Bài Giảng của Anh (Mục Sư)

William Marion Branham

 

“Nhưng đến ngày mà vị Thiên sứ Thứ 7 cho nghe Tiếng ḿnh…”

(Khải Huyền 10:7)

 

 

 

 

 

 

Những Khải Tượng Của William Branham

 

Tại Văn Pḥng Chiến Dịch, Jeffersonville, Indiana, USA

Thứ Sáu, ngày 30/09/1960

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


LỜI GIỚI THIỆU

 

Chức vụ thần kỳ của Anh (Mục sư) William Branham đă ứng nghiệm Lời dự ngôn của Chúa Thánh Linh trong sách Tiên tri Ma-la-chi 4:5-6, Lu-ca 17:30, và Khải huyền 10:07:

“Nầy, Ta sẽ sai đấng tiên tri Ê-li đến cùng các ngươi trước ngày lớn và đáng sợ của Đức Giê-hô-va chưa đến. Người sẽ làm cho ḷng các bậc Cha [Tiên tri và Sứ đồ] trở lại cùng con cái, ḷng con cái trở lại cùng các bậc Cha [Tiên tri và Sứ đồ], kẻo Ta đến lấy sự rủa sả mà đánh đất nầy.” (Ma-la-chi 4:5-6)

“Nhưng đến ngày mà vị Thiên sứ [Sứ giả] Thứ Bảy [Thời kỳ Sau rốt] cho nghe Tiếng [Sứ điệp Thời đại] ḿnh và thổi loa [Lời giảng Cảnh báo], th́ sự Mầu nhiệm [Khải thị và Dự ngôn] Đức Chúa Trời sẽ nên trọn, như Ngài đă phán cùng các Tôi tớ Ngài, là các đấng Tiên tri.” (Khải huyền 10:7)

Chức vụ truyền giảng trên khắp thế giới này đă dẫn đến thời kỳ cao điểm nhất của các Lời dự ngôn trong Kinh thánh, và là một sự nối tiêp công việc của Đức Chúa Trời qua Chúa Thánh Linh trong Thời kỳ Sau rốt này. Chức vụ này cũng đă được nhắc tới trong Kinh Thánh, để chuẩn bị cho ngày Tái lâm của Đấng Chirst.

Nguyện xin những Lời được in ra trên những trang giấy nầy cũng sẽ được ghi tạc trên chính tấm ḷng của các bạn, khi bạn đọc tập bài giảng nầy với một tâm t́nh cầu nguyện cùng Ngài.

Cho dù với mọi nỗ lực để thực hiện được một bản dịch chính xác, nhưng các tập tin ghi âm bài giảng bằng tiếng Anh của anh (Mục sư) Branham vẫn là bản gốc đáng tin cậy nhất.

Tất cả 1.200 bài giảng (Sứ điệp Thời đại) tiếng Anh của Anh (Mục sư) William Branham đă được ghi âm lại và đă được biên soạn thành sách đều có thể tự do hạ tải; Và hiện nay đă có gần 500 bài đă được dịch thành văn bản chữ Việt và có hơn 380 bài đă được ghi âm bằng tiếng Việt, đều có thể hạ tải miễn phi từ trên mạng

<http://Vn.Bibleway.org>

 <http://www.messagehub.info/vi>

Tập bài giảng này có thể được tự do sao chép và phân phát, miễn là nó phải được in ra toàn bộ không sửa đổi nội dung và phải được phân phát miễn phí.

 

 


Những Khải Tượng Của William Branham

 

E-1    Băng ghi âm này được làm v́ Nước Đức Chúa Trời, như tôi đang đọc nó cho Anh Lee Vayle làm bản thảo. Anh Vayle đă yêu cầu tôi, với sự có mặt của Anh Mercier, để - để đưa ra một số những “Khải Tượng” (visions) trước đây.

       Dĩ nhiên, những “Sự Hiện Thấy” th́... Bây giờ, một trong những việc trước tiên tôi có thể nhớ được là những khải tượng đang đến. Những khải tượng đến trong mọi lúc, nhưng sau khi tôi trở lại với Chúa, là chỗ tôi nghĩ anh quan tâm nhất, Anh Vayle à.

E-2    Ồ, tôi c̣n nhớ sau khi tôi được phong chức trong Nhà thờ, tại Giáo hội Báp-tít, bởi Tiến sĩ Roy Davis, ở Phố Watts tại Jeffersonville ở đây, nơi Hội thánh lúc đó, tôi c̣n nhớ một khải tượng nổi bật, không hơn vài tuần sau khi -- khoảng 1 -- Tôi có thể nói vài ngày sau khi tôi nhậm chức. Tôi -- thấy một khải tượng về một ông già đang nằm trong bệnh viện đă bị cán nát. Ông là người da màu. Ông đă được chữa lành ngay lập tức đến mức nó đă gây ra nhiều sự hỗn loạn. Ông đứng dậy ra khỏi giường và bước đi ra ngoài.

       Hai ngày, khoảng 2 ngày sau đó, tôi đă cắt giảm những Buổi nhóm[Truyền giảng Phục hưng và Cầu nguyện Chữa lành], những Buổi nhóm không cần trả nợ (non-paid services) tại New Albany, nào là nước, khí đốt và gas sưởi, cùng những hóa đơn về điện... Lúc đó -- Tôi rất đầy dẫy sự vui mừng. Anh em biết đấy, mỗi lần tôi t́m thấy một ngôi nhà cũ không có ai sống trong đó, tôi chỉ đi vào cầu nguyện.

E-3    Tôi c̣n nhớ nói chuyện với ông Jonny Potts, ngày nay đang c̣n sống (Ông ấy, tôi đoán khoảng 70 hay 80 tuổi). Ông là người ghi đồng hồ điện lớn tuổi, và người ta đă không cho ông làm việc đó nữa, mà cho ông ngồi bàn giấy để ghi nhận những lời phê b́nh cùng các thứ khi các bạn bước vào cửa và yêu cầu giúp đỡ. Tôi đă kể với ông những ǵ Chúa đă tỏ cho tôi. Thỉnh thoảng ông đă t́m ra một vài đồng hồ điện thất lạc mà một người b́nh thường không kiếm được.

       Trong lần đó ông - ông đang nói chuyện với một người, mà tôi đă thấy trên báo, họ đă có một xe ngựa cũ vào thời đó, có 2 ngựa kéo, họ đi nhặt rác rưởi và đồ phế liệu trong các lối đi. Có một người da màu tên là Edward J. Merrill. Ông ta sống tại 1020 Phố Clark ở New Albany.

       Ông ta đă bị 2 người da trắng đụng vào -- Một cô gái da trắng và một anh chàng lái xe hơi không điều khiển được chiếc xe, và nó đă cán vào xe ngựa khiến ông gần như hoàn toàn bể hết xương trong thân thể. Và họ... Đặc biệt va vào phần ngực của ông qua thấu sau lưng. Họ đưa ông đến bệnh viện, rất trầm trọng.

E-4    C̣n ông Potts đang đi ngang qua bệnh viện ở tại New Albany đó, đă nói với ông ấy về Chúa đang làm việc với tôi. Và ông mời tôi đến cầu nguyện cho ông. Ngay lập tức tôi nghĩ: “Đó là người đàn ông ḿnh đă thấy trong khải tượng này.” V́ thế tôi hơi hoảng sợ để đi, bởi v́ đó là một trong lần đầu tiên tôi đi như thế (Anh em hiểu không?).

       Nhưng dù sao, tôi đă đi và kiếm người bạn thân của ḿnh, một anh chàng trẻ tuổi người Pháp vừa mới trở lại tin Chúa tên là George DeArk. Tôi vừa mới dẫn dắt anh ấy đến với Đấng Christ. Chúng tôi đi đến đó, và tôi nói, “Bây giờ, Anh George à, tôi - tôi - tôi muốn anh nhớ những điều này đă xảy ra với tôi, tôi không thể hiểu chúng; Nhưng anh nhớ người đàn ông này sẽ được chữa lành. Khi ông ấy được chữa lành, có... Tôi không thể cầu nguyện cho ông ấy cho đến khi 2 người da trắng ấy đến và đứng phía bên kia chiếc giường, bởi v́ tôi phải làm điều đó theo như cách nó đă được tỏ cho tôi.”

E-5    Tôi đi vào -- đến bệnh viện và mời ông Merrill, và tôi đi đến đó, vợ ông ấy bảo tôi rằng ông ta bị rất nghiêm trọng, và không thể di chuyển được, bởi v́ chụp X-quang cho thấy một số xương này đang nằm ngay gần phổi. Nếu ông ấy động đậy, thế nào, nó sẽ -- có thể đâm thủng 2 lá phổi và ông xuất huyết đến chết. Ông ấy bị thương trầm trọng, đang xuất huyết ở cổ họng một ít vân vân, bởi v́ ông đang chảy máu ở miệng. Ông đă nằm ở đó gần 2 ngày. Lúc đó người đàn ông ấy, tôi cho là khoảng 65, 60 hay 65 tuổi, một người lớn tuổi. Ông có bộ râu dài, đă bạc trắng và tóc muối tiêu.

E-6    Tôi đă vào nói chuyện với người đàn ông này, mặc dầu tôi đă thấy khải tượng từ Chúa và người thanh niên đi vào đó đă đụng ông. Tôi qú gối cầu nguyện cho ông, đột nhiên người đàn ông này la lớn, nói rằng, “Tôi được chữa lành!” Và nhảy lên. Vợ ông cố giữ ông lại trên giường... Một trong những Bác sĩ thực tập ở đó đến, cố gắng giữ ông nằm trên giường. C̣n ông nhảy ra khỏi giường. Đă gây ra nhiều sự náo động.

E-7    Khi tôi đến với- tôi đă nói với Anh George... Và lúc đó, một trong những bà xơ (Đó là một Bệnh viện Công giáo,) đi vào, và nói tôi đi ra ngoài, v́ thế... Người đàn ông đó bắt đầu bị kích động, bởi v́ ông bị sốt khoảng 40° độ C (104°F). Một điều lạ là khi họ đặt ông ấy vào giường lại -- Ồ -- một Linh mục, và -- một số Bác sĩ làm cho ông trở lại giường, bởi v́ ông đang mặc đồ. Khi họ đo nhiệt độ của ông, ông không có độ nào. (Bây giờ, có nhiều người c̣n đang sống ngày nay đă thấy những khải tượng đó, đă thấy nó xảy ra, hoặc là biết về điều đó.)

       C̣n tôi đi ra đứng trên bậc thềm, nói chuyện với Anh George, “Này, anh xem, ông ấy sẽ mặc áo khoác màu nâu và đội mũ ‘gài nút’ (plug). Ông ấy sẽ bước ngay xuống những bậc tam cấp này trong vài phút.” Và ông ấy thực sự đă làm thế. Ông đă đi ngay ra và bước xuống.

E-8    Khoảng một đêm sau đó, Chúa đă hiện đến với tôi lần nữa, vào một buổi sáng, gần như tờ mờ sáng, và tỏ cho tôi thấy một người đàn bà, bị tàn tật kinh khủng, sẽ được khỏe mạnh. V́ thế tôi nói, “Ồ, tôi sẽ - sẽ t́m ra bà ta ở đâu.”

       Vậy nên tôi đi xuống và tắt ṿi nước đang chảy, tôi tin nó ở quanh đây, Phố số 8 ở New Albany, và tôi... Ở đó có một căn hộ đôi, và tôi e rằng tôi đă tắt cả 2 bên. Một bên, người ta đă dời đi, và phía bên kia, có người ở đó. Do đó tôi đi qua phía bên kia căn hộ có người, và gơ cửa. Có một người nghèo thật sự, và một cô gái c̣n trẻ rất duyên dáng, đúng hơn là ăn mặc rất tồi tàn, ra mở cửa. Cô gái nói, “Ông cần ǵ?”

       Tôi nói, “Cô xem lại nước có tắt không?”

       Cô gái nói, “Vâng, thưa ông.” Cô đi vào rồi ra nói, “Không, nước vẫn chảy.”

       Tôi nói, “Cảm ơn cô.”

       Mẹ của cô, đang nằm trên giường... Tên bà là Mary Derl O’Hannian. Họ -- cô ấy là người Ác-mê-ni. Em trai cô đă chơi thể thao, tôi tin là vậy, ở đội bóng chày New Albany. Bà có -- con gái bà học ở trường trung học; Tên cô là Dorothy. Cô nói... Dorothy đă nói với tôi, “Ông có phải là người của Đức Chúa Trời đă chữa lành người đó trên bệnh viện ngày kia không? Mẹ tôi muốn nói chuyện với ông?”

E-9    Tôi đi vào. Bà đă nói với tôi rằng... Bà đang nằm tàn tật, bà đă bị tàn tật trên giường đă 17 năm, từ khi sanh ra cô gái này. Vậy là cô gái đă được 17 tuổi. V́ thế tôi bảo với bà ấy rằng... Bà đă nói, “Ông là người của Đức Chúa Trời đă chữa lành người đàn ông đó phải không?”

       Tôi nói, “Không, bà ơi, tôi không phải là người chữa lành. Tôi chỉ - chỉ cầu nguyện cho người đàn ông bị đau đó, và đă được tỏ cho thấy bởi điều ǵ đó đă bảo tôi...” (Tôi không biết gọi nó là ǵ, một khải tượng, hay cái ǵ; Tuy nhiên tôi không biết nó là ǵ. Tôi chỉ là một chàng trai, độc thân, và mọi thứ khác, v́ thế có một...)

E-10   Người đàn bà này đă yêu cầu tôi cầu nguyện cho bà. Tôi nói với bà, “Trước tiên hăy để tôi cầu nguyện, và rồi nếu Chúa chỉ cho tôi trở lại.” Rồi khi tôi đi ra đó cầu nguyện, tôi gặp Anh George; Tôi nói, “Đó là người đàn bà mà tôi - tôi đă bảo anh rằng tôi có thể thể cầu nguyện cho. Tôi biết chính là người đàn bà ấy. Hăy đi với tôi.”

       Chúng tôi đă đi lên đó để dâng lời cầu nguyện. V́ thế cô gái 17 tuổi này... (Dĩ nhiên tôi, chỉ là chàng trai trẻ.) C̣n cô ấy có em trai khoàng 6 hay 8 tuổi ǵ đó. Có một cây thông Giáng sinh (Ngay sau mùa Giáng sinh) ở trong nhà, và họ ở đằng sau cây thông Giáng sinh này cười với tôi. Khiến cho người mẹ của họ khỏe mạnh...

E-11   Tôi đă nói với bà rằng Chúa sẽ chữa lành cho bà. Và tôi... Anh George và tôi đi xuống để cầu nguyện, khi tôi bắt đầu cầu nguyện, ồ, Thiên sứ mà tôi thấy, mà các bạn thấy trong bức h́nh, tôi thấy Thiên sứ đó đang ở trên giường. Ồ, tôi đưa tay ra và nắm giữ tay bà; Tôi nói, “Bà O’Hannian...” (Hiện giờ bà ấy sống ở New Albany ngay lúc này, bà ấy cùng chồng và gia đ́nh.) Tôi nói, “Bà O’Hannian... Đức Chúa Jêsus đă sai tôi và Phán với tôi trước khi đến đây, để cầu nguyện cho bà, và bà sẽ được khỏe mạnh. Hăy đứng dậy trên đôi chân của bà và được khỏe mạnh nhơn Danh [cái Tên] ‘Chúa Jêsus Christ’.”

       Đôi chân bà bị cứng ngay đơ. Bà -- với quyển Kinh thánh tiếng Anh trên ngực bà, bắt đầu di chuyển về một bên giường. Khi làm thế, bà... Lúc đó Sa-tan đă nói với tôi, “Ngươi để bà ta đụng nền nhà đó, bà ta sẽ găy cổ ngay, rơi ra khỏi chiếc giường cao đó.”

       Tôi hoảng sợ một lát. Tôi luôn luôn biết những ǵ sự hiện thấy đă bảo tôi (Tôi không biết nó là ǵ lúc ấy) th́ luôn luôn đúng. V́ thế tôi đi thẳng đến dù thế nào đi nữa. Để bà ấy rời khỏi giường, và Đức Chúa Trời là sự làm chứng của tôi, ngay sau đó bà ấy bắt đầu nhảy lên khỏi chiếc giường đó, cả 2 chân trở nên thẳng. Con gái bà la lên, giựt tóc bà và chạy xuống phố, la lớn hết sức. Hàng xóm từ khắp nơi đổ đến. Và bà ấy đấy, lần đầu tiên từ 17 năm đă bước đi lại trong pḥng đó, đang ngợi khen Chúa.

       Tôi lập tức rời khỏi nơi đó ngay. Sau đó tôi đă làm quen với cô gái trẻ này và đi với cô. Dĩ nhiên điều này không phải ghi âm, nhưng tôi đă đi với cô gái này.

E-12   Không lâu sau đó vài tuần, tôi đang ở nhà mẹ tôi vào một buổi chiều. Tôi đang cầu nguyện ngày hôm đó, và dường như đơn giản là tôi không thể phá vỡ để đến với sự chiến thắng trong sự cầu nguyện của tôi. Mặc dù tôi có thể thật sự lên thẳng chiếc giường nằm lại luôn, các bạn biết đấy. Tôi đang ở nhà vào lúc đó. V́ thế tôi đi vào pḥng -- để cầu nguyện, và tôi đoán khoảng 1 giờ sáng.

       Tôi đă cầu nguyện, và ngay lập tức tôi đă nh́n thấy. Mẹ tôi thường lấy áo quần của bà và chất chúng vào trong cái ghế. Chúng tôi thật sự là những người nghèo. Tôi nh́n, Điều ǵ đó màu trắng đang đến với tôi. Tôi nghĩ, tôi đang nh́n vào chiếc ghế chất quần áo đó. Nhưng Đó chính là “Thiên Sứ” của Chúa mà -- giống như cái “Trụ Mây”, các bạn biết đấy.

E-13   Nó đă đi qua đến chỗ tôi và tôi - tôi thấy ḿnh đang đứng trong pḥng, rất ‘nhỏ hẹp’ mà chúng ta thường gọi là ‘nhà súng ống’ [nhà trọ bất đắc dĩ] (shotgun house): Căn nhà nhỏ thông thường, có 2 pḥng. Nó có ván ốp màu đỏ phía trên mặt ở đây. Các bạn hiểu không? Có một cái giường nhỏ bằng sắt dán áp-phích quảng cáo phía tay mặt tôi. Có một người đàn bà đầu đen đứng dựa vào cửa bếp, đang khóc. Có một người cha đang đứng trước tôi mang đến cho tôi một đứa bé mới sinh hay cái ǵ đó đang đặt trên là chiếc ngực nhỏ bé. Và một đứa bé, chân trái nó bị thương khắp chỗ, tới mức mà đó đang nằm dựa trên thân thể bé nhỏ uốn cong ngược lại. Cả 2 cánh tay cũng bị thương, t́ vào thân của nó, và thân thể bé nhỏ của nó quằn quại và bị thương, đến nỗi nó -- ngay tại bên phải ở cổ của nó. Tôi tự hỏi, điều này có ư nghĩa ǵ.

       Tôi nh́n, đang ngồi xuống phía bên trái tôi, có một bà cụ, đang lấy kính ra khỏi mắt và lau nước mắt hay cái ǵ đó trên kính của bà. Bên phải tôi, trên một chiếc nôi có thể gấp đôi lại được màu đỏ (red duofold), như cái ghế vậy (match to the chair), một cậu bé tóc hoe uốn quăn đang ngồi nh́n ra cửa sổ. Tôi nh́n, Thiên Sứ của Chúa đang đứng trên phía bên phải tôi. Ngài Phán cùng tôi, “Đứa bé này có thể sống không?”

       Tôi thưa, “Thưa Ngài, con không biết.”

       Ngài Phán, “Hăy đặt tay ngươi trên nó. Nó sẽ sống.” Và tôi - tôi đă làm. Và đứa bé nhảy xuống khỏi cánh tay người cha, đôi chân nhỏ bé không cong quẹo nữa, chân phải cũng thẳng, cánh tay mặt thẳng ra. Nó đi bước khác và phía bên kia cũng thẳng ra. Bước khác nữa, và phía kia lồi ra, cả thân thể, phần ở giữa đă lồi ra, và nó đặt bàn tay nhỏ bé vào bàn tay tôi và nói, “Anh Branham, tôi hoàn toàn khỏe mạnh lại rồi!” Đứa bé sơ sinh bé nhỏ đang mặc bộ áo liền quần bằng nhung, bộ áo liền quần có yếm dăi nhỏ bé, nó có tác màu nâu và cái miệng nhỏ tí xíu.

E-14   Sau đó, Thiên Sứ của Chúa đă bảo tôi, Ngài đang đem tôi đến một nơi nào khác, và tôi đang trên đường được mang đi. Ngài để tôi xuống bên cạnh một băi tha ma cũ và chỉ cho tôi những con số trên những tấm bia mộ gần một Nhà thờ. Ngài Phán, “Đây sẽ là nơi đến của ngươi.” Ngài mang tôi vào một nơi khác, và có một -- trông giống như một thành phố nhỏ với khoảng 2 kho hàng trong đó, một cái có cánh cửa màu vàng, màu vàng viền trên những bức tường. Tôi bước đến đó, hay đứng ở đó, có một ông già xuất hiện mặc áo vét nhung xanh, hay áo jean xanh, và một bộ đồ màu xanh liền quần có dây -- một chiếc mũ lưỡi trai bằng nhung, và ông có bộ râu mép rậm màu trắng. Ngài Phán, “Ông ta sẽ chỉ đường cho ngươi.”

       Lần kế tiếp đến, tôi thấy, tôi đang đi vào một căn pḥng, đúng hơn là theo sau một người đàn bà to chắc nịch. Khi vào cửa, tôi thấy những h́nh ảnh trên báo dán trên tường, màu đỏ. Phía trên cửa có dấu hiệu, “Đức Chúa Trời ban phước cho nhà này.” Có một cái giường to bằng đồng dán h́nh áp phích đă cũ phía bên phải tôi và một bếp ḷ ở bên trái. Trên góc một cô gái khoảng 15 tuổi nằm ở đó, cô bé bị bại liệt hay ǵ đó, chân phải cô gái thẳng ngay đơ, bàn chân quẹo về một bên, và cô nằm ngay đơ. Cô ấy trông giống một cậu con trai, chỉ có tóc và đôi môi h́nh trái tim là trông như con gái. Người hỏi tôi, “Cô gái đó có thể bước đi được không?”

       Tôi nói, “Thưa Ngài, tôi không biết.”

       Ngài Phán, “Hăy đi, đặt tay ngươi trên bụng nó.” Lúc ấy tôi nghĩ đó là cậu con trai, chắc chắn vậy, bởi v́ Ngài bảo tôi đặt tay trên bụng một cô bé. Tôi đă làm như Ngài đă Phán, và tôi nghe người nào đó nói, “Ngợi khen Chúa!” Tôi ngước lên, khi tôi làm như thế, cô gái ấy ngồi dậy. Khi cô ấy bật dậy, cô đang mặc bộ đồ ngủ, ống quần của cô ấy kéo lên cho thấy đầu gối tṛn giống như đầu gối của cô gái, không có nhiều đầu mấu [như mắt gỗ vậy] (knotty), giống như đầu gối con trai. Tôi biết đó là một cô gái, cô mặc bộ đồ ngủ, và bước đến gần tôi, vừa chải tóc. Tóc cô vàng hoe.

       Ngày nay cô gái ấy sống ở Salem, đă kết hôn và có 3 hay 4 đứa con. Cha mẹ cô cũng vẫn ở đó.

E-15   V́ thế... Tôi - tôi đến. Tôi có thể nghe ai đó đang nói, “Branham ơi,” hay “Bill [tiếng gọi tắt của cái tên William, tên của Anh Branham - Biên tập], ồ, Bill à...” Có lẽ mẹ tôi đang gọi tôi, tôi nghĩ: “Tôi ở đây một lần, một con đường...” Xuất hiện từ khải tượng đó anh em biết, với giọng nói rất hiền từ (kindly droggy), và tôi trả lời, “Mẹ cần ǵ, hả mẹ?” Trong pḥng kế bên nơi bà đang ngủ, và bà nói, “Có người nào đó đang gơ cửa con.” Tôi có nghe tiếng gọi, “Anh Bill à...”

       Tôi ra mở cửa, một người đàn ông bước vào. Tên ông là John Emmel. Ông ấy sống ở Miami, Florida, bây giờ. Ông nói, “Anh Bill à, Anh không nhớ tôi sao?”

       Tôi nói, “Không, tôi không nghĩ ḿnh nhớ.”

       “Ông đă làm phép báp-têm cho tôi và gia đ́nh tôi.” Nhưng ông nói, “Tôi đă chọn con đường sai lầm. Tôi đă giết người cách đây không lâu ở đây, đánh ông ấy lần đầu tiên và đánh nhau làm ông ấy găy cổ. Tôi đă mất một trong những con trai nhỏ của ḿnh, đứa lớn nhất. Đứa nhỏ nhất đang nằm ở nhà, sắp chết bây giờ.” Và nói, “Bác sĩ của thành phố ở đây, vừa mới rời khỏi và nói, “Đứa bé bị viêm phổi cả 2 bên và nó chỉ vừa đủ thở thoi thóp.” Tôi nói, “Tôi - tôi chỉ... Ḷng tôi chợt nhớ đến Anh (you come on my heart), và tự hỏi nếu Anh đến và có lời cầu nguyện cho nó.” Và nói, “Bây giờ, như Anh biết, tôi là cháu trai với Graham Snelling.” (Mà Graham Snelling, Mục sư Graham Snelling lúc này, đă không trở nên một Mục sư lúc đó -- là một chàng trai Cơ-đốc nhân.) Ông nói, “Ông ấy là cháu trai của tôi. Tôi đă đi xuống và t́m đến ông ấy (đă sống cách tôi khoảng nửa dặm, dưới thành phố).” Và nói, “Tôi sẽ đi xuống để gặp ông ấy. Ông đi chứ?”

E-16   Tôi nói, “Đúng thế. Ông Emmel à, xin chờ tôi thay đồ đă.”

       Thế nên ông ấy nói, “Tôi sẽ lấy xe chở Anh.”

       Tôi nói, “Tốt lắm.”

       “Ngay khi tôi đón Graham. Tôi muốn các anh cầu nguyện cho đứa bé.”

       Tôi nói, “Tốt lắm.”

       Thế nên tôi sửa soạn để đi và mẹ hỏi, “Có việc ǵ vậy?”

       Tôi nói, “Có một đứa bé được chữa lành.”

       Bà hỏi lại, “Được chữa lành à?”

       Tôi nói, “Đúng thế, mẹ à.” Vậy nên tôi nói, “Tôi sẽ nói nhiều hơn về điều đó khi tôi trở về.”

       Cho nên trong chốc lát ông đă gơ cửa, và Anh Graham đi với ông. Chúng tôi đi lên đến chiếc thuyền mà tôi biết như là ‘thuyền du ngoạn’ (boat-yard), ở xưởng đóng tàu Howard, vào lúc đó.

       Tôi nói, “Ông Emmel, hiện giờ ông sống ở đâu?”

       Ông ấy nói, “Ở trên Utica.”

       Tôi nói, “Anh sống trong một căn nhà đi săn có 2 pḥng nhỏ.”

       “Vâng, thưa ông.”

       “Ở trên một ngọn đồi.”

       “Vâng, thưa ông.”

       Tôi nói, “[Căn nhà] ở đây bằng ván gỗ ép chân tường, có đường rănh trên tấm ván và được sơn màu đỏ.”

       Ông nói, “Đúng thế.”

E-17   Tôi nói, “Đứa bé đang nằm trên một chiếc giường sắt có dán áp-phích, và nó ở trong nhà đó, ít nhất là đang mặc bộ đồ áo liền quần bằng nhung màu xanh dương.”

       Ông ấy nói, “Nó ở đó với bộ đồ ấy.”

       Tôi nói, “Đứa bé là bé trai nhỏ tí xíu, khoảng 3 năm tuổi, và nó cũng có cái miệng nhỏ tí xíu, cái môi mỏng nhỏ bé, và nó có tóc màu nâu nhạt.”

       Ông ấy nói, “Đó là sự thật.”

       Tôi nói, “Bà Emmel là người đàn bà có tóc đen. Trong pḥng này có một bàn xếp màu đỏ và một cái ghế đỏ.”

       Ông nói, “Anh đă từng ở đó, hả Anh Branham?”

       Tôi đáp, “Chỉ cách đây một lát.”

       “Cách đây một lát à?”

       Tôi nói, “Đúng thế.”

       Ông ấy nói, “Tại sao, tôi chưa hề gặp ông.”

       Tôi nói, “Không, nó thuộc về siêu nhiên. Ông Emmel, bà đă nghe tôi nói, nếu tôi làm phép báp-têm cho bà, những sự việc đó xảy đến với tôi. Tôi thấy điều ǵ đó trước khi nó xảy ra.”

       Ông ấy nói, “Đúng thế. Điều ǵ giống như thế đă xảy ra với Anh, phải không Anh Branham?”

       Tôi nói, “Đúng thế. Và ông Emmel, những ǵ Điều đó bảo với tôi, không bao giờ nói dối tôi. Đứa con sơ sinh của anh sẽ được chữa lành khi tôi đến đó.”

       Ông ấy ngừng xe, chiếc xe thắng gấp, nói, “Lạy Đức Chúa Trời, xin thương xót tôi. Xin mang con về, ồ, Chúa ôi. Con hứa với Ngài con sẽ sống v́ Ngài những ngày c̣n lại của con, nếu Ngài khiến con trai bé bỏng của con sống lại.” Và ông đă dâng ḷng ḿnh cho Đấng Christ tại đó.

E-18   Chúng tôi di chuyển vào trong nhà, tất cả hồi hộp về ông, một linh hồn được mang trở về với Đấng Christ. Khi - khi chúng tôi đi vào nhà, ở đó đặt mọi thứ, hoàn toàn chính xác như cách đă nói, chỉ có bà cụ già không có ở đó. Thật hồi hộp... Qúa hồi hộp tôi nói, “Hăy mang đứa bé đến cho tôi.” Đứa bé hầu như đang thoi thóp. Tôi nói, “Mang đứa bé đến tôi,” không chờ đợi có “sự hiện thấy” đầy đủ.

E-19   Anh Vayle, nếu tập giấy này được cho là đang nằm ở đây, tôi không thể nói một lời cho đến khi tập giấy nằm ở đó. Hiểu không? Nó phải là cách như nó đă tỏ cho tôi.

       Thế nên, tôi nói, “Mang đứa bé lại cho tôi.” Người đă mang đứa bé đến cho tôi, tôi đă cầu nguyện cho nó, và nó trở nên tồi tệ hơn. V́ thế tôi nghĩ: “Bây giờ, điều ǵ đó...” Nó - nó hầu như thật sự không c̣n thở, và họ phải đánh, lay lắc và làm mọi thứ để hơi thở vào trong nó. Tôi nghĩ: “Hầu như có điều ǵ sai trật.” Tôi chợt nghĩ: “Bà cụ già ở đâu?” Đó là điều không có ở đó.

       V́ thế họ đặt đứa bé nằm xuống, đặt thứ ǵ đó vào dưới mũi và mọi thứ khác, kêu khóc -- Người mẹ la hét dữ dội và làm mọi thứ, nhưng đứa bé hoàn toàn ngừng thở. Tôi nghĩ: “Ồ, qua - qua trạng thái mê muội tôi đă lạm dụng (misused) ‘khải tượng’ của Đức Chúa Trời;” Bởi v́ tôi chưa hề chờ đợi nó, v́ quá hồi hộp.

E-20   Lúc này, anh em có thể thấy, tại sao tôi chờ đợi, Anh Vayle à. Tôi không quan tâm ai nói với tôi. Tôi yêu anh em như anh em của tôi. Anh em ơi, đừng bao giờ cố nói với tôi làm điều ǵ đó khi tôi cảm thấy rằng tôi có ư chỉ của Chúa. Đấy, cho dù cách khác trông có vẻ tốt thế nào đi nữa, tôi sẽ chờ đợi Ngài. Anh em hiểu không?

       V́ thế tôi - tôi đă học một bài học ngay ở đây, nhiều, nhiều năm, nhiều năm cách đây. Và làm chính xác những ǵ Ngài Phán, và đừng làm điều đó cho đến khi Ngài Phán nó sẵn sàng để được thực hiện.

E-21   Đứa bé đang chiến đấu để thở. Bây giờ, tôi không thể nói với họ những ǵ tôi có thể làm, nhưng tôi thật sự phải chờ đợi. Tôi nghĩ: “Có lẽ ân điển sẽ bỏ qua (override) và tha thứ cho tôi.” Ồ, tôi đi đến, và ngồi xuống.

       Họ chiến đấu v́ sự sống đứa bé cho đến khi trời sáng. Khi ngày bắt đầu hé mở, họ nghĩ đứa bé sẽ chết ngay bất cứ lúc nào. Thế đấy, tôi ngồi đó, và họ hỏi tôi, “Anh Branham ơi chúng ta phải làm ǵ đây?” Hay, “Anh Bill à,” Họ hỏi tôi, “Chúng ta phải làm ǵ đây?”

       Tôi nói, “Tôi không biết.” Anh em hiểu không? Và tôi ngồi xuống đó đầu cúi xuống nói, “Chúa ôi, xin tha thứ cho con.”

       Ồ... Lúc đó trời đă sáng. Anh Graham Snelling phải đi làm. V́ thế ông Emmel phải đưa anh ấy đi, và tôi biết tôi phải rời khỏi nhà, tuy nhiên Anh Graham tưởng là ngồi ở đó, bởi v́ anh có tóc quăn màu hoe, như anh em biết. Anh ấy nghĩ là đang ngồi trên cái ghế xếp này. Vậy nên tôi ngồi đó nơi anh Graham nghĩ là đang bố trí, nhưng bà cụ đó không có ở đấy và không có bà cụ ở nơi đó. V́ thế tôi ngồi đấy. Vậy ông Emmel mặc áo khoác vào. Thế rồi tôi đă biết Anh Graham rời khỏi, hầu như khó nói khi nào anh ấy trở lại. Anh em hiểu không? Rồi tôi biết nếu... Cho dù nếu bà cụ đến, lúc đó anh Graham sẽ không ở đó. Vậy là anh em thấy tôi đă lâm vào t́nh trạng ǵ rồi!

       Thế nên, ông Emmel nói, “Anh Branham muốn đi không?” Hay “Anh Bill, Anh muốn đi về nhà không? Anh muốn tôi đưa Anh về nhà không?”

       Tôi nói, “Không, thưa ông. Tôi sẽ chờ - chờ đợi, nếu ông không phiền.” Tôi không thích ở lại trong ngôi nhà đó, chỉ đứa bé, người mẹ, chính tôi, bởi v́ họ là những người trẻ. Họ -- Anh ấy khoảng 25 tuổi, tôi nghĩ vậy, cùng tuổi với tôi. Tôi nói, “Không. Tôi sẽ thật sự -- Tôi sẽ chờ thật sự, nếu ông không phiền.”

       Ông ấy nói, “Tốt lắm. Anh - Anh Bill à.”

       Thế nên... Người mẹ bước đi trên nền nhà, tâm trí thác loạn, và đang cố gắng -- kêu khóc, anh em biết đấy. Đứa bé thật sự tồi tệ. Chỉ trông giống như nó... Bất cứ lúc nào... Chỉ cố bắt lấy hơi thở: “Eh, eh...” [Anh Branham giả tiếng. - Bt] Đó là tất cả hơi thở c̣n lại trong người nó. Và chẳng c̣n ǵ...

E-22   Họ không có thuốc kháng sinh (penicillin) và các thứ khác vào thời đó (Anh em hiểu không?), v́ thế họ chỉ đắp thuốc dán trên chúng và làm những thứ giống như thế. Nhưng đứa bé đă bị đau nhiều ngày, và nó đă chết, đấy, hay đang chết.

       Lúc đó tôi - tôi ngồi xuống ở đó và nghĩ: “Chà, nếu anh Graham đi...” Anh Graham mặc áo khoác vào, và ông bắt đầu đi ra ngoài cửa. Ông nói với vợ ḿnh, “Này, chúng tôi sẽ trở về trong giây lát.”

       Tôi nghĩ: “Ồ, Đức Chúa Trời ôi... Thế th́ con có thể phải ở lại đây suốt ngày và có lẽ suốt đêm nữa (Anh em hiểu không?) để chờ đợi ‘khải tượng’ đó. Con có thể làm ǵ?”

       Tôi nh́n ra cửa sổ và xung quanh ngôi nhà, bà ngoại đứa bé đang đi vào nhà. (Sau này tôi mới biết đó là bà ngoại đứa bé.) Bà mang kính cận. Tôi nghĩ: “Đây rồi, Chúa ôi, ước ǵ anh Graham đừng đi ra cửa. V́ bà ấy luôn luôn đi vào cửa trước, nhưng không biết làm sao -- Ngay cả họ cũng không biết -- Nhưng bà đă đi vào cửa sau, đi vào trong bếp. Bà bước vào bếp -- căn nhà nhỏ bé cũ kỹ -- và bà bắt đầu đến, con gái bà chạy lại hôn bà, bởi đó chính là con gái bà, và hôn bà.Anh Graham... Rồi bà nói, “Đứa bé có khá hơn không?”

       Người mẹ nói, ‘Mẹ ơi, nó sắp chết rối!” Bà bắt đầu ré lên và khóc như thế...

E-23   Lúc ấy tôi nghĩ: “Nếu điều này thật sự hành động... Lúc ấy nếu Graham không đi ra ngoài... Và tôi đứng lên, tôi không thể nói điều ǵ (Anh em hiểu không?) chỉ chờ đợi. Anh Graham đi dạo gần đó. Tôi đứng lên để anh ấy có thể ngồi xuống. Anh ấy -- đó là bà con của anh ấy, vậy anh cũng thật sự bắt đầu khóc. Tôi nghĩ: “Bây giờ, nếu bà cụ chỉ đến gần và ngồi xuống chiếc ghế đỏ này...” Tôi trở lại cửa nơi ông Emmel đang mặc áo khoác đứng và chuẩn bị đi ra ngoài (trời rất lạnh, lạnh buốt.) Tôi nghĩ... Bà cụ ngồi xuống ghế này, và anh Graham ngồi xuống và cúi đầu, c̣n mẹ đứa bé để tay trên cửa và bắt đầu khóc, hoàn toàn chính xác với sự hiện thấy. Bà cụ ngồi xuống và thay v́ lấy kính ra để khóc, bà để luôn như vậy, mặt kính trở nên mờ đi. Và bà lấy chiếc cặp (hay cái túi nhỏ) và lôi chiếc khăn tay ra, bắt đầu lau mắt kính. Anh em ơi, chính là điều đó rồi. Tôi nói với ông Emmel, “Ông Emmel à, ông vẫn quả quyết tôi là đầy tớ của Đấng Christ chứ?”

       Ông nói, “Tôi tin chắc, Anh Branham à.”

       Tôi nói, “Tôi có thể nói với anh bây giờ. Tôi đă nói về ‘sự hịên thấy’ ấy cách đây không lâu. Đó là lư do nó đă không xảy ra. Nếu anh vẫn c̣n tin chắc vào tôi, hăy mang đứa bé đến cho tôi!” Ồ, chao ôi! Tôi thấy chính là đúng ngay lúc ấy. Anh em hiểu không? “Hăy mang đứa bé đến cho tôi!”

       Ông ấy nói, “Tôi sẽ làm bất cứ điều ǵ ông bảo tôi làm, Anh Branham à. Tôi sẽ không ngại mang nó...” Bởi v́ việc mang nó đến, nó rơ ràng đă chết... Hơi thở đă ra khỏi nó.

       Anh ấy đă mang đứa bé đến cho tôi. Anh đi đến ẵm đứa bé đến cho tôi, và đứng đó. Tôi đặt tay trên nó và nói, “Chúa ôi, xin tha thứ cho sự ngu dại của đầy tớ Ngài; Con đă nói trước về khải tượng của Ngài. Nhưng bây giờ xin cho được biết đến Ngài là Đức Chúa Trời của trời đất.”

       Không nói ǵ nhiều hơn điều đó, đứa bé giang 2 tay ôm ba nó, và bắt đầu ré lên khóc, và nói, “Ba ơi, con cảm thấy khỏe ngay lúc này.” Anh em thấy không?

       Tôi nói, “Ông Emmel, hăy để mặc cháu nhỏ. Nó sẽ ở đó 3 ngày trước khi nó đi khỏi, bởi v́ nó đă làm 3 bậc tháo ra.”

E-24   Tôi đi về nhà. Tôi đă kể điều đó trong Nhà thờ của tôi. Tôi nói, “Tôi sẽ về.” Đó là vào ngày thứ Hai. Tôi nói, “Tối thứ Tư, trước mặt Hội thánh, tôi sẽ đứng lên đó.” Họ là những người nghèo, và chúng ta đă làm những giỏ tạp phẩm để mang đến cho họ. V́ thế tôi nói, “Tôi muốn hết thảy các bạn đều đi. Khi tôi đến đó và các bạn đi các nhà ở gần đó, khi tôi đến nơi căn nhà đó, các bạn xem thử nếu đứa bé đó không chạy qua nền nhà có dính sữa trên mép, v́ uống sữa sô-cô-la hay cái ǵ đó, và đặt tay nó vào tay tôi, nói những lời này, ‘Ông Bill ơi, tôi đă hoàn toàn mạnh khỏe lại rồi.’ Đứa bé khoảng 3 tuổi... Hăy xem điều đó có xảy ra không?!”

E-25   Vợ tôi lúc bấy giờ là Meda -- Trước khi chúng tôi cưới nhau, thế nên -- Cô ấy đă ở trong đám đó. Một chiếc xe tải đến và đặt chúng xuống gần nhà để thấy tôi khi tôi lái chiếc xe tải Công ty Dịch vụ Công cộng (Public Service Company) mà tôi đă có ở nhà tối hôm ấy (Tôi đă không có chiếc xe nào của riêng ḿnh), đầy dầu hắc phía sau cùng các thứ, các bạn biết đấy, tôi đă đẩy nó suốt ngày và chuẩn bị các thứ. Lái lên phía trước, ngừng lại, đi lên trên thềm, nói, “Thế nào, chính là Anh Bill.” Giống như thế, và nhiều người, đang nh́n qua cửa sổ vào lúc đó thấy những ǵ sẽ xảy ra. Đứa bé này đang chơi trong góc nhà (ngày thứ 3). Tôi ngừng lại, không nói một lời, và nó ḅ qua sàn nhà, đặt tay nó vào tay tôi với... Đang uống sữa sô-cô-la (trên mép nó c̣n dính sữa) đặt tay nó vào tay tôi. Nó nói, “Ông Bill ơi, tôi đă hoàn toàn mạnh khỏe lại rồi!”

E-26   Đêm hôm đó tại Nhà thờ tôi đă kể điều đó. Tôi nói, “Có một cô bé bị tật, ở đâu đó đang cần đến.” Tôi nói, “Thưa Hội thánh, tôi không biết những điều này có ư ǵ. Tôi không thể nói với các bạn được.”

       Thế nên ngày nọ, khoảng 1 tuần sau đó, tôi đang làm việc ở Dịch vụ Công cộng, và tôi nhớ tôi bắt đầu rời khỏi ṭa nhà, đang đi ra. Ông Herb Scott sống trong thành phố ở đây, ngay lúc này, là chủ tôi. Ông ấy nói... Tôi đă bắt đầu đi xuống và ông nói, “Billy à.”

       Tôi đáp, “Vâng.”

       Ông nói, “Trước khi Anh ra về, tôi có một bức thư cho Anh.”

       Tôi nói, “Được rồi, Herbie, tôi sẽ lấy nó lát nữa.”

       Và một... Cho nên tôi đi qua để nhận công việc của ḿnh. Tôi đang kiểm tra. Do đó tôi bỏ qua để làm việc khác, và khi làm, tôi nhớ đến lá thư đó, và đi lấy nó, mở nó ra đọc, “Ông Branham thân mến, tôi tên là Nail. Tôi là bà Harold Nail. Chúng tôi sống ở Nam Boston.” Và nói, “Chúng tôi là tín đồ Giám Lư, bởi đức tin. Tôi t́nh cờ đọc một quyển sách mà ông đă viết, tựa đề, “Đức Chúa Jêsus Christ, Hôm Qua, Ngày Nay, Cho Đến Đời Đời Không Hề Thay Đổi,” một quyển sách mỏng. Chúng tôi đă có một Buổi nhóm cầu nguyện tại nhà tôi tối hôm kia, và chúng tôi đă nghe ông thành công trong việc cầu nguyện cho người đau. Tôi có một con gái bị bệnh tật, 15 tuổi, đang nằm trên giường đau đớn. Và không biết làm sao, tôi thật sự không thể tránh khỏi nghĩ đến nó trong tâm trí, rằng tôi sẽ mời ông đến cầu nguyện cho đứa con gái này. Xin ông vui ḷng đến nhé. Chân thành cảm ơn. Bà Harold Nail. Nam Boston, Indiana.”

       Tôi nói, “Các bạn biết đấy, đó là cô gái, đó là bà ấy.” Tôi đi về nhà nói với mẹ tôi, kể lại điều đó. Tôi nói, “Đó - đó là cô gái ấy.”

E-27   Rồi tối hôm đó tại Nhà thờ, tôi đă nói với Hội thánh; Tôi nói, “Đây là điều đó -- nơi đó.” Tôi nói, “Có ai biết Nam Boston ở đâu không?”

       Anh George Wright (Tất cả anh em đă làm quen với Anh ấy.), anh ấy nói,”Anh Branham à, đó là -- Tôi nghĩ nó ở dưới miền Nam.” V́ thế ngày hôm sau, tôi -- 2 người bạn của tôi, và vợ tôi bây giờ, và một người đàn ông cùng với vợ ông ấy từ Texas đến (Họ tên là Brace, Ad Brace. Bây giờ, ông ấy sống ở đây, một nông dân ở dưới Milltown. Ông ấy là chủ trại nuôi súc vật ở miền Tây, đă dời ra đây để gần Nhà thờ. Tôi đă cầu nguyện cho vợ ông ấy và bà đă được chữa lành hết t́nh trạng lao phổi.), v́ thế họ muốn thấy điều này xảy ra. Tôi nói, “Các anh hăy đi với tôi xem thử nó có xảy ra hoàn toàn như cách này không.” V́ bà Brace chưa bao giờ thấy “khải tượng”.

       Do đó vợ tôi đi với tôi, và Anh Jim Wisehart, người lớn tuổi hơn, anh em c̣n nhớ Anh ấy là Chấp sự cũ Hội thánh tại đó. Anh ấy muốn thấy điều đó. Và tôi có một xe cũ kỹ lúc ấy, tôi chất họ lên hết trên đó, và chúng tôi đi xuống dưới New Albany, và tôi thấy dấu hiệu này. Hóa ra tôi thấy, không phải là Nam Boston, nó là New Boston. V́ thế tôi không biết đi đâu. Vậy là chúng tôi trở về Jeffersonville, và hỏi người nào đó, và người đó đi đến văn pḥng, họ nói, “Nam Boston ở trên Henryville.” Thế là tôi đi lên Henryville, và tôi đă hỏi ở đó, và họ nói rẽ tiếp con đường này. Nó khoảng 15 dặm, phía trên những ngọn đồi này, ở đây. “Ông sẽ t́m thấy một nơi nhỏ bé... Hăy cẩn thận, ông sẽ nhầm lẫn, bởi b́ nó chỉ là một cửa hiệu nhỏ, và cửa hiệu có Bưu điện và mọi thứ khác trong đó: Nam Boston;” Ở trên những quả đồi này. Những quả đồi rộng 17.000 mẫu Anh, và chỗ này ở trên những đồi ấy.

E-28   Như vậy, chúng tôi đi tiếp, lái đi tiếp, và lập tức tôi cảm thấy thật lạ, sau khi lái đi 5 hay 6 dặm. Tôi cảm thấy thật lạ. Và tôi nói, “Tôi không biết...”

       Họ nói, “Việc ǵ...?”

       Tôi nói, “Tôi tin rằng Đấng đă nói với tôi muốn nói chuyện với tôi, v́ thế tôi sẽ phải rời khỏi xe.” Vậy tôi ra khỏi xe. Các bà đang sắp xếp lại vạt áo phụ nữ, và tất cả mọi thứ, chiếc xe cũ kỹ nhỏ bé... Tôi đi ra khỏi xe và đi ṿng quanh phía sau xe. Tôi cúi đầu, và đặt chân tôi trên cái đỡ va phía sau xe. Tôi nói, “Lạy Cha Thiên Thượng, Ngài sẽ cho đầy tớ Ngài biết điều ǵ?” Tôi đă cầu nguyện, không có điều ǵ xảy ra. Tôi đă chờ đợi vài phút, và tôi nghĩ: “Ồ, Ngài...” Thường thường, nơi nào có một đám đông giống như thế là chính ḿnh tôi phải đến với Chúa cách riêng tư (get to myself). V́ thế tôi đă chờ đợi vài phút.

E-29   Tôi t́nh cờ bị thu hút nh́n qua phía bên kia. Tôi chợt nghĩ: “Ồ, nh́n ḱa. Đây là Nhà thờ đó đang nằm dưới đây.” Nếu các bạn từng ở đó, đó là Nhà thờ Đồi Bunker (Bunker Hill Church). Tôi nh́n qua phía Nhà thờ Cơ-đốc giáo Đồi Bunker, có một bia mộ của nghĩa trang, ngay phía trước Nhà thờ. Tôi đi qua đằng kia. Tôi nói, “Bây giờ, tất cả các bạn có những lá thư của họ. Tôi chưa bao giờ ở vùng đó trước đây. Chưa hề ở bất cứ nơi nào trên đó trong đời.” Tôi nói, “Anh lấy tên và địa chỉ đi qua đây xem thử có có giống với mộ bia này không.” Và nó đây, thật chính xác. Tôi nói, “Đúng nó đấy. Bây giờ, chúng ta đi lên con đường bên phải.” Đó là v́ Thiên Sứ của Chúa... Xem đấy, tôi đă đi ngay đến bên nó mà không biết. V́ thế... Ồ, Ngài thật tuyệt vời!

       Vậy là chúng tôi lái đi tiếp. Ngay lập tức, tôi gặp một người, và tôi hỏi, “Thưa ông, xin ông cho biết Nam Boston ở đâu?”

       Ông nói, “Anh cứ đi về phía tay phải rồi rẽ tay trái, và anh biết, đại loại như thế...”

E-30   Chúng tôi cứ tiếp tục đi. Sau một lát, chúng tôi đi vào... Tôi để ư, tôi đi vào một nơi nhỏ bé và có -- Hầu như thuộc loại giống như một làng nhỏ, và tôi - tôi nh́n và nói, “Chính là nó. Nó đấy, ngay ở đó.” Tôi nói, “Có - có mặt trước cửa hiệu màu vàng đó.” Tôi nói, “Bây giờ, anh em xem, một người đàn ông sẽ đi ra với bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh, một quần nhung màu trắng -- đội mũ lưỡi trai nhung màu vàng, có hàm râu trắng, và bảo tôi đi đâu. Nếu không phải, th́ tôi là người kể chuyện khoác lác.”

       Như vậy, hết thảy họ đang chờ. Tôi lái xe đến phía trước chỗ đó, và đúng lúc tôi lái xe vào, một người đàn ông mặc bộ đồ bảo hộ màu xanh, đội mũ nhung màu vàng, và râu trắng. Bà Brace ngất xỉu trong xe... Khi thấy nó ứng nghiệm như thế.

       Tôi nói, “Thưa ông, xin ông cho biết Harold Nail ở đâu.”

       Ông nói, “Vâng, thưa ông. Ông từ miền Nam đến phải không?”

       Tôi nói, “Đúng thế, thưa ông.”

       Ông ấy nói, “Ông đi qua đó, xuống con đường đó khoảng nửa dặm, ông rẽ sang trái ở con đường đầu tiên. Ông đi lên, và thấy một kho thóc lớn màu đỏ và rẽ vào kho thóc màu đỏ ấy. Đó là nhà thứ 2 ở bên phải khi ông đi lên con đường nhỏ giống như đường đó.”

       Tôi nói, “Vâng, thưa ông.”

       Ông hỏi, “Sao?”

       Tôi nói, “Ông ấy có một con gái bị đau, phải không?”

       Ông ấy nói, “Đúng, thưa ông.”

       “Chúa sẽ chữa lành cho cô bé.”

       Ông cụ bắt đầu khóc. Anh em hiểu không? Chưa bao giờ biết... V́ thế ông ấy có cả trong “khải tượng”; Ông ấy không biết điều ǵ sẽ xảy ra. Tôi quay lại. Chúng tôi đă gặp Cô Nail hầu như sống lại. Và đi lên đó, đi vào sân, ra khỏi xe, bắt đầu vào đến đúng nơi đó, anh em biết đấy. Một người đàn bà chắc nịch đi ra cửa. Tôi nói, “Bà ấy đấy.” Anh em hiểu không?

       Vậy bà ấy chào, “Chào ông.”

       Tôi đáp, “Chào bà. Tôi là Anh Bill.”

       Bà ấy nói, “Ồ, tôi đă nghĩ là ông mà. Ông đă nhận được thư của tôi à?”

       Tôi đáp, “Vâng, thưa bà.”

       Bà ấy nói, “Tôi là bà Harold Nail.”

       Tôi đáp, “Tôi rất vui mừng được biết bà, bà Nail à. Đây là một số người đi với tôi để cầu nguyện cho cô gái.”

       Bà ấy nói, “Sao?” Môi bà bắt đầu run run; Bà bắt đầu khóc.

       Tôi nói, “Đúng thế, thưa bà.” Tôi không biết; Tôi chưa bao giờ ngừng lại v́ phụ nữ. Tôi bước xuống ngay pḥng đợi, và những người cùng đi với tôi đi theo. Khi tôi mở cửa bên phải căn pḥng (Căn nhà miền quê to lớn cũ kỹ), có những tờ báo đă ố vàng trên tường, h́nh màu đỏ; Có cái bản hiệu: “Cầu xin Chúa ban phước cho gia đ́nh chúng tôi.” Chiếc giường sắt bằng đồng có dán áp phích cũ; Bếp ḷ thấp đặt bên trái tôi; Và có một chiếc giường nhỏ xíu nhỏ đang đặt ở chỗ cô gái trông giống như trẻ con đang nằm trong đó.

E-31   Bây giờ, điều ǵ đó đă xảy ra. Tôi ở trên góc pḥng, cô bé nh́n người tôi đi đến chiếc giường ấy. Tôi đă đặt tay ngay trên bụng cô bé, chính xác như cách Chúa đă Phán. Khi làm thế, khi Cô Nail ở trong pḥng và thấy điều đó, cô đă ngă xuống nền nhà ngất xỉu lại. Cô là loại người yếu ớt. Cô đă ngất lại. Anh Nail đang cố làm việc với cô. C̣n Anh Jim lớn tuổi đang đứng đó nắm tay với nhau nói, “Chúc tạ Chúa!” (Ứơc ǵ anh em thấy anh ấy hành động.) Thế rồi tôi nh́n vào đó, và tôi đă thấy điều đó. Tôi đặt tay lên cô bé hay qua bụng như thế này và nói, “Chúa ôi, con làm điều này theo mệnh lệnh của những ǵ con nghĩ là Đức Chúa Trời đang bảo con làm.”

E-32   Vào lúc ấy cô bắt đầu khóc. Cô đă nhảy lên và họ bảo bà Nail giữ đôi chân cô (Cô đă ngồi dậy sau khi xỉu). Khi cô từ trên giường nhảy lên, ống quần cô nhấc lên trên chân phải cho thấy hoàn toàn chính xác như cách đă tỏ ra trong “khải tượng”, và cô gái có cái đầu gối ṿng tṛn như của con trai. Cô Nail lại ngất trở lại. Cô đă ngất xỉu 3 lần.

       Cô gái đó đă đi ra ngoài căn pḥng đó và vào pḥng thay áo quần, đang khóc, và mặc vào chiếc ki-mô-nô, rồi trở lại, chải tóc bằng... Một cánh tay của cô cũng bị liệt, phía bên phải, đang chải tóc bằng cánh tay bị liệt đó. Cô đă kết hôn, có một đám con. Tên cô ấy... Tôi không biết tên cô ấy là ǵ, nhưng bất cứ ai cũng có thể kể với các bạn về Harold Nail...

       Những “khải tượng” đó là có thật!

E-33   Tôi có thể chỉ nơi đó và đưa các bạn đến với những người đă làm một cuốn sách về những điều đă xảy ra như vậy. Bây giờ, điều đó đúng, Anh Vayle ạ.

       Tôi có thể thất bại: [V́] tôi chỉ là một ‘con người’. Tôi đă từng thất bại ngay từ đầu, và là ‘người thay thế’ rất tội nghiệp (poor substitute), một ‘đầy tớ’ của Đấng Christ.

       [Anh Branham đánh vần tên của những người đó. - Bt]

       M-e-r-r-e-l-l.

       [Anh Vayle nói, tôi nghĩ về tên đó... ? ...] L-a-v...

       [Nail là N-e-i-l phải không?] N-a-i-l.

       Nail was N-e-i-l?] N-a-i-l.

       [Anh Vayle nói, “Brace, B-r-a-c-e?”]

       B-r-a-c-e. Thêm Brace.

       [“Đúng thế. Bây giờ, tôi có tên đó đầy đủ. À. Ah, đó là Graham Shelling phải không?”]

       “Graham, G-r-a-h-a-m, S-n-e-l-l-i-n-g.”

       [Anh Vayle nói, “Ồ, Snelling. Bây giờ, tôi đă có tên đó. A...”]