Nhìn Xem Điều Không Thấy Được

Cleveland, Ohio, USA.

50-0816

1
Chào quý vị thính giả. Rất vui mừng lại được ở đây tối nay để nói với các bạn về Chúa Jêsus của chúng ta, ân điển Ngài để cứu rỗi và chữa lành những người có nhu cần. Tôi tin chắc anh chị em không cần nói nhiều về những gì đã được nói về sự vĩ đại của Đức Chúa Trời — của Ngài nữa.
Tôi vừa có vài phút được trò chuyện với Anh Baxter.
2
Trước tiên tôi muốn đọc một ít Lời, trong II Vua, chương thứ 6 bắt đầu... [Băng trống. - Biên tập] ...câu thứ 13... Tôi muốn bắt đầu với câu thứ 12, nó—nó liên quan đến một con người vĩ đại của Đức Chúa Trời một thời đã qua, thời Ê-li-sê. Hãy lắng nghe kỹ giờ nầy.
Một người trong những tôi tớ thưa rằng: Ôi vua chúa tôi! Chẳng ai trong chúng tôi hết; Nhưng Ê-li-sê, Tiên tri trong Y-sơ-ra-ên, tỏ cho vua Y-sơ-ra-ên biết các lời vua nói trong phòng ngủ mình.
Vua Y-sơ-ra-ên, họ có chiến tranh. Và — vua khác, vua tự hỏi làm thế nào mà họ biết hết việc nầy. Một trong các đầy tớ của vua bước tới; Người nói, “Ồ, phải có một người gián điệp nào đó giữa vòng chúng ta.”
Đầy tớ kia nói, “Không, nhưng Tiên tri Ê-li-sê biết hết mọi điều trong phòng ngủ của vua từ Đức Chúa Trời. Người là người biết những điều nầy và nói cho vua Y-sơ-ra-ên.” Chúng ta cần nhiều hơn những Ê-li-sê ngày hôm nay.
Vua bèn bảo rằng: Hãy đi xem người ở đâu, để ta sai bắt người. Có người đến thuật cho vua rằng: Kìa, người ở tại Đô-than.
Vì vậy, vua sai ngựa, xe, và một đạo binh rất đông đến Đô-than; Họ tới nơi lúc ban đêm, và vây thành.
Tôi tớ của người Đức Chúa Trời chỗi dậy sáng sớm đi ra, thấy một đạo binh cùng ngựa và xe đương vây thành. Người nói với Ê-li-sê rằng: Hỡi ôi! Chúa, chúng ta sẽ làm sao?
Ê-li-sê đáp rằng: Chớ sợ... (Ô, tôi thích điều đó. Cho dù tối tăm thế nào đi nữa, đừng lo sợ, đừng sợ.) ...vì những người ở với chúng ta đông hơn những người ở với chúng nó.
Đoạn, Ê-li-sê cầu nguyện mà rằng: Đức Giê-hô-va ôi, xin mở mắt kẻ tôi tớ tôi, để nó thấy được. Đức Giê-hô-va mở mắt người ra, thì người thấy núi đầy những ngựa và xe bằng lửa ở xung quanh Ê-li-sê.
3
Cầu xin Chúa ban ơn cho Lời Ngài. Bây giờ, chúng ta đang nghĩ về một thời đã qua, mà Đức Chúa Trời đã vận hành trong cách bày tỏ chính Ngài cho nhiều người, để làm cho đường lối Ngài được dân sự biết qua các đầy tớ Ngài, các đấng Tiên tri Ngài.
Đây là lúc mà có sự tranh chiến giữa 2 dân tộc. Dân kia không thể hiểu được tại sao Y-sơ-ra-ên biết hết mọi kế hoạch của họ và sẵn sàng đánh úp nó bất cứ lúc nào. Vì thế họ gọi những người của họ ra hỏi để tìm ra có gián điệp trong vòng họ nói những bí mật của công tác của họ không. Một trong những người đó nói, “Không phải có gián điệp giữa chúng ta; Chính là Ê-li-sê — Ê-li-sê ở trên dân Y-sơ-ra-ên. Người có thể ngồi trong phòng ngủ của người và biết hết mọi kế hoạch tương lai; Chúng ta biết đấy. Người nói cho vua Y-sơ-ra-ên biết về điều nầy.”
4
Anh chị em biết, áo giáp tốt nhất mà nước Mỹ có trong sự khủng hoảng hiện nay là một dân cầu nguyện, kính sợ Đức Chúa Trời. Đó là điều tốt nhất. Nó xứng đáng hơn mọi bom nguyên tử và xe bọc thép mà chúng ta có thể sản xuất. Đức Chúa Trời luôn luôn chiến đấu cho dân sự Ngài. Chúng ta hãy...
Nếu cả nước nầy đồng một lòng đến với Đức Chúa Trời mặc áo tang và ăn năn, trở lại với những đường lối điển hình thuở xưa mà các tổ phụ của chúng ta đã giẫm lên, thì không thể có chút gì làm tổn hại chúng ta. Tôi tin nó sẽ xứng đáng nhiều hơn mọi thiết bị đạn dược và các thứ mà chúng ta có thể làm (Đúng thế.), và tất cả bom đạn mà chúng ta có. Không có gì vĩ đại như sự cầu nguyện. Đức Chúa Trời nắm giữ tất cả tương lai trong tay Ngài.
Cách đây không lâu người nào đó hỏi tôi, “Anh Branham à, anh nghĩ gì về tương lai?”
Tôi nói, “Tôi không biết tương lai nắm giữ điều gì, nhưng tôi biết Đấng nắm giữ tương lai tôi.” Vì thế đó là sự việc, nếu như tôi có cứ quen biết Ngài.
5
Rồi khi vua tìm ra rằng Tiên tri nầy ở trong Y-sơ-ra-ên, vua nói, “Hãy đi bắt người. Mang người đến đây cho ta.”
Họ đi xuống, người nào đó đã nói với họ rằng Ê-li-sê ở tại Đô-than Khi họ đi xuống tới Đô-than, họ đi vào lúc ban đêm và bao vây trong bóng đêm. Anh chị em biết kẻ thù luôn làm việc lén lút trong bóng tối như thế nào? Bao vây thành để bắt Ê-li-sê.
Do đó khi người trẻ tuổi, đầy tớ của Ê-li-sê, thức dậy sáng hôm sau và đi ra... Nói cách khác, anh ta là người đầy tớ đưa ông đi ra đi vào. Khi người đi ra, người trở vào, và nói, “Hỡi ôi, Chúa tôi, cả thành bị bao vây bằng ngựa, xe ngựa của quân thù.”
Ê-li-sê nói, “Chớ sợ, những người ở với chúng ta đông hơn những người ở với chúng nó.”
Thế đấy, anh ta không thấy người nào khác ngoài Ê-li-sê. Và Ê-li-sê đã cầu nguyện, “Lạy Chúa, xin mở mắt kẻ tôi tớ tôi, để nó thấy được.”
Chúa đã vén màn lên trước người trẻ tuổi. Anh ta nhìn, và thấy cả núi đồi đầy những xe lửa và ngựa lửa, đang đứng chung quanh Tiên tri già. Thế đấy, lúc đó anh không sợ nữa.
6
Ồ, điều tôi nghĩ tối nay, “Chúa ôi, xin cho chúng con nhìn vào bức màn thời gian, chỉ nhìn qua một chút, thấy được tất cả những của nó.” Chúng ta đang tranh chiến tối nay với một sự thịnh vượng vĩ đại: Đúng chống lại sai: Lời Đức Chúa Trời chống lại học thuyết Thần học hiện đại, cố gắng làm cho Lời của Đức Chúa Trời, mang Nó đến với dân sự trong khi kẻ thù cố loại bỏ Nó bằng mọi cách. Nhưng Đấng đó chính là Đức Chúa Trời.
Để ý, điểm tôi muốn anh chị em thấy là Ê-li, người thuộc về Đức Chúa Trời, đã gọi “người của Đức Chúa Trời,” ông không nhìn vào việc tự nhiên. Ông đã nhìn vào việc siêu nhiên. Ông không nhìn những gì ông thấy; Ông nhìn vào những gì ông không thấy.
Và tối nay, thưa các Cơ-đốc nhân yêu dấu, chúng ta nhìn vào sự không thấy được. Điều đó chỉ đến trong tâm trí tôi trong khi Anh Baxter đưa ra sự cổ vũ tuyệt vời liên quan đến sự siêu nhiên đó. Sự siêu nhiên là những gì không thấy, nhưng chúng ta tin và hành động dường như nó đã có. Hiểu không?
Mọi sự trong áo giáp Cơ-đốc nhân là siêu nhiên. Chúng ta không nhìn vào những gì chúng ta thấy; Chúng ta nhìn vào những gì chúng ta không thấy. Anh chị em không thể được chữa lành, chỉ qua cái nhìn vào những gì anh chị em không thấy.
7
Người nào đó đã viết cho tôi một lá thư ngày nọ, một người đàn bà được chữa lành bệnh ung thư. Chị nói, “Trong 2 hay 3 ngày đầu tiên, tôi thật sự vinh quang, tôi cảm thấy tuyệt vời. Rồi vào ngày thứ 3,” nói, “tôi cảm thấy rối loạn kinh khủng. Tôi đã mất sự chữa lành của mình chăng?”
Vậy thì, điều đó sẽ được giải thích trong mỗi—mỗi trường hợp mỗi đêm. Không, đó—đó là dấu hiệu hoàn hảo nhất về sự chữa lành của bạn. Sau 72 giờ, sự thối rữa ở trong khối u. Nó đã chết. Nó sẽ... Nó có thể... Đôi khi Đức Chúa Trời sẽ — có thể thi hành phép lạ, và nó thậm chí sẽ không có khối u nào.
8
Tôi—tôi có thể nói với anh chị em điều nầy. Đức Chúa Trời, Ngài là Quan Án của tôi, Đấng tôi đứng trước, tôi... Bằng những mẩu báo cắt ra, những hàng đầu trang trước đăng điều nầy, nó có thể được tỏ ra ở đây tại bục giảng. Tôi thấy thời gian lúc nhiều người đến bục giảng với những bệnh ung thư mang trên thân thể; Trong khi được cầu nguyện, ung nhọt của họ đổi sang màu trắng, rơi ra và lăn lên nền nhà trong khi tôi đang cầu nguyện cho họ. Đức Chúa Trời, Đấng ở trên Thiên đàng nhìn xuống, biết điều đó có thật. Khi phóng viên báo chí đứng gần đó và chụp hình đó, và tuyên bố trong các tờ báo ở trang nhất. Đó là báo Cơ-đốc-giáo (Hiểu không?), họ có những chủ bút, là những người tin Chúa, và có sự xúc động dành cho người đau cho người hư mất.
Vậy thì, không người nào trong những người nầy lay chuyển chúng ta. Đức Chúa Trời có thể bày tỏ trong phòng khách sạn của tôi những gì bạn sẽ không bao giờ biết. Vì thế điều đó đúng. Tất cả những điều kia ở đó Ngài đặt, chỉ... Luôn luôn để Chúa có đường lối của Ngài.
9
Tôi nhớ một trong những trường hợp... Nếu người nào đó muốn có bản sao của bài báo, nó có thể vẫn được nói về “Arkansas Gazette,” gọi là “Mặt trời.” Nó ở trên Hội Báo chí, một tờ báo lớn nhiều ngàn người đăng ký dài hạn. Thế đấy, đứng ở đó trên bục... bức hình của cô ấy. Nếu bạn muốn, bạn có thể viết cho cô ấy và lấy một bản sao. Có lẽ đó có thể là một phóng viên đứng gần (mà tôi biết), để anh chị em có thể tự viết cho được thỏa mãn.
Được rồi. Để ý, trên trang đầu, anh chị em thấy một trang rất lớn, khắp cả trang đầu bức hình người đàn bà được tuyên bố đã chết, đang nằm trong hàng người xin cầu nguyện, mang đến từ bệnh viện vì bịnh ung thư tim, ruột kết, gan; Và đã nói cô y tá và những người khác mang chị ấy ra đẩy qua các đường phố từ Phoenix, Arizonza; Các Bác sĩ đã bảo với chồng chị... Tên chị ấy là Hattie Waldrorff, sống ở...?... Phố ở Phoenix, Arizona. Chồng chị làm chủ một cơ sở kinh doanh lớn hàn chì ở đó.
Tôi biết Bác sĩ Bosworth có mặt trong Buổi nhóm ngày hôm nay và... [Băng trống. - Bt] ... Và nó vừa xảy ra tối nay. Anh ấy và tôi đã dùng bữa tối với chị ấy cách ấy không lâu.
10
Ở đó, chị đã bị ung thư tim, ruột kết, và gan. Chị được cho chỉ còn sống vài giờ. Khi chị đến trong hàng người xin cầu nguyện, chị ở cách xa 2 khối phố, và chị — sự sống sắp lìa khỏi chị. Chị nói, “Hãy nhận tôi. Nếu tôi chết, yêu cầu của tôi là được đến trước anh em đó.”
Họ đã nói với tôi sau khi chị ấy đến ở cửa; Người ta đã che mặt chị, và nói có một xác chết trong phòng.
Họ đến gần, chồng chị khóc. Tôi thấy người đàn bà ấy và nắm tay chị, và cảm xúc vì chị. Chị ấy... Dường như chị ấy lạnh ngắt. Tôi không biết tình trạng của chị là gì. Tôi bắt đầu cầu nguyện cho chị, và cầu xin Đức Chúa Trời ban cho chị sự sống, bởi vì chị có đức tin lớn. Và ở đó, trong khoảnh khắc chị đã đứng dậy trên cáng, đi về nhà.
11
Đó là cách đây khoảng 3 năm. Bác sĩ của chị đã chụp tia X quang. Ông ấy đến với Buổi nhóm. Ông nói, Tôi chỉ muốn làm một điều duy nhất, là bước đến và bắt tay với Anh Branham, và tuyên bố điều nầy.“ Và ở đó, một Cơ-đốc nhân đã chờ đợi chị (Anh chị em có thể có được lời làm chứng của người đó bây giờ.), nói, ”Không có một vết ung thư nào ở chị ấy.“ Đó là người ngồi trong góc. Chị đi qua đó tới Buổi nhóm nầy để bắt tay.
Trong góc kế tiếp anh chị em sẽ thấy một chỗ ở trong đó nơi có một người, một lính Mỹ (GI), nguyên là lính Mỹ bị sưng phồng lên dễ sợ khi người ta đưa anh tới bằng máy bay, chân của anh bị... Các ngón chân của anh bị ung thư lở loét. Đang ngồi đó trong khi cầu nguyện cho anh... Điều nầy có trong báo. Trong khi cầu nguyện cho anh, phóng viên nói, 'Tôi thấy bằng mắt của chính mình chỗ sưng rơi ra khỏi các chân anh ta.“ Anh đã không ăn được trong nhiều tuần vì khối u. Và anh ăn nửa con gà chiên và làm hết nửa ký kem. Anh trở về nhà: Anh Everett Sumpter.
Anh Lindsay có thể có một bản sao của nó ở đây với anh. Anh ấy có bản ấy. Tôi không biết anh có đem theo nó hay không.
12
Trong góc kế tiếp, anh chị em sẽ thấy có một Mục sư có một khối u (Đây là chính phóng viên đang nói.) trên cổ, vết đứt do cạo râu gây ra trước đây khoảng 2 năm, và nó biến thành khối u. Anh ấy nói, “Khối ung nhọt ấy, khi người đó đến trên bục, tôi nhìn thấy nó. Nó trông sần sùi và đầy máu. Trong chốc lát sau khi Anh Branham cầu nguyện cho người đàn ông, khối u rơi ra và lăn xuống chân anh ta, và chúng tôi đã chụp nó và nó đây nầy. Có một lỗ hốc sâu trong cổ anh ta nơi nó rơi ra.” Đó là bức hình của người đàn ông giơ chỗ hốc trên cổ nơi khối u rơi ra. Jonesboro, Arkansas, tờ “Arkansas Sun”, viết điều đó. Nếu bạn muốn có, hãy tìm đọc.
13
Qua đó, khoảng 26.000 người nhóm nhau lại từ... tất cả các nơi từ Canada đến Mê-xi-cô... [Băng trống. - Bt] ... Bão tố và mưa... Nhiều người đơn sơ và yêu Chúa. Thấy không? Đức tin...
Vậy thì, chúng ta nhìn vào điều không thấy được và tin những điều mà không thấy được, nhưng được Đức Chúa Trời đã Phán, trở thành hiện thực. Chính là điều đó.
Nhiều lần nó có hiệu quả. Trong sự chữa lành, có... Tối qua, tôi đã cố gắng ở bục nầy (cho đến khi tôi trở nên ở trong tình trạng thuộc về tiềm thức) khi nói với dân sự, từng người một.
14
Tôi luôn muốn có một lần thoát khỏi có thể thoát khỏi những thẻ cầu nguyện nầy, không có bất cứ thẻ cầu nguyện nào, để dân sự, đồng một lòng, tin mà không có điều gì khác. Ngài đã Phán bảo tôi rằng tôi đã... “Những dấu hiệu nầy chỉ được thực hiện để khiến dân sự tin.” Ngài Phán, “Ngươi được sanh ra trên thế gian để nhận ân tứ Chữa lành Thiêng liêng (bằng phép lạ) cho nhiều người ở thế gian,” ... [Băng trống. - Bt] ... Sau đó Ngài Phán...
... [Băng trống. - Bt] “...Nhiều người để tin.” Phán, “Nếu ngươi chân thành khi cầu nguyện, và làm cho dân sự tin ngươi, không điều gì có thể đứng nổi trước lời cầu nguyện, ngay cả bệnh ung thư.”
Vậy thì, điều đó có thật. Tôi muốn đến một nơi ở đó không có tập hợp vì những thẻ cầu nguyện, nhưng ở đó mọi người đồng một lòng tin và được chữa lành và đi ra. Một ngày đi vào một thành phố, đi đến thành phố khác, một ngày ở một thành phố, đi đến thành phố khác; Và hàng ngàn người ở mọi nơi được chữa lành, và sự vinh hiển của Chúa giáng xuống, đó là điều tôi muốn.
15
Môi-se, dựa trên những dấu hiệu của mình... Ông đã đi và thi hành chúng một lần trước dân Y-sơ-ra-ên, và họ đã đi cuộc hành trình 40 năm theo ông. Đúng thế không? Vâng, thưa quý vị. Thực hiện nó một lần... Chữa lành bàn tay phung của mình, biến cây gậy ông có thành con rắn, và hoàn lại cây gậy. Họ đã tin. Khi có nhiều ma thuật, sự giả mạo đã làm trong thời đó... Gian-nét và Giam-be chống nghịch Môi-se. Nhưng Đức Chúa Trời đã thấy điều đó, quyền năng Ngài luôn đi trước để chiến thắng nó. Anh chị em hiểu không? Luôn luôn.
Người ta có nhiều người thật và giả trong thời buổi nầy. Đúng thế. Và người giả dối sẽ luôn muốn nói họ là thật. Nhưng bởi những dấu hiệu nầy Đức Chúa Trời loan báo nó. Chúng ta không phải nhận lấy một lời nào ngoài Lời của Đức Chúa Trời. Lời Ngài thì không thể sai lầm. Những khải tượng thật kỳ diệu. Đó là đường lối ban đầu.
16
Một truyện ngắn về sự chữa lành vừa đến với tâm trí tôi. Tôi sẽ nói nhanh trong một phút rồi có hàng người xin cầu nguyện. Tôi đang đi xuống nhà mẹ tôi đêm nọ. Tôi đang cầu nguyện. Trông giống như tôi đi vào điều gì đó như một khải tượng. Tôi tự hỏi điều gì đang xảy ra. Tôi nhìn...
Chúng tôi nuôi những người rất nghèo. Mẹ tôi giặt áo quần cho họ, bà để họ ngồi trên ghế. Không có nhiều phòng để cho họ ở, chỉ ngồi trên ghế.
Trong phòng tôi, tôi — nghĩ đó là chiếc ghế để áo quần, khoảng 1 giờ sáng. Thường thường những khải tượng đến giữa 1 giờ và 3 giờ sáng. Lúc đó tôi nhìn thấy điều đó; Tôi nghĩ, “Đó là áo quần của mẹ.” Tôi nghĩ, “Chắc chắn, người nào đó có nhu cầu, nếu không thì mình sẽ không cảm thấy cách đó.” Tôi không ngủ được nhiều. Tôi rất mệt mỏi ngay lúc nầy hầu như tôi không thể đứng đây. Đúng thế. Vào ban đêm...
17
Anh chị em đang cầu nguyện, nên nhớ, điều đó có ảnh hưởng đến tôi. Hiểu không? Khi—khi anh chị em cầu nguyện và cầu xin cho những điều đó, nó đến ngay với tôi, và—và sẽ giữ tôi thức nhiều giờ vào ban đêm.
Tôi nghĩ có lẽ đó là những gì đã xảy ra. Và tôi bắt đầu tự hỏi. Sau một thời gian ngắn, nó bắt đầu đến gần tôi hơn. Tôi để ý nó là một khía răng cưa nhỏ màu trắng (a white milling*), giống như một đám mây, và tôi đi vào trong đám mây đó. Khi đó, tôi có thể nghe một tiếng, giống như một chiên con đang kêu, “Be, be.” Tôi đang ở trong tình trạng mơ hồ. Tôi đi lang thang qua đó. Và tôi nghĩ, “Nào, chờ một chút. Để mình xem nào. Nó rất rõ ràng.” Tôi nói, “Mình không đang mơ lúc nầy. Mình nhớ đã ở trên giường cầu nguyện. Đây là một khải tượng.” Tôi—tôi nói, “Ô, nó ở đâu, Chúa ôi?”
Nó đi xuống qua bóng tối, và tôi cố gắng đến với nó, kéo những cây nho cùng các thứ. Tôi lắng ghe lần nữa. Tôi nắm giữ những cây nho và chúng đang dính vào tay tôi. Và cứ kêu, “Be, be.” Tôi nghĩ, “Con vật nhỏ bé đáng thương, bị lạc trong bóng tối.” Tôi đang lôi kéo nó như thế. Và tôi nghĩ, “Chúa ôi, con không biết khải tượng nầy có ý nghĩa gì, nhưng con sẽ cố đến gần chiên con đó.”
Khi tôi đến gần nó hơn, đó là tiếng của một con người. Nó đang khóc, “Milltown, Milltown,” thật yếu ớt và khóc. Tôi nghĩ, “Ôi chao ơi. Ở đâu? Ở đâu? Milltown? Con chưa bao giờ nghe nói đến nó. Ồ, con sẽ cố gắng đi.” Và tôi cứ lôi kéo.
18
Sau một lát, tôi bắt đầu nghe người nào đó la lớn, “Anh Branham hả? Ô, Anh Branham.” Và tôi- tôi tỉnh dậy ra khỏi khải tượng nầy, nhìn quanh. Tôi nghĩ, “Mình đang ở đâu?” Tôi đang đứng trong phòng, tay tôi giơ lên, và tôi nghe người nào đó ở cửa ra vào đang gọi tôi.
Rồi khi buổi sáng đến, và đi đến Nhà thờ của tôi tối hôm đó, tôi nói “Tôi có một khải tượng, và tôi nghe tên Milltown. Có ai biết nó ở đâu không?” Không ai biết. Chúa nhật sau, tôi nói, “Có người nào đó gặp rắc rối tại một nơi nhỏ bé gọi là Milltown. Có lẽ tôi sẽ có một lá thư ở đâu đó sẽ gọi tôi đến một thành phố Milltown. Có người nào đó gặp rắc rối. Tôi không biết đó sẽ là điều gì. Tôi sẽ phải đi đến đó.” Tôi nói, “Có lẽ nó nơi nào đó trong đất nước.”
Trong khi tôi đang nói, có một người ngồi đó, nói, “Anh Branham, tôi biết có một nơi gọi là Milltown. Nó... chỉ là một nơi nhỏ bé ở phía Nam cách đây khoảng 30, hay 40 dặm dưới Jeffersonvillehay New Albany, phía dưới hướng Nam vùng Indiana.” Nói, “Tôi sống gần đó.”
Tôi nói, “...Nó đánh vần như thế nào?”
Anh ấy nói, “M-i-l-l-t-o-w-n, Milltown.”
Tôi nói, “Chính nó.”
Khi anh ấy nói thế, tôi cảm thấy Đức Thánh Linh của Chúa làm chứng đó là nơi ấy. Vì thế tôi nói, “Tôi sẽ tìm thấy nó. Anh nói cho tôi biết đi đến đó cách nào.” Và anh ấy đã nói cho biết tôi đường để đi.
19
Tôi đi đến nhà anh ấy, và anh dẫn tôi đi qua nhiều dặm đến một làng nhỏ bé. Nơi đó là Milltown.
Đó là vào một ngày thứ Bảy. Nhưng.. Tất cả những người trong thành phố di chuyển khắp nơi, đi mua sắm, một thành phố nhỏ dân số khoảng 1.000 người, hầu như không nhiều.
Tôi—tôi nói, “Ồ, có lẽ Chúa muốn tôi giảng ngay góc phố ở đây.” Tôi đi vào và đưa một hào cho một người để mua một cái bục để tôi có thể đứng ở trên. Tôi đi ra; Tôi không biết làm gì ngoài việc cứ đi đến Milltown. Tôi chỉ biết thế thôi. Tôi nói, “Có người nào đó gặp rắc rối ở đây.” Và tôi nói, “Có lẽ một người say rượu hay người nào đó.”
Tôi bắt đầu đứng lên trên bục và nhìn quanh quất. Tôi không thể làm điều đó. Có điều gì đó bảo, “Đừng làm thế.”
Thế đấy, tôi đứng trên bục; Một đám người muốn hỏi tôi, nói, “Anh định làm gì với cái đó?”
Tôi nói, “Tôi là một Mục sư.” Tôi nói, “Nhưng tôi—tôi cảm thấy Chúa muốn cho tôi làm điều gì khác.”
20
Ông Wright bước ra khỏi tiệm, người đàn ông đó đã ở với tôi, nói, “Tôi phải đi lên đồi ở trên đây để nhận một số trứng gà của một người. Anh muốn đi với tôi không?”
Tôi nói, “Vâng.”
Chúng tôi đi lên đồi. Chúng tôi đi ngang qua một Nhà thờ lớn đã cũ, Nhà thờ lớn màu trắng. Tôi nói, “Đó là một Nhà thờ cổ đáng yêu, từ trên cao nhìn xuống thành phố.”
Anh ấy nói, “Đó là Nhà thờ Báp-tít cũ, Anh Branham à.”
Tôi nói, “Báp-tít gì?”
Nói, “Truyền giáo.”
Tôi nói, “Ồ, đó là Giáo hội Báp-tít mà tôi...” Tôi hỏi, “Điều gì đã xảy ra?”
Anh ấy nói, “À, điều gì không ổn ở đây cách đây nhiều năm. Một Mục sư gặp rắc rối, có một tình trạng khó xử vô cùng.” Và nói, “Giáo hội sa sút, và hội chúng bỏ nó đi tới nơi khác. Họ vừa có những tang lễ.”
Tôi đi về phía cửa Nhà thờ. Khi tôi đi về phía cửa, dường như tốt hơn. Tôi cố mở cửa ra, và nó không mở được. Tôi—tôi nói, “Anhh cứ đi. Tôi sẽ đợi ở bậc thềm ở đây cho đến khi anh trở lại.”
21
Khi anh đi lên đồi rồi, tôi quì xuống. Tôi nói, “Chúa ôi, nếu đây là nơi Ngài muốn có con, Ngài muốn con tổ chức Buổi nhóm ở đây, xin mở cửa ra cho con. Xin mở cửa ra.”
Tôi đã... Trong khi tôi còn cầu nguyện, tôi nghe người nào đó đến gần và đi băng qua đồi lối nầy, đó là một người đang huýt sáo. Ông ta nói, “Chào Thầy giảng,”
Tôi nói, “Xin chào.”
Ông nói, “Anh đang tìm Nhà thờ à?”
Tôi đáp, “Đúng thế. Làm sao ông biết tôi là Thầy giảng?”
Nói, “Ông Wright nói anh là Thầy giảng. Mặc dù anh có lẽ muốn nhìn vào đó. Tôi vừa mang theo chìa khóa, đã mở cửa.”
Tôi nói, “Cảm ơn ông.” Tôi bước vào và nhìn quanh. Tôi nói, “Cảm ơn Cha, Cha Thiên Thượng ôi.” Nhìn quanh, một Nhà thờ xinh đẹp, nó chứa được khoảng 300 người. Tôi nói, “Ai làm chủ nó?”
Nói, “Thành phố.”
Tôi đi xuống đó gặp họ. Họ mua điện của công ty, công ty phục vụ công cộng nơi đó tôi đã làm việc.
Ông nói “Cứ đi lên đó. Đặt một đồng hồ ghi điện vào. Nó là của anh chừng nào anh muốn.”
“Cảm ơn ông.” Và tôi đặt một đồng hồ. Tôi thông báo một Buổi nhóm phục hưng vào Chúa nhật tuần kế tiếp.
22
Đêm đó... Ngày đó tôi đi ra, và tôi nói với một người ở gần đồi, “Thưa ông, tôi là Anh Branham. Tôi sẽ tổ chức Buổi nhóm ở trên đây. Mời ông đến.”
Anh ta nói, “Kìa, Thầy giảng. Chúng tôi không có thì giờ dành cho tôn giáo ở đây. Chúng tôi nuôi gà.”
Nói... Tôi nói, “Thôi được rồi, anh bạn. Nhưng một ngày nào đó, anh sẽ thấy giờ chết.” 3 tuần sau đó, họ chôn anh ta.
Rồi tôi đi quanh trên sườn đồi. Tôi gặp những người khác họ rất lãnh đạm. Tôi bắt đầu Buổi nhóm, và đêm đầu tiên tôi có Anh Wright, con gái anh, 2 cô con gái của anh, con trai, vợ anh, 5 người. Tôi hầu như không thể giảng được.
Vậy chúng tôi cứ tiếp tục. Đêm hôm sau chúng cũng có nhóm như vậy, chỉ dành thì giờ tôi ở trên bục đọc một số Lời Kinh thánh... Phải lái xe đi khá xa.
23
Tôi nghe cái gì đó đập phía trên nhà. Có một người đang gõ tẩu thuốc lá bằng lõi ngô cũ vào nhà. Đi vào, một... Ồ, một người trông kinh khủng, tóc dài che phủ mặt. Anh ta nhìn quanh như thế, một cái răng đưa ra phía trước. Nhìn quanh quất hết Nhà thờ, nói, “Cái gã Billy Sunday mà người ta nói đó ở đâu?”
Ông Wright đã bảo tôi, “Đó là một gã thô lỗ.” Nói, “Anh ta là một... Anh ta trước đây thuộc về Giáo hội Na-xi-rê, nhưng anh ta sa ngã và đã chửi rủa mọi Thầy giảng đến trong vùng.”
Anh đi lại và nói, “Đây là ông Hall, Ông Branham.”
Tôi nói, “Hân hạnh được biết anh.”
Nói, “Ông là Thầy giảng à? Trông anh không giống như thế.” Và xé toạc ra một miếng giấy trắng như thế.
Tôi nói, “Mời anh ngồi.”
Nói, “Được, tôi có thể ngồi một chút. Tôi thích hát.”
Tôi nói, “Ồ, chúng tôi sẽ cố hết sức để anh hài lòng. Ngồi xuống đi.” Tôi nói, “Mời anh lên phía trước.”
Anh nói, “Không, tôi không cần lên đó. Tôi sẽ ngồi ngay tại đây.”
Nói, “Được rồi. Có quyển bài hát. Xin anh cứ tự nhiên.” Tiếp tục bước lên.
24
Ông Wright đi lên bục. Khi ông đã sẵn sàng hát, ông nói, “Đó là gã tồi tệ ở trong vùng nầy.”
Vì thế tôi đi lên đó và lấy đề tài từ “Người giàu trong âm phủ ngước mắt lên...” ... [Băng trống. - Bt] ...?... là trong Bàn thờ. Ông ấy là Mục sư của Giáo hội Báp-tít Milltown ở dưới đó lúc nầy, một anh em rất đáng yêu... [Băng trống. - Bt] ...
Nào, hãy ghi lấy tên nầy để anh chị em có thể viết thư cho chị ấy. Chị ấy... Tôi sẽ đợi một phút trước khi tôi đọc tên và địa chỉ của chị ấy, để anh chị em lấy viết và giấy ra. Chị ấy sống dưới đồi. Chị thuộc Giáo phái của Giáo hội nào đó hoàn toàn không tin vào Đức Thánh Linh hay... [Băng trống. - Bt] ...
Lời chết cho đến khi Đức Thánh Linh làm cho sống lại. Nhưng họ không tin vào điều đó. Một Hội thánh, tôi không biết anh chị em có biết họ hay không. Nhưng họ đã thông báo rằng bất cứ ai đã tham dự Hội thánh của tôi...?... cho họ bức thư khi họ trở về.
Vì thế tôi nói, “Được rồi. Người nào đó sẽ đến.” Vậy chúng tôi đã có một Nhà thờ trọn mùa đông đó.
25
Vậy là ông Hall đến với tôi, và nói, “Anh Branham à, có một cô bé đang nằm trên đồi ở đây; Cô ấy khoảng 20 tuổi. Cô đã nằm trong căn hộ đó trong 9 năm 8 tháng, không rời khỏi giường, lao phổi hoàn toàn. Các Bác sĩ đã không thăm viếng trong 3 hay 4 năm rồi. Không có gì để họ làm từ năm ngoái. Cô đã bị lao vòm họng, lao phổi, lao ruột, lao đường sinh dục.” Và nói, “Cô ấy có một cuốn sách nhỏ của anh cách đây 2 tháng. Cô bé đang khóc và cầu nguyện, muốn anh đến. Nhưng cha cô là Chấp sự của Giáo hội nầy, còn mẹ cô là người chơi đàn óc-gan ở đằng kia. Cho nên họ sẽ không cho phép anh đến.”
Ngay khi anh nói điều đó, điều gì đó nói với tôi, “Đó là chiên con bị móc trong đồng vắng.”
Do đó tôi nghĩ, “Ô, tốt, Chúa ôi. Ngài sẽ làm một con đường. Con sẽ cứ chờ đợi Ngài.” Nhưng tôi biết đó là lời làm chứng của Thánh Linh. Tôi đã đợi.
26
Vậy là cuối cùng khi Buổi nhóm chấm dứt, khoảng 8 ngày, tôi định đi về nhà. Và trên... và ngày đó, người mẹ cho phép đi qua. Nói, “Tất cả chúng tôi sẽ rời khỏi nhà nếu ông ấy muốn anh đến chỉ để làm thỏa mãn cô ấy. Nếu như vậy chúng tôi sẽ rời khỏi nhà. Chúng tôi thậm chí sẽ không ở lại trong khi ông ấy ở đó.” Những kẻ giả hình.
Cho nên tôi nói, “Thế à, tôi sẽ đi dù thế nào đi nữa.”
Vậy tôi đi xuống và đi vào phòng. Khi tôi bước vào trong phòng, tôi biết đó là người nữ ấy. Tôi nhìn cô. Cô cân nặng 37 cân Anh. Cô chẳng còn gì ngoài xương. Cô không thể giơ tay lên. Cô không thể nâng cái tách nước của mình. Mẹ cô đã bị chứng tê liệt, người phụ nữ khá trẻ, tóc đã bạc, và ngồi ngay tại đó. Họ thậm chí không... người đàn bà. Cô gái đã không hề thấy bên ngoài cửa sổ trong 8 năm. 9 năm 8 tháng cô nằm trên giường. Họ... điều nầy rõ ràng, nhưng đây là... họ không thể đặt cô ngồi ngay cả trên bô. Họ dùng tấm nệm cao su lót cho cô, và chỉ thay đổi tấm nệm cách đó. Và rồi... tứ chi của cô gần như...
27
Anh chị em viết thư cho cô ấy lúc nấy. Tôi sẽ cho anh chị em tên của cô ấy. Cô Georgie Carter, C-a-r-t-e-r, G-e-o-r-g-i-e, Cô Georgie Carter, Milltown, Indiana. Cô ấy sẽ nhận thư. Cô ấy sẽ viết cho anh chị em lời làm chứng của mình. Hãy nghe trong trường hợp cô ấy nói cho anh chị em biết việc giống như vậy. Và cũng yêu cầu cho xem lời tuyên bố của Bác sĩ.
Vì thế khi tôi đi xuống qua ngọn đồi, tất cả Cơ-đốc nhân
Nói, “Nếu cô gái đó nhận được sự chữa lành, điều đó sẽ khiến mọi người trong vùng nầy kêu khóc.”
Nhưng đó thật là lúc bạn muốn xem. Đức Chúa Trời không chữa lành để phô trương. Hiểu không? Và họ sẽ không làm thế. Thường thường, đó là người cứng cỏi nhất trên thế gian được chữa lành. Khi mọi người đang nhìn, thì tất cả ma quỷ với quyền lực ở đó tập trung vào ngay trên họ bằng sự vô tín của họ. Sự vô tín dĩ nhiên là quyền lực của ma quỷ. Kẻ nào không tin thì đã bị định tội rồi.
28
Bây giờ, để ý, tôi đã đi vào và cầu nguyện cho cô bé. Cô nói với tôi về việc đọc — trong báo của một cô gái khác, bởi khải tượng (Đã bị què suốt đời, thuộc về Giáo hội Giám Lý ở Salem, Indiana. Tên cô ấy là Nail.), và Chúa đã hành động bằng khải tượng như thế nào, sai tôi đi vào đồng vắng, săn bắn trên đồi, và tìm thấy cô ấy. Báo chí đã đăng báo về điều đó, cô được chữa lành như thế nào. 2 chân của cô cứng đơ như thế nào, thật khuấy động khắp vùng ở đó. Cô ấy... cô đi học sau đó. Bây giờ cô đã kết hôn. Cô ấy khoảng 16 tuổi, khoảng 20, tôi đoán khoảng 18, hay 20 tuổi. Cô đã ở trong tình trạng kinh khủng. Cô đã kể với tôi về điều đó.
Thế đấy, tôi thấy mặt cô ấy trong khải tượng, Tôi cầu nguyện cho cô ấy và đi ra. Tốt. Sau đó vài tuần, tôi nói với cô ấy... cô ấy nói, “Nếu Chúa Phán với Anh, Anh Branham ơi, xin đến với tôi.”
Tôi nói, “Tôi sẽ đến,”
Tôi phải cúi thật thấp. Cô ấy không thể cầm cái chén nước dãi lên. Cô ấy ho, cô... [Anh Branham minh họa... - Bt] Người mẹ phải đặt cái chén lên. Thậm chí cô không thể giơ tay lên. Bàn tay cô... gương mặt cô không còn chút thịt nào trên đó, thật trông giống như cái sọ người, có đôi mắt trong đó, Ô, thật là... Cô không thể quay đầu một chút được.
29
Tôi nhìn lại ở đó, và nói... Vài ngày trước ở đây, tôi đã ở dưới đó, và tôi nhìn cái giường cũ của cô. Cô đưa tôi vào để chỉ nó cho cô thấy. Và nó ở đây, được chùi hết sơn chung quanh, ngay tại đó, nơi mà cô đã nằm năm nầy sang năm khác kêu la, khóc lóc, cầu xin, như thế. Cứ giữ như thế, chùi hết lớp sơn ở cột giường. Nhưng Đức Chúa Trời đã nghe tiếng cô kêu khóc cho dù cô đã được nuôi dưỡng trong nơi nào đi nữa.
Sau đó tôi đi ra, và tổ chức Buổi nhóm. Tôi đi đến nhà ông Wright vài ngày sau đó để ăn tối. Những người ở dưới đó nói... Khi chúng tôi có một Buổi nhóm làm phép báp-têm trên bờ sông, và nhiều thuộc viên giống như vậy đứng ở đó. Tôi bước ra đi xuống sông. Tôi nói, “Dường như Thiên sứ của Đức Chúa Trời đang đứng gần.” Tôi bắt đầu làm phép báp-têm. Ở đó, những người tham dự, người nầy đến người khác của Hội thánh đó, bước ra đi vào trong nước và chịu phép báp-têm với bộ đồ đẹp của họ trên người, rồi bước lên.
Đức Chúa Trời sẽ hành động. Anh chị em cứ yên lặng và để Chúa làm việc đó. Hiểu không? Đúng thế. Hãy có đức tin nơi Ngài; Ngài sẽ làm hết mọi việc cách tốt đẹp.
30
Sau đó tôi đi vào — đi lên tối hôm ấy. Đó là đêm của Buổi nhóm cuối cùng; Tôi định dùng bữa tối với ông Wright. Chúng tôi di lên. Tôi nói, “Anh Wright à, dường như tôi phải đi vào rừng để cầu nguyện. Đức Thánh Linh đang hướng dẫn tôi không ăn, nhưng cầu nguyện.”
Tôi đi vào rừng và quì gối xuống. Ở đó trời khá muộn vào buổi chiều và tôi đã cầu nguyện. Mỗi lần tôi giơ tay lên, tôi túm lấy những nhánh nho, làm xước bàn tay tôi. Trông giống như tôi không thể quì gối; Nó làm đau đầu gối tôi. Anh chị em biết nó như thế nào. Tôi cứ cố gắng cầu nguyện và tôi thật sự ngã xuống.
Cô ấy nói—nói với tôi trước khi tôi rời khỏi, “Khi mẹ rung chuông, xin Anh đến ăn tối ngay.”
Vì thế tôi đã nghe tiếng chuông, nhưng tôi đã ở trong Thánh Linh, đang cầu nguyện, và tôi cứ ở lại đó. Tôi cứ cầu nguyện, “Ôi Chúa ơi, gánh nặng nầy trên lòng con là gì?” Con đã làm điều gì đó, hay — điều gì Ngài muốn con làm.“ Tôi cảm thấy Thiên sứ của Chúa ở gần, và tôi đứng dậy.
Ánh sáng chiếu xuống qua một bụi cây sơn thù dù là Vệt Sáng hơi vàng xanh lá cây. Tôi nghe một Tiếng nói, “Hãy đi đến đường của nhà Carter.”
31
Tôi đứng dậy từ nơi đó và la to hết sức. Đi xuống xuyên qua cánh đồng. Họ đã săn bắn — săn những khu vực bên ngoài đang tìm kiếm tôi. Tôi nhảy lên gần như vào đôi tay của Anh Wright.
Anh ấy nói, “Anh Branham à, mẹ đã chờ anh ăn tối trong nhiều giờ.” Nói, “Chúng ta sẽ đến trễ Buổi nhóm bế mạc.”
Tôi nói, “Chúng ta sẽ không ăn tối. Nhưng đây là đêm mà LỜI CHÚA PHÁN VẬY, Georgie Carter sẽ được hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ trong chốc lát.”
Anh ấy nói, “Anh Branham, anh muốn muốn nói gì? Điều đó đến từ Đức Chúa Trời, vì thế cả vùng nầy sẽ quay lại với Đức Chúa Trời chăng?”
Tôi nói, “THIÊN SỨ CỦA CHÚA PHÁN VẬY, Đấng đã nuôi dưỡng tôi từ khi tôi sanh ra trên đất nầy, và chưa bao giờ nói dối tôi, Georgie Carter sẽ là người khỏe mạnh trong giờ tới.” Lúc ấy nhiều người bắt đầu tụ họp lại trên đồi, nói, “Chúng ta hãy đi nào,” 2 người đàn ông.
32
Cùng một lúc, mẹ cô hay chỉ trích của cô... Georgie đang kêu khóc và cầu nguyện vì mẹ cô đã đối đãi tôi theo cách của bà. Vì thế bà đi ra bếp quì xuống cầu nguyện. Bà nói, “Ôi Chúa ơi, kẻ vô lại đó tên là Branham đã đi khắp vùng ở đây, người đó đã làm con gái con khuấy động cả lên,” và nói, “con người nhỏ bé đáng thương đang nằm đó sắp chết. Ngày hôm nay nó vừa kêu khóc điều gì đó,” như thế, và nói, “Ôi...” cầu nguyện.
Khi bà bắt đầu cầu nguyện, bà nghĩ con gái bà, ở cửa kế bên đi ngang qua. Bà thấy bóng trên tường. Và bà để... (Lấy lời làm chứng của bà ấy nhắc tới... Khi anh chị em viết thư cho bà.) Bà nói rõ ràng như bà thấy trong đời, Chúa Jêsus đến, đang bước xuống qua bức tường đó. Ngài đến qua đó. “Chớ chạm đến kẻ xức dầu của Ta.”
Nói, “Ai đó đang đến?” Bà nhìn, và nói bà thấy tôi đang đến. Kinh thánh nầy cũng giống như tôi đặt nó trên lòng mình thế nầy. Nói bà thấy tóc tôi ở phía trước. Bà nói, “Ô, đó là Thầy giảng ấy.” Và bà nhảy lên. Bà nói, “Ôi Chúa ơi. Con đã ở trong trạng thái thôn mê, hay điều gì đang xảy ra? Con mất trí chăng?”
Bà chạy vào phòng, nói, “Georgie, con biết gì không?”
33
Khoảng thời gian đó cửa đóng lại. Và tôi đến, cứ theo như cách bà đã thấy khải tượng. Tôi bước đến với quyển Kinh thánh trên ngực, và 2 người đi theo tôi. Ô, chao ôi.
Khi ở đó... Không có ma quỷ nào từ địa ngục ra có thể ngăn cản điều đó lúc ấy. Đức Chúa Trời đã Phán điều đó; Lời cầu nguyện được đáp lời. Đúng thế. Điều gì đó phải xảy ra.
Tôi bắt đầu bước đến; Anh Hall cứ nói với tôi, “Anh Branham anh muốn tôi đi trước chứ?”
Tôi không nói gì. Thưa các bạn, như anh em của các bạn ở đây tối nay, tôi cảm thấy Điều gì đó lìa khỏi tôi, và tôi trông như có thể thấy chính mình đang bước lên các bậc thềm.
34
Tôi đi tới cửa và mở cửa ra. Cô bé đang nằm ở đó, con người nhỏ bé đáng thương. Môi cô đang run rẩy. Mẹ cô sửng sốt, không thể nói hết với cô điều gì đã xảy ra như thế. Tôi bước ngay đến bên giường và đặt tay trên cô. Tôi nói, “Georgie, chính Đức Chúa Jêsus Christ, Đấng ban cho tôi khải tượng về chiên con bị trói trong đồng vắng ở đâu đó dưới đây, đã xảy ra với tôi ngày hôm nay trong rừng, và đã sai tôi đến đây để tôi có thể đặt tay trên cô hầu cho cô được khỏe mạnh.”
Tôi đặt tay trên cô bé và nói, “Như — Giê-hô-va Đức Chúa Trời đã Phán với tôi, 'Trong Danh Chúa Jêsus Christ, hãy đứng dậy và được khỏe mạnh.'
Làm sao cô ấy đứng dậy, tay chân đã không chuyển động được trong 9 năm và 8 tháng, nằm trên giường bệnh? Nhưng khi Đức Chúa Trời Phán, Ngài ban cho sức mạnh. Đúng thế. Lấy tay nắm cô bé... Cô nhìn tôi như thế, và đôi mắt cô trông giống như sống lại. Tôi nắm lấy tay cô và nâng cô khỏi giường. Ngay tức khắc lúc đó cô bước đi khắp nhà. Cô la lên. Mẹ cô ngã xuống trong phòng, ngất xỉu.
Cô gái mở cửa và bước ra, ngồi trên cỏ và bắt đầu chúc phước cho cỏ cây hoa lá. Ban phước cho tấm lòng nhỏ bé của cô. Lần đầu tiên cô thấy lá cây và cỏ sau hơn 9 năm. Nếu cô nằm trên giường đó, và—và nhiều người bắt đầu chạy đến từ những nơi lận cận mọi nơi.
35
Tôi bước ra và đi về hướng đồi, về phía Nhà thờ. Tôi không thể chịu đựng ở đó sự xức dầu thật sự được ban cho khắp nơi. Bắt đầu lên đồi...
Ở đây cô bé chạy ra sau nhà, ngồi xuống đàn Pi-a-nô. Sau một lát, cha cô từ trên đồi trở về với xô sữa nhỏ ở chuồng bò của họ. Ông thấy đám đông. Ông bắt đầu nghe nhạc. Ông nói, “Cái gì vậy?” Nghe thấy nhiều người ở trong đó. Khi ông bước vào cửa, con gái yêu quý duy nhất của ông đang ngồi đó chơi đàn.
Jêsus giữ tôi gần thập tự.
Gần hông tuôn suối Huyết ra.
Lưu Huyết nơi Gô-gô-tha,
Nghìn thu công hiệu chẳng ngoa.
Ông đánh rơi xô sữa, dang đôi tay nói, “Con yêu quý, điều gì vậy?”
Cô bé nói, “Người mà ba gọi là kẻ vô lại đó, Chúa Jêsus đã sai ông ấy đến đây. Ông ấy đã đặt tay trên con, và bây giờ con được khỏe mạnh.”
Hiện nay cô là người chơi đàn tại Giáo hội Báp-tít Milltown ngày nay. Hoàn toàn bình thường trong tình trạng sức khỏe tốt, đúng là tốt như bất cứ ai đang ngồi trong tòa nhà nầy tối nay. Hãy viết thư cho cô ấy thì sẽ rõ.
36
Bác sĩ đến và đã chờ cô ấy... [Băng trống. - Bt] ... Đức Chúa Jêsus Christ. A-men! ... [Băng trống. - Bt]
Ngài thật vĩ đại tối nay như Ngài đã vĩ đại lúc đó. Xem kìa, nhiều người ở đây, điều nầy có lẽ dường như lạ với tôi. Có lẽ các bạn không... [Băng trống. - Bt] ...?... Chúa quyền lực của chốn không trung. Sa-tan luôn luôn đến gần cố lấy điều gì đó ra khỏi tâm trí của anh chị em. Nhưng tối nay, hãy tìm các sự ở trên trời, là nơi Đấng Christ ngồi bên hữu Đức Chúa Trời. Nên nhớ Kinh thánh nói, “Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi.” Nếu Thánh Linh Ngài ở đây, thì Ngài bày tỏ những việc ngày hôm nay như Ngài đã bày tỏ trong những thời đã qua. Trời đất sẽ qua đi, song Lời Ngài sẽ không bao giờ qua đâu. Hãy có đức tin nơi Đức Chúa Trời. Đừng nghi ngờ.
37
Hãy viết cho Georgie. Hỏi cô ấy về điều đó. Không chỉ cô ấy, nhưng tôi có thể đứng ở đây cho đến sáng mai, nói những trường hợp như vậy đã xảy ra trong 4 năm qua. Ngày nầy sang ngày khác nó xảy ra, không thể sai lầm được.
Đức Chúa Trời ở đây giờ nầy. Thái độ của các bạn... Hãy nói họ chỉ tin nơi Chúa hết lòng. Hãy tin nhận Đức Chúa Trời. Tốt lắm, chúng ta hãy cầu nguyện.
Ôi Cha ôi, ước gì môi miệng con có thể chỉ phát những lời, lưỡi con có thể nói ra những lời ngợi khen với Ngài. Chúa ôi, Ngài biết về Georgie. Chúa biết hết điều đó. Chúa ôi, Chúa biết đầy tớ của Ngài đã nói sự thật. Trước những người nầy tại Ngày Phán xét, con sẽ đứng để khai ra mọi lời đã nói. Nếu con nói sai, thì con sẽ bị ruồng bỏ, bị đuổi đi khỏi những người thân yêu, khỏi Chúa Jêsus, không hy vọng, bị định tội. Ôi Chúa ơi, con không muốn làm điều đó. Con muốn thành thật và thật thà.
Con biết có nhiều người vô tín trên thế gian. Ngài Phán trong những Ngày Sau rốt, có những người lường thầy phản bạn, hay nóng giận, lên mình kiêu ngạo, ưa thích sự vui chơi hơn là yêu mến Đức Chúa Trời, vì người ta đều bội bạc, không tin kính, vô tình, khó hòa thuận, hay phao vu, không tiết độ, dữ tợn, thù người lành, thậm chí ghét. Họ sẽ là một nhóm người sùng đạo, có hình thức tin kính, nhưng sẽ chối bỏ quyền phép của sự tin kính dó. Những người như vậy phải tránh xa. Thánh Linh đã Phán điều đó rõ ràng, rằng trong những Ngày Sau rốt sẽ có những dấu hiệu nầy.
38
Cha ôi, chúng con ở đây, và chúng con vui mừng, như các môn đồ mang sự sỉ nhục vì Danh Ngài. Tối nay chúng con muốn làm chứng như Phao-lô ngày xưa. “Theo như đạo mà họ gọi là một phe đảng, tôi thờ phượng Đức Chúa Trời của tổ phụ chúng tôi.” Cách mà ma quỷ nói đến, gọi là phe đảng, tâm thần, điên cuồng, loạn thần kinh, Đức Chúa Trời thật sự... Sa-tan có người của nó đang làm việc, nhưng con cảm ơn Ngài vì Ngài cũng có người của Ngài. Chúng con vui được ở bên Ngài tối nay, tin mọi sự. Chúng con vui mừng vì Ngài ở với chúng con, xác quyết Lời bằng những dấu kỳ phép lạ đi theo. Xin để cho dân sự thấy, Chúa ôi, biến từ sự độc ác của họ quay lại với Đấng Christ tối nay trước khi nó đời đời quá trễ, trước khi họ bị đuổi khỏi mặt đất để đi đến âm phủ của ma quỷ, và một nấm mồ không có Đấng Christ gởi đến nơi vĩnh cửu vô tận không có Đức Chúa Trời, không có hy vọng, không có sự thương xót. Đây là ngày ăn năn. Đây là ngày của con người. Ngày của Chúa sẽ đến.
Giờ nầy, xin giúp chúng con con, Chúa ôi, Chúa có nhiều con cái đau yếu của Ngài nhóm nhau lại ở đây tối nay. Ngài vận hành trên họ như Ngài đã làm trên Si-môn ngày xưa, và mang họ đến đây vì mục đích được chữa lành. Xin giúp con có đức tin với họ, Cha ôi. Nguyện xin đức tin của họ hòa quyện với nhau, và hết thảy chúng con như một giờ nầy, một khối, và lời cầu nguyện của chúng con đi liên tục không ngừng... Khi ông ấy đang cầu nguyện ở nhà Giăng Mác, không ngưng nghỉ, Ngài đã sai Thiên sứ Ngài giáng xuống, mở cửa ngục và đem Sứ đồ ra ngoài.
Nhiều con cái Ngài ở trong ngục tù đau ốm và bệnh tật, khốn khổ. Nguyện xin Thiên sứ của Đức Chúa Trời ở trên đầy tớ Ngài tối nay, và bẻ gãy mọi xiềng xích. Xin nhậm lời, Chúa ôi. Nguyện xin chúng con đi ra cổng thành vui mừng hớn hở, ngợi khen Đức Chúa Trời vì sự nhân từ của Ngài. Chúng con cầu xin ơn nầy trong Danh Chúa Jêsus Con Thánh của Ngài. A-men!
39
Hãy có đức tin; Đừng nghi ngờ. Tôi làm mất nhiều thì giờ. Tôi xin lỗi. Đang đứng ở đây và biết rằng nhiều người có lẽ không thể vào trong hàng... Nếu không, thì tại sao? Nếu các bạn có đức tin nơi Lời Đức Chúa Trời, các bạn sẽ được chữa lành ở bất cứ nơi đâu.
Chị tin điều đó hết lòng không? Thiếu phụ với đứa con nhỏ, chị gặp bối rối, phải không? Xin Chúa ban phước cho lòng chị. Tôi thấy chị có một linh lo lắng. Đúng thế không? Nhìn lối nầy. Tôi cảm thấy tiếc cho chị. Vâng, chị — không phải chị; Chị lo lắng về đứa con của mình. Đúng thế không? Cách đây một lát chị đang cầu nguyện hay làm điều gì đó, phải không? Chị đang cầu xin Chúa cho tôi nói với chị về đứa bé đó. Đúng thế không? Không đọc trong tâm trí chị, tôi cảm thấy điều đó cách đây một lát khi... Có một nhóm người ở trong góc đó đang cầu nguyện. Đứa bé bị gì vậy? Chị nhận biết Chúa Jêsus đã chữa lành đứa bé đó khi Ngài chết nơi đồi Gô-gô-tha không? Ngài đã trả giá đó.
Nào, đứa con của chị, có gì không ổn với nó. Con chị khoảng 3 tuổi, hay gần như thế. Điều đó gần đúng chứ? Nó ngừng phát triển, không có ích gì với chính nó. Đúng thế không? Chị tin tôi chứ? Được rồi. Nếu chị tin, hãy nhận lãnh sự chữa lành ngay bây giờ.
Nó đang ngồi một mình trong vòng tay mẹ giờ nầy, thậm chí không nắm giữ nó chút nào. Nó lấy tay chị ấy ra. Chúng ta hãy nói, “Ngợi khen Chúa!” Đứa bé đã sử dụng cái lưng của nó lúc nầy. Được rồi. Mọi người hãy kỉnh kiền.
40
Cô gái nhỏ đang ngồi ngay ở đó gần chị, cô bé ở đó với đôi mắt yếu, cô tin Anh Branham đang nói với cô sự thật chứ? Cô tin Chúa Jêsus sẽ cho cô khỏe mạnh chứ? Cô tin không? Được rồi, tôi muốn cô đặt tay lên mắt mình, như thế nầy. Nói, “Chúa Jêsus yêu dấu ôi, xin chữa lành con.” Xin Chúa ban phước cho cho cô; Cô sẽ có lại thị lực của mình.
Chị ngồi bên chị ấy có khăn tay, chị đang lo lắng về điều gì? Tốt. Hãy nhìn lối nầy, chị ơi. Điều gì đó không ổn với chị. Đúng thế. Chị cũng bị bệnh mắt, và chị là một trường hợp thần kinh, phải không, có...?... Tình trạng suy sụp ma quỷ? Đúng thế không? Sự áp bức quấy rầy chị luôn, sự bất an. Đúng thế không? Xin Chúa ban phước cho chị. Nếu tôi nói với chị rằng chị được chữa lành, chị sẽ tin tôi chứ? Được rồi. Hãy đi về nhà; Chị được lành. Xin Chúa ban phước cho chị.
41
Chị nghĩ gì về điều đó? Chị nghĩ chứ? Tôi thấy chị đang bối rối, phải không? Bây giờ, mọi người thật kỉnh kiền. Nào, nó đang băng qua các linh. Cậu bé nầy đang ngồi đây đang lôi kéo tôi ra. Nào, mọi người cứ cung kính như có thể được.
Nhìn đây, chị ơi. Chị lo lắng về điều gì đó; Điều gì đó không ổn, bởi vì nó thật tối tăm chung quanh chị. Chị—chị vừa mới đến Bác sĩ, phải không? Chị đã có sự xét nghiệm. Nào, chúng ta hãy xem. Hãy có đức tin. Hãy tin tôi bằng cả tấm lòng. Đúng thế, chị mắc bịnh phụ nữ. Bác sĩ không tin chắc về điều đó; Ông ấy đúng. Ông đã nói đó là... có lẽ là ung thư. Đúng thế không? Được rồi, nó đấy, đúng hơn nó đã có. Chị được chữa lành giờ nầy. Chị đang có sự chữa lành của mình...?... Nào, nhìn lối nầy. Chị tin điều đó không?
Xin mọi người hãy kỉnh kiền. Đừng... Xin thật cung kính.
Nhanh lên, có... Có điều gì đó... một sự kết nối. Anh ở đây, đang ngồi đây với tờ “Tiếng Của Sự Chữa Lành” trong tay, đang ngồi ghế phía trước. Có sự nối kết nào đó giữa anh và người đàn bà nầy. Anh rất sung sướng khi chị ấy đã... Điều đó có lẽ... đó là chị hay vợ của anh. Đó là vợ anh, phải không? Đúng thế. Anh cũng bị buồn phiền. Chính anh. Anh và vợ anh hãy về nhà và được hạnh phúc, vì anh chị được chữa lành.
42
Còn chị thế nào, chị đang ngồi khóc đó? Chị bị bịnh thần kinh. Đúng thế không? Được rồi. Chúa cũng chữa lành chị. Chị...
Chị ở ngay sau cô bé cúi đầu vì điều gì? Chị cũng có nhiều bệnh, phải không? Hả? Bệnh thanh quản, phải không? Đang chuẩn bị mổ, phải không? Chị chuẩn bị cho một ca mổ. Họ sắp giải phẫu thanh quản của chị. Đúng thế không? Được rồi. Hãy tin Chúa ngay bây giờ và được chữa lành. Chị sẽ tin chứ?
Hãy—hãy có đức tin nơi Đức Chúa Trời. Ngài ở đây giờ nầy để làm điều đó...
Nào, chờ một lát. Có người nào đó ở ngay tại đây, rất lo lắng và rất đau đớn. Chờ một lát. Có quá nhiều điều tôi hầu như không thể nói được. Nào, thật là một trường hợp rất nghiêm trọng, nó ở bất cứ nơi nào. Chờ một lát.
Vâng, nó đây nầy. Đó là một bà đang ngồi ngay tại đây mặc áo dài đen có hoa. Chị đang lo phiền vì đau đớn, phải không? Đúng thế không? Điều đó đúng không? Cả...?... nhìn lối nầy. Vâng, thưa chị. Điều gì đó phải được thực hiện cho chị nếu... Chị đầu những khối u (Đúng thế không?), những khối u hay cái gì đó ở trong chị? Hãy đứng dậy. Điều đó có thật không? Hãy có đức tin nơi Đức Chúa Trời và khối u sẽ lìa khỏi chị. Chị tin hết lòng không? Nào, hãy nhìn thẳng...?... Chị cảm thấy tốt hơn lúc nầy, phải không chị đang ngồi phía trên đây? Đúng thế. Vâng. Nó đã hết giờ nầy. Chị sẽ được khỏe mạnh.
43
Quý bà đang ngồi đó, bạn chị cứ nói chuyện với chị. Chị đang tự hỏi tại sao tôi không gọi chị, phải không? Chính là vậy. Chị đang tự hỏi. Tôi không đọc trong tâm trí của chị, nhưng chị đang tự hỏi tại sao tôi không nhận ra chị ở đó. Tôi không thể nói cho chị biết chị có điều gì không ổn lúc nầy. Hãy đứng trên chân chị. Nào, hãy tin hết lòng. Đấy, tôi thấy chỗ những dao động đang chạy qua rất nhanh tôi không thể... Nào, chờ một chút. Nắm tay tôi như thế nầy. Tôi cũng không tin chắc về điều gì đó. 2 tay nắm lại như thế nầy, để nó ra phía sau lưng, phía sau giống như tôi đây. Rồi chị chạm nó. Chính là gan của chị. Đúng thế không? Đúng thế. Tôi không biết đó là thận hay là gan của chị. Được rồi.. Đức Chúa Jêsus Christ lảm cho chị khỏe mạnh. Cứ đi và can đảm lên...?... vì Đức Chúa Trời...?...
44
Hãy có đức tin nơi Đức Chúa Trời. Có bao nhiêu thẻ cầu nguyện nữa trong nhà nầy?
Xin Chúa ban phước cho mẹ. Nó được thực hiện cho... Được rồi. Chị tin hết lòng chứ?
Tôi tự hỏi có bao nhiêu người tin ngay giờ nầy? Nào, đừng xúc động, hãy kỉnh kiền giờ nầy. Chúng ta hãy... Tôi chưa quyết định đây là cách Đức Thánh Linh của Chúa đang vận hành. Nhiều người đang muốn được ở—ở trong hàng người xin cầu nguyện, và nhiều người đang muốn được chữa lành ngay bây giờ. Tôi không biết tại sao. Được rồi. Hãy kỉnh kiền trong chốc lát.
Đức Thánh Linh của Chúa ở đây. Sẽ tin hết lòng chứ? Tôi đang cố gắng ngay bây giờ. Chị nên đầu phục Đức Chúa Trời, một đời sống đầu phục êm dịu với Ngài, sẽ để Ngài dẫn dắt...?...
45
Chúng ta hãy cầu nguyện. Lạy Cha Thiên Thượng, Ngài biết hết mọi điều, biết điều gì có và điều gì không có, và những gì Ngài đang làm. Chúa ôi, xin ban phước cho quý vị thính giả của dân sự nầy; Xin ban ơn giờ nầy. Nguyện xin Thánh Linh ở trên thính giả, vào giờ nầy, Cha ôi. Với tất cả tâm hồn con, xin Chúa kính yêu, nếu chúng con làm thành hàng người xin cầu nguyện, đó sẽ là những người đến với bục giảng thật sự vì tất cả những người đó. Nhưng chúng con ngay bây giờ tin rằng Ngài ở đây, Chúa ôi, và sự xức dầu của Ngài đang thật sự làm tê liệt đầy tớ Ngài, giáng xuống giống như nước động. Ôi Chúa Jêsus, nguyện xin nhiều người được chạm đến vào lúc nầy, họ có thể được chữa lành. Xin nhậm lời, Chúa ôi, qua Đức Chúa Jêsus Christ.
Ô, hết thảy anh chị em... Xin vui lòng, anh chị em yêu dấu của tôi, tin tôi là đầy tớ của Ngài. Không có một điều gì trong tòa nhà nầy ngoài những gì có thể được chữa lành. Anh chị em tin điều đó trong...
46
Bao nhiêu anh chị em ở đây nhận lãnh sự chữa lành của mình ngay giờ nầy. Hãy nói, “Từ lúc nầy, bởi ân điển của Đức Chúa Trời, tôi được chữa lành,” và đi về nhà và nói, “Tôi được khỏe mạnh qua Đấng Christ (Chúa Cứu Thế).” Hãy đứng dậy trên chân của mình, anh chị em nào mà nhận lãnh sự chữa lành, ngay bây giờ. Đúng thế. A-men!
Đó là cách làm điều đó. Ha-lê-lu-gia!
Ôi Chúa, con cảm ơn Ngài biết bao vì sự nhân từ của Ngài, Chúa ôi, biết rằng con không thể...?... lâu hơn nữa. Thì giờ ở đây họ đang nhận lãnh sự chữa lành của mình.
Ô hỡi các quỷ, ngươi đã mất quyền lực của mình. Ngươi đã mất quyền kiểm soát. Ngươi sẽ bị ở trong bóng tối giờ nầy, còn sự vinh hiển của Đức Chúa Trời sẽ được bày tỏ ra khắp thành phố và khắp nước, Chúa Jêsus đang chữa lành cho dân sự Ngài.
Cảm ơn Cha, Cha ôi. Cảm ơn Ngài, Chúa ôi.
Mọi người hãy nhận lãnh sự chữa lành của mình. Hãy giơ tay lên nói, “Cảm ơn Ngài, Chúa Jêsus ơi, vì đã chữa lành con. Cảm ơn Chúa Jêsus vì chữa lành con.” Hãy dâng sự ngợi khen cho Ngài.