Và Từ Lúc Đó

Jeffersonville, Indiana, USA.

59-1231

1
Chắc chắn tốt để về lại và nghe vị Mục sư anh em làm chứng về ân sủng của Chúa với con gái nhỏ của ông. Điều đó là hoàn toàn giống như Đức Chúa Jêsus làm những việc như thế. Chắc chắn vậy.
Bây giờ, tối nay chúng ta rất vui vì sự có mặt với chúng ta, một - một trong những khách mời của chúng ta tại đây — như chúng ta gọi, buổi nhóm cầu nguyện vào đêm Năm Mới, một bạn tốt của tôi, Anh Ernie Fandler, một trong những người trở lại với Đức Jêsus Christ, một chiến tích của ân điển. Nguyên là, nhà anh ấy ở Thụy sĩ, anh đã đến từ nơi này. Và tôi tin người anh em này ở đó với họ để — lúc này họ đang sống ở Shawano, một người gốc Đức, một Anh Waters. Chúng ta vui vì sự có mặt của họ với chúng ta tối hôm nay.
2
Rồi chúng ta cũng có với chúng ta tối nay — một người anh em quý báu của đức tin, Nam Phi, Anh David duPlessis. Chúng ta cũng vui anh ấy có mặt cùng với chúng ta. Và chúng tôi... David và tôi — lo liệu trước, hay là việc cầu nguyện, Chúa cho chúng tôi làm việc tuyệt vời với nhau suốt năm nay tại châu Phi, và những nơi khác trên thế giới.
Anh David ở đây lúc này để bàn luận, và cầu nguyện về việc đó, từ bây giờ đến Thứ Hai để quyết định đúng thời gian, và địa điểm ở nơi — Phi châu, và các nơi khác trên thế giới để tiến hành. Như Anh David đã có một chức vụ rất nổi bật với Hội đồng Ngũ Tuần Thế giới, và cũng nổi tiếng với nhiều lãnh đạo tôn giáo lớn khắp toàn thể thế giới. Và đang rất có ảnh hưởng trong việc làm cho tín phục và gây dựng, chừng nào chúng ta còn ở đây lúc này, để giúp tất cả các giáo phái của đức tin nhóm hiệp lại thân thể của Jêsus Christ. Bất kể những gì... họ... nhà thờ họ có, hoặc những gì mà — phù hiệu mà họ mang danh, nó - nó như thế — trong Hội thánh mà Đấng Christ đã chết thay cho.
3
Và tôi thường nghĩ về điều đó. Nhiều lần tôi thường giúp lùa gia súc lên nơi mé Tây. Và chúng tôi đi lên, Anh David, ngồi ngoài đó nơi mà họ đã lùa gia súc qua hàng rào tiến lên, lên trên núi để cho chúng ăn... để chúng ăn cỏ trên những thảm cỏ — của rừng. Trong khi những bãi cỏ đang mọc lên, những bãi hoang, và thế là họ cắt cỏ và nuôi gia súc đến qua — suốt mùa đông, khi mà bão tuyết đã nổi lên trong núi.
Và thường ngồi ở đó trên yên ngựa nhìn xem nhân viên kiểm lâm đang giúp chúng vượt gian nan. Mỗi trại nuôi gia súc ở nơi sơn cùng thủy tận mà có thể dồn lên một tấn cỏ khô... Nếu họ đã có thể chất lên 50 tấn cỏ khô, như thế nghĩa là họ có thể dùng cho 50 con gia súc. Nếu họ có thể chất chứa một ngàn tấn cỏ khô, một ngàn đầu gia súc có thể đi qua.
4
Mỗi người mang một nhản hiệu nơi những con bò của anh ta. Họ nhìn những nhản hiệu, dĩ nhiên, những trại khác nhau, như vậy hẳn chúng sẽ không bị lẫn lộn. Và lúc ấy khi... Viên kiểm lâm, anh ta chẳng để ý những nhản loại gì như vậy đang đi qua, bởi vì tất cả cùng một nhản hiệu. Nhưng có một thứ mà anh ta thực sự cần phải kiểm tra, đó là một cái thẻ máu. Chúng cần phải được ghi là bò giống Hereford, hoặc chúng không được qua cổng. Họ sẽ lùa chúng quay lại. Thấy không?
Và tôi nghĩ ấy là cách sẽ xảy ra vào ngày Phán xét. Không phải là loại phù hiệu gì chúng ta đang đeo, nhưng có cái đuôi Huyết ở đó không. Ha. Đó là điều mà—sẽ được kể đến, thẻ Huyết.
5
Tôi rất vui có Anh David ở với chúng ta. Và tôi - tôi thấy Anh Estle Beeler ở đây lúc nãy. Tôi đã thấy anh ấy đứng lên ở chỗ nào phía sau đó. Và các Mục sư truyền đạo khác thì đang muốn nghe tối hôm nay. Rồi thì... Tôi chắc Anh Ruddell cùng với họ sẽ tiến vào, bởi họ sẽ ở lại đến nửa đêm.
Dù thế nào, Anh David không thể ở lại cho tới nửa đêm. Anh ấy rất cần người ở khắp nơi. Và ngay khi Anh Rodgers nghe là anh ấy qua đây, sao anh ấy sẽ ở qua đó gặp lúc 10 giờ. Vì vậy điều đó có nghĩa là anh ấy sẽ rời khỏi đây khá ngắn ngủi đây để đi ra South Louisville. Và tôi nghĩ điều đó hẳn sẽ tốt, nếu nó ổn thỏa với Anh David, nếu - nếu anh ấy đến và nói những gì nơi tấm lòng của mình. Giảng cho chúng ta, làm bất cứ điều gì Chúa đặt để. Tất cả chúng ta thích nghe Anh David duPlessis ở Nam Phi.
6
Cho phép tôi nói thế nầy, là khi tôi ở — qua Phi châu, trong chiến dịch lớn của mình Chúa đã cho chúng tôi qua đó, người em của anh ấy là thông dịch viên của tôi. Anh Justus, tôi cho là tên anh ấy, Anh Justus. Và một gia đình thật tốt là các anh em duPlessis nầy. Tôi nghĩ đó là... Tôi chắc họ đều là những Mục sư, theo như tôi biết, và có lẽ người cha cũng là một Mục sư nữa đó. Và họ xuất thân là những người tốt. Và Anh David mang một tên tuổi lớn giữa tất cả những hội thánh, cùng với những giáo phái khắp thế giới.
7
Anh David, tôi muốn giờ này anh tiến lên và nói cho chúng tôi, hay là bất cứ điều gì Chúa đặt vào lòng anh để nói, tiến thẳng lên. Và tôi rất vui để giới thiệu với hội thánh của tôi buổi tối nay, đây là Anh Dav... Orman Neville, Mục sư của chúng ta. Và đến với hội thánh, đây là một trong những người bạn quý báu của tôi—cùng với những chiến hữu trong sự hầu việc Đức Chúa Trời, Anh David duPlessis của Nam Phi. Chúa ban phước cho anh, người anh em.
[Anh DuPlessis nói, “Cảm ơn, anh... ” - Biên tập] ... [Băng trống. - Bt] ... ?...
A-men! Tất cả chúng ta. Anh David, hãy nhanh nhanh trở lại ngay và ở với chúng tôi. Điều đó tốt. Chúng ta chắc chắn sung sướng.
8
Anh David đã nói vài điều ở đó mà tôi chỉ ước gì mình có cây viết, có thể tốc ký. Nhưng tôi sẽ luôn luôn nhớ “các cháu nội:” đàn cháu.
Vậy thì, chúng ta chắc biết ơn sâu sắc việc thăm viếng của anh em mình. Và anh ấy bằng những gì mà — đã liên kết với Hội đồng Thế giới của những tín hữu Ngũ tuần, và là một người nổi tiếng trong hàng ngũ làm việc của mình xuyên suốt cả thế giới. Và tối nay chúng ta may mắn có anh David đến nói với chúng ta vào đêm Giao thừa nầy. Và quý vị có thể hiểu những người nổi tiếng nghĩ gì về Chúa chúng ta, nghĩ về sự hầu việc lớn lao của Ngài.
9
Vậy, tôi tin rằng ngày mai, là Năm Mới này... Chỉ một vài giờ nữa thôi. Và tôi cần phải sớm ra đi vào buổi sáng. Như vậy tôi nghĩ tôi chỉ nói một chút ít, nếu được tốt với Anh Neville, và Anh Beeler, cùng với các Mục sư khác ở đây. Sẽ không làm mất nhiều thời gian. Và tôi nghĩ nếu chúng ta nói “A-men” rồi về nhà, ấy hẳn là một sứ điệp diệu kỳ. Và chúng ta có thể cảm ơn Chúa về những gì chúng ta đã nghe buổi tối nay.
Và bây giờ... Nhưng đây là đêm Năm Mới nầy, chúng ta chỉ chiêu đãi với nhau bằng Vương quốc của Chúa, giảng cho đến lúc giao thừa. Và tôi cần phải thức dậy thật sớm vào buổi sáng, trước lúc rạng đông.
10
Và tôi thì không trẻ như David. Có lẽ là tôi... Có thể là tôi không cảm thấy trẻ như anh ấy. Anh ấy là một... Dĩ nhiên, David thì một ít — già hơn tôi chút ít. Tôi nghĩ anh ấy già hơn 7 hoặc 8 tuổi, có thể là 10. Nhưng anh ấy chắc chắn là một quả cầu lửa cho Chúa, đi lại 50.000 dặm năm nầy vì Nước Đức Chúa Trời.
Trên con đường anh ấy qua để giảng chỗ Anh Rodgers, và ngày mai thì với một số — vài nơi khác ở đâu đó, ở nơi nào khác, và ở đâu đó. Và Thứ Hai lại về đây. Và tôi cần phải gặp được anh ấy để làm những việc sắp xếp cho một chuyến đi khắp thế giới đang đến lúc này. Và chúng tôi ở Phi châu, tôi hiểu chiều hôm nay, tháng 3, tháng - tháng 3 tới đây. Tôi gặp Clayton Sonmore, từ Hội Doanh nhân Cơ đốc Phúc âm Toàn vẹn tuần nầy, tức là tuần tới đây, khoảng đầu tuần, và làm những sự xếp đặt cho việc đi Jamaica, Haiti.
11
Tuần tới tôi đi vào trong Kentucky — hoặc xuống Georgia, họ có những Buổi nhóm ở đó. Lại về ngay, và đi qua Kentucky, một đêm ở đây, một đêm ở đó bắt kịp các hội thánh nầy. Và từ đó thẳng về đến nhà ngay, rồi đi tới — At... tới Thành phố Atlantic để... Bắt đầu ngày 27 đến hết ngày 30, và nằm đó sáng mồng 1. Và bắt đầu ở - ở Kingston, Jamaica, ở — đường đua đêm đó nhóm lại suốt 10 ngày ở đó. Và từ đó, rồi thì tới Haiti, và bất cứ nơi đâu. Chúng tôi không biết từ đó đi đâu, cứ như Chúa sẽ dẫn dắt chúng tôi.
Vậy, tất cả đang sửa soạn đây. Thấy không? Tôi không nói, “Phải.” David ở đây, Clayt đang đến. Gordon, Anh Gordon Lindsay đang đi đến Nam Mỹ. Và—những Doanh nhân Cơ đốc còn lại dành cho châu Mỹ La tinh. Và Anh David dành cho Thụy sĩ, Đức, tiếp xuống.
Nhưng chúng tôi chưa biết rõ. Xin quý vị tiếp tục việc cầu nguyện. Tôi không muốn đi đâu hết cho đến khi Chúa phán, “Hãy đi,” theo sự hiểu biết rõ nhất của tôi. Bởi đó, nếu tôi cảm thấy sự dẫn dắt để đi, lúc đó tôi khởi sự chuyến bay, tôi... Và cho dù sự phản đối thế nào, tôi có thể nói, “Tôi đi đến nhân Danh Chúa Jêsus.”
12
Tôi biết ơn vì David, tình thân hữu mà chúng tôi đã có với nhau, bởi vì người này là một người rất quan trọng. Với lại anh - anh - anh ấy tin một cách chắc chắn chức vụ nầy của Chúa. Anh chắc chắn thi hành. Và — tên tuổi chúng tôi đã được liên hợp với nhau suốt toàn thế giới lúc này, Anh David và tôi. Và tôi rất hân hạnh có một sự liên kết với một người như thế.
Nhưng thưa các bạn, tôi cảm kích đó. Nhưng điều vĩ đại nhất để tôi có thể nghĩ về được kết hợp với, là Jêsus Christ, Con của Đức Chúa Trời, là Đấng vĩ đại.
Vậy, Anh Neville và một số người của họ sẽ nói trong chốc lát. Nhưng giờ này tôi muốn đọc ra chỉ là một điều gì đó ngắn gọn của Thánh kinh.
13
Và tôi nghĩ, thật tốt, vào đêm Giao thừa để gặp các thầy giảng khác nhau, và cách họ đến gần một đề tài, và những gì họ nói, vân vân, mỗi người có cách riêng của mình về việc giảng.
Quý vị biết, Chúa không tạo nên tất cả chúng ta giống hệt nhau. Ngài đã làm nên chúng ta khác nhau. Ngài làm nên chúng ta khác nhau theo tầm vóc người của chúng ta; Ngài làm nên thế gian khác nhau, những núi lớn, những núi nhỏ, những thảo nguyên, các sa mạc, và những bông hoa trắng to, những bông hoa màu xanh dương, cùng với tất cả những loài hoa khác. Ngài hoàn toàn làm nên chúng ta khác nhau; tất cả như thế. Ngài làm những mái đầu đỏ, những mái tóc đen, những mái đầu nâu, những mái đầu bạc; béo, thon, cao, ồ, bất cứ là gì nữa. Thấy không? Ngài hoàn toàn... Ngài hoàn toàn làm nên chúng ta khác nhau. Chúa là Chúa của muôn màu muôn vẻ. Và tôi hầu như thích như thế, quý vị có thích không? Nhưng bao giờ cũng giống nhau như thế... Ôi, chào. Tôi thích điều này.
Vậy bây giờ chúng ta hãy lật Thánh kinh của mình Sách của Thánh Ma-thi-ơ, Tin lành của Thánh Ma-thi-ơ, bắt đầu với — câu thứ 4. Tôi muốn đọc về một — đọc với chúng ta một phân đoạn, Chúa giúp chúng ta. Thánh Ma-thi-ơ, chương 4. Tôi cho là trước khi đọc, chúng ta hãy cầu nguyện.
Lạy Cha từ ái trên Trời, một lần nữa với lòng biết ơn để chúng con đến gần Năm Mới nầy. Và chúng con — đến với Chúa, dâng cho Chúa hết những lo toan của chúng con suốt năm qua, và cầu xin Chúa sẽ bỏ chúng vào biển lãng quên, không còn nhớ lại những tội lỗi thù nghịch chúng con nữa. Và xin không chỉ chúng con kiểm soát với bản thể thuộc linh của mình, mà trong chúng — xin cho chúng con còn kiểm lại sự thông công của chúng con với Chúa, và xin tha thứ về mọi tội lỗi của chúng con. Chúng con cầu xin rằng Thần linh của Chúa sẽ giải quyết với chúng con đêm nay. Và nếu có gì bất khiết về chúng con, Chúa ơi, đem nó đi xa như phương đông xa cách phương tây, quăng nó vào trong biển lãng quên, để không còn nhớ nó thù nghịch chúng con nữa, để chúng con có thể tiến vào trong Năm Mới nầy, được tẩy sạch bởi Huyết Chiên Con, và sẵn sàng. Xin cho năm 1960 nầy là năm diệu kỳ nhất so với những năm mà chúng con đã từng hầu việc Chúa. Cho chúng con sự dư dật quá chừng.
Tất cả các buổi nhóm mà có trong tiến trình nầy, Chúa ơi, chúng con đang nghĩ đến, với Anh duPlessis, và vòng quanh thế giới, vào tới Á châu, qua tận châu Âu, và khắp — tất cả. Xin Chúa — để cho điều đó là ý chỉ của Chúa cùng với năng quyền của Chúa để dẫn dắt những việc nầy. Và nếu chúng con bất cứ lúc nào lạc bước khỏi lối đi đã con đường Thiêng liêng được định trước của Chúa, xin Thánh Linh đặt một khối chướng ngại cản chúng con lại, Chúa ơi, và cho chúng con quay lại đúng chỗ. Xin nhậm lời.
14
Xin ban phước cho hội thánh nhỏ nầy, Chúa ơi; về đường lối gần 30 năm, con phỏng chừng, đã đứng vững ở đây hiện tại, như một tưởng niệm về ân điển của Chúa với một dân khiêm nhường. Chúng con cầu nguyện, Cha ôi, rằng Cha sẽ chúc phước Anh Neville, vị Mục sư. Ban phước cho toàn thể hội thánh. Chúc phước ban trị sự, ban chấp sự, người hướng dẫn ban hát, người đánh đàn, cùng toàn thể tín hữu, tất cả mọi người, các giáo viên trường Chúa nhật, bất cứ ai nữa. Chúa ơi, xin cho năm nầy chúng con có thể tăng trưởng trong ân điển của Chúa. Và xin cho số thuộc viên chúng con phát triển thành con số lớn hơn, và - và - và thêm nhiều ân sủng của Chúa. Để... Rồi trong nầy đã và đang có theo những năm tháng đã đi qua. Xin nhậm lời, thưa Cha.
Giờ này, xin giúp chúng con khi chúng con tiến đến gần phân đoạn mà chúng con đang chăm nhìn để đọc đây, Lời Ngài. Và Chúa ơi, chỉ có Chúa, có thể thông giải mà thôi. Chúng con cầu nguyện để Chúa nhậm lời với chúng con vì Nước Đức Chúa Trời, trong Danh Jêsus Christ. A-men!
15
Tôi — thông báo ngay bây giờ điều tôi đã chọn cho một phân đoạn trong chốc lát kế tiếp, nó được tìm thấy trong Thánh kinh đây, và tôi sẽ đọc. Nó gọi là... Tôi muốn gọi là thế nầy: “Từ Lúc Đó.”
Tôi không nghĩ... Đêm nọ tôi đã nói, tôi không cho là mình đến được, là bởi vì cổ họng tôi đau buốt. Và nhà tôi nói với tôi hôm qua, hay là ngày hôm trước, nói là, “Vậy thì em nghĩ là anh sẽ không đi đến được với Hội thánh.”
Tôi nói, “ Mình ơi, anh không nghĩ vậy. Cổ họng anh đau và rất rát.”
Và rồi, không còn chi hơn đêm đó khi tôi ngồi xuống và cầm lên quyển Thánh kinh, tôi lật nhanh vào đây. Anh Sothmann đi qua; anh ấy nói, “Tối mai anh có đi nhà thờ không?”
Tôi đáp, “Có chứ, tôi sẽ có ở đó.”
Và Meda nhìn tôi, cô ấy nói, “Em không hiểu anh.”
Tôi nói, “Anh không mong em hiểu.” Thấy không? Tôi nói, “hay không một ai khác.”
16
Không ai được dẫn dắt bởi Thánh Linh của Chúa mà có thể được hiểu bao giờ. Chúa chúng ta, họ không thể hiểu Ngài. Trông giống như Ngài nói phút này cách này, và phút khác cách khác, và ở nơi nào khác thì Ngài nói về một điều gì khác. Đôi khi ấy là Jêsus đang nói, những lúc khác Ấy là Chúa đang phán. Quý vị hiểu không?
Ngay cả các môn đồ cuối cùng đã nói ở đó, rằng, “Lạ thay, bây giờ Thầy nói một cách thẳng thắn; bây giờ chúng tôi hiểu.” Lúc ấy Jêsus nói, “Các ngươi có hi... Bây giờ các ngươi tin chăng?” Hiểu không? sau đó.
Quý vị hoàn toàn không thể hiểu, bởi vì quý vị được soi dẫn bởi Thần linh. Và khởi sự làm một việc gì, quý vị thấy ra là... Quý vị hiểu, quý vị... Chúa muốn dùng quý vị ở nơi nào đó; quý vị được dừng lại ở đây và tiến hành ở đây. Hoàn toàn bởi Thần linh soi dẫn. Họ là tuyển dân, lạc lõng, để có một đời sống mà quý vị muốn hiến dâng cho Đức Chúa Trời.
17
Và lúc ấy tôi luôn luôn nói thế nầy, “Mình sẽ làm điều này, nếu Chúa muốn.” Thấy đó, nếu tôi hứa với bất cứ ai, tôi sẽ làm điều đó nếu Chúa muốn. Hiểu chứ? Và bởi đó, nếu chẳng phải là ý Chúa, thì tôi sẽ... Tôi sẽ nói về Sứ điệp nầy, nếu Chúa muốn. Ngài có thể cho tôi một sự kêu gọi ngay trong Sứ điệp nầy để đem đi (to take off for*) California. Tôi hẳn để qua một bên tất cả mọi thứ, và cuốn gói đi khỏi California thật nhanh như tôi có thể đi (I'd cast aside everything, and take off for California as hard as I could go*).
Và tôi muốn sống như thế. Tôi không muốn điều gì ràng buộc tôi. Tôi không cần điều gì lớn lao to tát hoặc một chỗ nào khác trị giá hàng triệu đô la ấy, và quý vị có được nhiều tiền mỗi ngày, để mà ràng buộc tôi. Tôi muốn làm ở nơi mà khi nào Chúa phán, “Ta muốn đi xuống với dân nầy đây; ở đó họ chỉ có 5 người thôi. Nhưng hãy đi xuống đó và ở lại đó cho đến khi Ta phán với con để rời đi.” Tôi muốn bắt đầu ở đó. Tôi không có những điều ràng buộc, chỉ... Và nếu Ngài muốn tôi đi nước ngoàih...
Vậy, ở đây là, chỉ đề cập việc đi đến nước Đức — hoặc đến — đến Phi châu, và một bà triệu phú nào đó, đúng với thời gian mà Thánh Linh đặt điều đó vào tôi để đi đến châu Phi, bà ấy nói, “Tôi sẽ tài trợ chuyến đi và thanh toán tất cả mọi thứ.” Hiểu không? Chỉ thế thôi. Sao tôi còn lo về tiền bạc và đồ đạc, khi mà Cha mình sở hữu tất cả về điều ấy. Thấy không? Ngài hẳn có thể cứ phán với người giàu có nầy, hoặc người giàu có kia, hoặc dân nầy, hoặc dân kia, và không cần tôi phải lo về điều đó. Thấy đó, Chúa hoàn toàn chăm sóc tất cả. Anh Roy à, đó là cách sống. Hăy cứ để cho Ngài chăm sóc. Thế thì rất tốt.
18
Bây giờ, chúng ta hãy lật trong Thánh Kinh của mình đến chương 4, và chúng ta hãy bắt đầu— để đọc từ câu thứ 12 chương 4 của sách Tin lành theo Thánh Ma-thi-ơ.
Vả, khi Đức Chúa Jêsus nghe Giăng bị tù rồi, thì Ngài lánh qua xứ Ga-li-lê. Ngài bỏ thành Na-xa-rét mà đến ở thành Ca-bê-na-um, gần mé biển, giáp địa phận xứ Sa-bu-lôn cùng xứ Nép-ta-li,
Để cho ứng nghiệm lời đấng tiên tri Ê-sai đã nói rằng:
Đất Sa-bu-lôn và Nép-ta-li, Ở về trên con đường đi đến biển, bên kia sông Giô-đanh, Tức là xứ Ga-li-lê thuộc về dân ngoại,
Dân ấy ngồi chỗ tối tăm, Đã thấy ánh sáng lớn;
Và trên những kẻ ngồi trong miền và dưới bóng sự chết, Thì ánh sáng đã mọc lên.
Từ lúc đó, Đức Chúa Jêsus khởi giảng dạy rằng: Các ngươi hãy ăn năn, vì nước thiên đàng đã đến gần.
Tôi muốn nói về chủ đề: “Và Từ Lúc Đó.”
19
Quý vị biết, khi những con người, tất cả chúng ta nghĩ về những sự việc, từ một thời điểm nào đó một việc như thế đã xảy ra như thế, Và từ lúc đó... Và nay, nhiều lúc quý vị gặp một lão ông, hoặc một lão bà, và họ như nhắc lại với một thời mà điều gì đó đã xảy đến, mà họ có thể vẽ vạch nó ra một cách rành mạch và nói, “Ấy là vào lúc đó.”
Hiện tại, tôi giả sử đó là — một cách thực tế buổi tối nay tất cả chúng ta ở đây, hẳn có thể gọi là thành viên — thuộc viên — nhớ lại về những sự việc nào đó mà đã xảy đến vào những thời gian nào đó. Từ lúc đó điều gì đó đã thay đổi. Một sự kiện nào đó, nó đã xảy ra vào lúc đó như thế, và từ lúc đó trở đi thì nó đã khác hẳn. Và ấy là một điều mà chúng ta có thể cho là tốt. Và một số những ký ức về những sự kiện mà chúng ta nghĩ về đó là những sự kiện đáng giá mà đã thay đổi. Và có một số sự việc không đáng nghĩ tới.
20
Chẳng hạn: nếu một người đàn bà tai tiếng, mà bà ta nói, “Đã có một thời tôi là một cô gái tốt, công bình, đức hạnh. Và vào một đêm nào đó, hoặc một nơi chốn nào đó, nào đómột chuyện đã xảy ra.” Và kể từ lúc đó, bà ta tiếp tục con đường lầm lạc. Cuộc sống của bà ta đã bị ô nhục với tội lỗi và sự đen tối, cùng với sự tối tăm, và chỉ còn sự phán xét chờ bà ta mà thôi. Nhưng bà ta có thể nhớ lại từ lúc nào đó mà chuyện đó xảy ra khi bà ta đã nhận lấy con đường sai trật.
Kẻ- Kẻ say rượu đêm nay nơi đường phố mà đang cố uống cho quên đi nỗi sầu của anh ta, quý vị có thể kéo anh ta lên...
Giống như, cách đây một thời gian tôi đã sống nơi trang trại phía dưới, ở New York, trung tâm lớn của dân say rượu. Tôi đang đi bộ với một Mục sư nào đó. Và một người đã nằm ở đó, ồ, đúng là có nhiều ông, vô hại, không cứu giúp, đang nằm đó ướt mèm quần áo phía trước, và — bộ mặt của họ râu ria xồm xoàm, đúng là trong một tình trạng ghê tởm. Và họ thì hoàn toàn vô hại.
Và Mục sư nầy nói, “Kéo người đó lên, và cứ hỏi anh ta.”
Tôi đã đi qua với người nầy, mà đang nằm gát một chân qua cái chắn của chiếc xe hơi, và đầu anh ta đang nằm dưới đường. Và nơi mà anh ta không thể tới — để — đi vào những lúc — tới nhà nghỉ... Và ồ, anh ta đúng là trong một tình trạng ghê tởm. Tôi đã nắm lấy anh ta. Và tôi hỏi, “Anh nói được không?” Và anh ta không trả lời.
Vậy là vị Mục sư bước xuống. Ông ấy biết đối xử thế nào với anh ta. Và ông hỏi anh ta, “Anh là ai?” Cuối cùng ông đã làm cho anh ta đủ tỉnh táo, đến nỗi anh ta có thể nói, “Nếu ông mua cho tôi một ít rượu... ” Và đi đến chỗ thấy ra, anh ta có thể chỉ ngón tay tới ngân hàng mà anh ta trước đây là chủ tịch.
Vậy, Mục sư nói, “Chúng tôi là những thầy giảng. Anh có thể kể với tôi những gì đã xảy ra.”
“Nếu anh hứa với tôi một chầu.”
Thế đấy, chúng tôi không thể làm điều đó. Tôi nói, “Tôi không thể thêm buồn phiền vào những nỗi buồn của anh. Tôi muốn giúp anh.”
Ồ, chuyện của anh ấy, và một đêm anh ta về đến nhà, và đã có một — cái mà anh gọi là lá thư “Dear John” trên - trên bàn. Rồi vợ anh ta đã bỏ anh, và đã có... Anh yêu cô ấy, và cô ta đã mang đi con cái với anh. Rồi anh bị ly dị. Và cô ấy chạy theo với một người khác. Anh ấy nói, “Tôi không biết làm gì, bắn bể óc tôi ra, hay là làm gì, vậy là tôi - tôi đã đi đến với quán rượu.” Và từ lúc đó, anh ta đấy. Điều đó xảy ra trê khắp thế giới.
21
Kẻ nói dối, quý vị có thể nắm bắt một người, như ngày nọ tôi nói với một người, mà tôi tưởng đang nói đùa... Và đến để thấy ra là anh ta đã nói dối quá nhiều tới mức mà chính anh ta thực sự tin luôn những chuyện đó.
Và tôi nói, “Điều gì khiến anh làm thế?” Rồi tôi ngồi xuống nói chuyện với anh ta. Tôi nói, “Tôi muốn hỏi anh. Những chuyện đó quá hoang dại để cho người ta tin.”
Anh ta nói, “Việc trước hết tôi có thể kể khi nhớ lại,” anh nói, “Tôi là một cậu bé lớn lên trong một gia đình tốt.” Và nói, “Tôi đã đi ra rồi hút thuốc uống rượu, cứ làm khôn. Và tôi nhai cà phê để làm sạch hơi thở.” Và anh ta nói, “Tôi làm điều đó đằng sau ống khói cũ phía sau nhà.” Anh ta nói, “Tôi sẽ không bao giờ quên. Khi mẹ tôi bắt gặp và nói với tôi, 'Con à, để mẹ ngửi hơi thở của con.' Tôi hà hơi vào mặt của bà, và bà nói, 'Con đã nhai cà phê để khử mùi gì đó với hơi thở của con. Con đanglàm gì? Con hút thuốc phải không?'” Và anh ta nói, “Có gì đó bảo tôi nói sự thật với bà.” Anh nói, “Nhưng tôi đáp, 'Không mà mẹ. Con thề thật lòng. Con chưa từng hút thuốc.'”Anh ta nói, “Và từ lúc đó... ” Đã khởi đầu như thế.
Chúng ta có thể thấy hết mọi việc mà bắt đầu ở — tại một lúc nhất định. Và từ đó trở đi, mọi thứ đã đổi thay.
22
Và có những thứ giá trị khác mà chúng ta có thể nghĩ tới. Những con người với những ý định tốt đẹp đã cố gắng bắt đầu lại công việc, làm những việc vào những lúc nào đó. chẳng hạn khi điện lúc đầu tiên... được tìm ra bởi Benjamin Franklin, và ông đã có thể chinh phục nó, người ta bắt đầu nói, “Từ lúc nầy trở đi sẽ không bao giờ có chiến tranh nữa, bởi vì điện lực nầy như thế hẳn có thể cài vào những hàng rào với một điện cao thế tới mức mà không ai có thể vượt được.” Họ cho là tốt.
Và ngay sau Thế Chiến Thứ nhất, khi - khi Kaiser Wilhelm ký hiệp ước hòa bình, chúng ta được kể là ở châu Mỹ đây... Tôi là một chú bé khoảng 9 tuổi. Nhưng tôi có thể nhớ lại toàn dân nói, “Chúng ta sẽ không bao giờ có một chiến tranh khác từ lúc nầy trở đi. Đã được ổn định mãi mãi.” Nhưng chúng ta đã có một chiến tranh khác.
Và khi Liên Hiệp Quốc (U.N.)... Hay tôi nói trước đó, họ đã hình thành cái được gọi là Hội Quốc Liên. Và họ nói, “Bây giờ, chúng ta sẽ không còn có chiến tranh nữa, bởi vì chúng ta đã có được một Hội Quốc Liên sẽ tuần tra thế giới. Và nếu có một cuộc nổi loạn nơi nào đó, những người ra từ mọi nước nầy sẽ đi đến đó và kiểm sát thế giới.” Nhưng nó đã không hoạt động như mong đợi. Nó đã đi ngay vào sự có chiến tranh. Và U.N. sẽ trở nên tương tự.
23
Chúng ta được dự báo lúc bây giờ là đêm mai... hoặc đêm Chủ nhật... Cũng một người mà cảnh báo Trân Châu Cảng với khoảnh khắc chính xác rằng — những máy bay sẽ dội bom nó, đã cho biết là đêm Chủ nhật đúng 12 giờ, rằng 17% (phần trăm) dân nước Mỹ sẽ hóa thành tro, rằng nước Nga sẽ dội bom Hoa Kỳ vào đêm Chủ nhật đang đến đây đúng 12 giờ: Cũng người đó đã báo trước với Trân châu Cảng. Họ không đưa ra điều đó, bởi vì dân chúng sẽ phát hoảng. Tôi không tin điều đó. Thấy thế nào?
Không, bởi vì quý vị không thể chịu đựng chiến tranh nguyên tử. Nếu một trong chúng đó vượt tường âm thanh lối nầy, chúng ta sẽ ném chúng lối kia, và thế giới sẽ tan tành. Điều này phải xảy ra cho đến khi Chúa Jêsus đến. Đúng thế.
24
Chẳng hạn: đôi tân hôn trẻ, đã có một lúc nào đó để họ kết hôn. Và họ - họ trao cho nhau những lời hẹn ước, và họ đã hứa nguyện chung thủy với nhau. Và họ nói là chúng mình sẽ yêu, tôn trọng, và yêu mến nhau cho đến chừng nào chúng mình còn sống. Nhưng đến một lúc mà điều gì đó xảy ra.
Tất cả những điều nầy là... Đó là một lúc khi có điều gì đó xảy ra. Và có lẽ tất cả những lời thề của họ, và cả Hội Quốc Liên, vân vân, có thể đã có những mục đích tốt, nhưng tất cả đã kết thúc. Tất cả trở nên vỡ nát — dưới - dưới bàn chân con người. Với tất cả những ý định tốt đẹp chúng ta có thể có, nhưng tất cả phải đi đến một kết thúc.
Nhưng có một lúc khi mà con người nói chung có thể đến với một điều gì đó vĩnh hằng. Đó là khi một người — lúc người gặp Chúa. Đó là khi điều gì đó xảy đến mà là vĩnh hằng.
25
Chúng ta làm những lỗi lầm của mình. Chúng ta làm những lời hẹn ước vào đêm Giao Thừa chỉ để hôm sau phá vỡ mà thôi. Chúng ta lật những trang mới, chúng ta chia sớt những lời thề, và chúng ta đi đến với các linh mục, và... (Chúng ta không, nhưng người Công giáo làm.) và xưng tội, làm dấu hứa nguyện. Chúng ta đến với bàn thờ và lật các trang mới, nhưng tất cả là vô ích, để lần sau có người nào đi ngang qua lối chúng ta đi hay là gì đó, lại sẽ nổi ngay cơn giận xưa đó lại. Mỗi lúc mà chúng ta gặp hoạn nạn hay điều gì đó, một lần nữa nó sẽ xảy ra.
Nhưng có một chỗ, nơi mà một người có thể đến với một lúc mà nó sẽ thay đổi anh ta mãi mãi, đời đời. “Người nào đến với Ta, Ta sẽ không bỏ ra ngoài đâu,” Chúa Jêsus phán. Một người có thể đến với Chúa, và hết thảy số mệnh đời đời của người đó được thay đổi. Và một người có thể gặp Chúa, và người đó có thể không bao giờ vẫn như cũ gì nữa. Bạn không thể gặp Chúa mà vẫn sống giống y như bạn đã sống. Nếu bạn chối bỏ Ngài, bạn sẽ là một con người tệ nhất đã từng có. Nếu tiếp nhận Ngài, bạn đã được Sự sống Đời đời, và Ngài sẽ cho bạn sống lại vào ngày cuối cùng bởi lời hứa của Ngài.
26
Đã có một lúc khi có là một người được gọi là Áp-ra-ham, là người xuất thân từ xứ Canh-đê. Và ông cư ngụ trong thành U-rơ. Ông thì đúng là một người, một người tốt. Có lẽ là ông có thể có... Cha của ông có lẽ đã thờ hình tượng, bởi vì họ đến từ Ba-by-lôn. Và ông chỉ là một người thường. Ông đang lão thành; đã 75 và vợ ông thì 65. Và Áp-ra-ham, một hôm có lẽ ông đang săn bắn ngoài đồng, hoặc ông đang làm bất cứ gì, hái lượm hoa quả, hoặc bất cứ công việc gì ông có thể đang làm, ông đã gặp Chúa. Và từ lúc đó ông đã được thay đổi. Ông đã có thể xem những thứ của cải như phù vân lưu thủy, bởi vì ông đã gặp Chúa. Ông hẳn đã biết rõ cái phút cùng với cái giờ mà ông đã gặp Chúa. Nó đã đổi thay ông. Và Chúa coi ông như là cha của nhiều dân tộc, đã tin Chúa và tin lời hứa của Ngài, bởi vì ông đã gặp Chúa.
năm sau, họ đang bàn luận — đang cố làm cho ông chán ghét, nói với ông là ông đã tin điều gì đó sai lầm. Nhưng Kinh thánh cho biết ông đã được mạnh hơn bao giờ hết, dâng cho Đức Chúa Trời sự ngợi khen, bởi ông biết rằng Đức Chúa Trời phải giữ lời hứa.
Đó là khi một người gặp Chúa. Điều đó thay đổi quyết định của anh ta. Cho anh ta một siêu ý thức.
27
Như khi tôi nói đêm nọ, con người bẩm sinh chỉ có 5 giác quan. Nhưng người tín hữu, khi người đó gặp Chúa, có được gì đó khác biệt; ấy là một siêu ý thức nâng người đó lên phía trên những bóng tối. Nó khiến người đó tin những điều mà không thể được sẽ ứng nghiệm. Anh ta vẫn tin chúng sẽ ứng nghiệm, bởi vì Đức Chúa Trời đã phán vậy. Khi một người gặp Chúa, điều gì đó xảy ra.
Đã có một lúc khi một người từng được đào tạo trong tất cả sự thông thái, tất cả thần học về Lời của Đức Chúa Trời. Người đó biết nó bởi văn tự. Ông ta đã qua trường học. Ông ta đã có tất cả những tấm bằng. Người đó thông minh như vậy cho đến nỗi ông có thể dạy những học giả Ai-cập cùng với những bậc thầy của họ. Người đó biết hết bằng văn tự, nhưng là một người nhát gan, đã bỏ chạy, thoát ra phía sau một sa mạc và chăn cừu cho một người lạ. Nhưng đó là lúc, mà khi Chúa gặp ông ở đó trong bụi gai đang cháy, và từ lúc đó về sau Môi-se đã được thay đổi, bởi vì ông đã gặp Chúa nơi một bụi gai cháy bừng bừng. Mặt đối mặt với Chúa, ông hẳn là không thể vẫn như cũ gì nữa.
28
Khi một ông hay là một bà, tôi không quan tâm bao nhiêu lời thề quý vị thốt, hoặc bao nhiêu trang mới quý vị lật, trừ khi gặp Chúa quý vị không thể được đổi thay. Nhưng một khi quý vị gặp Chúa, lúc ấy quý vị vĩnh viễn được thay đổi.
Không những thay đổi Môi-se, mà còn thay đổi dân Israel. Điều đó đã thay đổi Ai-cập. Nó đã thay đổi thế giới vào lúc ấy, bởi vì một người đã gặp Chúa, và vâng giữ Ngài theo Lời Ngài.
Điều chúng ta cần ngày nay là người nào đó gặp Chúa mặt đối mặt và thưa chuyện với Ngài. Tình huống...
Khi con người gặp Chúa, mọi sự được thay đổi. Nhất định. Đó là cách duy nhất để chúng ta có thể có mọi thứ. Và từ lúc đó về sau, Môi-se kẻ nhát gan, Môi-se người đã bỏ chạy, đã được thay đổi. Và từ lúc đó, ông trở nên tôi tớ Chúa. Điều ấy luôn luôn làm việc với đường lối đó. Khi một người gặp Chúa, biến đổi hết mọi điều.
29
Lúc nọ có một cô bé chưa tới 18 tuổi, hoặc có lẽ không tới tuổi đó, một buổi sáng đang trên đường tới một giếng nước để múc một xô nước ở dưới thành Na-xa-rét. Cô là một bé gái ngoan. Cô đã tin. Cô đã có đức tin. Nhưng buổi sáng hôm đó, cô gặp Chúa, Chúa phán bảo gì đó với cô, cô tin, và điều ấy đã thay đổi trọn cuộc đời cho người nữ này, và làm cô sống mãi. Tên của cô là Mary, mẹ của Chúa Jêsus chúng ta. Cô gái trẻ này chỉ là một cô bé bình thường. Nhưng cô đã gặp Chúa, và từ lúc đó trở đi, điều gì đó đã xảy ra. Một cách chắc chắn.
Đã có một người tên là Phi-e-rơ, một lão ngư dân vạm vỡ, chắc có lẽ hoàn toàn thô lỗ khi họ đến. Và ông chắc có lẽ có một quả đấm to tướng của một tay côn đồ, bởi vì... Cách đây một dạo, tôi đã thấy một vở kịch gọi là “Đại Ngư Dân.” Và tôi nghĩ ấy là một sự mô tả rất giỏi về Phi-e-rơ, bởi vì ông là một bạn chài vạm vỡ to lớn như thế. Ông hầu như không quan tâm điều gì. Ông khó mà tin bất cứ điều gì. Nhưng một hôm, ông gặp Chúa. Và từ lúc đó, ông đã thay đổi.Từ lúc đó ông trở nên một sứ đồ của Chúa Jêsus Christ.
30
Như Anh David duPlessis cách đây một lát nói với chúng ta về Saulơ người Tạtsơ, một kẻ giết người, đã giữ áo của những kẻ giết người để — và làm chứng, cho chứng cớ với cái chết của Ê-tiên, người tử vì đạo. Ông có những bức thư trong túi để đi xuống với — các vị chủ sự hội đồng của các giáo hội, và bắt bớ những người đang làm ồn ào nhiều quá, đang kêu la và đang ca tụng Chúa. Ông là một người vĩ đại trong cái nhìn của những người Pha-ri-si. Ông là một người Pha-ri-si đối với người Pha-ri-si.
Nhưng một hôm ông đang trên đường đến thành Đa-mách, và ông gặp Chúa. Một Ánh Sáng chiếu lòa quanh ông, và từ lúc đó trở đi, ông không còn là Saulơ người Tạtsơ nữa, nhưng ông đã là Phao-lô, một người khiêm nhường, người nhu mì, bởi vì ông gặp Chúa và điều đó đã đổi thay ông.
31
Đã có một người phung đang nằm tại cổng thành. Tất cả những phương thuốc của y khoa đã không thể chữa lành người đó. Những chỗ lở loét thối rữa của kẻ đó đã bị rất ghê, tới mức mà 2 bàn tay của kẻ đó không còn giơ lên được nữa. Còn 2 bàn chân, kẻ đó có thể kéo lê một cách khó nhọc. Trường hợp của kẻ đó đã vô hy vọng. Nhưng một hôm ông ta gặp Chúa đang tiến ra cổng thành, ông ta sấp mình xuống, thờ phượng, và nói, “Nếu Thầy muốn, Thầy có thể khiến tôi sạch.”
Và Ngài phán, “Ta muốn, ngươi sạch đi.” Và từ lúc đó, ông ta đã không còn bị bệnh phung nữa, bởi vì người đó đã gặp Chúa.
Đã có một người mù lòa ngồi bên đường. Và do tối tăm kẻ ấy hẳn không thể thấy ánh sáng ban ngày. Không có gì ở đó có thể giúp kẻ ấy. Một hôm có Người đi ra ngoài thành Giê-ri-cô đang đến. Rồi khi kẻ ấy gặp Chúa... Và từ lúc đó, anh ta đã có thể thấy. Thị lực của anh ta lại đến với anh ta. Quang cảnh bởi ánh sáng đã ập vào trong mắt và anh ta đã có thể thấy lại, bởi vì từ lúc đó, khi anh gặp Jêsus, anh đã là một người khác hẳn. Anh đã có thị lực của mình. Khi một người gặp Chúa, có gì đó xảy đến một cách dứt khoát.
32
Đã có lần có một người trẻ tuổi, chắc hẳn là một công dân tốt của đất nước. Nhưng những cơn điên đến trên anh ta. Và anh ta đã quá tệ, tới mức mà nhà tù cũng không thể giữ anh ta. Họ xiềng anh ta với những dây xích, và đã có một lũ ma quỷ trong anh ta, đến nỗi anh ta có thể tự mình bẻ gãy những mắt xích và thoát đi. Rồi ma quỷ đưa anh ta tới một nghĩa địa nơi mà anh ta đã ở trong đó, lấy những miếng đá, tự cứa đứt thân thể chính mình như vậy. Ồ, anh ta đã là một gã ghê tởm. Khi những cơn điên đó rời ra, chắc anh ta nghĩ, “Mình đang làm gì ở đây?” Và chừng như lúc đó, ma quỷ lại về với anh ta và cắt xé anh ta.
Nhưng một hôm, anh gặp Jêsus. Và từ lúc đó trở đi, người điên xứ Gadara đã có— tâm trí tĩnh táo, đã mặc quần áo, ngồi nơi chân Ngài. Anh đã có thể đi về nhà như một người lịch sự. Anh đã có thể trở lại với cuộc sống văn minh. Anh có thể đi về với những người thân của mình, và có thể nói, “Từ lúc đó, tôi đã và đang được trở nên khác với trước đây.” Phải.
33
Đã có một ngày nơi đồi Sọ xa xôi kia, khi Chúa và thần chết gặp mặt đối mặt, khi sự sống và sự chết cùng đi đến với nhau... Nhưng đó là khi sự Sống — Đấng Christ, đã rút nọc độc ra khỏi sự chết. Và kể từ lúc đó, sự chết đã không có cái nọc nào trong nó.
Tôi rất vui mừng về điều đó. Đức Chúa Trời... Sự chết và Đức Chúa Trời đã gặp nhau. Sự chết đã không còn giống như xưa. Hiện tại nó đã không có nọc độc. Người tín hữu Cơ-đốc có thể bước đi vào ngay mặt của nó và nói, “Ô, hỡi sự chết, cái nọc của mày ở đâu? Hỡi mồ mả, chiến thắng của mày ở đâu?” Sao? Chúng nó cả hai đã gặp Chúa. Kể từ đó chúng không còn giống như xưa.
Không người nào có thể vẫn y như thế. Không thứ gì có thể vẫn y như thế khi nó từng gặp Chúa. Quý vị sẽ không bao giờ vẫn y như thế.
34
Tôi có thể nhớ lại nằm ở đây trên giường bệnh viện. Các bác sĩ cho tôi 3 phút để sống, tim tôi đập 17 lần với phút này. Tôi đã gặp Chúa. Kể từ đó tôi đã không còn như cũ. Một điều gì đó đã xảy đến với tôi. Không ai có thể nói tôi khác biệt gì. Bill Branham đã chết; tôi đã gặp Chúa, và Điều gì đó đến trong tôi. Tôi không bao giờ còn là như cũ kể từ phút mà tôi gặp Ngài. Ngài đã biến đổi tôi. Ngài đã làm tôi có gì đó khác đi. Không phải đang làm một lời thề nguyện Năm Mới, nhưng tôi đã gặp Chúa.
Quý ông và quý bà, khi quý vị gặp Chúa, quý vị được biến đổi. Chúng ta làm những lời ước nguyện Năm Mới của chúng ta đêm nay, sáng mai làm lại để vò nát đi, ngày mốt làm lại để phá hỏng những lời chúc đó. Nhưng điều chúng ta cần làm không phải là một lời thề nguyền Năm Mới, chúng ta cần đi đến mặt gặp mặt với Chúa và hưởng Sự sống Đời đời, được sanh bởi Thần linh của Ngài.
35
Có lần có một cụ ông, và ông không thể làm chủ tâm trí của mình. Ma quỷ cứ đánh ông bật ra. Một hôm ở ngoài đồng ông đã quỳ gối xuống để cầu nguyện. Trong khi ông đang cầu nguyện, ông đã cắm xuống một cây cọc. Ông nói, “Để đây làm một vật ghi nhớ. Hỡi Sa-tan, nếu bao giờ mày có đến với ta lần nữa, ta sẽ chỉ cho mày với cây cọc nầy, và ta sẽ nói với mày rằng ngay ở đây ta đã gặp Chúa, và nó đã được ấn định từ đây trở đi.”
Đó là điều mà chúng ta cần, có lẽ không phải là một cái cọc nơi một cánh đồng, nhưng ở đâu đó, phòng kín nào đó, chỗ nào đó; không phải một... Ồ, đêm nay sẽ có hàng trăm, hàng ngàn hứa hẹn được làm. Và năm kế tiếp chúng ta lại cần phải làm hết tất cả những câu đó. Chúng ta sẽ nói, “Chúng ta sẽ thôi nói dối; chúng ta sẽ thôi làm điều nầy, và chúng ta sẽ dẹp tâm trạng xấu qua một bên; chúng ta sẽ làm nhiều hơn vì Chúa; chúng ta sẽ làm thề nầy, hoặc thế kia, hoặc thế nọ,” chỉ để thấy là vô ích mà thôi.
Nhưng những gì người ta cần làm tối nay, là đi đến mặt gặp mặt với Chúa. Và từ đó trở đi, ấy là một tạo vật được thay đổi. Halêlugia! Ồ, tôi ước gì có thể... nói điều ấy theo cách mà tôi tin. Nhưng khi một người gặp Chúa, anh ta được biến đổi từ phút đó. Những ngày còn lại của mình anh ta sẽ không bao giờ giống như trước, bởi vì anh ta đã có được Sự sống Đời đời. Anh là một người mới; những sự cũ đã qua đi, và mọi sự với anh đều trở nên mới. Anh trông mới mẻ.
Người đau này có thể bước vào trước mặt Chúa, khi các bác sĩ đã cho biết anh ta sắp chết; nhưng anh ta có thể bước vào đối mặt với Chúa nài xin trường hợp của mình, và anh sẽ hóa ra một nhân vật khác, rồi từ đó về sau...
36
Ồ, tôi nhớ lại Nghị sĩ Upshaw, ngồi trong một xe lăn suốt 66 năm. Đêm đó ở bên kia California khi Thánh Linh giáng lâm và khởi sự nói, ông đã gặp Chúa, và từ đó về sau ông đã có thể đi bộ mà không cần cặp nạng.
Tôi đã từng thấy lúc mà bệnh ung thư ăn mòn người ta, nằm đó không có gì ngoài một bóng tối, và các bác sĩ đã đi ngang qua, và nói, “Họ chết.” Những thân nhân của họ cùng vào để có thể nói lời cuối với họ; sự khích lệ, nhưng họ đã gặp Chúa. Và từ lúc đó trở đi, họ đã được biến đổi. Họ đã sống khác đi.
Tôi có thể thấy người đàn bà điên ở bên kia đường. Tôi có thể thấy người say rượu bên kia nơi hẻm phố. Tôi có thể thấy kẻ đạo đức giả bên kia nơi nhà thờ. Tất cả những hạng người khác nhau đó, mỗi Năm Mới, đang lật một trang mới và đang cố gắng để làm gì đó khác đi, cố gắng đền bồi và làm tới như vậy. Hãy để họ gặp Chúa một lần, và từ đó trở đi...
37
Đức Chúa Jêsus từ đó về sau đã giảng với những người ngồi trong những trũng bóng chết đó. Và tôi nói đêm nay, nếu một người muốn có một biến đổi thật đến với mình, hãy đến mặt gặp mặt với Chúa và gặp Ngài một lần, thì có thể nói, “Từ đó trở đi, từ lúc đó về sau, tôi là một người đã được thay đổi, Tôi biết bởi sự từng trải.”
Trong một lúc ngắn ngủi, hội thánh sẽ nhóm nhau quanh bàn thờ đây. Quý vị hiến dâng những nếp sống mới của mình. Quý vị cho lên mọi thứ, và đặt nằm trên bàn thờ. Hỡi anh em, xin để tôi cho anh em vài lời khuyên. Nếu anh em chưa bao giờ gặp Chúa mặt đối mặt, để tôi nói với anh em điều này: Anh em ở lại tại bàn thờ đó. Cứ ở lại đó đến khi anh em gặp Chúa. Rồi thì anh em có thể chỉ ngón tay mình ngược về đêm Giao Thừa đó, không phải là nói, “Tôi đã lật một trang mới, tôi đã làm một lời chúc mới,” nhưng, “Từ lúc đó trở đi tôi đã gặp Chúa, và đời sống đã được thay đổi, mọi sự đã khác, và tất cả mọi thứ lại trở nên mới với tôi, từ lúc đó về sau này.” Lúc mà anh em gặp Chúa.
38
Ấy chẳng phải là gặp một Năm Mới. Chúng ta sắp sửa đối mặt nó trong một vài phút, lát nữa. Trong khoảng 2 giờ rưỡi, tôi cho là, có thể ít hơn như thế, chúng ta sẽ gặp mặt đối mặt một Năm Mới. Chúng ta sẽ gặp nó với những lời chúc; chúng ta sẽ gặp nó với những ước nguyện; chúng ta sẽ gặp nó với những ý định tốt lành. Chúng ta sẽ gặp nó đang cho biết rằng chúng ta sẽ cố gắng để lật một trang mới; chúng ta sẽ cố gắng để làm khác hơn. Tất cả tốt đẹp là thế đó. Tôi biết ơn sâu sắc thế đó. Hỡi anh em, sẽ không bao giờ là vĩnh viễn cho đến khi anh em gặp Chúa trước hết. Trước hết khi anh em gặp Chúa, và từ lúc ấy tiếp nối, tất cả mọi thứ sẽ khác hơn.
39
Chúng ta hãy cầu nguyện trong lúc cúi đầu. Lạy Chúa Jêsus, Con của Đức Chúa Trời, con nhớ lại lúc khi con gặp Chúa, Chúa ơi. Con nhớ lại một người rất khốn khó, sống một cuộc sống đạo đức tốt, không chạy quanh, rượu chè, cờ bạc, hoặc hút xách, vân vân. Nhưng con biết, Chúa ơi, khi sự chết đang lẻn vào phòng bệnh viện ấy cách đây 20 mấy năm, đã có gì đó thiếu sót trong đời sống con. Ở đó con đã gặp Chúa, và từ lúc đó, từ lúc đó, Chúa ơi, con đã cố gắng hầu việc Chúa. Con... Sự sống của con đã được đổi thay, và tất cả mọi thứ trông khác đi. Con rất hân hạnh đã gặp Chúa, Chúa ơi. Và đêm nay, đối diện một Năm Mới, con vui mừng nói rằng con có thể đối diện nó với Thần Linh của Đức Chúa Trời hằng sống trong lòng con.
Xin ban cho chúng con những kinh nghiệm, Chúa ơi. Cho chúng con về sự nhân từ và lòng thương xót của Chúa. Xin tha thứ tội lỗi chúng con. Và xin để chúng con sống suốt năm đang đến đây, Ôi Chúa là Đức Chúa Trời, cùng với một sự trải qua mà chúng con gặp Chúa và đời sống chúng con được biến đổi. Xin nhậm lời, Chúa ơi. Xin tha thứ chúng con về những khiếm khuyết của chúng con. Ngự bên trong chúng con Thánh Linh của Chúa. Xin hướng dẫn chúng con và dẫn dắt chúng con.
Lạy Đức Chúa Trời là Cha, đây là năm 1960 đang đối diện con. Và có những cơ hội cho một buổi nhóm toàn cầu, nơi mà trông giống như có đến hàng vạn lần nàng, cùng với hàng triệu người ngoại giáo, những người đa thần giáo, vân vân có thể đến với Chúa. Ôi Chúa là Đức Chúa Trời, cùng với Thánh Linh của Chúa trong lòng con, con đối mặt bàn thờ của Chúa đêm nay, và đối mặt Chúa, và thưa, “Xin giúp con, Ôi Chúa.” Tấm lòng con đang bừng cháy với sự sốt sắng. Con yêu Chúa, Chúa ơi. Con giao phó chính mình con cho Chúa trong sự hầu việc. Xin dẫn dắt con bất cứ nơi đâu Chúa muốn dẫn dắt con; sai con đi bất cứ nơi nào Chúa muốn sai con, Chúa ơi; xin cứ phán và con sẽ đi.
Xin ban phước cho hội thánh của con. Ban phước cho Anh Neville. Ban phước tất cả những người ở đây, những khách lạ nơi cổng của chúng con, và những Mục sư nầy nói từng hồi từng lúc suốt buổi chiều này. Con cầu nguyện, Chúa ơi, để Chúa sẽ ban phước chức vụ của họ. Xin ban phước cho Anh Neville. Ban phước cho Anh Junie Jackson, Anh Beeler, cả những Mục sư khác nầy. Xin ban phước cho họ, Cha ơi. Xon ban cho chúng con một năm diệu kỳ 1960. Chúng con, Chúa ơi, biết rằng chúng con đã gặp mặt đối mặt Chúa, và biết được tái sanh bởi Thánh Linh Chúa nghĩa là gì, xin cho chúng con ân điển đời đời của Chúa để hầu việc Ngài. Trong Danh Jêsus chúng con cầu nguyện. A-men!
40
Quý vị yêu Ngài không? Năm 1960, chớ để nó là điều tôi lật một trang mới. Đừng để nó là điều tôi cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng hãy để nó là điều tôi gặp Chúa, và từ lúc đó, lúc đó trở đi, tôi đã có sự bình an mà vượt quá sự hiểu biết; tôi có sự vui mừng không thể tả và đầy sự hiển vinh; tôi có một sự thỏa lòng thậm chí nếu sự chết đến với tôi, tôi sẽ ở trong cánh tay của Chúa sau phút giây hơi thở cuối cùng của tôi đã trút.
Cho dù điều gì đến hay là đi, hãy để họ nổ nó lên đêm Chủ nhật nếu như họ muốn. Nếu họ muốn, quả bom sẽ không bị kích hoạt, cho đến khi chúng ta sẽ ở trong vinh quang cùng với Ngài vào Thiên hỉ niên. Ở đó không điều gì có thể làm hại chúng ta. Ha-lê-lu-gia!
Tôi rất vui mừng là mình đã gặp Chúa. Tôi rất vui mừng để có thể nói, “Từ lúc đó,”ghìm chặt xuống với điểm đó.
Khi tôi gặp Chúa, điều này đã xảy đến với tôi, tôi được đổi thay từ giây phút đó. Tôi được thay đổi luôn từ đó. Tôi rất hân hạnh là trên đường về đêm nay như một lời chứng cho sự vinh hiển và năng quyền của Đức Chúa Trời.
41
Một chút gì quen thuộc phía ngoài đây, và Chúa ngự xuống ở đó ban cho tôi ân sủng của Ngài, cứu tôi, chữa lành tôi, và đầy dẫy tôi với Thần Linh của Ngài, và để tôi giảng Tin lành Ngài, ấy là vinh danh kỳ diệu nhất có trên đời. Từ lúc đó cho tới lúc nầy, tôi chưa bao giờ có một sự hối tiếc. Nhưng tôi biết ơn tất cả những ngày nầy, và sẽ sống suốt cả cõi vĩnh hằng mà tôi gặp Chúa. Xin Chúa ban phước cho quý vị. Được rồi...?...