn đọc để quý vị lật ra Tân Ước, Sách của Thánh Giăng, chương 12 và câu thứ 32, cho một sự mở đầu. Và từ đây tôi ước chi kéo đề tài nầy thành một nội dung. Chúa Jêsus đang phán. Ồ, hẳn tôi thích nghe Ngài nói. Chỉ... tôi biết tất cả chúng ta đang đói khát về điều ấy.
Còn Ta, khi Ta bị treo lên khỏi đất, sẽ kéo mọi người đến cùng Ta.
Bây giờ, chúng ta có một đoản ca ở các Tiểu Bang, chúng ta hát bài đó, “Giá như tôi được treo bên Ngài.” Giờ này, tôi muốn nói về đề tài “Đường Lối Sắm Sẵn Của Đức Chúa Trời.” Đức Chúa Trời có một đường lối sắm sẵn.
21
Hiện tại, con người nói chung về đời này cố gắng làm gì đó để đạt được một cái gì đó. Anh - anh ta muốn tự mình làm điều đó. Tôi... tiếc là nó đã được dựng nên theo cách đó, mà loài người thì đúng là cách đó. Con người cố gắng làm điều gì đó để tạo một thành tích cho chính mình.
Ngày hôm qua khi tôi đang tiến lên dọc theo các xa lộ, tôi đã qua hết 2 thành phố lớn ở bên dưới đây, Calgary và - và Edmonton. Và tôi đang nói với con trai tôi khi tôi đi vào để mua xăng. Khi tôi nhìn vào máy bơm và nó cho biết, “39 xu 1 ga-lông.” Tôi nói, “Ba không hiểu họ làm điều đó thế nào.”
22
Chúng tôi trả chừng 35 xu 1 ga-lông cho xăng nầy trong các Tiển Bang [bên Mỹ], và họ chở nó lên [Canada] đây. Thay vì 1 ga-lông 4 lít Anh, 39 xu cho quý vị 1 ga-lông 5 lít. Bởi đó, họ có thể bán theo cách lên trên các [vùng] thảo nguyên ở [miền Tây Canada*] đây, rẻ hơn quý vị bán nó ở nước Mỹ, và nó còn được vận chuyển lên đây, từ Hoa Kỳ. Chính phủ mua nó, và thế thì người tiêu thụ bán nó. Dĩ nhiên, lúc ấy chính phủ thu thuế lại từ nơi người tiêu thụ, về với chính phủ.
Và Billy nói, với tôi, “Làm như thế có vẻ hay, hả ba?” Tôi nói, “Phải, chúng ta thấy rằng họ có tiến triển tốt hơn chúng ta.”
Vậy, nếu quý vị để ý, tôi ước gì nói điều này về Canada. Tôi tin nếu Chúa Jêsus đợi chờ để nói, 50 năm, là đất nước nầy sẽ dẫn đầu các nước trên thế giới. Đây sẽ là quốc gia ngoại hạng của thế giới, nếu Chúa Jêsus đến trễ. Bởi vì ấy là chính phủ bọc sắt của quý vị (Thấy rõ?) cùng với — những thứ, nguồn tài nguyên thiên nhiên mà quý vị có để từ đó xây dựng.
23
Hiện tại, những vùng đất của quý vị được trải rộng với dầu và những khoáng sản, và — những dải núi của quý vị thì đầy vàng, bạc, và uranium, hợp chất ka-li, bất cứ thứ gì nữa. Quý vị có... quý vị thì lớn như gấp 1, 2, 3 lần Hoa Kỳ, tại Canada.
Còn trong thành phố, tức là trong Tiểu Bang New York, họ có hơn 296.000 người trong Tiểu Bang New York, hơn Canada có trong toàn Quốc gia. Quý vị đã được ở đây để nhanh chóng làm ra; chỉ có điều là quý vị không đông dân. Và đó là một ân sủng.
Đến khi dân số, người ta bắt đầu tụ hợp với nhau, tội lỗi phát sinh. Sáng nay khi chúng tôi đang ăn tại trạm xe buýt, tôi và con trai, anh ấy nói, “Ba, con thích sống ở đây.”
“Ồ,” tôi nói, “ai mà chẳng thích?” Thấy không? Đây là một nơi lý tưởng. Có lẽ quý vị không nhận rõ ra điều đó.
24
Nhiều người như quý bà quý cô, nhiều lúc, mong ước về các thành phố lớn. Và thế... Đừng bao giờ mong ước điều đó. Ôi, chào. Nhận nơi này bất cứ lúc nào. Ở đây là nơi để con cái quý vị lớn lên. Ở đây là nơi quý vị có thể dâng tặng nhiều cho con cái của mình, thêm nữa cho con cái của quý vị, thêm nữa cho chính mình, hơn bất cứ nơi nào mà tôi biết.
Đồng tiền của quý vị có giá trị cao nhất, hoặc là cao, nếu không phải là cao hơn bất cứ nước nào khác trên thế giới. Tại sao? Bởi vì quý vị trồng lúa mì đó. Chính phủ thu mua nó rồi bán nó cho quý vị, và phải trả tiền mặt.
Hiện nay, ở Hoa Kỳ, nông dân trồng lúa mì. Chính phủ trả cho anh ta trích từ ngân quỹ của chính phủ, rồi thì thu lúa đó, và xuất nó tới các nước khác. Và họ không bao giờ thanh toán. Một số đó đang còn nợ hàng trăm năm và không bao giờ thanh toán. Và ấy là việc xuất ra bởi ngân quỹ chính phủ, việc ấy làm thâm thủng quốc gia. Và chẳng bao lâu nó lâm vào suy thoái. Tất cả là như thế.
25
Và nay, chúng tôi không còn nguồn tài nguyên thiên nhiên nữa. Quý vị hưởng dồi dào nguồn tài nguyên thiên nhiên, bởi vì nếu quý vị và tôi là... Tôi đang bán gạo cho quý vị thay cho lúa mì, nhưng khi mà tôi xuất gạo ra, lúc ấy thế nào? Thấy không?
Vậy thì, quý vị có nguồn tài nguyên thiên nhiên, như vậy quý vị sống còn hơn bất cứ nơi nào trên thế giới. Như vậy quý vị là một nước phát triển, đang tiếp-tục tiến tới. Và tôi nói, “Tôi có một bé trai 5 tuổi.” Tôi nói, “Một người Canađa ở đây, với bé trai 5 tuổi của anh ta, có thể nói, 'Con ơi, ba nuôi con lớn lên ở đây trong một đất nước là nơi có một tương lai huy hoàng với quốc gia nầy.'” Tôi nói, tiếp đó, “Người ấy có thể cung cấp cho nó nữa, cho con mình trong một lập trường dân tộc, hơn người Mỹ có thể, hoặc các Tiểu Bang có thể, với một cậu con trai ở đó. Bởi vì con có được ở đây mộ tnền tảng ở đây, điều gì đó đang hứa hẹn như thế,” vân vân.
Vậy, nhưng nếu nước Nga đến với Hoa Kỳ (là một trong các nước đang dẫn đầu của thế giới phương Tây), họ hẳn sẽ không muốn thổi phồng điều đó. Họ có thể làm điều đó, nếu họ muốn ngay lúc này, hoặc chúng ta hẳn có thể bành trướng đó. Nhưng họ sẽ không bao giờ làm điều đó. Bởi vì họ hẳn sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ. Họ muốn sự giàu mạnh của đất nước. Bởi vậy, họ sẽ cố gắng để gây mê.
26
Và một điều, tôi không nghĩ cuộc chiến sẽ là chiến tranh tên lửa. Nhưng tôi nghĩ đó sẽ là một cuộc chiến thuộc linh, điều đó sẽ xâm nhập và cứ nắm giữ hết đất nước này và ru họ ngủ, cho tới khi họ đi vào và nắm giữ. Phải, nếu họ nắm giữ ở đó và lấy Hoa Kỳ, Canađa là một chuyện nhỏ đối với họ.
Bởi vậy, không có gì thực sự trên đời này để chúng ta có thể xây dựng những hy vọng của mình (Thấy không?), vào bất cứ thành tựu nào mà chúng ta có thể cho trong thế gian nầy, bởi vì không có hy vọng cho nó. Chỉ có một hy vọng mà thôi; đó là Đấng Christ. Đúng.
27
Bởi vì nếu khoa học ngày nay, đang cố gắng để làm nên một cái gì đó thì sao? Một - một - một quả bom mà sẽ thả đi lên hoặc thế nào đó... đặt một người vào một phi thuyền và gởi anh ta lên nơi bầu trời. Nước Nga đã làm một chiêu, gần đây, ở phía bên kia thế giới. Họ đã đưa một người lên bầu trời, đã đưa một người lên nơi không gian.
Thê đấy, điều đó không có gì để thổi phồng. Chúng ta đã có một Người trong không gian suốt 2.000 năm: Jêsus Christ. Không phải chỉ đi một đỗi ngắn lên đấy và quay trở về, nhưng suốt con đường vào tới sự vinh hiển và trở lại với đội quân của các Thiên sứ để chăm sóc chúng ta.
Vì vậy chúng ta đã có một Người trong không gian suốt một thời gian dài. Nước Nga không có được điều gì trên chúng ta. Con người đó đã trở về để ở lại. Chúa Jêsus có thể đi bất cứ nơi đâu Ngài muốn. Vậy thì chúng ta... Chúng ta có thể nói điều này. Điều gì xảy ra nếu bây giờ, các anh em, chị em người Canađa của tôi, điều gì xe nếu hôm nay, khoa học ấy có thể hoàn thiện vài thứ để có thể đặt ra một ít món đồ điện tử ở cuối nông trại của một người, có thể bật nó lên, và mưa, đem mưa xuống từ bầu trời, hoặc bắn nó tan đi và làm cho mặt trời chiếu xuống, bất cứ cái nào quý vị cần? Như thế hẳn là một thành tựu ư? Ôi, chào.
28
Điều gì xảy ra nếu chúng ta có gì đó để họ có thể nói họ có thể làm cho một - một người mà — đang chết vì bệnh ung thư, trở lại được khỏe mạnh? Điều đó không hẳn là một thành tựu ư? Giống như vắc-xin Salk ngừa bại liệt vì viêm tủy sống cho trẻ em, nó đã đi khắp thế giới.
Nhưng nói thí dụ, nếu khoa học đã tìm ra điều này thì sao, một ít thuốc mà họ có thể để trong cái thìa, và có thể rót nó vào miệng của một ông già, hoặc một bà già 90 tuổi, và canh chừng — người bệnh này khoảng một phút, và thấy họ quay trở lại thành một ông và bà trẻ măng, với một dòng huyết mà sẽ không bao giờ già được, và một con người mà sẽ không hề chết?
Sao, những tiếng còi hẳn sẽ thổi lên. Các dân sẽ la lớn, “Khỏi chết rồi: Không còn tuổi già nữa, không còn cái chết nữa, chúng ta đã chiến thắng nó.” Sao, hẳn sẽ là điều này. Mọi người đang thử tìm điều đó suốt cội nguồn của, ồ, của văn chương, hay là văn hóa, học vấn, khoa học.
29
Điều gì khiến họ tìm kiếm như thế? Bởi vì điều ấy đang hiện hành ở nơi nào đó. Đó là lý do để họ đói khát về điều ấy. Như Đa-vít đã nói, “Khi vực gọi vực...”
Trước khi có thể là một vực sâu đang gọi, ở đó phải có một vực thẳm để đáp lại tiếng gọi ấy.
Trước khi có cái vây trên lưng một con cá, cần phải có cái nước cho nó bơi, hoặc nó chẳng có vây. Trước khi có một — cái cây mọc nơi đất, trước hết cần phải có đất, hoặc chẳng có cây nào.
Như tôi thường hay nói, trích dẫn nầy... Cách đây một thời gian ở phía dưới các Tiểu Bang, một bé trai đã được tìm thấy — tại trường học, đang gặm hết cục tẩy bút chì của nó. Và rồi mẹ của nó tìm thấy nó phía sau hành lang, đang ăn hết cái bàn đạp của chiếc xe đạp, một bàn đạp cao su.
30
Và họ đem đứa bé đến phòng khám để xét nghiệm, và khi họ đã làm, họ tìm thấy là thân thể bé bỏng của nó cần chất lưu huỳnh. Như vậy cho nên, lưu huỳnh có trong cao su. Và đó, khi nó đang tiếp tục ăn cao su, nó làm thỏa mãn cái thèm lưu huỳnh đó.
Nhưng ôi, để tôi nói thế nầy, trước khi có thể có sự thèm khát về lưu huỳnh ở đó, cần phải có chút lưu huỳnh ở nơi nào đó để đáp ứng với sự thèm khát ấy.
Và khi có nỗi khát khao trong lòng một con người để tìm một nơi an bình, để tìm một chỗ của sự toàn hảo, để tìm cảnh sống, tìm chốn này, suối nguồn của tuổi trẻ (nơi mà người già tắm và trẻ lại), thì đã có chốn ấy trước, hoặc loài người hẳn sẽ không bao giờ khát khao về điều đó.
31
Chúng ta nhóm lại ở đây trong buổi nhóm ngắn ngủi nầy để nói về sự Chữa lành Thiêng liêng [bằng phép lạ]. Đã có được một suối nguồn mở ra ở nơi nào đó hoặc quý vị hẳn sẽ không bao giờ khát khao về điều đó. Có gì đó trong lòng quý vị sáng hôm nay, nhiều người quý vị, nói với quý vị có một Đức Chúa Trời để có thể chữa lành như thế. Và chắc hẳn khát khao ấy có trong lòng quý vị, thì đã có một — vài dòng suối nơi nào đó để thỏa mãn nỗi khát khao ấy, hoặc quý vị hẳn không bao giờ có sự thèm thuồng đó.
Nói cách khác, trước khi có thể là có một tạo vật, cần phải có một đấng Tạo hóa để tạo nên sự kiến tạo này trong lòng quý vị. Tôi hy vọng rằng có ý nghĩa: một Đấng Tạo hóa tạo nên một tạo vật. Vậy trước hết tạo vật này cần phải có trước và rồi một đấng Tạo hóa khao khát về nó.
32
Vậy thì, con người nói chung đã cố gắng tìm điều đó qua khoa học. Nhưng nó cho thấy điều đó ở đó. Vậy, tại sao con người không cứ để mặc nó? Và họ đào xuống trong đất tìm những hóa thạch để bác bỏ chứng cớ nào đó và chứng minh một điều gì đó. Họ nắm bắt những nguyên tử của không khí rồi phá vỡ ra và được những phân tử và vân vân việc cố gắng — để chứng minh một cái gì đó.
Họ... Và vẫn làm những tên lửa nầy, mỗi lần họ cố tạo ra cái gì đó trong phạm vi khoa học, họ tự hủy diệt mình, cho thấy người đó cách xa Chúa hơn. Thay vì đang đi đến với thành tựu gần hơn với thành tựu, anh ta tự xô đẩy chính mình cách xa thành tựu.
33
Khi người ấy phát minh thuốc súng, giết anh em của mình. Khi người ấy phát minh một xe ô tô, khoa học, người ấy đã làm gì? Giết còn nhiều hơn thuốc súng làm nữa. Nay, con người tự mình đã có được một bom nguyên tử, một bom khinh khí. Đấy, con người tự lái mình xa cách Chúa hơn.
Trong vườn Ê-đen đã có 2 cây. Một trong số đó là Cây sự Sống, cây kia cây của chết chóc, tức là cây của kiến thức, miếng cắn thứ nhất nó đã làm, con người tự phân rẽ chính mình với Đấng Tạo dựng.
Và mỗi lần người ấy cắn vào cây khoa học và kiến thức đó, anh ta tự giết mình. Anh ta tự mình lái đi xa hơn. Tại sao con người chẳng đi về với Cây này? Đó là giải pháp duy nhất. Đi về đường lối Đức Chúa Trời đã làm cho con người lúc đầu tiên.
34
Vậy, suốt con đường con người nói chung đã cố gắng để tạo thành tích. Bây giờ, chúng ta nghĩ về Nimrod. Khi ông ta nghĩ về một lần Chúa đã hủy diệt thế gian bằng nước, hoàng tử của Babylôn nầy, ông nói, “Ta có thể đến gần điều đó (I can get by that*).” Đấy, ông ta đang cố gắng tìm điều gì đó. Đó là bản chất của ông ta. Con người làm như thế.
Anh ta chứng tỏ bản tính của mình khi A-đam đang cắn một miếng nơi cây biết điều thiện điều ác, đã chia rẽ chính mình với Chúa; ông cố gắng tự mình làm một đường về với Chúa bằng việc tự che đậy với lá cây vả: một sự tư tín, tự mình làm... Ông cố gắng tạo sự cứu rỗi mà không một sự giảng hòa giữa Chúa và người. Và chúng ta thấy là con người ngày nay cũng vẫn đang làm điều này: tham gia Giáo hội, ghi danh vào sổ sách, cố gắng tìm một đường lối bằng — việc nói một vài lời cầu nguyện một cách nhất định, hoặc lặp lại một đôi câu tín điều, đang thử tìm sự cứu rỗi mà không có sự đền tội. Quý vị không thể nào. Quý vị cần phải có được một sự chuộc tội lỗi. Và tội lỗi là bất tín. Không có tội lỗi khác ngoài bất tín.
35
Tôi thường hay nói là việc uống, vi phạm thông dâm, và việc chửi rủa không phải là tội. Đó là những việc tượng trưng của tội lỗi. Lý do bạn làm điều đó, bạn là một kẻ bất tín. Nhưng nếu bạn đã tin Chúa, bạn hẳn sẽ không làm như thế. Thấy rõ? Bạn hẳn có thể không làm điều đó, nếu bạn là một tín hữu.
Vậy, chúng ta thấy lúc ấy con người đã tự mình chia rẽ khỏi Chúa như thế và luôn luôn cố gắng vẫn cứ dùng cây biết điều thiện điều ác đó để được gần lại, và bao giờ cũng, tự làm cho mình cách xa hơn. Trước đó, chúng ta thấy Nimrod, bỗng nhiên về sau cố gắng xây cho ông ta một cái tháp, một tháp tôn giáo, để nếu Chúa có hủy diệt thế giới một lần nữa, ông ta sẽ làm gì? Ông ta hẳn sẽ leo lên và đem người phe mình đi lên trên dòng nước lũ. Lên trên cái — lên trên cái — cái tháp. Và ông ta hẳn được ở trên đó.
Họ đã đi đến thế nào... Trở nên thế nào với nó? Bằng tất cả thành tựu của mình, tạo cho chính mình một tên tuổi lẫy lừng, ông ta đã bị hư mất với cái tháp của mình.
36
Tiếp sau, có một người tên là vua Nê-bu-cát-nết-sa. Và ông ta nghĩ có thể xây dựng một thành phố, đặt khoa học này vào bên trong đó, những người làm việc rất giỏi của ông. Và ông làm gì? Ông dựng lên một bức tường bao quanh thành phố không tên nầy gọi là Babylôn, để họ có thể tiến hành một cuộc đua xe ngựa trên mặt thành.
Những cổng thành... Tôi nghĩ chúng rộng 70 phít* [21 Mét]. Và chúng lớn đến nỗi nó được bố trí gần 1 trung đội binh lính để hạ mở cổng thành. Không ai có thể tiến vào đó.
Và ngay khi ông nghĩ mình đã có thành tích gì đó, ông ta chỉ sa đọa vào tội lỗi còn hơn thế nữa.
37
Và khi một Giáo hội bắt đầu nghĩ như thế bởi vì chúng ta là như thế nào đó, “Chúng ta là Giáo hội lớn. Chúng ta có nhà thờ to,” họ để cho dân mình buông lơi với tội lỗi, sự vô tín: “Thời kỳ phép lạ qua rồi. Chúng ta không còn cần điều đó nữa.” Ngay khi ông ta nghĩ là mình làm xong điều này, đã tạo một thành tích, thay vì việc đi đến và làm theo đường lối định sẵn của Chúa cho nó, ông ta cố tìm một đường lối nào đó bằng chính mình, để có thể nói, “Ta làm xong điều này.”
Con người nói chung không thể được cứu bởi một việc mà anh ta làm. Sự cứu rỗi là bởi ân điển, không phải bởi việc làm, nhưng bằng ân sủng. Ấy là gì đó mà Chúa cho quý vị.
Vậy, chúng ta thấy là Nê-bu-cát-nết-sa, ngay khi ông thấy là mình đã tạo một thành tích lớn. Một hôm ông bước ra nơi cổng vòm và nói, “Xem thử mình đã làm xong cái gì.” Và Đức Chúa Trời thay đổi lòng dạ của ông và đã làm cho ông ta thành một con thú nơi cánh đồng.
38
Cháu trai của ông ta tiến vào... lúc... Bên-xát-sa, ấy là cháu nội của Nê-bu-cát-nết-sa. Và ông đó đã thâu tóm những gì từ ông nội mình, tổ chức lớn này hoặc có thể bất cứ là gì, mà tiên phụ của ông đã làm ra. Và ông đã sống xa hoa nơi đó.
Mà nhiều Giáo hội chúng ta ngày nay ấy, nhờ vào nền tảng của những người cải chánh vĩ đại vào thuở ban đầu đã tạo được một Giáo hội và... Chúng ta cố gắng để đi vào trong một, chỉ là một xã hội, thay vì một chương trình cứu rỗi linh hồn, vào để nói, “Chúng - chúng tôi là... thuộc về một Giáo hội thế đấy. Chúng tôi là những thuộc viên của một Giáo hội thế đấy.” Như thế không có một việc để làm với sự cứu rỗi. Sự cứu rỗi là một sự sanh lại nên mới mà đến bởi dòng Huyết của Jêsus Christ để làm sạch chúng ta khỏi mọi sự bất tín và biệt riêng chúng ta như dân dành riêng với Chúa.
Sự cứu rỗi, không phải là gì đó mà chúng ta đã thành tựu. Và chúng ta chỉ làm... mà thôi. Phải, chúng ta chỉ xử sự như đồ ngốc, tưởng rằng chúng ta hẳn có thể làm được.
39
Vậy, lưu ý. Khi Bên-xát-sa nghĩ ông ta đã có tất cả mọi thứ dưới sự kiểm soát của mình, lúc ấy ông bắt đầu nhạo báng những người và vật thánh của Chúa Toàn năng. Ông ta đã dùng một số bình thánh để uống rượu, và để làm — nói những câu cợt nhã về một số người chúng ta, giống như một số kẻ đương đại chúng ta ngày nay, đang làm cho vui bằng những tài vật thánh của Chúa.
Nói, “Họ là một đám Thánh quá máu. Họ - họ không biết họ đang làm cái gì. Họ là ông A hay B nào đó.” Quý vị biết, chúng ta ngày nay phần nào hầu như cũng đã dự một bữa tiệc Bên-xát-sa trên đời, làm vui cho mọi người, nói, “Họ là những kẻ cuồng tín, những người sùng đạo kỳ quặc. Chúng ta sẽ không tự liên kết với họ.”
40
Họ nghĩ họ được an toàn phía sau bức tường nầy. Nhưng quý vị biết, Đức Chúa Trời có thể nhìn xuống từ phía trên. Tôi hy vọng không làm chói tai quý vị, la hét vào quý vị, bởi vì tôi thường hay nói trong các thính phòng rộng lớn. Tôi lui lại một chút. Thấy không?
Vậy, khi ông ta tưởng mình đã có được điều gì đó, lúc ấy Đức Chúa Trời giáng xuống và hủy diệt nhà hát của ông ta như Ngài đã làm với Bên-xát-sa.
Hoa Kỳ yêu dấu của châu Mỹ chúng ta ơi, chúng ta nghĩ chúng ta hẳn có thể thành tựu gì đó, là hậu tự của nước Anh từ nữ hoàng của biển cả. Chúng ta làm gì? Chúng ta đóng một con tàu. Và chúng ta nói, “Tàu đó không thể bị chìm.” Nó đã được gọi là Titanic. Chúng ta nghĩ chúng ta đã làm được gì đó. Chúng ta đã có thành tựu gì đó trong sự hoạt động tàu bè, mà không ai có thể nhúng tay vào đó. Chúng ta đã làm một cái gì đó.
41
Nhưng trên hành trình của nó băng qua biển cả, Đức Chúa Trời với bàn tay đầy quyền năng của Ngài, đã cho thấy rằng cái mà con người cố gắng làm sẽ đắm chìm và thất bại. Ngài đã đánh chìm nó.
Người Pháp, tiếp tục phòng tuyến Ma-ri-nô, mặc dù họ không còn chiến tranh nữa sau Thế Chiến thứ nhất, sau Canađa, và Hoa Kỳ, vân vân, đã đi qua và dồn người Đức lại. Họ đã làm chiến lũy Siegfried. Và khi họ đã làm (tôi tin nó đã được gọi là chiến lũy Maginot) họ - họ dàn ra những khẩu pháo, đối phó qua hết sông Rhine, vào hết trong nước Đức, và cho biết, “Nếu người Đức lại có lúc bước vào với chúng tôi, chúng tôi buộc phải mạnh tay.”
Nhưng Adolf Hitler bước vòng ngay phía sau họ, đã chiếm giữ nó. Họ đã làm gì? Đã cố gắng để sống trong tội lỗi. Đàn bà, rượu, cùng với thời đại. Chúa thì không thử được. Không được bội nghịch, Chúa thì không thử được. Bất cứ thứ gì một người (hoặc một nước) gieo như vậy họ sẽ gặt: những cá nhân hoặc với những đất nước.
42
Và chúng ta phải giữ gìn điều đó nơi tâm trí. Trong khi chúng ta tin hết lòng, rằng Chúa đang thăm viếng chúng ta lúc này vào một dịp đặc biệt để được cùng nhau ở Grande Prairie đây. Giữ như thế trong tâm trí. Chúa không làm bất cứ điều gì chỉ dành cho huyền thuyết. Ngài đã có một mục đích khi làm những...?... nầy. Ngài đã có điều này trong tâm trí Ngài để Ngài cố gắng làm. Nếu chúng ta chỉ có thể thấy điều gì Ngài đang làm mà thôi, hãy tìm ý chỉ của Ngài... Chúng ta hẳn nên dành một ít thì giờ và cầu nguyện, thấy được Cha chúng ta đang cố gắng để làm gì.
Vậy, chúng ta thấy lúc ấy ngay lập tức phía sau chiến lũy Siegfried — hoặc phòng tuyến Maginot, người Đức lúc ấy đã dựng cho họ một chiến lũy khác. Tôi tin nó được gọi là Siegfried, một trong số đó; nó có thể đối đầu. Nhưng họ nói, “Chúng — ta — sẽ củng cố chính chúng ta ở nơi đây và đặt tất cả những — khí — tài của chúng ta dưới tầng hầm.”
43
Và - người dân nước Đức kỳ diệu đã chấp nhận Adolf Hitler, kẻ độc tài, và họ đã đặt lòng trung thành vào con người đó... Tôi vừa rời khỏi nước Đức mới gần đây. Điều nước Đức cần nhất là sự lãnh đạo. Tôi đã nói, “Hãy nhìn xem các bạn đã làm xong điều gì bằng việc đặt lòng trung thành của mình vào một người có quyền hành tuyệt đối. Cha thì lên đường tới bên kia nơi — một phiến vùng, mẹ ở bên dưới đây, chị làm việc một nơi nào khác, anh bị giết, và nhìn xem các bạn đã ở đâu. Các bạn là dân tộc cao quý nhưng các bạn đã đặt lòng trung của mình vào nhân vật sai lầm. Hãy lấy lại lòng trung nghĩa đó rồi đặt nó vào Jêsus Christ và xem nơi mà các bạn vượt thoát.” Dân tộc cao quý nhưng đang đặt lòng trung kiên của họ trong chỗ sai lầm...
Hãy để chúng ta không bị thấy là phạm tội về điều đó. Để chúng ta đặt lòng trung thành của mình vào Jêsus Christ. Như Eddie Perronet đã la hét trong thời của mình...
Ngợi Danh Jêsus vinh hiển quyền oai,
Các thiên thần sấp trước Ngài,
Cung hiến vương miện tôn Christ lên Ngai,
Tung hô Danh Chúa quyền oai.
Ở đó có chúng ta.
Nương trên Christ, như tảng Đá khối;
Các chỗ đứng khác dường cát lún thôi.
Các nước đang tan rã, I-sơ-ra-ên thức giấc... [Băng trống. - Bt]
Những dấu hiệu mà các đấng tiên tri nói trước;
Thời kỳ Ngoại bang được tính, với những nỗi kinh khiếp ngổn ngang;
Hãy quay lại, Ôi hỡi dân tan lạc, trở lại nơi của chính mình.
44
Chúng ta ở kỳ cuối cùng. Hãy tìm biết ý của Cha chúng ta, là về công việc của Cha chúng ta, cố gắng không tạo một tên tuổi cho chính chúng ta.
Chúng ta tìm điều ấy giữa những nhà Truyền bá Phúc âm, những nhà Truyền bá Phúc âm lớn, đôi khi họ cảm thấy họ quá to lớn để đến với các nhà thờ nhỏ cùng với đồ đạc bé nhỏ: một tên tuổi lớn. Chỉ có một danh lớn giữa vòng các tín hữu Cơ-đốc mà thôi; đó là Danh Jêsus Christ, mà ngày nào đó mọi đầu gối sẽ quỳ xuống hướng về và mọi lưỡi sẽ xưng nhận. Đó là đại Danh ở giữa chúng ta: Jêsus Christ.
Nhưng chúng ta tìm thấy điều ấy... Titanic của chúng ta đã chìm. Phòng tuyến Maginot của Hitler, hay là chiến lũy Siegfried, bất cứ là gì đó, nó đã bị dẹp tan thành từng mảnh. Chúng ta tự tìm thấy cái gì lúc ấy ở cuối con đường? Những thành quả của chúng ta thì không tốt. Vậy tại sao phỉnh phờ với họ? Chúng ta hãy tìm thấy Đức Chúa Trời có một đường lối cùng với một thành quả không.
45
Khi Đức Chúa Trời sắp sửa hủy diệt thế gian một lần bởi cớ tội lỗi cùng với sự gian ác của nó, Nô-ê với Chúa đã đóng một con thuyền lớn. Chúng ta không mong cố gắng tạo bất cứ thành tích gì. Bởi vì không có gì để chúng ta tạo thành tích theo lối nầy. Chúng ta chỉ tiếp nhận những gì đã thành tựu rồi. Chúa truyền Nô-ê đóng một cái thuyền để cứu đời, nếu họ sẵn lòng tin điều đó. Nhưng Chúa đã biết họ sẽ không được cứu, như vậy Ngài làm nó chỉ dài bấy nhiêu cubít. Như Ngài đã làm trong những ngày của Nô-ê, Ngài đã hứa làm vào lúc đến của Con người. Ngài đã ban một Tin lành. Không phải nó đi ra để cho các ông các bà chồng chất với tội lỗi và tiến vào trong Vương quốc Đức Chúa Trời. Nó thì chật hẹp, nhưng ấy là đường lối.
46
Ngài biết hẳn ai sẽ tiến vào. Nhưng ấy là đường lối sắm sẵn của Ngài. Tất cả đã nghe Nô-ê đó, đang đứng trong cửa đó và giảng sự phán xét... Đôi lúc điều đó nghe như cực đoan, và luôn luôn có, với lòng vô tín. Nhưng nỗi vô tín không ngăn được Chúa. Vô tín chỉ chặn lại những kẻ bất tín mà thôi. Điều đó không dừng lại...
Quý vị không thể dừng mặt trời lại khỏi chiếu sáng với sự vô tín. Và hẳn quý vị không thể dừng lại chương trình của Chúa với nông nỗi vô tín của quý vị. Giăng Báp-tít nói, “Đức Chúa Trời có thể dùng những viên đá nầy để nuôi lớn đàn trẻ thành Áp-ra-ham.” Thấy rõ? Lời Chúa đã phán; đã được ứng nghiệm. Thấy ra? Một số người sẽ nghe Lời ấy. Một số người sắp sửa được phúc lợi của Lời ấy. Chúng ta tất cả là những người với lương tâm không bị ràng buộc, có thể làm việc chọn lựa của mình.
47
Với lại nhìn xem đã xảy ra thế nào trong thời Nô-ê. Tất cả điều đã nghe đều bị gọi là cuồng tín. Họ đã làm trò đùa về ông ở trên đồi, đang đóng thuyền nầy, và nước đã không hề hạ xuống. Và khoa học có thể đến với ông rồi nói, “Nước ở đâu? Cho tôi thấy nó ở đâu.” Nhưng chương trình của Chúa không bao giờ nhờ vào những người trần xác thịt. Ấy là đức tin nơi Lời Ngài. Đó là đường lối sắm sẵn của Đức Chúa Trời; giữ vững Lời Ngài về điều đó; tin Lời đó, điều gì đó mà quý vị không thể chứng minh một cách khoa học.
Nô-ê nói, “Tôi không thể nói với quý vị ở đâu có nước, nhưng Chúa đã phán với tôi nó sắp sửa tới. Như thế là đủ tốt cho tôi.” Vậy ông đã đóng con thuyền và đã sẵn sàng về điều đó.
48
Khi dân I-sơ-ra-ên sống trong cảnh nô lệ phía dưới Ai-cập, môt hôm, đã có người tên là Môi-se, là người đang chăn cừu, phía sau sa mạc, một tiên-tri lánh nạn. Ông đã thấy một bụi gai đang cháy. Và ông đi lên với tất cả tri thức hẳn đã được ban cho ông: Ông đã có thể giảng dạy người Ai-cập sự khôn ngoan...
Chúa đã gọi ông đi trở xuống, nơi ông đã lâm vào sự thất bại, và trong sự cố gắng đạt thành tíc bởi chính mình ông đã giết một người Ai-cập, nghĩ, “Chắc chắn rồi, ta là người giải cứu ấy đây.” Nhưng quý vị thấy, khi chúng ta đi trong đường lối riêng của mình, cố làm bất cứ việc gì theo cách riêng của mình, thì chúng ta ở ngoài chương trình của Chúa. Chúng ta cần phải nhận lấy Lời Ngài và ở lại ngay với Lời đó, chúng ta có thể thấy có phải là Lời đó hay là không. Trường hợp Đó xét thấy đúng hoặc không, ở lại với Lời Ngài. Ấy là điều gì đó đã thành tựu rồi, bởi vì Chúa thì vô hạn.
49
Ngài không thể thất bại. Có vẻ buồn cười thế nào không quan trọng, và dường như không thật làm sao, điều ấy đã định để có thật. Bởi vì Ngài - Ngài vô sở bất tại, toàn tri, vô hạn. Và Ngài... Mọi Lời đều toàn mỹ. Ngài không thể thay đổi chương trình của Ngài.
Tôi hẳn có thể thay đổi mình; quý vị có thể thay đổi về phần quý vị. Tôi có thể nói gì đó, rồi phải đính chính lại. Tôi là một người. Quý vị là đàn ông và đàn bà. Nhưng Chúa là vô hạn, Ngài không thể làm một quyết định khác về điều ấy. Ngài đã đi đến chỗ dừng với quyết định đầu tiên của Ngài, bởi vì mọi quyết định đều toàn hảo.
Đấy, chúng ta thì hữu hạn. Chúng ta có thể nói, “Phải, tôi - tôi - tôi đã sai.” Nhưng Ngài là Đức Chúa Trời và không thể sai.
Vậy hành động gì mà Ngài đã làm trên... Nếu Ngài đã xuất hiện tại một thời điểm để cứu một người, và Ngài cứu người đó trên một căn bản nào đó, nếu bất cứ người nào, thời gian nào, bất cứ ở đâu, gặp trên cùng một bình diện đó, Chúa bắt buộc làm điều đó một lần nữa.
50
Nếu Ngài chữa lành một người bởi vì đức tin của anh ta, Ngài sẽ cần phải gặp tình trạng giống như thế mỗi lần, hoặc Ngài đã làm sai khi Ngài cứu người thứ nhất hay là đã chữa lành người thứ nhất. Thấy rõ? Đó là thành quả mà Ngài dành cho chúng ta.
Đức tin, đức tin để tin Lời Ngài... Vậy, tôi - tôi có thể nói thế nầy trong sự kết thúc: Môi-se không thể hái những lá cây đó và đi qua phòng thí nghiệm để xét nghiệm xem tại sao những lá đó đã không cháy lên. Nếu đã từng có điều đó, ông tự hỏi cái cây đã được phun chất gì. Chính ông đã là một nhà khoa học.
Những khoa học gia Ai-cập thì vượt xa ngoài giới hạn của chúng ta lúc này. Chúng ta... Họ thì bao giờ giỏi, cho tới thì giờ nầy. Họ đã đắp tượng nhân sư và những kim tự tháp vân vân mà chúng ta không thể sản xuất lúc này. Với lại họ đã có một màu thuốc nhuộm, họ đã có thể quấn vải vóc vào các xác ướp của họ, mà vẫn giữ được màu suốt hàng ngàn năm. Chúng ta không có thứ như thế. Thấy không?
51
Vậy, nhưng họ đã được tiên tiến trong giới khoa học gia — khoa học. Nhưng Môi-se không bao giờ thử tìm cái lý do bằng một sự tìm kiếm có tính khoa học. Ông chỉ vâng giữ Chúa theo Lời Ngài.
Đó là lý do chúng ta ở đây tại Grande Prairie. Đó là lý do hội thánh nầy đứng vững ở đây buổi sáng nay.
Ấy là không phải dựa vào tôn giáo của chúng ta để cố gắng chứng minh một cách khoa học rằng chúng ta có thể làm những con mắt mù mờ đi đến chỗ mở ra, hoặc những cái tai điếc được khai thông. Ấy là việc vâng giữ Chúa theo Lời Ngài. Ấy là việc nói cái điều giống như Chúa đã nói, điều gì đó đang được thành tựu như thế cho chúng ta và chúng ta tin. Chúng ta không cần phải suy tính nó ra. Chúa đã tính ra điều đó.
Tôi không thể nói với quý vị tại sao một con bò đen có thể ăn cỏ xanh, và cho sữa trắng. Nhưng mà nó làm điều đó. Tôi không thể hình dung những điều đó. Tôi không biết. Nhưng tôi thích sữa.
52
Tôi không thể hiểu làm sao một tội nhân rất hèn hạ trong tội lỗi như thế, ô nhục quá nhiều đến nỗi những con chó hầu như không muốn nhìn vào một - một gái điếm trên đường phố, làm sao mà dòng Huyết của Jêsus Christ có thể làm nên một cô ta trở nên một người quí phái như thế. Tôi không thể hiểu đó. Tôi tin nhận nó. Ngài làm điều ấy.
Tôi không thể hiểu sao tôi, một người mù... Tôi không thể hiểu tại sao Nghị sĩ Upshaw, một người tàn tật suốt những năm ròng. Florence Nightingale, của nước Anh, Florence Nightingale quá cố... Không phải Flor... bà ngoại... Cháu ngoại gái của bà ta với một bệnh ung thư đang ăn mòn hết bà ta.
Có lẽ quý vị có, đã có được sách của tôi với những hình ảnh trong đó. Bà ta cân nặng không tới 60 cân* [27 Kg], và là một phụ nữ khỏe mạnh. Tôi không thể giải thích là, khi những chuyên gia y khoa của Anh và châu Phi đã thả tay xuống để bà ta chết, mà bà ấy sống tới hôm nay. Tôi không thể giải thích đó, thưa các anh em. Tôi không cố gắng để giải thích. Tôi chỉ tin điều đó.
53
Tôi không thể làm ra gì đó cho thành tích riêng của tôi. Và tôi không thể đến đây nói với quý vị rồi giải thích sự Chữa lành Thiêng liêng [bằng phép lạ] với quý vị. Không ai khác có thể.
Tôi đến đây để kết hợp đức tin của mình với đức tin của quý vị để tin vào điều gì đó đã từng hoàn tất cho chúng ta; đó là Jêsus Christ Con của Đức Chúa Trời, Đấng đã hoàn tất điều đó cho chúng ta tại Calvary.
Nô-ê đã có một con tàu. Môi-se đã có một gậy trong tay ông để đạt được bởi đó. Ấy là Lời Đức Chúa Trời. Làm sao tàu đó được nổi trôi khi những thứ khác không trôi nổi? Không thể nói với quý vị. Đức Chúa Trời đã phán như vậy. Môi-se đã có một gậy trong tay mình. Gậy đó có hơn gì bất cứ gậy nào khác? Nhưng nó đã làm gì? Nó đóng cái miệng của những kẻ không tin. Nó đã mở Biển Đỏ. Nó đã đem nước vào cái giờ của sự khát, cho ăn vào cái giờ của sự đói. Thế nào là điều đó? Chúa đã thành tựu bằng gậy đó.
54
Các nhà thông thái, họ đã có một ngôi sao, và bởi ngôi sao đó, họ theo sự thành tựu của Đức Chúa Trời. Chiếc thuyền đã là sư thành tựu của Chúa vào ngày đó. Cái gậy đã là sự thành tựu trong thời Môi-se. Ngôi sao đã là sự thành tựu vào ngày của các nhà thông thái.
Thưa các anh em và các chị em, các bạn Canada, Đấng Christ là sự thành tựu của Đức Chúa Trời dành cho chúng ta ngày hôm nay. Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại từ kẻ chết và đưa Ngài ra trước chúng ta, rằng Ngài không chết. Ngài là sống vĩnh viễn. Và Ngài ở đây giờ này giữa chúng ta buổi chiều nầy, ở giữa chúng ta giờ này, để cho thấy chính Ngài còn sống.
55
Đó không phải là điều mà tôi có thể đạt được và có thể chứng minh; đó là điều mà tôi tin rằng Chúa đã giành được cho tôi. Tôi không có bằng Cử nhân Văn chương, Tiến sĩ Triết học, Tiến Sĩ Văn chương. Thậm chí tôi không phải là một người có học vấn phổ thông. Tôi không thể đạt được điều gì. Nhưng tôi nhận lãnh những điều mà Ngài đã giành được cho tôi tại Gô-gô-tha, khi Đấng Christ đã ban sự sống của Ngài cho chúng ta, và Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại vào ngày của sự phục sanh, chứng tỏ rằng Ngài vẫn y nguyên hôm qua, ngày nay, và đời đời. Tôi nhận lãnh thành quả của Đức Chúa Trời.
Và ấy là đường lối sắm sẵn của Đức Chúa Trời cho mọi tội đauốm, hay là đau thuộc thể, con người hôm nay; tôi mời quý vị nhận lấy thành quả của Chúa. Chúng ta hãy cúi đầu chừng một phút, để cầu nguyện.
56
Lạy Đức Chúa Trời Thiêng liêng thánh khiết, chúng con đến trong sự Hiện diện Ngài, chúng con cầu xin sự thương xót, Chúa ơi. Chúng con không mong, hay cũng không nài xin về lẽ công bình. Chúng con không thể đứng nổi với sự công chính của Đức Chúa Trời. Sự công chính của Chúa hẳn sẽ định tội chúng con, làm chúng con thành những tội nhân, và ngoảnh mặt đi với chúng con.
Chúng con không mong ước luật của Chúa, Cha ơi, bởi vì luật pháp của Chúa làm tất cả chúng con thành ra tội nhân.Nhưng chúng con ước muốn ân điển của Chúa. Chúng con ước muốn ơn tha thứ qua Chúa Jêsus, Con Ngài, mà tất cả những ai sẵn lòng tin được nhận lãnh.
Cha ơi, chúng con không cố gắng suy tính điều gì, để tạo thành tích nhất định nào, để tạo ra cho chúng con một tổ chức hoặc một giáo phái. Chúng con không cố cho chính mình là quan trọng. Nhưng chúng con chỉ cứ hạ mình và cảm ơn Chúa về sự thành tựu mà Chúa đã làm thay cho chúng con.
Vì hễ ai sẵn lòng tự hạ mình sẽ được tôn cao. Nhưng hễ ai tự tôn mình lên với thành quả riêng của mình, dĩ nhiên, sẽ bị hạ xuống.
57
Xin ban phước cho hội thánh nhỏ nầy, Chúa ơi, quý Mục sư, quý anh em nầy ở với chúng con hôm nay, các chấp sự, trị sự, các cô gái trẻ nầy, ban thanh niên, nam và nữ đang ngồi ở đây, ngay tại những bước ngoặc của đời sống.
Chúa ơi, xin ban cho chúng con những chiến tích của Chúa. Chúng con nhận lãnh sự thành tựu Chúa qua Chúa Jêsus. Chúng con tin rằng Ngài đã chết; đúng thế, còn hơn thế nữa, Ngài đã sống lại ngày thứ 3 để xưng công bình cho chúng con. Chúng con tin rằng Ngài đã thăng thiên, và ở đó ban xuống Chúa Thánh Linh làm Đấng Trung bảo và để hướng dẫn và dẫn dắt chúng con: Đấng Christ trong hình thức của một Thần Linh, để sống trong chúng con và làm những việc giống như Chúa Jêsus đã làm bởi vì ấy là sự sống của Ngài trong chúng con.
Hỡi Chúa, xin cho những đền thờ của chúng con được sạch sẽ, tấm lòng chúng con được tinh khiết khỏi tất cả sự vô tín, linh hồn chúng con vui thỏa với Đấng Christ, sự thành tựu của Chúa. Và xin cho chúng con có thể nhận lấy sự thương xót của Ngài cùng với Lời Ngài và đem Ngài rất thật đến với dân nầy buổi chiều nầy, chừng nào mà ở đây là một Grande Prairie, bao lâu mà có một dân ở đây vẫn cứ tin luôn, xin cho câu chuyện này được kể, vì sự Hiện diện của Ngài.
Xin cho điều ấy gây lại một sự phục hưng thời xa xưa bùng phát ở nơi đây, nhiều linh hồn được cứu. Vì đây có lẽ, là một ngày trọng đại của sự thăm viếng, khi tất cả chúng con đi đến với nhau như con cái đang tin của Ngài. Chúng con cầu nguyện trong Danh Chúa Jêsus và vì cớ Ngài. A-men!