Sự Sống Của Ma Quỷ Và Khải Tượng

Toledo, Ohio, USA.

51-0721

1
Đó là... Tôi đã ở nhà của mẹ tôi, và tôi sẽ ở qua đêm tại đó. Tôi đã cầu nguyện cho người bệnh và tôi đến trễ. Thế là tôi nghỉ lại tại nhà mẹ tôi. Và tôi đang nói chuyện với bà ấy. Rồi chúng tôi đi ngủ. Một lúc sau thì tôi thức dậy. Tôi không tài nào nghỉ ngơi được. Anh em đã từng bị mất ngủ như thế chưa? Hãy xem chừng, nếu anh em là Cơ-đốc nhân, điều đó có thể là Đức Chúa Trời đang ngỏ ý gì với anh em. Anh em thấy không? Thế là tôi vùng dậy và đi rảo quanh. Và tôi quay... Tôi có một gánh nặng; Tôi nghĩ thế, “À, có lẽ là ai đó đang bị ốm ở đâu đó, và họ muốn mình cầu nguyện cho họ.”
Tôi ngồi xuống nhưng không cầu nguyện được. Rồi tôi cứ tiếp tục như thế một lúc, sau một lát, tôi nhìn ngang qua căn phòng. Quý chị em có ai đã giặt giũ rồi mang đồ giặt đó như thế này và choàng nó lên một chiếc ghế không? Đó là mẹ của tôi. Rồi bà đi chân không đem ủi nó trong... Và nếu bà ấy biết tôi nói rằng, bà ấy sẽ giao cái tạp dề ca-rô của bà lần nữa. Nhưng tôi đã từng thấy vật cũ kỹ tồi tệ ấy, nhiều lần ở đó, để đó với chiếc bàn ủi của bà, anh em biết đấy, chân trần, ủi đồ. Và bà ấy...
2
Tôi nghĩ là bà ta sẽ để áo quần trên một cái ghế trong góc, trong phòng ngủ đằng kia. Nó giống như cái gì màu trắng. Nó bắt đầu gần hơn đối với tôi. Tôi nhìn nó. Nó không phải cái ghế; Nó là cái vật gì cử động, màu trắng. Nó giống như là tôi bước vào trong nó, hoặc là nó bước vào trong tôi. Vài phút sau đó, tôi đi qua một vùng quê hoang vu (wilderness country), và tôi nghe một tiếng be be của con chiên, rằng, “Be be.” Anh em đã nghe tiếng con chiên con kêu chưa? Đó là tiếng kêu thương tâm nhất trên thế gian nầy. Và nó vẫn cứ kêu. Tôi nói, “Chuyện nhỏ thôi, mình sẽ thấy nó nếu tìm được.”
Tôi bắt đầu tiến về phía bụi rậm. Khi tôi tiến gần lại chỗ nó, thì ra nó không phải là con chiên con mà là một con người. Người ấy kêu lên, Milltown. Milltown.“ Tôi chưa bao giờ nghe một địa danh như thế trong đời tôi. Thế rồi tôi lại trở về với chính tôi... Tôi đi Nhà thờ vào đêm thứ Tư kế tiếp đó. Tôi nói với vài anh em, ”Có anh em nào biết Milltown ở đâu không?“ Không ai biết cả.
3
Đến tối Chủ Nhật, tôi lại hỏi, “Có anh em nào biết Milltown ở đâu không?” Có một anh em tên George Wright, tôi đóan vậy, có nhiều anh em đi nhóm ở Đền tạm (Nhà thờ Tabernacle) biết anh.
Anh ta nói, “Vâng có ạ, thưa Anh Branham, khoảng 35 dặm về phía nam kể từ chỗ nầy. Tôi sống gần đó.”
Tôi bèn nói, “Tôi sẽ xuống đó vào thứ Bảy tuần tới; Đức Chúa Trời muốn tôi đến Milltown. Có người gặp nan đề ở đó.”
Anh ấy nói, “Một thành phố nhỏ chỉ có khoảng 500 hoặc 1.000 người, về phía nam...”
Tôi nói, “Tôi sẽ xuống đó.”
4
Chúng tôi đi xuống đó, tôi còn nhớ, tôi đi đến tiệm tạp hóa kia nơi mà bắt đầu ngả rẽ. Tôi nghĩ, “Không biết là Chúa muốn mình đi đâu đây?” Tôi bước vào tiệm và mua một chiếc hộp. Tôi ra khỏi tiệm và nghĩ rằng mình sẽ đứng giảng ngay tại góc đường.“ Thế là tôi đứng trên chiếc hộp, và tôi - tôi không biết là mình sẽ giảng cái gì. Dân chúng ở miền đó, anh em biết rồi, xuống phố vào thứ Bảy để mua sắm.
Anh Wright nói, “Tôi phải đi lên trên đồi kia để mua bán một lúc, Anh Branham à, giao một ít trứng cho một người trên kia, Anh có muốn đi lên đó với tôi không?”
Tôi bảo, “Vâng.” Khi tôi đi lên đó, tôi thấy một ngôi Nhà thờ lớn màu trắng đứng sừng sững trên ngọn đồi. Tôi thốt lên, “Ô nhìn kìa, há đó không phải là một Hội thánh đáng yêu sao?”
Anh ta nói, “Vâng, nhưng thật đáng tiếc cho Nhà thờ ấy. Đó là Giáo hội Báp-tít, vị Mục sư ở đó gặp phải chuyện rắc rối. Giáo hội trở nên nguội lạnh, và từ đó họ không có một Mục sư nào nữa cả. Thành phố đã tiếp quản nó. Tất cả hội chúng bỏ đi đến các Giáo hội khác.”
5
Tôi cảm thấy Thánh Linh Đức Chúa Trời bảo tôi, “Dừng lại.” Tôi đi đến đó và thấy cửa khóa. Tôi nói, “Anh Wright à, anh đi trước đi. Còn tôi... Lát nữa anh quay lại và đón tôi.”
Khi anh đi rồi, tôi quỳ gối xuống đó, cầu nguyện. Tôi thưa rằng, “Lạy Chúa, nếu Ngài muốn con vào bên trong Nhà thờ nầy, xin Ngài mở nó ra cho con.”
Trong lúc đang cầu nguyện, tôi chợt nghe tiếng ai đó đang bước đến. Đó là một người đang rảo bước quanh tôi. Người ấy nói, “Xin chào!” Tôi đáp, “Xin chào.”
Người ấy nói, “Ta thấy con đang cầu nguyện.”
Tôi đáp, “Vâng thưa Ngài. Con - con chỉ là... Con là một Thầy giảng (preacher), và con chỉ quỳ trên bậc thang cấp này để cầu nguyện.”
Người hỏi, “Con muốn vào bên trong ư?”
Tôi nói, “Vâng, thưa Ngài.”
Người nói, “Ta có chìa khóa đây.”
Tôi đáp, “Cảm ơn Chúa. Con cảm ơn Chúa.” Hết thảy anh em tin điều đó không? Vâng, thưa quý vị. Ngài có thật.
6
Rồi Ngài đã mở cánh cửa cho tôi, tôi bước vào bên trong, tôi thấy có khoảng 3 hoặc 4 trăm chỗ ngồi. Tôi đi đến một chỗ. Tôi cúi đầu và cầu nguyện. Tôi thưa, “Ai sở hữu ngôi Nhà thờ này?”
Đáp rằng, “Ồ, thành phố. Chúng tôi chỉ... Chúng tôi chỉ trông coi nó thôi. Chúng tôi sử dụng nó cho một việc duy nhất là lễ tang, và những việc tương tự.” Tôi nói, “Không biết là tôi có thể tổ chức một buổi nhóm phục hưng (revival) tại chỗ này không?”
Đáp, “Hãy đến gặp các viên chức của thành phố.”
Tôi đi xuống và hỏi ông ta. Ông nói, “Được chứ, nếu ông đặt một chiếc đồng hồ đo điện trên đó.”
Tôi nói, “À, tôi làm việc cho Công ty Điện nước (Utility), tôi sẽ đặt chiếc đồng hồ riêng của chúng tôi trên đó.”
Ông ta nói, “Được rồi.”
Tôi đã đặt chiếc đồng hồ điện trên đó, và tuyên bố với người dân địa phương rằng tôi sẽ tổ chức một buổi nhóm phục hưng (revival). Tôi chẳng bao giờ quên được người đàn ông đầu tiên mà tôi đã hỏi anh, rằng, “Thưa anh, tại đây sắp có buổi nhóm phục hưng (revival), anh sẽ đến nhóm chứ?”
Anh nói, “Ồ, chúng tôi nuôi gà quanh đây. Chúng tôi không có thì giờ để đi Nhà thờ đâu.”
Tôi nói, “Này, anh không thể thả bầy gà đó một lúc để đi nhóm sao?”
7
Anh nói, “Ôi, chúng tôi không có thì giờ cho những việc như thế đâu. Tôi chỉ có mỗi một việc là chăm sóc đàn gà. Thôi anh lo việc của anh đi.”
Tôi nói, “Tôi không có ý muốn xúc phạm đến anh đâu, thưa anh.”
Khoảng 10 ngày sau đó, anh em biết đấy, người ta đã phải dành thì giờ để chôn cất anh ta. Anh ta đã chết. Người ta đã an táng anh ta ngay phía trước Nhà thờ.
Chúng tôi bắt đầu một cuộc phục hưng. Và... Tôi đi ra cầu nguyện trong khu rừng nhỏ, tôi nghĩ là Chúa sẽ ban cho tôi một Sứ điệp vĩ đại, lòng tôi nóng nảy để rao giảng nó ngay. Tôi nói, “Ôi, có lẽ chúng ta sẽ có một đám rất đông đến nghe tối nay. Có lẽ Chúa muốn mình tổ chức một buổi nhóm phục hưng.”
8
Thế là tôi ngồi đó. Anh em có biết là những ai đã đến không? George Wright, vợ anh, con trai và con gái anh. Tôi chỉ có một hội chúng gồm 4 người. Tôi rao giảng Sứ điệp mà Chúa đã ban cho tôi. Và buổi tối kế tiếp, có một người trông có vẻ kỳ quặc rảo bước ra ngoài. Anh ta là... Người ta nói với tôi anh ta là một người Nazarene sa ngã (backslidden), trước đây thuộc Giáo hội Na-xa-rét (Nazarene) và anh đã sa ngã. Phì phèo ống điếu lõi ngô trên miệng, anh ta gõ bên hông tòa nhà, tóc phủ trên mặt, răng thì nhếch sang một bên. Anh ta nhìn vào, và nói, “Cậu nhỏ Billy kia ở đâu mà chủ nhật lại giảng ở đây thế?” như thế đấy.
Anh Wright trở lại giữ lấy anh và bảo anh ngồi xuống. Tôi đứng đó đọc Kinh thánh, sau bục giảng. Anh Wright bước lên và nói, “Gã cứng đầu như đá (hardest boiled) ở trong xứ mới bước vào.” Nói, “Ồ, gã khịt khịt hay chơi bời (rip-snorter) ấy mà.” Nói, “Tên gã là William Hall. Gã mở tiệm bán hoa (florist) trên đồi kia.”
Tôi nói, “Có lẽ đó là người mà Chúa đã tỏ.”
Thế là tôi bắt đầu giảng. Anh Wright đi lại phía anh ta và hỏi, “Anh có muốn tiến lên phía trước không?”
Anh ta nói, “Tôi bận coi ngó công việc phía sau nầy. Thôi anh lên đi.”
Trong khi đang nhóm... Khi buổi nhóm kết thúc, ông Hall quỳ gối xuống và cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Anh ta hiện là Mục sư phụ tá của tôi tại đó. Và vẫn... Tại đó phép lạ chữa lành đã diễn ra trong vài đêm. Và từ đó người ta bắt đầu nhóm đông dần. Chúng tôi phải treo hệ thống PA trên cây. Nhưng dường như không phải chỗ nào cũng có.
9
Có một thiếu nữ trẻ thuộc một Giáo hội nọ mà tôi không tiện nêu tên; Họ không tin vào bất cứ một Linh nào; Chỉ tin vào văn tự thôi, “Chúng tôi chỉ nói những nơi nào Lời nói, và yên lặng nơi nào Lời yên lặng.”
Họ đã công bố, rằng bất cứ ai đi nhóm tại đó sẽ bị gửi thư báo về Giáo hội và dứt phép thông công. Bố cô ấy là một Chấp sự (deacon) trong Giáo hội đó. Vì vậy cô giữ một trong những quyển sổ ghi chép của tôi. Cô gái nầy, bây giờ khoảng 25 tuổi, tên là cô Georgie Carter. Cô ta nằm trên giường 9 năm 8 tháng, cô ta chưa hề ngẩng đầu lên khỏi giường được: Bệnh lao (TB). Thậm chí họ không đặt được cái bô dưới cô để đi vệ sinh. Phải dùng tấm trải cao su, để kéo ra cho tiện mỗi khi vệ sinh. Tôi đoán là anh em biết, Anh Ryan, phải kéo tấm trải đó như thế này. Cô ta không hề thấy thế giới bên ngoài, không chỗ nào bên ngoài, ngay cả những cửa sổ, trong vòng 9 năm 8 tháng.
Có người đến kể cho tôi nghe, nhưng người ấy nói rằng, “Anh không thể đến cầu nguyện cho cô ta đâu, cô ta khóc lóc trông gặp được Anh.” Ngay khi họ nói vậy, tôi chợt nghĩ dường như đó là người mà tôi phải đến gặp.
10
Ôi thôi, bố mẹ cô không cho tôi đến, họ nói, “Không đâu, chúng tôi không để cho con người lừa phỉnh ấy đến đâu.” Rồi sau khi tôi sắp rời khỏi chỗ nhóm phục hưng (revival), bố cô ta nói, “Vâng, ông ta sẽ rời khỏi nhà.” Và mẹ cô nói là bà - bà ấy sẽ ra đi nếu điều đó làm vui ý cô con gái. Vì thế tôi nghĩ là họ phải xin Thầy giảng (preacher) của họ để ông cho phép tôi đến thăm cô con gái.
Tôi đến thăm cô. Con người nho nhỏ tội nghiệp ấy để quyển sách nhỏ của tôi nằm đó. Đằng sau cái giường, trước khi cô ta có thể... Bước ngang qua, đặt tay cô ta trở lại vị trí cũ, nước sơn trên giường đã mòn bóng do tay cô cử động qua lại, khóc lóc, cầu nguyện để được giải cứu (deliverance). Nhưng Giáo hội của cô không tin vào 'Sự Chữa lành bằng Phép lạ' (Divine healing). Cô ta giữ quyển sách nầy, cô đọc từng trang giấy cô thấy một cô gái nọ được chữa lành, hiện ra trong khải tượng. Cô ta muốn được chữa lành.
11
Tấm thân gầy nhỏ ấy bật khóc. Khi tôi bước vào, cô ta nói, “Thưa Anh Branham, nếu anh đến đây thì tôi tin; Chúa Jêsus sẽ cho tôi được bình phục.”
Tôi nói, “Cô sẽ hầu việc Ngài chứ, chị em?”
Cô nói, “Dạ, hết lòng ạ.”
Thế là cánh tay gầy guộc nhỏ bé của cô ấy đã có thể nâng chiếc bình nhổ nước dãi lên. Cô ta cử động, cô ta đi, “ư, ư, ư,” và họ phải giữ cái bình cho cô. Cô ta đi, “ư, ư, ư,” để khạc nhổ trong chiếc bình như thế. Tình trạng của cô ta lúc đó là như thế. Tôi quỳ gối xuống và cầu nguyện cho cô, rồi tôi ra về.
12
Khoảng 2 tuần sau đó, tôi quay lại để bắt đầu một buổi nhóm khác. Chúng tôi có buổi nhóm trong vòng 4, 5 đêm. Và có một Mục sư khác ở đó, là người không tin vào cách báp-têm “trầm minh” (immersing). Tôi sẽ làm báp-têm ở dưới sông cho một số người tại đó. Còn ông ta thì giảng 'phục hưng' tại một trại nhóm ngoài trời. Ông ta nói, “Nếu một trong những tín đồ nào của tôi đi đến Hội thánh đó, nơi có 'Người Chữa bệnh bằng Phép lạ' (Divine healer) điên rồ kia, thì tôi sẽ dứt phép thông công người đó ngay.” Ông ta còn nói, “Chính cái ý tưởng... Anh em biết đấy, gã đó sẽ 'nhúng chìm' (drown) anh em xuống nước. Một buổi chiều nọ tôi đi đến đó để dự buổi lễ báp-têm. Tôi bảo với cô bé Georgie, ”Em ơi, bây giờ tôi có thể cầu nguyện cho em. Tôi chỉ biết có thế thôi.“
Cô ta nói, “Ông có thể làm cho tôi y như đã làm cho cô Nail vậy không?”
Tôi nói, “Ôi không, đó là một khải tượng, cưng ạ. Tôi phải có một khải tượng trước đã.”
Tôi nói, “Nếu Ngài lại ban cho tôi, tôi sẽ trở lại. Nhưng tôi tin rằng em sẽ chóng khỏe thôi,” để khích lệ đức tin cô ta.
13
Thế rồi, vào buổi cuối cùng của những buổi nhóm, tôi đi làm báp-têm tại khúc sông cạn (Ford) ở Totten. Nhiều người trong anh em ở gần Corydon đều biết chỗ đó. Tôi đã đến đó để làm báp-têm. Lúc ấy vị Mục sư nầy đã kết thúc buổi nhóm (service) của ông, và tất cả tín hữu của ông đều đứng bên bờ sông. Anh em biết đấy, tôi bước xuống sông. Ôi chao ôi, một cảm nhận vinh quang, nước nhảy múa lăn tăn khắp chung quanh. Tôi đã làm báp-têm cho khoảng 50 người chiều hôm đó. Trong khi tôi đang đứng dưới nước, dường như một Thiên sứ ngự trên khắp các cành cây.
14
Tôi đứng đó, bắt đầu cầu nguyện rằng, “Cũng như Đức Chúa Trời đã sai Giăng làm phép báp-têm...” Ngài Phán, “Hãy đi khắp thế gian, khiến muôn dân trở nên môn đồ ta và làm phép báp-têm cho họ. Những dấu kỳ phép lạ nầy sẽ xảy ra ban cho kẻ nào tin.” Ngay lúc ấy, Đức Thánh Linh giáng xuống trên bờ sông, toàn thể hội chúng của vị Mục sư nọ bước xuống sông, la lên vì những chiếc áo đẹp đang choàng trên họ. Tôi làm báp-têm cho mỗi người trong họ chiều hôm đó — mỗi người trong họ. Đúng thế. Thật đấy.
Các phụ nữ la lên vì những chiếc áo dài khóac trên người họ, những cô gái trẻ, những bà mẹ và ông bố, đem con cháu họ đến, và mọi thứ. Tôi làm báp-têm đến tận chiều tối. Họ phải xuống đem tôi lên khỏi nước. Và thế là tôi phải có buổi nhóm tại Nhà thờ Báp-tít tối hôm đó. Tôi đi với Anh Wright và họ để ăn tối. Mẹ của Anh Wright là người đầu bếp giỏi. Họ sống trên con đường đi về quê. Tôi nói, “Tôi không muốn ăn tối ngay bây giờ. Tôi phải đi đâu đây để cầu nguyện. Chúa muốn tôi cầu nguyện. Có điều gì đè nặng trong lòng tôi.”
Rồi anh nói, “Được rồi, khi tôi bấm chuông ăn tối, thì anh đến nhé, Anh Branham, vì chúng tôi sẽ phải vội đấy.”
Tôi nói, “Được thôi.”
15
Tôi đi đến một nơi, quỳ gối xuống. Anh em à, có bao giờ anh em có cảm giác như vậy không, những cây thạch nam (hay cây tầm xuân, briars) làm ngột ngạt anh em, còn sàn nhà thì lại quá cứng? Anh em đã có có cảm giác ấy chưa? Đó là lần mà tôi bị chận lên. Đó là ma quỷ cố ngăn trở anh em. Cứ đi tới. Miễn là anh em đang làm điều phải, anh em không thể làm quấy được. Anh em thấy không? Anh em không thể đi lối này, nếu anh em đang đi lối kia. Tôi biết rằng cầu nguyện lúc ấy là đúng. Và tôi tiếp tục cầu nguyện; Gió thổi, một cái nhãn dính trên mặt tôi. Tôi chỉ nói, “Cảm ơn Chúa,” rồi tôi tiếp tục cầu nguyện.
Sau một lúc, tôi lạc mất trong Linh. Anh em có bao giờ lạc mất trong Linh chưa? Tôi xin lỗi vì phải nói nhanh như một cọng rơm trên lửa, tôi đang cố vội. Tôi biến mất trong Linh. Khó mà biết được tôi đã ở đâu. Tôi nghe tiếng chuông reo lên, nhưng tôi đang trải qua một giờ phút quá tuyệt vời với Đức Chúa Trời đến nỗi không suy nghĩ gì về bữa ăn tối cả. Chuông vẫn cứ đổ. Tôi biết trời đã nhá nhem tối. Tôi vẫn cứ cầu nguyện. Tôi thưa, “Cảm ơn Chúa vì sự nhân từ của Ngài.”
16
Bên ngoài yên tĩnh trở lại. Tôi nghĩ, thôi đứng dậy trở lại với anh em. Có lẽ là nhóm người đầu tiên đã rời khỏi bàn rồi. Tôi nói, “Cảm ơn Chúa.”
Khi tôi mở mắt ra, một Luồng Sáng chiếu xuống dù có một bụi cây sơn nhỏ ở đó, một lọai Ánh Sáng màu vàng vàng, xanh ngọc chiếu xuống ngay trên tôi. Và một Giọng Nói giống như Giọng sâu lớn, vọng về khu rừng, rằng, “Hãy đi về hướng Carter's.” Thế là quá rõ. Tôi làm ngay. Tôi nhảy lên và bắt đầu la lên, tôi chạy xuống. Họ đang tổ chức tiệc, đang tìm tôi ở trong rừng. Tôi nhảy qua hàng rào rồi chạy xuống cánh đồng, và tôi nhảy luôn vào vòng tay của Anh Wright
Anh ta nói, “Anh Billy, mẹ tôi đợi anh để ăn cơm tối cả tiếng rồi. Mọi người đổ ra khắp nơi trên đồi để tìm anh đó.”
17
Tôi nói, “Anh Wright à, tôi sẽ không ăn tối. Georgie Carter sẽ được chữa lành hoàn toàn trong vài phút nữa.” Cô ta ở cách đây khoảng 8 dặm.
Anh ấy hỏi, “Cái gì?”
Tôi nói, “Vâng, thưa anh. 'LỜI CHÚA PHÁN VẬY.'”
Anh bảo, “Anh muốn nói là cô ấy sẽ chổi dậy à?”
Tôi nói, “Cô ấy sẽ bình phục trở lại trong vài phút nữa, ngay khi tôi đến đó.”
Anh nói, “Tôi đi với anh được không?”
Tôi nói, “Dạ được.”
Có một người từ Texas đến đó, dẫn theo vợ anh, và cô ta được chữa lành. Anh ấy nói, “Anh Branham à, tôi đi với anh được không?” Anh đã nhìn thấy cô bé Nail được chữa lành cách đó vài tuần.
Tôi nói, “Vâng, được, thưa anh.”
Anh ấy nói, “Ý anh muốn nói là nắm xương nhỏ mà...”
Tôi nói, “Cô ta sẽ được chữa lành chỉ trong vài phút nữa.”
Chúng tôi bước lên xe và đi. Bây giờ, Đức Chúa Trời hành động trên cả 2 đầu dây. Anh em không tin điều đó sao?“ [Hội chúng nói, ”A-men!“ - Biên tập]
18
Khi anh em đang nhóm nhau lại để cầu nguyện tại nhà của Giăng Mác, mà Phi-e-rơ còn đang ở trong tù, thì Thiên sứ của Chúa hiện đến. Anh em biết là tôi muốn nói gì rồi.
Chị em nầy, người mẹ, Chị Carter... Tôi muốn tất cả anh em viết thư cho chị ấy nếu anh em muốn. Chị ấy đang bị khủng hoảng. Nhưng chị... Cô gái nhỏ Georgie kêu khóc. Cô hứa với Đức Chúa Trời rằng nếu cô được khỏi bệnh chiều hôm đó, cô sẽ đi đến để chịu phép báp-têm. Thế là... Cô ta đã không chờ dậy khỏi giường được, nhưng bây giờ, cô ngẩng đầu dậy sau 9 năm 8 tháng.
Cô nằm đó khóc lóc, mẹ cô chăm sóc thật tỉ mỉ. Bà ngồi đó, một thiếu nữ trẻ đẹp, mái tóc hoa râm nhưng mang chứng bại liệt, chỉ ngồi đó bên cạnh chiếc giường suốt ngày đêm, chỉ ngủ được chút ít thôi.
Mẹ cô bước xuống bếp; Bà quỳ gối xuống, thưa rằng, “Ôi, lạy Đức Chúa Trời yêu dấu...” bây giờ thành thật mà nói, người ta đã dạy dỗ sai trật. Thưa rằng, “Ôi, lạy Đức Chúa Trời yêu dấu, xin thương xót con gái nhỏ tội nghiệp cuả con đang nằm đó, đứa bé đáng thương đang nằm đó, chỉ vài ngày nữa là chết. Nó đang nằm đó. Kẻ phỉnh phờ đã đến trong xứ nầy, tự xưng và tuyên bố thế này thế nọ (claiming something).” Rồi thưa, “Họ đã làm cho con gái con phải tan nát.” Thưa, “Lạy Đức Chúa Trời, xin dủ lòng thương xót.” Khởi sự cầu nguyện như thế.
19
Bây giờ, đây là lời chứng (testimony) của cô ta. Tôi không biết điều nầy; Đây là lời của cô. Cô nói, “Cô ngẩng đầu lên thế nầy; Cô ta đang lau nước mắt. Con gái của cô sống ở nhà bên cạnh. Họ là những người tốt. Mặt trời mọc ở phương đông và chiếu sáng như vầy về phía bức tường. Cô ta trông thấy một chiếc bóng xuất hiện trên tường.” Và cô nghĩ rằng đó là con gái cô đi quanh trong nhà. Nhưng khi Ngài hiện rõ ra cho cô ta, cô thưa rằng, “Đó là Chúa Jêsus Christ. Ngài bước đi gần sát như thế nầy. Ngài hỏi, ”Ai đây?“
Rồi cô kể tiếp, họ nhìn xem. Cô ta trông thấy tôi với cái trán cao thế nầy, với quyển Kinh thánh nầy nằm trong lòng tôi, tôi bước đến, đi vào trong nhà. Cô ta thưa, “Ôi, xin thương xót, tôi - tôi - tôi đã... Tôi đang ngủ.” Cô ta chưa bao giờ thấy một khải tượng cả. Cô nói, “Tôi đang - đang ngủ.”
Rồi cô chạy vào và bảo Georgie rằng, “Georgie ơi, mẹ vừa ở ngoài kia cách đây vài phút để cầu nguyện, và giống như là mẹ thấy một hình dáng trên tường, trông giống như Chúa Jêsus. Rồi mẹ thấy Anh Branham đến, cùng với 2 người nữa đi theo anh. Anh ta ôm một quyển Kinh thánh trong lòng.” Vào lúc đó thì cánh cửa bên ngoài đóng lại, tôi bước vào với 2 anh em nữa.
20
Chao ôi, xin nói với anh em rằng, tôi cảm thấy tuyệt vời. Thưa anh em, anh em sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác đó thế nào cho đến khi anh em biết là mình đang đứng đâu. Hết thảy ma quỷ từ địa ngục cũng không thể ngăn cản được nó; Không điều gì có thể ngăn cản nỗi. Anh em biết nơi anh em đang đứng.
Bước về phía hành lang. Tôi không bao giờ... Tôi thấy dường như tôi ra khỏi thân thể tôi, và thấy thân thể tôi mở cánh cửa đó rồi bước vào. Cô bé gái đang nằm đó. Người mẹ thì bất thần ngất đi trên sàn nhà nằm bất động. Tôi bước đến bên giường nơi cô đang nằm. Tôi nói, “Này Georgie, chính Chúa Jêsus, Đấng em yêu và luôn trông cậy Ngài, đã gặp tôi trong khu rừng, và nói rằng tôi phải đến, và em sẽ được bình phục. Vì thế, để vâng theo sứ mệnh mà Ngài đã ủy thác cho tôi trong khu rừng cách đây vài phút, tôi nắm tay em và nói, 'Trong Danh Đức Chúa Jêsus, hãy đứng lên và lành bệnh.'
21
Cô gái tội nghiệp ấy, cân chưa đầy 36 hoặc 37 cân Anh (pounds), chỉ như nắm xương... Tại sao, cô ta đã không đứng được những lúc cần. Bây giờ thì không chỉ đứng mà cô ta còn nhảy lên, la lớn hết sức mình. Và mọi người cũng bắt đầu la lên. Hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh. Mẹ cô ta ngất xỉu. Chị cô chạy vào. Cô ta không biết phải làm gì. Cô bắt đầu la lên, tóc cô... rủ xuống đất, kéo tóc cô như thế này, bởi vì có điều gì đã xảy ra. Bố cô từ chuồng ngựa chạy vào, tay cầm bình sữa nhỏ thế này. Ông ta nghe tiếng đàn pi-a-nô, và chạy vào nhà để xem thử chuyện gì. Đó là con gái ông từ 9 năm 8 tháng nay không hề rời khỏi giường, giờ đây nó ngồi vào cây đàn pi-a-nô và chơi. “Jêsus giữ tôi gần thập tự. Có một dòng suối quý báu, miễn phí cho mọi người, một dòng suối chữa lành, tuôn chảy từ dòng suối Gô-gô-tha,” hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh!
Thưa anh em, có Thầy giảng (preacher) Báp-tít Marengo ở đây, và tất cả họ cũng đến đây. Cô ta chạy ra sân. Cô ta nâng niu những chiếc lá. Cô vuốt ve thảm cỏ. Cô thật quá hạnh phúc.
Anh chị em thân mến, điều đó xảy ra cách đây 6 năm. Tối nay Georgie Carter đang đánh đàn cho Giáo hội Báp-tít Milltown nơi tôi vẫn còn chức vụ Mục sư. Hãy viết thư cho cô ta. Cô Georgie G-e-o-r-g-i-e C-a-r-t-e-r, Milltown, Indiana. Hãy lấy lời làm chứng cá nhân của cô ta.
Cũng một Jêsus Christ đã chữa lành cho Georgie đêm đó, đang hiện diện đây đêm nay, để làm cùng công việc đó cho mỗi cá nhân đang đứng đây trong sự Hiện diện của Ngài. Anh em có tin điều đó không?
22
Lạy Cha Thiên Thượng của chúng con, con cầu xin Ngài hiện diện thật gần với chúng con. Ôi lạy Đức Chúa Trời, cầu xin Ngài xức dầu trên mỗi anh em đang ở trong sự Hiện diện của Ngài giờ này. Cầu xin quyền năng của Đức Chúa Trời đầy dẫy trên nhóm nhỏ đang trông chờ Ngài đây. Các anh em, chị em đang ngồi đây, mồ hôi ướt đẫm trên mặt, họ thật trung tín, thưa Chúa. Đức Chúa Trời ơi, con cầu xin Ngài, Ngài có quyền tối cao trên Lời Ngài. Ngài có thể chữa lành cho chúng con khi chúng con tin. Nhưng nếu được, thưa Chúa, cầu xin Thiên sứ của Đức Chúa Trời đụng chạm đến mỗi hàng, thăm viếng năng động trên chúng con trong đêm nay, quanh tòa giảng nầy, cả dưới hội chúng. Cầu xin cho mọi người đều nhận được sự đụng chạm của Chúa, là Đấng con đã làm chứng cho họ.
Lạy Đức Chúa Trời, xin nhậm lời cầu xin của chúng con đêm nay, để chúng con thấy được đây là đêm vĩ đại nhất chưa từng thấy trong cuộc đời mình. Cầu xin quyền năng của Đức Chúa Trời bao phủ lấy cả tòa nhà nầy. Cầu xin Thánh Linh của Đức Chúa Trời vận hành trên những anh em trung tín đang trải lòng mình ra, nhiệt thành chờ đợi; Xin Ngài chữa lành cho hết thảy họ đang ở trong tòa nhà nầy tối nay. Lạy Đức Chúa Trời vĩnh hằng, xin nhậm lời cầu xin chúng con nhơn Danh Con Ngài, là Chúa Jêsus Christ. A-men!
Anh em thân yêu, xin hãy cầu nguyện. Tôi tin rằng Đức Chúa Trời sẽ làm điều gì đó cho chúng ta đêm nay.
23
Anh em có làm điều đó cho tôi không, thưa anh em? Anh em có chăm chú theo dõi, chờ đợi sự đụng chạm đầu tiên của Đức Thánh Linh trên anh em, để trả lời cầu xin, cách đây chỉ vài phút, anh em sẽ nhảy lên và dâng vinh hiển cho Đức Chúa Trời không? Khi mọi sự đang diễn ra ở đây, Đức Chúa Trời sai Thánh Linh Ngài vận hành trong dân sự Ngài. Khi Đức Chúa Trời làm gì đó cho ai, xin anh em cũng đứng lên và nhận lãnh sự chữa lành.
Tôi xin nói với anh em rằng, nếu anh em làm vậy, sẽ có một làn sóng vinh quang đụng chạm đến tòa nhà nầy, và khi Đức Thánh Linh giáng xuống, là khi nước phải có vấn đề. Hãy dẫm lên và nhận lãnh sự ban cho của anh em ngay lúc đó. Tôi sẽ không thể giúp từng anh em được. Nhưng Đức Thánh Linh có thể đụng chạm đến từng anh em trong cùng một lúc. Anh em có tin điều đó không? Kế đến anh em sẽ ra về, phó thác mình cho Đức Chúa Trời. Hãy làm chứng về điều đó, hãy hết lòng tin; Hãy nắm chắc điều đó, và chờ xem việc gì sẽ xảy ra. Đức Chúa Trời sẽ đáp lời. A-men! Anh em tin điều đó không?
24
Anh em đã phát ra bao nhiêu thẻ? Được rồi. Hãy bắt đầu ngay đây, hàng nầy đến hàng kia. Anh ấy đưa hàng F từ số 51. Hãy bắt đầu từ đây, 51, 52, 53, 54, 55, anh em có thể tập trung tại đó bao nhiêu tùy ý, miễn đủ chỗ, tôi đóan thế. Hãy bước lên khoảng... À, anh em có thể bước lên... Anh em có thể giúp thêm 10 người nữa lên đó được không? Được rồi, hãy bắt đầu với 10 người đầu tiên, rồi sau đó có lẽ sẽ nhiều hơn. 51 đến 60, đó là 6... 51 đến 60. Ngay khi nhóm này đã ổn định rồi, nếu còn có những phòng khác, xin hãy bước lên. Hãy bắt đầu từ số 61, 62, 63, 64, 65, cho đến số 70. Khi đã ổn, hãy bắt đầu số 80, như vầy. Rồi thì khi đã đạt... Vào lúc đó, mỗi người trong anh em phải ở đúng chỗ, Đức Thánh Linh sẽ giáng xuống trên tòa nhà nầy và mỗi người trong anh em sẽ được chữa lành.
Anh Baxter à, xin anh tiếp tục đi.
Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu nhanh thôi, trong khi các anh em đang sắp hàng ở đó — người hướng dẫn sẽ giúp họ sẵn sàng. Được rồi.
25
Ai tin lời chúng tôi kể? Tin điều đó thật chăng? Tuyệt quá. Có bao nhiêu người tin rằng anh em đã nhận được sự chữa lành trong tuần nầy? Xin hãy đưa tay lên, đưa lên khắp nơi trên hội chúng. Hãy nhìn kìa, Anh Baxter. Tôi biết đó là thật. Có bao nhiêu người tin rằng anh em sẽ nhận được sự chữa lành của Đức Chúa Trời trong đêm nay? Xin hãy đưa tay lên. Ngài sẽ chẳng bao giờ làm anh em thất vọng. Ngài không thể làm anh em phải thất vọng. Ngài là Đấng chẳng hề bỏ rơi anh em vì Ngài là Đức Chúa Trời. Cho đến chừng anh em ổn định như thế này, thế này, các bạn ạ, tôi nhìn xuống bên dưới, tôi thấy 1, 2, 3 chiếc xe lăn, 4 chíêc xe lăn. Vâng, số còn lại đây, một chiếc ở đây nữa, thành 5 chiếc.
26
Thưa những anh em đang ngồi trên xe lăn, anh em có nghĩ rằng trường hợp của anh em... Giờ đây điều anh em mong muốn là: Nhận lãnh sự chữa lành của anh em thôi. Anh em thấy không? Anh em chỉ nói, “Tôi được chữa lành bây giờ. Tôi được chữa lành ngay bây giờ.” Anh em thấy không? Cứ tin như vậy. Nếu anh em vận dụng đủ đức tin, thì đủ để đứng lên, Đức Chúa Trời sẽ bày tỏ điều đó cho tôi, rồi anh em sẽ đứng dậy, giống như chị em đó đã làm đằng kia và tôi đã trông thấy cô ta. Tôi đã thấy cô đến Bác sĩ và tất cả Bác sĩ. Điều đầu tiên anh em biết đấy, tôi thấy cô bước đi như vầy. Tôi nói, “Hãy đứng lên đi. Khỏi rồi.” Bởi vì Đức Chúa Trời đã làm hoàn toàn cho cô.
Bây giờ, xin anh em cầu nguyện với lòng cung kính. Được rồi.
27
Tôi tin Đức Chúa Trời sẽ đáp lời cầu xin. Tôi chỉ dàn xếp sẵn sàng mọi sự, để mà... Tôi tin điều đó, anh em có tin không? Tôi tin sẽ có điều gì xảy đến tối nay. Tôi chỉ tìm kiếm điều đó. Tôi chỉ cảm nhận nó. Được rồi.
Xin chào ông ạ. Ông sẽ tin điều điều đó chứ? Được rồi. Hãy tin. Tất cả anh em dọc theo hàng nầy đều tin chứ? Dọc theo đây, đằng sau nầy, tin hết lòng chứ? Được rồi, tốt cả.
Anh em à, tôi... Sau khi nói, làm tôi hơi nản lòng, anh em biết đấy, tôi... tôi đoán đó là sự lo lắng của con người thôi, anh em biết rồi, nó... Nó chỉ xảy ra theo cách đó, tôi đoán vậy. Tuy nhiên, tôi để cho lòng mình lắng xuống để nhận sự xức dầu của Thiên sứ của Chúa.
Bây giờ tôi không có ý nói rằng điều đó sẽ chữa lành anh em. Điều đó không là gì cả trong việc chữa lành cho anh em. Chỉ làm cho đức tin anh em mạnh mẽ thêm thôi (anh em hiểu không?), hoặc tương tự như vậy. Bởi vì tôi coi anh em và tôi như là những người lạ. Tôi không tin là tôi đã từng gặp anh em. Tôi không quen biết anh em... [Băng trống. - Bt]
28
Trông anh em có vẻ như nhức đầu hoặc sao sao đó. Vài loại... Đúng không, có điều gì đó sai trật trong... Phải nói là trong xoang. Tôi thấy anh ngồi như thế nầy. Anh... cũng có một loại lên cơn ngắn trong anh, phải không? Anh thật sự yếu lắm. Tôi xin nói, anh cũng là một Mục sư (người Truyền đạo, minister). Tôi thấy anh. Anh là — Anh là một người Truyền đạo của Phúc âm. Tôi thấy điều đó. Anh bị đau tim; Bị ngột thở, phải không? Tôi thấy anh ôm lấy... Đúng không, thưa Anh Truyền đạo? Xin mời anh đến đây một phút thôi. Chúng ta là anh em cả.
29
Lạy Cha Thiên Thượng của chúng con, con cầu xin ơn thương xót của Ngài che phủ trên người anh em yêu dấu này của con. Con cầu xin Thánh Linh của Ngài hiện diện trong giờ nầy, chúc phước trên anh em của con. Xin Ngài vận hành trong anh và chữa lành cho anh, lạy Chúa. Cầu xin Ngài khiến chứng đau tim của anh không quấy rầy anh nữa kể từ đêm nay trở đi. Con cầu xin trong Danh Đức Chúa Jêsus Christ. A-men! Xin Chúa ban phước cho anh. Anh hãy về đi và cũng được khỏe mạnh nữa.
Xin chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Đức Chúa Trời!” [Hội chúng đồng thanh, “Ngợi khen Đức Chúa Trời!” - Bt] Ôi chao, khi tôi quay vòng như thế, nó có cảm giác như cả một lực hút vậy (whole solid pull).
Chị đã được phẫu thuật. Nếu tôi... Hãy xem tôi có sai không. Há tôi không... Khi tôi thấy chị bị quấn băng, người ta không cắt bỏ phần nào trong cơ thể chị, xương sườn hay thứ gì tương tự chứ? Ô, 7 cái xương sườn trong cơ thể chị. Tôi thấy Bác sĩ giải phẫu (surgeon) đang quay lại. Một người cao, ốm đã mổ cho chị. Đúng không? Ông ta có một vật trắng trên mặt ông. Ông ta quay lại... Có khoảng 5, 6 người đứng quanh bàn mổ. Một y tá tóc vàng hoe, tôi thấy đi ngược về một bên. Chị lo lắng và yếu đi kể từ đó, phải không chị? Chị đã từng nằm trong viện điều dưỡng, nhưng không có diễn biến gì tốt cả. Đúng không chị? Mời chị đến đây.
30
Thưa Cha yêu dấu trên trời, chị em nhỏ bé tội nghiệp nầy đến gần đây để nhận lãnh ơn phước của nàng. Con đang suy nghĩ là Ngài sẽ làm gì cho nàng đây? Thưa Cha, xin Ngài đặt tay của Ngài trên nàng. Ngài đã từng quở mắng tà ma; Nó đã phải nghe theo Ngài.
Và nay thì Ngài đang ngự trên Ngôi cao và ban phát ân tứ cho loài người, và nàng... Mọi người đã cầu thay cho nàng, đức tin của nàng, lạy Chúa, đặt trọn vào Ngài. Nếu Ngài không cứu giúp, nàng sẽ chết, lạy Chúa.
Hỡi Sa-tan, là một tín đồ của Chúa Jêsus Christ, ta nhơn Danh Chúa Jêsus, Đấng đã chịu chết trên đồi Gô-gô-tha (Calvary), ta ra lệnh cho mầy phải ra khỏi người nầy! Hãy ra khỏi nàng!
Khi rời khỏi đây tối nay, hãy ăn thứ gì chị có thể ăn. Vài ngày nữa chị cân lại và hãy viết thư làm chứng. Xin Chúa chúc phước trên chị.
Một điều khác nữa, từ khi còn là một đứa trẻ, anh đã thấy...?... Một con mắt của anh...?... lấy nó đi...?... [Băng trống. - Bt]
Chỉ nói với cô ta những điều tôi thấy trong một khải tượng, điều nào là...?... Nó... Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” [Hội chúng nói, “Ngợi khen Chúa!” - Bt]
Được rồi, xin đem cô ấy đến đây. Bây giờ xin mọi người hãy hết lòng cung kính.
31
... [Băng trống. - Bt] Nào, hãy nắm lấy tay kia, và cảm nhận nó, hãy sờ bàn tay kia. Chị hiểu chưa? Hãy xem tôi muốn nói gì nào? Nó chỉ... Điều đó đến ngay tận tim tôi. Loại đó giống như là một âm “brrrr.” Đó là chứng ung thư. Nó vẫn sống. Kinh thánh chép rằng... Bây giờ, theo dõi chị, thì chứng ung thư ở trong cổ họng chị, phải không? Đúng vậy không? Vâng, thưa chị. Tôi thấy nó nằm ở đâu... Tất nhiên, chị không thể tả nó ở bên ngoài, nhưng chị... chị có thể...?... bằng khải tượng.
Há không lạ sao, khi người khác đặt tay họ trên đó và nó chẳng có ảnh hưởng gì cả? Rồi chị đi đến đây, đặt tay chị trên đó, thì có ảnh hưởng. Phải vậy không?
Có Điều gì đó ở đây, khiến tôi được xức dầu, khiến tôi có thể nói lên những sai trật trong chị. Đúng không? Điều gì đang diễn ra ở đây: Chị có thấy bức ảnh Thiên sứ của Chúa, mà tôi đưa ra chưa? Chị đã thấy rồi. Đó là những gì tôi sẽ nói đây. Vâng. Bức ảnh tôi đã đưa xem ở đây, có bức ảnh của Thiên sứ đó trên Đó, là nơi tôi đang đứng đây.
32
Có vấn đề với chị, căn bệnh ung thư. Chị hãy đặt tay chị trên đây, ngay khi chúng tôi tiếp cận, có gì đó nhảy lên. Cái gì đây? Chứng ung thư trong chị, và Thiên sứ của Chúa ở đây. Nó cố nắm giữ lấy chị, còn Đức Chúa Trời thì muốn chữa lành cho chị. Bây giờ tôi không thể làm cho nó lìa khỏi chị, nhưng đức tin của chị trong Chúa Jêsus Christ sẽ làm cho nó lìa khỏi chị. Chị hiểu không? Nó là một sự sống. Ung thư là gì nào? Nó là một con vi trùng (germ). Nó phát triển thành những tế bào. Nó nằm trong cổ của chị, nó làm suy yếu, hủy hoại máu của chị, rồi không lâu sau đó nó sẽ làm chị phải chết đi. Thấy không?
Bây giờ, giờ thì theo cách Chữa lành (bằng Phép lạ) của Chúa, nếu chị mang chứng ung thư, tôi sẽ gọi sự sống của chị từ trong chị, còn thân thể chị sẽ ngã chết. Sau một thời gian, chị sẽ bị mục nát ra rồi tiêu mất luôn. Trong vài ngày đầu tiên, nếu nó lìa khỏi chị, chị sẽ cảm thấy tuyệt vời. Cổ chị sẽ rất thoải mái. Nhưng rồi sau đó, nó sẽ tệ hơn bao giờ hết. Chị sẽ khạc nhổ ra từng búng lớn đủ thứ. Rất nhiều lần khi người ta đau thật sự, như thế, thì họ nói, “Tôi đã mất sự chữa lành của tôi rồi.” Chị không tin điều đó sao, nếu nó lìa khỏi chị. Chị cứ làm chứng đi. Chúa Jêsus đã nói với người cai nhà hội rằng, “Con ngươi sống,” và anh ta tin những gì Ngài Phán. Chị thấy không? Chị hãy tin những gì chị đã nghe.
33
Giờ đây, nếu bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời, tôi có thể thấy được vấn đề của chị là gì, và đời sống của chị, và chị biết đó là thật. Những gì Ngài Phán theo cách nầy, cũng sẽ thật, phải không? Nếu đó là thật, không biết, điều nầy sẽ là thật do biết. Đúng không?
Tôi muốn chị đặt tay lên đây lần nữa. Tôi muốn chị theo dõi. Bây giờ tôi muốn chị xem; Nó không phải vị trí của bàn tay nắm lại, nó chỉ giống với bất kỳ chỗ nào nó...?... đây.
Bây giờ đây, Kinh thánh chép, “Nếu có 2 hoặc 3 nhân chứng, thì mọi lời được xác minh.” Phải vậy không? Chị đến đây là một người lạ. Tôi không quen biết chị. Chị đặt tay chị trên tay tôi, có gì đó chạy vụt lên. Tôi sẽ nói cho chị đó là gì. Có một nhân chứng (witness), phải không? Chị đang theo dõi nó. Hãy nhìn nó đây. Hãy xem nó. Tôi muốn chị đến gần đây, để dễ theo dõi. Hãy nhìn xem nó đến và nó đi. Đó, nó đang chết dần. Chị thấy không?
Giờ đây, tôi cảm thấy nó đến... Đây, nó lại đến. Bây giờ, hãy nhìn vào nó. Chị thấy không? Nó chỉ giống như những gợn sóng. Chứng ung thư đó bị kích động (excited). Sự sống của ung thư, sự sống của con vi trùng ở đó, thật sôi sục (excited). Đó là một 'thân linh', vì gần đây, chị và tôi, những người đứng đây có thể khiến nó lìa khỏi đó bởi đức tin của chị.
34
Tôi sẽ cầu nguyện cho chị, vì chị biết chị bị ung thư. Chị lo lắng và bối rối. Tôi không đọc ý tưởng của chị. Nhưng chị biết tôi đang nói về những gì, phải không chị? Thậm chí tôi không phải nói nó. Giờ đây, những gì tôi cố gắng làm là khiến nó lìa khỏi chị. Tôi sẽ cầu nguyện, và sẽ xin hội chúng đều cúi đầu xuống. Tôi muốn chị theo dõi tay tôi. Nếu nó lìa khỏi (If it goes away), thì chị được lành. Sẽ có 3 nhân chứng. Đúng không? Nếu nó vẫn còn ở đó, chứng ung thư vẫn còn.
Bây giờ, hãy nhớ rằng, tôi không thể làm cho nó biến mất. Lý do tôi bảo chị hãy - hãy nhìn (Hiểu không?), chị là người mang chứng ung thư. Nếu nó ra khỏi, sẽ có một ung thư lớn hơn. Chị hiểu không? Nếu đức tin chị là trọn vẹn, thì sẽ khiến nó lìa khỏi. Tôi muốn chị tin trong khi tôi cầu nguyện. Tôi muốn chị theo dõi bàn tay tôi, xem nó có cử động không. Chị nắm được chưa? Nếu nó hạ xuống, vết lóet lìa khỏi, sự rối loạn của chỗ đó lìa khỏi, nếu nó vẫn bình thường, như bàn tay nầy, chị sẽ được chữa lành. Nếu không thì chị cũng không được. Tôi không có gì để làm với nó cả. Từ đức tin của chị mà ra thôi.
Xin Hội thánh cúi đầu.
Lạy Cha Thiên Thượng của chúng con, để cho chị em nầy và các Mục sư Truyền đạo (ministers) đang ngồi đây nhìn thấy bàn tay của con, để họ biết rằng Ngài là Đấng Christ, Con của Đức Chúa Trời, và cũng biết rằng tôi tớ của Ngài đang nói về Lẽ thật... Ngài đã Phán với Tiên tri Môi-se rằng, “Ta sẽ ban cho ngươi 2 dấu lạ, và họ sẽ tin.” Mà những người nầy chịu tin, dù không có dấu lạ. Họ tin Ngài. Cha ơi, con cầu xin Ngài rủ lòng thương chị em nhỏ bé tội nghiệp nầy, người mà chúng con biết là không thể sống bao lâu nữa với tình trạng của nàng. Xin thương xót và chữa lành cho nàng trong Danh của Đức Chúa Jêsus. Con xin Ngài chữa lành cho nàng.
35
Nào, trước khi tôi ngẩng đầu lên, hãy nhìn kìa, nó không ngừng; Nó vẫn cứ rung. Phải vậy không chị? Nó giống như trước vậy. Bây giờ, đối với hội chúng, họ không ngừng được. Nó vẫn cứ rung. Bây giờ tôi không thể làm nó dừng lại được, chị ạ, bởi vì... phơi bày điều đó...?... Hãy nhìn đây. Hãy nhìn...?...
... [Băng trống. - Bt] Tuyên xưng quyền năng trên mày, bởi sự chịu khổ của Jêsus Christ, Con Đức Chúa Trời, từ... [Băng trống. Sau đoạn băng trống, thì băng tiếp tục sao lại phần trước của bài giảng. - Bt]
Thưa các bạn, tôi không cố nói lớn với các bạn đâu. Tôi không cố làm cho tai các bạn điếc đâu. Nhưng đôi khi ma quỷ bất phục, và anh em phải trục xuất nó. Nếu nó có thể đi ra một cách dễ dàng, thì khỏe thôi, nhưng đi vào ngôi nhà và anh em... Tôi bảo anh em đi ra, và anh em đi ra, thì ổn thôi. Nhưng khi tôi phải ném anh em ra, thì đó là chuyện khác nữa. Anh em thấy không? Và anh - anh em không thể nuông chiều chúng, những thứ chung quanh. Được rồi.
Hãy đem... [Băng trống. - Bt]
36
Anh em có yêu Chúa Jêsus không? Ngài há không tuyệt vời sao? Nếu Ngài đang đứng ngay tại đây đêm nay, mặc áo quần của tôi, thì Ngài cũng chẳng làm gì hơn cho anh em như Ngài đã làm cho anh em tối nay. Ngài biết rõ những nan đề; Ngài có thể nói cho anh em nan đề đó, nhưng Ngài sẽ nói, “Con không thể làm gì nếu Cha không tỏ cho Con.” Đúng không?
Ngài Phán, “Các con cũng sẽ làm những việc Ta làm.”
Hãy nhớ rằng khi Na-tha-na-ên đến với Ngài, Ngài bảo rằng, “Ta biết con, con là một Cơ-đốc nhân,” nói một cách khác.
“Ngài biết con hồi nào?”
“Trước khi Phi-líp gọi con, Ta đã thấy con dưới cây vả.”
Ngài đã làm gì? Ngài đã thấy anh ta trong một khải tượng. Đúng chứ?
37
Bây giờ, một bé gái đứng đây, đang đứng trước tôi đây. Tôi không tin là tôi biết em. Này cưng, chúng ta là người lạ cả, phải không? Tôi không biết gì về em cả, phải không? Không biết gì cả. Nói điều gì... Em từ đâu tới? Ontario, Canada. Chúng ta sinh ra cách đây nhiều dặm, những năm khác nhau. Tôi chưa từng gặp em trong đời tôi. Nếu có bất cứ điều gì trên thế gian nầy mà tôi có thể biết về em, thì chắc chắn là đến từ một quyền năng siêu nhiên. Đúng không? Anh Baxter, anh có biết cô bé nầy không? Anh ấy cũng từ Canada đến. Qua Chúa Jêsus Christ chúng ta có thể gặp nhau trên đất nầy, phải không? Đúng thế.
Tôi muốn em bước lại gần hơn một chút. Tôi thấy em rất yếu đuối. Tôi không biết có vấn đề gì trong em. Tôi chỉ muốn em nói với tôi như tôi đã nói với em. Tôi không muốn em phải...
38
... [Băng trống. - Bt] ... Bệnh hen suyễn, phải không? Tình trạng hen suyễn. Hãy nói đi, em - em đã được khám nghiệm trong một bệnh viện, hoặc đâu đó. Phải không? Tôi thấy một Bác sĩ quanh em. Hãy nói đi, tôi thấy vài điều khác nữa. Em cũng đã gặp một tai nạn. Em đã gặp tai nạn chưa? Em đã bị thương, phải không, trong tai nạn ô-tô? Đúng vậy không? Bây giờ, hãy xem thử tôi có thể đi ngược trở lại không. Có vài điều về Bác sĩ, phải không? Em có nghe tôi nói không? Đó không phải là tôi. Không phải là tôi đâu. Chỉ qua giọng của tôi, chứ tôi không làm điều đó. Bây giờ, bất cứ điều gì nói qua tôi, bất cứ điều gì nói với em, điều đó có thật không? Em cứ nói ra nếu sự thật là như vậy đi; Thì hãy cứ đưa tay em lên nều điều đó là đúng như vậy. Không phải là em đang nghĩ gì. Em không suy nghĩ về những điều đó, phải không? Cho nên đó không có thể là cái trò 'đọc được ý tưởng' (mind-reading) của tôi, có thể không? Phải đi ngược trở lại quá khứ, phải không? Những điều mà, tôi đoán thế, không ai trong hội trường nầy biết cả, ngoại trừ em ra. Em thấy không? Hoặc ngoại trừ những người thật là thân thiết với em mới biết thôi.
39
Tôi đã nói thật với em, phải không? Bây giờ, em có tin tôi là Tiên tri của Đức Chúa Trời, và tôi đã nói lên sự thật? Em hãy làm những gì tôi bảo em. Tôi sẽ đặt tay tôi trên em, em thân yêu. Tôi có một đứa con gái nhỏ ở nhà. Tôi biết nó đau hay không... Để tưởng nhớ (commemoration) những gì Chúa Jêsus đã nói khi Ngài chết trên đồi Gô-gô-tha, Ngài đã chữa lành cho em. Em biết rằng có những Vật sống siêu nhiên (supernatural Being), mà em tin rằng đó chính là sự Hiện diện của Ngài, thì bây giờ đang ở đây. Phải không? Tôi chúc phước cho em, em thân yêu của tôi, trong Danh của Đức Chúa Jêsus Christ, rằng Ngài đã mang lấy bịnh hen suyễn của em. Xin cho em rời khỏi đây tối nay, trở về đất nước đáng yêu cuả mình, được khỏe mạnh và làm chứng về ân điển của Đức Chúa Trời ở trên em, trọn đời em. Cầu xin Ngài sử dụng em trong việc khởi đầu một cuộc phục hưng thời cổ trong cộng đồng của em, qua lời làm chứng của em. Vì tôi cầu chúc nhiều phước lành đặt lên trên (place upon) em trong Danh Chúa Jêsus Christ. A-men!
40
Em đang nghĩ gì vậy, em được chữa lành rồi chứ? Được rồi, em đã nhận được. Bây giờ em có thể rời khỏi bục giảng, được lành bệnh rồi. Xin Chúa chúc phước cho em. Xin chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Đức Chúa Trời.”