Giải Thích Chức Vụ

Minneapolis, Minnesota, USA.

50-0711

1
Cảm ơn Anh Lindsay. Chào hội chúng. Thật là một đặc ân được ở đây tối nay trong địa điểm đáng yêu nầy của đất nước chúng ta để bắt đầu buổi thờ phượng đầu tiên của tôi từ khi tôi từ Châu Âu trở về.
Tối nay hơi mệt một chút... Chúng tôi phải lái xe vất vả. Chúng tôi vừa từ New York đến, trở về nhà, và đi đến đây ngay lập tức.
Tôi rất vui mừng được ở đây và gặp gỡ, một số bạn chúng ta đã gặp nhau trong những buổi nhóm khác rồi, đặc biệt là Anh Richey và Anh Hall. Chúng ta gặp Anh Hall ở Carlsbad, New Mexico, tôi biết để yêu mến anh, và Anh Richey ở buổi nhóm Houston. Cảm thấy giống như ở nhà. Thế thì cảm thấy cảm giác tuyệt vời của tình thân hữu nầy rồi, ồ, thực sự có vẻ giống như... Tôi tin nhà Tiên tri từng nói, “Tôi nghe tiếng mưa lớn.” Tôi tin sẽ là cách đó qua những ngày phục hưng sắp đến nầy.
2
Tôi luôn luôn cần một dịp, đúng hơn là một cơ hội, để đến Minneapolis. Tôi đã hoãn lại cơ hội nầy trong 3 hay 4 năm vừa qua để đến đây. Luôn luôn ở đâu đó chúng ta có thể được bỏ qua nơi nào khác để đến với Minneapolis. Và khi tôi biết rằng chúng tôi sẽ đến, tôi hầu như phấn khởi về điều đó.
Hơi mệt mỏi một chút và vừa trở về từ kỳ nghỉ, tôi có thể mất một đêm hay không đến mức như thế trước khi chúng ta — buổi nhóm sẽ ở trong loại thích hợp của nó. Tôi nghĩ, một điều mới với hầu hết chúng ta ở đây, đúng hơn là hầu hết các bạn. Một điều mà tôi phải vội vàng để mang theo lúc nầy... Thường thường trước khi tôi bắt đầu hàng người cầu nguyện, tôi mất 3 ngày kiêng ăn cầu nguyện, như nhiều người biết tôi cố gắng như thế nào — để có...
Bao nhiêu người ở đây đã dự một trong những buổi thờ phượng trước đây? Chúng ta hãy giơ tay lên. Ồ, thật tuyệt vời.
3
Giờ nầy sau khi vừa về đến nhà trong thời gian bắt đầu để đến đây, tôi không làm điều đó. Và tôi có thể một chút...
Chúng ta mất thì giờ cho đêm đầu tiên của chúng ta hay là như vậy. Tôi tin chắc các bạn sẽ cùng cầu nguyện cho tôi trong khi tôi... Tôi sẽ làm hết sức mình, bởi sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời, để phục vụ những người có nhu cầutrong buổi nhóm nầy, và làm hết sức có thể được để cầu nguyện cho mọi người. Tôi tin rằng điều đó sẽ như... Chúa tốt với tôi vô cùng trong việc cầu nguyện cho người đau và thiếu thốn.
4
Từ khi từ Âu châu trở về, đây là buổi nhóm đầu tiên của tôi. Giọng tôi thì quá nhỏ... Không to, Anh Hall... Tôi - tôi khá nhỏ con, và tôi nói không to để bắt đầu. Thế thì điều đó hầu như làm khó khăn cho buổi nhóm trại ngoài trời. Nhưng tôi...
Đây là lần thứ 2 tôi từng có một buổi nhóm ngoài trời. Buổi nhóm phục hưng đầu tiên của tôi là ở trong một trại nhóm ngoài trời, điều gì đó gần giống như thế nầy, ngay sau sự cải đạo của tôi. Tôi luôn luôn thích nghe cơn gió lều trại đó. Có vẻ như điều gì đó gần như thế, Tôi - tôi nghĩ khi Áp-ra-ham ngụ trong lều với Y-sác và Gia-cốp ở đó. Họ là những người kế tự Nước Chúa, vì thế chúng ta là con cái của người. Nếu chúng ta chết trong Đấng Christ, chúng ta nhận làm dòng dõi của Áp-ra-ham và là những kẻ kế nghiệp theo như Lời hứa.
5
Giờ đây, mỗi đêm, như tôi hiểu, hội đồng kéo dài 12 đêm, nếu Chúa cho phép. Chúng ta cần cố gắng làm cho mỗi đêm đều đáng nhớ. Bây giờ, dành cho một vài đêm đầu tiên, 1 hay 2 đêm đầu tiên, trong khi tôi tiếp tục việc kiêng ăn cầu nguyện của mình...
Nhiều anh em hiểu rằng chức vụ mà Đức Chúa Jêsus Christ đã cho phép tôi, (tôi nói cách khiêm nhường về điều đó) — là một việc hơi kỳ cục, có lẽ hơi khác thường một chút, có thể là các bạn thường quen với những Chiến dịch Chữa lành của mình. Nhưng tôi chỉ có thể làm như Ngài ra lệnh. Giống như bất cứ ai khác, chúng ta thật sự làm đúng như Ngài bảo làm. Điều đó có tác dụng khác lạ một chút bởi vì nó chịu tác động dưới — sự điều khiển của Đấng Thượng Đế Chí tôn. Và hoàn toàn là một hiện tượng — những hiện tượng — mà người ta đã kể với các bạn.
Dĩ nhiên nó nói thẳng ra những bịnh tật, và tội lỗi các bạn, nói với các bạn lý do tại sao, và điều gì khiến các bạn bị bịnh. Các bạn chỉ thực hiện đúng điều đó, thế nào, tôi chưa bao giờ thấy nó sai cho đến bây giờ với những gì nhiều người được chữa lành. Và điều đó...
Nhiều lần tình trạng yếu đuối là một phần của sự thiếu đức tin sau khi dân sự được chữa lành. Trên bục giảng, ở đây trước sự ban cho Thiên thượng, sẽ giải bày bất cứ điều gì... Cho dù họ tàn tật nặng nề thế nào đi nữa, đui mù, què quặt; Hết thảy họ đều được chữa lành ở bục giảng đây.
6
Nhưng bây giờ, điều đó được đẩy vào tôi nhiều lần mà... nó kéo dài bao lâu? Họ nói, “Thôi được, trong vài ngày, hầu hết những trường hợp người ta đi trở lại ngay tình trạng của mình.” Thế thì họ cố gắng nói nó là thuật thôi miên, và vân vân, mà Cơ-đốc nhân chúng ta không - không liên quan đến những việc chậm chạp lười biếng kia để hiểu rằng kẻ thù luôn luôn có điều gì đó nói nghịch lại Đức Chúa Trời. Và chúng ta mong chờ điều đó. Chúng ta không trông đợi đi suốt cuộc đời mà không bị bức hại, vì Kinh thánh nói, “Hết thảy mọi người muốn sống cách nhân đức trong Đức Chúa Jêsus Christ, thì sẽ bị bắt bớ.”
“Hết thảy mọi người muốn sống cách nhân đức trong Đức Chúa Jêsus Christ, thì sẽ bị bắt bớ.” Còn tôi chỉ có thể chân thật. Nếu một người thành thật, và thật thà chân thật, Đức Chúa Trời sẽ ở cùng các bạn. Nếu con người nói điều gì, ồ, chúng ta là những tác nhân đạo đức tự do, và chúng ta có thể nói bất kỳ điều gì chúng ta muốn. Nhưng nếu tôi nói điều gì đó, mà nó không đúng, thế thì Đức Chúa Trời sẽ không chứng thực về điều đó. Nhưng nếu tôi nói điều gì về Đức Chúa Trời, và điều gì đó Đức Chúa Trời đã thực hiện, thế thì Đức Chúa Trời đáp lại trong phạm vi nào đó và chứng thực điều đó đúng, lúc ấy các bạn nên tin nó, bởi vì Đức Chúa Trời đã Phán vậy, không phải là con người. Và đó là điều duy nhất công bình với bất cứ hội chúng nào. Đó là những gì tuyên bố được thực hiện.
7
Chính tôi không có làm việc gì, tôi chỉ là một — chỉ là một người như những anh em còn lại, một tội nhân được cứu nhờ ân điển. Và...
Tôi được sanh ra trong một gia đình nghèo, được nuôi dạy không có tín ngưỡng. Nhiều người trước tôi, ông nội tôi, cha mẹ tôi là người Công giáo. Không bao giờ đi Nhà thờ. Chúng tôi là dòng dõi, đúng hơn là quốc tịch người Ai-len. Và chúng tôi không đi Nhà thờ.
Khi tôi còn bé khoảng 7 tuổi, hay khi tôi vừa được sanh ra, một điều rất đặc biệt đã xảy ra sáng hôm đó khi tôi sanh ra. Một Ánh Sáng đến trong phòng. Hết thảy mọi người bắt đầu la lên. Ở trên núi nơi tôi ở... Kentucky nơi tôi sanh ra. Tiếp theo đó 7 năm. Vào năm 7 tuổi, Nó xuất hiện với tôi lần đầu tiên như Tiếng đang nói với tôi, bảo tôi không bao giờ được uống rượu, hút thuốc, hay làm ô uế chính mình bằng bất cứ cách nào, bởi vì có một công việc dành cho tôi khi tôi trở nên lớn hơn.
8
Sau đó trong đời sống tôi Nó cứ xuất hiện. Nó cho tôi thấy những sự việc; Tôi chỉ nói những gì Điều đó bảo tôi nói. Nó không bao giờ không ứng nghiệm. Năm 1947, đúng hơn là năm 46', vào tháng 4 — hay ngày 7 tháng 5 ở trong phòng, một Thiên sứ của Chúa đến trong phòng. Khi tôi thấy Người... Khi Ngài Phán, tôi không biết đó là Ngài. Khi Ngài — tôi thấy Ngài, là lần đầu tiên tôi từng thấy Ngài, trong hình thể con người bình thường. Điều đó xuất hiện nhiều lần. Ở dưới sông sau buổi nhóm phục hưng đầu tiên của tôi, Nó giáng xuống trong hình thức một Ngôi sao khi ở đằng xa, nhưng khi tôi Nó đến gần, trông giống như một Ánh Sáng. Nó là... Nó đã xuất hiện và nơi có 10.000 người nhiều người đã ngất xỉu, tôi đoán vậy, có mặt ở đó. Lúc ấy Nó thực sự... Tôi không bao giờ biết Nó có ý nghĩa gì.
9
Sau đó, thế nào, khi Ngài gặp tôi, Ngài Phán bảo điều để làm, là đi cầu nguyện cho người đau, tôi thưa với Ngài rằng họ sẽ không tin tôi.
Ngài Phán, “Sẽ có những dấu hiệu được ban cho ngươi, giống như là ban cho Tiên tri Môi-se. Như Môi-se được ban cho 2 dấu hiệu để chứng minh với dân sự rằng người — Đức Chúa Trời đã sai người giải cứu họ, vì thế Ta sẽ ban cho ngươi 2 dấu hiệu. Một trong 2 dấu hiệu đó sẽ đến ngay lập tức, và dấu hiệu kia sẽ theo sau đó nếu ngươi chân thật.”
Đó là điều tôi nghĩ, có nhiều anh em ở đây tối nay, biết rằng nó sẽ ứng nghiệm như thế nào. Trước hết là phân biệt bịnh tật... loại bịnh. Sau đó tôi làm cho đến khi Nó bắt đầu đến một cách hoàn toàn như chưa bao giờ sai lạc. Lúc ấy Điều đó bắt đầu vào để nói với dân sự bí mật của lòng họ, những việc mà họ đã làm trong đời, mọi con đường qua suốt hành trình cuộc sống; Mà nhiều bạn có thể bối rối vào lúc đó, và hiểu sai trật về nó.
10
Nhưng nên nhớ, khi Na-tha-na-ên đến với Đức Chúa Jêsus, mà Phi-líp, anh em người đã đi tìm ông, và ông đã nói há có điều gì tốt đẹp ra từ Na-xa-rét. Khi ông đến với Đức Chúa Jêsus, Ngài Phán với ông khi ông đang ở trong hàng người xin cầu nguyện, “Nầy, một người Y-sơ-ra-ên thật, trong người không có điều chi dối trá.”
Ông nói, “Thưa Thầy, Thầy biết tôi khi nào? Do đâu Thầy biết tôi?”
Ngài Phán, “Trước khi Phi-líp gọi ngươi, khi ngươi ở dưới cây, Ta đã biết ngươi.”
Ông thưa, “Thầy là Con Đức Chúa Trời, Vua dân Giu-đa.” Lòng ông đã sữa soạn để tiếp nhận Ngài.
11
Với người đàn bà bên giếng, khi Đức Chúa Jêsus phán với bà, Ngài Phán, “Hãy đi gọi chồng ngươi.”
Bà thưa rằng, “Tôi không có chồng.”
Ngài Phán, “Ngươi nói phải lắm, vì ngươi đã có 5 đời chồng, mà người ngươi hiện có không phải là chồng ngươi.”
Bà thưa rằng, “Lạy Chúa, tôi nhận thấy Chúa là một đấng Tiên tri. Và chúng tôi biết rằng Đấng Mê-si phải đến...” Bà đi vào thành nói với ngươi tại đó, “Hãy đến xem một người đã bảo tôi mọi điều tôi đã làm; Ấy chẳng phải là Đấng Christ sao?”
12
Thưa các bạn Cơ-đốc nhân, hết thảy chúng ta là một dân được ràng buộc Đời đời. Mỗi một người trong chúng ta ở đây phải gặp Đức Chúa Trời và đối diện với Ngài vào một ngày nào đó. Chúng ta sẽ tính sổ về những việc làm trong đời sống của mình.
Nếu tôi nói với anh em tôi là một tên cướp, và có linh của - của John Dillingger ở trên tôi, thế đấy, anh em nghĩ rằng tôi có súng và có bản chất đó, bởi vì linh người ấy ở trên tôi. Nếu tôi nói với anh em tôi có thần linh nghệ sĩ, một nghệ sĩ vĩ đại nào đó, các bạn có thể nghĩ rằng tôi có thể nắm bắt cảnh những đợt sóng khi nhấp nhô dưới mặt trời, và hầu như có thể làm nổi bật sắc màu cuộc sống. Nếu tôi có thần linh nghệ sĩ trong mình, tôi sẽ làm công việc của người nghệ sĩ.
Còn nếu chúng ta có Thánh Linh Đấng Christ, thế thì chúng ta làm công việc Đấng Christ. Và Thánh Linh đó ở trên Ngài, Ngài Phán, “Một ít lâu nữa thế gian chẳng thấy Ta nữa; Tuy nhiên các ngươi sẽ thấy Ta, vì Ta sẽ ở cùng các ngươi, ở ngay trong các ngươi cho đến tận thế.”
13
Tôi không muốn các bạn biết một người... [Băng trống. - Biên tập]... Họ xếp loại tôi là người cuồng tín, nhưng vì Phúc âm tôi đại diện, tôi muốn các bạn coi tôi như anh em của các bạn, không phải như là một người chữa lành bằng Phép lạ. Điều đó chỉ là tên mà các tờ báovà tạp chí thêm vào. Không có người nào là 'người chữa lành Thiêng liêng (bằng phép lạ)' (Divine healer). Không ai có thể chữa lành bạn. Có... Ngay cả Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời, đã không tuyên bố là Đấng Chữa lành. Ngài Phán, “Những Lời Ta nói với các ngươi, chẳng phải Ta tự nói; Ấy là Cha ở trong Ta, chính Ngài làm trọn việc riêng của Ngài.”
Vì thế nếu Chúa Jêsus, Đấng Cứu Rỗi yêu quí của chúng ta, Đấng sẽ không nhận sự khen ngợi là Đấng Chữa Lành, chúng ta càng phải không thừa nhận mình là người chữa lành nhiều chừng nào hơn nữa. Chúng ta chỉ cầu nguyện cho người đau.
Chính đức tin mà bạn được chữa lành. Bởi đức tin bạn được chữa lành. Bây giờ, trước khi bạn có thể có đức tin... Tôi tìm thấy nhiều người đến với đức tin một cách hầu như bừa bãi, nếu các bạn muốn đưa ra lý do để chứng minh sự biểu lộ đó, thì giống như phỏng đoán về điều đó. 90% những người đi vào hàng cầu nguyện có hi vọng thay vì có đức tin.
14
Vậy thì, hi vọng là một việc và đức tin là một việc khác. Đức tin là giác quan tích cực. Nó không phải là công việc phỏng đoán; Bạn thực sự không thể tưởng tượng điều đó. Nó thật đúng như bất cứ giác quan nào khác trong cơ thể của bạn; Giống như thị lực. Khả năng nhìn là thật. Việc nghe là thật. Thấy, nếm, cảm thấy, ngửi, và nghe, 5 giác quan của thân thể kiểm soát thân thể, chúng là những khả năng thật đối với bạn nếu không một giác quan nào bị tổn thương. Vậy thì đức tin có thật và đúng như một trong 5 giác quan khác, bởi vì nó sẽ đi vào và ở trên 5 giác quan kia.
Nguyên nhân cơ bản và trước hết của sự chữa lành Thiêng liêng (bằng phép lạ) là vì Đức Chúa Trời phán như vậy trong Kinh thánh Ngài. Đó là điều duy nhất... Đó là nền tảng chắc chắn, là Lời Đức Chúa Trời.
15
Và giờ đây, tôi nghĩ trong khi tôi đang nói tối nay, tôi muốn thực hiện với buổi nhóm đầu tiên nầy trong cách mới, thực sự không hành động giống như tôi thường làm và mất 3 hay 4 đêm để... Trước khi nhiều người nhận biết điều gì đang xảy ra. Nếu anh em gây dựng đức tin của họ, tôi tin, tin chắc trước hết, dựa trên những gì là nền tảng, Lời Đức Chúa Trời, tôi tin sẽ có một kết quả tốt hơn ở Minneapolis đây trong sự phục hưng nầy hơn là chúng ta từng có.
Tôi đã thử điều đó ở Châu Âu, và điều đó đã có kết quả tuyệt vời. Vì nhiều lần... Khi tôi đang nói tối qua, nhiều nhiều hàng trăm người, trong lúc nói qua một người phiên dịch, đã nhận phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh. Tôi quên bao nhiêu trăm người trẻ một lần, khi họ hiểu thực sự. Đức tin đến bởi việc người ta nghe, nghe Lời. Vậy thì, Lời Đức Chúa Trời sẽ đánh bại Sa-tan trên bất cứ bối cảnh nào, bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào. Lời Đức Chúa Trời...
16
Khi Chúa Jêsus... Chúng ta hết thảy đều tin Ngài là Con Đức Chúa Trời. Đúng thế không? Chúng ta tin nhận Ngài là Con Đức Chúa Trời. Ngài còn quan trọng hơn một con người; Đức Chúa Trời ở trong Chúa Jêsus. Đức Chúa Trời ở trong Đấng Christ làm hòa thế gian với chính Ngài. Ngài là Đức Chúa Trời làm người, Đức Chúa Trời đang hành động qua Ngài.
Nhưng khi Ngài gặp Sa-tan, Ngài không dùng bất cứ ân tứ tốt lành nào của Ngài, mà tôi tin rằng trong Ngài có mọi uy quyền của Thiên đàng ở trong Ngài. Nhưng Ngài không hề sử dụng cái nào trong số đó để đánh bại kẻ thù. Khi Ngài gặp Sa-tan, Sa-tan đã cám dỗ Ngài. Ngài Phán, “Có Lời chép rằng 'Người ta sống chẳng phải chỉ nhờ bánh mà thôi.'”
Sau đó trên nóc Đền thờ, Ngài đương đầu với nó lần nữa bằng Lời Đức Chúa Trời. Khi nó đem Ngài lên núi, Ngài lại đương đầu với nó bằng Lời Đức Chúa Trời, vì thế chỉ cho chúng ta thấy, như một gương mẫu cho chúng ta, đó là Lời Đức Chúa Trời sẽ đánh bại kẻ thù bất cứ nơi nào, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào. Điều đó đã được chép.
17
Đó là khi anh em được cầu nguyện cho, không đi vào hàng người cầu nguyện trừ khi trước hết anh em hiểu mình đang làm điều gì, và làm thế nào để anh em tin nhận Đức Chúa Trời.
Cách đây không lâu, ngay ở đây tại bệnh viện chuyên khoa lớn nhất thế giới, Anh em Mayo đã khước từ tôi như một ca vô hi vọng. Họ nói tôi đã hết đời, và có thể không bao giờ có năng lực nữa. Tôi đã vô phương cứu chữa khi ở bệnh viện giỏi nhất thế giới đó, tôi nghĩ thế. Khi họ cho tôi ra, tôi là người tuyệt vọng, không có sự giúp đỡ. Ồ, tôi sẽ yêu Ngài, chừng nào tôi còn sống. Rồi khi Ngài gặp tôi. Bởi đức tin, tôi tin Ngài. Và tối nay, tôi cân nặng hơn bao giờ hết trong đời, sức khỏe tốt hơn bao giờ hết. Tại sao vậy? Là vì đức tin đến bởi việc nghe, nghe về Lời. Đức Chúa Jêsus Phán trong sách Lu-ca, “Mọi điều các ngươi xin trong lúc cầu nguyện, hãy tin đã được, tất điều đó sẽ ban cho các ngươi.” Các bạn đấy.
18
Hãy xem thứ tự của Lời, anh em sẽ - sẽ nhận lãnh điều đó, sẽ có nó. Trước hết, anh em tin mình có điều đó, rồi nó sẽ được ban cho anh em. Khi anh em đến, hãy xưng tội, tin Đức Chúa Trời, tin rằng Ngài sẽ làm điều đó, và Ngài bị tác động để bắt buộc làm điều đó.
Đức Chúa Trời xứng đáng không nhiều hơn Lời Ngài. Không ai xứng hơn Lời Ngài. Đức Chúa Trời thì không thể sai lầm được. Ngài không thể nói dối. Lời Ngài là thật. Còn chúng ta chỉ tin nhận Ngài bằng Lời Ngài và tin nó. Nó phải xảy ra.
19
Tôi đã thấy những trường hợp ở đó những Bác sĩ đã quay lưng với bịnh ung thư. Một số người bị mù từ khi mới sinh ra, trẻ em mắc chứng liệt co cứng, què quặt mọi kiểu. Tôi chưa bao giờ một lần thấy Ngài không giải cứu được ở bục giảng. Bây giờ, đúng thế. Tại sao? Ngài là Đức Chúa Trời. Khi Ngài lấy ở Lời Ngài mọi vật đều có thể được. Nó sẽ xảy ra nếu chúng ta tin, và sẽ hành động dựa trên sự tin chắc.
20
Trước tiên, chúng ta phải tin chắc là điều đó — rằng đó là ý định của Đức Chúa Trời để chữa lành. Chúng ta phải mất thì giờ về điều đó trong buổi nhóm, mà những người quản lý hầu như chắc chắn muốn. dựa trên ý chỉ của Đức Chúa Trời để chữa lành, Chúa Jêsus đã chết như thế nào để chữa lành, nhiệm vụ được ban cho trước tiên là đểchữa lành như thế nào.
Điều đầu tiên Ngài Phán khi Ngài sai các môn đồ đi ra, “Hãy chữa lành kẻ đau, khiến sống kẻ chết, làm sạch kẻ phung, và trừ các quỉ. Các ngươi đã được lãnh không thì hãy cho không.” Đó là nhiệm vụ đầu tiên của Ngài, Ma-thi-ơ 10. Và Mác 16, mạng lịnh cuối cùng Ngài Phán, “Ngài Phán cùng các sứ đồ rằng: Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin Lành cho mọi người. Ai tin và chịu phép báp-tem, sẽ được rỗi; Vậy những kẻ tin sẽ được các dấu lạ nầy.” Tại sao? Khắp thế gian. “Lấy danh Ta mà trừ quỉ; Dùng tiếng mới mà nói; Bắt rắn trong tay; Nếu uống giống chi độc, cũng chẳng hại gì; Hễ đặt tay trên kẻ đau, thì kẻ đau sẽ lành.” Vấn đề là, những Cơ-đốc nhân chúng ta trở nên quá yếu đuối khi đến với thử thách cuối cùng. Nếu là thật, thì nó thật. Nếu không thật, thì nó không. Nếu tôi không tin Ngài hết lòng và biết là thật, tôi sẽ không ở đây tối nay. Nhưng tôi tin điều đó. Và không chỉ thế. Đúng không? Tôi chứng kiến điều đó qua hàng ngàn nơi.
21
Khi Ngài - Ngài gặp gỡ tôi tối hôm đó Phán bảo tôi, tôi - tôi có một trình độ giáo dục bình thường, làm sao tôi có thể đối đầu với nhiều dân tộc trên khắp thế gian để nhận lấy sự ban cho đó? Ngài Phán, “Ta sẽ ở cùng ngươi.”
Tôi nói, “Người ta sẽ không tin con.”
Ngài Phán, “Ngươi sẽ được ban cho 2 dấu hiệu.”
Nên nhớ, những dấu hiệu nầy không chữa lành; Dấu hiệu dấy lên đức tin đểchữa lành. Nhưng chỉ qua đức tin thì điều đó mới được chữa lành. Các bạn hiểu không? Đấy, hiểu không? Dấu hiệu chỉ tác động tới đức tin.
Môi-se khi đi đến nói với con cái Y-sơ-ra-ên rằng Đức Chúa Trời đã sai ông xuống để giải cứu họ, ông thực hiện 2 dấu hiệu. Ông đặt tay vào ngực và lấy nó ra, tay ông bị phung, đặt tay đó vào lại trong ngực rồi lấy ra nó bình thường trở lại. Ông ném gậy mình xuống, nó biến thành con rắn, và nhặt lên, nó trở lại cây gậy như trước. Và dân Y-sơ-ra-ên đã tin Môi-se.
Vậy thì, những dấu hiệu nầy được ban cho để biết những ý tưởng, lòng người cùng những việc họ đã làm, không phải bởi con người; Chính bởi Thánh Linh Đức Chúa Trời giáng xuống và bày tỏ điều đó. Nó đi vào những buổi nhóm nhiều lần, Ánh Sáng lớn luợn quanh khắp buổi nhóm.
22
Cách đây không lâu tôi nghĩ là ở dưới Houston, một nhà nhiếp ảnh chụp được bức hình. Tôi đoán nhiều bạn... Bao nhiêu người đã thấy bức hình đó? Hãy cho chúng ta xem... Ồ, nhiều bạn...
Ở đó, đó là phần... Đó là Đấng làm công việc chữa lành. Không phải chính tôi; Tôi chỉ là một ống dẫn. Giống như ao nước ở Bê-tết-đa, nó không phải là nước chữa lành; Chính là Thiên sứ ở trên mặt nước đã làm sự chữa lành. Không phải con người chữa lành; Chính Thánh Linh của Đức Chúa Trời ở trên con người làm sự chữa lành. Đúng không? Các bạn hiểu điều tôi muốn nói không?
Bây giờ, tôi không biết người nào trong các bạn. Tôi không thấy một người nào trong hội chúng mà tôi biết đã được biết. Và Đức Chúa Trời biết tôi không biết các bạn có điều gì không ổn, không biết một điều gì cả. Nhưng dưới sự xức dầu, không một điều gì có thể đến với bục giảng nầy ngoài những gì sẽ được nói đúng với bịnh của họ, và những gì họ đã làm trong đời sống của mình, có lẽ căn nguyên của bịnh tật.
23
Vậy thì, những gì mà điều đó làm là để gây dựng đức tin bịnh nhân. Tôi thử và đã làm, và nói khi tôi ở Châu Âu, tôi cố gắng chỉ giữ lại lâu đúng như có thể được, bởi vì tôi không thể... Nó khiến tôi quá yếu đến nỗi tôi không thể đứng lên. Đôi khi họ vây kín tôi ở bục giảng, như nhiều người biết điều đó, thực sự lấy đi chính sự sống của bạn.
Trong lúc chúng ta ở đây tối nay, tôi hi vọng... trước khi tôi bắt đầu vào sự cầu nguyện, tôi muốn giải thích điều đó cho dân sự, để các bạn hiểu. Tôi không nghĩ mình có điều gì sai; Điều đó không làm tôi bị tổn thương; Tôi đi ra điều đó một chút. Nhưng nó bắt đầu kéo xuống. Khi đó, nét mặt thay đổi cùng mọi thứ. Tôi không biết ai ở chung quanh mình, không biết gì về điều đó. Bịnh nhân đến bục giảng, và nếu...
24
Các bạn có thể đến ngay lúc nầy và nói cho tôi biết bạn có đức tin, tôi có thể tin các bạn. Tôi lấy lời các bạn, bởi vì tôi tin bạn là Cơ-đốc nhân, và bạn muốn nói bạn có đức tin. Nhưng đôi khi bạn nói có đức tin khi bạn chỉ nghĩ mình có. Nhưng bây giờ, tôi muốn tin các bạn có đức tin lúc nầy. Nhưng không ở dưới sự xức dầu đó, nó — bạn biết họ có đức tin hay không. Và khi họ không có đức tin, có vẻ giống như bịnh nhân của họ ở dưới đây, và các bạn đi lên đây. Họ ở dưới đó nói họ có đức tin, nhưng họ cho là được lên ở đây. Hiểu điều tôi muốn nói không? Nhưng khi đức tin đó của người bịnh dấy lên ở đây, thế thì tôi không hề thấy điều đó trong đời tôi, Đức Chúa Trời là Đấng phán xét tôi, nhưng điều được giải cứu ngay ở tại bục giảng (Đúng thế.), cho dù nó là gì đi nữa.
Tôi đã đọc những bài báo những phóng viên đưa tin đã nhảy lên ở bục giảng la lớn khi họ thấy những đôi chân nhỏ bé gần như khắp chung quanh tòa nhà trở nên bình thường so với họ, vân vân. Những đứa trẻ què quặt, co rúm lại thực sự trở lại bình thường bước ra khỏi bục; Nhiều người muốn ngất xỉu và mọi thứ đang nhìn điều đó, vân vân; Tàn tật, và ngay cả người chết, đã sống lại ngay sau khi chết nằm bên vệ đường, v. v...
25
Vậy thì, tôi không làm bất cứ việc gì với điều đó cả. Tôi đoán tối nay, nếu Chúa Jêsus muốn bước vào trại nầy, và muốn mời gọi hết thảy chúng ta để trả lời trong sự phán xét, người yếu đuối nhất trong những Thánh đồ sẽ có phần thưởng nhiều hơn tôi. Bây giờ, đó là — đó là từ đáy lòng tôi. Tôi không nói điều đó để khiêm nhường; Tôi đang nói điều đó từ lòng tôi, bởi vì tôi là... Tôi không chịu đựng như các bạn, nhiều anh em đã chịu đựng điều đó trong thời gian dài.
Tôi bị dựng lên trong Giáo hội Báp-tít khi chức vụ của tôi... Khi ân tứ nầy ban cho tôi hầu việc, thế nào, họ nói với tôi họ nghĩ tôi có thể bị mất trí; Và họ hỏi tôi đã ăn thứ gì, tôi đã gặp ác mộng phải không? Và tôi đã không hiểu với sự cảm thông điều đó, họ không tin điều đó, và nói, “Anh với trình độ trung học phổ thông, mà định đi rao giảng khắp thế giới à?” Họ nói, “Tốt hơn là anh nên về nhà.”
26
Thế đấy, họ không cần tôi, và những người Phúc âm Trọn Vẹn nói, “Chúng ta đang cầu nguyện cho ân tứ đó đến với Hội thánh chúng ta.” Họ đã tiếp nhận tôi. Tôi luôn luôn là con chiên ghẻ cho đến lúc đó. Cuối cùng ở đó tôi tìm được những người tôi thuộc về.
Suốt đời tôi, tôi dường như thích — tôi không thể tìm thấy mình thuộc tầng lớp nào. Khi còn nhỏ, tôi không uống rượu hút thuốc, và những người trẻ chẳng thích gì tôi, vì thế... Hết thảy các cô gái, khi tôi đi với các cô gái, họ thích nhảy đầm, còn tôi thì không. Vì thế tôi là người ngồi chầu rìa. Khi tôi được cứu, tôi tin vào tôn giáo khuôn mẫu chân chính. Và Giáo hội thì không. Họ nghĩ tôi là người cuồng tín, và... Thế đấy, tôi... Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã... Tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng tìm ra nơi đích thực. Và tôi rất biết ơn. Vậy nên tôi rất vui mừng được ở với những nhóm mà tôi tin rằng chúng ta sẽ ở trong miền vinh hiển với nhau.
27
Bây giờ, đây là trong sự phân biệt về người đến; Tôi không biết gì về họ, và Điều đó bắt đầu nói về họ. Nếu họ đến với đức tin đúng đắn, không việc gì không làm được. Nó đúng như đứng ngay ở đó.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ lấy một buổi nhóm: Chẳng hạn, một đêm... Tôi sẽ chỉ là một cách của buổi nhóm... Tôi sẽ - sẽ có một nhận một buổi nhóm ở Beaumont. Anh Richey ở đó, anh ở Beaumont và Houston phải không? Tốt lắm. Tôi sẽ làm chủ lễ buổi nhóm cuối cùng ở hội đồng Beaumont, vậy anh có sự biết qua về buổi nhóm chúng ta ở đó như thế nào. Ngay trước khi chúng ta đi ra nước ngoài, nhân đây...
28
Chúng ta đi vào. Đã có nhiều đêm nhóm lại; Chúng ta đã có mặt ở Houston. Anh Richey ở đây, mà tôi đoán hết thảy các bạn đều biết anh ấy. Chúng ta đã có một buổi nhóm đầy vinh hiển ở Houston. Và chúng ta đến Beaumont để hoàn thành công việc, bởi vì chúng ta có thể không còn nhận được phòng nữa. Sự xô đẩy cuồng nhiệt của đám đông hay điều gì đó, sẽ tiếp tục ở quảng trường, và chúng ta không có phòng cho những người ở Houston. Và họ bảo trợ một chuyến xe lửa để chở hàng hóa, nhiều xe ngựa từ Houston qua — tới Beaumont.
Trong hội đồng, chúng tôi bước vào; Có hàng người cầu nguyện hình thành theo cách chúng ta làm điều đó trong những buổi nhóm thường xuyên. Chúng ta phát ra nhiều thẻ cầu nguyện mỗi ngày. Phần khó nhất của nó là, ngay sau vài trường hợp, sự sống biến mất khỏi tôi, và họ phải đưa tôi ra khỏi hàng. Sau đó anh em đồng lao cùng những người khác vây quanh tôi, những người quản lý trông coi việc đó.
Chúng ta phát thẻ ra. Rồi chúng ta chỉ chọn một số nào đó từ những thẻ kia và bắt đầu kêu gọi lên bục giảng.
Hai hay 3 người đến bục giảng. Anh em không cần thiết phải có một thẻ cầu nguyện. Họ đi lên bục giảng để được cầu nguyện cho. Tôi chỉ chợt nhìn, người ta mang một - một cáng cứu thương đến như thế nầy. Người đó được phủ kín, và tôi chỉ thấy gương mặt anh ta.
29
Và bây giờ, tất cả đều được thấy bằng khải tượng. Mọi việc là bằng khải tượng. Khi tôi thấy điều các bạn đã làm trong đời, tôi chỉ thấy - thấy nó rõ ràng. Nhưng giống như tôi đang nhìn các bạn bây giờ. Và chính là cách đó được so với từ khi tôi còn bé.
Vì vậy, tôi tin các sự ban cho và sự kêu gọi của Đức Chúa Trời chẳng hề đổi lại được bao giờ, anh em được sanh ra trong thế gian nầy với những sự ban cho. Tôi tin anh em phải được sanh ra để làm một nhạc sĩ. Đôi khi các bạn lấy con cái và cho nó có mọi sự giáo dục về âm nhạc, chúng không bao giờ trở thành nhạc sĩ. Một số trẻ em thậm chí không thể đọc thông suốt các mẫu tự, hay nói những mẫu tự, có thể chơi bất kỳ loại nhạc nào. Các bạn được sanh ra theo cách đó. Các bạn không thể tránh được.
30
Cho nên, không phải là tôi công bình, hay gia đình tôi tốt đẹp; Mà chính là ân điển của Đức Chúa Trời mang xuống cho con người. Đúng không? Và nó chỉ xảy ra ngẫu nhiên là Đức Chúa Trời đã chọn nó cho mục đích ấy. Thế thì nó xảy ra. Nó phát triển từ từ càng ngày càng lớn mọi lúc, trở nên càng ngày càng nhiều hơn.
Vậy thì tối nay, 2 hay 3 người đã đến, đã được cầu nguyện và đã được chữa lành ở bục giảng. Tôi nhìn ra và thấy người đó. Tôi để ý khi tôi nhìn anh ta. Tôi thấy anh ấy bị phủ kín. Đang đến ở đó, gương mặt anh rất đỏ. Và chỉ thấy ở trên, tôi đã thấy bục giảng giống như thế nầy, và một người đang giảng. Tôi nhìn xuống lần nữa, và chính là người đó. Tôi nói, “Thưa ông, ông là một Thầy Truyền đạo.”
“Vâng, thưa ông.”
Lúc đó tôi bắt đầu thấy điều gì đó mở ra ngay trước mắt tôi, và tôi thấy ông. Tôi nói, “Vâng, ông là một Thầy Truyền đạo. Cách đâu khoảng 4 năm, Đức Chúa Trời đã bảo ông làm điều gì đó mà ông không đã không làm. Ông đã làm hỏng nó. Từ đó, không có chuyện gì ngoài sự bối rối, và ông vừa từ bịnh viện đến bây giờ với một cái xương nối trong chân.”
Ông ấy bắt đầu la lớn và bật khóc. Đức Chúa Trời chữa lành ông ở đó.
31
Khi tôi bắt đầu quay lại để nhìn người bịnh của mình đang đến, họ đang mang một quí cô đến bục giảng.
Tôi nhìn xuống và ở đó có một người đàn ông đang nằm trên cáng. Tôi nhìn ngay phía trên ông ấy ở đây, tôi thấy một người đang làm việc dựng cột buồm cho tàu thuyền, đang đứng giữa không trung. Các bạn biết một 'rigger' là gì rồi phải không? Nhiều bạn biết. Phải không? Và ông ấy đang phân loại một loại nút cẳng cừu đôi hay điều gì đó. Một loại gút để — kéo lên... Tôi nhìn, và thấy người đó. Tôi nhìn chăm chú. Và tôi thấy ở đó — một người giống như vậy đang nằm trên chõng. Tôi nhìn lại lần nữa; Điều đó đến trước mắt tôi lần nữa. Tôi thấy người ấy ngã xuống. Tôi nói, “Thưa ông, ông là một người dựng cột buồm, phải không?”
“Vâng, thưa ông.” Và bắt đầu...
“Cách đây đã lâu (Tôi quên điều đó bao lâu rồi.) anh đã bị ngã. Họ mang anh đến bịnh viện và một người tóc đen cao lớn mang kính là Bác sĩ của anh.”
“Đúng thế.”
“Vợ anh là người tóc vàng. Anh có 2 con nhỏ.”
“Điều đó hoàn toàn chính xác.”
“Anh bị liệt ở lưng đến bây giờ đã 3, hay 4, 5 năm hay hơn nữa.”
“Hoàn toàn chính xác. Tôi không hiểu làm thế nào mà ông biết. Tôi phải làm gì?”
“Thưa ông, tôi không biết.”
Và tôi quay lại. Tôi nhìn lại lần nữa, và thấy người đó, rõ ràng kích cỡ giống như vậy, mặc bộ đồ màu nâu, đang bước đi ngay phía trên đầu nhiều dân sự, đi xuống qua khắp tòa nhà, nói, “Ngợi khen Chúa! Ngợi khen Chúa!”
Tôi nói, “Thưa ông, Đức Chúa Jêsus Christ đã chữa lành ông. Hãy đứng dậy trên chân mình.” Bị liệt từ hông xuống, ông đứng dậy và đi qua khắp tòa nhà, vừa ngợi khen Chúa.
32
Sau đó, quay lại đây, tôi nhìn và thấy một bà đang ngồi trong xe lăn, và tôi thấy một người đàn bà đang đứng gần bà ấy ôm một đứa bé bị chứng liệt co cứng trong tay với tấm mền màu xanh và một chiếc khăn quàng cổ chung quanh nó. Tôi quay lại để nhìn người bịnh đang đến cách nầy với tôi lần nữa. Tôi nhìn và thấy lại, thấy khải tượng vẫn còn ở đó không. Tôi nhìn và thấy người đàn bà đang giữ đứa bé. Và rồi nó đã biến mất. Người đàn bà đó đang ngồi đó 2 tay như thế nầy, bà đang khóc.
Tôi nói, “Cô đã không là đứa bé bị liệt từ lúc sanh ra chứ?”
“Vâng, thưa ông.”
Tôi nói, “Tôi thấy một khải tượng mẹ cô đang giữ cô trong một chiếc mền màu xanh nhỏ có khăn quàng quanh cổ.” Tôi nhìn quanh như thế nầy; Tôi nói... Nó đang đứng chỉ một... Tôi nói, “Mẹ cô ngồi ngay ở trên đây. Đã xảy ra cách đây khoảng 25 năm, nhưng tôi vẫn thấy nét mặt của cô. Đây chẳng phải là con gái bà sao?”
Bà ấy đáp, “Đúng thế. Thưa ông.”
Tôi nói, “Hãy đến bên cô ấy. Ở đó đấy, ngay đấy.”
Cô ấy nói, “Tôi phải làm gì, thưa ông? Tôi được lành ư?”
Tôi đáp, “Thưa chị, điều duy nhất tôi biết đó là tất cả những gì tôi thấy. Nó đã đi khỏi tôi. Tôi không thể nói điều gì ngoài những gì Ngài bảo tôi nói. Không ai... Không Tiên tri thật nào có thể nói mà Đức Chúa Trời không có đặt điều đó vào trước tiên. Nếu làm thế, nó sẽ thất bại, và sẽ không đúng. Vì thế các bạn chỉ mang lấy tình trạng mất ân điển. Đấy, chỉ nói điều gì Đức Chúa Trời bảo nói. Cho dù nếu có thể đó là mẹ của tôi, tôi chỉ có thể nói những gì Đức Chúa Trời bảo nói.”
33
Nhìn bà đó lần nữa, tôi bắt đầu cầu nguyện cho bà khác, Và ngay khi bà đó bước lên, một quí bà trẻ đẹp, có mái tóc đen thả ngang vai. Tôi nói, “Chào cô.”
“Chào ông.”
Tôi nắm tay cô ấy, ồ, có vẻ lạ. Có sự dao động của bịnh điếc. Tôi nói, “Cô nghe tôi không?”
“Thưa ông, có.”
“Tại sao cô — bị điếc?”
“Tôi điếc một tai.”
“Tôi biết đó là linh điếc. Tôi không thể nói ngay điếc như thế nào.”
“Thưa ông, tôi bị điếc đã nhiều năm.”
Tôi nói, “Cô tin rằng Chúa Jêsus sẽ chữa lành cô nếu tôi cầu xin Ngài không?”
Cô ấy nói, “Tôi tin điều đó hết lòng.” Một cô gái nhỏ bé trông rất thánh thiện. Và tôi... Cô gái khoảng 20 mấy tuổi, tôi cho là vậy... Tôi cúi đầucầu nguyện cho cô gái. Khi tôi đứng dậy nắm tay cô cầu nguyện, sự dao động không ngừng lại. Chỉ hầu như tiếp tục tăng dần lên, bởi vì — điều đó cảm thấy giống như điều gì đang lôi kéo bạn. Thật giống như... Khi các bạn ở dưới tác động của sự xức dầu, bạn có thể thực sự nói điều đó rõ ràng. Điều đó rõ ràng ở mọi nơi. Nó đang đến như điều gì đang lôi kéo như thế.
34
Bây giờ, tối nay tôi thực sự đang cởi mở tấm lòng với các bạn, bởi vì tôi mệt mỏi vì việc đi lại, và muốn đưa ra cho các bạn những bối cảnh của các buổi nhóm, để các bạn sẽ thấy. Nếu những điều nầy không thật, thế thì — qua buổi nhóm nầy, ồ, các bạn nói... Các bạn bước đi ngay và nói Anh Branham là một 'tiên tri giả'. Phải không? Còn nếu là thật, thế thì các bạn làm vinh hiển Đức Chúa Jêsus Christ vì ân điển và sự nhơn từ Ngài.
Vậy thì khi... Tôi bắt đầu cầu nguyệncho cô gái lần nữa, và điều đó không lìa khỏi cô gái. Thế đấy, đó là do sự đụng chạm bàn tay của tôi.
35
Bịnh nhân đặt tay phải lên nó... Chính là sự phân biệt về một số loại. Thưa các bạn Cơ-đốc nhân, tôi không biết, tôi không thể nói. Mọi điều tôi biết, tôi có thể nó nó là gì. Các bạn có thể thấy điều đó trên bàn tay tôi. Bàn tay tôi sưng phồng lên thật lớn, và các bạn có thể chú ý nó, những chấm trắng nhỏ sẽ chạy ngay trên tay tôi, thực sự làm tim tôi không hoạt động bình thường, chạy ngay qua như thế đến nỗi tôi hầu như không thể di chuyển bàn tay mình. Đó là sự ảnh hưởng của bịnh lây nhiễm trong một người. Không bao giờ sai để tìm được chúng.
Và tôi biết khi nào điều đó có ở đấy. Tôi biết khi nào nó lìa khỏi, nhưng tôi không thể làm cho nó đi. Đức tin của bạn nơi Đức Chúa Trời phải làm nó biến mất. Chính tôi không thể làm cho nó đi. Chính đức tin của các bạn.
36
Rồi tôi nhìn cô gái và nói, “Lạ quá.” Tôi đã đưa... Tôi cầu xin Chúa Jêsus chữa lành cho cô ấy lần nữa, nó cứ giữ tiếp tục như thế. Thế đấy, tôi nói, “Có điều gì không ổn. Nó sẽ không đi.” Và tôi nói... Tôi nhìn cô gái. Đúng lúc tôi nhìn cô ấy, ồ, có lẽ cô ấy cao khoảng 1,6 mét, và... Tôi thấy cô gái đó đi ngay trở lại qua bục. Đó là đường nó đi, đi ngang qua bục. Tôi thấy cô bé 14 tuổi đang đứng đó. Cô có bím tóc đuôi sam phía sau lưng, có thắt dây ruy-băng nổi lên.
Tôi nói, “Nầy cô, khi cô 14 tuổi đã để tóc đuôi sam phải không?”
Cô gái đáp, “Đúng thế.”
37
Tôi thấy cô gái đó đi theo con đường sai lầm, và bắt đầu là ở đây. Tôi chỉ bắt đầu nói những gì tôi thấy rõ ràng. Tôi nói, “Khi cô 14 tuổi, cô đã đi theo con đường sai lầm. Và cô đã có con với một người đàn ông trước khi kết hôn với ông ta.”
Nên nhớ, thưa các bạn, nếu các bạn mở cửa cho tội lỗi, các bạn thú nhận nó trước khi các bạn đi lên đây — nếu các bạn không muốn công chúng biết về điều đó, bởi vì chắc chắn nó sẽ nói mọi điều ra ngay.
Vì thế cô gái... bắt đầu khóc và nói, “Đúng thế.”
Tôi nói, “Cô đã kết hôn với một người mà cô không yêu.”
“Đúng thế.”
Tôi nói, “Sau đó cô nhận lấy sự thờ cúng tôn giáo nào đó, và họ bắt cô lấy người khác.”
“Đúng thế.”
Tôi nói, “Cô không yêu anh ta và cô đã bỏ anh ấy.”
“Đúng thế.”
Tôi nói, “Cô đã cưới người khác.”
“Chính là vậy.”
Lúc đó tôi nói, “Cô từng là một Cơ-đốc nhân, cô đã lui đi và sa ngã khỏi Đức Chúa Trời.”
“Đúng thế.”
Cô ấy loạng choạng ngất xỉu ngã xuống nền nhà. Đang khi ngã, cô la lớn, và Đức Chúa Trời tha thứ cho cô; Việc nghe đã đem cô trở lại; Và cô đã nhận lãnh phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh, lúc đang đứng trên bục giảng như thế, đang đứng ngay lập tức ở đó.
38
Tôi quay quanh. Khi đó, tôi thấy rõ ràng như tôi đang nhìn quí ông đang ngồi ở đây, cô gái tàn tật đang ngồi trong ghế đó đứng dậy khỏi ghế mình, chỉ có cô ấy mặc đồ khác hơn lúc cô đang ngồi ở đó, cô đi xuống qua lối đi ở giữa các hàng ghế, vừa vẫy tay vừa nói, “Cảm ơn Chúa. Cảm ơn Chúa!” Tôi nhìn theo cô cho đến khi khuất dần..
Tôi quay lại nói, “Chị yêu dấu...”
Ồ, điều đó... Thưa các bạn, các bạn không... Các bạn không bao giờ biết điều đó có cảm giác như thế nào... Khi các bạn biết mình đang đứng ở đâu, không có... Không có điều gì... Mọi quỉ gây ra sự đaukhổ không thể ngăn cản điều đó lúc ấy. Không, thưa quí vị. Tôi thấy khi các Bác sĩ đứng ở giường bệnh nói, “Ông ấy không thể vào được. Đó là kẻ cuồng tín. Thế đấy, chúng ta không thể để ông ấy vào đây được.”
Tôi nói, “Mời các ông đứng qua một bên và theo dõi bệnh nhân một lát.” Chà, khi họ... Nhìn họ hoàn toàn bình thường chỉ giây lát. Điều đó không bao giờ sai lạc. Đức Chúa Trời là Đấng Phán xét tôi.
39
Nhìn cô gái, tôi nói, “Chị à, Đức Chúa Jêsus Christ, Con Đức Chúa Trời, đã chữa lành chị. Hãy đứng dậy trên chân của mình.”
Cô gái đã không bước đi từ khi 8 tuổi. Cô đứng dậy rời khỏi xe lăn, và đứng ở đó. Anh Richey, Anh đang đứng đó. Tại đó cô gái đi qua mọi nơi trong tòa nhà, ngợi khen Đức Chúa Trời. Họ chuyển chiếc xe về phía sau. Sự ngợi khen Đức Chúa Trời lan tràn khắp mọi nơi, người ta bắt đầu đứng dậy ném nạng gậy và bước đi.
Đó là gì? Điều đó tôi không chữa lành dân sự, chỉ nói với các bạn có bịnh tật gì. Nhưng ở đây; Là những gì xảy ra, thưa các bạn. Nó mang lại sự nhận thức về Đức Chúa Trời siêu việt đang làm việc ở giữa chúng ta. Hoàn toàn chính xác.
40
Và những gì tôi tin... Bây giờ, tôi là... Tôi - tôi biết chính là Đức Chúa Trời. Nhưng những gì tôi nghĩ, thưa các bạn, chính là một sự lặp lại của thời đại các Sứ đồ. Bởi vì nếu...
Đừng cố gắng phân biệt điều đó lúc nầy, như nhiều người, như sự cuồng tín, thuật thôi miên, như thuyết thông linh, hay bất kỳ điều gì. Họ muốn thực hiện điều đó. Nhưng chẳng phải Thánh đồ Phao-lô từng một lần đứng giảng nói rằng, “Tôi thấy anh có đức tin để được chữa lành; Hãy đứng dậy trên chân mình, mà Đức Chúa Jêsus Christ...” Nhưng dĩ nhiên, Sa-tan sẽ thêm vào một số loại tên nào đó. Vậy thì, chúng ta biết điều đó.
Nhưng tôi tin rằng việc Đức Chúa Jêsus Christ tái lâm đã gần. Tôi - tôi tin điều đó bằng... Các - các bạn... Nếu các bạn muốn gọi đó là sự cuồng tín, thế thì cứ gọi gán cho tôi cuồng tín. Bởi vì tôi tin vào sự Đức Chúa Jêsus thật đúng như vậy trong hình hài xác thịt lần thứ 2, và tôi tin nó đang đến gần lúc nầy. Tôi tin chúng ta chỉ còn làm việc chỉ một thời gian ngắn.
41
Tôi tin rằng sự phục hưng có ảnh hưởng cả thế giới nầy lan tràn các vùng ngày nay là một dấu hiệu của Sứ điệp giống như thời Nô-ê, trong khi đàn ông đàn bà đang ăn chơi trác táng trong tội lỗi. Còn Nô-ê có 'Phúc âm cuồng tín' mà ông đã giảng dạy. Nhưng ông đã kêu gọi mọi người vào tàu an toàn.
Tôi tin rằng Phúc âm đầy vinh hiển của Con Đức Chúa Trời, bày tỏ bởi Đức Thánh Linh, đang lan rộng khắp đất nước hôm nay, và mang nhiều dân tộc vào Chiếc Tàu là Đức Chúa Jêsus Christ, sự bảo đảm an toàn tránh được mọi sự đoán phạt sắp đến. Khi sự đoán phạt chà nát trái đất, và năng lực nguyên tử làm rung chuyển các quốc gia, chúng ta sẽ cỡi trên biển để vào sự vinh hiển. Tôi tin điều đó.
Tôi tin rằng sẽ có một Hội thánh nhỏ bé được gọi là những người cuồng tín trong một thời gian dài.
42
Tôi nhận biết rằng có những người cuồng tín. Chắn chắn là có. Có nhiều nữa là khác. Nhưng một Hội thánh nhỏ cố gắng tranh chiến, không phải là một 'Giáo phái' nào hay một tên gọi nào đó, nhưng tôi muốn nói những người yêu mến Đức Chúa Trời, và đã chịu đựng vì Đức Chúa Trời Hằng Sống siêu nhiên đang sống ở giữa chúng ta ngày nay như Ngài đã hứa Ngài vẫn thường ở cùng chúng ta bởi Đức Thánh Linh... Người ta gọi họ là những người 'thiêng liêng quá máu', 'cuồng tín', 'người Chữa lành Thiêng liêng (bằng phép lạ)', và họ bị đẩy lui vào trong những ngỏ hẹp và bị gọi đủ mọi thứ.
Nhưng mọi bức hình vĩ đại, trước khi nó có thể được treo lên trong một sảnh phòng danh tiếng, nó phải đi qua phòng những nhà phê bình. Tôi tin Hội thánh nhỏ bé đi qua hành lang của những người chỉ trích. Và chẳng bao lâu nữa, sẽ có một tiếng lớn từ trên trời đến, và Đức Chúa Trời sẽ treo Nó trong phòngsảnh nổi tiếng, lấy Nó ra bằng sự cất lên, để cất nó vào trong sự vinh hiển. Chúng ta đang thấy chứng kiến những dấu kỳ phép lạ như chúng ta đang sống ngày nay, để khơi dậy đức tin, tin rằng khi Ngài đến, chúng ta sẽ được cất lên và đuổi kịp nhau để gặp Ngài trên không trung với những người đã đi trước.
43
Tôi tin nhiều người trong số họ đã tháo lui, sa ngã, và đi khỏi... Tôi dùng từ đó, “sa ngã.” Điều đó thì khó chịu với một tín đồ Báp-tít, phải không? Nhưng Tôi - tôi tin các bạn có thể sa ngã thôi. Điều đó là thật. Vì vậy tôi - tôi biết các bạn có thể.
Tôi tin rằng Hội thánh đang kêu gọi những ai từng là người đi đây đó, và ra khỏi Đức Chúa Trời. Tôi tin Hội thánh đang kêu gọi họ trở lại, kêu gọi Hội thánh thực sự đến với nhau trước khi ngày lớn và kinh khiếp của Chúa đến, khi Đức Chúa Trời sẽ sai Đức Chúa Jêsus đến lần thứ 2 để nhóm những kẻ được chuộc lại, được chuộc bằng sự chết của Ngài ở đồi Sọ, để đem họ vào sự vinh hiển.
44
Thưa các bạn, bây giờ, dành cho tối nay. Tôi sẽ không mất nhiều thì giờ lâu hơn. Tôi nghĩ chúng ta có thể cầu nguyện cho một số người đau tối nay, và để đưanhững người đến chỗ chúng ta — chính chúng ta đã ổn định. Nhưng vì dành cho tối nay hoặc như vậy, ít nhiều được làm quen với nhau trong khi tôi cầu nguyện. Và xin các bạn hứa với tôi bây giờ... Chỉ được gọi ra như thế nầy một lần ngay vào trong buổi nhóm, điều đó hồ như khiến tôi bị sốc một chút. Các bạn sẽ cầu nguyện với tôi để Đức Chúa Trời ban điều đó chứ?
Tôi không thể làm điều gì về việc đó cho đến khi Ngài đến với tôi. Các bạn hiểu không? Tôi thực sự chẳng có giúp được gì như bất kỳ người nào trong thế gian cho đến khi Ngài đến. Ngài có thể đi vào tối nay ngay trong lúc chúng ta đang cầu nguyện. Tôi tin rằng Ngài sẽ đến. Nó không bao giờ đến rất nhanh. Thường thường tôi kiêng ăn cầu nguyện 2 hay 3 ngày, sau đó tôi bắt đầu cảm thấy điều đó ra từ tôi, và rồi Nó đến gần tôi. Một lúc sau Nó ở trên tôi, và khi đó... Tôi — Mọi sự lúc đó thay đổi. Trong những buổi nhóm, tôi - tôi không nói, tôi chỉ đi vào, và họ bắt đầu hàng người cầu nguyện. Tôi cầu nguyện cho người đau. Và như vậy, các bạn cầu nguyện với tôi.
45
Trong khi chúng ta cầu nguyện tối nay, và dân sự ở đây, một số người có lẽ hầu như chắc chắn là trường hợp khẩn cấp, có lẽ đau nặng đến nỗi không thể trở về trong tối mai, hay một đêm nào khác... Nhưng nếu chính các bạn ràng buộc với nhau, và bắt đầu một buổi nhóm cầu nguyện ở nhà... Vậy thì, chúng ta không đại diện cho Giáo phái nào; Chúng ta đại diện cho Đức Chúa Jêsus Christ (Phải không?), không bất kỳ Giáo phái nào.
Thành thật mà nói, ngay bây giờ, tôi không thuộc về bất kỳ Giáo phái của Giáo hội nào. Tôi - tôi không thuộc về Giáo hội nào hết. Tôi được phong chức ở Giáo hội Báp-tít. Và bởi sự đòi hỏi của họ, tôi - tôi không phải là người của Giáo hội Báp-tít nữa. tôi...
46
Người nào đó đã nói cách đây không lâu... Tôi ở Little Rock, bang Arkansas. Một người bị tàn tật nặng nề, hầu như cả đời. Ông ta đang bước đi bằng cặp nạng. Ông ấy có thẻ cầu nguyện, được gọi ra, đi vào hàng người có số trên bục và được chữa lành. Khi ông đi ra, ông gặp tôi vài ngày sau trên phố. Ôngấy đi đi lại lại trên phố với cặp nạng trong tay, la lớn lên, và cứ làm thế. Ông ấy nói, “Anh Branham, anh biết không, khi...” Ông ấy là người Na-xi-rê, ông nói, “Anh biết không, khi anh bắt đầu giảng dạy, tôi nghĩ anh là một người Na-xi-rê. Và sau đó tôi thấy rất nhiều người Ngũ Tuần đi theo, có người nói với tôi anh là người Ngũ Tuần.” Và ông nói, “Còn bây giờ, tôi nghe anh nói anh là người Báp-tít. Tôi - tôi không hiểu điều nầy.”
Tôi nói, “Rất dễ hiểu. Tôi là người Ngũ Tuần, Na-xi-rê, Báp-tít.” Vậy đó là đường lối chúng ta. Chúng ta chỉ đại diện cho Đức Chúa Jêsus Christ trong sự thương xót của Ngài. Đúng thế. Vì bởi một Thánh Linh mà hết thảy chúng ta đều chịu chung một phép báp-têm để trở nên một Thân và trở nên một dân.“ Và điều đó...
47
Chúa Jêsus sẽ không hỏi tôi có phải là người Giám Lý, Luther, Báp-tít hay Ngũ Tuần không; Ngài sẽ phán xét tôi vì những gì tôi có trong lòng. Đúng thế. Và đó là điều Ngài sẽ phán xét hết thảy chúng ta.
Vì thế bây giờ, đừng chỉ nghĩ một Giáo hội. Chúng ta đại diện cho hết thảy các Giáo hội. Nhiều người đi vào hàng là tín đồ Giám Lý, Báp-tít, Công giáo, đủ loại, mọi thứ... Và tôi không hề thấy một Giáo hội nào chưa đến, nhưng điều được chữa lành vì họ đến dựa trên căn bản đức tin. Đúng thế. Vì bởi đức tin mà anh em được chữa lành, không phải bởi sự tốt đẹp của anh em.
Tôi đã thấy nhiều người đến là những Cơ-đốc nhân nổi tiếng, đứng đó được nói nguyên nhân họ không thể được chữa lành. Và thấy những người sống ngoài hè phố, gái điếm, những người có tiếng xấu từ đường phố ra được chữa lành, những người đui mù, què quặt, cùng mọi hạng người tội lỗi.
Vậy thì, các bạn không phải là Cơ-đốc nhân được chữa lành. Nhưng các bạn phải là Cơ-đốc nhân ở lại được chữa lành. Vì Kinh thánh nói, “Hãy đi và đừng phạm tội nữa, e điều xấu hơn sẽ đến với ngươi.” Đúng thế không?
48
Tội lỗi là gì? Tội lỗi là gì? Không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bài, không chối bỏ Nhà thờ. Tội lỗi là không tin. Đúng thế không? Ai không tin thì đã bị định tội rồi. Phải không? Các bạn không... Các bạn không... Các bạn không bị hủy diệt và phân cách với Đức Chúa Trời vì các bạn và tội nhân. Bạn bị phân cách với Đức Chúa Trời — khỏi Đức Chúa Trời bởi vì các bạn từ chối bước đi với Ngài, bước đi trong đường lối Ngài đã dự bị.
Bạn có sự chết và sự sống đặt trước bạn. Giống như A-đam và Ê-va, mỗi người đều là một tác nhân đạo đức tự do. Cây Sự Sống và cây sự chết ở trước hết thảy chúng ta. Bạn chỉ có thể lấy 1 trong 2 cây. Phụ thuộc ban đầu bạn ăn gì thì bạn có điều đấy. Đúng thế. Và Đức Chúa Trời là... Đức Chúa Trời tạo nên bạn là một tác nhân đạo đức tự do để làm bất kỳ điều gì bạn muốn. Ngài không thể bắt bạn yêu Ngài, và Ngài không cưỡng ép bạn yêu Ngài.
49
Nếu tôi dùng vũ lực bắt vợ tôi yêu tôi, tôi lấy làm tiếc phải lấy nàng. Nhưng nàng cần phải — chấp nhận tôi vì những gì tôi có và lấy tôi. Đúng thế. Nàng yêu tôi và nàng chấp nhận tôi cách đó. Và đó là cách tôi bắt đầu đến với Đức Chúa Trời. Ngài muốn chúng ta yêu Ngài, và đến, tin Lời Ngài. Lời Đức Chúa Trời dạy về sự chữa lành Thiêng liêng (bằng phép lạ). Bao nhiêu người tin điều đó? Hãy giơ tay lên cho chúng ta thấy. Điều đó tốt. Tốt đấy. Lời dạy điều đó; Đã giải quyết điều đó. Bao nhiêu người tin vào ân tứ và sự kêu gọi? Hãy giơ tay... Tốt lắm.
Ân tứ và sự kêu gọi không chữa lành bạn. Ân tứ và sự kêu gọi khơi dậy đức tin để... Đức tin là điều chữa lành bạn.
50
Vậy thì, những người ở bục giảng, nếu họ không có đức tin, họ sẽ được nói ngay họ không có đức tin. Và thế thì, có lẽ ở đây bây giờ điều đó được làm cho sáng tỏ: Đây là Ông Jones lên đây, và ông ấy bước lên đây. Ông ấy nói, “Chào anh.”
“Anh có đức tin không, Anh Jones?”
“Có, tôi có đức tin,” và anh đi xuống ở đây.
Đây là một... Tôi sẽ dùng nó, những sự biểu hiện của tôi, những sự dao động đang chạy lên ở đây. Và Anh Jones thì ở dưới đây. Tốt lắm. Anh ấy nói, “Tôi có đức tin.” Anh - anh ấy sẽ không bao giờ được chữa lành ở dưới đó. Anh ấy chắc hẳn chờ đợi một thời gian, bởi vì nếu anh nắm giữ đức tin bằng hạt bụi nhỏ nhất, điều đó sẽ đem ra cho anh.
51
Nhưng tôi muốn nói về sự chữa lành tự nhiên giống như các bạn mong đợi ở bục giảng, khi các bạn trình bày mọi sự đã được lành trên bục giảng. Có những người phê bình, hàng trăm người đang ngồi xem, những tờ báo và mọi thứ khác chỉ trích điều đó. Vì thế... Tôi không chịu trách nhiệm sau khi người ta đi ra khỏi nơi đây và bỏ đi ân tứ. Tôi không chịu trách nhiệm.
Nhưng mọi quyền năng sẽ mở đôi mắt bị mù trên bục giảng tới mức họ có thể đọc Kinh thánh, họ có thể đọc nó mọi lúc nếu họ cứ tin. Chính đức tin. Khi bạn mất đức tin... Bạn đi ra với một đám người không tin, và họ nói, “Chẳng có gì trong đó cả,” và Sa-tan bắt đầu nói dối với bạn, lúc đó bạn sẽ ngã ngay xuống lại trong thứ mà bạn đã có ở chỗ ban đầu...
52
Người nào đó nói, “Bằng cách nào mà sự chữa lành Thiêng liêng (bằng phép lạ)... Nó là... Nó tiếp tục kéo dài mọi lúc không?” Nó tiếp tục kéo dài theo như đức tin. Khi bạn cảm thấy rằng bạn không được cứu nữa, thì bạn không được cứu. Vì chính bởi đức tin mà bạn được cứu qua ân điển. Đúng thế.
Khi các bạn đến với Bàn thờ, bạn làm gì? Bạn xưng nhận tội lỗi mình và cầu xin Đức Chúa Trời tha thứ bạn. Sau đó, trong lòng bạn... Bây giờ, hãy nhận lấy nó! Trong lòng bạn, bạn phải tin rằng Ngài đã tha thứ bạn. Đúng thế. Bạn phải tin điều đó.
Thế thì bạn bỏ Bàn thờ đi ra. Sau đó trước tiên bạn phải xưng nhận điều đó, thì bạn được cứu. Bạn không thể cứ ở dưới ảnh hưởng của gánh nặng, bạn sẽ đánh mất điều đó ngay bây giờ. Bạn phải xưng tội nó và nói với mọi người rằng bạn vui mừng. Bây giờ, điều gì sẽ xảy ra nếu bạnbước ra bên ngoài và ai đó nói, “Chẳng có gì cả đâu, anh chỉ bắt đầu bị xúc động ở Bàn thờ.”
53
Bao nhiêu Cơ-đốc nhân ở trong trường hợp nầy? Chúng ta hãy giơ tay lên. Tốt lắm. Chà. Tôi nghĩ là hàng trăm người. Được rồi.
Mỗi người các bạn, Đức Chúa Trời đã cứu bằng cách nào đấy bởi đức tin. Các bạn có thể ở đây, và khóc lóc, cầu nguyện không thôi, khóc suốt tuần nầy, tuần kế tiếp và một tháng, mà các bạn vẫn cứ là tội nhân cho đến khi bạn tin nhận Ngài bởi đức tin. Đúng thế. Không phải sự kêu khóc cứu bạn. Chính đức tin cứu bạn. Tốt lắm.
Thế thì bạn tin nhận điều đó, bạn tin điều đó và có người nói, “Chúng ta hãy xem bạn có gì khác không. Thế nào, mắt bạn vẫn màu nâu, bạn vẫn như lúc nào tới giờ.” Bạn không thể cho thấy điều gì chứng tỏ bạn được cứu; Thế thì bạn hành động như bạn được cứu; Lúc ấy giao thiệp với những người được cứu; Và điều đó làm công việc xưng công bình. Chẳng đúng sao? Sau đó mọi người biết bạn đã được cứu. Đúng thế không?
54
Thế đấy, Ngài đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, bởi lằn roi Ngài chúng ta được lành bịnh. Đức Chúa Jêsus là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm mà chúng ta tin theo, Hê-bơ-rơ 3:1. Bây giờ, bất cứ học giả nào biết rằng từ “sự xưng nhận” (tin theo, profession) được dịch giống như từ “sự xưng tội” (confession). Ngài là Thầy Tế Lễ Tối Cao.
Bây giờ, đây nầy, hãy hiểu được điều đó lúc nầy, và các bạn sẽ thậm chí không phải đến đây để được chữa lành Các bạn sẽ được chữa lành ngay tại nơi bạn đang ngồi. Tôi tin điều đó hầu như chắc chắn ngay bây giờ, vì nhiều người trong nhà nầy được chữa lành ngay, ngay tức thì ở đây. Tôi đã thấy điều đó. Tôi thấy lúc khi không có một chiếc xe lăn nào để lại trong tòa nhà, không có cái nạng nào, hay một người mù hoặc điếc nào trong hàng ngàn người đang ngồi.
55
Một đêm nọ, trong lúc đang nói, họ thấy Đức Chúa Trời thực hiện một phép lạ, họ thực sự tin nhận nó ngay ở đó,và không có một cái chõng, xe lăn, hay không có gì ngoài sự trống rỗng, họ đã bước ra: Ở Vandalia, Illinois (Đúng thế.), trong trại lớn nhóm ngoài trời.
Đây là những gì của nó, thưa các bạn. Nó... Đấy, nếu bạn nhận được Nó, bạn là Cơ-đốc nhân bởi vì bạn tin rằng bạn là Cơ-đốc nhân. Và mọi thứ đều được giải quyết bởi vì Ngài là Thầy Tế Lễ Tối Cao.
Vậy thì, để ý. Ngài là Thầy Tế Lễ Tối Cao mà bạn sự tin theo. Hiểu điều tôi muốn nói không? Bạn xưng nhận thế nào, thì sống thế ấy. Mọi người sẽ không bao giờ sống xa hơn, hay cao hơn chút nào những gì họ tin mình đang sống.
Lấy ví dụ một người nói chuyện về việc uống rượu suốt mọi lúc. Anh ta nói về việc uống rượu, nghĩ về việc uống rượu và rơi ngay xuống vào tình trạng đó, trở nên người say rượu. Một người luôn luôn nghĩ về những điều thô tục; Anh ta nhìn mọi thứ đều thô tục; Suy nghĩ về những điều thô tục; Đọc những thứ thô tục...