Ai Tin Lời Rao Truyền Của Chúng Ta?

Toledo, Ohio, USA.

51-0719

1
Cảm ơn Anh Baxter. Cảm ơn Anh. [Hội chúng vỗ tay. - Biên tập]
Cảm ơn anh chị em rất nhiều vì sự hoan nghênh ấy. Nó khiến tôi cảm thấy thật tốt. Tôi thật ngạc nhiên khi thấy Anh Upshaw.
Tôi rõ ràng thấp hơn Anh Baxter...?... Quả là đặc ân được ở đây tối nay.
Chiều nay tôi vừa nghe một số tin nữa, vợ tôi có thể đến suốt những buổi nhóm nầy. Và - và tôi hi vọng cô ấy đến được đây. Tôi nói chúng tôi không đến, thì chúng tôi sẽ cảm thấy nhớ mọi người. Cảm ơn các bạn. Cảm ơn anh chị em...
Nếu có sự khen ngợi nào đến với gia đình Branham, hãy dành cho vợ tôi. Nàng là người xứng đáng với điều đó. 30 tuổi đã có tóc bạc. Nàng bị bệnh. Khi tôi gọi điện ở đó tôi đã... Nhiều lúc tôi thấy chúng tôi có trung bình nhiều — mỗi giờ có 64 cuộc gọi từ xa, cả ngày đêm, cùng với nhiều người chờ ngoài cửa, vân vân. Nhưng Đức Chúa Trời đã ban phước cho chúng tôi, và chúng tôi hạnh phúc được hầu việc Ngài.
2
Thật là ngạc nhiên khi thấy đại biểu Quốc hội ở đây tối nay. Tôi sẽ không hề quên sự lành bệnh của ông ấy. Tôi cảm thấy rằng... Ông là người mà Thiên sứ của Chúa nhắc đến khi Ngài gặp tôi và Phán, “Ngươi sẽ cầu nguyện cho những người vĩ đại, những chính khách, các vua của thế gian.” Làm sao tôi có thể tin tôi sẽ được cầu nguyện cho những người như thế. Cú sốc đầu tiên của tôi là khi Vua George nước Anh gởi bức điện cho tôi đến cầu nguyện cho ông để chữa lành chứng bệnh hệ thần kinh gây ra tê liệt dần dần, Đức Chúa Trời đã chữa lành ông. Tôi...
Buổi tối đó tôi chưa hề biết Thượng nghị sĩ Upshaw, khi ông đang tiến hành... Ông tranh cử Tổng thống, tôi nghĩ vào khoảng năm 1919. Và tôi nghĩ ông gặp điều gì đó ở bang Georgia nơi Thượng nghị sĩ sanh ra hay ở đó. Ông là người có tiếng trên thế giới, phục vụ trong quốc hội và đã về hưu ở Cơ quan lập pháp Mỹ.
3
Đêm nọ tôi bước vào Đền thờ. Và tôi không biết người nào, giống như ở đây. Có những xe lăn xếp hàng ở đó, tại sao tôi không chữa lành người khác ngồi trên xe lăn?
Ngày hôm nay người nào đó, một thương gia đang ngồi, muốn biết tại sao một bà trên xe lăn tối hôm qua được chữa lành, tại sao tôi không chữa lành một người nào khác trên xe lăn?
Tôi nói, “Tôi chưa bao giờ chữa lành chị ấy, tôi không chữa lành ai cả. Đức Chúa Jêsus Christ đã chữa lành chị ấy bởi... Chiến tích đức tin của chị ấy. Tôi thấy nó đã thực hiện, tôi nói với chị ấy về điều đó và chỉ thế thôi. Tôi có thể nói với mọi người, nếu Ngài muốn cho tôi thấy. Nhưng tôi chỉ có thể làm như Ngài bảo tôi làm.”
4
Trong đời tôi chưa bao giờ nghe con người dũng cảm nầy, Ông Upshaw. Tôi... Các bạn biết cách nói chuyện của tôi không phải là người có học. Tôi được lớn lên trong gia đình đông con, 10 người. Thậm chí tôi không có được kiến thức phổ thông trung học. Tôi đi học được đến lớp 7. Tôi phải đi làm, chăm sóc 9 đứa em. Cha tôi không khỏe lắm, ông chết sớm. Tôi không hề được dạy dỗ, nếu được hẳn tôi đã biết Ngài Upshaw.
Đêm nọ, bước vào tòa nhà tôi có sự hiện thấy. Tất cả những xe lăn đang đặt ở đó. Tôi nhìn thấy một thiếu niên ngã xuống; Làm chính mình bị thương. Người đó ngã trên máng để cỏ khô hay cái gì đó. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói, hay biết. Tôi thấy người ấy ở trong giới quyền cao chức trọng, mang cổ áo trông rất lạ, trông có vẻ giống như cùng một người. Người nào đó vỗ tay khi ông nói. Tôi chỉ biết thế.
Có người nói... Anh Baxter nói, “Anh biết người anh vừa thấy đó không?”
“Không.”
“Đó là... Anh từng nghe nói đến Thượng nghị sĩ Upshaw chưa?”
“Không, thưa anh.”
“Ông ấy đang ngồi trước anh. Chính ông ta đấy.”
Lúc đó tôi nhìn, và nói, “Đó là người ấy. Chính người đó đang ngồi đấy.”
5
Tôi tiến tới và bắt đầu nhìn xem điều gì sẽ xảy ra. Tôi thấy một Bác sĩ đang đứng đó, gầy ốm, mang cặp kính lớn gọng đồi mồi. Ông mang một cái gì đó phía trước để nhìn vào họng. Tôi thấy ông lắc đầu như thế, và nói...
Tôi nhìn xuống, một cô bé da màu được đặt bên cạnh Bác sĩ. Ông đã cắt a-mi-đan cho cô và làm cho cô bé bị liệt — hay liệt từ cổ họng xuống. Cô bé bị liệt. Tôi nhìn cô bé nói, “Tôi thấy một Bác sĩ. Ông ấy đã giải phẫu, cắt a-mi-đan cho đứa bé, một đứa bé da màu bị liệt.”
Nhìn quanh, tôi nghe người nào đó khóc. Tôi nhìn thấy một bà da màu lớn tuổi đang nằm khóc bên dưới. Bà nói, “Đức Chúa Trời nhân từ ôi, đó là con của con.”
Nhìn đứa bé đang nằm đó; Tôi nói, “Đúng thế, là đứa bé đó. Nó đã bị cách đây 2 năm, phải không?”
Bà đáp, “Đúng thế.”
Tôi nói, “Tôi thấy những hình ảnh đó cách đây 2 năm.”
Bà ấy nói, “Đó là điều đã xảy ra.”
Tôi nhìn phía sau và gọi người khác trong hàng. Tình cờ tôi nhìn thấy một con đường đi như thế nầy, hay là nó rẽ qua đường phố. Tôi thấy một cô bé da màu đang đi xuống phố ôm con búp bê trong tay. Chính là nó. Tôi nói, “Tốt lắm. Hết bịnh rồi. Đứa bé được chữa lành.”
6
Linh của Chúa đến trong hội chúng và thực sự làm suy yếu sức lực tôi. Ngay khi tôi bắt đầu đi xuống, một anh em chạy đến đỡ tôi. Và tôi nhìn thấy Thượng nghị sĩ Upshaw. Ông ở trong những buổi họp suốt từ khi ông còn trẻ lúc ông bị ngã lần đầu và làm ông đau đớn. Thế rồi ông muốn được Đức Chúa Trời chữa lành. Ông đã nghe Roberts; Ông đã có mặt trong những buổi nhóm của Ông Freeman, Ông Ogilvie, và nhiều người đã cầu nguyện cho ông.
Thưa các bạn, tôi có nói điều gì đó với hàng người sau đó một lát. Cho dù bạn có đức tin như thế nào, điều đó sẽ chẳng thay đổi được ý chỉ đã định của Đức Chúa Trời. Nó phải diễn ra bằng khải tượng để thấy điều gì xảy ra.
Khi điều đó bắt đầu, tôi thấy ông ấy mặc bộ đồ màu nâu đang đi trên đường phố, nghiêng mũ chào mọi người như thế. Tôi nói, “Thượng nghị sĩ Upshaw được chữa lành nhơn Danh Chúa.”
Sau khi bị đặt để trong sự tàn tật 66 năm, nằm trên giường bệnh nhiều năm, di chuyển chung quanh trong chiếc xe lăn... Đã gởi người đi học trường cao đẳng bằng việc bán sách trên đường phố, mà bây giờ đang làm việc trong chính phủ chúng ta; Và đã phục vụ suốt thì giờ của mình như một người dũng cảm, vĩ đại, một chính khách, và đại biểu quốc hội Mỹ. Con người đó lần đầu tiên trong 66 năm, đã ném cặp nạng qua một bên và được khỏe mạnh hoàn toàn. Ông đã vui lòng với những gì Đức Thánh Linh làm.
Đang ngồi bên cạnh ông ở đó là một bà bị viêm khớp trong vài năm, đã la lớn nó, “Còn tôi thì sao?” Làm sao tôi có thể nói được? Tôi có thể nói với bà điều gì. Cha phải chỉ cho tôi trước tiên.
7
Ông Upshaw đã nghe khá nhiều về điều đó trước đây. Ông đã nói trước khi đi vào những buổi nhóm mà ông biết rằng — biết không có tôi. Đó là điều Đức Chúa Trời Phán qua đó, ông có đức tin, vì ông đã thấy những việc khác. Ông bà Upshaw đang ngồi đây tối nay để nghe sự làm chứng có thật nầy. Đức Chúa Trời... [Anh Upshaw cắt ngang. - Bt]
Ông ấy nói, “Ngợi khen Chúa!” A-men! Đó là... Xem nầy ông đã 84 tuổi, thật sinh động như bất cứ đứa trẻ nào.
8
Bây giờ, dành cho bất cứ ai, tôi... Liên quan đến sự chữa lành, tôi đã nói với các bạn nhiều lần, tôi không thể làm gì được cho đến khi Cha chỉ cho tôi thấy điều gì để làm.
Có người nói, “Anh Branham tại sao anh không gọi nhiều người lên và chỉ cầu nguyện cho họ hết thảy.” Điều đó được lắm. Tôi có thể làm điều đó. Điều đó tốt lắm. Nhưng đó không phải là cách tôi thực hiện những buổi nhóm. Tôi thực hiện những buổi nhóm theo sự bày tỏ của Thánh Linh Đức Chúa Trời đã ban cho tôi để hầu việc dân sự. Chúng ta làm hết sức điều mà chúng ta biết như thế nào, để chăm sóc họ.
Giờ đây, trước khi tôi đi xa hơn, tôi muốn đọc vài lời Kinh thánh để thích nghi với những gì tôi vừa nói. Tôi muốn đọc trong Giăng chương 5, mong các bạn đánh dấu. Và tôi... tôi muốn các bạn nghe thật kỹ lúc nầy.
Lời tôi là lời con người, nó sẽ qua đi. Nhưng Lời Đức Chúa Trời là Lời không hề qua đi. Bao nhiêu người tin Lời của Đức Chúa Trời là thật và lẽ thật không thể sai lầm? Cảm ơn các bạn. Thế thì điều đó... Nó có thể bị hiểu nhầm, tôi sẽ đọc về Chúa Jêsus. Đây là phần đầu tiên chức vụ Ngài, Ngài bày tỏ chính Ngài trước dân sự.
Kế đó, có một ngày lễ của dân Giu-đa, Đức Chúa Jêsus lên thành Giê-ru-sa-lem.
Số là, tại thành Giê-ru-sa-lem, gần cửa Chiên, có một cái ao, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Bê-tết-đa, xung quanh ao có 5 cái vòm cửa.
Những kẻ đau ốm, mù quáng, tàn tật, bại xuội nằm tại đó rất đông, chờ khi nước động;
Vì một Thiên sứ thỉnh thoảng giáng xuống trong ao, làm cho nước động; Lúc nước đã động rồi, ai xuống ao trước hết, bất kỳ mắc bịnh gì, cũng được lành.
Nơi đó, có một người bị bịnh đã được 38 năm.
Đức Chúa Jêsus thấy người nằm, biết rằng ngươi đau đã lâu năm, thì Phán: Ngươi có muốn lành chăng?
Người bịnh thưa rằng: Lạy Chúa, tôi chẳng có ai để quăng tôi xuống ao trong khi nước động; Lúc tôi đi đến, thì kẻ khác đã xuống ao trước tôi rồi.
Đức Chúa Jêsus Phán rằng: Hãy đứng dậy, vác giường ngươi và đi.
Tức thì người ấy được lành, vác giường mình và đi. Vả, bấy giờ là ngày Sa-bát.
Tôi muốn đọc cả chương đó. Nhưng chúng ta chỉ đọc câu 19 và 20.
Khi người được hỏi...
Tôi sẽ bắt đầu các câu một lát. Tôi muốn các bạn xem cảnh nầy. Bây giờ, xin vui lòng tập trung chú ý cho tôi vào những hàng nầy, vì ở đó sẽ không... Tôi sẽ quét sạch mọi sự mê tín dị đoan và những ý tưởng không nên có.
9
Chúa Jêsus là Con Đức Chúa Trời được sanh ra đồng trinh. Chúng ta tin điều đó. Nếu chúng ta là những Cơ-đốc nhân, chúng ta phải tin rằng Ngài được sanh ra đồng trinh. Và tôi tin Đức Thánh Linh phủ bóng trên cô gái bé nhỏ Ma-ri, và tạo nên tế bào Huyết đó trong tử cung bà phát triển thành Con Đức Chúa Trời. Tôi tin rằng Đức Chúa Trời ở trong Đấng Christ đang làm hòa thế gian với chính Ngài. Vì Ngài Phán, “Không phải Ta làm các việc; Nhưng chính Cha ở trong Ta làm.”
Bấy giờ, Ngài đến bên ao nầy trong thời đầu của chức vụ Ngài, đó là chợ chiên. Chúng ta sẽ không có thì giờ để đi sâu vào, bởi vì các bạn đọc biết chợ chiên là gì rồi, cái ao Bê-tết-đa ở đó, chung quanh có 5 vòm cửa cho chiên từ những nơi khác nhau đi vào và cái ao... đến cái ao.
10
Lúc ấy, ở đó... Một số người nghĩ những người nầy đã chờ đợi ở đó dựa trên sự mê tín. Có một Thiên sứ giáng xuống làm động nước, điều đó làm nước trở chiều; Rất nguy hiểm. Và người đầu tiên bước vào đó bằng đức tin sẽ được chữa lành dù bị bệnh gì.
Chúng ta hãy xem bức tranh. Chung quanh cửa nầy có một đám đông nằm ở đó.
Vậy các bạn nghĩ đám đông đó gồm những ai? Chúng ta được nói cho biết một đám đông gồm có 2.000 người. Đám đông ở số nhiều, đám đông đông vô cùng. Thế thì, có lẽ, chúng ta hãy nói 10.000 người. Có lẽ nhiều hơn nữa. Nhưng ít nhất từ 5 đến 10.000 người.
11
Chúng ta hãy nhìn xem đám đông đó là nhóm người nào: bại liệt, mù lòa, tàn tật. Một số đông nhân loại bị biến dạng, đang chờ đợi sự làm cho động nước nầy. Những sử gia nói cho chúng ta biết thậm chí họ đấu tranh với nhau để được đi vào trong nước đó, làm đau đớn lẫn nhau để được đi vào trước người khác, bước vào để thấy đức tin của họ có khả năng khiến họ lành.
Chúa Jêsus đến bên ao nầy. Vậy thì, Chúa Jêsus không hề ăn mặc khác với bất cứ ai trong thời Ngài. Ngài không bao giờ ăn mặc khác lạ — để làm cho người khác biết chính Ngài.
Nước Đức Chúa Trời không phải là ở vỏ bọc bề ngoài của một người, mà chính là những gì ở trong lòng bạn. Các bạn không phải thay đổi kiểu áo, hay được gọi là Tiến sĩ, hoặc Mục sư. Chính là những gì có trong lòng bạn.
Chúa Jêsus là một người Do-thái trông rất bình thường. Ngài đi qua đám đông, mà họ có thể nhầm lẫn. Họ thậm chí không biết Ngài ở đâu. Ngài chỉ bước ra ngay. Ngài ăn mặc không có gì khác. Không có gì kỳ lạ trong cách ăn mặc, là bản chất của Ngài.
12
Ngài đi vào, Ngài đã biết có một người đang nằm ở đó đã 38 năm bị bịnh. Bây giờ, hãy xem. Có những người què, tàn tật, bại xuội, tàn tật; Và một người đang nằm đó bị bệnh. Có lẽ anh ta mắc bệnh lao phổi. Có lẽ bị áp huyết cao. Anh ta có thể bị bệnh thiếu máu, đau tim. Nhưng anh ta bị bệnh đã 38 năm. Anh ta không bị trói buộc với chõng hay giường, hoặc ngồi trong ghế. Anh ta nói, “Lúc tôi đến, thì kẻ khác đã xuống ao trước khi tôi đến được.”
Lúc đó Thiên sứ, ngay khi người đầu tiên được chữa lành, mọi tác dụng của Thiên sứ biến mất khỏi nước đối với con người, nó đã lìa khỏi. Và họ chờ đợi một ngày khác: cho đến khi nào đó. Có lẽ là một tháng. Song họ vẫn chờ.
Chúng ta không thể chờ đợi đêm nầy đến đêm khác. Nếu chúng ta không nhận được sự cầu nguyện cho đêm đầu tiên và được chữa lành, không có điều gì cả. Điều đó chỉ cho thấy nhiều lần đã thay đổi như thế nào, và thật là một đám người bị bệnh thần kinh trong thời đại chúng ta đang sống. Kinh thánh nói sẽ là cách mà chúng ta sống tại đây.
13
Hãy theo dõi điều nầy, Chúa Jêsus biết người nầy đã nằm ở đó một thời gian dài. Ngài không biết đều gì ngoại trừ điều Cha đã chỉ cho Ngài. Ngài đi ngang qua chữa lành người nầy, rồi bước ra khỏi đám đông người tàn tật, khốn khổ, đau đớn ấy và bỏ đi khỏi họ.
Các bạn có thể hình dung... Các bạn tin Chúa Jêsus có lòng trắc ẩn không? Các bạn tin Ngài đầy tình yêu thương không? Chắc chắn vậy, tôi tin điều đó. Nhưng những việc nầy hợp với điều đó, 90% độc giả Kinh thánh xem xét trên điều đó. Họ không thấy sự của nó. Chắc chắn Ngài đầy tình yêu thương.
Nó giống như, nếu Ngài quá đầy lòng yêu thương, như chúng ta biết Ngài, và thấy những người kia đang nằm đó, bại liệt, quằn quại, nằm ngay đơ, mù lòa, kêu khóc, không có cách nào để sống, chỉ đang xin cầu xin và... Có vẻ như Con Đức Chúa Trời đáng yêu sẽ bước qua và Phán, “Nầy, người mù kia, hãy nhận lấy sự sáng. Người què kia, người đã nằm ở đó quá lâu, hãy đứng dậy. Và ông có cánh tay bại liệt, hãy vận động đi.”
14
Thay vì thế, Ngài chỉ đi đến với một người đau, và đã sống một đời sống bình thường của người bệnh đã 38 năm. Điều đó trông khác lạ, phải không? Các bạn hầu như không thể hiểu được điều đó. Bây giờ, tôi muốn các bạn nhớ Lời đó, “Không thể hiểu điều đó...” nếu câu Kinh thánh sau không bày tỏ.
Người Do-thái đã chất vấn Ngài. Bây giờ, hãy nghe Ngài Phán gì trong câu 19.
Vậy, Đức Chúa Jêsus cất tiếng Phán cùng họ rằng: Quả thật, quả thật, Ta nói cùng các ngươi, Con chẳng tự mình làm việc gì được; Chỉ làm điều chi mà Con thấy Cha làm; Vì mọi điều Cha làm, Con cũng làm y như vậy.
Cha yêu Con và tỏ cho mọi điều Cha làm; Cha sẽ tỏ cho Con công việc lớn lao hơn những việc nầy nữa, để các ngươi lấy làm lạ lùng.
Để ý. Tại sao Chúa Jêsus không chữa lành những người bại liệt ở đó? Tại sao Ngài không chữa lành những người đau ốm? Tại sao Ngài chỉ chữa lành một người đó, có thể là anh ta chỉ bị đau dạ dày thôi, hay - hay điều gì đó, và lìa khỏi những người còn lại ở đó? Bởi vì Lời của chính Ngài Phán, “Con chẳng làm việc gì được; Chỉ làm điều chi mà Con thấy Cha làm.” Đúng thế không? Thế thì, Ngài hôm qua, ngày nay, và đời đời không hề thay đổi phải không?
15
Có người ngày hôm nay đã đặt câu hỏi với tôi, “Thế thì, nếu anh có thể thấy mọi sự...”
Tôi nói, “Tôi không thể thấy mọi sự.”
Người đó nói, “Thế thì, anh - anh... Người đàn bà đang ngồi trong xe lăn đó, anh bảo bà ta đứng dậy đi. Còn cả một đám đông người đang ngồi trước anh, tại sao anh không đứng dậy?”
“Làm sao tôi có thể làm được trừ khi Đức Chúa Trời chỉ cho tôi thấy chứ?”
“Thế thì tôi có một bà cô đang ngồi phía sau đó. Bà ấy bị bệnh tim. Anh đã chữa lành cho người đàn ông ngồi ở đó bằng...”
Tôi đáp, “Thưa anh, tôi không chữa lành cho một ai bị bệnh tim. Đức Chúa Jêsus Christ đã chữa lành người đó bởi sự cầu nguyện của ông ta. Và tôi chỉ làm điều đã làm.” Vậy thì Ngài chữa lành người tàn tật đó.
Nhưng những người nầy ngày đó... Chúa Jêsus Phán, “Dòng dõi yếu đuối và gian dâm nầy xin những dấu lạ.” Đúng thế không? “Trừ khi các ngươi thấy phép lạ và các dấu lạ thì các ngươi sẽ không tin.”
Có những người tàn tật đã được chữa lành. Nhưng sự việc của nó là tôi muốn bắt đầu với những người tàn tật các bạn, 90% số người ở đây bị tàn tật, khi các Bác sĩ nói, “Được rồi. Qúi vị đành chịu sống như vậy rồi,” họ không thể giúp gì được. Gieo rắc nỗi kinh hoàng đến cho họ và nói rằng điều đó là sự thật. Còn chính bạn ngại nói ra.
Thế đấy, các bạn vô hi vọng, không gì hơn một người bị bệnh tim. Tôi đứng nhìn những người tàn tật, và thấy họ có điều gì không ổn và khác hẳn. Điều đó đúng. Tôi có thể hiểu điều đó, hay bất cứ điều gì kiểu đó.
16
Tôi không bao giờ nói, “Người nầy, chàng trai nầy ở đây sẽ ngã chết, làm cho mình đau đớn, đại loại như thế, suy cột sống, cùng mọi thứ.” Ngài biết điều đó. Và người tàn tật... Nhiều người ở đây thấy biết họ tàn tật, bị viêm khớp, đau tim, nhiều chuyện như vậy. Họ thấy điều đó.
Nhưng điều gì... Quyền năng của Đức Chúa Trời là khi một người đang đứng ở đây có vẻ khỏe mạnh, và các bạn nói với người đó anh ta có điều gì đó không ổn, vì với đôi mắt xác thịt, anh ta trông mạnh khỏe. Con mắt xác thịt có thể thấy người đó bị tàn tật. Đấy, có lẽ chân anh ta bị quẹo lại, hay...Hoặc thấy mgười đó bị mù chống gậy ngồi ở đó, hay là người đó đang bước tới và ai đó đang dẫn anh ta đi,... Các bạn biết người ấy bị mù. Nhưng sự việc là, nhiều người trông có vẻ mạnh khỏe.
17
Ồ, thưa các Cơ-đốc nhân, sự giày vò bên trong con người lúc nầy đánh thức thực tại, Đức Chúa Jêsus Christ hiện diện ở đây để biểu lộ chính Ngài cho anh chị em. Và thái độ hiện nay của Ngài bây giờ thực sự không thay đổi với anh em cũng như đối với họ. Tuy nhiên Ngài chỉ có thể làm khi đức tin của anh em chứng minh, hay đức tin anh em sẽ đi đến với Cha và chấp nhận những gì Ngài đã làm cho mình.
Bây giờ, với các bạn là những người tàn tật. Không có bạn nào ở đây bịnh quá nặng như Thượng nghị sĩ Upshaw. Ông ấy bị tàn tật 66 năm, ngồi trong chiếc xe lăn, nằm trên giường, không giúp được ông và đi bằng cặp nạng. Tôi chưa hề thấy hoặc nghe nói về ông trong đời, Đức Chúa Trời biết đó là thật. Ông có mặt ở đây tối nay, đang đứng trước các bạn, hoàn toàn khỏe mạnh. Thấy không?
18
Thượng nghị sĩ có người vợ thiêng liêng chỉ dẫn cho ông và nói, “Anh tin đi.” Còn ông, chính ông là một người thiêng liêng, đã tin. Khi ông thấy sự vận hành Thánh Linh mà chính ông cũng có, ông nói, “Nếu Đức Chúa Trời thực sự trả lời cầu nguyện con, và để cho người anh em nầy thấy con, thì con tin.”
Cho dù bao nhiêu người đã cố đuổi ra, đẩy lên, và lấy cặp nạng đi, điều đó chỉ... Thế nào, tôi chỉ bước xuống đó cố đem người nào đó ra khỏi xe lăn, và nói, “Hãy đứng lên, đứng vững, làm điều nầy.” Điều đó chỉ là một hành động đức tin. Điều đó tốt lắm. Nếu sẽ giúp bạn, cứ tiến lên. Hãy để cho người nào đó làm điều ấy.
19
Nhưng về phần tôi, khi tôi nói các bạn đứng dậy khỏi xe lăn, các bạn làm theo những gì tôi nói, các bạn sẽ bước đi. Hết thảy đều có với nó ở đó. Vì tôi sẽ nói với các bạn cho đến khi Cha trên trời chỉ cho tôi thấy các bạn được chữa lành. Còn anh em làm như đã được bảo. Khi anh em nghe ở bục giảng, nghe bảo cho mình điều gì để làm, anh em đi làm theo điều đó, và sẽ được chữa lành, bởi vì chính Điều đó chứ không phải tôi.
Đúng là không bao giờ có một lần sai lầm trong hàng trăm ngàn lần. Điều đó không thể không ứng nghiệm với bạn. Nhưng không phải tôi; Chính Ngài làm điều đó. Hiểu không? Không phải tôi, Chính Ngài. Tôi chỉ nói, bởi vì chính tôi không nói. Ngài nói qua tôi. Và điều đó chủ yếu là...
20
Bây giờ, Đức Chúa Trời cho thấy những khải tượng. Tôi muốn một người nào đó, nếu muốn báo cho tôi biết giờ. Tôi... Có lẽ tôi có thể xem đồng hồ. Tôi không chắc lắm. Còn 5 phút nữa? Cảm ơn anh. Nếu tôi có thể... Thế nào, tôi không muốn nói quá lâu. Tôi muốn đưa ra câu chuyện ngắn cho các bạn mỗi tối một sự làm chứng. Thế tối nay trời mát hơn, chúng ta biết ơn về điều đó.
Thưa các bạn Cơ-đốc yêu dấu, theo như tôi biết có lẽ tôi đang có những buổi nhóm cuối cùng của mình ở nước Mỹ. Tôi sẽ đi ra nước ngoài lúc nầy. Tôi cảm thấy sự kêu gọi để chấm dứt cuộc hành trình của mình ở Phi Châu, và những vùng khác nhau trên thế giới. Tôi không biết khi nào tôi có thể trở lại. Sẽ chỉ xảy ra qua ý chỉ Đức Chúa Trời, và bất cứ điều gì Ngài chỉ cho tôi thấy để làm. Tôi yêu các bạn. Tôi biết ngày nào đó tôi phải đứng trước Ngôi Phán Xét của Đấng Christ để tính sổ về những việc mà chúng ta đã làm trong đời sống nầy.
Đối với — vì điều gì đó mà có lẽ một số người ở đây đã có mặt trong buổi nhóm và biết điều nầy. Từ nay về sau, tôi sẽ cố gắng chỉ làm chứng khi tôi đến với bục giảng, rồi rời khỏi.
21
Về việc phát thẻ cầu nguyện của ngày... Thẻ cầu nguyện các bạn không làm gì với việc nầy, chỉ là một số để các bạn tuân theo việc xếp hàng. Họ cố gắng để... Tôi yêu cầu con trai tôi...
Trước tiên chúng ta sẽ gởi những thẻ cầu nguyện cho quí vị Mục sư Truyền đạo. Trước hết, tôi không muốn có chút nào. Tôi đã nói, “Tất cả những ai muốn cầu nguyện, hãy tiến lên.” Ồ, họ sẽ có một trận đánh nhau, ai sẽ được xếp hàng trước; Bởi vì tôi chỉ đi đến chỗ quá nhiều, và ai sẽ được.
Chúng ta phải làm điều gì đó. Chúng ta phát thẻ cầu nguyện. Thế thì tôi nghĩ: “Ồ, người đến trước, được phục vụ trước.” Và ngày đầu tiên ở đó, chúng tôi chỉ phát ra hết thẻ cầu nguyện chúng tôi có. Nếu người nào khác đến trễ, họ bị ở ngoài.Chỉ 100 hay 200 người có thẻ đầu tiên là những người được duy nhất được cầu nguyện cho. Nếu một người đi vào vì trường hợp khẩn cấp, người - người đó không thể đi vào trước người khác, bởi anh ta có thể bị họ đánh bật ra ngoài.
22
Vậy thì như vậy đó, chúng tôi giao chúng cho các Mục sư Truyền đạo. Vậy, lúc đó... Mỗi Mục sư Truyền đạo phát 200 thẻ, và thầy Truyền đạo tiếp theo 200 thẻ, hết thảy Mục sư Truyền đạo đang hợp tác. Và điều đó thậm chí khiến cho họ mất một số thành viên của chi Hội mình. Nếu người nào đó cho thành viên của mình một thẻ cầu nguyện, mà không cho người khác, rồi Thầy Truyền đạo đầu tiên đưa nhóm người của mình vào; Nhóm người của ông có thì giờ được chăm sóc, phần còn lại là hết — buổi nhóm chấm dứt. Điều đó gây sự khó chịu.
Cách duy nhất thành công chúng ta từng thấy làm là lấy một nhóm có thẻ mỗi ngày, và đi xuống đó. Cho dù nếu bạn có mặt ở đó 12 lần, hay nếu các bạn đã ở đó...Vậy thì chúng ta sẽ lấy nhận và phát ra 50 thẻ. Bắt đầu từ số 1.
23
Nếu đã qua 10 hay 15 người mà bạn không thể đi lên được, họ nói, “Tôi không muốn thế. Tôi sẽ không được gọi dù thế nào đi nữa.” Nhiều người sẽ hiểu lầm điều đó. Và những lá thư ùa tới, “Chúng tôi không được cầu nguyện cho.”
Thầy chúng ta đi vào một thành phố, chữa lành cho một người, rồi rời khỏi thành phố. Đúng thế không? Bất kỳ lúc nào, Ngài hôm qua, ngày nay, cho đến đời đời không hề thay đổi. Hiểu điều tôi muốn nói không?
Thế thì chúng ta có thể hình dung điều nầy, và Chúa đã bày tỏ cho tôi một đêm nọ. Ngài Phán, “Hãy đi xuống và phát thẻ cho một nhóm người. Vậy khi ngươi làm thế, để không ai biết từ đâu, và đi lên sắp hàng trên bục.” Bất cứ điều gì Ngài đặt vào tâm trí tôi, tôi bắt đầu từ đó. Và điều đó cho mọi người một cơ hội công bằng mỗi ngày để đi vào.
Còn những thẻ cầu nguyện, có nhiều người được chữa lành trong hội chúng hơn ở trên bục giảng. Các bạn biết đó là sự thật. Vì thẻ cầu nguyện chẳng có gì cả. Tôi kêu cầu mỗi đêm cho bao nhiêu người không có thẻ cầu nguyện.“ Còn tôi cố gắng trông chừng để thấy những gì Chúa sẽ chỉ cho tôi thấy liên quan đến họ, và họ có thể được chữa lành.
24
Chính là lời cầu nguyện; Lời cầu nguyện của các bạn, lời cầu nguyện của bạn. Bây giờ, nên nhớ, nếu bạn sắp được chữa lành bởi sự chữa lành bằng phép lạ (Divine healing), đừng nghĩ rằng có người nào đó có ân tứ sự chữa lành bằng phép lạ chữa lành cho bạn. Nếu bạn được chữa lành bằng bằng phép lạ, bạn là người đã nhận được sự ban cho chữa lành rồi. Nếu bạn có đức tin trong Đấng Christ, không phải người nầy, không phải người khác. Chính là đức tin của cá nhân bạn nơi Đấng Christ. Bao nhiêu người hiểu điều đó? Đó là sự thật.
Tôi không thể làm điều gì. Tôi có thể cầu nguyện cho các bạn. Hay người lân cận của bạn có thể cầu nguyện cho các bạn. Nhưng chính đức tin bạn làm công việc chữa lành. Chính các bạn tin nhận một cách riêng tư những gì Đấng Christ đã làm cho bạn. Bạn hãy nắm giữ điều đó, đó là sự thật.
Điều duy nhất để làm là điều nầy, đôi khi sửa lại cho đúng đời sống một người.
25
Tôi không biết, họ đã nói với tôi... (Ồ, điều đó dường như giống giấc mơ sau khi buổi nhóm kết thúc, khi sự xức dầu đến.) về một người đã đến đây tối hôm qua trên bục giảng, và Thánh Linh Đức Chúa Trời ra khỏi và đến với anh, bảo anh là loại người hay chỉ trích, và đã chỉ trích tôi. Người quản lý và họ đã kể lại với tôi... Con trai tôi nói người đó khiêm nhường đưa tay ra xin lỗi, và nói đó là sự thật. Đúng thế không? Vậy thì người đó đã làm đúng với Đức Chúa Trời và đi về chỗ ngồi. Có một bà bị điếc đã được chữa lành, vân vân; Và một người đàn bà ngồi trong xe lăn, cùng những việc khác. Họ kể với tôi. Khi họ đi đến nói về điều đó, tôi bắt đầu... Dường như trở lại cách đó. Tôi có thể nghĩ về điều đó.
Tối hôm qua đi ra, tôi nghe có ai đó gọi tôi. Tôi không thể nói đó là nơi nào. Chính mình tôi không làm gì với điều đó.
26
Bây giờ, nó xảy ra như thế nầy. Vậy thì, trong vài phút tới: Trong khi tôi ở Houston thì bức hình nầy được chụp, Tiến sĩ F. F. Bosworth, một trong những người thân yêu tốt nhất trên thế giới... Tôi mong muốn Thượng nghị sĩ gặp ông.
Ông ấy sẽ đi với tôi đến Phi Châu, Ông Bosworth. Chúng tôi muốn thấy ông hòan thành chức vụ của mình. Dĩ nhiên với sự vui mừng. Và anh ấy sẽ đi đến Phi Châu với chúng tôi. Chúng tôi yêu anh ấy bằng tình yêu Chúa Cứu Thế nhân từ.
Khi anh ấy đi vào phòng tôi, anh nói, “Anh Branham nhìn đây.” Khoảng chừng một đêm trước khi trước khi bức hình nầy được chụp. Anh đã cho tôi bức hình Cô Florence Nightingale, cháu của Florence Nightingale quá cố ở nước Anh, đã đi xuống Phi Châu. Cô ấy sắp chết vì bịnh ung thư ác tính khắp...?... dạ dày. Và họ đã đưa ra bức hình cô ấy.
27
Tôi nghĩ Geoggie Carter, người chơi đàn pi-a-nô của tôi ở Giáo hội Báp-tít Miltown ở Indiana, là người ốm nhất tôi từng thấy. Cô chỉ cân nặng 30 mấy cân Anh, vì bịnh lao phổi, và đã bị 9 năm ở 8 tháng trên lưng. Và một giờ từ lúc Đức Thánh Linh chỉ cho tôi thấy cô ấy bị đau ở đâu và cầu nguyện cho cô ấy, cô ấy đã chơi đàn lại. Và cô là người chơi đàn pi-a-nô của tôi ở đó tối nay. Cách đây 6, 7 năm cô ấy đã khỏe mạnh như bất cứ ai.
Nhưng người đàn bà nầy hầu như cao 1,8 mét, Georgie là người phụ nữ nhỏ bé. Còn người đàn bà nầy cao 1,8 mét và cân nặng khoảng 35 hay 40 cân Anh. Họ giữ bà đứng dậy, đứng vững, thân thể bà giống như cây đinh đầu to. Ngay cả người cứng lòng như tôi cũng khó cầm được nước mắt. Và tôi...
Bà ấy xin tôi, “Anh Branham, cú gọi cuối cùng. Xin vui lòng bay đến Phi Châu ngay lập tức. Tôi tin nếu tôi có thể thực sự được gặp anh, Đức Chúa Trời sẽ chữa lành cho tôi.” Bà ấy không thuộc về một Giáo hội chủ yếu nào. Lúc ấy... Nhưng bà ấy có đức tin...
Mọi đức tin không nói dối trong Giáo hội Cơ yếu [Bảo thủ], hay không - không nói dối trong Giáo hội Ngũ Tuần, Giáo hội Thánh Khiết. Nó nằm trong cá nhân. Tôi đã thấy một người Công giáo La-mã đến với bục giảng và đựơc chữa lành cách lạ lùng cùng các sự việc. Và những người khác...
28
Tôi đã chứng kiến ở Winnipeg, Canada, một đứa bé thờ cúng Phật bị mù đã trở lại Đạo ở bục giảng. Tôi nói, “Cháu bị mù, cháu tin không?”
Cậu ấy nói, “Nếu Đức Chúa Jêsus Christ chữa lành tôi tối nay, tôi sẽ thờ phượng không có Đức Chúa Trời nào khác ngoài Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta.” Cặp mắt cậu mở ra. Các bạn đấy. Đức phật...
Tôi mong ước thấy người da đỏ và người Hindu ở Phi Châu, và người Hottentots đến với ân điển cứu chuộc của Đức Chúa Jêsus Christ.
Hãy nghe, tôi cầu nguyện nói, “Đức Chúa Trời ôi, con không thể đi xuống đó được trừ phi Ngài hướng dẫn con. Vì thế con cầu xin Ngài, Chúa ôi, nếu Ngài chữa lành người đàn bà ấy, đó sẽ là sự cho phép đi.”
Anh Bosworth quì xuống với tôi nói, “Hãy đi tới Phi Châu.” Anh Baxter không biết gì về điều nầy cả.
Chúng tôi đã bắt tay nhau ở đó, Anh Bosworth và tôi, vợ tôi, cùng cháu gái nhỏ. Chúng tôi đã quì gối cầu nguyện Đức Chúa Trời sẽ chữa lành người phụ nữ đó. Tôi thú nhận điều đó với Chúa, và quên luôn. Tôi không hề biết điều gì về điều đó, để nó qua đi.
29
Khi Anh Baxter và tôi, chúng tôi đến Luân-đôn, Anh Baxter và tôi định đi vào, mà anh đang nghe... đang ngồi ở đây nghe tôi lúc nầy. Khi chúng tôi đi vào, tôi nói, “Thế đấy, sẽ được bình an ở đây một thời gian ngắn.”
Vì thế tôi khởi hành và họ gọi tôi trên loa. Khi tôi đến đó, tôi tự hỏi nếu chính nhà vua gọi đến Điện Buckingham, hay lập tức điều đó xảy ra.
Nhưng những gì xảy ra... [Băng trống. - Bt]... Có một bà vừa đáp máy bay từ Phi Châu đến trước tôi, và người ta hầu như không thể nhận ra quí cô trên máy bay: Cô Florence Nightingale. Làm sao cô ấy đã biết tôi ở đó, tôi chưa biết. Và tôi nói với thầy Truyền đạo nầy, “Hãy đưa cô ấy đến nơi nào đó, và tôi sẽ gặp anh vào một ngày nào đó.” Chúng tôi muốn đi xuống cung điện.
Vì thế anh ấy nói, “Cho dù cô ấy sống lâu như thế. Anh Branham à, cô ấy đang hấp hối.”
30
Như vậy họ đưa cô ấy xuống đến nơi, ngày đó khi Anh Baxter và tôi, Anh Lindsay, Anh Moore, những người quản lý, chúng tôi đi xuống tại nhà. Thầy Truyền đạo đã đến và đón chúng tôi, và tôi đi lên tại chỗ để cầu nguyện cho người đàn bà ấy. Khi tôi bước vào phòng, thưa các bạn, tôi - tôi - tôi không thể nói với các bạn tôi cảm giác như thế nào. Một bộ xương sườn biết thở đang nằm đó.
Tôi ở trong một hội chúng có cả nam lẫn nữ. Vậy thì, các bạn nghe Bác sĩ của mình, còn tôi là anh em các bạn. Bây giờ, xin vui lòng hiểu tôi đúng trong chừng mực nào đó. Khi họ lấy tấm che xuống, Anh Baxter quay đầu đi.
Cô ấy muốn... Lúc đó, cô ấy không thể nói chuyện với tôi, còn tôi phải cúi xuống và cô y tá nói những gì cô ấy nói. Nước mắt rướm trong mí mắt đủ làm những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má cô, tôi không biết. Cô muốn chết. Cô muốn tôi cầu nguyện Đức Chúa Trời để cho cô chết.
31
Thế đấy, tôi nắm lấy tay cô, nó lạnh thấu xương. Đầu cô ở đó giống như đầu lâu làm sao, các bạn có thể thấy những điểm đó. Đôi mắt cô lõm xuống. Và không thấy ngực của người phụ nữ ở cô, nó lún sâu vào trong xương. Khi họ kéo tấm ra xuống ở đó, những cái xương... chân cô nhô những chỗ hốc lên chung quanh.
Họ không thể tìm tĩnh mạch để tiêm chất Glucose hay bất cứ cái gì. Cô đã không ăn trong nhiều tháng, không thể nuốt cái gì. Họ phải đổ nước vào cho cô, đại loại như thế. Lúc đó, họ không thể tìm mạch để cho thức ăn vào. Và chỉ còn da bọc xương như thế. Các bạn chưa bao giờ thấy cảnh như vậy trong đời.
Tôi quì xuống nói, “Lạy Cha Thiên Thượng xin thương xót.” Tôi đã nói với cô ấy, “Tôi không ở dưới sự xức dầu; Tôi vừa đến đây. Nhưng tôi sẽ cầu nguyện song không để cô chết.” Và tôi bắt đầu cầu nguyện. Cô ấy nói, “Anh có thể...?”
Tôi định cúi xuống gần hơn, và cô y tá nói, “Cô ấy nói, 'Anh Branham, tôi luôn tin rằng nếu tôi có thời gian ngắn được ở gần anh, Đức Chúa Trời sẽ đáp lời cầu nguyện.'” Nếu tôi là một người đạo đức giả, Đức Chúa Trời sẽ thưởng cho đức tin như thế không. Đó là sự thật.
32
Khi tôi đi đến cầu nguyện cho cô ấy, đúng lúc tôi bắt đầu cầu nguyện... Anh Baxter ở đây là người làm chứng. Khi tôi bắt đầu cầu nguyện, một con chim bồ câu nhỏ bay đến bên cửa sổ, bắt đầu kêu, “Coo, coo, coo, coo.”Và mọi...
Tôi bắt đầu. Tôi nói, “Cha chúng con ôi, Đấng ngự trên trời...”
Con chim bồ câu nhỏ bắt đầu hót, “Coo, coo.”
Tôi nói, “Danh Cha được tôn Thánh.”
Nó kêu, “Coo, coo,” đi đi lại lại.
Khi tôi cầu nguyện xong nói, “A-men!” và cầu xin sự chữa lành cho cô, Đức Thánh Linh nói, “Cô ấy sẽ được khỏe mạnh.” Hôm nay, cô cân nặng 135 cân Anh, hoàn toàn mạnh khỏe. Đó là sự cho phép trong sự thiêu đốt về Phi Châu.
33
Chúng tôi đi từ đó đến Helsinki. (Và tôi phải đi nhanh, chỉ đưa ra một phần điều nầy.) Trước khi rời khỏi, tôi có... Đêm nọ, Đức Thánh Linh xuất hiện với tôi tại Miami, Florida. Tôi thấy một cậu bé bị chết vì tai nạn đang nằm trong vùng trông như nhiều đá. Và ồ, tình trạng của nó, nó... tôi đã mô tả nó. Nhiều người ở đó có thể biết điều ấy, như tôi đã nói.
Tôi đã yêu cầu... Đi qua để đến với buổi họp trại, tôi nói, “Sẽ có một cậu bé ở đâu đó được sống lại. Đó là vùng trông giống như nhiều đá. Đứa bé tóc nâu, hầu như tóc quăn. Nó mặc quần sọc ngắn một chút. Chân nó lộ ra khỏi đôi vớ, và nó - nó bị đè nát vì tai nạn xe hơi. Nó sẽ chết. Chúa sẽ mang nó về với sự sống trở lại.” Tôi nói, “LỜI CHÚA PHÁN VẬY.” Tôi nói, “Hết thảy các bạn ghi vào quyển Kinh thánh của mình, điều đó sẽ xuất hiện trong tờ ”Tiếng Chữa lành.“ Một trong những ngày nầy, khi nào thì tôi không biết, (bởi vì sự hiện thấy kéo dài khoàng 2 giờ.) nó sẽ xảy ra lúc nào đó.
34
Tôi đóan điều nầy là một trong hàng tá hàng trăm điều mà Ngài đã chỉ cho tôi thấy. Tôi lấy bất kỳ người nào để làm chứng, coi thử một trong những điều đó ứng nghiệm không.
Rồi khi... Khoảng 2 hay 3 đêm sau đó, họ đưa tôi trở lại buổi nhóm họp trại nói, “Có một đứa bé đang nằm phía sau, hãy đến xem.” Đứa bé bị chết đuối; Khoảng 5 tuổi, tóc đen như than thật, thế thì... Tôi nói, “Không, không phải cậu bé đó.” Tôi dâng lời cầu nguyện để an ủi, và đi tiếp.
Tôi đã đi lên qua khắp vùng miền Tây, xuống khắp nơi nước Canada. Và tôi kể điều đó mọi nơi trong những buổi nhóm của mình. Tôi nói, “Hãy ghi lại điều đó trong Kinh thánh của các bạn. Có một sự hiện thấy chưa ứng nghiệm. Là một đứa bé trai sẽ bị nằm trên đường để đưa đến người lo dịch vụ tang lễ hay điều gì đó, Đức Chúa Trời sẽ chữa lành nó. Tôi sẽ ở đó. Đó là một vùng nhiều đá, nhiều cây cối. Còn cậu bé khoảng 8, đến 10 tuổi, gương mặt dẹt nhỏ nhắn, mắt nâu. Tóc nó quăn như tóc con gái, ăn mặc nghèo nàn.”
35
Bao nhiêu người nhớ tôi đã nói như thế? Có người nào ở đây nhớ điều đó không? Có một người giơ tay lên ở đó. Vâng, một người khác ở đằng kia. Đó là cách điều đó ứng nghiệm trước đây. Trở lại ở đó, vâng, tôi thấy những bàn tay của các bạn. Tốt lắm. Điều đó xảy ra cách đây gần 1 năm rưỡi hay 2 năm trước khi nó xảy ra.
Ngày nọ khi tôi đi đến Helsinki, lúc đó chúng tôi đi lên Kuopio. Thì giờ thật nhanh — Tôi đi nhanh để cầu nguyện.
Họ hát, những người Nga và hết thảy một số người ở đó, và người Phần-lan. Họ đã hát bài hát hay, “Trên đồi Gô-gô-tha.” Tất cả hát giọng thứ, rất buồn. Có một người Anh say rượu đi xuống dưới tháp chuông. Chúng tôi đã dẫn dắt anh đến với Đấng Christ khi đi xuống.
Tôi nói với anh em, “Có điều gì lạ sắp xảy ra. Tôi cảm thấy Thiên sứ của Chúa ở gần, và điều đó thậm chí không xảy ra trong buổi nhóm.” Chúng tôi đã có những buổi nhóm tuyệt diệu. Hàng ngàn người đứng trong nửa dặm, khoảng 5, 6 khối phố, thật xa đến mức họ có thể đứng ở đó lúc 3 giờ chiều cố gắng vào được Messuhalli, lúc đó 25.000 người hay nhiều hơn ngồi ở đó. Và chờ đợi như vậy.
36
Khi các bạn đi qua... Các bạn có thể đi ngang qua họ với những giọt nước mắt trên má rơi xuống trong sự tôn kính thực sự, họ muốn đứng như thế. Đáng yêu... Chà.
Chúng ta có điều đó quá dễ dàng ở đây. Chúng ta đã có... Chúng ta có những buổi ăn ngon mặc đẹp, và không có nhu cầu gì như chúng ta nghĩ. Thưa anh em, họ có thể dạy chúng ta sự theo đạo Cơ-đốc. Họ phải cầu nguyện và nắm giữ Đức Chúa Trời vì mọi thứ họ có được. Chúng ta sẽ nhận được một khoản tiền tiết kiệm ngày nào đó nếu chúng ta không căng thẳng vì cuộc sống trong đất nước nầy.
Tôi là người Mỹ, sanh ra ở đây từ thế hệ nầy đến thế hệ khác. Tôi đã nhảy qua nấm mồ của nhiều Branham đã chết đang nằm ở nước Đức, Pháp, và khắp nơi đã chết trong các cuộc chiến. Nếu tối nay tôi được gọi, tôi sẽ chết cách tự do cho đất nước tôi. Nhưng nó cần được làm cho ngay lại. Điều đó hoàn toàn chính xác.
Chúng ta đang nói về sự phục hưng, tuy nhiên chúng ta chưa có cuộc phục hưng nào. Chúng ta đã có những buổi nhóm kéo dài, nhưng sự phục hưng là khi họ đổ nước mắt xuống đi đến chỗ cầu nguyện và đến ngay với Đức Chúa Trời. Một kiểu mẫu xưa, trở lại những khu rừng, bầu trời xanh, tội lỗi đang giết chết tôn giáo đã rao giảng khiến mọi người tiếp nhận Đức Chúa Trời ngay, đó là những gì chúng ta cần cho một sự phục hưng, không phải sự gia nhập Giáo hội. A-men! Tôi không biết tại sao tôi nói thế, nhưng tôi đã nói rồi.
37
Hãy để ý. Tốt lắm. Còn những người kia họ thật đáng yêu. Khi chúng tôi xuống đó, tôi cứ nói với anh em, “Điều gì đó sắp xảy ra.” Chúng tôi đi xuống đồi. Và ở dưới tai nạn xe đang xảy ra ngay lúc đó.
Ở Phần-lan không có nhiều xe. Chiếc xe Ford đời cũ bán khoảng 4.000 đô, xăng khoảng 1,5 đô một ga-lông. Rất hiếm xe hơi ở đó, các bạn thấy có sự tiết kiệm.
Một tai nạn xe hơi, chiếc xe Ford của Mỹ màu xanh lá cây kiểu năm 35 chạy xuống qua một số học sinh. Hai cậu bé bắt đầu chạy. Chúng cố chạy trở lại. Một đứa chạy đường nầy đứa chạy đường kia. Cái va đỡ xe ô tô đụng nhằm cằm một đứa. Nó hoảng sợ nhảy lên.
Khi người lái xe lao đi nhanh như gió chiếc xe của ông đụng phải cằm đứa bé ném nó xuống đường, chiếc xe cán ngang qua người nó, đụng vào thân cây làm chấn động não nó. Còn đứa bé kia, chiếc xe đụng vào nó ngay phía trước, cái va đỡ xe ô tô đập vào đứa bé, đánh ngã lăn ra và chạy qua người nó.
Chiếc xe đang chạy với tốc độ 60 dặm một giờ. Lăn trên lưng, đá văng đứa bé thẳng lên không trung khi nó chạy qua như vậy. Đứa bé rơi xuống giống như chiếc bao bố trên mặt đất. Nghĩ giống như một con chó hay cái gì đó bị đụng phải cũng giống như thế.
38
Một lúc sau, vài phút, 15 phút trước khi tôi đến đó. Đứa bé được đặt nằm đó, đã chết. Anh em và những người ở đó đi qua nhìn thấy nó. Tôi không thể nhìn đứa bé, Nó thực sự...
Anh Lindsay trở lại. Nhiều anh em biết Anh Gordon Lindsay. Anh Baxter, tôi không nghĩ. Anh không có mặt ở hiện trường. Anh Baxter chưa bao giờ đi lên với chúng tôi. Chúng tôi đang đi bộ, anh ấy và anh em của tôi. Khi tôi đến đó, tôi...
Anh Lindsay quay lại khóc. Anh Moore trở lại khóc, Chị Isaacson, người phiên dịch...
Thế đấy, tôi không biết nghĩ gì. Cuối cùng, tôi nhìn đứa bé. Và tôi bắt đầu khóc. Tôi có một con trai ở đây. Tôi nghĩ: “Ở trên đường nước Mỹ cách xa, con trai tôi.”Bấy giờ, nếu tôi không quá xúc động, tôi có thể nhận biết điều đó nhanh chóng. Nhưng tôi đã quay đi. Người ta đã đắp mặt đứa bé. Và tôi...
39
Có vẻ như Điều gì đó vừa đặt tay trên vai tôi. Tôi quay nhìn quanh, không có ai ở đó. Tôi nghĩ: “Hãy chờ. Cảm giác lạ nầy là gì?” Chờ một lát. Tôi nói, “Chúng ta hãy xem đứa bé lần nữa.” Họ nhấc tấm phủ mặt đứa bé lên, đứa bé đang nằm đó. Tôi nói, “Hãy hỏi các Mục sư Truyền đạo đứa bé ở trong một Nhà thờ nào không”
“Không.”
“Họ biết nó không?”
“Không.”
Tôi nói, “Tôi đã thấy đứa bé ở đâu đó.” Tôi nhìn nó lần nữa. Tôi thấy chân của nó lộ ra khỏi đất. tôi nhìn quanh và thấy vùng đất lởm chởm. Tôi nói, “Nó đây rồi.”
Tôi nói, “Anh Moore, hãy xem trong Kinh thánh của anh.”
“Anh muốn nói gì?”
“Hãy nhìn vào chỗ tờ cuối, và anh Lindsay nói, LỜI CHÚA PHÁN VẬY, có một cậu bé mà tôi đã thấy ở nước Mỹ. Đứa bé đó sẽ sống lại trong vài phút.” Các bạn sẽ không hề biết cảm giác như thế nào khi biết chỗ mình đang đứng. Đúng thế.
40
Anh Moore nhìn trang cuối quyển Kinh thánh của mình ở đó nhiều... Tôi đã hỏi hàng trăm và hàng trăm người đã viết vào đó. Anh ấy nói, “Thằng bé đó phải không? Anh Branham điều đó đã được mô tả chính xác.”
Tôi nói, “Đó là cậu bé ấy.” Đúng thế. Họ nhóm nhau lại, quì xuống. Tôi nói, “Đức Chúa Trời Đời Đời ôi, như con đã thấy đêm nọ ở nước Mỹ quê nhà Ngài đã thăm viếng cho con thấy vùng đất nhiều đá và đứa bé nầy. Và nó đang nằm chết ở đây, chờ đợi cha mẹ đến nghe tin buồn nầy. Ngài Đấng đã phân rẽ con ra khỏi tử cung mẹ con và ban cho con thấy những khải tượng nầy, giờ đây, Đức Chúa Trời Toàn Năng ôi, xin hãy Phán; Và sự chết, ngươi nắm giữ nó, ta nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ Đấng cho thấy khải tượng đó gọi sự sống nó trở lại.”
Đứa bé đã kêu lớn, nhảy lên đứng dậy, và bình thường khỏe mạnh như bất cứ ai đang ngồi trong nhà tối nay. Sự chạm đến đó đi vào nhanh như chớp lửa.
41
Tối hôm đó khi người ta cố đưa tôi đến buổi nhóm, tại sao... Người ta ở dưới phố chật ních, những viên chức, giới cảnh sát tuần tra, những sĩ quan quân đội phải đến đưa tôi từ những khối phố xuống đường. Tôi sẽ không bao giờ quên sự đi vào đó.
Tôi sẽ phải đi nhanh, chỉ một điều nữa. Tôi sẽ kết thúc về đứa bé kia vào tối mai.
Tôi sắp đi vào phòng, 2 người lính Phần-lan đằng sau tôi và 2 người phía trước đẩy tôi đi tới. Và tôi đi vào, và họ... Thính phòng chật ních. Chà. Trên dưới các đường phố, họ có những lều trại khắp mọi nơi. Tôi có một số người lãnh đạo của thành phố, tôi gọi là Thị trưởng, đã viết trong những quyển sách của họ, ký bằng tên riêng của họ, làm chứng về quyền năng Đức Chúa Trời Toàn Năng làm người chết sống lại.
42
Đó là lần thứ 3 tôi đã thấy điều đó thực hiện. Có lẽ tôi có thể bắt đầu điều đó sau khi Bà Hatie Waldoft ở Phoenix đây, và Ralph Perry ở nhà. Bây giờ... Điều tôi muốn nói là đã được thông báo là chết, đang nằm ngoài... Đứa bé nầy, khi tôi bắt đầu đi vào...
Tôi định đi vào phòng nhỏ, và nghe tiếng đóng cửa. Có phòng vệ sinh tập thể dành cho các bà ở đó, như nó xảy ra. Và khi nó bước ra, cảnh tội nghiệp nhất mà tôi từng thấy trong đời. Đó là một cô bé.
Bao nhiêu người có tờ “Tiếng Nói Chữa Lành”? Các bạn có thể thấy bức hình cô bé và những gì tôi đang nói. Cô bé mang theo vật gì bằng thép lớn bên người như thế nầy, và một chân ngắn hơn chân kia. Và cô bé không điều khiển được chân nầy. Có một chiếc giày to làm trên khúc nối nầy. Khúc nối có khả năng chịu lực nén, không như vậy nó sẽ cong đầu gối. Nó chắc chắn. Nó được buộc vào chân có một cái móc vào ngón chân cái của chiếc giày, dây đeo qua vai móc vào phía sau vật nối. Và cô bé cũng có cặp nạng để đi.
Cô bé để cặp nạng ra, và lắc đôi vai nhỏ bé của mình, để đặt cái chân bị tật đó ra. Nó không được phát triển, nó không dùng được. Nó thả vật chống đỡ nầy xuống ở đây (Các bạn hiểu không?). Cô bé nín chịu và bước đi... Điều đó đã giúp cô bước đi. Cô để chiếc giày xuống, cô có thể đi bước một.
43
Sinh vật nhỏ bé đáng thương nầy đứng đó... Các bà, nếu các bạn biết họ phải ăn mặc... Cô bé đang đứng đó, váy trong và áo ngoài đều cũ rách. Sau đó tôi biết nó là đứa trẻ mồ côi trong chiến tranh. Cha mẹ nó là người Nga đã bị chết trong chiến tranh.
Nó xuất hiện ở đó, mái tóc trông bờm xờm. Khi thấy tôi đứng đó, nó nhìn và đứng thẳng người lên, cúi cái đầu nhỏ bé xuống. Tôi... Ồ, tôi thực sự có cảm giác kinh khủng nhất. Người lính đó nói, “Im lặng. Im lặng,” và đẩy tôi tiến lên.
Không... Tôi biết cô bé muốn - muốn nói chuyện với tôi, chỉ phải cái là bảo người đừng quấy rầy cô bé trên đường hay là chuyện gì khác.
Tôi yêu thương những đứa bé kia. Tôi thường đưa hết chúng vào Nhà thờ. Khi chúng ở trong Thính phòng vào giờ nhóm buổi chiều... Người ta tặng tôi một số tiền Phần-lan nhỏ, tôi đi ra đó cho chúng để chúng có thể mua kẹo cho mình. Còn chúng sẽ kéo chiếc váy nhỏ bé ra nói, “Kiitos,” “Kiitos,” có nghĩa là “Cảm ơn.” Chúng sẽ la lớn, “Kiitos.” Tôi có một hàng con nít từ đây đến phiá sau nhà đi theo tôi. Tôi yêu những đứa bé đó.
44
Cô bé nhìn tôi như thế, và đôi môi bắt đầu mấp máy, nó vẫn đứng im. Tôi nhắc nó, hãy đến đây. Tôi biết nó muốn đến. Nó bước qua nơi có tôi. Nó đi qua với chiếc nạng nhỏ, nó đã bước qua. Tôi muốn biết nó định làm gì. Cô bé nắm áo khoác tôi và hôn tôi trên chiếc áo, rồi thả xuống, ngước nhìn tôi như thế, tay giữ chiếc cặp nạng, kéo chiếc váy nhỏ lại nói, “Cảm ơn ông.” Nước mắt chảy dài xuống đôi má bé nhỏ ấy, nhỏ xuống. Ồ, tôi... Cái nhìn của cô bé làm lòng tôi muốn vỡ tung. Tôi nhìn cô bé, thấy nó đã được lành. Tôi biết Đức Chúa Trời muốn thưởng cho đức tin đó. Tôi nói, “Cháu yêu quí, cháu được chữa lành.”
Cô bé không thể hiểu được. Họ đẩy tôi đi vào.
Chúng ta có buổi nhóm lớn đêm đó. Còn dân chúng họ thấy điều gì đó được bày tỏ ra ở đó, họ chỉ ném những chiếc nạng và bắt đầu bước đi.
45
Đêm hôm đó, họ thực sự ôm choàng nhau nồng nhiệt. Các bạn thấy điều đó trên báo, sự ôm nhau của những người đi nạng không còn phải bám vào chúng nữa vì họ đã được chữa lành. Họ thực sự có... Họ kéo đến bên cạnh tôi, và Tiến sĩ Manninen cùng với họ chụp hình. Tôi nói với anh em mình... Ông ấy nói, “Chúng tôi sẽ chụp hình anh.” Ông ấy kéo tôi đi.
Tôi nói, “Còn vài người nữa.” Sự cung ứng khôn ngoan của Đức Chúa Trời, thẻ kế tiếp được gọi, tôi nghe tiếng lấc cấc gì đó và chính là cô bé. Cô bé là người tiếp theo đi lên bục. Và cô bé tình cờ đến đây. Tôi nói, “Chị Isaacson,” người phiên dịch, “Chị trích dẫn lời tôi.”
Chị ấy đáp, “Tốt lắm.”
Tôi nói, “Cháu bé yêu quí, cháu là cô bé tôi đã gặp bên ngoài phòng lớn đó.” Cô bé gật đầu khi người phiên dịch nói như vậy.
Tôi nói, “Đức Chúa Jêsus Christ đã chữa lành cho cháu. Cháu hãy đi qua đó và ngồi xuống, và lấy miếng đệm ra. Chỉ khi nào cháu... khi nào miếng đệm lấy ra khỏi, hãy để bàn tay nhỏ bé cháu xuống ngay đó. Cháu đã được chữa lành.” Tôi nói, “Tôi thấy một khải tượng. Cháu được chữa lành.” Cô bé bước qua đó. Những người chỉ chỗ ngồi bắt đầu lấy miếng đệm ra khỏi cô. Đúng lúc họ...
46
Tôi bắt đầu cầu nguyện cho người đàn bà khác đã đi lên đang đứng đó. Ngay lúc ấy tôi nghe có một tiếng la lớn. Tôi nhìn thấy cô bé đi qua bục giảng, miệng đệm và cặp nạng để trên đầu, chạy nhanh hết sức như có thể được. Giống như Thượng nghị sĩ Upshaw, hoàn toàn khỏe mạnh. Đã được chữa lành.
Đó là gì? “Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, cho đến đời đời không hề thay đổi.” Quyền năng Ngài không giới hạn.
Nó giới hạn với đức tin bạn. Bạn tin điều đó không? Điều đó làm cho vững chắc giữa hàng ngàn người nhiều ngàn lần.
Nhân đây, tôi tin đúng như trong quyển sách của tôi ở đây, tôi nghĩ chúng ta có địa chỉ của cô bé, và cậu bé đã chết được sống lại đó... Tôi sẽ đến với đứa bé kia vào tối mai.
47
“Ai tin lời rao truyền của chúng ta? Và cánh Tay Đức Giê-hô-va đã được tỏ ra cho ai?” Chúa Jêsus, Con Đức Chúa Trời Ngài ở đây tối nay để ban phước cho mọi người ở trong sự Hiện diện Thiêng liêng. Tôi không thể chữa lành các bạn. Đức Chúa Trời có lẽ có thể chỉ cho tôi thấy những gì Ngài đã làm cho các bạn. Nếu các bạn xưng nhận đức tin của mình nơi Ngài, và tin rằng Ngài đã sai tôi đến là thực hiện... [Băng trống. - Bt]... điều nầy các bạn sẽ thấy sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Chúng ta hãy cúi đầu... [Băng trống. - Bt]... cầu nguyện.
Lạy Cha Thiên Thượng, chúng con thực sự thích làm chứng cho đường lối Ngài. Điều đó rõ ràng đang đốt cháy lòng con, đứa bé mồ côi đáng thương người Phần-lan ấy, đứa trẻ không cha không mẹ, cả hai đã bị giết, sinh vật nhỏ bé tội nghiệp bị đuổi đi nơi nầy đến nơi khác.
Con đang suy nghĩ tối nay về những cảnh con thấy ở nhà đây khi họ trở về với thùng rác cào ra những miếng bánh mì cùng những miếng thịt nầy. Chúng những đứa bé Phần-lan đáng thương, đang bước đi trên đường phố, một số đứa với đôi tay dơ bẩn, đôi mắt nhỏ đẫm lệ. Chúng có thể sung sướng có một trong những miếng bánh đó. Ôi Đức Chúa Trời ơi, chúng con chẳng xứng đáng.
48
Mặc dầu ngày vinh hiển nào đó, chúng con sẽ vuợt qua ranh giới. Chúng con sẽ được ngồi cùng Bàn với Ngài, nhìn sang người khác, nước mắt lăn dài trên má vì những cuộc tranh chiến lớn, chúng con thấy nhiều cựu chiến binh đã chiến đấu trong chiến trận. Chúng con — Chúng con sẽ bắt tay nhau và khóc vì vui mừng. Vua sẽ xuất hiện lau khô hết nước mắt của chúng con. Và Phán, “Bây giờ, đừng khóc nữa. Trận chiến đã chấm dứt; Các người được ở nhà. Hãy vào hưởng sự vui mừng của Chúa ngươi.” Con đang làm việc cho ngày đó, Chúa ôi. Đó là ngày con phải tranh chiến. Cho dù người ta tin sự rao truyền của chúng con hay không, Chúa ôi, chúng con dạy dỗ điều đó, và Ngài đang chứng thực.
Chúng con biết rằng Ngài ở đây để cho biết những ơn phước của Ngài. Đức Chúa Trời ôi, xin ban phước cho dân sự tối nay, Đức Chúa Jêsus ôi. Nhiều cha mẹ lớn tuổi đang ngồi ở trong những chiếc xe lăn ở đây... [Băng trống. - Bt]... gần như đã chết. Các Bác sĩ đã quay lưng với họ. Nhiều người đang ngồi trong những chiếc xe lăn nầy và nghĩ họ sẽ không bao giờ bước đi nữa trừ phi điều gì đó có thể xảy ra. Nhiều anh em lớn tuổi đang ngồi ở đây, có lẽ bị bịnh tim, hay chị em sẽ chết trong vài tuần tới nếu điều gì đó không xảy ra; Bịnh ung thư ăn dần họ. Ồ, xin thương xót, Chúa Jêsus ôi. Xin ở cùng chúng con tối nay trong một đường lối đặc biệt lần nữa.
49
Con đã làm chứng về Thiên sứ Ngài chỉ cho thấy khải tượng. Cha ôi, điều đó hội chúng có thể không nghe tiếng con, vì con không nói với họ. Con đang nói với Ngài. Con cầu xin Đức Chúa Trời, Ngài sẽ chỉ cho những sự hiện thấy tối nay, cầu xin hiện ra hữu hình nếu có thể được. Khắp tòa nhà ở đây, cầu xin Thiên sứ của Đức Chúa Trời đưa đôi cánh vĩ đại Ngài từ bên nầy sang bên kia ở đây, nhỏ những giọt sương thương xót trên họ Chúa ôi, trên mỗi tấm lòng đói khát ở đây. Xin cho họ có đức tin để được chữa lành tối nay, và tiếp nhận sự chữa lành từ Chúa. Nếu có người nào đáp ứng với tiêu chuẩn mà Ngài đòi hỏi, Chúa ôi, xin chỉ điều đó cho đầy tớ Ngài. Cầu xin Ngài nhận chìm, phủ lấp và che kín đầy tớ Ngài lúc nầy, Chúa ôi.
Ngài biết Anh Upshaw đang ngồi ở đây đã chờ đợi 66 năm. Nhưng trong ánh sáng mập mờ của đời anh, Ngài đã ban phước cho anh. Ngài ban cho anh ấy những sự ao ước của lòng. Ngài không từ chối điều gì tốt lành cho những ai bước đi ngay thẳng.
50
Có những người đang ngồi đây sắp chết vì ung thư, bây giờ đã khỏe mạnh. Một bà bị tàn tật trong xe lăn tối qua, bây giờ đang bước đi. Ôi Chúa Cứu Thế ôi, cầu xin những người nam nữ nhận biết, loại trừ đi sự mê tín mà nhìn lên đồi Sọ giờ nầy, từ nơi đó sự giúp đỡ đến với chúng con, cầu mong họ thấy Đấng mà chúng con đang cố gắng để đại diện. Chiên Con Đức Chúa Trời bị thương vì sự gian ác chúng con, bởi những lằn roi Ngài mà chúng con lành bịnh. Cầu xin họ thấy Ngài trong quyền năng và sự vinh hiển Ngài. Xin cho họ thấy Ngài trong năng quyền phục sinh của Ngài tối nay. Và như môn đồ của Ngài xưa kia, khi họ trên đường trở về làng Em-ma-út, khi hội chúng nầy rời khỏi đây tối nay họ có thể giống như những người đã trở về từ làng Em-ma-út, thấy được quyền năng Chúa Cứu Thế sống lại và nói, “Lòng chúng ta há chẳng nóng nảy trong chúng ta sao?” Vì Đấng đã ở đó... [Băng trống. - Bt]... Sự chữa lành họ. Xin nhận lời.
Giờ nầy, con phó thác mình cho Ngài... [Băng trống. - Bt]... Sự tuôn tràn vinh hiển phước hạnh của Ngài, vì chúng con cầu xin nhơn Danh Đức Chúa Jêsus, Con Ngài. A-men!
51
Nên nhớ, như tôi đã trình bày: tôi không chịu trách nhiệm về những người phê bình chỉ trích ở buổi nhóm ầy. Xin cho tôi nói điều đó lần nữa được không? Tôi sẽ không chịu trách nhiệm về những người phê bình tại buổi nhóm. Nếu người nào ở đây rõ ràng là những người chỉ trích, hay chỉ đến để vì tò mò, tôi - tôi sẽ không ngăn lại tiếp tục phần hầu việc nầy một lúc. Hãy trở lại ngày mai và nghe giảng. Nhưng đừng ở lại vì điều nầy. Vì để đảm bảo với các bạn rằng khi linh khoa nghiên cứu ma quỉ và quyền lực bị mất đi, nó tìm một chỗ để đi nếu có thể được. Và những người không tin, chắc chắn nó sẽ chiếm làm chỗ của mình. (Hoặc nếu bạn là người tin thực sự, và chỉ có đức tin yếu đuối hay điều gì đó xảy ra, chúng ta có thể trông nom điều đó.) Nhưng khi bạn là người không tin, hay tôi - tôi chẳng có việc gì để làm với điều đó, bởi vì tôi không thể làm cho nó lìa khỏi bạn được.
Đối với Ngài điều đó có thể giữ cho bạn khỏi sa ngã, và có thể làm gia tăng không ngừng nhiều hơn lúc chúng ta có thể suy nghĩ, có thể ân điển và sự Hiện diện của Ngài, xức dầu buổi nhóm chúng ta lúc nầy. Và có lẽ đức tin của bạn ổn định. Và tưởng tượng thấy một lữ hành cô độc, bị con người chối bỏ, Người từng trải sự buồn bực, bị coi như kẻ ác, bị coi như tự cho là biết được ý nghĩ của người khác, một nhà thông linh, bị hiểu lầm mà vẫn tiến bước. Nhưng Ngài chính là Con của Đức Chúa Trời.
Ngài ở đây tối nay. Ngài ở đây ngay giờ nầy. Ngài ở đây với các bạn, và Ngài biết mọi sự. Tôi không biết gì. Nhưng Ngài có thể bày tỏ mọi sự cho, phải không?
52
Một người tàn tật đáng thương đang đến. Tốt lắm, hãy đến đây một lát. Cung kính như có thể được. Tôi tự hỏi những Cơ-đốc nhân có nhận biết vị trí mà tôi đang đứng không? Các bạn có nhận biết điều đó trong kiểu hội chúng nầy không, có những sự mê tín dị đoan, chỉ trích, và mọi việc đang đặt để ở đây không? Và tôi đã bày tỏ một điều liên quan đến Đức Chúa Jêsus Christ.
Các bạn nói, “Anh Branham, anh sợ phải không?” Không, thưa quí vị. Không chút nào. Tôi biết Ngài là Ai ở đây, và tôi tin Ngài. Tôi tin Ngài có thể giữ điều tôi phó thác cho Ngài dựa vào thời đại nầy.
Người đàn ông nầy là người lạ với tôi, nói theo cách con người. Tôi không biết ông ta.
Chúng ta là không quen biết nhau, phải không, thưa ông? Đúng thế, chúng ta là người lạ. Bây giờ, thưa ông, tôi chỉ muốn ông để ý khi tôi nói chuyện với ông một lát. Bây giờ, có... Nếu chúng ta là người lạ, tôi không biết gì về ông, điều đó — nó sẽ phải đến từ một nguồn thuộc linh nào đó, phải không, thưa ông. nó sẽ phải đến từ một nguồn thuộc linh nào đó. Ông nhận biết điều gì đang xảy ra. Dĩ nhiên, đó thực sự là Thiên sứ của Chúa. Ông là người tin phải không? Vâng. Ông... Tôi tin ông tin. Ông còn tin nhiều nhiều hơn thế nữa. Ông là một Nhà Truyền đạo phải không? Ông giảng những bài giảng nóng cháy đầy quyền năng trong một số buổi nhóm. Đúng thế không? Đúng thế. Ông đã ở trong một bệnh viện hay phòng khám của Bác sĩ, hay điều gì đó, để xét nghiệm. Đúng thế không? Đúng thế không? Đúng thế. Tôi thấy ông đang xét nghiệm. Vâng, ông bị đau gan — ở túi mật, tôi tin thế. Đúng thế không? Tôi tin ông bị ung thư. Tôi tin đó là... Đức Chúa Jêsus Christ ở đây khiến ông được chữa lành. Ông tin điều đó không? Tốt lắm. Ồ, tôi thấy - thấy nó đang treo như thế nầy, chính là ở bàng quang thay vì ở... Đúng thế không? Ở bàng quang. Hãy đến đây một lát.
53
Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng mang Đức Chúa Jêsus Christ trở lại từ cõi chết, xin nghĩ đến người nầy đang bị làm hư hoại, và thấy Ngài đang vận hành ở đó. Nhưng ông là đầy tớ của Ngài, và bàn tay con đang nắm giữ nầy đã vẫy bao tội nhân đến với sự vinh hiển nhiều lần. Xin thương xót, Đức Chúa Trời Đời Đời ôi, trong khi ông ở trong sự Hiện diện của Ngài giáng trên đầy tớ của Ngài nầy. Khi con đặt tay trên ông, con cầu xin bịnh ung thư lìa khỏi ông. Đức Chúa Trời ban phước cho ông, người anh em. Hãy tiếp tục bước tới.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Tốt lắm. Bây giờ, mọi người thật sự tôn kính như có thể được. A-men!... [Băng trống. - Bt]... Muốn ngợi khen Chúa với ông. Ông đã được lành. Thực sự nhận biết ông vừa mới... Đúng thế, thưa ông. Ông muốn ngợi khen Chúa từ những bậc cấp vì đã được chữa lành. Ngợi khen Danh Đức Chúa Jêsus.
Chúng con cảm ơn Ngài, Chúa ôi, vì quyền năng của Ngài, và những đầy tớ yêu mến Ngài. Cầu xin điều nầy là một ân điển. Cầu xin cho anh em chúng con còn giảng nhiều bài giảng nóng cháy hết sức, và nhiều tội nhân cải đạo đến với Thập tự giá Đấng Christ. Xin nhậm lời, Chúa ôi. Khi chúng con dâng lên Ngài lời ngợi khen nhơn Danh Đức Chúa Jêsus, Con Ngài, chúng con dâng Ngài sự sùng bái của lòng chúng con.
Ồ, Đấng Lạ Lùng, lạ lùng thay! Chúa Jêsus tôi,
Đấng Mưu Luận, Chúa Bình An, Đức Chúa Trời Quyền Năng là Ngài;
Đấng cứu tôi, cất mọi tội lỗi và sự xấu hổ khỏi tôi,
Đấng Lạ Lùng là Đấng Cứu Chuộc tôi, đáng ngợi khen Danh Ngài!
Bạn yêu Ngài không? Cầu xin ân điển và sự bình an của Ngài ở cùng các bạn.
54
Tốt lắm. Thưa bà, hay là tôi nói, người chị của tôi. Chị là Cơ-đốc nhân. Sự ao ước mà chị có trong lòng là tiếp nhận Đức Thánh Linh, chị muốn — nhận được Đức Thánh Linh, phải không? Sự bối rối đã khiến chị... Chị căng thẳng trong một thời gian dài, phải không? Chị suy nghĩ thành thật. Đúng thế. chị cũng mắc bịnh tim. Nó... Chị vẫn có một sự căng thẳng nào đó, là điều gây ra bịnh đó. Sự giấu diếm, che dấu khiến nó nặng hơn bao giờ hết. Đúng thế không? Tôi thấy chị ở trên giường, đang cố kìm nén mình như... Hãy nói, khi chính tôi chạm... Chị yêu quí, chị còn có nhiều hơn thế. Chị bị ung thư; Cũng ở trên ngực, phải không? Ừ. Hãy đến đây, chị. Chị tin Chúa Jêsus đã chữa lành cho chị cách đây 1.900 năm không? Chị tin nhận điều đó không?
Lạy Đức Chúa Trời thương xót, xin ban phước cho người đàn bà nầy. Cầu xin cho chị ấy nhận được Đức Thánh Linh, và được chữa lành nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ. A-men! Hãy đi nhận điều đó và được chữa lành. Chúng ta nói “Ngợi khen Chúa!” Thật tuyệt làm sao. A-men!
55
Tôi không phải là một người dễ bị kích động. Nhưng “A-men” có nghĩa là “xin được như vậy.” Kinh thánh nói Hội chúng nói “A-men!” — “Xin được như thế”: “Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, cho đến đời đời không hề thay đổi.” Hãy có đức tin bây giờ. Đừng nghi ngờ. Hãy tin. Tất cả đều có thể được cho những ai tin. A-men!
Bao nhiêu người không có thẻ cầu nguyện, chúng ta hãy giơ tay lên. Ồ, rất nhiều bạn. Được rồi. Các bạn tin không?
Tốt lắm chị, chị có đức tin lớn đã chữa lành chị trong lúc chị đang ngồi ở đó. Hãy bước khỏi bục.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Đức Chúa Trời!” Đó là cách để tiếp nhận nó. Hay lo lắng, hốt hoảng tâm thần... Tuyệt vời biết bao. Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, cho đến đời đời không hề thay đổi. Chị tin điều đó không? A-men!
Chị đang nghĩ gì? Lạ lùng, phải không? Chị cũng là người quan tâm đến trẻ em, phải không? Hử? Chị có 2 con phải không? Đúng thế không? Có 2 đứa ở đó không? Tốt lắm. Được rồi. Chị tin không? Tốt lắm. Đức Chúa Trời ban phước cho chị. Hãy nhận lấy sự chữa lành cho mình. A-men!
56
Bố, bố nghĩ gì về điều đó? Thầy Truyền đạo vừa được chữa lành ở đó. Ngài lạ lùng phải không? Bây giờ, ông đang cảm thấy tốt hơn, phải không? Bạn ông ở đó cũng muốn được chữa lành, đang ngồi kế bên ông, phải không?
Hãy nhìn chung quanh đây, chờ một chút. Ông tin hết lòng không? Ông muốn khối u trong mũi ra khỏi, phải không? A-men! Hãy đứng dậy và nhận sự chữa lành cho mình nhơn Danh Đức Chúa Jêsus. A-men!
Bà nghĩ gì về điều đó, thưa bà đang ngồi phía bên nầy ông ấy? Bà cũng tin hết lòng chứ? Tốt lắm. Bà bị bịnh ở cổ họng, phải không? Hãy đứng dậy nhận sự chữa lành cho mình nhơn Danh Đức Chúa Jêsus. A-men!
Điều đó làm cho cả nhóm được lành bệnh. Chúng ta hãy nó, “Ngợi khen Chúa!” Mọi người hãy tin. Hãy có đức tin nơi Đức Chúa Trời.
Hãy đến. Chà, chị bị bịnh thiếu máu, bịnh đái đường, bịnh tim. Hãy đi và mạnh khỏe, nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Đúng thế. Hãy có đức tin nơi Đức Chúa Trời.
57
Tim ông vừa được chữa lành lúc ông đang ngồi ở đó. Đúng thế. Người đàn ông thứ 3 đang ngồi trong đó. Hãy đứng dậy. Ông bị bịnh tim, phải không? Nó vừa lìa khỏi ông rồi. Hãy về nhà và được lành, nhơn Danh Đức Chúa Jêsus. A-men! Đừng nghi ngờ, hãy có đức tin.
Tốt lắm, hãy tiến lên. Ông muốn khỏi bệnh hen suyễn đó không? Ông muốn khỏi bịnh đó không? Hãy đi và tin Đức Chúa Jêsus Christ và tiếp nhận nó. Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Hãy có đức tin.
Bà hãy đến đây. Chị tin không? Chị tin Đức Chúa Trời đã ban ân tứ của Ngài để chữa lành cho chị không? Chị tin chứ? Tốt lắm, chị cần “sự tiếp máu” từ đồi Sọ. Chị bị thiếu máu. Hãy tiến lên và được chữa lành nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ. Nó đây nầy. Hãy có đức tin.
Hãy đến, thưa bà. Nhìn đây. Bà tin tôi là Tiên tri của Đức Chúa Trời không? Bà tin không? Bịnh tim đã lìa khỏi bà rồi. Hãy về nhà và được lành nhơn Danh Đức Chúa Jêsus. Ngợi khen Đức Chúa Trời.
Người đàn ông trẻ phiá sau đó, anh muốn được chữa lành khỏi bệnh lao phổi đó không? Anh muốn không? Hãy vững vàng tiếp nhận sự chữa lành cho mình nhơn Danh Đức Chúa Jêsus. A-men! A-men!
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Tốt lắm.
58
Bà bị điếc. Bà hãy cúi đầu. Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Tạo Nên Sự Sống và Đấng Ban Cho mọi ân tứ tốt lành, xin ban ơn cho người đàn bà nầy. Ngài đã chết để cứu chuộc. “Ngài đã vì tội lỗi chúng con mà bị vết, vì sự gian ác chúng con mà bị thương, bởi sự sửa phạt Ngài chịu mà chúng con được bình an, bởi lằn roi Ngài mà chúng con được lành bịnh.” Ngài đã gọi linh điếc và nó vâng Lời Ngài, Đức Chúa Trời Đời Đời ôi, xin nghe lời cầu nguyện nầy của đầy tớ khiêm nhường Ngài, và con đại diện cho Ngài ở đây trong quyền năng chữa lành Thiêng liêng (bằng phép lạ). Xin nghe lời cầu nguyện của đầy tớ Ngài, cầu xin ma quỉ nầy đang nắm giữ người đàn bà nầy lung lay, và ra khỏi.
Hỡi ma quỉ, hãy lìa khỏi người đàn bà nầy. Nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ, hãy ra khỏi bà.
Nghe tôi không? Tốt lắm. Bà đã bị biến chứng cùng mọi thứ không ổn. Bà có nghe được tôi nói rõ ràng không? Có thể nghe tôi bây giờ được không? Bây giờ, nghe tôi nói không? Bà được chữa lành. Hãy rời khỏi bục và được lành. Bà được chữa lành.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”
Tốt lắm, bà hãy đến. Bà tin tôi là Tiên tri của Đức Chúa Trời không? Bà tin không? Bà bị bịnh thận một thời gian dài, phải không? Hãy rời khỏi bục giảng và khỏe mạnh. Đức Chúa Jêsus Christ chữa lành bà.
Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!”A-men! Ngài ở đây để chữa lành. Bà tin điều đó không? Hãy có đức tin.
59
Bà tin Ngài hết lòng không? Nếu tin, bà có thể về nhà. Bà sẽ không phải mất thì giờ trên võng và cáng nữa nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ. A-men! A-men! Bà ấy đấy.
Hãy vác giường mình đi ra. Bà ấy đấy. Tốt lắm. Các bạn tin Đức Chúa Jêsus Christ không? Hãy vác giường bà ấy đi, vì có một người nào khác đang ngồi ở đó sắp được chữa lành.
Hãy cung kính. Nhìn đây. Hãy tin hết lòng
Tốt lắm. thưa ông. Ông tin không? Bịnh tim của ông đã lìa khỏi ông. Ông có thể đi ra khỏi bục. (Là người cuối cùng của chúng ta, và vân vân.) Hãy bước ra khỏi bục khỏe mạnh.
Bà tin hết lòng không? Hãy nhìn ra đó, đối với bà không có... Nhìn đây.
Còn ông đang ngồi đó với bịnh đau dạ dày thì thế nào? Hãy đứng dậy được lành nhơn Danh Đức Chúa Jêsus.
Người ngồi bên ông bị bịnh trĩ, phải không? Hãy đứng dậy và được lành nhơn Danh Đức Chúa Jêsus.
Bà bị bịnh viêm khớp, nếu bà tin Chúa, hãy đứng dậy và được lành nhơn Danh Đức Chúa Jêsus.
Tất cả các bạn còn lại, các bạn tin Ngài không? Điều đó thế nào? Ngài ở đây. Hãy vững vàng. Giơ tay lên. Nhận sự chữa lành của mình.
Hỡi Sa-tan, nhơn Danh Đức Chúa Jêsus Christ, hãy rời khỏi những người nầy!