Ba Lời Chứng

Erie, Pennsylvania, USA.

51-0728

1
Cảm ơn Anh Baxter. Chào các bạn. Rất vui mừng được ở đây tối nay để đại diện cho Đức Chúa Jêsus yêu dấu của chúng ta lần nữa khen ngợi anh về bài hát khi tôi đến, anh đang hát. Con trai tôi đã bước lên bậc thềm cuối cùng rồi trở xuống và nói, “Ba có nghe không?” Giọng hát rất hay. Tôi luôn nói, “Tôi thích hát rất nhiều, khi các bạn được lên Thiên đàng, và khi ấy họ đang hát — ở đó chỉ có hát, tôi sẽ ở nơi đó.” Tôi thích nghe điều đó.
Tôi thường ở lại trong Nhà thờ của mình với nhiều người, tôi muốn nói, ở trên... Tôi nghĩ tôi đang nói với họ tôi có điều bí mật một chút, tôi nói, “Con sông Sự Sống chảy ra từ Ngôi Đức Chúa Trời uốn quanh xuống nơi đây, trên phía nầy ngọn đồi ban hợp xướng các thiên thần vĩ đại, những ca sĩ cao quí của mọi thời đại đang hát ngày đêm ở đó.” Tôi nói, “Ở trên phía bên kia có một cây nhỏ, và tôi sẽ ngồi dưới cây đó lắng nghe khi các bạn muốn tìm tôi.” Tôi thực sự chỉ muốn nói với Hội thánh của tôi. Cho dù sẽ là thế hay không, tôi không biết, nhưng bất kể sẽ là gì đi nữa, thật đầy vinh hiển chừng nào có Đức Chúa Jêsus ở đó; Sẽ đầy vinh hiển.
2
Người anh em nói với tôi chiều mai, tôi nói lúc 2 giờ 30, tôi tin chiều mai. Và rồi tối mai là buổi nhóm bế mạc. Chúng ta tin rằng sẽ có việc lớn cho hết thảy các bạn, Đức Chúa Trời giúp đỡ và ban phước cho mỗi anh em. Và tôi - tôi biết Ngài sẽ ban. Tôi thực sự tin Ngài. Nên nhớ, đây là một trong những buổi nhóm cuối cùng ở nước Mỹ của tôi. Vì thế tôi tin rằng Đức Chúa Trời sẽ có việc lớn.
Lần đầu tiên tôi từng hầu việc ở Bang Pennsylvania, tôi gặp một số bạn bè sáng nay đang nói với tôi về Anh Robert, anh em khác cầu nguyện cho người đau. Tôi còn nhớ anh đang ngồi trong hàng bên cạnh; Anh em theo dõi công việc. Anh đến gần tôi nói, “Anh Branham à, anh nghĩ Đức Chúa Trời sẽ làm điều đó cho tôi không?”
Tôi đáp, “Anh muốn nói gì, Anh Robert?”
Anh nói, “Đáp lời cầu nguyện.”
Tôi nói, “Ngài sẽ vì bất cứ ai.”
3
Khi đó Anh Osborn có mặt ở đây. Nhiều anh em biết Anh Osborn, thực sự yêu mến chàng trai đó. Anh đã có mặt trong buổi nhóm của tôi buổi tối trên, tôi nghĩ là ở Portland, bang Oregon, khi người điên đó hầu như gần 300 cân Anh ở viện tâm thần chạy ra chạy lên bục giảng. Người ấy ghét những Thầy giảng. Anh ta đã xúc phạm một người trước đó. Người ta mời anh ta đi theo luật. Anh ta đã đánh bể xương đòn, xương quai hàm và đánh gục người ấy trên phố. Và đã né tránh pháp luật rồi bắt đầu bị điên. Có 5.500 người ở đó tối hôm ấy. Tôi chỉ đứng nói trên đức tin. Đột nhiên người nào đó chạy lên qua bục giảng, chạy đến gần bục giảng; Có khoảng 300 Mục sư Truyền đạo đang ngồi phía sau và họ biết anh ta. Anh ta mặc bộ đồ màu xám, một người to lớn. Anh ta chạy lên, dậm thật mạnh như thế, thật nhanh. Và tôi có thể đoán có điều gì đó không ổn. Nhưng tôi không bao giờ...
Anh em biết điều trước tiên là Lời Đức Chúa Trời, điều đó là trước tiên. Đó là ở đâu mọi việc được tôn kính, khi Lời đang tiến triển. Rồi anh ta chạy tới bục giảng và nói, “Ông là đồ đạo đức giả, ông là kẻ thù giấu mặt.” Anh ta nói, “Tôi sẽ chỉ cho thấy ông là người của Đức Chúa Trời như thế nào, tôi sẽ đập vỡ hết xương của ông.”
4
Tôi nhìn anh ta, thấy anh là người bị ma quỉ chiếm hữu. Tôi đã dẫn dắt 2 người cảnh sát trẻ tuổi đến với Đấng Christ, họ đang ở sau phòng đợi, phòng để áo quần. Và họ nhanh chóng chạy vội lên bục giảng. Tôi đã ra hiệu với họ. Đó không phải là công việc của thịt và huyết, mà giữa quyền lực thần linh. Tôi chỉ tiếp tục như thế, bắt đầu với Sứ điệp, và những Mục sư Truyền đạo nầy, 300 người bắt đầu lùi lại. Anh Baxter có mặt, đang ngồi đó. Tôi vừa mới làm quen với anh. Tôi đoán nhiều Mục sư Truyền đạo mà hết thảy các bạn đều muốn biết. Và Tiến sĩ Wyatt, các bạn nhớ ông ấy không? Ông ấy — có ở đó. Và Booth, Anh Booth Clibbon, các bạn nhớ anh ấy có tại đó, cùng nhiều người ở vùng lân cận Portland, vùng Ore —
Ồ, đó là một anh chàng thật không tin được. Anh ta quay quanh nói, “Ông là kẻ đạo đức giả, ông là kẻ lừa dối, ông đứng lên ở đây hành động như thế trước những người kia và làm ra vẻ chính mình là người được Đức Chúa Trời sai đến. Tôi sẽ vạch rõ ra ông được từ đâu gởi đến như thế nào. Tôi sẽ đập vỡ hết những cái xương yếu đuối của ông tối nay.”
5
Thế đấy, nói theo qui luật tự nhiên, anh ta chắc chắn có thể làm điều đó. Tôi cho rằng anh ta cân nặng gần 300 cân Anh, cao gần 2 thước, và 2 cánh tay gần như thế. Đôi mắt anh ta bất động, hàm răng nghiến chặt với nhau. Tôi chỉ tiếp tục nói. Anh ta chạy vội về phía tôi, chạy đến chỗ tôi và nói, “Tôi sẽ đập vỡ hết xương của ông.”
Và tôi quay lại nhìn anh ta... Bây giờ, tốt hơn các bạn nên biết những gì mình đang nói về họ trong những lúc ấy. Không có cơ hội cho bạn làm điều đó, chỉ tự lừa dối mình; Tốt hơn bạn nên để Đức Chúa Trời có đường lối của Ngài. Do đó tôi... Ngài đã Phán với tôi; Ngài đã Hứa khi Ngài sai tôi Ngài sẽ chăm sóc tôi; Vì thế việc đó tùy thuộc Ngài. Các bạn hiểu không? Tôi chỉ... Bây giờ, tôi...Và mọi trận chiến, Ngài sẽ làm điều đó.
Cho nên tôi quay lại với anh ta; Tôi chỉ đứng đó một lát; Chỉ 1 hay 2 giây, và anh ta đã gọi tôi là kẻ thù giấu mặt, đạo đức giả. Tôi không hề nói điều gì, chỉ nhìn, anh ta nói, “Tối nay tôi sẽ đập nát hết xương của ông.” Anh ta nói, [Anh Branham minh họa bằng việc nhổ. - Biên tập] Anh ta nhổ ngay vào mặt tôi như thế. Và tôi bắt đầu nói điều gì. “Tôi chắc không làm điều đó thưa các bạn,” Tôi định nói thế. Thay vào đó, Thiên sứ của Đức Chúa Trời lao xuống nhanh như gió và Phán, “Tối nay ngươi sẽ ngã trên chân ta, ngươi sẽ cúi đầu trước Danh Đức Chúa Jêsus Christ.”
6
Bấy giờ, không phải tôi, chính là Đức Chúa Trời. Vì thế cả 2 thực hiện những lời Tiên tri của mình. Cả 2 Thần linh thách thức. Lúc ấy, ai đúng là việc tiếp theo. Anh ta nói, “Tôi sẽ chỉ cho ông thấy tôi sẽ cúi đầu chừng nào.” Anh ta chạy đến như thế và nắm chặt bàn tay lại. Và mọi người thực sự như bị mê hoặc.
Dĩ nhiên hết thảy những kẻ xấu kia đang ngồi đó, là quân đội của chúng. Tôi chắc chắn tôi đang nói với những người thuộc linh. Đó là những lữ đoàn; Nó đi hết vào anh chàng nầy. Giống như Gô-li-át ngày xưa. Và anh ta như vậy, thách thức liều lĩnh, xông vào phía trước nói, “Tôi sẽ thấy tôi ngã trên chân ai.”
Và anh ta nắm chặt bàn tay to lớn lại như thế.
Tôi nói, “Hỡi Sa-tan, hãy ra khỏi người nầy.”
Và khi anh ta đi đến... Anh ta thét lên một tiếng to vô cùng, thả tay ra, mắt trợn ngược như thế, rồi ngã lăn cho đến khi cảnh sát phải kéo anh ta ra khỏi chân tôi nơi mà anh ta đã định ghìm tôi xuống nền nhà.
Họ hỏi, “Người đó chết không?”
Tôi đáp, “Không.”
“Thế thì anh ta đã được chữa lành à?”
Tôi nói, “Không. Thực sự là tôi bày tỏ quyền năng của Ngài để làm cho ma quỉ phải cúi đầu trước mặt Ngài.” Chỉ thế thôi. Các bạn hiểu không? Tôi nói, “Anh ta không chết.”
7
Bao nhiêu người đã đọc điều đó trong sách? Ồ, nhiều anh em có quyển sách của tôi, đạt được kết quả tốt về điều đó. Và nó... Trong những quyển sách ấy tôi mong chúng ta có nhiều hơn nữa, nhưng chúng ta không có, các bạn chỉ gởi đến văn phòng, và chúng ta sẽ có lại 10.000 cuốn ngay lậy tức.
Anh Osborn và vợ anh ngồi ở đó đêm ấy. Vì thế Anh Osborn nói, chính anh đã đóng chặt cửa phòng lại. Anh nói, “Chúa ôi, nếu Ngài vẫn là Đức Chúa Trời như thế; Ngài cũng có thể giúp con,” anh bạn trẻ tuổi đó.
Rồi vài tuần sau anh lái xe đến, anh cùng vợ đến nhà tôi; Anh ấy nói, “Anh Branham, Anh nghĩ Đức Chúa Trời sẽ chúc phước cho tôi nếu tôi cầu nguyện cho người đau chứ?”
Tôi đáp, “Ngài có thể ban phước cho bất kỳ ai cầu nguyện cho người đau.”
Anh nói, “Vậy tôi sẽ làm như thế.”
Tôi nói, “Chúa ở cùng anh.”
8
Chắc chắn anh đã làm công việc lớn cho Chúa của chúng ta. Một anh em rất khiêm nhường, dịu dàng, và yêu mến anh ấy. Tôi biết bây giờ anh đang ở trong các bang. Anh đã đi nước ngoài rất nhiều ở những hòn đảo và làm công việc lớn cho Chúa chúng ta. Nếu anh ở gần, thế thì, tôi nói với các bạn, anh ấy là một anh em tốt, các bạn chỉ làm việc với anh ở đây, sẽ thấy anh ấy tốt như thế nào. Anh rất chân thật, và đó là điều cần có.
Tôi còn nhớ có lần lẻn vào một trong những buổi nhóm của anh ấy; Ngay cả anh cũng không biết tôi ở đó. Anh ấy nói, “Nào, các bạn đến xếp hàng cầu nguyện, tôi không phải là Anh Branham, đừng hỏi tôi các bạn có điều gì không ổn; Tôi không biết, nhưng tôi biết Lời nói Ngài sẽ chữa lành các bạn.” Thậm chí anh không biết tôi có mặt ở đó, anh không hề biết tôi có ở đó. Tôi chỉ xông vào, và ngồi phía sau, rồi đi ra tối hôm ấy. Vậy nên anh không bao giờ biết tôi có mặt ở đó, nhưng...
Đó là điều tôi thích, là sự chân thật (Đúng không?), sự chân thật. Và với các anh em ở đây, Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho mọi người các anh chị em trong các Giáo hội của mình. Các bạn không phải có những chiến dịch chữa lành, nhưng Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho anh em trong Hội thánh của mình, nếu anh em cầu nguyện cho người đau, mỗi anh em, chắc chắn vậy.
9
Vậy thì, tới mức mà sự phân biệt thuộc linh thực sự giống như thế, có - có 9 ân tứ thuộc linh trong Hội thánh — có thể xảy ra vào một đêm và một người khác, nhưng có... Tôi nói điều nầy với sự tôn kính: Những ân tứ và những sự kêu gọi không có sự ăn năn. Điều nầy sẽ... Sẽ có... Có sự ban cho trong Hội thánh về sự phân biệt, điều đó đúng. Các bạn hiểu không? Nhưng sự ban cho nói Tiên tri đã được định biểu lộ trước khi sáng thế. Điều đó sẽ không bao giờ có cho đến khi tôi chết; Nó sẽ đi từ tôi đến một người khác. Các bạn hiểu không? Nhưng điều đó... Nhưng bây giờ nó không lấy đi — giá trị, Đức Thánh Linh ở đây làm bất cứ việc gì các bạn muốn Ngài làm. Đúng thế. Và mọi anh em trong... Mọi người có quyền cầu nguyện cho người đau mà tin vào sự cầu nguyện chữa lành. Điều đó đúng.
Nếu các bạn để ý trong những lãnh vực của Ngũ Tuần, trong những lãnh vực của mọi tôn giáo, 9 ân tứ thuộc linh được cho là có trong thân thể Đấng Christ. Bạn tin điều đó không? Vậy thì, đó là... Bây giờ, nếu bạn để ý, Đức Chúa Trời trong nhiều lần khác nhau và những nơi khác nhau, những thể cách khác nhau, đã nói về các cha bởi các đấng Tiên tri; Trong những ngày sau rốt nầy bởi Con Ngài là Đức Chúa Jêsus Christ.
10
Có một Thân thể, trong Thân thể nầy chúng ta chịu phép báp-têm bởi Đức Thánh Linh trong Thân thể nầy và là kẻ dự phần của Đức Chúa Trời và Sự sống Đời đời, qua sự ban cho của Đức Chúa Trời, một sự ban cho nhưng không của Đức Chúa Trời được ban cho với “Kẻ nào muốn, hãy để người ấy đến.” Bây giờ, điều đó đặt chúng ta vào trong Thân. Và khi chúng ta ở trong Thân, trong Thân đó là 9 ân tứ thuộc linh đang hoạt động. Và nó sẽ đến trên con người.
Vậy thì ở đây... Tốt hơn tôi nên để chủ đề nầy lại. Chúng ta hãy xem, tôi chưa bao giờ đến đây để dạy; Tôi - tôi đến đây để nói chuyện, để cầu nguyện cho người đau. Có thể là có một chút gì đó chống sự dạy dỗ thần học của các bạn. Các bạn hiểu không? Nhưng dù thế nào đi nữa, Đức Chúa Trời ở cùng và ban phước cho các bạn là lời cầu nguyện của tôi. Chắc chắn vậy.
11
Các bạn yêu Ngài không? Ngài thật sự tuyệt vời. Chà, rõ ràng Ngài yêu mọi người. Tôi chắc rằng các bạn yêu Ngài. Bởi vì có một sự thông công lớn của Thánh Linh ở đây tối nay. Và thật không may chúng ta phải rời khỏi đây ngày mai. Tôi ước mong chúng ta có thể ở lại được một tháng và thấy được những gì sẽ xảy ra. Các bạn hiểu không? Cho đến khi chúng ta thật... Trước tiên, mọi sự đều mới, và rồi nó thật sự lắng xuống, giống như mất 2 hay 3 đêm để hiểu được quyền lực của kẻ thù. Các bạn biết...
Những Cơ-đốc nhân thỉnh thoảng đi vào, và họ nghĩ, “Ồ, tôi - tôi phải thấy rõ điều đó; Chỉ thế thôi.” Rồi đêm kế tiếp họ tự hỏi, “Lạ quá, làm sao có thể thực hiện điều đó?” Gần như đêm thứ 3 hay thứ 4 họ sẵn sàng nói, “Ồ, con đây, Chúa ôi.”... Lúc ấy, đó là lúc tôi phải đi. Nhưng khi tôi từ châu Phi trở lại, đẹp ý Chúa, tôi không nhắm mục đích có sự vội vàng, thúc ép, xô đẩy và chọc giận nhằm chiếm lấy một mặt nào. Tôi sẽ đi đến nơi Chúa bảo tôi và ở lại ngay tại đó cho đến khi Ngài nói ra đi. Nếu phải ở lại ngoài góc phố hay đi ra đồng ruộng của người nông dân, chúng - chúng ta chỉ ở lại ngay tại đó cho đến khi Chúa nói đến lúc đi.
12
Nếu Ngài có thể chỉ cho tôi thấy có điều gì không ổn trong đời sống dân sự, thì Ngài có thể chỉ cho tôi đi đến đâu, làm gì, và ở lại bao lâu. Mặc dầu tôi bị ràng buộc rất nhiều. Tôi bắt đầu đi vào... Thế đấy, trước tiên tôi rời khỏi Giáo hội Báp-tít chung cho các Giáo phái để giúp anh em đến với nhau, tôi có thể làm điều đó. Các bạn hiểu không? Tôi tin rằng tất cả chúng ta là anh em trong Đấng Christ. Tôi không tin chúng ta sẽ bị phân rẽ. Có những Giáo hội khác nhau, những niềm tin khác nhau thật tốt, nhưng điều đó — điều đó không phải là phần nền tảng. Sự việc của nó là: Chúng ta là anh em (Đúng không?), chúng ta là anh em với nhau. Tất cả chúng ta được sanh ra trong một Thân.
Tôi có... Tôi có 9 anh em, 2 trong số đó đã qua đời. Và — không người nào trong những người còn lại giống như tôi, hay hầu như chắc chắn hành động như tôi, nhưng họ là anh em của tôi. Vì thế nói theo họ, hết thảy chúng tôi mang họ Branham, vì chúng tôi được sanh ra trong gia đình Branham. Và chúng ta hết thảy là anh em vì chúng ta được sanh ra trong Đấng Christ. Tôi tin rằng chẳng bao lâu, Chúa sẽ cho tôi biết nơi nào tôi có thể được tự do. Anh Baxter và tôi đã nói qua về điều đó.
13
Và tôi, chúng ta bắt đầu làm, tôi đã sắp xếp có một tờ báo nhỏ gọi là “Tiếng Của Sự Chữa lành.” Họ vẫn có tờ báo ấy ở đây. Tôi khám phá trong đó lúc ấy có nhiều tài chính và các sự móc nối với nó. Và tôi không nhúng tay vào việc đó cách đây đã lâu. Vậy “Tiếng Của Sự Chữa lành” không phải là tờ báo của tôi, tôi chẳng làm gì với nó, không một chút nào. Nó tùy thuộc Anh Lindsay ở Shreveport, Louisiana.
Thêm vào đó, để tìm ra, tôi đã đi vào việc ấy, và tôi nghĩ tôi đang đi ra khỏi những tổ chức và đi vào một chỗ. Như vậy, hầu như nó vẫn được tổ chức hoàn toàn với mọi người ở bên trong, vì thế chỉ... tôi chỉ thuộc về Đức Chúa Jêsus. Thế thì tôi có thể đến, hay đi bất cứ nơi đâu tôi muốn. Tôi có thể được làm tự do bất kỳ điều gì Ngài hướng dẫn tôi làm.
Anh Ro... Bao nhiêu người nhận “Tiếng Chữa lành” đó, hãy giơ tay cho chúng ta thấy? Bao nhiêu người nhận “Nước Chữa lành” đó của Anh Roberts; Một tờ báo khác? Tôi nghĩ Anh Osborn không có một tờ “Tiếng Đồi Calvary” chứ? Hay là không có điều gì giống như thế; Về “Tiếng Đồi Calvary”? Hay một số... Anh ấy đã gởi nó cho tôi. Tôi nghĩ thỉnh thoảng anh chỉ in nó; Anh xuất bản 3 tháng một lần hay gần như thế. Chúng là những tờ báo rất tốt; Và có lẽ Đức Chúa Trời làm cho chúng phát triển. Tôi tin lời Kinh thánh đã nói chúng dược xuất bản để làm những công việc Ngài, hay điều gì đó; Vì thế rất tốt. Dành cho những người có giáo dục và có thể làm làm tiếp điều đó, tôi - tôi... Điều đó tốt. Nhưng với chính tôi, tôi không thích hợp để làm việc như vậy. Tôi có một sự giáo dục rất nghèo nàn: Lớp 7 trường trung học. Các bạn biết điều đó mặc dù tôi không nói.
14
Cách đây không lâu tôi ở ở trên Fort Wayne ở trên đây, tôi vừa hầu việc xong, và đi trở lại phía sau. Có một cô gái bị mù đã được chữa lành ở đó. Bao nhiêu người... Bao nhiêu người ở đây đã thấy điều nầy trong quyển “Dân Sự Chúng Ta”? Các bạn có đọc bài báo đó không? Nó là quyển sách có tầm quốc tế, và được xuất bản rộng rãi khắp nơi trên khắp thế giới, được dịch ra nhiều thứ tiếng tiếng khác nhau. Và bài báo của tôi ở trong phần được tôn sùng đó. Lúc đó có...
Bao nhiêu người có tờ báo Hội chúng Đức Chúa Trời đó? Tờ “Người Đưa Tin Ngũ Tuần,”...? “Phúc Âm, Phúc Âm Ngũ Tuần,” bao nhiêu người có tờ báo đó? Các bạn thấy bài bài báo về cô bé ở Fort Wayne trong đó không? Thế đấy, nó có ngay sau khi điều đó xảy ra.
15
Tôi trở lại phía sau bức màn, có một người ở đó mà tôi tin rằng có giáo dục nhiều hơn những gì ông ấy biết để làm. Ông ta chắc hẳn đã đấm tôi rất mạnh. Ông nói, “Anh Branham, chính ý tưởng của ông sử dụng dụng thứ văn phạm kém cỏi nhất.”
Tôi nói, “Tôi biết điều đó.”
Và ông ta nói, “Ôi dà, văn phạm của ông mà đứng trước đám đông như ông thật khó có thể chịu nổi.” Tôi đáp, “Tôi đã không có được một cơ hội...”
Ông ta nói, “Ồ, không có biện hộ cho điều đó lúc nầy; Ông là một con người.”
Tôi đáp, “Đúng thế, người anh em. Nhưng tôi đã nhận làm một con người đó, Chúa đã kêu gọi tôi trong công việc nầy, và tôi chỉ... Tôi phải dùng tất cả thì giờ để cầu nguyện cho người đau.”
Ông ta nói, “Không thể bào chữa cho điều đó, ông là một người. Chà, tôi đây thật xấu hổ cho cách dùng từ của ông. Chính ông phải sữa lại cho đúng ngay.” Ông ấy nói, “Tôi nghe ông nói ở ngoài đó tối nay với tất cả những người đi ngang qua bục giảng. Thật kinh khủng, Anh Branham à.”
Tôi nói, “Vâng, thưa ông, tôi nghĩ điều đó đúng.”
Ông ấy nói, “Vậy thì, những người kia sẽ đánh giá anh cao hơn nếu anh nói ”pulpit“ (bục giảng) thay vì ”polpit.“ Ông ta đấm tôi một cái khá nặng, các bạn biết không.
Tôi nói, “Thưa anh, kìa, tôi yêu mến anh, tôi nghĩ anh là một con người tuyệt vời, nhưng những người ở ngoài kia không quan tâm đến tôi nói pulpit hay polpit, họ muốn tôi làm cho họ có quyền được sống và đem lại kết quả từ những gì tôi nói. Đó là — đó là những gì tôi...” Và tôi nói, “Thế thì họ... [Hội chúng vỗ tay. - Bt] Cảm ơn các bạn, cảm ơn các bạn. Điều đó... Tôi tin điều đó đúng. Bây giờ, tôi không cố ủng hộ cho sự dốt nát của mình. Nhưng là...
Thưa các bạn, các bạn không phải có trình độ học vấn lớn để biết Đức Chúa Trời. Đúng không? Thẳng thắn mà nói, sự giáo dục là một trong những chướng ngại tồi tệ nhất mà Phúc âm của Đấng Christ gặp phải. Tôi nói điều đó với sự tôn trọng và cung kính. Đúng thế, trở lực tồi tệ nhất.
16
Trong vườn Ê-đen có 2 cây, 1 trong 2 cây đó là 'Cây Tri thức'. Còn cây kia là Cây Sự Sống. Khi con người rời bỏ cây Sự Sống và cắn miếng đầu tiên của cây tri thức, họ tự phân rẽ chính mình khỏi Đức Chúa Trời. Và bây giờ anh ta cắn nhầm chất nỗ (thuốc súng), tự hủy diệt chính mình. Anh ta cắn nhầm 'điện', đang kéo than từ trái đất lên, bên dưới 8.000 dặm của hoạt động núi lửa đang cháy, và...
Chính con người bị xe ô-tô cán chết còn nhiều hơn là bị giết trong các cuộc chiến. Bây giờ, con người còn tự chế ra bom nguyền tử và tôi không biết con người sẽ làm gì với thứ đó. Họ đang cắn trái cây tri thức. Và mỗi lần 'cắn', họ tự phân cách chính mình, tự hủy diệt chính mình.
Đức Chúa Trời không được biết bằng tri thức; Đức Chúa Trời được biết bởi đức tin; Bằng đức tin. Đừng cố gắng hình dung ra điều đó, các bạn chỉ tin thôi. Và đó là cách biết về Đức Chúa Trời. Cầu Đức Chúa Trời ban phước cho các bạn.
17
Bây giờ, chúng ta cúi đầu. Lạy Cha Thiên Thượng, ngay giờ nầy đứng ở bục giảng đây và nói vài lời thực sự không có — không trang trọng, chúng con chỉ cảm ơn Ngài vì điều đó, có cơ hội nói, diễn tả ý tưởng của chúng con với dân sự và nghe họ phản ứng lại. Khiến lòng con tốt hơn để biết điều đó, Cha ôi. Những người yêu dấu nầy đang ngồi ở đây là con cái Ngài, và chúng con nhóm họp nhau nhơn Danh Đức Con Ngài đã Hứa, “Nếu 2 hay 3 người nhóm nhau lại, Ta sẽ ở cùng.” Chúng con đang nhóm lại đây.
Chỉ trong chốc lát, chúng con lật sang những trang của Quyển Sách thân thuộc yêu quí gọi là Kinh thánh nầy. Chúa ôi, con có đọc từ đó một số đoạn trích những ngày qua. Cha ôi, con cầu xin Ngài sẽ bày tỏ nó cho chúng con tối nay. Rồi khi chúng con rời Nhà thờ nầy tối nay bắt đầu xuống phố tới những nơi khác nhau, cầu xin cho chúng con có thể nói trong lòng mình, “Lòng chúng ta há chẳng nóng nảy sao, bởi vì Đấng Christ đã sống lại đã ở với chúng ta?”
Có lẽ nhiều người đau đang kéo lê sự chết đang nằm ở đây, chúng con cảm thấy sự thúc giục lớn ngay lúc nầy. Một số người không thể sống lâu hơn nữa; Họ bị bịnh tim và ung thư, lao phổi, nhiều căn bệnh khác sẽ lấy sự sống họ cách nhanh chóng, nếu Cha không cho họ có đủ đức tin tối nay để tiếp nhận đường lối sắm sẵn mà Cha đã làm cho họ. Đức Chúa Trời ôi, cầu xin Thiên sứ của Ngài giáng xuống đây tối nay, đứng bên cạnh mỗi người đau trong tòa nhà nầy. Xin nghe lời con, Cha ôi.
18
Nếu tôi tớ khiêm nhường nầy được ơn trước mặt Cha, thì xin hãy đáp lời cầu nguyện của con. Chúa ôi, có lẽ đây là một trong những đêm, tối thứ Bảy nầy ngay trước rạng đông của ngày Sa-bát. Đức Chúa Trời ôi, xin nhậm điều đó giờ nầy, tối nay vô số Thiên sứ sẽ giáng xuống trong tòa nhà nầy. Cầu xin mọi ý tưởng không tốt, mọi việc gì không có đức tin sẽ bị đẩy lui. Cầu xin có sự phản ứng và sự đốt cháy đức tin như vậy, đến nỗi những người tàn tật sẽ đứng dậy khỏi ghế, cầu xin cho bịnh ung thư được chữa lành, mọi bệnh lao phổi, mọi bịnh tim. Cầu xin sự vinh hiển của Đức Chúa Trời quá đầy dẫy trong tòa nhà nầy đến nỗi sẽ giống như ngày xưa, khi vua Sa-lô-môn dâng hiến đền thờ, Đức Thánh Linh giáng xuống, hay ngọn lửa giáng xuống đậu trên Bàn thờ, cầu xin Thiên sứ lớn của Đức Chúa Trời Đấng dắt dẫn đầy tớ Ngài, giờ nầy trải rộng đôi cánh Ngài khắp tòa nhà nầy đây. Và nguyện những giọt sương thương xót và chữa lành của quyền năng Đức Chúa Trời, rơi xuống trên mỗi linh hồn, cho đến khi đức tin làm việc vượt trội lên mọi nghi ngờ, đi vào những lãnh vực vượt xa ngoài giới hạn nầy...
Đức Chúa Trời ôi, xin đánh thức chúng con ra khỏi giấc mơ tri thức đang trói buộc chúng con; Xin cho chúng con có thể đi xa hơn ngoài lãnh vực nầy, để vào trong nơi mọi sự đều có thể được, ở đó nắm giữ Sự sống Đời đời và sự chữa lành Thiêng liêng (bằng phép lạ), và buổi tối bước ra đầy đắc thắng ở đây trong Đức Chúa Jêsus Christ. Vì chúng con cầu xin nhơn Danh Đức Ngài. A-men!
19
Bây giờ, khi tôi mở Lời thân quen đầy ơn phước Ngài, nó thật có ý nghĩa rất nhiều đối với tôi. Tôi ước mong đọc một đoạn trong những đoạn khác nhau của Chúa chúng ta. Trước hết tôi muốn đọc Chúa chúng ta đang phán về Ngài, và một sự minh chứng, Đức Chúa Trời đang nói về Con Ngài, tìm thấy trong Phúc âm Giăng chương thứ 4, bắt đầu ở câu 14. Chúa Jêsus trong cuộc trò chuyện của Ngài bên giếng.
Nhưng uống nước Ta sẽ cho, thì chẳng hề khát nữa. Nước Ta cho sẽ thành một mạch nước trong người đó, văng ra cho đến sự sống đời đời.
Người đàn bà thưa: Lạy Chúa, xin cho tôi nước ấy, để cho tôi không khát và không đến đây múc nước nữa.
Đức Chúa Jêsus Phán rằng: Hãy đi, gọi chồng ngươi, rồi trở lại đây.
Người đàn bà thưa rằng: Tôi không có chồng. Đức Chúa Jêsus lại Phán: Ngươi nói rằng: Tôi không có chồng, là phải lắm;
Vì ngươi đã có 5 đời chồng, còn người mà ngươi hiện có, chẳng phải là chồng ngươi; Điều đó ngươi đã nói thật vậy.
Người đàn bà thưa rằng: Lạy Chúa, tôi nhìn thấy Chúa là một Đấng Tiên tri.
Lật qua Phúc Âm Giăng chương 1, bắt đầu ở câu... Chúng ta đọc:
Qua ngày sau, Đức Chúa Jêsus muốn qua xứ Ga-li-lê, tìm Phi-líp, mà Phán rằng: Hãy theo Ta.
Vả, Phi-líp là người Bết-sai-đa, đồng thành với Anh-rê và Phi-e-rơ.
Phi-líp gặp Na-tha-na-ên, nói với người rằng: Chúng ta đã gặp Đấng mà Môi-se có chép trong Luật pháp, và các đấng Tiên tri cũng có nói đến; Ấy là Đức Chúa Jêsus ở Na-xa-rét, con của Giô-sép.
Na-tha-na-ên nói rằng: Há có vật gì tốt ra từ Na-xa-rét được sao? Phi-líp nói: Hãy đến xem.
Đức Chúa Jêsus thấy Na-tha-na-ên đến cùng mình, bèn Phán về người rằng: Nầy, một người Y-sơ-ra-ên thật, trong người không có điều dối trá chi hết.
Na-tha-na-ên thưa rằng: Bởi đâu Thầy biết tôi? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Trước khi Phi-líp gọi ngươi, Ta đã thấy ngươi lúc ở dưới cây vả.
Na-tha-na-ên lại nói: Lạy Thầy, Thầy là Con Đức Chúa Trời, Thầy là Vua dân Y-sơ-ra-ên!
Và trong chương 5 câu 36, Đức Chúa Trời nói về Con Ngài trước tiên, minh chứng sự tuyên bố của Ngài. Tiếp đến là Giăng nói về chính Ngài, chương 5 câu 36:
“Nhưng Ta có một chứng lớn hơn chứng của Giăng; Vì các việc Cha đã giao cho Ta làm trọn, tức là các việc Ta làm đó, làm chứng cho Ta rằng Cha đã sai Ta.”
20
Có “3 Lời Chứng”, Giăng nói về Ngài, Đức Chúa Trời nói về Ngài, và Ngài đang nói về chính Ngài, “3 Lời Chứng” đã được Đức Chúa Trời ban cho Ngài để làm trọn các công việc của Đức Chúa Trời. Và giờ đây, Ngài không hề thay đổi hôm nay. Có lời được viết rằng trong thời đại nầy, những điều chúng ta thấy và nghe, là có ở đây. Và hết thảy đều làm trọn những gì Đức Chúa Trời đã Phán. Mọi lời Kinh thánh được ban cho bởi sự soi dẫn. Và chính là sự làm trọn phải đến nhanh chóng khi giờ đã gần rồi rồi.
Ai sẽ có ý nghĩ, cách đây vài năm, cha ông vĩ đại của các bạn, khi gặp người hàng xóm của mình, sẽ nói, “Anh biết đấy, có lời Kinh thánh chép rằng sẽ đến một lúc những chiếc xe không có ngựa sẽ đổ xô trên các đại lộ, người ta sẽ say mê; Chúng sẽ chạy nhanh như chớp.”
Có lẽ người hàng xóm hay chỉ trích của ông ấy đã nói, “Ồ, John chỉ hơi suy tưởng trong trí một chút. Ông ấy đọc quá nhiều điều trong Kinh thánh.”
Nhưng con cháu họ đang lái một trong những chiếc xe đó tối nay. Đấy, khi Đức Chúa Trời Phán, mãi mãi — nó được xếp đặt mãi mãi trên trời. Sau đó điều ấy ứng nghiệm. Và bây giờ, Chúa Jêsus đã đến, sự chữa lành của Ngài làm trọn chức vụ chăn bầy của Ê-li và tất cả các đấng Tiên tri từ khi tạo dựng thế gian. Ngài là sự làm trọn điều đó. Vì hết thảy các đấng Tiên tri và sách luật đã nói trước cho đến đời Giăng
21
Tối nay, Đức Thánh Linh ở trong Hội thánh Ngài để làm trọn những gì Tân ước nói sẽ ứng nghiệm trong những ngày sau rốt. Và các bạn thấy những người trên phố và các vùng chung quanh đang phê bình nói, “Những điều đó không đúng.” Thật cảm thấy hối tiếc cho họ. Vì đó là những người... có lẽ... Phải có người nào đó về mặt đó. Nên nhớ, sẽ có nhiều hơn các bạn có, hơn chúng ta có. Các bạn hiểu không? Trong những ngày sau rốt kẻ nhạo báng sẽ xuất hiện.. Kinh thánh nói rằng họ sẽ xuất hiện trong những ngày cuối cùng và sống như những người tin kính. Sẽ có kiêu ngạo, những kẻ ham mến sự vui chơi nhiều hơn những người yêu mến Đức Chúa Trời, và không tiết độ, coi thường người lành. Họ sẽ gọi anh em là 'người thiêng liêng quá máu', họ có thể làm trò cười anh em về bất kỳ điều gì. Thánh giật gân, coi thường người lành, có hình thức tin kính, có đi Nhà thờ, học trường Chúa nhật, nhưng sẽ chối bỏ quyền phép đó. Vậy thì, đó không phải có ngày ấy, mà nó diễn ra vào những ngày nầy. Thánh Linh nhấn mạnh về những thời kỳ sau nầy, đó là sự cuối cùng như Ngài đã Phán... [Băng trống. - Bt]
22
Đây là điều đó, linh christ giả không phải là linh chủ nghĩa cộng sản. Linh christ giả là linh có hình thức tin kính. Tôi đã giải thoát linh hồn mình; Đó là điều Đức Chúa Trời đang muốn tôi làm, ở ngay đó. A-men!
Cha ôi, chúng con cảm ơn Cha. Giờ đây con là đầy tớ Cha, và con tin chắc bằng cả tấm lòng khi con đang đứng đây với Lời Ngài trên tay, rằng đó là những gì Ngài muốn con nói. Con chờ đợi, đi loạng choạng cho đến khi Ngài phán Lời. Bây giờ, chúng con cảm ơn Ngài, Chúa ôi. Chúng con cầu xin Ngài cho những ông bà ở đây tối nay, hãy cẩn thận, bước đi cẩn thận. Vì chúng con biết có lời chép rằng trong những ngày sau rốt nầy về những điều sẽ ứng nghiệm. Và dùng với tâm trí con lúc nầy, nó lại đến lần nữa qua Sách Ma-thi-ơ, Chúa Jêsus Phán, “2 Thần linh này rất gần gũi với nhau đến nỗi (nếu có thể được) nó sẽ lừa dối cả những kẻ được chọn.”
Cha ôi, chúng con biết những việc đó đang xảy ra lúc nầy. Và chúng con cảm ơn Cha, xin cho chúng con có sự cảnh báo nầy trong lòng để thận trọng về mọi điều chúng con làm. Chúng con cảm ơn Cha nhơn Danh Đức Chúa Jêsus. A-men!
23
Tối cuối cùng, và Anh Baxter nói với tôi tối nay anh rời khỏi sớm một chút, tôi muốn đưa ra một lời chứng. Tôi có làm các bạn khổ sở vì giữ các bạn ở lại đây khá lâu để làm chứng không? Nếu có, tôi ân hận vô cùng. Và tôi phải thực sự chờ đợi một thời gian ngắn, hầu như để có được hội chúng ổn định, và rồi rất nhiều người hơn khi chúng ta cầu nguyện cho người đau. Tôi thực sự trông đợi Đức Chúa Trời làm điều gì đó kỳ diệu tối nay. Tôi - tôi đã cầu xin Ngài. Chiều nay tôi đã cầu xin Ngài nếu Ngài muốn làm điều đó. Tôi cầu xin Ngài sẽ giúp, và nếu Ngài đã từng làm nhiều hơn...
Tôi thấy tối hôm qua là đêm duy nhất chứng kiến điều đó thực sự giáng xuống như một buổi nhóm thật. Nhưng có ánh sáng tự nhiên của đức tin lóe lên; Thắp sáng căn phòng trước tôi. Và tôi hoàn toàn mất ý thức một chút, cho đến khi họ đưa tôi ra phố, mà trời đang mưa. Con trai nhỏ của tôi cứ nói chuyện với tôi, tôi không nói lại, cho đến khi cậu ấy mở cửa sổ lên, mưa thổi vào người tôi, và tôi hầu như tỉnh lại.
24
Tôi thấy đã đến lúc tôi bước đi vì... Họ có thể đưa tôi ra phố, đi dạo với tôi hàng giờ. Các bạn hiểu không? Không phải vì bạn ở trên đó; Không phải vì bạn ở dưới đây; Mà ở giữa họ trong chỗ xảy ra. Lúc đầu thật khó cho tôi hiểu điều đó. Có lẽ tôi đang làm mất nhiều thì giờ; Nó đã đến bục giảng rồi. Được rồi, tôi sẽ làm xong bài làm chứng nầy, nếu Chúa muốn, và một phần của điều đó, tối mai tôi sẽ cố gắng đưa ra một số nữa.
Tôi đang nói tối hôm qua xảy ra ở Phần-lan; Tôi muốn nói Nước Anh, tôi nghĩ vậy, Bà Nightingale đã được chữa lành ở đó, chẳng phải đó là nơi tôi đã ra đi sao? Trong một chuyến hành trình châu Âu của chúng ta. Và từ đó chúng tôi đi, ngay khi tôi chạm đến đất nước khác, dường như Thiên sứ Đức Chúa Trời hầu như không lìa khỏi tôi ngày đêm. Điều đó sẽ liên tục...
25
Ông Baxter ở đây và hết thảy họ đều biết. Chúng tôi sẽ đi xuống khu buôn bán, chúng tôi ở đó; Tôi có thể nói, “Anh Baxter, trên đường đi đến đấy, sẽ có 2 người đàn bà xuất hiện, họ sẽ từ một góc phố đến; Họ sẽ ăn mặc như cách nầy; Họ sẽ hỏi điều gì đó. Sau đó chúng ta sẽ đi xa hơn một chút, và có một người đàn ông từ trên cầu thang đi xuống, ông ấy sẽ hỏi một điều. Có sự khác nhau sẽ xảy ra. Anh chỉ hỏi họ; Thật sự điều đó sẽ xảy ra theo cách ấy.
Sau đó mới đây ở Cleveland, Ohio. Tôi không biết có người nào ở đây đã dự buổi nhóm ở Cleveland không? Thế thì tuyệt, bây giờ các bạn có thể nghe điều nầy, chỉ là một sự xác minh nhỏ.
26
Chúa nhật... Bây giờ, đây là tối thứ Bảy; Họ phải đi Nhà thờ vào buổi sáng, vậy thì tốt lắm. Làm bổn phận trụ cột của các bạn đều đặn vào buổi sáng. Và hãy xem, với tất cả các Mục sư Truyền đạo, nếu họ không hợp tác với buổi nhóm, các bạn có thể đến đây; Các bạn gởi cho họ tình yêu và lời thăm hỏi của tôi, được không? Và nói với họ rằng tôi yêu thương họ hết lòng, tôi tin rằng — Đức Chúa Trời sẽ thực sự ban phước cho chức vụ của nọ. Có lẽ họ phát triển, Hội thánh của các bạn thực sự phát triển và thịnh vượng. Hãy nhận lấy tin lành cho các Giáo hội của các bạn vào mỗi buổi sáng ở mọi nơi.
Với những bạn là khách lạ ở đây, các bạn đã thấy những Mục sư Truyền đạo ở bục giảng đây, vân vân; Lời chúc phước của tôi với các bạn là đến lớp Trường Chúa nhật của mình ở Nhà thờ ngày mai và có thì giờ đầy vinh hiển.
27
Đây là... Ở Cleveland nó là trường hợp ngoại lệ nhỏ ở bục giảng. Và nhiều lần xảy ra và những sự việc chiếm chỗ; Tôi không nói gì về điều đó, và chỉ tiếp tục, chỉ theo dõi. Bởi vì đôi khi dù thế nào đi nữa tôi cảm thấy thích tôi nói quá nhiều với dân sự. Và khi đó, khi chúng tôi đang ở bữa tiệc trưa, và có lẽ một số Mục sư Truyền đạo có mặt. Họ hỏi tôi, “Anh Branham làm thế nào Anh biết những việc đó?'
Tôi nói, “Tôi thấy việc đó chỉ giống như tôi đang nhìn các anh.”
Vậy nên có... Và có một người ở đó; Có lẽ ông ấy đang ngồi ở đây tối nay. Ông ấy là người giàu có; Ông điều hành một nơi làm những cái đỡ va dành cho xe hơi. Và ông đã nói, “Anh Branham à, Anh với cái lều nhỏ bé ở dưới đó khoảng 3 hay 4.000 người, và có đến một 2 cái vòng người vây quanh, những người còn lại lái xe đi. Nếu anh có thể lên thính phòng ở đó anh có thể đủ chỗ ngồi cho dân sự...” Hàng trăm người đến mỗi đêm và họ không thể vào được. Ông ấy nói, “Tôi nói cho anh biết,” tôi nghĩ phải tốn mất 1.900 đô cho một đêm ở nơi đó. Ông nói, “Tôi sẽ trả cho tiền đó cho anh nếu anh chỉ đến và tán thành điều đó.”
Tôi nói, “Người anh em, nếu anh có thể trả được cho 1 năm, tôi không thể đi cho đến khi Đức Chúa Trời bảo tôi đi.” Vì thế, tôi nói, “Về việc nầy, ở ngoài kế hoạch, tôi phải chịu ơn anh em, hợp đồng đã được viết.” Tôi nói, “Cho đến khi hết hợp đồng, tôi chịu ơn của họ.”
Ông ấy nói, “Thế thì, anh sẽ có hợp đồng, 2 hay 3 ngày, và trở lại trong 1 ngày.”
Tôi đáp, “Nếu Chúa cho.”
28
Sáng hôm ấy đang ngồi dùng bữa điểm tâm ở đó, họ hỏi tôi những câu khác nhau. Tôi nghĩ Mục sư Truyền đạo người U-rai-na đã hỏi tôi, “Làm thế nào thấy được điều đó?”
Tôi nói, “Ồ, chẳng hạn bây giờ, tôi đang đứng nhìn ở đây...”
Bao nhiêu bạn biết Anh Bowen từ dưới đó, Anh Bowen, anh ấy có mặt. Tôi không biết người anh em tôi đi cùng là ai; Anh ấy có một chiếc xe Cadillac màu xanh dương. Vì thế tôi vào trong xe, chúng ta chạy xuống, và tôi nói với những Mục sư Truyền đạo ở đó, “Bây giờ, đây là những gì sẽ xảy ra: Để các anh có thể biết.” Tôi nói, “Bây giờ, trên đường xuống phố, chúng ta sẽ - sẽ có một bà băng qua đường với 2 đứa trẻ mặc áo ca-rô nhỏ, có mái tóc giống như màu đen, và cột cao lên ở phía sau?” (Anh em gọi nó là gì? Cột cao lên trên đỉnh.) Tôi không thể nói điều gì về những kiểu tóc ngồ ngộ nầy, vì tôi không phải làm gì. Vậy họ cột tóc lên cao. Tôi nói, “Có 2 cô bé, chúng sẽ dẫn đầu những đứa kia.” Vì thế họ nói, “Vậy thì chúng ta sẽ vào trong xe hơi, thay vì trở về trong chiếc xe màu xanh, chúng ta sẽ đi chiếc xe màu đỏ. Lúc ấy, chúng ta định đi xuống phố, và chúng ta sẽ đi ngang qua 3 thiếu phụ mặc áo dài. Và điều đó ứng nghiệm, thế thì tôi có quyền và sự cho phép của Đức Chúa Trời để trở lại với buổi hầu việc.”
29
Thế đấy, Anh Lindsay và hết thảy chúng tôi đi theo, Anh Bowen, nhiều Mục sư Truyền đạo khác đang nói chuyện, khi những cô bé băng qua đường cách nơi chúng tôi dùng điểm tâm khoảng 3 dãy phố, tôi nói, “Anh có thấy chúng không?”
Anh ấy đáp, “Ôi chao.”
Chúng tôi đi xuống đó, và tôi không biết gì, tôi nghĩ, điều gì đã xảy ra với chiếc xe Cadillac nhưng chúng tôi phải vào xe khác. Đó là chiếc xe của Anh Bowen, và nó là chiếc xe màu đỏ. Và chúng tôi trở ra. Các bạn biết người ta có một cảnh sát giữ trật tự ở đó, và chúng tôi tưởng rẽ trái để đến nơi đã định. Thay vì rẽ trái, Anh Bowen lớn lên ở thành phố đó, lại rẽ phải, lối đi không đúng với con đường một chiều. Người cảnh sát Ái-nhĩ-lan to lớn cỡi ngựa ở đó bắt anh lại. Và tôi muốn nói thực ra ông ta nói với anh. Chúng tôi ngồi đó và ông ta nói, “Ồ, các anh từ thành phố đến, không có lý do gì để bào chữa cho mình.”
Anh Bowen nói, “Đúng thế. Thưa ông; Điều đó đúng,” và nói anh rất tiếc về điều đó như thế nào. Anh nói, “Chúng tôi là Mục sư Truyền đạo.” Ông ta không để ý đến chúng tôi là gì; Ông ấy thực sự nổi xung với chúng tôi. Chúng tôi ngồi ở đó khoảng vài phút, và người cảnh sát đó thực sự đi đến hùng hổ với anh ấy.
30
Ngay lúc đó, từ góc phố, 3 người đàn bà mặc trang phục băng qua phố. Ông ấy đã giữ chúng tôi lại lâu đủ để điều đó ứng nghiệm. Đúng không? Khi họ đi ngang qua, tôi thúc anh Anh Bowen và nói, “Kìa, người anh em, họ kia kìa.”
Mọi người nói, “Ngợi khen Chúa! Ngợi khen Chúa!” Người cảnh sát đó nói, “Các anh điên rồ, đi khỏi đây ngay.” Ha-ha-ha.
Như vậy... Thế đấy, họ nghĩ chúng ta bị điên, nhưng tôi tin Thánh đồ Phao-lô đã nói với Ạc-ríp-ba, “Theo như đạo mà họ gọi là một phe đảng, tôi thờ phượng Đức Chúa Trời của tổ phụ tôi.” Tôi hân hạnh được gia nhập với anh ấy tối nay, phải không các bạn? Nhưng viên cảnh sát đó không biết họ là gì... Họ bắt đầu la lớn, nói tiếng lạ, và cứ tiếp tục; Tôi chưa hề nghe một đám đông nào như vậy. Bởi có 3 quí bà đến, những phụ nữ trẻ mặc y phục dài, hay loại y phục nào đó, đến sau bữa ăn tối. À, một bữa tiệc, xin lỗi như anh em ở đây gọi.
31
Đi xuống miền nam, tôi không thể sắp xếp việc nầy. Khi tôi đi lên đây người ta dùng bữa ăn tối khoảng 5 giờ. Chúng ta ăn tối lúc 12 giờ ở dưới đó; Đây là bữa tiệc. Họ gọi đó... Tôi nghĩ tôi tôi đã bỏ lỡ một bữa ăn suốt một ngày nếu tôi... Vậy dù thế nào đi nữa cũng bình an vô sự.
Và họ đã mặc những chiếc áo dài đó đi ngang qua đấy. Tôi nói, “Bây giờ, chúng ta sẽ trở về.” Lần đó khi chúng tôi trở lại gần như có 3 lần ở trong trại đó ban đêm. Anh ấy chỉ tán thành.
Nhưng hãy xem Đức Chúa Trời thực hiện như thế nào, làm thế nào mà viên cảnh sát đó... Anh Bowen đã sống trong thành phố đó. Bao nhiêu người nghe điều đó, họ làm chứng về buổi nhóm trại đêm đó? các bạn... Các bạn đấy. Được rồi. Và Anh Bowen có tình cờ ở đây không? Điều đó... Anh ấy thậm chí có ở đây, một số Mục sư Truyền đạo ở đó. Nếu là thế, tôi chắc hẳn không biết. Và dù sao đi nữa, những việc kia thực sự xảy ra hằng ngày.
32
Lúc bấy giờ, chúng tôi ở Phần-lan, hay nước Anh; Chúng tôi bay đến Phần-lan ngay lập tức để bắt đầu. Tại Helsinki chúng tôi có một hội chúng tuyệt vời. Người dân Phần-lan đáng yêu và dịu dàng. Nhiều lần khi tôi nghĩ về họ ở đó nghèo nàn như thế nào, còn người Mỹ chúng ta sang trọng biết chừng nào, chúng ta nên tự xấu hổ về mình. Đúng thế. Những người dân nghèo kia...
Có một người đàn bà Phần-lan đến trên bục giảng đêm đó. Và tôi đang cố gắng giữ sự mình ở dưới sự xức dầu, nhưng khi bà ấy đi qua bà nói, “Jumalan rauhaa,” có nghĩa là “Sự bình an của Đức Chúa Trời ở trên ông.”
Tôi nói, “Kiitos,” nghĩa là, “Cảm ơn” với bà ấy.
33
Và chúng tôi thực sự đi vào đó, và họ không... Phụ nữ Mỹ các bạn phải mặc đồ như cách của họ, những chiếc váy đậm màu to lớn, mang những đôi giày ống to hết sức không. Mọi thứ họ có được, họ phải tin Đức Chúa Trời cho điều đó. Họ ở ngay trên đường ranh giới đó. Đó là chiến trường. Và thật tội nghiệp.
Tôi đã chứng kiến, ngày nọ tôi ở tai California, và một người đàn bà được gởi vào, đã trả 8 đô cho một đĩa gì đó, và một số phụ nữ, họ đang đi đứng uốn éo chung quanh, chỉ nếm một chút. Họ để lại đó và đã trả 8 đô cho nó, còn người ta cào sạch nó vào thùng rác. Tôi nghĩ, “Nhiều trẻ em Phần-lan tối nay, với những bàn tay bẩn đẫm ướt nhỏ bé, và những đôi mắt đó sẽ hạnh phúc khi có miếng bánh mì mà người ta đã cào hết vào giỏ rác ấy.
34
Các bạn biết đấy, người Mỹ chúng ta không xứng đáng với điều đó. Tôi là người Mỹ của thế hệ. Có một... Khi tôi bay qua nước Pháp cách đây vài tuần, tôi chỉ nhìn xuống, và nghĩ, “Có một người Mỹ chết ở đó, có nhiều Branham đang nằm chết ở đó vì một cứu cánh. Và nếu đến lượt tôi, tôi sẵn sàng đi như họ.” Đúng thế.
Nhưng ồ, thưa anh chị em, chúng ta cần sự trừng phạt ở đây. Đúng thế. Không phải là con chim cổ đỏ mổ vào con sâu — trong trái táo làm hại nó, chính con sâu ở trong lõi đã giết trái táo. Không phải nước Nga sẽ làm hại chúng ta; Mà chính sự suy đồi đạo đức giữa vòng chúng ta, là những gì đang giết chết chúng ta. Những con mối đã ăn mòn nền tảng dưới ảnh hưởng sự văn minh của chúng ta.
35
Tôi biết có nhiều người tụ họp nhau ở Messuhalli; Nhiều ngàn người ngồi ở đó, và tôi có bức hình họ đang đứng ở đó, tôi nghĩ khoảng 4 đên 6 khối phố, nhiều vô cùng, chờ đợi đến 3 giờ chiều, cố gắng vào cho được Messuhalli, khi lớp người này ra những lớp người khác vào.
Từ đó chúng tôi đi đến Kuopio. Để vào được nơi nầy chẳng hạn, một người trong số họ tình cờ đến với tâm trí tôi. Thường thường Đức Chúa Trời ở trong phòng chỉ cho tôi thấy điều gì đó đang xảy ra; Tôi sẽ nói với dân sự. Có thể là một hoặc 2 tuần; Có thể là 1 tháng, có thể là 6 tháng trước khi điều đó ứng nghiệm, có thể chỉ vài giờ. Và có lẽ tôi sẽ nhận một cú điện thoại trong vài phút, và nó sẽ đúng ngay chính việc Ngài đã chỉ cho tôi ở đó. Có lẽ người đàn bà đang ngồi bên máy điện thoại, tôi nói, “Có phải bà đang mặc đồ đậm màu, hay đại loại như vậy không?”
“Vâng.”
“Một... nào đó...”
“Vâng.”
“Và bà sống trong một căn nhà, ngay bên cạnh những bức tường là vật gì đó phải không?” Chỉ thấy điều đó ngay từ cú điện thoại như thế. Và nói với họ, “Chúa đã chữa lành cho bà.”
36
Và tôi cũng vậy, đã có một khải tượng ở Miami, Florida, và nhiều anh em ở đây hầu như chắc chắn có điều nầy được chép trong Kinh thánh của anh em. Tôi thấy một đất nước có nhiều đồi núi, và một cậu bé bị chết vì tai nạn. Cậu bé khoảng 8 đến 10 tuổi; Có mái tóc quăn ngồ ngộ, mắt nâu, đôi má bầu bĩnh, và ăn mặc rất nghèo nàn. Cậu bé chạy qua hay sao đó; Cậu bị biến dạng hết thảy. Tôi thấy Đức Chúa Jêsus gởi Thiên sứ của Ngài đến và trả sự sống lại cho cậu bé ấy.
Tôi đã ở Miami, Florida, và tôi nói khải tượng với mọi người, “Bây giờ, việc để làm là viết ra điều đó trong Kinh thánh của các bạn. Bao nhiêu người nhớ đã nghe tôi nói thế trước khi điều đó ứng nghiệm? Tôi có một người làm chứng không? Vâng, khắp hết cả tòa nhà, điều đó tốt. Tôi đã nói, ”Hãy viết điều đó vào Kinh thánh của các bạn, “VÌ CHÚA PHÁN VẬY.” Các bạn sẽ để ý đến điều đó, và nó sẽ xuất hiện trong tờ “Tiếng nói của Sự Chữa lành.” Các bạn nhớ tôi nói điều đó không? “Nó sẽ xuất hiện trong tờ báo 'Tiếng của Sự Chữa lành',” “Một cậu bé,” và tôi mô tả cậu bé như thế nào.
37
Gần 3 đêm hầu việc, và họ đã gởi cho tôi ở phía sau, “Một cậu bé bị lụt lội phải lánh khỏi nhà ở đây, và cha cậu ở trong buổi nhóm của anh; Và ông ấy sẽ không cho phép người lo dịch vụ tang lễ di chuyển cậu bé cho đến khi anh đến và xem thử có phải là con anh ấy không.”
Tôi nói, “Tôi vui mừng được đi.”
Tôi đi trở về đó, cậu bé khoảng 5 tuổi, và cậu ấy có mái tóc đen, mặc đồ quần áo bảnh bao — tôi nói, “Không, không phải đứa bé đó.” Tôi nói, “Cậu bé nầy không bị chết đuối; Mà là tai nạn.” Tôi đã dâng lời cầu nguyện để an ủi cho gia đình và trở về.
Tôi đi ra qua khắp miền Tây và qua Canada, ở dưới đó mỗi buổi nhóm tôi đều làm chứng. Nó được chép hàng trăm lần trong những cuốn Kinh thánh. Tôi nói, “Bây giờ, các bạn lấy viết chì và viết trong Kinh thánh điều nầy mà tôi nói đây, để khi nó ứng nghiệm các bạn sẽ biết. Đó là khải tượng duy nhất,” tôi nói, “Điều đó chưa ứng nghiệm, nhưng nó sẽ ứng nghiệm.” Tôi nói, “Ở đâu, khi nào, tôi không biết; Là một khải tượng, tôi đã thấy điều đó; Và nó sẽ xảy ra theo cách ấy.”
38
Vì thế chúng tôi... Tôi cứ đi và làm chứng về điều đó một thời gian dài, khoảng 1 năm trước khi nó ứng nghiệm. Chúng tôi đi lên Helsinki tới Kuopio; Nó là xứ hầu như nửa đêm mặt trời lên gần đó, và tôi biết... Giữa đêm, không có gì như sự tối tăm nầy. Rồi suốt thời gian nầy trong năm, mặt trời không đi xuống chút nào. Chỉ đi xuống và trở lại lần nữa. Người dân ở đó vẫn nghèo hơn ở dưới vùng lân cận Helsinki, nhưng họ có thể thật đáng yêu.
Và ở... Chúng tôi đi lên trong một chuyến xe lửa. Bây giờ, nếu có một người Phần-lan nào hoài nghi ở trong tòa nhà nầy, thưa bạn yêu dấu của tôi, và người bạn Cơ-đốc, đừng nghĩ rằng tôi làm giảm giá trị các bạn; Nếu người Mỹ chúng ta có trong lòng tình yêu Đức Chúa Trời mà các bạn có từ đất nước mình, với những điều chúng tôi có, hầu như sẽ là một thời đại hoàng kim ở đây. Đúng thế. Nhưng chúng ta có nhiều; Chúng ta chỉ không tin. Chúng ta thực sự để nó qua đi, và chỉ vô tư, không muốn bước qua đường.
39
Bạn đừng nghĩ ở nước Phần-lan... Họ đến gần hàng ngàn người, không có xe hơi; Họ đi bộ. Họ đi nhờ xe. Những tờ báo chứa đựng điều đó, chất đống trên lưng họ. Những người tàn tật, họ có thể đẩy xe với nhau bằng bất cứ cách nào để được vào trong. Tôi nghĩ một anh chàng cỡi trên cái gì đó cũ kỹ phát ra tiếng bình bịch dọc đường đi 4.000 dặm để đến buổi nhóm. Đức Chúa Trời đã chữa lành anh ta trong lúc ở đó. Đức Chúa Trời sẽ lưu tâm đến đức tin có ở khắp mọi nơi.
Và tôi... Một số những điều đó bây giờ đổ xuống nơi tôi, khi tôi nghĩ về điều đó. Và tôi còn nhớ, chúng tôi đã đi lên chuyến tàu cũ kỹ nhỏ bé đó, và người ta đã cho chúng tôi những gì tốt nhất mà họ có. Tôi - tôi đi lên hạng nhất chuyến tàu lửa đó, và nói với các bạn những người Mỹ, thích ngựa sắt họ đã có trong thời ban đầu. Họ không có than để đốt; Họ đặt gỗ vào bùi nhùi đốt để tạo ra năng lượng hơi nước. Anh Baxter nói, “Có những bánh xe cổ lỗ sĩ,” nó rất chậm, và nó lắc lư chòng chành suốt đêm. Và họ đã đi... Ồ, những người dân nhỏ bé tội nghiệp, và họ thực... Nhưng họ thực sự... Những gì họ có là của các bạn, họ rộng lượng.
40
Khi chúng tôi ra khỏi đó, đi vào thính phòng dành cho buổi thờ thượng, ồ, một đám thật đông người nhóm nhau lại ở đó. Tôi còn nhớ, ngày thứ 2, có một số sự chữa lành Thiêng liêng (bằng phép lạ) tuyệt vời xảy ra, và Đức Thánh Linh... Đây là đường lối làm việc. Bây giờ, tất cả đều được thông dịch. Bà Isaacson là thông dịch của chúng tôi, và người thông dịch tốt nhất tôi từng gặp trong đời. Bà có thể dịch theo ngay với bài giảng, giảng nhanh như Anh Baxter, Người thông dịch giỏi nhất tôi từng biết. Bà muốn phiên dịch cho tôi.
Tôi đang đứng đó, rồi Thánh Linh đến trên tôi, tôi nói, “Có một người ngồi ở đây.” Bấy giờ, nếu các bạn chú ý, luôn luôn nói với dân sự, tôi không bao giờ nhìn họ quá lâu, bởi vì khi sự xức dầu đến trên sẽ đưa con người đó đến ngay với bạn. Các bạn hiểu không? Và tôi luôn luôn cứ nhìn từ bên nầy sang bên kia. Tôi nhìn vào một người và bắt lấy điều như thế, và sẽ nói họ đang ở đâu, những gì họ đã làm, cùng hết thảy về đời sống họ, và có điều gì không ổn. Tôi có thể đang nói tiếng Anh, bà ấy đang phiên dịch, con người ấy sẽ đứng lên và la lớn như thế. Hoàn toàn chính xác. Ồ, Ngài thật tuyệt vời.
41
Tôi còn nhớ, một đêm sự xức dầu đang đến, tôi đi lên đồi, ở Kuopio, và chúng tôi đi xuống. Đó là ngày kiêng ăn, tôi kiêng ăn nhiều, vì những buổi nhóm đang diễn ra, đến nỗi tôi trở nên thật yếu, sau đó tôi ăn một chút. Nhưng vì điều nầy vượt khỏi sự kiêng ăn và cầu nguyện. Và tôi không biết điều đó xảy ra ở bục giảng lúc mấy giờ.
Vì thế, tôi đã đi lên đó và họ đang hát, “Trên Gô-gô-tha,” một bài hát tiếng Nga. 2 hay 3 người Nga ở trên đó. Những người ấy... Cho phép tôi bỏ qua điều nầy: Những người Nga kia muốn đi theo tôi, và khi tôi đến gần họ ngừng hát và nước mắt lăn xuống má như thế, khi tôi đi qua họ. Họ có thể chịu đựng sự quan tâm như thế, và tôi có thể tìm hiểu; Họ nhìn và chỉ khóc.
42
Hãy nhìn kìa anh em, không phải là, không phải là 'Số Hạng Thứ Tư', không phải là 'Số 4 Lớn', mà là sự trả lời; Đấng Christ là “Sự Trả Lời”. Họ... Tôi là người Mỹ; Họ người Nga; Nhưng tình yêu thương của Đấng Christ ở trong lòng chúng ta và chúng ta yêu nhau. Có những đại sứ với những người lính gác và bức màn sắt vân vân, họ những người Phần-lan và người Nga ngồi ngay ở khúc sông hẹp đó với nhau. Song những Cơ-đốc nhân cánh tay ôm lấy nhau, từ tấm lòng đến tấm lòng.
Tại sao nhiều người không thể thấy điều đó? Thần của đời nầy đã làm mù mắt họ. Đây là vương quốc của ma quỉ. Đó không phải là sự huyênh hoang chứ? Nhưng đó là sự thật. Mọi nước của thế gian đều bị ma quỉ điều khiển. Khi Đức Chúa Jêsus tiếp quản, vua... Hãy đọc Khải huyền. Nhìn xem, Đức Chúa Jêsus đã nhận lấy Đức Thánh Linh... Tôi biết anh em không hiểu được điều đó, vì thế tốt hơn là tôi nên giải thích.
43
Khi Chúa Jêsus được đưa lên núi cao để ma quỉ cám dỗ, nó để Ngài nhìn xuôi theo dòng thời gian và chỉ cho Ngài thấy cả thế gian cùng các nước của nó, và nói, “Chúng thuộc về ta.” Đúng thế không? “Ví bằng ngươi sấp mình trước mặt ta mà thờ lạy thì ta sẽ cho ngươi hết thảy mọi sự nầy.” Đúng thế không?
Đức Chúa Jêsus biết dù thế nào đi nữa Ngài sẽ sở hữu chúng. Ngài Phán, “Hỡi Sa-tan, ngươi hãy lui ra.” Và rồi trong sách Khải huyền nói, “Hỡi trời, hãy vui mừng về việc nó đi, và các thánh, các Sứ đồ, các Tiên tri, cũng hãy mừng rỡ đi; Từ nay nước của thế gian thuộc về Chúa chúng ta và Đấng Christ của Ngài.” Nhưng chừng nào Sa-tan còn điều khiển chúng, thì họ còn có những tư tưởng và quyền lực xấu xa, họ phải tranh chiến cho đến khi Chúa Jêsus đến. Và có một Vầng Đá đẽo từ núi ra ngày nọ không phải bằng tay, sẽ đập nát các nước thế gian nầy thành từng mảnh, một Nước Trời sẽ ra từ đó. Ha-lê-lu-gia! Tôi vui mừng tối nay tôi là một thành viên của Nước ấy. Vâng, thưa quí vị. Và lúc đó sẽ không còn chiến tranh nữa; Không còn chiến tranh sau đó nữa.
44
Những ai ở trong sự thông công với Nước Trời đó, không có chiến tranh giữa họ. Một cha Tuyên úy đã nói với tôi khi ông còn ở trong trại tập trung ở Nhật bản, ông nói ngày nọ ông ở ngoài đó, và ông biết... Ông thuộc về — Ôg là một anh em thánh khiết. Ông nói biết hầu như chắc chắn ông sẽ chết trong trại đó. Ông đói quá mà họ không cho ăn, và - và bánh mì mốc cũ cùng các thứ. Ông nói ông đã bước ra đó?... để ông đi ra. Lúc ấy ông giơ tay lên nói, “Ha-lê-lu-gia! Ha-lê-lu-gia! Ha-lê-lu-gia!” Và quì xuống nói, “Ô Đức Chúa Trời ôi, con đã hầu việc Ngài hết lòng, bây giờ nếu Ngài muốn con về nhà để làm vinh hiển từ nơi chết đói nầy, con sẵn sàng đi.”
Ông đứng dậy và chợt để ý một người Nhật nhỏ bé đang bước đi như thế, cứ nhìn và bước đi như thế, người lính gác bước đến gần, trông giống như anh ta muốn tìm ông, vì thế ông đến gần, anh ta nói, “Ông là Cơ-đốc nhân phải không?”
Ông đáp, “Phải.”
Anh ta nói, “Tôi cũng là Cơ-đốc nhân.”
Những anh em họ giật đổ cái trại giam đó xuống và nắm tay nhau, chiến tranh sẽ chấm dứt. Các bạn hiểu không? Nhưng các nước thế gian được thống trị bởi các vương quốc, bằng quyền lực Sa-tan; Họ sẽ đánh nhau. Nhưng ngày nào đó, “Tôi cũng là tín đồ Đấng Christ,” sẽ xảy ra với hết thảy chúng ta. A-men! Điều đó sẽ tuyệt vời. Đó là sự trả lời cho hết thảy.
45
Và tôi xuống khỏi tháp Kuopio, khi ấy họ đang hát ở trên đó. Một người mua hàng từ nước Anh đến, ở trên đó, và anh ta quá say, anh nghe bài, “Trên Đồi Gô-gô-tha,” và tất cả bài hát của họ ở âm thứ. Khi anh ta đi xuống, anh ấy đang khóc. Chúng tôi đi đến và nói chuyện với anh; Anh ấy có thể nói tiếng Anh; Và chúng tôi hướng dẫn anh đến với Đấng Christ trên đồi đó.
Anh Baxter và họ nói, “Tiếp tục lúc nầy,” Hay là Anh Baxter, Anh Baxter không đi theo ngày ấy — Anh Lindsay. Anh ấy nói, “Nào, tiếp tục; Chúng ta hãy ăn.” Có khoảng 30 Mục sư Truyền đạo ở trên đó.
Tôi nói, “Không, tôi không thể ăn, tôi không muốn ăn đến sau 6 giờ.”
Chúng tôi ngồi xuống; Tôi nghe họ nói mọi chuyện qua người phiên dịch. Và tôi nói với Anh Lindsay và Anh Moore đang đi ra, tôi nói, “Điều gì đó sắp sửa xảy ra. Tôi chỉ cảm thấy điều đó, điều gì đó sắp xảy ra.” Tôi nói, “Tôi không biết điều gì.”
46
Chúng tôi vào trong một chiếc tắc-xi. Không có nhiều xe tắc-xi ở Phần-lan; Hầu hết họ đi xe ngựa. Do đó tôi đi xuống trong một chiếc xe hơi. Và ở dưới đồi, có một tai nạn đã xảy ra. Và chiếc xe hơi, một người Mỹ lái xe Ford mui kín kiểu năm 35 chạy với tốc độ 60 dặm giờ đã đâm vào 2 học sinh. 2 cậu bé nầy đang băng qua đường, không có nhiều xe hơi, vì thế chúng... Chúng bắt đầu lối nầy, thấy chiếc xe đang đến; Chúng bắt đầu chạy trở lại và mỗi đứa chạy mỗi hướng. Người lái xe bẻ cái chắn bùn sang bên phải, khi đó ông tông vào cằm cậu bé phía trên lối nầy, và đứa bé ngã ngửa và nát ra từng mảnh nằm bên một cây làm cái đầu nhỏ bé của nó bị chấn động theo cách ấy.
Còn đứa bé kia, va vào nó ngay phía trước khi ông ta bẻ lái ở khúc quanh, xe cán lên người và nghiền nát nó dưới những bánh xe, thân thể nó văng lên không trung khi những bánh xe đâm vào, ông ta đã không điều khiển nó được mà chỉ làm tăng tốc độ thay vì ngừng lại, điều đó rõ ràng... Thân thể đứa bé đó lúc đó lăn tròn như thế, bay lên không trung, và khi ra ngoài đường phố, nó rơi xuống như thế. Ồ, thực sự nghiền nát đứa nhỏ.
47
Chúng tôi trên đường lên đồi, một đường một, và thấy tai nạn xảy ra. Lúc đó nhiều người bắt đầu từ trường học chạy đến, một lát sau, khoảng 15 phút, cho đến khi chúng tôi đi xuống chỗ 2 đứa bé nằm.
Người ta đã làm việc lấy một đứa bé; Tôi không biết ngoài lúc ấy ở đó chỉ có một trong 2 đứa bé. Tuy nhiên đứa kia, họ đã đặt nó vào một chiếc xe khác và đem đi. Không có những chiếc xe ở đó nữa. Và tôi lái đến gần, hay đúng hơn họ lái.
Anh Moore, khi đó đi ra; Anh bắt đầu khóc, chạy trở lại xe nói, “Anh Branham...” Anh Lindsay, anh ấy đến đây nầy; Anh ấy cũng có một cậu bé; Và Bill Paul của tôi, tôi đã không gặp anh trong một thời gian dài.
Các bạn biết đấy, mẹ của Bill đã qua đời, tôi vừa là mẹ và cha nó. Tôi quấn nó với chai sữa vào ngực tôi ở đây, để giữ cho ấm khi trời lạnh giá, vừa khóc, vừa đi tới đi lui các đường phố. Các bạn đã đọc tiểu sử của tôi như thế đấy, mà không biết làm gì. Thằng bé tội nghiệp tựa vào vai tôi. Nó luôn hoảng sợ khi tôi đi khỏi. Dĩ nhiên bây giờ hầu như nó là chàng trai trẻ tuổi, và — nhưng tôi nghĩ về nó, “Điều gì sẽ xảy ra nếu đó sẽ là nó?” Và điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nhận được một bức điện vượt đại dương nói, “Bill đã bị đè nát trong một tai nạn xe hơi, và cậu ấy đang nằm chết, anh cần về nhà.”
48
Ồ, tôi bắt đầu suy nghĩ như thế nào, người mẹ đó đáng thương làm sao, họ đã đi tìm bà ấy, có một đứa trẻ nằm đó với chiếc áo khoác đắp trên mặt. Họ nói, “Hãy đến nhìn nó kìa.”
Tôi chỉ ngồi đó, thực sự bàng hoàng như thế, còn Anh Lindsay không nói mà chỉ khóc. Anh cũng có một cậu con trai. Cuối cùng, tôi cũng nhìn cậu bé. Họ định bồng nó lên, và định đưa đến một nơi.
Lúc ấy, nếu tôi đã không quá xúc động, tôi có thể nắm bắt điều đó ngay lập tức. Và ngay khi tôi bước ra khỏi xe, bà Isaacson nói, “Không kinh khủng sao?”
... Dân chúng họ nói, “Có một người làm phép lạ từ nước Mỹ đến, chúng ta hãy xem ông ấy sẽ làm gì trong trường hợp nầy.”
Tôi nói, “Thế đấy, chỉ là những người không bị tác động...”
49
Người lãnh đạo thành phố, tôi đoán giống như thị trưởng ở gần đó. Vì thế chúng tôi — chúng tôi đã đi... Tôi đi qua đó, người ta nhìn, và ồ, cậu bé đáng thương đang nằm đó, miệng nó mở ra, và đôi mắt tội nghiệp mở ra, đôi tay nó như thế nầy. Bạn biết đấy, họ thường mặc quần chẽn nhỏ cho những cậu con trai. Nó mang đôi vớ sọc lớn đó. Còn đôi giày nhỏ bé bị văng khỏi chân, một trong 2 chân nhỏ bé của nó bị trẹo lại như thế nầy, khi đang chạy qua, bàn chân nhỏ bé của nó chạy thấm qua đôi tất phía dưới. Ồ này, nó đang nằm thực sự kinh khủng ở đó, 2 mắt mở ra như thế. Tôi nói, 'Thằng bé tội nghiệp. Điều đó chỉ làm cho nó tệ hơn.“ Họ đang đặt nó vào xe.
Và tôi bắt đầu thay đổi hoàn toàn, tôi nhìn thấy phía trước thằng bé; Tôi cảm thấy điều gì đó kêu, “Phùu.” [Anh Branham thổi. - Bt] Tôi nghĩ, “Có lẽ là sự thương cảm của mình đối với đứa bé.” Tôi bắt đầu bước đi, điều gì đó đến, “Phùu.” [Anh Branham thổi. - Bt] Tôi chờ một chút; Tôi bắt đầu thay đổi hoàn toàn và nói, “Hãy để chúng tôi nhìn lại đứa bé ấy.” Họ kéo áo khoác đã đắp trên mặt nó lên. Tôi nói, “Tôi đã thấy đứa bé nầy ở đâu đó. Đó... Hãy hỏi những Mục sư Truyền đạo nó có ở trong Hội thánh không?”
“Không.”
“Nó có ở trong hàng người cầu nguyện không?”
Anh Lindsay nói, “Không.”
Tôi nói, “Tôi đã thấy nó ở đâu đó, và tôi không biết ở đâu, nhưng trông giống như...” Và tôi nhìn quanh, tôi thấy họ chất những tảng đá lớn ở đó, tôi nói, “Ngợi khen Đức Chúa Trời, tôi biết tôi đã thấy nó ở đâu. Anh Moore, hãy lấy quyển Kinh thánh của anh. Anh Lindsay.”
“Có việc gì không, Anh Branham?”
Tôi nói, “Hãy nhìn vào bìa, tờ giấy trong Kinh thánh của anh. Đó là cậu bé sẽ sống lại từ cõi chết.”
Và họ... Anh Moore chạy qua xe hơi và lấy cuốn Kinh thánh của mình, anh ấy nói, “Tóc nâu, mắt nâu, khoảng 8 tuổi, ăn mặc trông nghèo nàn, tàn tật, bị nghiền nát vì tai nạn xe hơi, ở vùng đất đầy đá,” và nói, “Anh Branham chính là nó rồi.”
Tôi nói, “Chính nó.”
Ôi chao, các bạn không biết cảm giác đó như thế nào; Các bạn biết mình ở đâu lúc đó. Tất cả sự gian ác đều từ địa ngục ra, nếu nó xếp hàng mọi thứ có trong địa ngục lên khắp nơi, có thể sẽ không bao giờ hết. Nó xảy ra ở đó; Nó phải xảy ra. Điều duy nhất thực sự đầy kịch tính. Tôi nói, “Tôi nhớ tôi đã quì xuống phía bên nầy trong khải tượng khi tôi cầu nguyện.” Các bạn phải làm ngay khi cầu nguyện thấy điều đó. Và tôi đã quì xuống; Họ tụ họp lại xung quanh. Tôi nói, “Bây giờ, hãy xem, 'VÌ THÁNH LINH ĐỨC CHÚA TRỜI PHÁN VẬY,' sự sống của đứa bé nầy sẽ trở lại với nó.”
Nó đã chết ở đó; Người ta bắt mạch và làm mọi thứ; Nó đã chết. Như vậy, tất cả đã bị đè nát như thế. Tôi đã quì xuống cầu nguyện, “Lạy Cha Thiên Thượng, từ nước Mỹ đáng yêu cách đây nhiều ngàn dặm bên kia đại dương con đến đây, ở dưới đó đêm ấy khi Cha di chuyển vào trong phòng nơi thân yêu ấy và phán bảo con rằng điều nầy sẽ xảy ra; Con đã làm chứng điều đó và đứng lên nói rằng Cha sẽ làm cho nó ứng nghiệm. Và giờ đây, đầy tớ Ngài thấy ngày đó được làm trọn.” Tôi nói, “Con cảm ơn Cha, Cha trên trời, vì quyền năng của khải tượng, và con cảm ơn Cha vì mọi sự nhơn từ của Ngài. Và bây giờ, Đức Chúa Trời Đời Đời ôi, Đấng Tạo dựng Sự Sống và Đấng Ban Cho mọi ân tứ tốt lành, con cầu xin Ngài ban ơn cho tình cảnh nầy bằng sự Hiện diện của Ngài.”
Khi Thiên sứ của Chúa bắt đầu giáng xuống, tôi nói, “Ô nầy, kẻ nắm giữ linh của đứa bé nầy, hỡi sự chết, theo như khải tượng Đức Chúa Trời đã cho thấy rồi, ngươi không thể nắm giữ đứa bé nầy; Vì vậy, ta gọi linh hồn nhỏ bé của cậu bé trở về với nó nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ.”
Tôi không nói gì nhiều hơn nữa, đứa bé vội nhảy lên bình thường và khỏe mạnh như có thể được, thật hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh hết sức. Điều đó đã được viết ở khắp đất nước Phần-lan, mọi nơi, và được lưu truyền rộng rãi ở nước ngoài như tôi kể với anh em. Điều đó xảy ra vào buổi chiều tối; Đứa trẻ kia, tôi sẽ tìm thấy tối mai.
50
Một việc nhỏ nữa, tôi thấy mình có khoảng 6 phút; Tôi sẽ cố gắng để hiểu được điều đó nhanh chóng.
Ồ, khi tôi đi vào buổi hầu việc tối hôm ấy, đứa bé kia đang nằm chết ở đó, tôi không biết điều đó. Người mẹ chỉ la lớn và khóc, cố gắng để đi xuống với đứa bé kia. Mọi nơi người ta nói chuyện nó. Điều đó trải qua, tôi không biết nó được hiểu như thế nào, bởi vì các bạn không thể loan báo trên đài phát thanh tin tức như thế — hay bất kỳ điều gì ở Phần-lan; Mặt khác mọi sự thật nghiêm khắc.
Lúc ấy, các bạn biết việc trước tiên, tôi đi vào — bắt đầu đi Nhà thờ tối hôm đó, danh tiếng của Chúa chúng ta vì thế đã lan rộng, Ngài đang ở giữa dân sự cho đến nỗi 3 khu phố ở dưới chỗ thính phòng, các con đường thật sự chật ních như vậy. Bạn không thể đến gần được. Và một số...
Họ có lực lượng dân quân, những người lính ở bên ngoài. Một số chàng trai trẻ tuổi kia trông giống như chưa từng cạo râu trong đời. Những anh chàng trẻ tuổi tội nghiệp. Họ làm thành một nhóm nhỏ đưa tôi đi qua hàng người. Và tôi đi xuống, còn họ xô đẩy nhau để tôi đi vào.
Cho nên khi tôi đến nơi và bắt đầu buổi hầu việc ở đó, tôi sẽ không bao giờ quên điều nầy. Những người dân Phần-lan đáng thương đang đứng ở đó, họ thực sự bắt đầu khóc; Những người lính đứng nghiêm. Và ngay lát sau, tôi định gọi hàng người xin cầu nguyện.
51
Tôi định đi vào thính phòng và các bà ở khu nhà tập thể, hay những nhà vệ sinh công cộng, xin lỗi. Tôi... Họ đã đóng cửa, những viên chức ở phía sau tôi; Có 2 người ở phía trước và 2 người ở phía sau. Tôi định, định đi vào. Các cửa đều đóng. Tôi nhìn lại, một cánh cửa mở ra ở trên kia và một cô bé Phần-lan bước ra. Còn tôi sẽ không bao giờ quên cái nhìn của cô bé đó.
Tôi thực sự yêu mến trẻ em; Họ thường tặng tôi một ít tiền Phần-lan, và sau khi họ vào hết trong thính phòng, tôi có thể đi xuống phố, và tìm những đứa trẻ Phần-lan, các bạn biết đấy, tôi cho chúng tiền nầy để mua kẹo. Tôi có thể có gần như một loạt những đứa trẻ kéo dài 2 khối phố đi theo tôi... [Băng trống. - Bt]
52
Chúng còn nhỏ, những chiếc váy nhỏ của chúng, những cô bé Phần-lan... Bây giờ, với những cô gái Mỹ các bạn... [Băng trống. - Bt]
Cô ấy không điều khiển được chiếc giày. Cô có một chiếc kia bên cạnh, được đặt ra như thế nầy, ở gần bên cô ấy lúc đó, tôi sẽ bắt đầu điều đó ở đây, trong mũi giày cô ấy ngay ở đây, cô ấy bị gãy xương. Và gãy xương ở bàn chân phải nầy; Chính là ở bờ rìa chân phải, đi lên đây, đi qua vai cô, và móc lại phía sau lưng ở đây vào phía sau vật nối nối. Vật nối chung quanh và ở dưới giống như thế nầy... Cô ấy có cặp nạng. Cách cô ấy có thể bước đi, cô ấy bỏ cặp nạng ra, và rồi vai cô lắc lư và rồi kéo bàn chân đó ra, và đặt miếng đệm cứng xuống để chỗ rìa bàn chân được tự do, và cô có thể bước ra đó trên cặp nạng, cô bước đi cách đó.
53
Khi sinh vật nhỏ bé xuất hiện ở đó, hầu như quá cao... Hết thảy các bạn, nhiều bạn biết và đã thấy hình cô ấy, tôi nghĩ là trong quyển sách của tôi. Và khi họ đi ra, cô bé nhìn - nhìn tôi, mái tóc cắt bờm xờm ngắn ngủn, chiếc váy rủ xuống, những mảnh vải buộc lòng thòng tả tơi. Khi cô bé nhìn tôi... Cô bé mở cửa và đặt cặp nạng ra nhìn thấy tôi, cô nhảy lên. Cô cúi cái đầu nhỏ bé xuống, nước mắt rơi trên má. Tôi biết đứa bé đó muốn đến với tôi. Nhưng cô bé bị cảnh báo; Họ không muốn đến, bạn biết đấy. Tôi đã ngừng lại, những người lính họ bắt đầu xô đẩy tôi đi tới; Tôi lắc đầu, “Không.” Tôi không thể giúp được nó. Tôi ra hiệu cho cô bé, tôi biết nó muốn đi qua đó, và tôi chỉ ra hiệu cho nó.
Cô bé đã đến, đang ngồi với cặp nạng bỏ ra và đưa cái chân nhỏ bé đu đưa. Khi nó đứng dậy, tôi chỉ im lặng, để xem nó định làm gì. Tôi cũng yêu trẻ con. Cô bé đứng dậy đến gần tôi và nhìn. Nó giữ cặp nạng nhỏ và nhìn xuống; Không ngẩng đầu. Nó nắm lấy áo khoác tôi, kéo lại và hôn vào túi áo của tôi, rồi ngã xuống như thế. Ngước nhìn tôi, những giọt lệ trong đôi mắt xanh trẻ thơ nhỏ bé trào ra trên má, nó kéo áo lau đi như thế nầy và nói, “Kiitos.”
54
Tôi biết được nó là đứa trẻ mồ côi, cha mẹ nó đã bị giết trong chiến tranh ở nước Nga. Nhìn nó, tôi nói, “Ồ, cháu yêu quí, cầu Đức Chúa Trời ban phước cho tấm lòng bé bỏng của cháu. Cháu được chữa lành.” Nhưng nó không thể hiểu được điều tôi đang nói. Tôi biết Đức Chúa Trời muốn khen thưởng đức tin như thế. Tôi nói, “Chúa được chữa lành, cháu yêu.” Và rồi những người lính cứ tiếp tục thúc đẩy tôi.
Tôi tiếp tục đi vào. Đêm ấy nhiều người khi sự việc xảy ra đã ném bỏ những đôi nạng và xe lăn cùng các thứ. Các bạn thấy những bức hình trong tờ “Tiếng Nói Chữa Lành,” rõ ràng gánh nặng của cặp nạng và gậy, họ đã... Và tôi có thể nói, “Chúng ta hãy gọi thêm một ít nữa.”
Anh em của tôi nói, “Billy, anh nên nhớ, ra nước ngoài thời gian dài, bắt đầu tuôn ra ở đây.”
Nhưng tôi hoàn toàn chưa chấm dứt, tôi nói, “Chỉ thêm vài người nữa.” Bởi sự dự bị tuyệt vời của Đức Chúa Trời, tôi nghe có tiếng ồn, và cô bé đến, vẫn đang khóc. Tôi nói, “Chị Isaacson, hãy lại gần.” Tôi nói, “Nêu ra lời tôi; Hãy lặp lại lời tôi.” Và tôi nói, “Đức Chúa Trời ban phước cho cháu. Cháu là cô bé ở ngoài phòng sảnh đó và cháu ngồi xuống, những người kia lấy miếng đệm ra, cháu đặt tay trên hông nhỏ bé của mình, khi họ di chuyển, họ lấy chiếc giày và miếng đệm ra khỏi cháu, để tay cháu áo hầu như cùng khoảng cách không thay đổi mà chân cháu thì ngắn, và rồi để tôi nhìn thấy cháu.” Tôi nói, “Gọi trường hợp kế tiếp.”
55
Một số anh em người Phần-lan đi qua đó và dẫn đi. Người đàn bà khác đang đứng ở đó, những sự chẩn đoán với sự phân biệt về người đàn bà đang đến, các bạn biết đấy, đưa ra sự phân biệt. Lập tức tôi nghe bà ta la lớn và bà ấy đến, quăng cặp nạng và những dây đeo qua đầu mà bà đang chạy cố hết sức như có thể được, thật bình thường và khỏe đúng như bất cứ người nào. Bà đi lên đi xuống, đi vòng quanh, được chữa lành diệu kỳ.
Đó là gì, thưa các bạn? “Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, cho đến đời đời không hề thay đổi.” Hãy khiêm nhường; Hãy tự cho mình là thấp hơn hết. Đừng bao giờ đề cao chính mình; Nếu làm thế, bạn sẽ trở nên mất thể diện. Chính mình hãy khiêm nhường, và Đức Chúa Trời sẽ nhấc bạn lên. Đừng hình dung Đức Chúa Trời nợ bạn điều gì; Nên nhớ, hết thảy các bạn đều mắc nợ Ngài. Và chúng ta không bị bắt buộc, hay Đức Chúa Trời không bắt chúng ta làm điều gì; Chúng ta chịu ơn Đức Chúa Trời. Và yêu mến Ngài hết lòng; Tin vào Ngài và Đức Chúa Trời sẽ ban phước cho các bạn, tôi chắc chắn vậy.
56
Trong khi chúng ta cúi đầu... Cha ôi, khi con nghĩ về cảnh tượng đó mà con vừa ôn lại. Nghĩ về những sinh vật nhỏ bé đáng thương đang kéo ra trong phòng đó, và sự tôn kính của họ, tình yêu của họ; Ngài đã Phán, “Quả thật, Ta nói cùng các ngươi, hễ các ngươi đã làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy của anh em Ta, ấy là đã làm cho chính mình Ta vậy.” Cô bé đã tỏ lòng tôn kính, Chúa ôi, về những gì Ngài đã làm cho cô ấy, Ngài đã ở cùng chúng con và chữa lành nhiều người. Cô bé yêu Ngài, Chúa ôi, cách cô bé cố gắng để diễn tả tình yêu của mình đối với Ngài là yêu quí đầy tớ Ngài. Ô Đức Chúa Trời ôi, xin nhậm lời nầy cho con. Nếu con được đặc ân đi qua biên giới ngày ấy, khi Ngài kêu gọi người công bình, và nếu con thấy được ơn với Ngài ngày đó, con có thể chạm vào chân Ngài, bò ra ở nơi nào đó, Chúa ôi, xin ban ơn để con có thể đứng với cô bé đó. Con có thể không bao giờ gặp lại cô bé trong hành trình cuộc sống.
Và cậu bé đó. Ngài biết hết thảy về nó, Chúa ôi, con chỉ có thể thấy khải tượng lúc nầy khi Ngài chỉ cho con cậu bé đó, thấy nó với đôi chân trần bị đè nát hết ra sao đang nằm đó. Con nhớ lại khải tượng đó, nhớ lại nêu nó ra trước hàng ngàn người. Đang đứng đó ngày ấy như thế nào, khi Đức Thánh Linh giáng xuống... Con là kẻ dốt nát thực sự, Chúa ôi; Con sẽ không bao giờ biết điều đó. Con có thể đi qua bên cạnh nó, nếu không vì ân điển vô hạn của Ngài phán với con bày tỏ điều đó; “Nó đấy.” Sau khi Ngài chỉ cho con điều đó, con quá ngu, Chúa ôi, quá ngu dốt để biết về nó, vì những giác quan trói buộc. Đức Chúa Trời ôi, xin thương xót những kẻ hay chết chúng con. Và xin thương xót con, Chúa ôi.
57
Tối nay con cầu nguyện điều gì đó sẽ xảy ra tối nay ở đây trong một cách nào đó. Bây giờ, Ngài phán trong Lời Ngài, Chúa Jêsus Phán, “Mọi điều chúng ta ước ao, khi cầu nguyện hãy tin đã được, tất điều đó sẽ được ban cho.” Đức Chúa Trời yêu dấu ôi, con đã bỏ lỡ một đêm nhóm, không phải vì con muốn, nhưng Chúa ôi, Ngài biết điều đó, có một số lý do. Có lẽ con sẽ đi tiếp điều gì đó đã xảy ra không. Ngài đã phải giữ con lại để cứu con khỏi tai nạn hay điều gì đó; Con không biết, Ngài đang dẫn đường, Chúa ôi. Nhưng con cầu xin Ngài giúp những người nầy.
Tối nay con cầu xin Ngài, và con tin Ngài sẽ nghe lời cầu nguyện của con, và Ngài sẽ trả lời. Xin ban cho chúng con sự đầy tràn ơn phước Ngài. Hãy lay động mọi người, Chúa ôi, nguyện điều gì đó được nói và được làm ở nơi nào đấy, sẽ khiến cho nhiều người thực sự ném thẻ cầu nguyện đi và tiếp nhận Ngài là Đấng Chữa Lành.
58
Những người ở trên những chiếc giường và cái cáng, cái ghế cùng nhiều người đang nằm trong tình trạng hấp hối ở đây, cầu xin từ giờ nầy trở đi, họ được làm cho khỏe mạnh bằng cách tin nhận Đức Chúa Jêsus Christ. Xin đưa thẳng cánh tay thánh khiết của Ngài ra tối nay để chữa lành, Chúa ôi. Xin sai Thiên sứ của Ngài từ trên trời, Ngài có thể xức dầu cho đầy tớ Ngài bằng Thánh Linh của Đấng Hiện Hữu nói trước, sẽ chỉ ra những dự việcsẽ đến, để con có thể tuyên bố về Ngài trước dân sự rằng, “Ngài là Đấng hôm qua, ngày nay, cho đến đời đời không hề thay đổi,” Chúa không hề thay đổi Đấng đã biết Na-tha-na-ên ở đâu, ông đã cầu nguyện như thế nào dưới gốc cây, và người đàn bà bên giếng có nhiều chồng như thế nào, con cá có đồng bạc trong miệng, nơi con lừa đang đứng giữa đường đã gặp... Ôi, Ngài biết mọi sự, Cha ôi. Cầu xin cùng một Thánh Linh đó sẽ ở đây tời nay và ở giữa chúng con sẽ ban ơn giúp đỡ chúng con. Xin tăng thêm đức tin cho hết thảy chúng con, khích lệ những Mục sư Truyền đạo của Cha, Đức Chúa Trời ôi, khi từ buổi nhóm nầy trở về, họ sẽ có những buổi hầu việc chữa lành trong mỗi một Nhà thờ mình. Nguyện hết thảy chúng con nhận được phép báp-têm tươi mới của Thánh Linh. Chúng con cầu xin nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Con Ngài. A-men!
59
Billy...?... Tốt lắm. Được rồi. Cảm ơn, người anh em...?... Tôi nghĩ bạn có thể được đi...?... Bạn đang đứng ở đó. Con trai tôi đã đưa cho bạn thẻ cầu nguyện “H” ngày hôm nay, từ số 1 đến 50. Vậy thì, tôi không biết gọi ở đâu, chúng ta hãy gọi từ số 20, và từ số 10 đến 30, từ 20 đến 35. Thế được không, có bao nhiêu? Số 20 phải không? 15, được rồi. Tốt lắm, 20 đến 35. Hãy để họ xếp hàng theo số của mình ở đây.
Bây giờ, nếu có bạn nào nằm trên giường, trên cáng, hay bất cứ ở đâu, hay là không thể đứng dậy, mà có thẻ cầu nguyện, hãy giơ tay lên như thế khi đến số của mình, và người chỉ chỗ ngồi sẽ đưa các bạn đến bục giảng. Nếu các bạn không thể hay quá yếu giơ tay khộng được, hãy chờ đợi cho đến khi đến số của mình... Chúng ta bắt đầu ở số 20, và nếu bạn có số 25, bạn chờ đợi qua 4 người, và rồi người thứ 5 là bạn, hãy giơ tay lên, và người chỉ chỗ ngồi sẽ đưa bạn lên bục giảng.
60
Tôi nói điều nầy, chỉ một mình Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời là Đấng duy nhất có thể chữa lành. Chúng ta ý thức về điều đó, phải không? Ngài là Đấng Chữa Lành. Tôi cầu nguyện Đức Chúa Trời sẽ chữa lành mọi người ở đây tối nay. Khi người nào được mang lên bục giảng, điều đó không có nghĩa là họ được chữa lành. Có nhiều người đi qua bục giảng và không nhận được sự chữa lành. Tôi biết có 2 hay 3 người mà tôi chính tôi biết ngay từ đầu, đã không được chữa lành khi đi qua bục giảng. Tôi chẳng làm gì với điều đó. Điều duy nhất tôi có thể làm là nói với họ; Họ phải có đức tin. Tuy nhiên khi các bạn nghe Thánh Linh của Chúa thông báo họ được chữa lành và nói với họ điều gì sẽ xảy ra, bạn ghi điều đó vào, sẽ là cách đó. Bởi vì tôi không chịu trách nhiệm về nó; Ngài chịu trách nhiệm, không phải tôi. Tôi chịu trách nhiệm đến đây; Chính Ngài lo phần còn lại.
Vậy thì, khi... Xin lỗi các bạn Các bạn sẵn sàng, tốt lắm. Tôi xin lỗi một chút; Tôi hơi khát. Bây giờ, các bạn ở trong hàng người cầu nguyện, tôi muốn các bạn nhìn cách nầy. Các bạn có tin hết lòng rằng đó là những gì được nói với các bạn, và tôi nói với các bạn về Thiên sứ của Chúa, là sự thật không? Bạn hiểu chứ? Ồ... Và bà ở trên bục giảng, bà tin chứ?
61
Chúng ta là khách lạ phải không?Chúng ta... Hết thảy chúng ta là khách lạ với...? Nếu anh ấy... Nếu đúng, hãy giơ tay lên nếu có thể được... Chúng ta là người lạ; Chúng ta không biết nhau. Chúng ta không biết nhau, chúng ta là những người lạ. Tốt lắm. Được rồi.
Bao nhiêu người không có thẻ cầu nguyện, thường thường khi chúng ta đi đến nói chuyện, nếu tôi cứ để mắt trên họ một lát, lúc ấy tôi thấy khải tượng nổi lên; Nó thực sự bắt đầu từ nơi đó và bắt đầu xuất hiện trong không trung. Tôi có thể giải thích điều đó một chút không?
Nhìn vào con người, nếu tôi nhìn xem họ, và khi tôi tiếp xúc với linh của họ; Ồ, lúc đó giống như tôi bắt đầu thấy điều gì đó đang đến trước tôi. Có lẽ tôi sẽ thấy điều nào đó, một quá trình hoạt động; Có lẽ tôi sẽ phải theo dõi nó vài phút. Và có lẽ — nếu hội chúng giữ sự im lặng thật sự, tôi có thể nói những gì nhiều người đang nói về. Bao nhiêu người ở Cleveland tối hôm đó khi người đàn bà đang đứng ở đó, và tôi không thể bảo điều nầy lìa khỏi bà ta, còn bà ta chỉ... Tôi đã nói với bà ấy bà là người hay hoài nghi một chút, còn bà ấy hầu như không muốn thú nhận thế. Trong giây lát tôi đã nói với bà ấy — bắt đầu lặp lại lời cầu nguyện mà bà vừa nói ngay trước khi bà ấy rời phòng. Các bạn còn nhớ điều đó, mời các bạn giơ tay lên nếu muốn? Lặp lại cùng lời cầu nguyện bà nói về một giờ sớm hơn, trước khi đến buổi nhóm, từng lời rõ ràng. Tôi nói, “Ai ở trong phòng nghe lời cầu nguyện?”
“Đức Thánh Linh. Ngài biết mọi sự, phải không?”
62
Thế thì bây giờ, đôi khi nếu nhiều người, nếu sự ồn ào hay sự xúc động hoặc điều gì đó... Đức Thánh Linh rất rụt rè, rất nhút nhát ngay việc nhỏ nhất, buồn lòng mà bỏ đi.
Các bạn nhận thức điều đó ngay, cho phép tôi chỉ cho các bạn điều gì đó lớn hơn vào thời các Sứ đồ. Vào thời các Sứ đồ họ kéo dân sự ra một chỗ. Các bạn biết điều đó không? Nhiều người nói ngày nay khi chúng ta để họ cúi đầu, họ chỉ nói, “Tâm lý học đó mà.” Thế đấy, rồi họ nói, “Anh nhìn một người nào đó. Đúng thế, anh đang đọc ý nghĩ của họ.”
Vậy thì tôi tự hỏi Phao-lô có đọc tâm trí con người không khi ông nói, ông nhìn kiên định vào một người như thế, và nói, “Tôi nhận biết anh có đức tin để được chữa lành.” Tôi tự hỏi đó có phải là tâm lý không?“ Tôi tự hỏi có phải là tâm lý không khi Phi-e-rơ và Giăng đi qua cổng Đẹp nói, ”Hãy nhìn chúng ta.“?
Không, thưa các bạn, con người hiểu được, họ chỉ nhận được bức tranh tôn giáo của một số thần học viện, dạy dỗ họ như vậy, và họ nghĩ phải là cách đó. Đức Chúa Trời không có nghĩa vụ với viện Thần học, chỉ với Lời Ngài. Đúng thế. Họ nghĩ rằng họ đã hình dung điều đó ra theo cách Chúa Jêsus sắp đến, và những gì Ngài có thể làm, như Đấng Chủ Tể. Nhưng khi Ngài đến, khác hơn những gì họ nghĩ. Đúng không? Bây giờ, mọi người hãy tôn kính.
63
Nhiều người đang đi vào hàng, bởi ân điển Đức Chúa Trời tôi sẽ có thể nói cho các bạn biết mình có điều gì không ổn, vân vân. Tôi không biết. Nhưng nếu tôi — nếu tôi không biết. Ngài — nếu Ngài không chỉ cho tôi, tôi sẽ chỉ nói, “Tôi không biết bạn có điều gì không ổn.” Có lẽ có một lời cầu nguyện cho các bạn và để các bạn đi tiếp. Nhưng nếu Ngài chỉ cho tôi thấy, và Ngài có thể nói những gì trong đời sống các bạn, Ngài biết điều gì trong đời sống các bạn. Đúng thế không?
Thỉnh thoảng Ngài nói nhiều việc. Nhưng nếu Ngài có thể nói một việc với bạn, Ngài biết tất cả. Hãy nhìn người đàn bà bên giếng; Ngài chỉ Phán, “Hãy đi gọi chồng ngươi,” nói với bà về chồng bà. Và bà đã nói với dân trong thành Ngài đã nói với bà tất cả những điều bà đã làm. Ngài không hề; Ngài chỉ nói với bà một điều bà đã làm. Tuy nhiên bà biết điều đó là sự việc, Ngài còn biết mọi sự. Đúng thế không? Nhưng điều đó đúng như Cha cho Ngài biết.
64
Tôi nói với các bạn có lẽ một số các bạn bắt đầu chọc tức tôi thật sự vì mất thì giờ của tôi. Nhưng thưa các bạn, tôi... Đó là vì mục đích. Các bạn hiểu không? Chúng ta là người duy nhất vội vã; Đức Chúa Trời không bao giờ vội vàng. Ngài để dân Hê-bơ-rơ đi Đúng thế. Ngay vào lò lửa hực. Nếu chúng ta để Ngài một mình, Ngài sẽ làm điều gì đó cho chúng ta, sẽ nhiều hơn 300 lần có thể đổ xô đến đây tối nay. Hãy để Ngài có đường lối của Ngài. Các bạn nhìn vào, hãy tin, có đức tin, và tiếp nhận Ngài là Đấng Cứu Rỗi và Đấng Chữa Lành của bạn.
Nhưng tôi biết anh em đang đứng đây giờ nầy là Cơ-đốc nhân. Vì là... Tôi cảm thấy sự chào mừng ấm áp của cái ôm Cơ-đốc. Bây giờ, thưa ông, ông là người lạ với tôi, tôi không biết ông, và ông không biết tôi; Chúng ta chỉ ở đây như 2 người lạ. Có điều gì đó không ổn với ông. Nếu có, Đức Chúa Trời có thể bày tỏ cho tôi. Nếu Ngài bày tỏ, thế thì, tôi sẽ biết ơn, và tôi biết nó sẽ làm tăng thêm đức tin cho anh em. Nhưng dĩ nhiên sự chữa lành anh em sẽ phải đến qua việc anh tiếp nhận Đức Chúa Jêsus Christ ở đồi Sọ (Calvary), sự chết, sự chôn và sự sống lại của Ngài
65
Nhưng bây giờ, vì Ngài chết và sống lại, thế thì Ngài đã thăng thiên và ban các ân tứ cho con người. Nhưng Ngài là Đấng Christ phục sanh; Ngài không chết, Ngài - Ngài đã sống lại. Và quyền năng Ngài, Ngài hứa Ngài ở cùng chúng ta, ở ngay trong chúng ta cho đến tận thế. Đúng thế.
Ông ý thức điều gì đó đang xảy ra. Vậy thì, thưa hội chúng, Ánh Sáng các bạn thấy trong bức hình đó ở gần thực sự. Người đàn ông nầy, chắc chắn đang đứng đây; Tôi chưa bao giờ thấy ông trong đời, nhưng ông ấy biết điều gì đang xảy ra. Chính đức tin của ông ấy, và đức tin của tôi hòa lẫn với nhau bởi Đức Thánh Linh ở gần. Vâng, thưa ông, tôi thầy ông là người bị căng thẳng vô cùng. Đúng thế không? Và điều đó gây ra từ sự đau ốm thể chất mà ở tuyến tiền liệt. Đúng thế không? Ông đã bị chứng viêm khớp — Không, ông đã bị đột quỵ, phải không? Ông đã bị đột quỵ; Điều gì đụng nhẹ vào ông, không hề đau đớn... Hãy nói đi, ông cũng là người Truyền đạo Tin Lành, phải không? Tôi thấy ông đang đứng trên bục giảng. Bây giờ, nó là khỏi tôi. Tôi đã nói với ông...? Điều đó đúng không? Ông đã nghe tiếng tôi, nhưng không phải là giọng của tôi, người anh em à. Đúng những gì tôi đã nói không? Hãy đến đây.
Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Tạo Nên Sự Sống và Đấng Ban Cho mọi ân tứ tốt lành, xin giáng xuống những phước hạnh trên người đàn ông nầy mà con chúc phước, nhơn Danh Ngài. Cầu xin đây là giờ êm dịu nhất của đời ông khi ông đang đứng ở sự bất diệt đã chín muồi ở đây: Tóc ông bạc trắng vì ngày mai. Đức Chúa Trời, xin nhậm lời, Chúa ôi, khi linh hồn dũng cảm nầy di chuyển về phía Ngài. Ngài Đấng ở bên Phao-lô và Si-la, đứng bên cạnh anh em lúc nầy. Con cầu xin cho ông ấy như một Tiên tri của Ngài, ước mong ông từ đây trở đi được khỏe mạnh trong những ngày còn lại của đời mình. Nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ. A-men! Đức Chúa Trời ban phước cho ông, người anh em. Hãy đi và được khỏe mạnh.
66
Được rồi, hãy đưa đến, Anh Baxter... Đôi khi tôi cố gắng giữ thăng bằng, sự chịu đựng (Các bạn hiểu không?) của tôi trước khi tôi... Nếu các bạn biết điều đó làm gì với các bạn... Người đàn ông đó chỉ cầu nguyện cách đây một lát, nếu bất cứ bạn nào biết về ông ấy, các bạn — những người bạn của ông, hay dân sự của ông, hãy theo dõi ông ấy. Ông ấy đang có sự đổi khác lớn trong trong vài giờ. Ông là một người dũng cảm; Ông đã có tuổi. Dường như ông... Bao nhiêu người biết ông ấy? Dường như giống ông ấy, ồ chà. Ồ, Mục sư ở Nhà thờ nước Ý, thế thì thật tuyệt vời. Sự phân biệt của ông ấy là gì? Đó là... một... Ông ấy... [Một người nói, “Hành động.” - Bt] Ồ... Vậy thì, Ngợi khen Chúa! Điều đó tốt. Thế thì chúng ta hãy nói, Ngợi khen Chúa!“ Tôi hân hạnh được gặp Mục sư yêu dấu. May quá, Đức Chúa Trời biết tôi - tôi... Ngài biết ông; Tôi không biết. Các bạn hiểu không? Ngài biết mọi sự về ông. Nhưng tôi biết ông có điều gì đó dường như tuyệt vời, dũng cảm, đức tin đã vươn ra. Và tôi - tôi biết Đức Chúa Trời sẽ khen thưởng đức tin như thế.
67
Tốt lắm, đây là...?... Chào bà. Bây giờ, bà là người bệnh, tôi chỉ muốn nói chuyện với bà một chút, thưa bà. Bây giờ, bà và tôi là người lạ của cuộc hành trình. Tuy nhiên, và bà...Bây giờ, tôi không có cách gì biết về bà, ngoại trừ Đức Chúa Trời sẽ bày tỏ điều đó, nếu chúng ta là người lạ với nhau. Đúng thế không? Thế thì, nếu Đức Chúa Trời muốn bày tỏ cho tôi điều đó, vậy thì bà sẽ biết rằng đó là sự thật, bà biết nó đúng. Giờ nầy, bà ý thức điều gì đang xảy ra như tôi nói, dĩ nhiên, và tôi đã hỏi hội chúng theo dõi nét mặt trên gương mặt đức tin người bệnh. Đôi khi lời tôi không chính xác, khi điều đó vận hành trên tôi, tôi cảm thấy miệng lưỡi mình bị tê liệt đi, và chính Ngài đang đứng vào để nói. Các bạn hiểu không? Tôi biết Ngài cũng sẽ nói hay chỉ cho thấy một khải tượng trong chốc lát. Bởi vì bà tin, thưa bà; Bà đã cầu nguyện nhiều cho điều nầy; Bà hân hoan chờ đợi thì giờ mà bà có thể đứng ở đây, phải không? Thật là tuỵêt diệu; Thì giờ mà bà...
Tôi thấy bà, vâng, bà chịu đựng điều gì đó không ổn trong đầu, đúng thế không chị? Tôi thấy chị luôn luôn nín chịu. Tôi định nói... Tôi có thể... Nó là bịnh đau đầu, đúng thế không? Và điều đó — điều đó đã xảy ra từ khi chị còn nhỏ. Đúng thế không? Và chị là... Chị là giáo viên Trường Chúa nhật hay là một nữ Truyền đạo gì đó, bởi vì tôi thấy chị với cuốn Kinh thánh ở bục giảng. Đúng thế không? Chúa ban phước cho chị. Điều gì đó đã xảy ra rồi, phải không? Đó là vì nó đã xảy ra. Đức Chúa Trời ban phước cho chị; Chị có thể đi bây giờ và Ngài sẽ giúp. Cầu Chúa ban phước cho chị.
68
Mọi người hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Hãy nhắc tôi nói về điều đó, khiến tôi nhớ lại trường hợp đó.
Chào chị. Người đàn bà đứng ở đây thật sự là người tin. Bà không nói quá nhiều về điều đó. Nhưng chị giữ mọi việc cho chính mình. Tôi không đọc trong trí của chị đâu, thưa chị. Đúng thế. Chị là người rất chân thật Chị có bệnh, phải không? Chị có con chứ? Vâng. Một đứa con, đó là khi bịnh của chị bắt đầu? Đúng thế không? Tốt lắm, hãy về nhà và khỏe mạnh. Đức Chúa Trời ban phước cho chị.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Cầu Đức Chúa Trời ban phước cho các bạn. Đức Chúa Jêsus được tán tụng và ngợi khen trong dân sự của Ngài, ban phước cho lòng chúng ta khi chúng ta thấy Ngài trong quyền năng Ngài. Tốt lắm, Anh Baxter xin anh đưa bà đó lên.
69
Chào chị. Vâng, muốn hội chúng nhìn chị. Điều gì đó đang xảy ra, phải không, thưa bà? Bà đau khổ rất nhiều. Bà bị căng thẳng; Điều đó đã xảy ra trong một thời gian dài. Bà cũng bị bịnh tim, phải không? Và bịnh thận, đúng thế không? Bà tin tôi là Tiên tri của Ngài không? Hãy đến đây. Lời Đức Chúa Trời nói, “Những dấu hiệu nầy sẽ theo sau những kẻ tin.” Bà tin tôi là người tin không? “Họ đặt tay lên kẻ đau, thì kẻ đau lành bệnh.” Bây giờ, hãy đi về nhà và được khỏe mạnh cho chị. Cầu Đức Chúa Trời ban phước cho chị, Chúa ban phước cho chị.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”
Chào chị. Nhận thấy chị cũng là người tin. Đôi lúc chị không có được sức khỏe tốt, phải không? Vâng, chị bị bệnh thiếu máu. Chị không muốn để ý bằng cách nhìn chính mình nhưng chị đang thiếu máu. Và chị cũng bị bệnh phụ nữ quấy rầy trong thời gian dài. Khiến chị đau ốm nhiều lần, cũng bị đau đầu và đại loại như thế. Điều đó đúng. Bây giờ, chị có thể rời bục giảng, vì chị được sự chuyền máu đang đến từ Đức Chúa Trời tối nay. Chị sắp khỏe mạnh. Đức Chúa Trời ban phước cho chị, hãy đi, Chúa ban phước cho chị.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”
70
Chào chị? Chị tin không? Tôi thấy chị mang kính. Chị tin rằng Đức Chúa Trời đã sai tôi là Tiên tri của Ngài đến giúp chị có đức tin nơi Đức Chúa Jêsus Con Ngài không? Sa-tan là kẻ nói dối, phải không? Thưa chị? Nó đang nói dối với chị. Nhiều người không đồng cảm với chị; Họ nói, “Hãy tự hiểu chính mình.” Nhưng chị không thể tránh được điều đó vì chị bị căng thẳng, phải không? Chị không thể tránh được điều đó bởi vì nó làm cho nổi bật lên cặp mắt của chị. Nhưng chị hãy lấy gương ra và đi về nhà, bởi Đấng Christ đã làm cho chị khỏe mạnh, chị...?... chỉ đi...?...
Bây giờ, mọi người hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”
Mẹ nghĩ gì, mẹ? Bà tin hết lòng không? Chờ một lát; Bà là người Phần-lan. Vậy thì chờ một giây. Chúng ta hãy cúi đầu.
Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Tạo Nên Sự Sống, xin thương xót người đàn bà đáng thương nầy. Thực sự nói về dân sự bà từ bên kia đại dương. Và bà đang đứng đây tối nay, đau khổ còn con đặt tay trên bà. Đức Chúa Trời Đời Đời ôi, Đấng Tạo Dựng Sự Sống, Ngài đã làm cho sống lại một cậu bé từ cõi chết, và một cô bé khác đã được Ngài chữa lành. Cầu xin ơn phước của Ngài vẫn còn lại trên đất nước Phần-lan. Đức Chúa Trời ban phước cho người đàn bà nầy, và nhiều lá thư của bà vượt đại dương đang nói về việc bà được chữa lành. Nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ con cầu xin. A-men!
Nào, Jumalan rauhaa. Bịnh tim đã biến mất khỏi chị. Chị hãy đi và được khỏe mạnh. Nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ. Đức Chúa Trời ban phước cho chị.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”
Nói đi, chị không bị giống như vậy, phải không? Bịnh tim. Hãy di chuyển ngay qua bục giảng, vì Chúa Jêsus đã chữa lành chị ngay khi chị đến.
Mọi người chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Đó là cách tiếp nhận nó. Hãy tin; Mọi người hãy có đức tin ngay giờ nầy, đừng nghi ngờ.
71
Tốt lắm, bà đến đây. Điều tôi muốn nói là gì? Tôi đang trông đợi. Tôi đang cố gắng giúp bà. Tôi - tôi... Bằng cả tấm lòng, tôi - tôi yêu mến chị. Điều đó từ nơi sâu thẳm của tấm lòng nhân loại của tôi, tôi yêu quí chị. Tôi chỉ đang cố gắng giúp đỡ chị, và làm ơn đừng đánh giá sai về tôi. Bây giờ, có một số người ở đây biết tại sao tôi nói thế. Các bạn hiểu không? Tôi biết các bạn đang nghĩ về điều gì, vì thế, vì thế... Được rồi, thưa chị.
Chúng ta là người lạ phải không, thưa chị? Chị không muốn ăn như vẫn thường ăn, phải không? Tốt lắm, từ bây giờ chị có thể; Chị có thể đi ăn thứ chị chị muốn. Đức Chúa Trời ban phước cho chị.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Đức Chúa Jêsus.” Hãy có đức tin nơi Đức Chúa Trời. Hết thảy các bạn ở ngoài đó, hãy cầu nguyện. Tôi tin... Bây giờ, tôi không thấy chính xác người nào đã được chữa lành, nhưng tôi thấy nhều điều xảy ra theo đó. Dường như phía sau khu vực nầy, phía sau đường nầy, một người nào đó đang cố gắng tin đằng sau tôi, và thậm chí từng quay quanh tôi một thời gian. Cũng có đức tin nơi Đức Chúa Trời. Được rồi, hãy chuẩn bị đưa người đó lên.
72
Tốt lắm, chị yêu quí, chị tin hết lòng không? Chị tin rằng Thánh Linh nầy mà giờ đây đang vận hành trên bục giảng là Thánh Linh Đức Chúa Trời không? Tôi tin điều đó. Chị tin điều đó... Đấy, tôi hỏi chị điều nầy không để chị tin tôi, nhưng ở đây là điều Thiên sứ của Chúa, điều trước tiên Ngài Phán với tôi, “Ta được sai đến từ sự Hiện diện của Đức Chúa Trời, của Đức Chúa Trời Toàn Năng, để Phán với ngươi về sự sanh ra đặc biệt và đời sống của ngươi đã được chỉ định rằng ngươi sống để nhận lấy ân tứ Chữa lành bằng phép lạ nầy cho các dân của thế gian.” Và Phán, “Nếu ngươi chân thật và có được dân sự tin ngươi, không gì sẽ đứng nổi trước lời cầu nguyện của ngươi.”
Để có được đám đông tin tôi, đó là lý do giờ nầy tôi hỏi chị, hay... Khi chị đến gần, tôi cảm thấy Thánh Linh vui mừng của sự hiện hữu một Cơ-đốc nhân. Thế thì tôi biết chị tin Đức Chúa Trời. Điều tiếp theo, nếu tôi nói về cá nhân tôi, những gì tôi đại diện, lúc đó tôi cảm thấy sự phản tác dụng, dù chị thực sự tin điều đó hay không. Nó chỉ là một sự trắc nghiệm. Chị tin tôi là Tiên tri của Đức Chúa Trời, phải không? Bởi vì bịnh tim đã lìa khỏi chị rồi khi chị đến đây; Chị có thể đi khỏi bục giảng và được chữa lành. Đức Chúa Trời ban phước cho chị.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”
73
Chào ông. Nào, đừng để Sa-tan khiến ông ngu dại nữa (Đúng không?), bởi vì ông ổn rồi. Rõ ràng tình trạng bất an của ông gặp trong tai nạn xe khiến ông thức tỉnh một chút, nhưng ông sắp vượt qua trạng thái bối rối đó... Hãy đến đây.
Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Tạo Nên Sự Sống và Đấng Ban Cho mọi ân tứ tốt lành, xin ban phước Ngài trên anh em của con. Cầu xin quyền lực đang cố nắm giữ anh lúc nầy, xin cho nó trở lại mở ra cho anh. Hỡi Sa-tan, nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ, hãy để người đàn ông nầy đi; Hãy ra khỏi ông. Hãy đi ra đây với sự vui mừng hạnh phúc. Đừng bao giờ nghĩ về nó nữa, người anh em, cứ tiến lên. Tốt lắm. Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”
Chào chị. Giống như chị đã khỏi bệnh hen, phải không? Cứ tiến lên, và ngợi khen Chúa, nói với Ngài rằng chị tin Ngài hết lòng, và chị sẽ có những gì chị cầu xin. Đức Chúa Trời ban phước cho chị. A-men!
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”
Chất insulin là một thứ kinh khủng, nó không phải dùng cho bệnh đái đường chứ? Nhưng một chồi từ đồi Sọ (Calvary) đã chăm sóc nó, thưa chị. Nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ...?...
Ngợi khen Chúa, bị tàn tật vì bệnh viêm khớp cùng những điều khác. Đức Chúa Trời đã khiến chị khỏe mạnh.
Hãy nó, “Ngợi khen Chúa! Đáng ngợi khen Danh Ngài.
74
Hãy đến người anh em. Mọi người hãy có đức tin. Chúng ta hãy nói, “Vinh hiển thay Đức Chúa Trời. Đáng ngợi khen Danh Ngài!”
Hãy tiến tới. Ồ, chính là khả năng nghe. Anh tin hết lòng. Anh tin rằng Đức Chúa Trời sẽ ban cho anh...?...
Nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ, ma quỉ ngươi ra khỏi ông nầy. Anh ổn chứ? Anh đã được chữa lành, anh em của tôi, rời khỏi bục và nghe bình thường. Đúng không? Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”
Anh em tin không? Tôi nghĩ là ở cuối hàng. Hãy để hội chúng nhìn lối nầy. Bao nhiêu người không có thẻ cầu nguyện, chúng ta hãy giơ tay lên thẳng lên mọi nơi những anh em không có...?... Đúng thế, tốt lắm.
75
Tôi chỉ muốn nói với anh em một lát, trước khi kêu gọi hàng khác. Chúng ta hãy xem, có lẽ Đức Thánh Linh sẽ chỉ phán với chúng ta ở ngoài kia mà không kêu gọi một hàng khác. Điều đó có lẽ sẽ tốt hơn. Được rồi, các bạn nhìn lối nầy, và chúng ta không cần hàng nào. Bây giờ, tôi chỉ - chỉ muốn quan sát, vì tôi cố gắng có điều gì đúng như thật. Hãy để Đức Thánh Linh đưa tôi đến bất cứ nơi nào Ngài muốn tôi đi. Đúng không? Và chúng ta không cố gắng nhìn hội chúng, hay nói với họ khi tôi làm từng người một ở trên bục, nhưng ở nơi nào Ngài kêu gọi tôi.
Anh bạn nhỏ, anh nghĩ gì về điều đó? Tin hết lòng anh không? Anh không cố tiếp xúc với tôi bởi một số lý do chứ? Anh chẳng cố gắng để tôi nói với anh chứ? Có ít nhất một tá người ở trong đó đang lôi kéo tôi. Hãy đứng một chút. Ồ, Đúng thế, ba của anh bạn nhỏ ở đó, tôi vừa thấy một khải tượng ngay bên cạnh anh ấy. Tôi có thể thấy ngay người đó là ai, và chờ một lát. Tôi sẽ bắt đầu với anh trong giây lát, người anh em, mời ngồi. Ồ, vâng, nó là chứng thoát vị, chứng sa ruột, không đúng sao? Đúng thế không? Tốt lắm, hãy về nhà, tin hết lòng. Đức Chúa Jêsus Christ sẽ khiến anh...?...
Anh tin Đức Chúa Trời, bịnh viêm khớp lìa khỏi anh; Anh có thể bước khỏi điều đó tối nay. Chỉ có đức tin thôi. Anh tin không? Anh tin không? Tốt lắm. Như anh đã tin, điều đó cũng được.
76
Chờ một chút, mẹ anh đang ngồi đó, đang nhìn lối nầy, một người đàn bà trông rất thánh thiện. Tôi thấy điều gì dó đen tối đang treo phía trên bà. Nó là, ồ, vâng, nó là bịnh ung thư. Đúng thế không, thưa bà? Hãy đứng dậy giây lát. Nó biết giờ nó đã đến. Bà tin tôi là Tiên tri của Đức Chúa Trời không? Bà tin điều đó không? Hãy về nhà và được khỏe mạnh khỏi bịnh ung thư đó, nó lìa khỏi bà.
Tôi thấy tà linh nổi dậy từ bà ấy. Bà ấy cầu nguyện... Bà đang ngồi đó cầu nguyện, phải không, thưa bà? Bà đang muốn đựơc chữa lành. Qúi bà đang ngồi cạnh bà, dường như quan tâm sâu sắc vào điều gì đó. Bà nghĩ gì thế, thưa bà? Bà tin điều đó chứ? Bà biết người đàn bà đang ngồi bên cạnh mình không? Bà không biết bà ấy. Bà thật quá vui mừng vì được chữa lành, Đúng thế không? Ừ. Bà đau khổ vì bệnh tim, phải không? Đúng thế không? Tốt lắm, hãy đứng vững, hãy tiếp nhận sự chữa lành của bà từ Đức Chúa Jêsus Christ nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ.
77
Điều nầy lạ với bà, bà không biết làm gì với điều đó. Điều gì đó đã xảy ra ngay... Chờ một lát, ở ngay đó bên cạnh bà ấy, tôi thấy có điều gì khác. Tôi tin người đàn bà đang ngồi ngay bên phải... Bà cũng bị đau tim, bệnh tim do thấp khớp hay điều gì giống như thế phải không? Hãy đứng dậy, bà cũng được chữa lành. Đánh vào... Bà đã dại dột, phải không? Tôi nói với các bạn những gì phụ nữ các bà làm. Bà hãy đến Giáo hội Phúc âm Trọn vẹn và hầu việc Đức Chúa Trời trong những ngày còn lại đời mình. A-men! Và nhận lãnh phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh. A-men! Đức Chúa Trời ban phước cho chị.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”
Sao bà để khăn tay trên mặt thế, thưa bà? Vâng, bà muốn khỏi khối u đó, phải không? Đúng thế không? Nếu bà tin hết lòng, bà có thể đứng vững vàng và được khỏe mạnh. Nhơn Danh Đức Chúa Jêsus.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Ngài hiện diện ở đây để chữa lành.
78
Trong những khu vực nơi nào đó kiểu nầy. Người nào đó chú ý cách nầy; Hãy tin hết lòng. Chờ một lát, tôi đang quan sát những trường hợp nầy ở đây; Tôi sẽ bắt đầu với các bạn; Và rồi tôi muốn nói ra với hội chúng sự việc ở đâu... Họ thấy bạn là người tàn tật (Hiểu không?), nhưng tôi muốn đi đến chỗ các bạn chỉ trong chốc lát.
Trở lại nơi nào đó ở đây, hãy tin. Nơi nào Đức Thánh Linh dẫn dắt tôi; Cầu xin Đức Thánh Linh dẫn dắt và điều hướng tôi lúc nầy. Dĩ nhiên đôi khi nó đánh nhằm một khu vực. Nếu tôi có thể được nói chuyện với một...
Bà hầu như ở tuổi trung niên, đặt tay bà lên miệng lúc nầy. Bà có đau đớn không? Không có gì không ổn với bà chứ? Bà ở đây như một bệnh nhân không? Có lẽ bà không nghe rõ thực sự. Tôi không thể nói điều gì... Ồ, vâng, chính thế. Ừ-m. Không nghe; Bà chỉ nghe tiếng dội lại. Bà có nghe tôi nói không? Vâng, vâng, bà có điều gì không ổn; Một lỗ rò hay điều gì đó trong đầu. Đúng thế không? Đúng thế. Được rồi, hãy về nhà lúc nầy. Bà tiếp nhận sự chữa lành của mình không? Hãy về nhà và được mạnh khỏe, nhơn Danh Đức Chúa Jêsus. A-men!
79
Bà đang ngồi cạnh bà đang nhìn hướng nầy. Sự bất an của bà là sự lo phiền nội tâm, ở bên trong, phải không? Được rồi, hãy đứng dậy và nhận sự chữa lành của mình nhơn Danh Đức Chúa Jêsus.
Ai đặt tay của họ lên phía sau ở đó? Chúng ta hãy xem điều bà ở đó, mặc áo đỏ đang ngồi đó. Bà thế nào, thưa bà? Bà tin hết lòng không? Ồ, đúng thế, bà bị chứng giãn tĩnh mạch và đang cố gắng để khỏi bịnh đó. Đúng thế không? Cầu xin Đức Chúa Jêsus ban ơn Ngài trên bà, ban phước cho bà.
Được rồi. Chờ một lát, để tôi nhìn xuống hàng người tàn tật ở đây. Bà nằm trên cáng ở đó; Tôi không thể chữa lành cho bà. Bà đang ngồi trong ghế ở đây. Hãy cung kính lúc nầy. Tôi chỉ muốn nói với bà một phút, bắt đầu từ phía dưới lối nầy.
80
Bà tin tôi như một Tiên tri của Đức Chúa Trời không? Tôi chưa hề gặp bà trong đời; Chúng ta là những người lạ. Bà nghĩ gì về những buổi nhóm nầy? Bà tin họ đã được Đức Chúa Trời sai đến không? Bà tin. Bà chỉ có một ít cảm xúc. Bà có thể được chữa lành nếu bà tin. Bà... Bà tin điều đó không? Tôi đang nói với bà đang nằm, đúng thế. Bà tin không? Bà tin tôi như một Tiên tri của Đức Chúa Trời không? Bà tin. Bà vâng lời tôi như Tiên tri của Ngài không? Bệnh lao phổi đã trói buộc bà, phải không? Đúng thế không? Hãy đứng dậy và được chữa lành.
Ai đang nằm trên cái cáng kia? Mẹ nghĩ gì? Hãy nhìn hướng nầy, đặt tay trên người đàn ông, và nhìn hướng nầy. Được rồi. Hãy tin, ngay ở đây, thưa bà, với cậu con trai cũng ở đây, ở đây...?... đang ở đây. Nhìn hướng nầy thưa ông, tôi chỉ muốn thấy điều gì không ổn với ông. Ồ, vâng, ông sắp chết vì bịnh ung thư. Tại sao ông không tiếp nhận sự chữa lành và đứng lên, được làm cho khỏe mạnh nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ...?... Hãy đứng vững. Ngay cả đứa trẻ...?... Tốt lắm, thưa bà...?... Lạy Cha Thiên Thượng, nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Con Ngài, xin ban phước trên những người nầy và Sa-tan, ngươi hãy ra khỏi nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ, hãy ra khỏi...?...