Phép Lạ Thứ Nhì

Erie, Pennsylvania, USA.

51-0729E

1
Cám ơn anh em rất nhiều. Xin chào các bạn. Tôi rất vui mừng được trở lại đây đêm nay. Rất tiếc đây là đêm chót trong đợt nhóm nầy. Tôi không biết liệu đây có phải là đêm cuối cùng của tôi ở vùng nầy hay không, vì có thể tôi sẽ trở lại nếu anh em cho phép, và Chúa cho phép, thì tôi sẽ trở lại. [Hội chúng vỗ tay. - Biên tập] Xin cảm ơn. Cảm ơn anh em rất nhiều. Anh em làm tôi cảm thấy vinh dự gấp đôi. Nếu Chúa cho phép, thì lần đến không phải chỉ vài đêm như đợt này. Thật là đáng tiếc. Giờ đây, chúng ta đang bước vào một nơi mà mọi người mới bắt đầu được chữa lành, chỉ mới tiến triển thôi.
Người hướng dẫn vừa mời kể cho tôi về đêm qua; Tôi hết sức rồi. Tôi xin lỗi không thể nán lại lâu hơn nữa, vì tôi hầu như kiệt sức. Ôi, ước gì mà anh em có thể hiểu được là tôi đã mệt lả đi như thế nào. Đôi khi tôi cố gắng để — ném đôi vai trở lại khi... Ôi, ước gì anh em biết được đàng sau đó còn những gì. Nhưng tôi cũng cố gắng hết sức để làm trong khả năng của mình. Tôi thật sự yếu đêm nay.
2
Đêm qua tôi cố gắng nói về chị em đang ngồi ngay đây, trong chiếc xe lăn. Tôi thấy chị ấy đi lại. Và tôi cố gắng bảo chị, nhưng không còn đủ hơi để nói nữa. Khi tôi đi ra rồi, tôi nói với người hướng dẫn, “Anh hãy vào trong và bảo chị ấy rằng, tháo sợi dây buộc ra và bước đi, Chúa Jêsus Christ đã chữa lành cho chị rồi.” Người ta nói với tôi rằng một vài phút sau chị ấy cởi dây buộc ra và bước đi, chị ấy đã khỏe. Thật là tốt.
Chiều nay chị ấy có mặt ở đây, Thánh Linh của Chúa giáng xuống và đụng chạm đến chị; Lần đầu tiên chị bước đi, tôi không biết là chị đã ngồi trên chiếc xe lăn bao lâu rồi. Bây giờ chị ấy đi được rồi. Chúa đã nhậm lời cầu xin như thế nào. Lời làm chứng sống động như sau...
3
Tôi gặp chị ấy đêm nay trong khi chúng tôi đang ăn tối ở một nơi nọ, tại buổi nhóm ở Winsor, Ontario. Tôi nghĩ là chị ấy sẽ nói, chị có mặt ở đây tối nay không? Một chị em vừa mới... Chứng ung thư đã ăn mòn chị ấy hòan toàn, và Bác sĩ bảo chị sẽ còn sống một thời gian ngắn nữa thôi. Chúa đã thăm viếng chị và tỏ cho chị rằng, “Con sẽ sống.” Anh em thấy không? Dù cho người ta có nói gì chăng nữa, thì chúng ta cứ nói, “Điều đó là trên hết (That's first*).”
Điều gì xảy ra nếu chị ấy không tin vào điều đó? Và khi chị... Ra về trong vài ngày, bệnh lại tệ hơn trước; Chị ấy nghĩ, “Ôi, ông ấy nói với mình trật rồi.” Rồi thì, chị cứ tiếp tục như vậy và chết. Nhưng chị tin điều chị nghe là thật, và Đức Chúa Trời đã ban thưởng cho chị.
4
Như tôi đã nói với anh em nhiều lần trước đây, thời gian và cái nhìn bằng mắt thịt (sight) là những kẻ thù nguy hiểm hơn mà Đức Chúa Trời có, thời gian và cái nhìn. Anh em nhìn xem, cả 2 thứ đều không công bố điều gì về Đức Chúa Trời cả. Anh em muốn nó làm một cách tự phát, khi Đức Chúa Trời sử dụng thời gian của Ngài để làm nhiều việc. Chúng ta hãy tin bất cứ điều gì đã được chép.
Tôi không biết, cách đây một vài tuần có những lời làm chứng nổi bật nhất. Tôi tự hỏi về buổi nhóm đó, tại sao có nhiều trường hợp chữa lành một cách tự nhiên đã xảy ra. Ồ, tôi không biết. Sau mới biết là... Trong khi tôi ở đây, một thiếu nữ gọi tôi và nói với tôi. Đó là 5, 6 ngày sau buổi nhóm, một chị nọ mắc bệnh đau bao tử, đau thậm tệ đến nỗi chị khó lòng mà chịu được, chị không ăn gì được cả, chỉ uống nước cháo thôi hoặc những thức uống tương tự, bị lóet rất trầm trọng. Và nói rằng, tôi bảo chị rằng chị sẽ khỏi thôi.
5
Chị ấy nói, “Anh à, nó đã kéo dài hàng tuần, 3 hay 4 tuần rồi, mà vẫn không có gì xảy ra cả.” Nhưng chị vẫn tin, chị không từ bỏ. Một buổi sáng nọ, chị thử ăn một ít bánh mì nướng. Và, chao ôi, chị kể, “Cơn đau nổi lên cho đến khi chị không còn đứng được nữa. Chị la lên ở cửa sổ rửa chén bát, chị kêu gào. Trong lúc chị rên la, một cảm giác thật tươi mát chạy qua cơ thể chị. Chị ấy nói, 'Ôi, điều gì...' Chị cố gắng rửa bát đĩa; Chị quá căng thẳng, và chị quay quanh, bao tử chị chỉ giống như đằm lại. Và chị ăn một ít cháo, phần còn lại vẫn để đó. Nhưng nó không làm chị đau nữa. Chị uống một tách cà-phê, thứ mà chị không thể uống cách đây rất lâu. Nó cũng không quấy rầy chị. Và chị quá vui mừng chạy một đoạn xuống phố đến nhà người láng giềng của chị, kể cho nghe điều gì đã xảy ra ở tại buổi nhóm. Người bạn của chị cũng được công bố là sẽ được lành bệnh. Chị liền khích lệ bạn mình đừng nản lòng vì điều đó sẽ phải xảy ra. Bạn của chị bị một khối u lớn trong cổ.
Chị thấy bạn mình đang la lớn hết cở. Khối u vừa mới biến mất khỏi cổ chị cách đó vài phút. Anh em biết đó là gì không? Đó là Thiên sứ của Chúa đã đi ngang qua nhà của cô bạn mà — Ngài đã công bố. Nếu Ngài công bố nó, thì đó là việc của Ngài, không phải của tôi hay của anh em. Anh em thấy không? Bổn phận của anh em là vẫn cứ tin. Bổn phận của tôi là ở đây và làm công việc của Ngài. Bổn phận của anh em là tin những gì Ngài phán với anh em, và Đức Chúa Trời sẽ thực hiện điều đó.
6
Giờ thì họ không thể nói là một cách tự nhiên được. Khi Phao-lô lênh đênh trên biển một lần nọ, 14 ngày đêm không trăng không sao, tại sao, tất cả hi vọng đều tiêu tan. Đúng không? Không còn tia hi vọng nào cả, còn các thủy thủ, ôi thôi, hầu như hào bám trên cả người họ, họ lênh đênh trên biển cả quá lâu. Họ nói, “Mọi hi vọng sống đều tiêu tan cả.”
Phao-lô ở dưới tầng hầm, Thiên sứ của Chúa đến viếng ông. Ông chạy lên trên bong tàu và nói, “Hãy can đảm lên, hãy vững lòng; Vì Thiên sứ của Đức Chúa Trời là Đấng tôi đang hầu việc đã hiện đến với tôi và phán với tôi trong đêm qua.” Ngài Phán, “Hỡi Phao-lô, ngươi sẽ đứng trước mặt vua và vân vân; Và Đức Chúa Trời đã ban cho ngươi tất cả những người đồng thuyền với ngươi.” Rồi Phao-lô tiếp, “Hãy yên lòng, vì tôi tin Đức Chúa Trời, mọi sự sẽ xảy ra y như điều Ngài đã phán.”
Họ liền ăn uống, an tâm vì họ tin. Phao-lô tin rằng những gì Đức Chúa Trời đã Phán với ông đều là thật cả. Mất 5, 6 ngày, họ bị chìm tàu trước khi họ lên đảo. Nhưng Đức Chúa Trời đã bảo vệ họ qua cơn nguy, bởi vì họ tin. Anh em đừng sợ hãi.
7
Bây giờ tôi muốn anh em lắng nghe tôi. Hai đêm trước, tôi nói như thế này: Tôi tin nếu tôi... xin Đức Chúa Trời giúp tôi không - không thổi phồng, nhưng cứ trung thực như lòng tôi đã tin vậy. Bởi sức mạnh thôi thúc đã khiến tôi đến nhóm tối nay, có ít nhất 200 người đang ngồi đây ngay bây giờ đã được chữa lành. Anh em không nhận ra điều đó, anh em chưa nhận ra điều đó. Tôi biết có người ở đây đã được chữa lành. Chỉ những ai, một lúc nào đó nó là một khối như thế ở đó, tôi không thể nói nó đang ở đâu. Nhưng nó chỉ mới...
Anh em hãy tưởng tượng, anh em bắt 500 đài trong một ra-đi-ô cùng một lúc. Anh em thấy không? Thật là khó. Thỉnh thoảng tôi đưa 2 tay lên cảm tạ Đức Chúa Trời và đi... [Băng trống. - Bt] ... Thật đấy... Anh em có tin điều đó không? Đức Chúa Trời đã Phán rằng Ta nói thật với các con, và đúng như vậy.
8
Anh em sẽ thấy nhiều người trong những người què nầy bây - bây giờ đang ở đây, họ thật sự què, họ sẽ được khỏe mạnh, chắc chắn như thế. Họ sẽ khỏe mạnh. Họ sẽ - sẽ được, sẽ ổn thôi, nhiều người trong số họ. Tôi thấy một số họ. Có một số người ở đây mắc bệnh tim, sẽ khỏi thôi. Một số mang bệnh ung thư, họ sẽ được lành. Có những người đã đi ngang qua bục giảng nơi đây, sẽ không được lành bệnh. Đúng vậy. Trừ khi Đức Chúa Trời thay đổi mọi viếc bằng cách nào đó. Vì tôi thấy họ đến đây và thấy tốc độ chính cái chết xuất ra, treo trên họ. Và tôi - tôi biết rằng họ không thể đi xa - xa, trừ khi Đức Chúa Trời có điều gì đó để làm trong họ.
Nhưng bây giờ lời cầu nguyện của họ có thể thay đổi điều đó. Tôi không hề nói điều gì. Một đêm nọ, có một thiếu nữ đi ngang qua. Cô ấy, tôi biết tôi thật sự yếu mỏn đi, khi cô đi ngang qua và ngước nhìn lên, tôi nói, “Cô có tin không?”
Cô nói, “Vâng, có ạ.”
Tôi chỉ thêm được một chút sức lực nữa; Tôi bảo cô, “You just think you do.”
Đức tin là điều gì đó mà anh em... Nó tuyệt đối; Nó không phải là những gì anh em tưởng tượng; Nó là - là một — nó là một thực tế. Nhiều người... Tôi nói điều nầy trong sự khiêm nhường, vì tôi - tôi có thể là chẳng bao giờ thấy lại anh em nữa kể từ tối nay. Có lẽ là tôi sẽ không bao giờ được gặp lại tất cả anh em đang ngồi đây trong đời tôi nữa. Nhưng tôi nói rằng 80% phần trăm anh em bước lên bục giảng thì không biết đức tin là gì cả. Họ có một hi vọng, nhưng không có đức tin. Nhưng “Đức tin là sự biết chắc vững vàng những điều mình đang trông mong, là bằng cớ của những sự chưa thấy.”
9
Hãy nhìn đây, anh thanh niên nầy, anh đứng đây. Anh hướng dẫn ơi, tôi muốn anh lên đây một phút thôi. Đứng đây thôi chỉ một... Không phải để giới thiệu anh trước mọi người; Tôi chỉ muốn minh họa một điều. Bây giờ xin anh bước tới gần hơn một chút. Bao - bao nhiêu người ở đây biết là có mấy giác quan điều khiển cơ thể con người, chi phối cơ thể con người. Xin hãy đưa tay lên? Có bao nhiêu nào? [Hội chúng đồng thanh nói, “Năm.” - Bt]
Anh em xem thử tôi kể có đúng không: Thị giác, vị giác, cảm giác, khứu giác, thính giác. Đúng không anh em? Đó là bộ điều khiển cơ thể con người tự nhiên. Bây giờ tôi sẽ nhìn theo cách nầy. Đứng trước mặt tôi đây là một thanh niên. Anh có mái tóc màu nâu. Anh đang mặc một chiếc áo khóac màu xanh dương, một chiếc sơ-mi trắng thắt cà-vạt sọc xanh trắng. Tôi muốn anh quay ngã nầy, anh thanh niên. Bao nhiêu người tin rằng đó là thật? Làm sao anh em biết đó là thật? Anh em có một giác quan của anh em...
10
Bây giờ, có người khiếm thị đang ngồi đây không thể thấy được, họ không biết điều đó. Họ phải căn cứ trên lời của tôi và lời của anh em để nắm bắt sự kiện đó. Nhưng anh thanh niên đang đứng đó. Chúng ta có phước đêm nay, chúng ta là người có thể thấy được, bởi sự thương xót của Đức Chúa Trời, chúng ta biết rằng đó là thật, nhờ thị giác xác nhận điều đó.
Có bao nhiêu người đã nghe câu nói nầy, “Thấy thì tin.” Được rồi. Anh thanh niên vẫn còn đứng đó, và tôi không thấy anh. Có phải thấy thì tin không? Thưa không ạ. Anh em muốn tranh luận với tôi rằng anh ta không ở đó chăng? Anh em không thể làm điều đó. Anh ấy đang đứng đây. Và tôi biết anh ấy đang ở đó. “À,” anh em nói, “Không, anh ấy đi rồi Anh Branham ạ.”
Không, anh ta không đi; Không, thưa anh, anh ấy ở đó. Anh em cố tranh luận với tôi về điều đó bây giờ. Anh em không thể làm điều đó. Tôi không thấy anh ấy; Tôi không thể nào thấy anh ấy bây giờ được. Đúng không? Nhưng tôi biết là anh ấy ở đó. Anh em suy nghĩ là làm thế nào tôi có thể biết anh ấy ở đó? [Hội chúng trả lời, “Anh cảm thấy anh ấy.” - Bt]
Đúng rồi, như thế thì thấy vẫn không tin, phải không? Trong trường hợp nầy thì 'Cảm thấy thì tin.' Đó là cảm giác, rằng anh ta đang đứng đó. Bây giờ hãy xem, tôi không cảm thấy anh ta chi cả. Giác quan đó hỏng rồi; Tôi không thể cảm thấy được một vật. Nhưng tôi biết là anh ấy ở đó. Vì sao? Tôi thấy anh. Vì vậy có 2 giác quan độc lập nhau. Đúng không anh em?
11
Chẳng hạn như, âm nhạc trổi lên. Anh em có thể thấy nó không? Tôi nghĩ rằng thấy thì tin. Thấy thì không tin. Được rồi, anh em có thể cảm thấy nó không? Anh em có thể nếm nó được không? Anh em có thể ngửi nó được không? Làm thế nào anh em biết là đang có nhạc? [Hội chúng trả lời, “Anh nghe nó.” - Bt] Đúng rồi. Thế thì thấy vẫn không tin.
Nếu anh thanh niên nầy, bây giờ đang đứng đây; Tôi thấy anh ta và tôi biết anh ta đang ở đó nhờ thị giác. Tôi không thể cảm thấy anh ta, không còn cách nào khác để có thể tiếp xúc với anh. Tôi biết anh ở đó, bởi vì cảm giác nói rằng anh ta ở đó. Đó là một thực tế.
Con người có những giác quan giống nhau sẽ nhận biết cùng một sự việc. Cảm ơn anh thanh niên. Vậy thì đức tin là gì? “Đức tin là sự biết chắc vững vàng những điều mình đang trông mong, là bằng chứng của những điều mình chẳng xem thấy,” — chẳng nếm biết, chẳng cảm thấy, chẳng ngửi được, hoặc chẳng nghe thấy. Nhưng đức tin thì có thực như cảm giác hoặc thị giác vậy. Anh em nắm được ý tôi muốn nói không?
Anh em... Có bao nhiêu người ở đây có đôi mắt tốt nói rằng tôi mặc một chiếc sơ-mi trắng? Bao nhiêu người tin như vậy? Anh em tin đó là một chiếc sơ-mi trắng ư? Nếu tôi nói nó màu đỏ thì sao. Anh em có tin nó không? Thưa anh em, không thể nào tin được, anh em sẽ nói rằng nó màu đỏ.
12
Có bao nhiêu anh em tin vào sự chữa lành của Chúa? Có bao nhiêu người tin rằng Đấng Christ đã chữa lành cho anh em cách đây 19 thế kỷ khi Ngài chịu chết cho anh em? Nếu anh em tin vậy, nếu đức tin anh em công bố điều đó, thì anh em được chữa lành ngay bây giờ, cũng giống như thị giác cho biết chiếc áo là màu trắng vậy; Chỉ thế thôi. Nó đấy. Anh em thấy chưa? Đó là một thực tế. Đó không phải là chuyện hoang đường; Đó không phải một sự tưởng tượng; Đó là một thực tế, anh em biết đấy. Không có nghi ngờ gì nữa cả; Tất cả đều được xóa sạch; Được hoàn thành cả rồi; Anh em biết rồi.
Cũng giống như anh thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế. Anh à, nếu anh tin rằng nỗi đau đớn của anh sẽ lìa khỏi anh bây giờ, và tin rằng Đấng Christ sẽ khiến anh bình phục, đức tin anh đủ mạnh mẽ để làm điều đó giống như thị giác anh cho biết chiếc áo màu trắng vậy, chỉ thế thôi, anh em à, anh sẽ được hồi phục. Đúng vậy. Tương tự những anh em khuyết tật đang ngồi đây.
13
Hầu hết thời gian, khi con người bị khuyết tật... Tôi - tôi rất ít khi gọi một người khuyết tật cho đến khi tôi thấy họ được chữa lành. Bởi vì những người... Trong các buổi nhóm thì luôn luôn có những người hay chỉ trích, họ nhìn vào các anh em khuyết tật và nói, “Ôi thôi, ai có chút tri giác cũng biết người đó mang khuyết tật, sao lại bảo họ điều đó?” Tôi luôn luôn cố xem mọi người như không có nan đề gì cả (anh em thấy không?), hay tương tự như vậy. Đôi khi tôi sẽ bắt đầu một hàng và chỉ tiếp tục một hàng đó thôi, cho đến khi tôi tìm thấy một người có tội ngồi đâu đó, như thế nầy. Họ là Cơ-đốc nhân ở đâu, Cơ-đốc nhân, Cơ-đốc nhân, khi tôi tiếp xúc với một người phạm tội, hoặc có điều gì đó trong đời sống họ, thì Ngài kêu gọi họ. Đúng vậy không? Đúng không nào anh em? Được rồi. Ngài sẽ kêu gọi họ. Một lúc nào đó tôi sẽ đi đến một hàng, cho đến khi tôi tìm thấy, có lẽ bắt đầu với một hàng mà không tìm thấy ai, hoặc bắt đầu nơi nào khác và tìm thấy nếu tôi phát hiện ra một tội nhân nơi nào đó thì Ngài sẽ gọi họ. Tôi không biết họ là ai trong đám đông đó, nhưng tôi đã tiếp xúc với từng cá nhân như thế này. Việc làm đó không chữa lành họ, nhưng đôi khi cũng gây dựng đức tin cho những nơi nào họ được chữa lành.
14
Đức Chúa Trời nhân từ với anh em; Đức Chúa Trời ở với anh em. Tôi muốn anh em tin Ngài hết lòng. Hãy nhớ là nhiều người trong anh em sẽ được chữa lành; Đó là sự thật. Bây giờ, tôi muốn... Anh Baxter đã nói với tôi cách đây chỉ vài phút, rằng, “Anh Branham à, chúng tôi đã trả hết nợ, và người ta muốn dâng một của lễ tình yêu cho anh. Điều đó cũng làm tôi cảm nhận một ít. Anh em thấy không? Tôi - tôi không muốn anh em làm điều đó. Nhưng khi tôi ra hải ngoại, phải rời gia đình một thời gian, khi trở về tôi sẽ không có bất cứ... Tôi sẽ trở lại với công việc của tôi cho đến khi Chúa bảo tôi phải làm gì, như một cảnh sát tuần tra, quay lại với đường ranh đi bộ của công ty dịch vụ công cộng, cho đến khi Chúa bảo tôi phải làm gì. Anh Baxter nói, ”Anh Branham à, đó là một ngăn trở cho mọi người.“
Tôi muốn làm một mình, tôi muốn tự tôi làm, và cầu nguyện. Bởi vì tôi tin điều này là bởi ân điển của Đức Chúa Trời, đã để tôi làm một mũi nhọn tiên phong khởi đầu cho cuộc phục hưng trải rộng toàn thế giới. Anh em thấy không? Bây giờ tôi tin là có điều xảy đến cho Hội thánh, một phần gấp đôi bình thường. Tôi cảm thấy điều đó trong lòng.
15
Bây giờ tôi trở lại với bài giảng vừa rồi tôi đã giảng tại Nhà thờ Đền tạm về Đa-vít và Gô-li-át. Tại đây, tôi đã nói ngay với Mục sư Báp-tít của tôi đứng đó, rằng, “Anh đã ăn gì đêm đó vậy?” Anh nói, “Anh đã trải qua cơn ác mộng.”
Tôi nói, “Thưa không anh ạ,” và tôi không cảm kích về điều đó. Tôi nói, “Không, thật đấy, với tôi đó là thật.”
Anh ta nói, “Trường tiểu học của anh dạy anh phải cầu nguyện cho các vua, những người vĩ đại, và - và các bậc cầm quyền chấp chính... đều được chữa lành?”
Tôi trả lời, “Vâng, thưa anh.”
Anh ta tiếp, “Thế thì, làm thế nào anh làm được chuyện đó? Tốt hơn hết anh nên trở về Nhà nguyện của anh và quên chuyện ấy đi.”
Tôi đáp, “Làm sao tôi quên nó được khi điều đó đã được viết bằng huyết không hề phai trong lòng của tôi. Anh sẽ - sẽ thấy thôi.”
Anh ta nói, “Tôi sẽ lắng nghe.”
Anh em đã thấy là mới đây anh ấy đã xin lỗi trong chương trình “Tiếng Nói Chữa Lành”. Bây giờ chính anh ấy cũng đang cầu nguyện cho người bệnh. Đến nỗi mà... Anh ta nói, “ Nếu như tôi không quá sa ngã thì tôi đã lắng nghe lời cậu bé và để ý cậu ta nói gì về khải tượng của mình.” Anh em hãy đọc Bác sĩ Davis viết gì.
16
Được rồi, nhưng... Hãy xem, khi Đức Chúa Trời đã phán bất cứ điều gì, dù có chậm, thì vẫn xảy ra y theo dự định. Tôi tin rằng Đức Chúa Trời sẽ làm điều đó, và đã có ngày lớn lao hiện đại của những người theo thuyết khoa học, mọi vật đứng đó và nói, “Thời kỳ phép lạ đã qua,” vân vân... Nhưng Đức Chúa Trời Phán, “Vẫn tiếp tục.”
Giống như Đa-vít ngày xưa, ông không thể giết tất cả quân Phi-li-tin, nhưng ông chỉ có thể giết tên Gô-li-át khóac lác kia. Thế là, khi Gô-li-át ngã gục, tất cả dân Y-sơ-ra-ên mạnh dạn đuổi theo chúng. Họ đánh đuổi quân Phi-li-tin đến tận cửa ngõ của chúng.
Ngày nay cũng vậy. Các Mục sư Truyền đạo có khải tượng. Sự chữa lành của Chúa đang diễn ra, ngay tại các Giáo hội Trưởng Lão ở Nữu-ước, và hết thảy họ, có những buổi nhóm cầu nguyện chữa lành vào đêm thứ tư. Các trường học cũng công nhận nó trên toàn thế giới. Tại Hàn quốc có buổi nhóm chữa lành của Chúa cách đây không lâu, có hàng nghìn người được lành bệnh. Tại Nhật bản, Úc, tin tức từ khắp nơi trên thế giới cho biết là có những việc lớn đã xảy ra; Sách vở lan truyền thông tin, các Mục sư Truyền đạo đọc, được khích lệ và tiếp tục công việc. Sự chữa lành của Chúa lan truyền khắp thế giới. Cảm tạ Đức Chúa Trời.
17
“Khi kẻ thù nghịch đến như một cơn lũ,” Ngài nói, “Ta sẽ dựng lên một cờ xí (raise up a standard) chống lại nó.” Tôi tin rằng kẻ thù nghịch nhanh như chớp, và ở đây Đức Chúa Trời đưa ra một “cờ xí” (tiêu chuẩn, the standard). Đó là lý do tại sao tôi trở về nhà, để tìm cho được. Lạy Chúa, con đã làm hết khả năng của con, bây giờ Ngài muốn con làm gì đây? Xin anh em hãy cầu nguyện cho tôi. Tôi sẽ luôn nhớ đến anh em. Xin cảm ơn anh em rất nhiều. Tôi quả quyết với anh em, rằng tiền bạc mà anh em dâng hiến tối nay, là một phần của cuộc sống anh em... Tôi xin lỗi vì chúng tôi phải làm như vậy. Trong đời tôi, tôi chưa bao giờ chiếm dụng của dâng cả.
Vợ tôi ngồi đó, có lẽ bà ấy cười khi nghe tôi nói điều nầy. Tôi nhớ một lần nọ... Tôi không biết là nếu có một ông Mục sư già ở đây thì ông có ở quanh đây được 2 hay 3 ngày không. Tôi nhớ tôi nói với vợ tôi, tôi nói, tôi bước vào. Chúng tôi có một món nợ và lâm cảnh khó khăn, tôi nói, “Mình à, tôi sẽ nhận một của dâng tối nay.”
Bà ấy nói, “Tôi sẽ theo dõi mình thật kỹ tối nay.”
Thế là bà ấy lấy một cái ghế và ngồi xuống đó; Từ đó bà cứ theo dõi tôi. Tôi nói, “Anh em à, tôi sẽ (tằng hắng giọng...) tôi đang sống trong một nơi chật chội, (tằng hắng...) tôi sẽ...” A ha. Bấy giờ, không phải là họ không làm điều đó, họ sẽ làm bất cứ điều gì cho tôi.
18
Tôi đã làm chức vụ Mục sư trong 12 năm qua, tôi chưa bao giờ nhận một hào lương cho chức vụ ấy. Anh em thấy không? Tôi - tôi - tôi làm việc để kiếm sống. Tôi còn trẻ và có thể làm việc, tại sao lại không làm. Tôi được đặt để nơi đây để làm cái gì đó, nên tôi rao giảng Phúc âm vào buổi tối và làm việc vào ban ngày. Nhiều lần tôi đi ra với bộ đồ tuần tra cũ mèm, tới nhà một nông dân và nói về Chúa cho anh ta; Họ nói, “Vâng, tôi tin,” và họ ăn năn. Tôi vẫn mặc bộ đồ đó, đi xuống sông, hồ, và làm báp-têm cho họ theo đức tin của một Cơ-đốc nhân, rồi trở lại với công việc.
Ngày nọ tôi gặp một kẻ lang thang trên đường xe lửa và tôi dẫn dắt anh đến với Chúa. Đi bộ khoảng nửa dặm đến một cái ao lâu ngày, vớt hết lớp váng trên mặt, như thế nầy, chỉ để nhúng anh ta đủ ướt áo quần, rồi đem anh trở lên. Vâng, thưa anh em, đúng như thế. Anh ta đi trên đường lòng vui mừng. Xuống... Anh ấy ướt sũng và tôi cũng vậy. Chúng tôi... Rồi anh ta đi ngã nầy còn tôi đi ngã kia; Bắt tay và ôm chặt lấy nhau, trong bộ đồ ướt, trở về với công việc.
Tại sao, Chúa là thật, Ngài không phải chải chuốt tề chỉnh khi làm việc gì. Chính cái bề trong mới là nơi cần sửa soạn để làm việc gì.
19
Tôi nhớ một đêm nọ, chúng tôi khó lòng kết thúc một buổi nhóm. Vì thế chúng tôi đi qua để lấy tiền dâng. Tôi nói, “Anh em à, Tôi - tôi - tôi ghét xin anh em lắm, nếu anh em có một đồng tiền kên, hay một hào, tôi có một món nợ nhỏ mà tôi không thể trả được, mà chủ nợ thì cứ đòi hoài, tôi muốn lấy một ít tiền dâng. Và - và, Anh Wiseheart,” phước cho linh hồn anh, anh ấy đã vào trong sự vinh hiển hôm nay, một trưởng lão. Tôi nói, “Hãy đi lấy cái mũ cuả tôi.”
Anh ta đi lấy cái mũ của tôi. Và mọi người... Chị em có tuổi tội nghiệp đang ngồi ở đàng kia, chị Webber, chị mặc chiếc tạp dề ca-rô nhỏ ấy đi xuống, anh em biết là thể nào phụ nữ hay có cái túi nhỏ trong chiếc tạp dề, chị lấy cái ví dài, cũ, nhỏ ấy ra, thò tay vào cái miệng ví nhặt vội vài đồng. Khi khó lấy quá thì chị cũng có vẻ nôn nóng. Chị bắt đầu lấy những đồng tiền kên ra, mỗi khi tôi thấy chị thò tay vào thì lòng tôi cảm thấy bối rối. Tôi không thể lấy những đồng tiền của sự khốn khó ấy được. Tôi nhìn chị ấy; Tôi nói, “Ôi, tôi chỉ thử để xem chị sẽ làm gì, tôi không có ý như vậy đâu.” Vợ tôi nhìn tôi. Ha ha.
20
Ngày nọ tôi có gặp một Mục sư đứng tuổi ở đâu quanh phố đây, ông ta vừa nhảy thật cao vừa hát, “Tôn Giáo Thời Cổ.” Ông tên là John Ryan. Ông có mái tóc dài và để râu; Ông ở quanh đây trong vài ngày. Ông - ông — cởi một chiếc xe đạp cũ xuống đây. Rồi ông cho tôi chiếc xe ấy. Tôi sơn chiếc xe cũ ấy lại và bán được 5 đô-la để trả nợ. Tôi không cần nhận lấy tiền dâng, và chúng tôi đã kết thúc buổi nhóm. Thật là tốt. Đức Chúa Trời biết mọi sự, phải không anh em? Nếu tôi phaỉ ứng hầu trước tòa của Ngài đêm nay, thì đó là một điều...
Có 3 điều mà tôi cảnh giác trong đời tôi, trong việc đọc về các Mục sư Truyền đạo khác, khi Đức Chúa Trời chúc phước cho một Mục sư chỉ một ít thôi trên... Bây giờ, chúng ta là bạn hữu cả, phải không? Khi Ngài chúc phước một chút thôi trên người nào đó, hoặc - hoặc cho anh ta cơ hội để làm thêm một công việc nhỏ cho Ngài hay điều gì đó, thì việc đầu tiên mà Sa-tan cám dỗ Mục sư đó, là 3 điều, 3 điều chính yếu. Thứ 1 là tiền bạc, thứ 2 là đàn bà, thứ 3 là danh tiếng. Nó sẽ dùng tiền bạc để cám dỗ, hoặc nó đưa anh ta đến... Giống như miếng mồi đầu tiên của nó, như trong khu vườn Ê-đen. Hoặc nó có thể gieo trong anh tư tưởng tự cao trong khi anh không là gì cả, anh ta cũng chỉ là anh thôi. (he's got him right then)
21
Anh em ơi, trước mặt Đức Chúa Trời, tôi thành thật trước mặt Đức Chúa Trời; Tôi tránh xa tiền bạc. Người đàn ông có vợ được chữa lành thế này, nhỏ nhắn, tôi nghĩ cô ta là người Đức, vừa mới làm chứng cách đây một lát rằng cô được khỏi bệnh ung thư vú. Điều tương tự như vậy đã xảy ra tại California với một người đàn ông có cổ phần trong nhà máy rượu vang Mission Bell. Khi tôi làm báp-têm cho nhóm người đó, khi tôi đang đứng đó, tôi cưu mang chứng ung thư đó khoảng một ngày. Bác sĩ Palvetus nói, “Thưa Mục sư, chị ấy đang hấp hối.”
Tôi nói, “Thưa Bác sĩ, xin Bác sĩ vui lòng ra khỏi phòng một lát được không ạ?”
Tôi đưa ông ra khỏi phòng. Những người thân đang đứng đó; Tôi cầu nguyện không thôi; Chứng ung thư ấy quật ngược lại tôi, nó phản công tôi. Tôi vẫn cầu nguyện cho đến khi Tôi - tôi nhịn ăn. Họ mời tôi ăn tối; Nhưng tôi không ăn. Tôi chỉ ở đó, căn nhà lớn đáng yêu đó. Sau một lúc, tôi gọi chứng ung thư đó, rằng, “Trong Danh của Chúa Jêsus Christ hãy ra khỏi phụ nữ nầy.”
Bức màn đó, tôi hi vọng nó không làm anh em vấp phạm, nhưng bức màn treo dưới đáy, nơi tôi đang đứng trước khoảng chừng 24 người, nó bắt đầu cuốn lại, vết thương bựt mủ văng lên cây giống như thế này và đi “vèo” luôn, [Anh Branham minh họa. - Bt] nhỏ xuống đất và chị ấy bước đi bằng 2 chân; Chứng ung thư đã khỏi.
Ba ngày sau đó cô ta đi xuống phố để mua sắm. Tôi làm báp-têm cho họ trong một cái mương tưới nước gần đó. Người đàn ông đó đã bán một phần của anh và gửi cho tôi một ngân phiếu hơn một triệu đô-la. Đúng như thế. Nhưng tôi đã từ chối. Người ta mang nó đến cho tôi; Tôi nói, “Đừng - đừng đem nó đến cho tôi; Đừng mang nó đến cho tôi.”
22
Tại Texas và Dallas, có một người đàn ông khôn khéo giàu có đưa mẹ mình đi máy bay đến đó; Bà ta ngồi trong chiếc xe lăn. Bà ta ở đó 2 hoặc 3 ngày rồi, lúc đó tôi đang giảng dạy. Tôi nói, “Tôi thấy một cụ bà đến đây trong chiếc xe lăn, tóc hoa râm, run run. Tôi thấy bà cụ đứng lên và bước đi. Bà ấy đâu rồi?” Đây rồi, bà ngồi đây; Tôi nói, “Hỡi bà, Chúa Jêsus Christ đã chữa lành cho bà rồi, hãy bước đi.”
Thế là bà bước ra khỏi xe, chạy qua chạy lại trong phòng nhóm. Bà đã ngồi trong xe khoảng 8 năm. Người con bà không đến gặp tôi. Đêm hôm sau anh ta cầm một thẻ cầu nguyện, làm như anh đang bệnh và tiến về dãy người bệnh. Ngay khi đến anh ta bảo, “Anh Branham à, tôi chỉ muốn đến gần anh, choàng tay tôi trên anh.”
Tôi đáp, “Có chuyện gì vậy, thưa ông?”
Anh ta nói, “Đây là một tấm ngân phiếu, một ngân phiếu nhỏ thôi, tôi muốn biếu anh.”
Tôi nhìn vào và thấy 28.000 đô-la; Tôi nói, “Ô, không, không.”
Anh nói, “Đây không phải là trả ơn cho anh vì đã cầu nguyện cho mẹ tôi đâu, không phải vậy. Chắc chắn không phải vậy.” Tôi hiểu... nói...
Tôi nói... cầm tấm ngân phiếu đó và xé nó ra, tôi nói, “Không, thưa anh, anh em à, không đâu, thưa anh. Tôi — Đức Chúa Trời không bao giờ sai tôi đi lấy tiền; Ngài sai tôi đi rao giảng Phúc âm.”
Tôi có một người vợ tròn trịa, thân yêu nhỏ nhắn ngồi đó, nàng là người nữ ngọt ngào nhất trên thế gian nầy. Chỉ có thế thôi. Tôi yêu nàng hết lòng. Ngoài nàng tôi không còn ai trên thế gian nầy cả. Tôi yêu nàng với tất cả những gì có trong tôi. Vợ tôi, mẹ của những đứa con tôi ngồi đó. Nếu tôi phải xa nàng 10 năm, thì tôi vẫn yêu nàng y như tôi đã yêu lúc cưới nàng vậy.
23
Anh em à, danh tiếng. Tôi biết rằng danh tiếng chẳng có gì hơn là ngoài một tội nhân được cứu bởi ân điển. Đức Chúa Trời có thể rút lại sự thương xót của Ngài khỏi tôi bất cứ khi nào Ngài muốn. Tôi nhận biết rằng tôi 1,8 mét bụi đất, sẽ trở về đó một ngày gần đây, và tất cả tôi có chỉ chừng đó. Đó là... Tôi tránh xa sự tôn trọng của loài người, một lúc nào đó tôi cố tránh khỏi con người, khi họ nói với tôi, “Anh Branham à, điều nầy và tất cả...” tôi tránh đi liền. Anh em cầu nguyện rằng tôi có thể luôn giữ điều đó trong lòng, rằng Đức Chúa Trời sẽ có thể sử dụng tôi mang Phúc âm của Ngài đến cho những người khác. Xin Đức Chúa Trời ở cùng và ban phước cho anh em.
24
Bây giờ phải nhanh thôi, xin làm chứng thêm một ít nữa rồi tôi phải đi. Điều đầu tiên tôi muốn anh em hứa với tôi là anh em sẽ cầu nguyện cho tôi khi tôi đi. Khi tôi trở về, tôi cũng được anh em cầu nguyện. Tôi hi vọng và trông cậy nơi Đức Chúa Trời rằng một ngày rạng rỡ nào đó, tôi sẽ được trở lại Erie, và có một buổi nhóm thật vinh hiển. Nếu nhiều người trong anh em ghé ngang qua vùng phía bên kia trước thời gian đó, cho tôi gửi lời thăm các anh em bạn bè tôi ở đó, và nói với họ rằng tôi đang cố gắng hết sức để hòan thành công việc. Khi anh em có dịp gặp gỡ những người thân yêu của tôi, con tôi, bố tôi, xin nhắn với họ rằng tôi đang nỗ lực tất cả cho công việc Chúa hầu đem vinh hiển cho Chúa Jêsus Christ, ngày đêm làm việc vì sự vinh hiển của Ngài. Tôi mong đợi trở về nhà một ngày nào đó. Cầu xin Đức Chúa Trời chúc phước trên hết thảy anh em, tôi cầu nguyện Chúa ban cho anh em sức khỏe dồi dào và năng lực mới cho đến khi chúng ta gặp lại nhau.
Xin làm chứng. Hôm nay tôi thật phấn khởi gặp lại một người bạn Phần-lan, một Mục sư có mặt trong các buổi nhóm với tôi. Tôi thuật lại đêm qua có một bé trai đã chết được sống lại, anh em còn nhớ điều đó không? Và một cô bé nữa? Tại sao thế, người ấy biết họ. Hôm nay tôi gặp anh, anh ấy ở với tôi tại Phần-lan. Sau khi tôi làm chứng xong, tôi xin mời người ấy đến để xác nhận những điều tôi nói. Anh ta ở cách đây hàng nghìn hàng ngàn dặm bằng đường biển.
25
Trước khi làm chứng thì tôi nhớ lại vài điều. Anh Baxter nói là có một cái thùng đầy những thư ở đây, những chiếc khăn tay. Bây giờ, Tôi - tôi tốt hơn là họ đừng làm theo cách nầy. Tôi thích anh em viết thư riêng cho tôi và để tôi có thể lấy những chiếc khăn tay nầy rồi cầu nguyện cho nó. Như thế nầy thì được rồi, tôi có thể cầu nguyện cho đống khăn lộn xộn nầy; Nhưng tôi thích cầu nguyện cho từng chiếc hơn... Có bao nhiêu người tin điều đó? Đó là Kinh thánh.
Anh em hãy viết cho tôi đi, Jeffersonville, Indiana. Tôi có thể làm điều đó cho anh em bất cứ khi nào, tôi rất vui làm điều đó.
Chúng tôi đã gửi đi hàng nghìn là thư, vợ của thư ký của tôi đang ngồi đâu đây, người giúp tôi việc thư từ, Chị Cox. Họ cũng mang đến cho tôi hàng trăm mét ruy-băng. Tôi cầm dải ruy-băng đó và cầu nguyện cho nó. Anh em thấy không? Đúng thế. Tôi biết là nếu con tôi bị ốm, hay mẹ tôi, hay bất cứ anh em nào, Tôi - tôi muốn — tôi muốn làm theo cách Kinh thánh đã dạy.
26
Giờ đây, nhiều anh em xức dầu trên những chiếc khăn tay. Được rồi, bất cứ điều gì Đức Chúa Trời chúc phước thì tôi sẵn sàng làm theo cả. Nhưng nếu anh em theo dõi với tôi trong Công-vụ chương 19, thì Phao-lô không xức dầu trên những chiếc khăn tay, ông chỉ cầm lấy chiếc khăn quấn trên người ông hoặc chiếc tạp dề. Đấy. Chúng ta sẽ gửi chúng đi và anh em cứ nhận lấy chúng. Nếu anh em không gửi khăn đi được, hãy lấy nó đặt trên Kinh thánh, Công-vụ chương 19. Nếu một đứa bé bị đau thanh quản hoặc tương tự, hay có gì bất trắc xảy ra, hãy đặt dải ruy-băng đó trên đứa bé, và sẽ thấy điều gì sẽ xảy ra. Hãy thành tâm. Đó là một dấu hiệu của Đức tin.
Bây giờ hãy để những chíếc khăn nấy ở đây và tôi muốn cầu nguyện cho chúng, xin anh em cúi đầu trong vài phút.
27
Lạy Cha trên trời, hàng trăm bức thư đang nằm đây, trong chiếc thùng lớn, có nhiều anh em đang trong hoàn cảnh khốn khó và hấp hối. Chúng con gom chúng lại đây trong Danh của Con Ngài là, là Chúa Jêsus. Chúng con biết là Ngài đang ở với chúng con. Ngài hứa với chúng con rằng bất cứ điều gì chúng con cầu xin, thì sẽ nhận được. Bây giờ con không đủ thì giờ để đọc hết, nhưng Ngài thấu hiểu anh em con khi họ viết những là thư nầy. Ngài xem thấy mỗi chiếc khăn tay đang đặt ở đây. Con cầu xin Ngài, Đức Chúa Trời yêu mến ơi, ngay khi trở về đúng chỗ của chúng, cầu xin cho ma quỷ bị trục xuất, và bệnh tật lìa khỏi anh em con. Có lẽ trong một căn phòng tối tăm nhỏ hẹp nào đó, một người mẹ già và một ông bố đau nặng ngồi đấy, họ đang trông đợi những chiếc khăn nầy trở về với họ. Cũng có thể một em bé sốt nặng đang nằm đó, nửa chết nửa sống; Họ cũng đang trông chờ chiếc khăn trở về. Ôi xin Đức Chúa Trời dủ lòng thương xót.
Có chép rằng, khi Ngài đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ai-cập và họ đi đến một ngọn núi, thì Biển Đỏ làm họ phải mắc kẹt lại, họ không thể vượt qua được. Một văn sĩ nói rằng Đức Chúa Trời đã nhìn xuống qua Trụ Lửa đó, Ngài nhìn Biển Đỏ và truyền cho dân sự vượt qua nó để tiến vào đất hứa. Ngài nhìn xuống giận dữ, và Biển Đỏ khiếp sợ, nó liền dồn lại, để cho dân Y-sơ-ra-ên băng qua nó tiến vào đất liền.
Cha ơi, Sa-tan, như Biển Đỏ, đã dồn dân Ngài vào chân tường; Họ bế tắc nằm đó, đau đớn, khốn khổ. Khi những chiếc khăn nầy trở về với họ, một dấu hiệu về ân sủng của Đức Chúa Trời nầy, giống như Đức Chúa Trời nhìn qua cũng Trụ Lửa đó, cầu xin bệnh tật ấy trở nên khiếp sợ, rút lui, và khiến họ vượt qua nó tiến vào nhận lãnh Lời hứa chữa lành và “40” (the three score and ten). Lạy Cha, xin nghe lời cầu xin của chúng con, vì con đi ngay đây để đặt tay và thân thể con trên những chiếc khăn tay nầy để nhớ đến Lời của Ngài. Lạy Chúa, xin dủ nghe chúng con, để mỗi người anh em của chúng con đều được chữa lành. Nhơn Danh Con Ngài, là Chúa Jêsus. A-men!
28
Chúa ban phước cho anh em. Cầu xin Chúa gia ơn Ngài trên mỗi anh em. Bây giờ thì xin đọc Lời Chúa, rồi tôi sẽ bắt đầu giờ cầu nguyện, vì chúng tôi muốn cho càng nhiều người được cầu nguyện tối nay cho đến khi tôi phải lên xe ra đi. Tôi đã dặn con trai tôi và họ rồi, hãy để tôi đứng đây càng lâu càng tốt theo khả năng cho phép. Trước tiên tôi muốn đọc một câu trong Ê-sai chương 53:
“Ai tin điều chúng ta đã rao truyền? Và cánh tay của Chúa đã tỏ ra cho ai?”
Và trong Giăng 4:46:
“Chúa Jêsus trở lại Ca-na trong xứ Ga-li-lê, nơi Ngài đã hóa nước thành rượu. Có một viên quan ở Ca-bê-na-um có đứa con trai lâm bệnh.
Nghe tin Chúa Jêsus đã rời Giu-đê về Ga-li-lê, ông đến xin Ngài xuống chữa bệnh cho con mình, vì đứa con đang hấp hối.“
Bây giờ, hãy lắng nghe và theo dõi những động thái trong câu chuyện:
Chúa Jêsus nói với ông ta, “Nếu ngươi không thấy những dấu kỳ phép lạ, hẳn ngươi chẳng tin.”
Viên quan thưa, “Thưa Chúa, xin Chúa đến trước khi con tôi chết.”
Chúa Jêsus bảo, “Cứ về đi, con của ngươi sống.” (Bây giờ, ông ta muốn Ngài đến cầu nguyện cho con mình. Nhưng Ngài không làm vậy. Ngài Phán)... Cứ về đi, con ngươi sống... (hãy xem)... Và... (“và” là một liên từ)... Và viên quan tin lời Chúa Jêsus... Phán với ông, và... trở về... (vâng lời.)
Trên đường ông trở về, các gia nhân ra đón ông, thưa rằng, Con của chủ đã sống rồi. (Đó là ngày kế tiếp.)
Ông ta hỏi thăm họ rằng cậu ta đã bình phục khi nào... (Trở nên tốt hơn.)... Họ trả lời rằng, Hôm qua, giờ thứ 7 thì cơn sốt lìa khỏi.
Người cha nhận biết... đó chính là cùng giờ... mà Chúa Jêsus đã Phán với ông, rằng Con ngươi sống: Ông và cả nhà đều tin.
Đây chính là phép lạ thứ nhì mà - mà Chuá Jêsus đã làm, khi Ngài lìa Giu-đê về Ga-li-lê.
29
Hãy xem xét điều nầy. Viên quan, con trai ông, ông đã nghe đồn về danh tiếng của Chúa Jêsus, và khi gặp Ngài ông muốn Ngài đi xuống và chữa bệnh cho con ông. Đây là cách mà ông ta muốn: Đi xuống và chữa lành cho con ông.
Chúa Jêsus Phán, “Nếu không thấy các dấu lạ thì các ngươi sẽ chẳng tin,”
Viên quan nói, “Thưa Chúa, xin Ngài đến trước khi con tôi chết.”
Ngài Phán, “Hãy về đi, con ngươi sống.”
Bây giờ, điều gì sẽ xảy ra nếu viên quan không tin? Con trai ông sẽ chẳng sống. Anh em phải tin Lời đã được phán với anh em. Anh em tin điều đó không? Ngài đáp, “Con ngươi sống.” Ông ta tin Lời Chúa Jêsus đã phán với ông. Ông đáp, “Thưa Thầy, được rồi ạ,” hoặc “Thưa Chúa, nếu Ngài phán con tôi sống, thì điều đó quá đủ cho tôi rồi.”
Ông ta bèn trở về nhà như Lời Ngài Phán với ông. Phải mất một ngày đường. Ngày hôm sau ông gặp các đầy tớ đang đi tìm ông. Các đầy tớ nói, “Con - con của ông sống; Cậu ấy đã sống.”
Ông ta hỏi, “Thế con ta khỏe hẳn vào giờ nào?” Hãy xem đây, bắt đầu khỏe, khá hơn một chút.
Các đầy tớ đáp, “Hôm qua vào giờ thứ 7, vâng, cơn rét lìa khỏi cậu.”
Ông ta thốt lên, “Giờ thứ 7, đó chính là lúc mà Chúa Jêsus đã Phán, 'Con ngươi sống.'”
Bây giờ... Giăng đã chép, “Đây là phép lạ thứ 2 mà Đức Chúa Jêsus đã làm khi Ngài từ Ca-na trở về xứ Ga-li-lê.” Phép lạ... Có bao nhiêu anh em đến đây đang đau ốm, mà cảm thấy giống như là anh em khá hơn một chút rồi, tất cả anh em khắp mọi nơi, què quặt, đau đớn, bất cứ thứ gì, mà anh em cảm thấy đỡ hơn một tí so với trước khi anh em đến đây, xin anh em hãy đưa tay lên. Điều gì đã xảy ra vậy? A-men! Thế đấy anh em. Anh em chỉ khá hơn một chút thôi. Chắc thế. Nếu bây giờ anh em khá hơn một chút; Ngày mai anh em khá hơn một chút; Ngày mốt anh em đỡ hơn một chút; Anh em sẽ khỏe hẳn thôi.
30
Có người có đức tin mãnh liệt như thế thì bất cứ gì cũng có thể xảy ra. Người khác có đức tin sâu hơn, cần thời gian lâu hơn một tí. Người khác nữa có đức tin sâu sắc hơn, thì đợi khá lâu hơn. Cũng có người có đức tin như hạt cải. Nhưng nếu đó là đức tin hạt cải, đức tin đích thực, thì cứ bám chặt lấy, cứ vững tin; Nó sẽ trở thành đức tin hòn bi; Rồi thành đức tin quả bưởi, rồi thành đức tin ngọn núi. Nó sẽ mang đến cho anh em kết quả nếu anh em cứ ở trong nó. Cứ nắm chặt lấy nó, nó sẽ đem anh em vào ngay trong sự sáng, nếu anh em quyết cứ ở trong nó.
Anh em đừng ngã lòng. Đừng tin các triệu chứng. Triệu chứng là sự lừa dối của ma quỷ. Có người nói rằng... Bây giờ hãy xem, điều gì xảy ra nếu một thiếu nữ ở đây, mà tôi bảo chị ấy rằng chị ấy là... Tôi không bao giờ bảo chị; Đức Chúa Trời phán bảo chị rằng chị ấy sẽ khỏi bệnh. Tại sao, chị ấy nói, “Giờ thì hãy đợi một chút.” Ngày hôm sau chị bảo, “Ồ, chứng ung thư ấy vẫn còn mà, và tôi suy sụp; Tôi không đi được; Tôi nằm trên chiếc chõng nầy, tôi không đi được. Ôi, có lẽ ông ấy...” Ngày thứ 2, ngày thứ 3, thứ 4, “Ồ, có lẽ ông ấy sai rồi.”
Không phải đâu, nếu chị ấy đừng tin vào triệu chứng; Chị ấy đừng nhìn vào triệu chứng; Chị chỉ nhìn vào những gì Lời của Chúa phán thôi.
31
Cách đây không lâu lắm, tôi đến thăm một anh em nọ, con trai của anh bị bệnh bạch hầu. Anh em có bao giờ nghe về chứng bệnh ấy chưa? Thật kinh khủng, nó ăn lan đến tim. Điện tâm đồ hiển thị quả tim, thì thấy nó ăn mòn cả quả tim. Anh ta đang nhóm thì người ta đến báo cho anh rằng, “Con trai anh đang hấp hối.”
Anh ta chạy ra và hỏi, “Tôi có thể đi đến đó với Anh Branham được không?”
Người ta trả lời, “Được chứ, Anh Branham không có con ở đó sao?”
Anh ta nói, “Có chứ.”
Người ta nói, “Thế thì chúng ta không thể để anh đi theo được.” Họ nói, “Chúng ta không thể để anh ấy đi với chúng ta.”
Anh ta nói, “Xin vui lòng để Anh Branham đến và thăm con trai tôi. Có phải nó đang hấp hối không?”
Họ trả lời, “Vâng, cậu bé sẽ chết trong vòng 2 tiếng nữa.” 16 tuổi...
Anh ta nói, “Thôi được, hãy để anh đến và cầu nguyện.” Anh ta là người Công giáo. Anh ta nói, “Anh em từ chối một Linh mục đến và ban phép lần cuối ư?”
Họ trả lời, “Vâng, nhưng Linh mục không phải là người có gia đình.”
“Nhưng ông ta ở ngoài Giáo hội.” Anh ta nói thật ra cho anh biết (He talked him out of it).
32
Rồi, họ dẫn tôi vào và choàng cho tôi một chiếc áo với đủ thứ trên tôi, họ rửa tay tôi bằng mọi thứ. Chúng tôi đi vào chỗ đứa bé nằm. Tôi nói với bố mẹ đứa bé đang đứng đó, “Anh chị có tin không?”
Anh ấy nói, “Anh Branham, hãy cầu nguyện với Đức Chúa Trời.”
Tôi quỳ gối xuống và bắt đầu cầu nguyện. Khi tôi đang cầu nguyện, Thiên sứ của Chúa giáng xuống và phán, “Con sẽ sống.” Tôi quay lại và hỏi, “Anh ơi, anh có nghe gì không?”
Anh ta nói, “Vâng có, thưa Anh, ngợi khen Chúa Nhân Lành.”
Cô y tá trở lại, nói, “Tôi xin lỗi, xin tất cả hãy ra ngoài ngay, nhất là Anh Branham.”
Tôi nói, “Xin cảm ơn cô.” Chúng tôi bắt đầu bước ra...
Người đàn ông nầy vừa đi vừa nói, “Cảm tạ Chúa, cảm ơn Ngài.” Còn người mẹ thì vui mừng la lên.
Cô y tá nói với bà, “Hãy nói đi nào, chị có nhận thấy rằng con chị đang hấp hối chăng?”
Bà ta đáp, “Dạ có, tôi hiểu điều cô nói.”
Cô ta đáp, “Ừ,” Bác sĩ đang đứng đó, là một Bác sĩ thực tập. Anh ta là... Họ vui mừng và bắt tay và ôm chặt nhau, anh em biết đấy, và cảm tạ Đức Chúa Trời về sự chữa lành của Ngài. Đứa bé đang hấp hối (right out). Vì thế anh ta nói, “Nè, anh chị thật vui mừng về việc gì vậy, khi tôi... Anh chị có hiểu Bác sĩ nói... Anh chị có hiểu tôi đã nói với anh chị rằng con anh chị sẽ chỉ chết trong 2 tiếng đồng hồ thôi sao?”
Thưa rằng, “Tôi hiểu điều anh nói, và tôi hiểu điều Đức Chúa Trời Phán...?...”
Anh ta nói, “Hãy xem, có đức tin thì được thôi, nhưng tôi không thể hiểu làm thể nào mà anh chị có thể phớt lờ đi khi con mình nằm đó đang hấp hối?”
Người đàn ông quay quanh, đó là một thầy giảng, ông ta quay quanh và nói, “Thưa ông, hãy nhìn đây, ông đang nhìn vào...”
Nói rằng, “Kìa, điện tâm đồ đang hiển thị nhịp tim,” dù là gì chăng nữa thì tôi cũng không biết, ông ta nói, “Khi điện tâm đồ đã chỉ xuống rồi thì cả lịch sử của thế giới chưa từng có trường hợp nào nó chỉ lên trở lại.” Nói tiếp, “Bây giờ thì cậu bé chết thôi.”
Ông tiếp, “Thưa ông, xin hãy nhìn kìa, ông đang nhìn vào sơ đồ đó, còn tôi thì đang tìm kiếm một Lời hứa của Chúa... [Băng trống - Bt] ... những gì Đức Chúa Trời đã Phán.”
33
Điều gì đã xảy ra nếu cách đây 2 năm, khi Anh Mayo bảo Tôi - tôi đã hoàn thành. Điều gì xảy ra nếu tôi trông cậy vào đó? Tôi tin vào câu Kinh thánh trong Hê-bơ-rơ 3:1 “Ngài là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm mà chúng ta có thể xưng tội với.” Tôi tin Ngài, và hiểu những việc Ngài đã làm cho tôi. Hãy nói về những người có dấu hiệu, nếu một người phải có những dấu hiệu trong Kinh thánh thì người đó phải là Giô-na. Hãy nhìn xem anh ta; Anh ta vấp phạm; Đó là điều xấu. 2 tay bị trói lại đàng sau; Anh ta bị quăng khỏi con tàu, một con cá voi nuốt anh, sâu 3 dặm dưới lòng đại dương. Khi một con cá voi ăn bất cứ con cá nào khác, thì nó lặn ngay xuống sâu dưới đáy biển và để cho những chiếc vây của nó nghỉ ngơi dưới đáy. Hãy cho con cá vàng của anh em ăn và quan sát nó xem. Nó lăng xăng tìm kiếm trong nước cho đến khi nó bắt được mồi thì lặn xuống dưới để nghỉ.
Giô-na trong bụng con cá voi dưới đáy biển, tay bị trói sau lưng, bị sửa phạt, trong một trận bão biển. Anh ta nhìn bên nầy, đây là bụng con cá. Anh ta nhìn bên kia, cũng là bụng con cá. Mọi nơi anh ta nhìn đều là bụng con cá. Anh ta có những dấu hiệu, phải không? Nhưng anh em có biết anh ta nói gì không? Anh ta nói rằng, “Chúng kiêu căng dối trá.” Anh ta nói, “Một lần nữa con sẽ chăm nhìn vào đền thờ thánh của Ngài, Ô lạy Chúa, chứ không phải bụng con cá, cũng không phải đôi tay bị trói chặt, nhưng con sẽ ngưỡng vọng đền thờ thánh của Ngài. Bởi vì,” tôi sẽ trích dẫn ý nầy bằng những từ đơn giản, “Khi Sa-lô-môn cung hiến ngôi đền thờ,” người nói, “Nếu dân sự của Ngài gặp nạn ở bất cứ nơi đâu, nếu người hướng về ngôi đền thờ nầy, và cầu nguyện, thì Ngài từ trên trời dủ nghe lời cầu xin của họ.”
34
Giô-na tin rằng lời cầu nguyện của Sa-lô-môn đã được nhậm. Anh ta nói, “Ta sẽ không nhìn vào những dấu nầy; Ta sẽ hướng về đền thờ của Đức Chúa Trời.” Nếu Giô-na đang trong một điều kiện như thế, có thể hướng đến một đền thờ tự nhiên, nơi một con người cầu nguyện, anh em phải ngồi đây bao nhiêu nữa, nơi mà bao nhiêu người đang được chữa lành ngay chung quanh anh em hằng đêm, hãy xây khỏi những dấu hiệu ở đây mà quay đến — không phải đền thờ trên đất nầy, nhưng hướng đến cửa vinh hiển nơi con Đức Chúa Trời trong chiếc áo nhuộm Huyết của Ngài đang đứng trước Cha Ngài giờ nầy, cầu thay cho bất cứ tội lỗi gì anh em xưng nhận. “Con sẽ không nhìn vào một dấu nào của con; Con sẽ chăm vào đền thờ thánh của Ngài, lạy Chúa.” Đó chính là nơi phải hướng đến.
Đức Chúa Trời khiến cho anh ta sống trong bụng cá 3 ngày 3 đêm. Đúng không? Con cá đã mửa anh ra trên bờ biển, anh ta đã công bố lời tiên tri và hoàn thành chức vụ của mình.
35
Hãy nói xem, một vài chị em đây trong ngày mai, điều gì xảy ra nếu phóng viên báo chí đến nhà các chị em và hỏi, “Chào chị, chị có phải là chị John Doe?”
“Thưa vâng.”
“À, tôi có vài điều cho chị đây.”
Các chị nhìn vào nó, đó là một cái thùng thật lớn đầy rắn chuông. Ôi, thật là một món quà kinh dị. Tên của các chị dán trên đó. “Của chị đó.”
Thật không đấy? Một ý thì chúng nó là của các chị, một ý khác thì chúng không phải. Bây giờ, các chị nói, “Tôi không muốn chúng.”
“Nhưng chúng là của các chị; Tên các chị dán trên chúng mà.”
Vâng, đó là một cách nó thuộc về các chị, nhưng nó vẫn chưa thuộc về các chị cho đến khi các chị ký nhận nó. Nếu các chị không ký nhận nó, thì anh ta sẽ nhận nó lại. Anh chị em có thể thấy tất cả những dấu hiệu của mình, ma quỷ nói, “Đây, đây là chứng ung thư của chị; Đây là chứng đau tim của chị, đây là căn bệnh què quặt của chị.”
36
Hãy cự tuyệt, đừng ký vào bất cứ điều gì do ma quỷ đem đến. Nó sẽ phải thu nhận trở lại. Hãy nói, “Tôi từ chối nó. Tôi sẽ không nhận nó đâu, không đâu, thưa ông.” Nó sẽ phải lấy lại trong Danh của Chúa. Nếu anh em tin điều đó, xưng nhận điều đó, và nói rằng, “Tôi tin nhận Chúa Jêsus Christ là Đấng Chữa Lành của tôi,” sẽ không còn đau ốm bệnh tật gì trong thân thể anh em nữa. Hãy cứ như vậy.
Lần đầu tiên anh em trở nên yếu đi và nói, “À, phải rồi, mình vẫn còn mắc phải nó.” Rồi anh em ngã xuống ngay tại chỗ cũ của mình. Anh em đã ký vào, nhận nó lại rồi. Anh em nói, “Vâng, thưa ông Ma Quỷ, Tôi - tôi sẽ nhận nó lại.” Ôi, anh em ơi!
Anh em đứng ngay tại đó chừng nào mà có một hơi thở trong thân thể anh em, hãy nói, “Tôi từ chối nó, tôi cự tuyệt nó.” Anh em cảm thấy thế nào? “Tuyệt vời, ha-lê-lu-gia!” Thế đấy. Đúng vậy. Hãy cho ma quỷ thấy rằng anh em từ đâu ra, anh em được sanh lại bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời, và anh em không phải quỳ lạy những hình tượng của nó. Cứ như vậy mà nói, “Ta không muốn thứ gì của mày cả.”
“Tại sao vậy, tên của chị đây mà, Bác sĩ nói...”
“Tôi không quan tâm những gì anh ta nói. Tôi chỉ biết những gì Đức Chúa Trời Phán thôi. Hãy cút đi.”
Đúng vậy, đó là cách xử lý với nó; Trả lại cho nó. Nó chính là người gieo bệnh tật cho anh em, nó sẽ phải là người nhận trở lại.
37
Anh em biết gì về Đức Chúa Trời? Ngài là Đấng Cứu Chuộc của anh em. Có bao giờ anh em thấy một tiệm cầm đồ chưa? Ôi, đó là một nơi trông thật tệ. Ma quỷ đặt anh em trong một tiệm cầm đồ, và Chuá Chúa Jêsus chuộc anh em lại; Anh em được tự do; Hãy ra khỏi đó. Đúng thế. Ngài ban cho anh em những điều nầy, nhưng Chúa Jêsus phải trả tiền chuộc. Ngài phải trả giá; Anh em được ra khỏi tiệm cầm đồ tối nay.
Điều nầy khiến tôi nhớ lại một lần nọ, chúng tôi buộc chân một con quạ già lại. Sợ những con quạ khác đang ăn trên ruộng ngô. A, con quạ tội nghiệp ấy, nó chỉ biết kêu thôi, còn những con khác bay ngang qua kêu nó theo, nhưng nó không thể bay được bởi vì nó bị cột rồi.
Một ngày nọ có người đến nhìn nó và nói, “Ôi con quạ già tội nghiệp; Nó - nó chỉ chết đói thôi.” Thế là anh tiến đến và mở dây cột cho nó và để cho nó bay đi. Những con quạ khác bay ngang và nói, “Nào, chú quạ Johnny, chúng ta hãy bay về hướng nam; Thời tiết đang trở lạnh.” Và chú quạ đã bị cột lâu ngày quá đến nỗi nó tưởng đâu là nó vẫn còn bị cột khi mà nó đã được mở. Nó vẫn cứ đi quanh khi nó đã được mở. Nó tưởng nó vẫn còn bị cột; Nó đã bị cột quá lâu.
Có lẽ đó là trường hợp của anh em trong chiếc xe lăn đó, và đó và kia kìa. Hãy nhớ rằng, một ngày nọ có một Người nhân lành. Có thể ma quỷ đã trói buộc anh em lại, nhưng có một Đấng nhân lành, Chúa Jêsus Christ, Đấng cứu chuộc anh em, đã cắt bỏ những sợi dây trói buộc ra khỏi anh em. Ha-lê-lu-gia! Khi anh em thấy những dấu vết còn lại nổi lên trên đôi chân của chúng và tin vào nó, thì hãy hành động giống như vậy. Anh em đã được tự do khỏi những hầm hố của ma quỷ. Vâng, thưa anh em.
38
Ôi chao ôi, có chuyện gì với tôi tối nay thế nhỉ? A-men! Tôi tin rằng tôi sẽ trở lại Erie và có một buổi nhóm phục hưng của Chúa Thánh Linh tại nơi nào đó quanh đây, ồ, chỉ theo kiểu cổ xư tốt đẹp (a good old fashion time). A-men! Đó là những gì chúng ta cần. Cảm ơn Ngài. Tôi không quen giảng chữa lành trên bục giảng như tối nay, nhưng Tôi - tôi - tôi phải dừng. Cầu xin Chúa chúc phước lành trên anh em. Anh em được tự do, mỗi một anh em. Chúa Jêsus đã cắt những sợi dây trói buộc cho anh em từ lâu rồi. Anh em chỉ hãy từ chối nó. Hãy nói, “Ta không có nó, ta luôn luôn trở nên ngày càng khá hơn. Ngợi khen Chúa, tôi tin điều đó.” Và hãy xem điều gì sẽ xảy ra.
Hãy ra khỏi đây tối nay và nói, “Không, tôi không phải tiến lên để được cầu nguyện nữa; Tôi không phải tiến lên nữa, không, Chúa Jêsus ơi, con tiếp nhận điều nầy, nó thuộc về con.”
Người bên cạnh nói, “Bạn cảm thấy thế nào?”
Trả lời, “Tuyệt.”
39
Tôi nhớ lại khi tôi cho vào bụng mọi thứ sẽ sôi sùng sục; Tôi cân chưa đến 100 cân Anh. Mỗi khi tôi ăn thứ gì, thì nó đều [Anh Branham chứng minh. - Bt] ra ngoài cả.“ Tôi đi xuống, ôm chặt vợ tôi, và hôn nàng rồi nói, ”Cưng à, Chúa đã chữa lành cho anh rồi.“
Nàng nói, “Cái gì?”
Tôi nói, “Chúa đã chữa lành cho anh.”
Nàng tiếp, “Anh có chắc không?”
Tôi nói, “Anh biết điều đó.”
Nàng tiếp, “Sao anh biết?”
Tôi nói, “Lời bảo thế.” Anh em thấy không? Ngài Phán, “Ngài là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm mà các con có thể xưng tội — xưng tội.” Tôi xưng nhận Ngài là Đấng Chữa Lành của tôi.
Nàng nói, “Anh ăn được không?”
Tôi nói, “Được chứ.”
Trước đây, cứ mỗi lần tôi uống nước là nó sặc lên mũi. Bây giờ nàng ngồi đó nhìn tôi và biết đó là thật. Nàng nói, “Anh cần gì?”
Tôi nói, “Hãy ra cửa hàng và mua một lon thịt hộp và đậu. Mở nó ra, lấy một ổ bánh mì và cắt miếng hành tây lớn của anh ra. Anh muốn ăn những thứ ấy.”
Nàng đun nóng một miếng heo muối lớn, và tôi lấy thịt heo và đậu nầy, ngồi xuống và xin Chúa chúc phước, rằng, “Cảm ơn Chúa.” Tôi ăn một bụng no.
40
Bác sĩ nói, “Một miệng đầy thức ăn, thức ăn cứng sẽ đưa bạn xuống mồ.” Nói rằng, “Đừng để thức ăn cứng đụng đến bao tử của bạn.”
Đó là những gì ông tá nói, còn Chúa Phán, “Ta là Chúa, Đấng Chữa Lành ngươi.” Tôi sẽ tin vào ai đây? Tôi nhai miếng hành lớn đó. Ôi, nó ngon mới làm sao. Tôi - tôi nuốt xuống, giống như là nó đụng dưới đó — giống như một viên than lửa chạy xuống đụng bên dưới rồi chạy trở lên. Tôi đưa tay bịt miệng, nuốt lại. Nó lại trồi lên; Tôi lại nuốt xuống. Không, thưa ông, chúng tôi có một bữa tiệc sung túc ở đó trong một lúc. Tôi nuốt nó lại; Nó trồi lên. Tôi lại nuốt, nó lại trồi, tôi nuốt, nó trồi. Tôi lấy một miếng nữa, đưa vào miệng, bịt miệng lại, nuốt một lần nữa. Bác sĩ đến. Ông nói, “Nó sẽ giết ông ta, chắc như đinh đóng cột.”
Tôi nói, “Ha-lê-lu-gia, tôi sẽ chết một cách phước hạnh.”
Tôi tiếp tục đi xuống đó. Đi ra ngoài sân, mọi người hỏi, “Anh Branham, anh sao rồi?”
Tôi nói, “Tuyệt.”
“Bệnh bao tử còn quấy rầy anh nữa không?”
“Không, không còn một chút nào cả.”
Đúng vậy, cứ như thế. Tôi tin điều đó. Vâng, thưa ông, cứ như thế, và đêm ấy khi tôi bắt đầu nằm xuống, ôi chao ôi, vậy đó, từng miếng nhỏ nằm đúng chỗ của nó. Nói, “Anh ơi, anh muốn ăn thứ gì cho bữa ăn khuya đây?”
Tôi nói, “Mở một hộp đậu nữa và cắt vài lát hành nữa.” Vâng, thưa quý vị.
41
Tôi biết Lời của Đức Chúa Trời là thật! Thế thôi. Tôi đổ thêm một ít trên đó. Nó nằm đó cho đến bữa điểm tâm, và tôi ăn 2 quả trứng chiên và một ít thêm vào bữa điểm tâm kế tiếp. Tôi cứ ăn như thế trong tuần. Tôi cũng thật lo lắng, trông như những cây đang chạy với nhau và nói, “Anh Branham, anh thấy thế nào?”
Tôi nói, “Tuyệt vời. Ha-lê-lu-gia!”
“Bệnh bao tử còn quấy rầy anh nữa không?”
“Dạ thưa không anh ạ.”
“Anh ổn chứ?”
“Dạ, tốt cả ạ.”
“Việc ấy xảy ra thế nào?”
“Chúa chữa lành cho tôi ạ.”
Anh ta nói, “Anh Branham, anh nói dối.”
“Dạ không, tôi không bao giờ; Không, tôi không bao giờ.”
Khi tôi công nhận Ngài là Đấng Chữa Lành của tôi, Ngài đã chữa lành cho tôi cách đây 1.900 năm, điều đó đã được thực hiện trong tâm linh của tôi. Dầu cho bất cứ điều gì ở đây chăng nữa, điều đó đã chắc chắn rồi. Không phải tôi đang làm chứng thân thể tôi cảm thấy thế nào, tâm linh cũ kỹ suy nghĩ gì về điều đó. Và Linh của tôi nói rằng, “Christ là Đấng Chữa Lành của bạn.”
Tôi nói, “Lạy Chúa, con tin Ngài.” Tôi vẫn làm vậy.
Một ngày nọ tôi cứ ăn vào, cứ ăn vào, và tất cả đều tiêu hóa. Tôi ăn thứ gì tôi muốn. Cứ tiếp tục được khoảng 35, 40 cân Anh và cảm thấy khỏe. Ô, Ngài là Đấng Chữa Lành! Nhưng anh em phải bày tỏ đức tin của mình nơi Ngài. Anh em há không nghĩ rằng nó ở trên một... Anh em sẽ đi dã ngoại; Anh em sẽ đi vào một chiến trường. Đúng vậy. Anh em sẽ không dã ngoại một nơi mà “mọi thứ chuyển giao cho anh em trong một cái muỗng bạc” (where everything is handed down to you in a silver spoon). Anh em... “Nếu... con phải tranh chiến, nếu con phải cai quản, lạy Chúa, xin thêm cho con lòng can đảm.” Anh em thấy không?
Con có phải được về nhà trên Thiên đàng
Trên một chiếc giường hoa êm ái,
Trong khi những người khác đã chiến đấu để đoạt giải,
Và đi qua biển máu?
Không, con phải chiến đấu nếu như con phải chiến thắng,
Xin thêm cho con lòng can đảm, lạy Chúa;
Xin giúp con và tiếp trợ con,
Bởi Lời đời đời của Ngài.
Vâng, thưa anh, hãy đứng trên Lời của Ngài.
42
Đêm nọ ở Phần-lan, khi một cô bé được chữa lành... Người anh em Phần-lan của tôi đang ngồi đâu nhỉ? Tôi cần anh một lát thôi. Hãy lắng nghe câu chuyện nầy. Anh em đã nghe đêm qua rồi phải không? Người anh em của chúng ta cũng có mặt với chúng ta. Anh em nhỏ thó có tuổi ấy bị đánh ở cằm; Anh ta hấp hối ở bệnh viện. Khoảng ngày thứ nhì tôi tin là anh ấy sẽ qua đời thôi. Người ta không biết phải làm gì với anh em nhỏ bé đó. Tôi đã trải qua những giờ phút kinh khủng nhất. Tôi không thể nào... Thậm chí tôi không thể nào bước vào trong khách sạn được. Người vợ nhỏ thó và người chồng nằm trên những bậc tam cấp, và họ phải kéo tôi lên trên đầu những bậc tam cấp.
Tôi nhớ lại đêm ấy khi cô bé người Phần-lan được chữa lành, tôi đi lên căn phòng ấy, bà Isaacson nói với tôi rằng, “Anh Branham à, chúng tôi phải làm gì đây? Mọi người đều làm tôi phải lo lắng đến chết mất.”
Tôi nói, “À, tôi cũng chẳng biết, Chị Isaacson à, điều đó tương phản với lệ thường của tôi khi đi ra ngoài như thế nầy.”
Chị ấy nói, “Thế thì, xin anh hãy nhóm họ lại vào buổi sáng, bên ngoài đây nếu như cậu ấy vẫn còn sống.”
Tôi nói, “Được rồi.”
43
Thế rồi chúng tôi — chị ấy khiêng họ lên trên đó. Chị Isaacson bây giờ đang ở đâu? Chị đang ở đây chứ? Vâng. Một chị em rất đáng yêu... Thế là chị ấy hẹn tôi vào buổi chiều hôm ấy để gặp người mẹ và người bố. Thật là một gia đình Phần-lan điển hình mẫu mực, họ ngồi đó, họ trông thấy tôi đi đến, họ bắt đầu chạy và vấp té như thế nầy. Tôi nói, qua một thông dịch viên, “Bây giờ, anh chị lấy một cái ghế.” Họ ngồi xuống đó. Họ nói, “Xin Anh hãy đến bệnh viện và cầu nguyện chữa lành cho đứa con nhỏ của chúng tôi.”
Tôi nói, “Tôi không thể chữa lành cho cậu bé được.”
Họ nói, “Có chứ, anh đã chữa lành cho một cậu bé kia thóat khỏi chết. Con trai chúng tôi chưa chết, nó chỉ đang hấp hối; Nó chưa phải chết; Não của nó bị tê liệt.”
Tôi nói, “À...” Một cử động, dù đó là gì chăng nữa, xương sống cậu bé vẫn đó. Tôi nói,... Một mạch máu đã hồi sinh trong xương sống của cậu bé, hoặc một cái gì đó. Tôi nói, “Bây giờ thì, Tôi - tôi đã không làm điều đó.” Họ nói, “Dạ...” Tôi nói. “Trên nước Mỹ Tôi - tôi, cách đây khoảng 1 năm tôi có một khải tượng về sự chữa lành của cậu bé nầy.” Người thông dịch bảo vậy. Chị ấy nói, “Hãy đi, và xem khải tượng cho con trai tôi.”
44
Ồ, thật là điều cực kỳ phi thường, nhưng, anh em biết đấy, anh em không thể chỉ thấy khải tượng khi anh em muốn đâu. Không còn nữa, tôi không thể nói, “Xin cho con một khải tượng” (It's no more then I could say, “Dream me a dream.”) Anh em mơ thấy những giấc mơ, nhưng anh em không hiểu nó. Vì thế tôi nói, “Tôi không thể làm điều đó chị ạ.” Rồi tôi hỏi họ, “Tất cả anh chị em đây là Cơ-đốc nhân cả chứ?” “Thưa không ạ.”
Tôi nói, “Hãy xem, có thể là Đức Chúa Trời có ý muốn đem cậu bé về quê.” Rồi tôi tiếp, “Nếu quý vị đây không phải là Cơ-đốc nhân, nếu cậu bé chết, quý vị sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại cậu bé nữa cả. Nếu quý vị chết, khi quý vị chết, thì cậu bé đã về Thiên đàng rồi, cậu ta quá nhỏ chưa biết gì về tội lỗi. Cậu ta về Thiên đàng, còn quý vị sẽ chẳng về Thiên đàng được, và quý vị sẽ chẳng còn gặp lại cậu nữa.” Tôi nói, “Nếu quý vị trở thành Cơ-đốc nhân, khi cậu bé chết và về Thiên đàng, thì quý vị cũng sẽ về nơi ấy là nơi không có tai nạn nữa, và quý vị sẽ ở với cậu ấy mãi mãi.” Tôi nói tiếp, “Nếu quý vị muốn tôi làm ơn cho quý vị, xin hãy cố gắng làm điều gì đó cho tôi.” Tôi tiếp, “Nếu quý vị muốn Đức Chúa Trời ban ơn cho quý vị, hãy cố làm gì đó cho Ngài. Bây giờ, có lẽ khi quý vị dâng hiến đời mình cho Ngài, quý vị sẽ tìm được một đặc ân, và có thể Ngài sẽ cứu đứa trẻ của quý vị.”
45
Họ bàn bạc về điều đó, họ không thể hư mất được, bởi vì họ đi về Thiên đàng; Nếu cậu bé chết, họ sẽ ở với nó đời đời. Nếu họ được ơn, có lẽ Đức Chúa Trời sẽ chữa lành cho đứa bé. Thế là họ quỳ gối xuống và tôi hướng dẫn họ đến với Đấng Christ. Họ đứng lên ôm chặt lấy nhau, và mọi sự đều ổn. Bây giờ, chị ấy nói, “Hãy xem khải tượng cho con tôi.”
Tôi nói, “Không.”
Chị ấy muốn tôi đi đến bệnh viện. Tôi nói, “Không ạ, Đức Chúa Trời có thể Phán với tôi trong căn phòng nầy cũng giống như Ngài giáng xuống tại bệnh viện vậy.” Chị Isaacson bảo với họ. Chị lại nói, “Thôi anh cứ đi đi, chúng tôi sẽ đợi.”
Tôi nói, “Xem nào, Ngài chẳng Phán với tôi lấy một lời nào; Tôi không biết.” Tôi tiếp, “Nhưng nếu Ngài phán, tôi sẽ báo cho quý vị.” Nếu như cậu bé sẽ chết và Ngài tỏ cho tôi, thì tôi sẽ báo cho quý vị biết.“ Tôi nói, ”Tôi sẽ - sẽ báo cho quý vị nếu như cậu bé sẽ chết, và nếu Ngài tỏ cho tôi. Nếu Ngài không tỏ thì tôi chẳng nói được điều gì.“
Cuối cùng thì chị Isaacson đưa họ trở về nhà. Thế đấy, họ về nhà, và khoảng chừng 20 phút, họ gọi rằng, “Anh đã có khải tượng gì về đứa bé chưa?”
“Chưa ạ.”
46
Thế là... Bây giờ, cậu ta có thể đặt ngón tay mình vào trong lỗ tai nếu cậu muốn, họ là những người Phần-lan rất là tử tế, đáng mến. Tôi không có ý muốn nói rằng vì người đàn ông đang ngồi đó, bởi vì anh ta, tôi không nghĩ là thế nào anh ta cũng rất hiểu tiếng Anh. Rồi anh nói... Họ thật là dễ thương, tử tế, nhã nhặn, khiêm tốn. Vì vậy họ... họ không có nhiều của cải trên thế gian nầy nhưng họ yêu Chúa. Và đó là nơi mà họ cất giấu sự giàu có. Vì vậy mà họ giàu có trong Vương quốc của Đức Chúa Trời.
Thế rồi, một lát sau, họ lại gọi lần nữa. Họ muốn biết là - là khải tượng đã có chưa. Ôi thôi, chiều hôm đó họ gọi 5, 6 lần. Đêm ấy khi chúng tôi về nhà, thì đứa bé được chữa lành. Tôi có cùng đoạn Kinh thánh nầy ngay đây. Bây giờ, nếu có anh em Phần-lan nào ở đây mà... Tôi - tôi không có ý làm tổn thương anh em về việc nầy, và tôi cũng không cố ý xúc phạm tình cảm Anh Baxter, khi tôi nói điều nầy.
47
Ở Mỹ chúng tôi ăn uống đầy đủ và mọi thứ đều sung túc như thế. Cách đây không lâu tôi ở tại Ca-na-đa, và chúng tôi có dạo quanh Prince Albert, Saskatchewan; Chúng tôi có khoảng chừng 10.000 người da đỏ, và Ết-ki-mô và tất cả, đến dự nhóm.
Tại đó họ không... Kẹo của họ thì không ngon như của chúng ta ở đây. Có vài thứ, tôi đi... Chúng tôi có một ít kẹo đó, ăn vào nó giống như bột hồ vậy. Bởi vì người ta không có điều kiện như thường làm ở đây. Thật đấy. Tôi nghĩ rằng Ca-na-đa là một xứ sở tuyệt vời và dễ thương, đường sá rộng lớn hơn của chúng ta, các nguồn tài nguyên thì vượt trội hơn chúng ta, đó là một dân tộc rất hay. Nhưng họ chỉ là những người nghèo. Đường sá thì tồi tệ, họ không có tiền để làm đường. Nhưng tầng lớp nầy ở Mỹ thì giàu có, là những người giàu nhất trên thế giới.
Kẹo của họ dở, anh Howard của tôi nói vậy, tôi đoán là nhiều anh em ở đây có biết Howard. Anh - anh ta đêm nọ về nhà và nói, “Billy này.”
Tôi đáp, “Gì ạ?”
Anh nói, “Em nói là kẹo Ca-na-đa dở, hãy thử cái nầy của Phần-Lan xem sao.”
Ôi chao, anh ấy đưa cho tôi 2 cây kẹo như thế kia. Tôi nắm nó trong tay, chúng tôi đang đi với nhau. Anh Baxter và Howard ngủ một phòng; Họ đi về phòng, còn Chị Isaacson về phòng chị. Và họ dành cho tôi một phòng riêng để Thiên sứ của Chúa viếng thăm trong đêm. Đôi khi Ngài đến với tôi ban đêm và bày tỏ cho tôi từng người, từng chứng bịnh sẽ được chữa lành ngày kế tiếp. Tôi đã thuật lại cho những người quản lý; Tôi nói, “Anh em xem đấy, sẽ có nhiều người, một người ở đàng nầy, một người dưới xa, người đàng kia sẽ được chữa lành. Sẽ có một phụ nữ bước vào, ăn mặc như thế, nằm trên một chiếc võng, chị ta từ quận khác đến, chị sẽ được chữa lành.” Mọi sự về buổi nhóm được bày tỏ trước khi nó xảy ra. Thế đấy, Ngài viếng thăm tôi theo cách ấy.
48
Tôi bước vào phòng, và lấy 2 cây kẹo đặt lên bàn như thế nầy. Tôi đặt quyển Kinh thánh của tôi xuống, không, tôi xin lỗi, tôi đặt quyển Kinh thánh tôi vào lòng. Tôi đi bộ xuống đó. Tôi đi xuống công viên, anh em biết đấy, ở Kuopio, công viên thật dài, thả bước xuống đó, nơi có những người Phần-lan nhỏ bé đến rồi trở về nhà, chỉ ngợi khen Đức Chúa Trời, những chiến sĩ, và tất cả. Một số họ những người lính nhỏ tồi tệ ở đó, không bao giờ cạo râu; Họ giống như lũ trẻ trong quân đội. Người Nga giết họ ở đó như ruồi, và họ chỉ còn những người lính nhỏ lề mề. Họ đang đi dọc theo công viên ở đó, họ chỉ nói chuyện thôi.
Tôi nhìn ra ngoài. Ồ, ở đó ban đêm trời không tối. Vì thế, tôi nhìn ra, và giơ cao tay lên, tôi thưa, “Ôi Giê-hô-va Đức Chúa Trời vĩ đại, Ngài tuyệt vời thay, vinh hiển thay.” Cô bé ấy được chữa lành tối hôm ấy khỏi phải dùng đôi nạn nữa. Rồi tôi thưa, “Đáng ngợi khen Danh Thánh Ngài, con thật yêu mến và tôn kính Ngài Vô Cùng, ôi Đức Chúa Trời Vĩ Đại, Đấng Sáng Tạo trời và đất.” Ngay trên cùng một phía nơi những oanh tạc cơ Nga bay ngang để dội bom trên các anh em, ngay bên dưới đó.
49
Tôi... Và tôi đang nhìn, tôi nói, “Một ngảy nọ, các phi cơ của Nga đã đến, nhưng rồi đây Chúa Jêsus sẽ đến.” Rồi tôi nói, “Ôi, sẽ là một điều hòan toàn trái ngược trên chính quốc gia nầy. Thay vì đem bom đi thả trên dân cư và những gì xây dựng chung quanh thành phố nầy, họ sẽ chạy trên đường phố và reo lên, ”Chúa Jêsus Kitô,“ và reo lên hết sức mình. Họ sẽ đưa tay lên cao ca ngợi Ngài.” Tôi nói, “Ôi, con yêu Ngài dường nào.”
Tôi cảm thầy điều gì đó. Tôi quay lại, và kìa, Ngài đứng đó, đứng ngay bên cạnh tôi. Tay Ngài cầm một cái ly nhỏ trong tay, cao cở chừng này, và trong đó là 2 cái Hoa Phục Sinh (hoa huệ) kiểu Mỹ. Hoa Phục Sinh (hoa huệ), hay hoa thủy tiên, anh em có thể gọi chúng bất cứ tên gì; Tôi không nghĩ là chúng lại có mặt trong đất nước ấy. Hoa Phục Sinh (hoa huệ) nó dài, trông giống như một chiếc loa kèn trên chiếc máy hát cổ. Tôi không nghĩ là có thể trồng được nó trên đất nước đó.
50
Chúng có ở đó, Ngài đặt chúng trong một chiếc lọ nhỏ. Ngài đặt chúng xuống trước mặt tôi không nói một lời. Và Tôi - tôi không thể... Chỉ đứng đó. Ngài là một Người cao lớn, tóc sẫm màu xõa chấm vai Ngài, da mặt màu ô-liu, gương mặt phẳng phiu, mắt đen huyền, 2 bàn tay Ngài luôn nắm lại như thế nầy. Và Ngài lấy cái nầy ở đây đặt nó xuống trước mặt tôi. Một trong 2 cái hoa nghiêng về hướng bắc, nằm xuống. Còn cái kia bắt đầu gục xuống, going “tew, tew, tew, tew, tew.” [Anh Branham minh họa. - Bt] Rồi Ngài nói, “Anh con đã cho con cái gì vậy?”
Tôi nói, “Thưa Ngài, đó là một cây kẹo, hoặc 2 cây kẹo.”
Ngài Phán, “Hãy ăn nó đi.”
Tôi nhặt lấy một cái, bỏ vào miệng; Tôi nhai và thấy khá ngon. Khi tôi nuốt nó, thì cái Hoa Phục Sinh (hoa huệ) nghiêng về hướng Bắc bắt đầu “thrrr, [Anh Branham minh họa. - Bt]” và đứng thẳng lên. Tôi nhìn nó. Và tôi...
Ngài Phán, “Hãy ăn cái kia luôn đi.”
Tôi nhặt lên, và ôi chao. Cái vị nó thật là tệ; Tôi kêu lên, “Ôi kinh quá,” rồi tôi lấy khỏi miệng. Cái hoa nầy bắt đầu kêu lên, “Tut, tut, ui chao [Anh Branham minh họa. - Bt] cho đến cuối cùng.”
Ngài Phán, “2 cái hoa chỉ về 2 cậu bé. Nếu con không ăn được nó, đứa bé sẽ chết.”
Tôi lại bỏ nó vào miệng, bắt đầu nhai thật nhanh, rồi nuốt nó. Khi tôi nuốt nó, cái nầy lại bắt đầu, “Thrrr...” [Anh Branham minh họa. - Bt] Nó đứng lên như thế nầy.
Anh em biết đấy, 2 cậu bé ngã về hướng nào. Một cậu thì ngã về hướng bắc, một cậu thì hướng nam. Cậu ngã về hướng bắc thì bị chết trên con đường. Cậu ngã về hướng nam thì đang hấp hối ở bệnh viện; Các Bác sĩ nói, “Nó chẳng bao giờ qua khỏi đâu, não nó bị chấn thương, và có cái gì đó trên xương sống của nó. Nó không thể qua khỏi đâu.” Không thể rửa sạch mặt cậu bé được.
Họ gọi, gọi và gọi suốt cả ngày. Anh ta nói... Cái nầy dựng đứng lên như thế nầy. Khi nó dựng lên, Ngài nhìn tôi, 2 tay Ngài đặt với nhau, tôi nhìn quanh và đây là Ánh Sáng mà anh em nhìn thấy trong bức tranh đó, nó chiếu sáng như thế nầy. Ánh Sáng chiếu rọi trên Thiên sứ; Thiên sứ bước vào trong Ánh Sáng, đi ra khỏi phòng.
Tôi đứng đó, sờ tìm tay mình, tôi cắn các ngón tay tôi; Tôi chết lặng đi một lúc. Khải tượng lìa khỏi tôi; Đó không phải là một khải tượng. Tôi không muốn nói là khải tượng, đó là... Tôi thấy khải tượng ở đây nhưng nó cũng thật như tôi hoặc anh em vậy. Tôi đứng và nhìn Ngài.
51
Tôi chạy ra ngoài thật nhanh và gọi, “Mọi người hãy đến.” Anh Baxter, Howard, Anh Moore, Lindsay, tất cả họ đều chạy ra. Tôi nói, “Hãy gọi chị Isaacson đến đây.” Họ dẫn chị ấy đến, đưa chị xuống dưới đó. Tôi nói, “LỜI CHÚA PHÁN VẬY, hãy gọi chị ấy đến và báo cho chị, LỜI CHÚA PHÁN VẬY, con chị sẽ sống chứ không chết.”
Có người bảo, “Anh Branham, chị ấy gọi đến cách đây chừng một tiếng đồng hồ, bảo rằng đứa bé đang trong giai đoạn cuối; Bác sĩ nói nó sẽ chết trong vòng 2 tiếng nữa.”
Tôi nói, “Tôi không thể thêm bớt những gì Ngài Phán, LỜI CHÚA PHÁN VẬY, đứa bé sẽ sống.”
Thế là chị chạy đến điện thoại, điện thoại của họ không giống như của chúng ta ở đây. Chị quay số trên mặt, chị gặp gia đình. Người giữ trẻ ở đó cùng với đứa nhỏ hơn, nói rằng, “Người ta vừa mới gọi họ đến bệnh viện, đứa bé đang hấp hối,” cậu bé đấy.
Người ta gọi đến bệnh viện và bảo thiếu phụ nghe điện thoại, tiếng chị Isaacson vang lên đầu dây, “Anh Branham bảo, 'LỜI CHÚA PHÁN VẬY, đứa trẻ sẽ sống.'”
Chị trả lời, “Tôi biệt rõ điều nây; Và Ngài chỉ đến với người thuộc về Ngài, hết sức dàn xếp mọi việc đâu vào đó mà (How well I know it; And he just come to himself, setting up down here just as well as he can be).” Ngồi đó một cách bình thản. Đứa bé sống ở Kuopio, Phần-lan, ngày nay cháu vẫn là một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường nhờ ân điển của Chúa Jêsus Christ chúng ta, bởi quyền năng của khải tượng, và bởi quyền năng của Thánh Linh Ngài.
52
Trường hợp của anh em nầy cũng xảy ra cùng thời điểm. Anh ấy cũng người Phần-lan, đang có mặt với chúng ta đây; Tôi gặp anh hôm nay; Anh ấy biết câu chuyện ấy. Anh ơi, xin lại đây, tôi không được khỏe lắm để kể lại.
Được rồi, tôi sẽ hỏi anh điều nầy, lời chứng ấy là thật, phải không?
[Anh ấy khẳng định, “Vâng, hoàn toàn thật. Tôi đã có mặt ở đó và chứng kiến tận mắt. Tôi từ Phần-lan đến, vị Mục sư phụ tá của Giáo hội, Salem, Helsinki, và tôi cũng có mặt ở đó tại Kuopio. Chúng tôi lên tới một ngọn đồi, tât cả xe cộ đều phải dừng lại (all — all parked), và khi chúng tôi đi xuống xem thấy tai nạn xảy ra ở đó. Cậu bé kia từ chết được sống lại, còn một cậu thì được chữa lành; Đến hôm nay thì chúng đều được chữa lành Cả cô bé mà Anh Branham nhắc đến ngày hôm qua nữa, đêm qua, cô ta thật sự là vẫn được chữa lành. Ngợi khen Đức Chúa Trời. Và rất nhiều phép lạ khác đã xảy ra tại đây. Đó là một buổi nhóm đầy ơn với Anh Branham và buổi nhóm của anh ấy đang diễn ra tại Phần-lan, vẫn đang phát triển và mang lại nhiều kết quả cho công việc của Đức Chúa Trời. Ngợi khen Chúa.” - Bt]
A-men! Cầu xin Đức Chúa Trời chúc phước cho các anh em ở đây. Rất vui mừng khi gặp lại các anh em. Xin Chúa ban phước anh em. Jumalan rauhaa. Xin Chúa ban phước trên hết thảy anh em.
Chúng ta hãy cùng nhau nói, “Ngợi khen Chúa,” nào mọi người. Từ mọi nẻo đường của Phần-lan.
53
Tôi biết rất ít khi tôi kể lại câu chuyện đó, về một người đang ngồi ở đây. Chiều nay tôi gặp anh bước vào. Ôi, thật tuyệt vời, một thời vinh hiển thay.
Có một anh em nào người Phần-lan khác nữa ở đây không? Đêm nọ có người reo lên, “Jumalan rauhaa,” với tôi, đi ngang qua trước tòa giảng khi được chữa lành. Tôi đoán là họ không có mặt ở đây; Tôi nhớ rất rõ đó là vài thiếu phụ. Ồ, có một chị ở đó. Vâng, đúng vậy. Chị không... Có phải chị ở Phần-lan khi tôi ở đó không hả chị? Chị sinh tại Phần-lan. Có phải đêm nọ chị đã đi ngang qua tòa giảng và được chữa lành không hả chị? Ngợi khen Chúa, xin Đức Chúa Trời ban phước cho chị. Chị có biết anh em ở đây không? Anh em nên biết lẫn nhau. Được rồi, anh có biết chị nầy là ai không? Được, tốt đấy.
Chúng ta hãy đồng thanh nói, “Ngợi khen Chúa!”
54
Đây chính là thiện ý của Thiên đàng, sẽ có người Đức, Phần-lan, người Ý và cả người Ái-nhĩ-lan nữa. A-men! Tôi nói, “Tôi có biết một người ở đó; Tên anh là Michael.” Được rồi. Đức Chúa Trời đang hiện diện đêm nay, anh em có tin vậy không? Ngài hiện diện trong sự nhân từ của Ngài, và Ngài ở đây để chữa lành cho người bệnh tật và khổ sở.
Nào, đã đến giờ chúng ta cầu nguyện. Cầu xin Đức Chúa Trời ở cùng anh em. Anh Bobby à, nếu anh đánh đàn tối nay cho tôi, bài tôi yêu thích là, “Hãy ở Đây Với Con.” Một buổi sáng nào đó, sự sống qua đi, thân thể hay chết nầy; Mặt trời sẽ lặn lần cuối cùng. Trái đất cũ mèm nầy sẽ bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ. Có thể là 500 năm nữa sẽ có một... Chúng ta hãy vẽ trong trí mình bức tranh đó trong giờ nầy.
55
Hãy tưởng tượng thôi, 500 năm nữa, tôi nghe gió hú; Tôi nhìn vào quả đất; Nó đã ra khỏi quỹ đạo của nó. Bom nguyên tử ném nó ra khỏi quỹ đạo của nó, nó nằm phía bên kia mặt trời. Nó sẽ quay thật nhanh; Gió sẽ thổi. Không còn một vật sống nào trên quả đất cả. Cát bay mù mịt, rít lên. Nhiều lần như thế, nhiệt độ nóng lên gấp hàng ngàn lần đốt cháy nó. Không còn nước nữa, lần nầy chỉ có lửa thôi.
Tôi thấy gì nằm trên cát, ô, đó là một tấm bia mộ. Trên bia có tên của ai đó. Có thể là tên của những người đang ngồi trong buổi nhóm tối nay. Anh em ở, thế thì linh hồn của các anh em sẽ đi về đâu? Nếu như anh em sống bất chính với Ngài.
Chúng ta hãy kéo nó xa một chút nữa. Tôi thấy Đức Chúa Trời đem nó trở vào lại quỹ đạo của nó. Nó được tái định cư. Muông sói và chiên cừu sẽ ăn chung. Tôi thấy bình minh thật đẹp, một vùng nhiệt đới óng ánh, với những cây cọ lớn, và muông chim reo hót líu lo. Tôi bước đến, nhìn, đi xuống khu vườn bên kia, chim bồ câu trắng bay nhảy từ cây này sang cành kia. Điều gì đang đến vậy? Đấng sẽ ngồi trên ngôi của Đa-vít, và chiếc áo dài trắng của Ngài trải rộng ra. Ôi, tôi muốn đứng bên nầy, phải không anh em? Có thể là nước mắt sẽ chảy dài xuống má tôi khi Ngài đi ngang qua, nhìn Ngài tôi nói, “Đó là Đấng Yêu Dấu đã cứu chuộc tôi.”
56
Khi bữa tiệc vĩ đại diễn ra, tất cả chúng ta vào chỗ, ngồi quanh bàn, tiệc cưới. Tôi sẽ nhìn quanh bàn; Tôi nói, “Tôi nhận ra anh ấy rồi; Anh ấy là người Phần-lan. Tôi biết anh ấy, anh ấy có mặt trong buổi nhóm tại Erie.” Tôi vói ngang qua bàn và nắm lấy tay anh em; Chúng ta sẽ chảy nước mắt, phải không anh em?
Anh em biết đấy, điều đầu tiên, vị Vua sẽ bước đi trong dáng vẻ oai phong đẹp đẽ của Ngài; Ngài sẽ lấy tay Ngài mà lau ráo hết thảy những giọt nước mắt của chúng ta, choàng tay Ngài và nói, “Đừng khóc nữa; Mọi sự đã qua rồi. Chúng ta sẽ không còn những buổi nhóm Chữa lành ở đây nữa, không còn những đêm nóng bức, không còn nước mắt nữa, không còn những chiếc xe lăn và những chiếc nạng nữa; Tất cả đều qua rồi. Hãy bước vào niềm vui mừng của Chúa.” Tôi muốn ở đó, phải không các anh em?
57
Lạy Cha chúng con ở trên trời, xin cứ ở với chúng con cho đến lúc đó. Cầu xin sự thương xót của Ngài ở mãi trên chúng con. Cầu xin ơn lành của Ngài cứ đậu mãi trên chúng con. Rồi khi có một lá cờ, một quốc gia, một dân tộc nói một thứ tiếng. Ôi, thật là một ngày phước hạnh. Dường như nó xa cách hàng nhiều nhiều năm (Well, it may seem to many it might be many, many years off). Nó giống như một giấc mộng lạ thường đối với một số người. Những việc mà chúng con thấy ngày nay đối với người khác cũng vậy, nó giống như một giấc mộng vàng, nhưng chúng con đang sống để nhìn thấy nó. Thưa Chúa, khi Ngài Phán một Lời, thì nó xảy ra y như vậy. Chúng con sẽ xem thấy điều đó. Chúng con trong thân thể hay chết nầy (we mortals), một ngày nào đó sẽ nhìn thấy điều vĩ đại nầy là điều chúng con đang nói đến, bởi vì Ngài đã phán vậy.
Giờ đây, thưa Chúa, khi chúng con đang trong cuộc linh trình, xin ở cùng chúng con. Cầu xin Thánh Linh của Ngài đáp đậu trên đầy tớ hèn mọn của Ngài tối nay, xức dầu trên con bằng ân tứ tiên tri của Ngài. Xin Ngài khiến con có thể làm những việc mà Ngài muốn con phải làm. Trong 6 năm qua Ngài chưa hề lìa khỏi con hoặc để con phải thất bại một lần nào. Con biết là Ngài sẽ không để con như vậy tối nay. Trong những trận chiến cực kỳ gay go Ngài luôn có ở đó; Ngài luôn vào trận.
58
Thưa Chúa, trong đêm nay, là đêm cuối cùng, con cảm thấy đức tin bị giằng co (pulling hard); Vì thế mà con chỉ thưa với Ngài một ít thôi. Lạy Chúa, giờ đây, cầu xin ơn Ngài đầy dẫy trên buổi nhóm tối nay, để khi buổi nhóm kết thúc, không ai trong vòng chúng con ra về mà con yếu mỏn cả. Chúng con cảm ơn Ngài đã chữa lành cho một chị em trong đêm qua, Ngài đã cất cặp nạng ra khỏi cuộc đời nàng. Cảm ơn Ngài đã chữa lành cho một chị em chiều nay không còn ngồi trong chiếc xe lăn nữa. Chúng con cảm ơn Ngài đã chữa lành cho một chị em khác khỏi chứng ung thư. Những người nầy với chứng đau tim và các bệnh tật khác, ôi, chúng con cảm ơn Ngài tất cả. Thưa Chúa, như tôi tớ của Ngài đã nói, “Nó sẽ xảy ra y như vậy.” Vì con biết rằng Ngài đã phán những lời nầy. Nhiều người ở đây đã được chữa lành rồi; Họ chưa nhận biết điều đó ngay giờ nầy. Lạy Chúa, xin nghe lời cầu xin của chúng con, để tối nay sẽ là một buổi tối đầy ý nghĩa. Chúng con cầu xin trong Danh Đức Chúa Jêsus. A-men!
59
Xin mọi người giữ lòng cung kính. Bây giờ, mọi người sẽ hết lòng, hết linh hồn, hết ý chí mà tin chứ? Được rồi. Bây giờ hãy làm như thế này trước khi tôi bắt đầu giờ cầu nguyện. Chúng ta sẽ cố gắng ở lại thêm một chút nữa đêm nay. Tôi muốn thấy... Có bao nhiêu người ở đây tin vào sự đặt tay, và...? Để tôi biết thưa chuyện với Chúa cách nào (I can some way work out the Lord*), nếu mọi người không nhận được chữa lành lần đầu, tôi sẽ xem thử người đó sẽ phải cầu nguyện theo cách nào. Được rồi.
60
Có bao nhiêu người ở đây muốn được cầu nguyện, bất kỳ ở đâu trong phòng nhóm nầy, xin hãy giơ tay lên. Ôi, có khoảng 5 hoặc 6 — có lẽ 500, 600. Tôi không bíết; Tôi cũng thấy người ở bên ngoài nữa.
Hãy nhớ điều nầy, anh em ơi, bây giờ, tôi không phải là nguyên nhân của các lời chỉ trích. Nếu có một sự chỉ trích nào thì tôi không chịu trách nhiệm. Bất cứ — tất - tất cả nghe rõ điều đó chưa, xin hãy đưa tay lên, để tôi... Hãy xem, tôi không chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì xảy đến đối với những người chuyên phê phán, chỉ trích. Hãy nhớ rằng, khi quyền lực tối tăm đến từ một người, chúng tìm một chỗ để đi. Chúng sẽ đi bất cứ nơi nào chúng có thể đi. Bây giờ, tôi...
Bao nhiêu người sẽ chứng kiến khi có vài người nói, “À, kẻ chữa lành bằng phép lạ.” Anh em sẽ ngắt lời, rằng, “Anh Braham nói rằng anh không phải là người chữa lành bằng phép lạ, đó là Đức Chúa Trời Quyền Năng. Ngay cả Chúa Jêsus Christ cũng phải là người chữa lành bằng phép lạ. Ngài từng Phán, ”Ấy không phải Ta làm; Chính Cha ở trong Ta; Ngài làm những việc ấy.“ Đúng không?
61
Tôi bắt đầu tự hỏi và suy nghĩ, có thể vì không có quá nhiều người được chữa lành; Tôi thấy họ ở trong đám khán giả, có lẽ họ đã được chữa lành rồi. Bây giờ chúng ta hãy cung kính. Được rồi.
Chào chị. Chị có tin hết lòng không? Chị và tôi đều là người lạ cả, phải không chị? Tôi không biết chị. Chị cũng không biết tôi. Đây có phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Vâng. Chúng ta không biết gì nhau cả. Nhưng Đức Chúa Trời biết cả đôi bên. Ngài biết tôi từ khi tôi mới sinh ra; Ngài biết chị từ khi chị mới sinh ra. Tôi tin rằng Ngài yêu cả 2 chúng ta, vì chúng ta là Cơ-đốc nhân. Chị là một chị em Cơ-đốc nhân, tôi là một anh em Cơ-đốc nhân, và chị đã nghe tin là có người đã làm điều nầy. Không còn nghi ngờ gì nữa, có gì đó sai trật với chị rồi. Chị đến với tôi như một tôi tớ của Đức Chúa Trời, một anh em của chị, để giúp chị có đức tin mạnh mẽ hơn trong Chúa Jêsus. Đúng vậy không? Đúng thế.
62
Nếu tôi có thể làm được gì cho chị, thì tôi rất vui để làm điều đó. Và tôi... Điều duy nhất tôi có thể làm, là cầu xin Đức Chúa Trời cho chị khỏe mạnh. Và nếu Đức Chúa Trời làm điều gì đó bây giờ, nhiều hơn cả những gì Ngài đã làm rồi, thì Ngài đã trả giá cho sự chữa lành cho chị rồi. Nhưng chị chỉ cố gắng học cách làm thế nào để viết một tấm ngân phiếu cho sự chữa lành của chị. À, bây giờ thì, nếu Ngài có thể làm điều gì mà sẽ nói với chị về điều gì đó, có thể là linh của lời tiên tri, hoặc một ân tứ của lời nói tri thức, mà có thể đi ngược lại hành trình của cuộc đời chị, và thấy được vài điều ở đây, rồi đem nó trở về với ký ức của chị. Chị sẽ nói rằng điều đó hẳn là một việc siêu nhiên.
Như tôi đã nói cách đây vài phút, chị là một Cơ-đốc nhân; Tôi biết chị là một Cơ-đốc nhân, hay linh của chị không được thoải mái (welcome). Chị đã để tâm hằng đêm, và trong giờ cầu nguyện, khắp mọi nơi, một tội nhân luôn được gọi đến (Anh em thấy không?), nó - nó sẽ không đi theo tội lỗi gì cả. Chị là bệnh nhân đầu tiên của tôi để tôi nói chuyện, người chị em đầu tiên tối nay trên bục giảng, không phải là một bệnh nhân, nhưng là người đầu tiên mà tôi nói chuyện. Sau khi giảng dạy theo cách của tôi, cần một chút thời gian thôi cho sự xức dầu vận hành trên tôi.
63
Chị - chị biết là nó, nó gần rồi, phải không? Vâng. Chị... Khi chị nói rằng, chị cảm thấy điều đó nhiều hơn bao giờ hết, phải không? Điều đó đang giáng xuống trên chị bây giờ đây.
Bây giờ, giữa chị và tôi là một Ánh sáng thực sự lờ mờ. Bây giờ tôi thấy chị, vâng, chị là... Chị mắc chứng viêm khớp, phải không chị? Đôi khi nó - nó trở nên tồi tệ hơn những bệnh nhân khác. Tôi thấy chị mặc một loại áo đầm màu nhạt. Chị đang đi đâu đó. Chị đi giống như khập khiễng và chị phải ngồi xuống để nghỉ trong một khoảnh sân hoặc tựa như thế. Trông giống như có nhiều cỏ và cây cối chung quanh. Tôi cũng trông thấy chị có một nỗi niềm cay đắng, phải không hả chị? Tôi thấy cuộc... Hãy nói đi, ui chao, chị cũng trải qua một cơn phẫu thuật, phải không chị? Vâng, hơn thế nữa, chị đã qua 2 hay 3, 4, 5, 6, chị đã phẫu thuật 6 lần. Đúng vậy không? Vâng, thưa anh. Được rồi, hãy đến đây và được chữa lành, chị à.
Thưa Cha trên trời của chúng con, và Đức Chúa Trời thương xót, xin chữa lành cho chị em con đang đứng đây. Lạy Đức Chúa Trời, xin cho nàng được khỏe mạnh trong đêm nay, vì con đã chúc phước cho nàng trong Danh của Chúa Jêsus, Con thánh của Ngài. Xin cho nàng rời khỏi bục giảng nầy và được khỏe mạnh. Trong Danh của Chúa Jêsus Christ, Con Đức Chúa Trời. A-men! Chị có tin tôi không? Nếu tôi bảo chị rằng chị sẽ được khỏe mạnh, chị có tin không? Chị tin. Cầu xin Đức Chúa Trời ban phước cho chị...?...
Xin chúng ta hãy đồng thanh nói, “Ngợi khen Chúa!”
Hãy nhìn chị ấy đang bước đi bây giờ đây. Chị ấy đã được chữa lành rồi. Chúng ta hãy ngợi khen Chuá. Tốt, hãy mang người kế tiếp đến đây.
64
Chào chị. Chị có tin hết lòng không? Chị đang cố gắng, phải không chị? Vâng. Vâng, thưa chị. Ồ, đừng sợ chị à. Chính chị rất ngạc nhiên. Có một khoảng thời gian trong cuộc đời chị làm ngăn trở chị. Có nhiều điều làm trắc trở chị. Chị mắc bệnh lao phải không? Chị bị bệnh lao. Chị có nhiều rắc rối. Và chị - chị cố gắng để có đức tin. Hãy nói đi, chị - chị thuộc Giáo hội Nên Thánh, Ngũ Tuần, hay là gì đó. Đúng không? Tôi thấy chị trong các buổi nhóm nơi mà chị vui mừng.
Đôi khi chị bối rối khi chị cố gắng... Chị ho nhiều, và nhiều lần chị giả vờ làm một cái gì đó để khỏi lộ ra rằng chị mắc bệnh lao. Chị sẽ không phải làm như thế nữa, chị ạ. Đây sẽ là giờ phút chữa lành cho chị. Hãy lại đây. Chị có tin tôi là tôi tớ của Đức Chúa Trời chăng?
Kính lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng ban Sự Sống, xin ban ơn cho chị em của chúng con tối nay, Ngài xem thấy chứng đau tim của chị giờ nầy, xin Ngài đến với chị em nầy và tống khứ mọi sự ra khỏi cuộc đời chị (going back in there pulling out things of her life). Hỡi Sa-tan, ta đến trong Danh của Chúa Jêsus Christ, Con Đức Chúa Trời; Ngươi đã ẩn mặt với Bác sĩ và tất cả, nhưng ngươi không thể tránh mặt khỏi Đức Chúa Trời được. Trong Danh của Đức Chúa Jêsus Christ, ta đặt tay trên chị em nầy để nàng được chữa lành. Hãy ra khỏi nàng trong Danh của Chúa Jêsus. Chị hãy về, làm chứng và làm vinh hiển Đức Chúa Trời.
65
Chúng ta hãy đồng thanh nói, “Ngợi khen Chúa!” A-men!
Ồ, đó là cách mà tôi thích mọi người đến. Đức tin, đến như Ma-ry đã đến, “Lạy Chúa, bây giờ con cũng biết mọi điều Ngài sẽ xin Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời ắt ban cho.” Được rồi, đem chị ấy lại đây. Bây giờ mọi người hãy kỉnh kiềng và tin hết lòng.
Thưa hội chúng, ước gì quý vị có thể nếm biết cảm giác ngay lúc nầy là thế nào. Một cảm giác thật tuyệt vời: Ân điển, ân điển, ân điển lạ lùng. Bây giờ nó hướng về tôi, tất nhiên tôi đang đứng đây và sự xức dầu là ở đây. Nó hướng về tôi để mọi người trong phòng nhóm nầy có thể giơ tay lên và được chữa lành. Theo tôi thi nó thật sự phải như vậy (That's the way it looks to me like). Bây giờ xin anh em hãy nán lại vài phút nếu có thể. Anh em thấy không? Nếu anh em... Thật quá tệ khi nói vậy, nhưng xin anh em hãy cố gắng, để nhiều người có cơ hội chứng kiến, có thể là lần đầu tiên họ đến đây. Bây giờ hãy tin, hãy tin rằng Chúa Jêsus sẽ làm cho anh em lành bệnh. Hãy thừa nhận điều đó và cầu nguyện, hãy có đức tin.
66
Xin chào chị. Bây giờ xin mọi người hãy giữ lòng cung kính. Có phải chúng ta là người lạ cả không? Vâng, chúng ta là người lạ, tôi không nhớ là đã gặp chị chưa. Vậy thì, có... Nếu có sự gì không ổn với chị, thì, tôi sẽ - sẽ — tôi sẽ phải có cách để biết được bằng cách nào đó. Điều đó sẽ không chữa lành cho chị, nếu tôi biết được sự không ổn của chị; Điều đó sẽ không chữa lành cho chị. Nhưng điều đó có thể khích lệ chị. Chị đang tự hỏi không bíết tôi sẽ nói gì. Tôi không đọc trong lòng chị — Vâng, tôi chỉ đoán thôi. Đúng thế. Tôi - tôi không có ý nói là... Tôi chỉ biết là chị đang suy nghĩ về điều gì, vì điều đó đang đến trong ý tưởng tôi. Bây giờ thì chị biết điều đó là thật rồi, phải không chị? Chị đang tự hỏi không biết tôi sẽ nói gì. Được rồi, tôi sẽ nói cho chị những gì tôi biết.
Chị vướng vào việc đồng bóng. Thật là khó hiểu; Dường như một ống gì đó trong cơ thể chị bị loét. Đúng không chị? Tôi muốn nói là ống đó từ tai dẫn đến cổ họng của chị. Sao, điều đó có đúng không? Hãy đi, Chúa Jêsus Christ đã khiến chị khỏe mạnh, chị được chữa lành. Xin Đức Chúa Trời chúc phước cho chị.
Chúng ta hãy đồng thanh nói, “Ngợi khen Chúa!”
67
Chỉ có đức tin, thế thôi, tôi thấy nó nằm như một chiếc ống mở phía trên, như thế, chạy xuống dưới một bên của mặt chị. Ôi, tuyệt vời làm sao, kinh ngạc làm sao. Không chút thắc mắc, anh ta nói, ân sủng kỳ diệu quá! Một âm thanh ngọt ngào dường bao. Hãy tin, tin bây giờ đây, Đức Chúa Trời sẽ khiến phép lạ xảy ra. Chị có tin điều đó không? Tất cả anh em đứng dọc theo dãy nầy thì sao? Anh em cũng tin hết lòng chứ? Còn những người đang đứng phía ngoài đây thì thế nào? Anh em tin chứ? Được rồi, cứ vững tin, Đức Chúa Trời sẽ thực hiện ý muốn của Ngài.
68
Hãy đem người bệnh đến đây. Bây giờ, mọi người hãy cung kính. Xin chào chị. Một tâm thần nhút nhát, đó là loại, thường thì loại đó là một dạng nhút nhát ít thôi. Đừng nói quá nhiều, một người suy nghĩ sâu sắc, luôn dự tính mọi việc trước. Dầu vậy, thường thì nó chẳng bao giờ xảy ra như thế. Nhưng chị có một vài sự dạy dỗ tốt, chị - chị cũng có nhiều nỗi bất hạnh, phải không, thưa chị? Chị cũng mang nỗi sợ hãi rất lớn trong cuộc đời chị. Điều gì đó tựa như khi chị còn là một nữ sinh. Tôi thiết nghĩ đó là một con chó hay từa tựa như vậy. Tôi thấy cái gì đó nó sủa, và chị thì nhảy lên và thét lớn. Lúc ấy chị còn là một đứa trẻ. Cuộc đời sa sút. Mới đây thì chị thật sự là lo lắng, ồ, vâng, đây còn nhiều chuyện khác phải lo hơn nữa. Chị ơi, tôi rất tiếc, vâng, tôi tin là chị biết điều đó. Đó là bệnh ung thư. Hãy đến đây một tí thôi.
Tôi muốn chị nhìn vào tay tôi. Tôi muốn chị đưa tay lại đây và đặt nó trên tay tôi. Hãy nhìn tay tôi xem nó nhích sang bên đó như thế nào, chị thấy chưa? Chị có thấy những vật màu trắng kia chạy ngang qua tay tôi không? Đó là mầm sống của căn bệnh ung thư. Tôi sẽ lấy tay tôi đi. Bây giờ nè, thì nó dừng. Tôi lại đặt tay tôi trở lại, nó không có ở đó nữa, phải không? Chị hãy đặt tay kia của chị lên đây: Nó không còn ở đó nữa. Cùng một con người của chị, cùng một bàn tay của chị (You're just as much human in this hand as you are in this hand), phải không? Cùng một bàn tay, cùng một con người. Bây giờ, hãy đổi bàn tay của chị lại, cái nầy ở đây. Hãy nhìn kia. Chị thấy cái gì nào? Hãy theo dõi nó khi tôi nắm nó một lát. Hãy xem bàn tay, hãy xem nó sưng lên thế nào, nó trở nên sậm lại, những vật trắng nhỏ chạy ngang qua trên đầu nó. Đúng không? Nếu thấy vậy, thì hãy giơ bàn tay nầy lên để hội chúng có thể biết đó là thật.
69
Bây giờ, chị hãy lấy bàn tay chị khỏi tay tôi, thật dễ dàng, chúng biến mất. Giờ thì đặt bàn tay tôi ở đó đi. Chúng không còn nữa, phải không? Tôi cũng chỉ là người như chị thôi. Xem đây. Tôi muốn chị lưu ý; Đó không phải là chỗ đặt bàn tay. Nào, hãy đặt bàn tay nầy trở lại chỗ nầy. Thấy chưa? Nó không đúng với vị trí của bàn tay. Nó cũng giống vậy thôi. Đúng không? Nãy giờ tôi đã nói thật với chị phải không? Sự thật đã được bày tỏ cho chị bằng một khải tượng, rằng điều hiển nhiên ở đây minh chứng điều đó cũng là thật.
Bây giờ tôi không thể khiến điều đó lìa khỏi chị; Chỉ có đức tin của chỉ làm điều đó thôi. Nhưng việc này sẽ là điều gì đó. Bởi vì mẫu người của chị là - là người cố gắng tin. Nhưng chị - chị là - là... Tôi không biết làm thế nào để giải thích... Chị biết những gì tôi đang cố gắng nói đến, mẫu người của chị, nhút nhát, chậm tiến. Đó chỉ là vài điều... Chị - chị muốn tin, nhưng tự chị cố gắng để tin, ép bản thân chị để đạt được, nhưng điều đó không hiệu quả. Chị thấy không? Đó chỉ là một đức tin áp đặt như mẹ chị bảo chị khi chị còn bé vậy, “Con ơi, mẹ sẽ mua cho con một chiếc áo đầm mới vào tối thứ Bảy.” Chị trông ngóng nó (Thấy không?); Chị trông đợi có chiếc áo đầm mới đó. Bây giờ chị hãy xem khi Đức Chúa Trời chữa lành cho chị thì cũng giống như vậy. Chỉ cần... Ngài là Cha Thiên Thượng của chị. Mẹ chị có thể là không thực hiện Lời hứa đó được, nhưng Đức Chúa Trời có thể làm được mọi sự. Ngài hứa với chị như thế. Chị hiểu chứ?
70
Bây giờ hãy nhìn vào bàn tay tôi vì nó đã ở trên đó nãy giờ rồi. Hãy để ý, khi chị đưa tay chị lên, thì tay tôi vẫn cứ ở đó vài phút. Nào, chị hãy xem đây, cách đây vài phút khi bàn tay chị đặt ở đó một lúc và nó... chị lấy tay chị đi, thì tay tôi nhích qua bình thường, phải không? Bây giờ thì hãy dời bàn tay chị đi, chị xem thử nó ở đó được bao lâu. Nào, xem đây; Nó chuyển động theo hướng đó. Thấy không, thấy không? Chị hiểu tôi muốn nói gì không? Bây giờ hãy đặt tay chị ngay trở lại đi, để cho lòng bàn tay chạm vào trên nó. Đó, nó di chuyển, chị có thấy nó lại di chuyển không? Đấy, hãy xem nó sưng trở lại, sẫm màu lại. Được rồi.
Chị hãy nhìn đây, tôi muốn chị đến đây một lát thôi để chị có đức tin. Trường hợp của chị sẽ bị thử thách. Và thử thách sẽ đến, sẽ truyền lệnh cho bệnh tật phải lui đi. Nếu như tôi truyền cho nó phải ra khỏi chị bằng đức tin của chính tôi, vì Đức Chúa Trời đã hứa với tôi rằng nếu tôi thật lòng... thì nó có thể lìa khỏi chị ngay bây giờ, và chị sẽ biết điều đó. Nhưng bây giờ liệu nó có ra khỏi chị luôn không, đó là chuyện khác. Bởi vì, khi một tà linh ra khỏi một người thì nó đi dông dài từ nơi nầy đến nơi khác. Rồi nó quay trở lại, phải không? Nếu người chủ nhà tốt không có ở đó để cản nó thì nó lại trở vào.
71
Bây giờ, điều chúng ta cố gắng làm là thêm sức cho người chủ nhà tốt của anh em, đó chính là đức tin. Đúng không? Nếu anh em có thể nhìn vào đây và thấy điều đó nhờ khải tượng, và nhờ một điều gì đó mắt trần có thể thấy được trên bàn tay của chị, trên bàn tay của tôi, hay đúng hơn là, có điều gì đang xảy ra... Chị hãy lưu ý nó xê dịch theo hình gợn sóng như thế không?
Thưa hội chúng, tôi không biết quý vị có thể thấy nó không, hãy xem đây. Đây, nó đây nầy. Anh em có thấy nó nhô lên không? Hãy xem nó chuyển động, bây giờ thì nó đang dời khỏi chỗ. Anh em thấy không? Giờ thì nó trở lại đây, hãy nhìn kìa, nó đó, anh em thấy không? Hãy xem nó di chuyển. Hãy lắng nghe kìa, “Thrrr [Anh Branham minh họa. - Bt]” Chỉ một lát thôi, đừng - đừng đứng (stand* that) mà lại nói sợ... Bây giờ anh em có thể thấy nó không? Thấy được không? Hãy theo dõi. Đó, nó chuyển động; Nó quay lại; Hãy nhìn nó. Chúng đến đây, đó chúng đi. Đó là gì nào? Đó là một ác linh khỏe mạnh đang nằm đó, thật ghê tởm, tối tăm. Và điều đó biết. Hãy xem, chị ấy là một thiếu nữ, còn tôi là đàn ông; Cả 2 chúng tôi đều là người cả. Chị ấy có một linh cố gắng tin, và có một điều gì đó ở đây rất tin. Và điều duy nhất là nâng đức tin chị ấy lên đến một nơi mà chị thật sự tin. Nó phải lìa khỏi chị. Nó phải lìa khỏi. Nó biết thế. Nếu - nếu nó - nó — nếu nó phải như thế, nếu nó lìa khỏi, rồi nếu đức tin chị ấy sẽ ở mức độ đó, thì nó sẽ lìa khỏi.
72
Anh em xem đây, tôi thấy người mù bước lên bục giảng và nhận được chữa lành, đọc Kinh thánh. 2 hay 3 ngày sau, trở lại trong tình trạng mù lòa như trước, nói rằng, “Sự chữa lành bằng phép lạ kéo dài được bao lâu?” Cũng bằng với đức tin thôi. “Sự cứu rỗi kéo dài được bao lâu?” Thì cũng bằng đức tin tồn tại bao lâu thôi. Đúng vậy không? Thôi được rồi. Nếu Đức Chúa Trời có thể khiến nó rời khỏi đây, thì Ngài cũng có thể đuổi nó đi luôn. Cùng một đức tin.
Bây giờ, hãy nhìn vào tay tôi đây. Tôi muốn anh em nhìn bàn tay tôi đây. Hãy để tôi, để tôi có thể cho hội chúng... Bây giờ anh em thấy được chưa? Tôi muốn anh em nhìn đây. Tôi sẽ đặt tay tôi ở đó, theo cách nầy để anh em dễ dàng nhìn thấy. Trông nó có vẻ êm ả và trắng làm sao. Chị ơi, hãy lấy bàn tay nầy đi, và đặt bàn tay nầy vào chỗ đó. Xem kìa, nó suông sẻ và trắng mượt, thật êm ả và trắng chưa từng thấy.
Bây giờ, tôi đặt tay tôi lên, hãy xem khi tôi đặt tay nầy lên. Nào, chị ơi, để tay nầy ngay đây lên đi. Hãy nhìn kìa. Nhìn đây, chị có thấy những vật trắng lớn đang chạy đó không? Đó là mầm sống của chứng ung thư đó. Nó sợ rồi; Nó biết nó sắp bị trục xuất nếu như chị chỉ cần tin thôi.
Chị ơi, hãy nhìn kìa, bây giờ thì... Hãy nhìn cái kia, chị có thấy nó yếu đi không? Đó cũng là một sự rối loạn của phụ nữ, cũng đụng chạm (hitting*) tại đó. Chị biết đấy. Hừm. Ui chao. Hãy nói đi, chị đã gặp nhiều nỗi bất an, phải không chị? Chị đã phải phẫu thuật trước đây mấy lần vì khối u lớn dần, phải không chị? Được rồi.
73
Chị ơi, tôi muốn chị, bệnh nhân, đến gần đây. Tôi - tôi muốn đặt tay tôi ở đâu đây để nó sẽ quăng xa những nỗi nghi ngờ và mọi thứ. Tôi muốn chị hãy nhìn tay tôi, chị em thân yêu. Bây giờ chị... Tôi muốn chị, đừng - đừng nhắm mắt lại. Hãy nhìn kỹ tay tôi. Tôi sẽ để cho hội chúng nhìn thấy vì lần nầy nó phải chạy ra. Tôi cầu xin bởi ân điển của Đức Chúa Trời và bởi đức tin của tôi, nó sẽ chạy xa. Nhưng chị chắc thật là sẽ có gì xảy ra chứ, phải không chị? Nó kia kìa; Nó hiển hiện trước mắt kìa. Kinh thánh chép rằng, “Nhờ lời chứng của 2 hay 3 người mà vấn đề được xác định.”
Trước hết, chị là một người lạ còn tôi đang nói về cuộc đời chị, và nếu như — những sai trật của chị. Nó đang được bày tỏ ra ở đây. Đó là 2 nhân chứng. Nếu nó vẫn còn, thì điều duy nhất toi có thể nói, chị thân yêu ơi, đó là Đức Chúa Trời có lòng thương xót. Chị sẽ không phải ở đây lâu hơn đâu. Nếu căn bệnh lìa khỏi chị, chị sẽ sống. Bây giờ, Tôi - tôi muốn chị cùng tôi tin, và tôi sẽ cầu hỏi Đức Chúa Trời xem Ngài sẽ chữa lành cho chị không, thì Ngài để nó lìa khỏi chị. Nếu nó dừng lại nghĩa là nó lìa khỏi chị. Còn nếu nó không dừng thì nó vẫn còn đó. Điều đó hoàn toàn thực với chị, phải không, chị em thân yêu của tôi?
74
Được rồi, thưa hội chúng, xin hãy nhớ điều nầy: Hãy làm theo điều nầy, anh em hãy cúi đầu xuống cho đến khi nghe tôi nói, “Xin ngẩng đầu lên.” Vì đây không... Nếu tôi truyền cho nó phải ra khỏi và nó ra, thì được rồi. Nhưng chị cũng phải đuổi nó ra, nó bị thất thế.
Bây giờ tôi muốn hỏi quý vị Mục sư Truyền đạo vài điều. Chúa Jêsus phán, “Trong Danh Ta các quỷ phải chạy trốn cả.” Đúng thế không? Chúng sẽ bị trục xuất. Bây giờ tôi không nói là tôi có thể làm điều đó. Nhưng chị em nầy sẽ biết nó xảy ra thế nào, chị ấy sẽ biết cả, hãy cảm nhận nó, và biết khi nó lìa khỏi chị. Nếu không thì chị em ấy không thể sống lâu hơn nữa.
Chị ạ, chị hãy nhìn và tin. Chị hãy tin rằng những điều tôi nói với chị đều đến từ Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Được rồi, xin anh em hãy cúi đầu xuống và cúi cả lòng mình nữa. Tôi muốn anh em theo dõi trong giờ nầy, anh em là những nhân chứng. Xem nào, chị là người mắc chứng ung thư. Nó không còn làm khổ chị nữa. Chị thấy không? Tôi cố gắng đặt tay tôi đâu đó. Xem này, nó màu gì nào? Hãy nhìn vào bàn tay nầy đây. Tôi sẽ cố gắng không xê dịch nó gì cả.
75
Lạy Cha chúng con ở trên trời, không phải con đang làm điều nầy vì con, thưa Cha, Ngài biết lòng của con. Con chỉ làm điều nầy, cho một chị em rất đáng thương của con đang đứng đây, được sống lâu hơn nữa; Chị ấy đang trong tình trạng nặng. Con cầu xin Ngài tỏ lòng nhân từ với chị. Xin Chúa nhậm lời nầy, ban cho chị khỏe mạnh. Chị ấy muốn sống như tất cả chúng con đây. Tất cả chúng con đều muốn sống, và chị ấy đã gắng gượng hết sức. Lạy Đức Chúa Trời yêu dấu, chúng con chỉ là loài xác thịt yếu đuối, nhỏ bé, đáng thương, con nhận biết rằng con người có thể sống một cuộc đời bình thường với những bệnh tật đơn giản. Nhưng với chứng ung thư nầy chị ấy không thể sống lâu hơn nữa nếu không có sự cứu giúp của Ngài. Đức Chúa Trời ôi, con cầu xin Ngài chữa lành cho chị. Xin giúp con tin Ngài với tất cả tấm lòng của con, lạy Chúa. Xin ban quyền năng và sự xức dầu của Thiên sứ Ngài, rằng Huyết của Đấng Christ sẽ đứng giữa con và kẻ nghịch thù nầy.
Hỡi Sa-tan, còn gọi là ung thư, ta đến trong cuộc chiến đức tin, công khai tuyên xưng đức tin trong Đức Chúa Jêsus, công bố một ân tứ Thiêng liêng (Divine gift) đã được ban cho ta từ một Thiên sứ của Đức Chúa Trời trong giờ ta được sinh ra trên thế gian nầy. Mầy biết rõ về Ngài. Thiếu phụ nầy đến đây để được cứu giúp đêm nay, và ta đến trong cuộc đọ sức bằng đức tin; Ta công bố rằng mầy không được ám hại thiếu phụ nầy nữa; Hãy ra khỏi nàng. Trong Danh của Chúa Jêsus Christ, hãy ra khỏi nàng. Hỡi ma quỷ, mầy hãy ra khỏi nàng.
76
Xin mọi người giữ sự kỉnh kiền, nó vẫn còn ám nàng; Chị ấy đang nhìn vào tay tôi. Nó vẫn còn đó, phải không hả chị? Trước khi tôi mở mắt. Mọi người hãy cung kính. Hãy cầu nguyện.
Lạy Đức Chúa Trời quyền năng, Tác Giả của Sự Sống, Đấng ban mọi ân tứ tốt lành, Ngài đã hứa điều nầy, lạy Chúa; Con tin Ngài. Xin hãy nghe lời cầu xin của con, lạy Chúa, xin đáp lời tôi tớ của Ngài. Xin ban cho chị em của chúng con một điều gì đó, nàng đang cố gắng tin, lạy Chúa. Xin đáp lời chúng con.
Hỡi ma quỷ, trong Danh của Chúa Jêsus Christ, mầy hãy ra khỏi người nầy.
Bây giờ, anh em ơi; Nó lìa khỏi rồi. Xin tất cả cứ cúi đầu. Chị à, nó ra khỏi chị rồi.
Trước khi tôi mở mắt, chị nhìn tay tôi, nó đã lìa khỏi, phải không chị? Tay tôi trở lại một cách bình thường, đúng không chị? Hỡi chị, người bệnh, tôi sẽ bảo chị nói. Vâng, được rồi, hãy mở mắt anh em ra, mọi người trước khi tôi làm. Tôi muốn anh em hãy nhìn vào tay tôi. Có vài điều đã xảy ra, phải không chị? Theo chị, điều gì đã xảy ra thế? [Chị ấy nói, “Tôi đã được chữa lành.” - Bt] Chị được chữa lành là phải, chị ạ.
Bây giờ, xin hội chúng hãy nhìn chị, và nhìn vào tay tôi. Lấy tay chị xuống. Đặt tay nầy lên đây. Nào, đặt cái nầy lên, đặt cái nầy lên đi. Điều gì đó đã xảy ra, phải không hả chị? Chị đã nhìn tận mắt, đúng không? Hội chúng hãy nhìn đây, cũng bàn tay đó, chỗ đó, nơi đó, khắp nơi. Đúng vậy không? Có gì đã xảy ra, phải không? Chị đã được chữa lành, chị ạ. Hãy trở về chỗ ngồi, vui mừng và khỏe mạnh. Mọi người cứ giữ sự cung kính.
77
Chị là bệnh nhân, phải không? Được rồi, hỡi chị em yêu dấu, chị có tin hết lòng không? Chị có tin rằng Đức Chúa Trời đang ở đây để khiến chị mạnh khỏe không? Chị tin. Chị nghĩ gì về điều nầy, chị có tin đó là quyền phép của Đức Chúa Trời Toàn năng không? Chị... Không thể là điều gì khác. Nào, chị bị căng thẳng thần kinh khá lâu rồi. Chị không được khỏe khá lâu. Chị còn mắc một chứng khác nữa... Ồ, vâng, chị bị đau ở sau lưng, phải không chị? Tôi tin là một phần đệm ở sau lưng chị có vấn đề. Phải không chị? Đúng không? Xin chị đến đây. Chị có tin tôi là tiên tri của Đức Chúa Trời không?
Lạy Cha Thiên Thượng của chúng con, con xin Ngài chữa lành cho chị em nầy trong đêm nay, khi con đặt tay con trên chị, trong Danh của Chúa Jêsus Christ, xin truyền cho loại quỷ nầy ra khỏi nàng. Hãy ra khỏi nàng.
Chị ơi, chị hãy cúi người xuống. Được rồi, chỗ nầy đây, chị đã bị trật khớp xương sống sau lưng. Xin Chúa ban phước cho chị, chị đã được chữa lành rồi. Hãy trở về chỗ ngồi và vui mừng.
Chúng ta hãy đồng thanh nói, “Ngợi khen Chúa!”
78
Chị có tin tôi không? Xin Chúa ban phước cho chị. Tôi sẽ không bao giờ quên; Tôi tin rằng chị là người da màu đầu tiên bước lên đây kể từ khi tôi đến giảng ở đây. Tôi không bao giờ quên được điều đã xảy ra lần nọ tại Jonesboro, Arkansas. Một cô gái da màu bước lên giữa đám đông kêu la, em bị mù. Tôi đã cầu nguyện cho em phía sau phòng nhóm. Có nhiều người trong anh em đã nghe lời chứng nầy rồi, phải không? Thật tội nghiệp cho em, không ai để ý đến em cả.
Em đi vào. Tôi đang đứng đó cố gắng vào bên trong, có khoảng 28.000 người đông nghịt, lấp kín cả hội trường, tôi cố gắng chen vào bên trong. Là một thiếu nữ được chữa khỏi chứng ung thư; Người ta nói rằng nàng bị điếc. Tôi không biết; Tôi nghĩ là nàng đang bị mê.
79
Tôi còn nhớ, khi em tình cờ gặp tôi, em nói, “Xin lỗi ông.”
Tôi hỏi, “Em cần gì vậy?”
Em đáp, “Cháu bị lạc bố cháu rồi. Cháu không tìm được bố vì cháu bị mù, thưa ông.”
Tôi nói, “Cháu ở đâu vậy?”
Em nói, “Ở Memphis.”
Và tôi nói... Nhìn đằng kia và thấy một số xe buýt đang đậu ở đó; Lúc đó tôi đang ở Jonesboro. Tôi nhìn và thấy đám xe búyt đậu đó, tôi thấy một người trong họ nói, “Memphis.” Tôi hỏi, “Cháu đang làm gì ở đây?”
Em nói, “Cháu đến để xem một người chữa lành.”
Tôi hỏi lại, “Xem cái gì?”
Em nói, “Người chữa lành.”
Không có ai ở đó cả, 8 ngày, đó là nơi tôi đã ngồi tại bục giảng trong suốt 4 ngày đêm, thậm chí không hề rời khỏi đó, chỉ cầu nguyện cho người ốm. Tôi ngủ tại bục giảng, ăn tại đó luôn, tôi ăn gì. Tôi nói, “Cháu có tin điều đó là thật không?”
Em nói, “Thưa có ạ.”
Tôi nói, “Tại sao, chúng ta có nhiều Bác sĩ giỏi khi mắc phải...”
Em đáp, “Thưa ông, khi cháu còn bé, mắt cháu bị chứng đục thủy tinh thể. Khi mắt cháu bị sưng đỏ lên thì Bác sĩ bảo vậy,” tôi không hiểu em nói gì, rằng, “Họ đã lấy chúng ra.” Em tiếp, “Bây giờ, chúng phủ quanh thần kinh thị giác của cháu rồi, nếu họ lấy thủy tinh thể ra thì họ sẽ móc luôn cả mắt cháu ra nữa.” Em nói, “Cháu có nghe trên đài truyền thanh sáng nay rằng, một người đàn ông bị mù 12 năm nay rồi từ Kennett đến đây, đã thấy được sáng nay.” Đó là những gì đã xảy ra sáng nay. Em nói, “Cháu đến xem không biết có gặp người đàn ông đó chăng. Họ bảo cháu rằng cháu không thể đến gần đó được đâu. Cháu bị lạc bố cháu rồi, và cháu - cháu bị mù; Không có ai giúp cháu đến xe búyt cả.”
Tôi nói, “Thế cháu có tin Thiên sứ đó không?”
Em đáp, “Vâng có, thưa ông.” Và em nói...
Tôi nói, “Cháu tin rằng người ấy sẽ cầu nguyện cho cháu được lành chứ?”
Em trả lời, “Cháu sẽ nói cho ông điều ông hỏi, nếu ông dắt cháu đến tận nơi mà có ông ấy, và cháu cũng có thể tìm được bố cháu nữa ông à.”
Chừng ấy cũng quá nhiều cho tôi rồi. Tôi nói, “Cháu có tin điều đó là thật không?”
Em nói, “Thưa ông, có ạ.”
Tôi nói, “Có lẽ tôi là người mà cháu muốn gặp.”
Em vồ lấy tôi; Em nói, “Ông có phải là người chữa lành không?”
Tôi đáp, “Không, cháu à, tôi là Anh Branham đây.” Tôi tíếp, “Chỉ có Chúa Jêsus mới là Đấng Chữa Lành.”
Em nói, “Ông Branham, xin đừng bỏ cháu.” Cô bé mù tội nghiệp đứng đó...
Tôi nói, “Chắc thế, không đâu cháu ạ. Tôi chắc chắn rằng Đức Chúa Trời sẽ không bỏ cháu đâu.”
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên, tôi nắm tay em và nói, “Chúa Jêsus, cách đây hơn 1.900 năm, có một thập tự giá gồ ghề, xấu xí kéo lê qua đường phố thành Giê-ru-sa-lem, vết máu của Đấng mang nó rải dài trên đường, thân thể gầy yếu của Ngài, mỏng manh, đuối sức...” [Băng trống. - Bt] ...
80
Trong Danh của Chúa Jêsus, nhận được sự chữa lành, mẹ ạ. Hãy rời khỏi bục giảng và trở về mạnh khỏe. A-men! Xin Đức Chúa Trời ban phước cho mẹ, hãy trở về vui mừng và bình an... [Băng trống. - Bt] ... Bệnh đái đường, hãy trở về và khỏe mạnh, anh em của tôi, trong Danh Chúa Jêsus Christ...?...
Được rồi, hãy đem chị ấy lại đây. Vâng, chị ơi, chị tin chứ? Được, chị giữ khối u đó khi nó đi qua chị, chị trao nó cho tôi. Xin Đức Chúa Trời chúc phước cho chị. A-men!
Chúng ta hãy đồng thanh nói, “Ngợi khen Chúa!”
Mời chị đến đây, chị ơi, chị tin không? Chị muốn thóat khỏi bệnh hen suyễn chứ? Hãy đi và thở trong Danh cuả Đức Chúa Jêsus và chị sẽ nhận được sự chữa lành.
Chúng ta hãy đồng thanh nói, “Ngợi khen Chúa!”
Mời chị đến, chị có tin không? Chị mong muốn khỏi bệnh đau tim, phải vậy không? Hãy đi và nhận được phép lạ chữa lành trong Danh Chúa Jêsus.
Chúng ta hãy đồng thanh nói, “Ngợi khen Chúa!” nào cả hội chúng. Anh em có tin không?
Chào chị. Chị có tin tôi là tiên tri của Đức Chúa Trời không? Chị muốn lành bệnh ung thư phải không? Hãy đi và được chữa lành trong Danh của Chúa Jêsus và được khỏe mạnh.
81
Chính là vậy, các bạn ạ. Hãy cứ tin. Chị đang ngồi đó và suy nghĩ điều gì vậy hả chị, chị có tin hết lòng không? Chị muốn được khỏi chứng đau lưng, phải không chị? Chị hãy rời khỏi đây và trở về đi; Chị đã lành bệnh rồi. Cầu xin Đức Chúa Trời chúc phước lành trên chị.
Đó là cách để tin. Bây giờ anh em đang vận dụng nó đấy; Nào tiến lên đi. Được rồi.
Được rồi, mời chị đến đây. Chị nghĩ gì về điều đó? Chị tin tôi là tiên tri của Đức Chúa Trời chứ? Bệnh thận đã lìa khỏi chị rồi, đi ngang qua trước bục giảng.
Chúng ta hãy đồng thanh nói, “Ngợi khen Chúa!”
Bây giờ, chị đang tin. Đợi một lát, khi tôi quay người chị nầy lại thì chị được chữa lành, với... Vâng, chị em có mái tóc hoa râm, đang ngồi đó, ngay sau đó mặc chiếc áo hoa chấm tròn màu xanh lục kia. Chị cũng bị đau lưng, phải không chị? Được rồi, chị đã được chữa lành trong giờ nầy. Chị có thể về và được khỏe mạnh. Chúa ban phước cho chị.
Xin Hội thánh đồng thanh nói, “Ngợi khen Chúa!”
82
Xin giúp đem chị ấy đến đây. Chị ơi, chị nghĩ gì về điều nầy? Chị có tin không? Hãy đưa chíếc khăn tay của chị sang tay kia, và đặt tay chị lên tay tôi. Nó trông giống như cái gì hả chị? Trông lạ quá, phải không chị? Đó là chứng ung thư. Hãy bước đến đây một lát thôi. Chị bíết là khi Thiên sứ của Chúa gặp tôi, thì đó là lần đầu tiên Ngài Phán, “Bệnh ung thư cũng chẳng thể đứng nổi trước giờ cầu nguyện.” Chị có tin vậy không? Tôi muốn chị lập lại điều nầy và nhìn tay tôi. Chị hãy lặp lại điều nầy như tôi nói, bằng tấm lòng của chị.
Tôi muốn chị theo dõi xem nó có xê dịch tay tôi không. Lạy Chúa Jêsus, [Chị ấy nói theo lời Anh Branham. - Bt] con tin Ngài; Con tiếp nhận Ngài là Đấng Chữa Lành của con; Con tin rằng có một Đấng siêu nhiên đã phán những điều nầy với Anh Branham. Con tin rằng Ngài đang hiện diện ở đây. Con nhận lãnh sự chữa lành của Ngài cho con.
Xem nào, điều gì đã xảy ra? Có vài thay đổi đó rồi, phải không? Ngừng xê dịch rồi, phải không? Đức tin của chị đã chữa lành chị, chứng ung thư đã bị diệt và lìa khỏi chị rồi. Đức Chúa Trời ban phước cho chị.
83
Ôi chao ôi, em bé tội nghiệp, xin giúp em đến đây. Một em nhỏ nhắn, có thanh nối ở chân. Hãy đến đây, em yêu dấu. Em yêu à, em yêu Chúa Jêsus không? Xin mọi người hãy cúi đầu một phút, một cậu bé bị tàn tật.
Lạy Cha của chúng con trên trời, chúng con tạ ơn Ngài về đứa trẻ hồn nhiên nầy. Cảm tạ ơn Ngài về đứa trẻ đáng yêu nầy. Con cầu xin Ngài, lạy Đức Chúa Trời yêu dấu, rằng Ngài sẽ chữa lành cho bé cưng nầy trong đêm nay. Kẻ thù kinh tởm nầy đã ám hại tuổi thanh xuân của em bé nầy. Nhưng con ôm chặt thân thể bé bỏng của em trong con mà cầu xin trong Danh của Đức Chúa Jêsus Christ, rằng Ngài chữa lành cho em. Cầu xin sự què quặt nầy lìa khỏi em. Hỡi ma quỷ, hãy ra khỏi em, trong Danh của Đức Chúa Jêsus Christ. A-men!
Được rồi, em bé, mẹ của em đâu? Được, đưa em xuống dưới đó, và tháo thanh nối khỏi chân em, rồi đem em trở lại đây — quanh bục giảng nầy cho em đi mà không cần nó nữa. Đức Chúa Trời đã chữa lành cho em.
84
Mời chị đến đây. Chị có tin không? Chị có công nhận tôi là tôi tớ của Đức Chúa Trời không?
(...?... Đúng không...?... Đúng không...?... Làm sao tôi biết được...?... Đúng không? Chị được khỏe mạnh rồi. Đó là chứng áp-xe làm sưng ống dẫn lưu.)
Không có gì xấu xa cả, chỉ là việc không thể nói trước hội chúng thôi, điều đó chỉ có Đức Chúa Trời Toàn Năng bíết thôi. Nó ra sao hả chị? Đúng không chị? Không ai cả, chỉ một mình Đức Chúa Trời ở đó khi nó xảy ra; Đúng vậy. Chỉ có chị và Đức Chúa Trời thôi. Đúng vậy, phải không chị? Chị hãy về đi, vì Chúa Jêsus đã chữa lành chị. A-men! Đức Chúa Trời ban phước cho chị.
Anh có phải là một tín đồ không? Hết lòng chứ? Hết trí khôn? Hết linh hồn? Ồ, Ngài thật tuyệt. Ngài hiện diện ở đây để làm cho mọi người được khỏe mạnh. Anh em không tin điều đó sao?
Em bé, được rồi, dẫn em lên bục giảng... Cháu bé đến đây mà không mang thanh nối. Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Mọi... Có một em bé bị bại liệt, một chân khập khiễng, làm khập khiễng chân kia không chạy được. Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Đức Chúa Trời chúc phước cho em, em yêu.
85
Anh có tin không? Anh nghĩ gì về điều nầy? Chúa Jêsus đang ở đây. Anh nghĩ gì về việc nầy, hả anh? A-men! Anh nghĩ gì về việc nầy, thưa anh, người đang mặc chiếc sơ-mi trắng đang ngồi đằng kia? Anh muốn được khỏi bệnh thoái vị, phải không ạ? A-men! Được, anh hãy đứng lên và nhận lãnh nó, trong Danh của Đức Chúa Jêsus Christ. Thế còn vợ anh đang ngồi đằng kia với khối u thì sao? Chị cũng muốn được chữa lành phải không chị? Hãy đứng lên và nhận lãnh sự chữa lành trong Danh của Đức Chúa Jêsus Christ. Ha-lê-lu-gia!
Có... Thế còn thíếu nữ bị chứng động kinh đang ngồi đó? Chị muốn được khỏi bệnh phải không? Nếu chị muốn, hãy đứng lên và nhận lãnh trong Danh của Đức Chúa Jêsus Christ. Ha-lê-lu-gia!
Xin giữ lòng cung kính, một lát thôi. Ôi, nếu anh em chỉ biết thôi. Những người Truyền đạo của Đức Chúa Trời tin sự chữa lành bằng phép lạ đang ngồi đâu? Xin quý Mục sư Truyền đạo hãy lên đây, hãy đến trước mặt tôi đây một phút thôi, quý vị Mục sư Tin Lành là những người tin sự chữa lành bằng phép lạ. Tôi sẽ tỏ cho anh em sự vinh hiển của Chúa. Xin hãy xếp hàng ngay phía trước tôi đây một lát thôi.
86
Một ngày nọ, như dự định, thật là tuyệt khi Vị Thầy của chúng ta không thể tiếp dân chúng được. Ngài sai 70 người đi. Các anh em của tôi ơi, anh em có tin điều nầy hết lòng không? Có bao nhiêu người ở đây đau yếu và túng thiếu? Xin giải tán lối nầy đi, các anh em, tránh lối nầy đi, để cho hàng nầy dài ra. Bây giờ quý vị Mục sư Truyền đạo xin đứng ngay lối nầy, tạo một lối đi ở đây. Anh em ở hàng nầy, tạo lối đi ở đây. Còn các anh em ở hàng kia đằng kia, tạo một lối đi. Anh em ở hàng nầy, mở lối kia.
Có bao nhiêu anh em tin rằng sự vinh hiển của Đức Chúa Trời đang chuẩn bị giáng xuống trên phòng nhóm nầy và sẽ không còn một người nào yếu mỏn trong vòng chúng ta nữa? Tôi tin rằng Ngài đang ở đây. Các anh em của tôi ơi, trong Danh của Đức Chúa Jêsus, tôi xin các anh em thay thế cho bàn tay tôi và bàn tay của Đức Chúa Trời đêm nay, tôi sẽ đứng ngay trước mi-crô cúi đầu xuống cầu nguyện trong khi các anh em đặt tay trên những người nầy. Tôi tin rằng sẽ không còn một ai yếu đuối giữa vòng chúng ta trong giờ anh em đặt tay trên những người bệnh.
87
Tôi muốn những người đau ốm ở đây, những người ốm muốn được chữa lành, hãy đứng lên trên chân mình ngay giờ nầy, những anh em có thể đứng được. Quý Mục sư, xin dành một lối nầy, đừng bỏ sót một ai nhưng hãy chạm đến từng người. Được rồi, những anh em đau ốm, hãy đặt tay mình lên những người khác. Quý Mục sư hãy đi vòng tròn theo lối nầy, về phía hội chúng. Anh em đã sẵn sàng nhận lãnh sự chữa lành chưa? Đúng rồi, thiếu nữ nầy đã được chữa lành rồi đang đứng đây. Một người nữa được chữa lành đang đứng đằng kia. Đức Chúa Trời ban phước cho anh, vâng, anh em. Đó, anh thấy chưa, nó đã đi qua anh, hãy quăng nó khỏi anh đi... Đúng rồi. Anh em kia được lành bệnh hen suyễn đang đứng đằng kia. Thiếu nữ kia, Ngài đã chữa lành bệnh ung thư cho chị, đứng đằng kia. Còn đây, chị nầy đứng đây với chứng...?... đã được lành. Người đàn ông kia, đôi mắt của anh ta. Đức Chúa Trời đã phục hồi mắt anh rồi, anh em ạ. Đó.
88
Xin các Mục sư, hãy bước về phía trước trong Danh của Đức Chúa Jêsus, hãy đặt tay của anh em trên họ.
Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, chúng con đến với Ngài trong giờ phút quyết định nầy, tin rằng Ngài đang hiện diện ở đây. Lạy Chúa, là Đức Chúa Trời, giờ nầy đây, chúng con đại diện cho Ngài, đặt tay trên kẻ bệnh.
Hỡi Sa-tan, mầy đã bại trận rồi. Hỡi ma quỷ, ta truyền lệnh cho mầy hãy ra khỏi những người nầy trong Danh của Đức Chúa Jêsus Christ; Hãy ra khỏi từng người trong họ.
Con cầu xin trong Danh của Đức Chúa Jêsus Christ, những người què quặt, hãy đứng lên trên chân mình. Những người tàn tật hãy bước ra khỏi xe lăn đến đây, một người què đang tiến lên. Xin cho dân sự được chữa lành. Hãy nhận lãnh ngay bây giờ, hãy đưa tay lên và ngợi khen Đức Chúa Trời. Có một thiếu phụ tàn tật, một thiếu phụ tàn tật nữa, một anh em què quặt nữa. Quyền năng của Đức Chúa Trời đang giáng xuống nơi đây. Hãy bước tới trong Danh của Chúa Jêsus...?...