Chúng Ta Không Có Thành Còn Luôn Mãi (Tiểu Sử của Tôi)

Little Rock, Arkansas, USA.

50-0200

1
Nhưng chính vì sự vinh hiển của Ngài, mà tôi nói. Cầu xin Đức Chúa Trời ban phước cho các bạn.
Tôi muốn đọc Kinh thánh, trong Hê-bơ-rơ chương 13, bởi không buổi hầu việc nào trọn vẹn nếu không có đọc Lời Đức Chúa Trời. Lời tôi sẽ không đúng, lời mọi người khác sẽ sai trật, nhưng Lời Đức Chúa Trời sẽ chẳng hư mất bao giờ. Hê-bơ-rơ 13:10-14,
Chúng ta có một cái bàn thờ, phàm kẻ hầu việc trong đền tạm không có phép lấy gì tại đó mà ăn.
Vả, huyết của con sinh bị thầy tế lễ thượng phẩm đem vào nơi thánh để làm lễ chuộc tội, còn thân thể nó thì đốt đi bên ngoài trại quân.
Ấy vì đó mà chính mình Đức Chúa Jêsus đã chịu khổ tại ngoài cửa thành để lấy huyết mình làm cho dân nên thánh.
Vậy nên chúng ta hãy ra ngoài trại quân, đặng đi tới cùng Ngài, đồng chịu điều sỉ nhục.
Vì dưới đời nầy, chúng ta không có thành còn luôn mãi, nhưng chúng ta tìm thành hầu đến.
Tôi tưởng tượng tiếng tôi có khàn khàn một chút trong đó, và tôi sẽ trở lại với... Các bạn trên ban công có thể nghe, trên ban công thứ 2 nghe được chứ?
Điều tôi mong ước nói đến, là “Vì Chúng ta Không có Thành Còn Luôn Mãi,” để trở lại trên và... Và các bạn cùng cầu nguyện với tôi. Không có một thành mà...
2
Tôi nghĩ về gia đình Áp-ra-ham lìa thành phố U-rơ... và xứ Canh-đê, ông là người tìm một thành mà Đức Chúa Trời đã xây cất và sáng lập. Bây giờ, có điều gì đó trong Áp-ra-ham nên ông có thể thấy được thành lớn đó của U-rơ, và ông biết rằng mọi thứ con người sống với nhau, có sự ràng buộc với một thành ở đâu đó được lập ra thành khuôn mẫu. Và bởi khuynh hướng bẩm sinh, hay bởi sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh, ông đã đi tìm một thành mà Đức Chúa Trời đã xây cất và sáng lập. Ông kiều ngụ nơi xứ lạ, xưng mình là những khách lữ hành và khách lạ, tìm kiếm một thành, và cư ngụ trong những lều tạm với Y-sác, Gia-cốp. Và vì thế, chúng ta biết thành đó.
3
Cho dù bạn từng đi lang thang bao nhiêu nơi, cho dù bạn đi xa chừng nào đi nữa, không có nơi nào giống như nhà. Đúng thế không? Bao nhiêu người ở đây hôm nay ra khỏi nhà, hãy giơ tay cho chúng ta thấy, vừa ra khỏi nhà? Ôi chao. Tôi ước gì có thể hát. Tôi sẽ hát bài, “Chúng ta là những Lữ khách và Khách lạ đang Tìm kiếm một Thành Hầu đến.” Dù nó rất thấp hèn chừng nào đi nữa, không có nơi nào giống như nhà.
Chúng ta hãy làm một chuyến đi trở về nhà, các bạn thích điều đó không? Tôi tin mọi người ở đây sẽ thích đi một chuyến về nhà, phải không, chỉ thích về nhà? Không có nơi nào bạn sẽ đi mà từng trông giống như thành phố quen thuộc nhỏ bé đáng yêu bạn sống ở đó, hay một nơi cư ngụ nhỏ bé quen thuộc ở miền quê.
Với chính tôi, tôi muốn đi bộ xuống trở lại con đường ngay chiều nay với một trong các anh em, nói chuyện đi dạo buổi tối để ôn lại những điều đã qua.
4
Điều đầu tiên đi vào tâm trí tôi lúc nầy, là một ngôi nhà khiêm nhường nhỏ bé ở ngoài miền quê bên cạnh những cánh đồng cây đậu chổi, và một số cây táo đang đứng chung quanh, nơi đó cha mẹ tôi và gia đình nhỏ bé của mình đang sống, một nơi tầm thường nhỏ bé thật...
Chúng tôi rất, rất nghèo. Cha đã có một thời vất vả. Ông là người rất nghèo. Ông làm việc 75 xu một ngày trong rừng gỗ. Cha tôi có một thói quen xấu là uống rượu. Tôi rất tiếc phải nói điều đó, nhưng đó là sự thật. Và ông - ông ấy... Cha tôi đã chết trong cánh tay tôi. Tôi thấy cha tôi làm việc quá vất vả, đến nỗi khi ông đi vào, lưng của ông bị rám nắng đến nỗi áo ông dính chặt vào lưng, và mẹ phải lấy cái kẹp kéo nó ra khỏi lưng. Tôi không quan tâm đến những gì ông đã làm. Ông là cha của tôi. Tôi không hổ thẹn về cha tôi. Tôi yêu cha tôi. Ngày nay ông đã qua đời, nhưng ông vẫn là cha tôi.
5
Thưa những bạn trẻ, hãy nhớ điều đó. Nếu hôm nay các bạn khá may mắn có một người cha và người mẹ còn đang sống, hãy yêu thương họ, kính trọng họ. Giờ sẽ đến khi bạn nghĩ rằng họ là những người vĩ đại nhất trên thế giới, nếu bạn không biết. Và đừng bao giờ, hỡi những người trẻ tuổi, đừng bao giờ dùng từ phỉ báng nầy, “Ông già,” và “Bà già.” Đó không phải là ông già và bà già. Đó là cha và mẹ.
Và ngày nào đó khi họ chết, quan tài, những vòng hoa, bạn nghe họ nằm dưới lòng đất, Mục sư nói, “Bụi tro trở vào đất y nguyên như cũ.” Lúc đó sẽ không phải là “Ông già” nữa. Sẽ không phải là “Bà già” nữa, mà sẽ là “Mẹ.” Bạn sẽ vò đầu bứt tai mà khóc. Đúng thế.
Bây giờ, trong lúc bà còn đang sống, hãy tặng cho bà những bông hoa của mình lúc nầy, và tặng cho cha những bông hoa của ông. Đúng thế. Vậy thì, bông hoa đẹp nhất bạn có thể tặng cho cha mẹ mình là sự vâng lời họ. Đó là Lời hứa đầu tiên trong Kinh thánh, mạng lịnh đầu tiên kèm theo Lời hứa, “Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi hầu cho ngươi được sống lâu trên đất mà Đức Giê-hô-va ban cho.”
6
Cha tôi làm việc trong một nông trại. Tôi còn nhớ mẹ tôi... Đồ đạc mà chúng tôi có trong nhà là những cái ghế đẩu bằng gỗ mại châu cũ kỹ. Bao nhiêu người nhớ những chiếc ghế đẩu bằng gỗ mại châu cũ kỹ, được phủ... Thế đấy, tôi không phải là người ở miền quê duy nhất ở đây, phải không? Chúng tôi có một cái đèn dầu lửa bóng đèn có hình con cú già to kêu. Còn nhớ những con cú già không? Tôi thường là người phải lau nó, bởi vì bàn tay tôi rất nhỏ, tôi có thể lau sạch bóng đèn. Và chúng tôi có một cái lò nấu nướng trong nhà bếp.
Cha sẽ đốn củi trong rừng, chúng tôi mang nó về, đặt nó sau bếp lò. Và những đứa trẻ chúng tôi sẽ giúp ông cưa nó ra.
Chúng tôi có một cái bàn. Đằng sau cái bàn là một chiếc ghế dài. Bố lấy một miếng trong nhà kho ra và làm thành một chiếc ghế dài mà tất cả chúng tôi... Những đứa trẻ chúng tôi muốn ngồi trên đó. Chúng tôi có 3 cái ghế. Vì thế tất nhiên chúng tôi muốn trèo lên...
7
Tôi còn nhớ căn nhà gỗ nhỏ, phần phía trước của nó có một nền. Nó có một phòng phía trước và một phòng nhỏ bằng nửa phía sau. Và chúng tôi có một trong những cái... nhỏ cũ kỹ đó. Chúng tôi gọi chúng là những lò nhỏ, hay những lò ủi giặt quần áo đặt trên gốc cây. Mẹ đã nấu ở đó.
Bà sẽ la lên, “Chuẩn bị ăn tối.” Và chao ôi, ồ, có - có khoảng 5 đứa nhỏ nhà Branham chúng tôi. Chúng tôi có thể chạy ở trong đó, rửa mặt, chải tóc, rồi nhảy lên sau bàn. Và một bữa ăn tối trong một cái nồi cũ to hết sức, nấu trên một kiềng 3 chân cũ... Bao nhiêu người nhớ chúng? Tôi thực sự thích có một bữa ăn tối đó bày ra ngay bây giờ. Và - và chúng tôi có thể...
8
Mẹ sẽ lấy thịt bò làm món súp cay. Bao nhiêu người biết món súp cay? Tôi không phải là người Ái-nhĩ-lan duy nhất ở đây, phải không? Vì thế đặt món súp cay ở trong đó. Và chúng tôi...
Đĩa của tôi là đĩa thiếc. Nói thẳng ra nó là nắp chiếc xô lớn được lật lại, vì thế tôi có thể lấy số lượng khá nhiều mỗi lần đưa cái thìa xuống và múc súp lên. Chúng tôi đã nướng bánh bột bắp trong một cái chảo (Bao nhiêu người còn nhớ bánh ngô nướng trong chảo?), cắt ở giữa ra, đặt nó vào.
Và tôi đã ngồi bên cạnh bố, bởi vì mọi người bẻ phần bánh của mình. Vì thế khi đến lượt tôi, tôi đã bẻ ở miếng ở góc ra, bởi nó có nhiều mẩu bánh trên đó. Nó thật rất ngon. Vì thế lúc đó tất nhiên tôi thích thế. Vâng, thưa quí vị, tôi chắc hẳn làm vậy.
Tôi đã ăn trong nhiều nơi ngon, và một số nơi tốt nhất, tôi nghĩ vậy, trong đất nước mà tôi rất biết ơn bạn bè Mục sư Truyền đạo đã đưa tôi đi ăn tối. Nhưng thưa các bạn, tôi có thể cho đi mọi thứ tôi từng có, hay sẽ có, nếu tôi có thể được ngồi sau bàn một lần nữa và nhìn bố tôi đang ngồi đó ăn súp cay với ông. Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó được nữa. Đúng thế. Đã chấm dứt mãi mãi. Hãy tận hưởng thời niên thiếu của mình, hỡi những người trẻ tuổi. Hãy yêu mến Đức Chúa Trời.
9
Thấy hết thảy anh em của tôi ngồi quanh bàn ở đó, những con người nhỏ bé trông có vẻ khỏe mạnh. Một số đã đi vào cõi đời đời. Tôi không bao giờ có thể làm điều đó nữa. Vì ở đây, chúng ta không có thành còn luôn mãi, nhưng chúng ta tìm một thành hầu đến.
Tôi thường thấy bố tôi khi chúng tôi bước vào. Ông là người nhỏ con cỡ tôi, nhưng tráng kiện. Và ông xắn tay áo lên như thế.
Chúng ta có một nhà... Cây táo già, chúng tôi có một đĩa sạch đặt ở đó với một tấm gương cũ đặt trên cây, và tấm khăn tắm lấy ra từ bao đựng thức ăn. Có một cái ghế dài đặt gần cây.
Tôi thấy bố khi ông đang chải làn tóc đen gợn sóng về phía sau, và những bắp thịt nổi lên dưới cánh tay ông. Tôi nghĩ, “Ô chà! Ba mình sẽ sống đến 1.000 tuổi,” Tôi nghĩ. Tôi ngưỡng mộ bố tôi. Và tôi nói, “Bố mạnh khỏe làm sao!” Tôi nói, “Chà, bố sẽ sống, sống, sống mãi, bởi vì bố khỏe mạnh.” Ông đã chết ở tuổi 52. Vì ở đây, chúng ta không có thành còn luôn mãi.
10
Tôi nghĩ, “Ồ, nhà đó. Nó vĩ đại làm sao.” Phía dưới nó là những khúc gỗ. Nó là miếng ván bên ngoài. Tôi nghĩ, “Ổ, làm sao...” Nhà đó sẽ đứng vững hàng trăm năm.“ Ngày nay, có ở đó có dự án chung cư. Tại đây, chúng ta không có thành còn luôn mãi, nhưng chúng ta đang tìm kiếm một thành hầu đến. Đúng thế.
Tôi đã đi ngang qua ngay trước khi đến đây. Lòng tôi thực sự tan vỡ vì xúc động vô cùng. Ô Đức Chúa Trời ôi, làm thế nào chỉ 20 năm một nơi như vậy biến thành nơi khác? Nhưng ở đây, chúng ta không có thành còn luôn mãi. Chúng ta đang tìm một thành hầu đến. Và tôi nghĩ về bố tôi.
Chúng ta cũng... Tôi nhớ mỗi tối thứ Bảy, chúng tôi có thể đi xuống phố và trả hóa đơn cho tiệm tạp phẩm. Mỗi lần chúng tôi trả hóa đơn tạp phẩm, Ông Grower (người bán đồ tạp phẩm) sẽ cho chúng tôi — sẽ cho chúng tôi một túi kẹo. Tôi nghĩ hóa đơn tạp phẩm của chúng tôi lên tới mức 3 đô-la mỗi tuần. Và cha chỉ làm được khoảng 4 đô rưỡi.
11
Vì thế mẹ sẽ mua một số hàng hóa ở tiệm... Vợ tôi đang ngồi ở đây. Tôi ngại nói loại hàng hóa đó là gì, bởi vì tôi phạm lỗi về điều đó mọi lúc. Dù thế nào đi nữa, nó là một số thứ gì đó, anh em biết đấy, và chúng thường dùng để may áo sơ-mi.
Tôi nhớ một lần ở Nhà thờ chúng ta, tôi đã nói với... Một trong những điều tệ nhất tôi từng đưa ra ở Nhà thờ chúng ta. Tôi định có một đêm hạ mình vào tối thứ Tư, và tôi nói... Ban hát đang ngồi phía sau tôi. Tôi đã nói... Đó... Cái gì — v-ả-i - b-ô-n-g — vải bông kẻ (gingham)... Ấy là điều đó, tên — vải bông kẻ. Và tôi nói... Tôi đã cố gắng nghĩ về điều đó.
Có một nơi nhỏ bé dưới con đường gọi là Gingham — Trường Cao đẳng Gingham. Và tôi muốn cố gắng suy nghĩ về nó. Tôi nói, “Tôi chắc tôi sai khi tôi nói điều đó.”
Vì thế tôi có một cháu bé gái được đặt tên của Irene Wisehart đang hát trong ban hợp ca. Tôi nói, “Vậy thì, Chị Wisehart, khi tôi trở lại, nếu tôi quên điều đó, chị hãy nói đó là gì.” Vì thế tôi không hiểu chút gì về hàng hóa như thế.
12
Tôi nói, “Bây giờ, tối thứ Tư là tối hạ mình ở Đền tạm đây.” Tôi nói, “Bây giờ, tất cả anh em, hãy mặc quần áo lao động của mình, áo khoác làm việc của mình. Tôi sẽ mặc quần áo bảo hộ lao động để giảng.” Tôi nói, “Hết thảy anh em đi ra với quần áo bảo hộ lao động. Hết thảy chị em mặc...” Tôi nói trở lại.
Tôi đi về phía sau, và bà ấy nói, “Vải bông, vải bông(gingham).”
Tôi nói, “Quần áo chó săn thỏ (greyhound dresses) của chị em.” Và chao ôi... Đó là điều tồi tệ nhất mà tôi từng đưa ra. Còn mọi người bắt đầu cười tôi, tôi nghĩ, “Quái lạ, mình nghĩ mình nói sai rồi.” Vì thế tôi nói, “Loại hàng gì mà giống như ở trên nhà tranh nhỏ nầy ở dưới đây.”
Thế rồi đêm đó, tôi bị — trốn về nhà. Tôi đang đi tuần tra. Tôi thường mang theo những chiếc khăn tay lớn màu đỏ ấy. Khi bạn đi săn, bạn biết đấy, bạn phải có một chiếc khăn tay màu đỏ. Và tôi đã mang một cái trong túi.
Và một đêm nọ, tôi chạy vào... Chúng tôi sống trong một căn nhà gỗ nhỏ có 2 phòng. Tôi chạy băng qua đường phố thật nhanh để đến Nhà thờ. Tôi bị trễ, và tôi chạy qua đường phố thật nhanh, các bạn biết đấy, tôi thay đồ trong phòng và thay đổi quần áo. Tôi qua đó lúc ấy giảng ngay lập tức, bạn biết đấy, tôi đã toát mồ hôi. Với tay lấy chiếc khăn tay nầy, tôi bắt đầu giũ nó như thế nầy. Nhìn lại, thì nó là chiếc khăn tay màu đỏ to cũ. Tôi thấy vợ tôi nhìn tôi, và tôi nói, “Ồ, lạ quá.” Tôi nói, “Tôi ngại những cái nhỏ. E rằng tôi có thể dùng hết nó.” Vì thế tôi nói... Có khoảng 2 điều tồi tệ nhất mà tôi từng biết... đã mắc phải trong Nhà thờ.
13
Nhưng tôi còn nhớ bố sẽ mang chúng tôi xuống đó vào mỗi tối thứ Bảy và trả hóa đơn tạp phẩm, nhận được túi kẹo nhỏ đã cũ kia. Chúng tôi có một xe bò nhỏ cũ kỹ. Hết thảy các bạn ở đây gọi là xe ngựa 4 bánh, tôi nghĩ thế, hay cái gì đó. Và họ đã đặt một ít rơm ở phía sau. Trời có thể lạnh, còn chúng tôi cuộn mình trong tấm chăn, và đi xuống. Trời có thể có những trận mưa tuyết ngắn. Và họ có thể trả tiền hóa đơn.
Hết thảy những đứa trẻ Ái-nhỉ-lan nầy, đang ngồi ngoài đó chờ đợi những chiếc kẹo sắp có, các bạn biết đấy. Lúc đó chúng tôi đi ra, và bao kẹo đó phải chia ra bằng nhau cho tất cả. Nếu có dư một chiếc, phải cắn ra rất nhiều miếng nhỏ. Đúng là như thế, từng đôi mắt xanh đang chăm chú nhìn vào đó, để chắc chắn mình không bị ăn gian. Như vậy chúng tôi đã ngồi và ăn kẹo ấy.
Còn tôi có thể đánh lừa chúng một chút. Tôi có thể... Bấy giờ, chúng tôi không thể ăn, không thể nhai nó, bởi vì nó quá quí giá, những que kẹo cũ đó. Tôi chắc hẳn... Chúng tôi đã mút một chút, rồi cất đi, các bạn biết đấy, chờ một chút, nghỉ một chút, và mút lại lần nữa.
14
Thế đấy, tôi còn nhớ tôi thường chơi gian lận với chúng. Tôi mút lên miếng kẹo của tôi một lát, và gói nó lại trong giấy, và bỏ vào túi. Và tôi có một ít kẹo từ thứ Hai. Tôi có thể mút nó lần nữa, và nói với những cậu em, “Mấy đứa có muốn có ít kẹo không?” Và tôi lấy miếng kẹo đó ra lúc ấy, và kẹo đó dính bụi lấm chung quanh...?... Mà - mà chúng vẫn ngon.
Tôi nghĩ ngày mai tôi có thể đi mua cả một hộp sô-cô-la của hãng Hershey, nếu tôi muốn. Nhưng sẽ không bao giờ được nếm lại những que kẹo như thế. Đó mới thật là kẹo.
Và tôi nhớ những ngày xưa chúng thật thú vị biết bao. Việc đi học như thế nào... Khi những ngày đi học đến, chúng tôi đi học. Chúng tôi hầu như không có quần áo nào để mặc lúc ấy cho khá hợp lệ như có thể được.
15
Tôi còn nhớ việc đi học suốt mùa đông mang một chiếc giày của mẹ, một chiếc của bố. Đúng thế. Tôi có... Chúng ta gọi là chiếc đực chiếc cái. Tôi đã mang một chiếc giày của mẹ ở chân nầy, còn chân kia chiếc giày của bố. Điều nầy lạ lùng hết sức, nhưng đó là sự thật. Nó là sự thật.
Tôi nhớ mình đã không có chiếc áo sơ-mi nào để mặc vào mùa đông đó. Bà Wathan, một bà giàu có sống trên cùng con đường với chúng tôi, cho tôi một cái áo khoác có biểu tượng chim phượng hoàng ở trên. Còn tôi có thể kéo cái áo đó lên như thế nầy, và đi đến trường.
Tôi nhớ đang ngồi ở đó. Nó thật ấm, các bạn biết đấy. Và giáo viên nói, 'Willam.“
Tôi đáp, “Vâng, thưa cô.”
Cô ấy nói, “Em không ấm nóng sao? Tốt hơn là cởi áo khoác đó ra.”
Tôi không thể cởi áo khoác đó ra được. Tôi không có chiếc áo sơ-mi nào bên trong. Vì thế tôi nói, “Em - em... Không - không, thưa cô. Em hơi lạnh một chút.”
Có một cái lò cũ thật to ở đó. Cô giáo nói, “Em không muốn lạnh thì hãy lại ngồi gần bên lò sưởi đó.”
Chao ôi. Tôi ngồi ở đó và mồ hôi toát ra chảy xuống mặt. Cô giáo hỏi, “Em chưa ấm à?”
Tôi đáp, “Không, thưa cô.” Tôi ấm nhiều lắm rồi, nhưng tôi không thể cởi chiếc áo khoác ấy ra. Tôi không có áo sơ-mi nào để mặc.
16
Vì thế tôi nhớ mùa xuân đó khi tôi có được chiếc áo sơ-mi đầu tiên của mình. Tôi có một người em gái họ, Lucille Hare, cháu gái của cha tôi. Họ ghé thăm. Khi cô ấy đi có để lại một trong những chiếc áo của mình.
Tôi cắt phần cái váy đó ra, và mặc phần trên như một chiếc áo sơ-mi. Tôi đi học. Ở đây nó có một chút điều nầy... Cái thứ chạy lên chạy xuống như thế đó là gì, các bạn biết, người ta đặt nó chung quanh rìa của váy áo ấy? Bằng lưới ọp ẹp đó là gì? Hay bất cứ cái gì... Tôi không biết cái đó. Dải gì? Dải viền dệt thành hình chữ chi. Và vì thế chúng - chúng tôi... Nó ở khắp mọi chỗ, dải viền dệt khắp trên đó. Cho nên đó là... [Băng trống. - Biên tập]...
17
Chúng tôi đi xuống đồi, tiếng gió rít vi vu. Ồ, chúng tôi không trượt như những đứa trẻ khác, nhưng dù sao đi nữa chúng tôi cũng trượt dốc. Chúng tôi đến đó dù có ở trong vùng đất trũng lòng chảo nầy. Thế đấy, điều đó cũng ổn thôi, nhưng có những đứa xấu... Một số đứa trẻ có được xe trượt tuyết chở. Các bạn hiểu không? Vì thế sau một lúc, nó đã tới nơi. Như vậy chúng tôi không có xe trượt tuyết nữa. Chúng tôi đi xuống dòng sông, và tôi tìm được một khúc gỗ lớn đã cũ, cột sợi dây vào đó, và kéo nó lên đỉnh đồi. Và chúng tôi leo lên khúc gỗ nầy mà cỡi, cỡi xuống đồi.
Tôi không bao giờ quên một sự kiện đã xảy ra ở đó, có một cậu bé tên Lloyd Ford. Thưa Anh Graham, anh từng ở đó, Mục sư trợ lý của tôi ở đâu đây. Lloyd Ford, ông kiếm cho anh ấy một công việc. Đó là vào thời gian chiến tranh thế giới. Do đó anh ấy có công việc bán hàng cho hãng Pathfinder, hay việc gì đó giống như các tạp chí. Và anh đã có một những bộ đồ đồng phục Hướng Đạo sinh của họ. Bạn biết đấy, mọi việc lúc đó là chiến tranh, và quân đội. Và ồ, tôi muốn mặc đồ giống như người lính biết bao.
18
Tôi thấy những người lính kia đến gần từ sĩ quan lo về quân trang quân dụng, và đi lên con đường ở đó, lúc đó chỉ để ý họ đang đi. Và ở trường, chúng tôi có cây cột de vàng già ở đó, và đựng lên một lá cờ, và những người lính kia đi ngang qua sẽ chào cờ.
Tôi nghĩ, “Thật...” Ồ, tim tôi đập rộn lên. “Khi mình đủ lớn, mình sẽ gia nhập quân đội. Mình sẽ có nhiều áo quần để mặc. Và mình sẽ... Và nếu mình gia nhập được quân đội...” Nhưng khi tôi đủ lớn, tôi quá gầy giơ xương đến nỗi không được nhận vào quân đội. Và thậm chí họ không muốn nhận tôi.
Nhưng có Người đã tiếp nhận tôi. Đúng thế. Và tôi ở trong Quân đội hôm nay. Anh em không thể thấy được bộ đồng phục của tôi, nhưng dù thế nào đi nữa tôi biết mình đang mặc nó. Nó ở bên trong. Tôi ở trong Quân đội của Đức Chúa Trời.
19
Vì thế trong chiến tranh, tôi đã cố gắng tình nguyện và làm mọi thứ, nhưng họ đã không muốn tiếp nhận tôi. Do đó thậm chí họ không bao giờ gọi tôi. Đặt tôi vào hàng ngũ những Mục sư Truyền đạo, và thực sự chưa bao giờ gọi tôi. Tôi đoán sự học hành của tôi quá nghèo nàn để được phân loại như một Chaplain. Và - và rồi làm một Mục sư, họ không muốn... Tôi... Họ đã không thực hiện chế độ quân dịch đối với tôi. Vậy nên tôi thế đó. Tôi bị xóa đi.
Nhưng bằng cách nầy hay cách khác, thậm chí tôi gầy khẳng khiu, ít học cùng tất cả các thứ, ngày kia Đức Chúa Trời đã gởi ra lệnh nhập ngũ, và tôi đã đáp lời, bây giờ tôi - tôi ở trong Đội quân của Ngài. Tôi đang làm hết sức như có thể được, bất chấp những trận chiến lớn nhất từng chiến đấu, tiền công chống lại tội lỗi và gian ác, và vì sự công bình.
20
Tôi nhớ tôi đã hỏi Lloyd. Tôi nói, “Lloyd à, Anh sẽ cho tôi bộ đồ khi nó cũ nhé?” Anh ấy đáp, “Được, tôi sẽ cho cậu.”
Và đó là bộ đồ dài nhất tôi từng thấy. Anh ấy mặc bộ đồ đó, trông giống như... Khi tôi gặp anh ấy lần nọ, anh ấy đã quên điều đó, và tôi nói, “Lloyd à, bộ đồ đó thế nào rồi?”Anh ấy đáp, “Tôi sẽ tìm lại thử, Billy à.” [Bill hay Billy là tên gọi tắc của Anh William Branham. - Biên tập] Nhìn quanh quất. Anh nói, “Không có, anh à. Anh biết đấy, mẹ tôi đã dùng nó để vá áo quần của ba tôi, và những con chó dùng nó làm ổ nằm, chúng xé nó ra. Chỉ còn lại duy nhất một ống quần.”
Tôi nói, “Hãy mang nó cho tôi.”
Vì thế nó là ống quần thủng cũ kỹ tồi tàn gần như giống như thế, có dây buộc một bên. Vậy tôi lấy ống quần đó, bạn biết không, tôi đã mặc nó đi quanh nhà. Mặc nó vào. Chà, trông có vẻ tốt làm sao, bạn biết đấy, một ống quần. Tôi nghĩ, “Chà, cảm thấy tốt thật.” Tôi muốn mặc nó đi học, nhưng tôi không biết thực sự tôi sẽ mặc ống quần đó để đi học như thế nào. Vì thế tôi mặc nó vào bên trong áo khoác của mình.
21
Ngày nọ tôi đang cỡi lên khúc gỗ đó và đi xuống đồi. Và ồ, tôi đứng lên và nói, “Chà, mình bị đau chân. Ái dà. Um.” Tôi nói... Những chiếc vớ của tôi, bạn biết đấy, có những cái lỗ to bự. Tôi nói, “Mình chỉ bị đau chân quá.”
Tôi nói, “Điều đó chỉ nhắc nhở tôi, tôi có một ống quần của Hướng Đạo sinh ở đây trong chiếc áo khoác của mình.” Tôi mặc ống quần đó vào. Chà, tôi bước tới trường, bạn biết đấy, giống như đi khập khiễng, nhưng làm cho mọi người nhìn vào một ống quần đó.
Và như vậy tôi - tôi phải đi lên giải bài toán trên bảng. Đến nỗi chúng không để ý tôi chỉ mặc có một ống quần, tôi đứng nghiêng một bên và đặt chân có có mặc ống quần về phía khác rồi đứng như thế nầy, và giải toán như thế. Nhìn lại và thấy dường như mọi người đang nhìn tôi, nhìn ống chân mặc quần đó. Mọi người phá lên cười tôi. Ôi chao, tôi bắt đầu khóc, thế là cô giáo cho tôi đi xuống. Nhưng ồ, chao ôi. Điều gì ở đó...
Ngày hôm nay tôi mặc cả 2 ống quần mà tôi không xấu hổ. Đúng thế: Phúc âm của Đức Chúa Jêsus Christ.
Thế rồi, nhiều điều vĩ đại đã xảy ra trong thời thơ ấu ở đó, mà tôi chắc không có thời gian để nhắc đến.
22
Một điều cách đây không lâu, tôi đang có một cuộc phục hưng ở Texas. Tôi về nhà, và... vợ tôi, tôi và cháu bé, chúng tôi đã lên đường. Và tôi thực sự rất mệt mỏi, tôi chỉ cảm thấy như sắp ngã xuống. Tôi thật sự không thể chịu đựng được.
Trên con đường về nhà, tôi đang lái xe, và tôi chắc hẳn buồn ngủ. Tôi lái khoảng 2 dặm, và ngừng lại. Tôi cố gắng ngủ, và thức dậy. Rồi tôi lái xa hơn một chút, và tôi lại buồn ngủ, và lúc đó hầu như lái ra khỏi đường. Tôi ngừng lại, “Điều nầy nguy hiểm kinh khủng, nhưng tôi phải về đến nhà.” Và tôi nằm xuống trong chiếc xe của mình cố gắng ngủ.
Tôi thức dậy sau đó một lát, và anh em biết điều gì xảy ra không? Tôi đang lái xe, và chạy ra khỏi đường cái vào đồng cỏ nuôi bò, điều gì đó không tay tôi cầm lái và nói, “Chị ơi, hãy tin điều đó. Đó là tất cả những gì chị phải làm. Nếu chị từng nhận được sự chữa lành, vậy thì chị hãy tin điều đó.” Đường ra khỏi chỗ trong đồng cỏ đó mà tôi đã chạy ra khỏi đường cái, băng qua cánh đồng ở đó, và ngủ. Vợ tôi và tôi, có một đám đông lớn đang chờ đợi ở đó. Vì thế chúng tôi vào xe và lên đường.
23
Tôi đi ngang qua ngôi trường cũ; Nó cũng đã biến mất, vì chúng ta không có một thành còn luôn mãi.
Băng ngang qua bên phải ở đó, thường là nhà người tài xế cho gia đình ông Wathan. Và...?... Họ sống ở đó. Có một máy bơm nước tôi muốn uống nước ở đó. Và tôi nghĩ, giống như Đa-vít xưa, muốn uống nước ra từ giếng đó. Tôi đã đi xuống ở đó đến — và bắt đầu bơm nước, còn vợ tôi và cháu bé họ đang hái những bông huệ (vi-ô-lét).
Tôi đang đứng dựa vào cánh cổng cũ kỹ, nhìn về phía ngọn đồi ở đó từng có ngôi trường cũ của mình, cùng những hàng cây xưa, cây thích đường ở đó chúng tôi thường cạo mủ chúng và rút chất nhựa ra vào mùa xuân trong năm, bạn biết đấy, khi nó đến gần.
Tôi nghĩ, “Ồ...” Tôi có thể tưởng tượng thấy lúc đó tất cả những đứa trẻ đang đứng xếp hàng ở đó với tay đứa nầy để trên vai đứa kia, bước đi nặng nề như thế nầy, và lá cờ trên cao, và khi chúng tôi đi vào, giáo viên có cây gậy dài rất to, khiến chúng tôi xếp hàng cho thật ngay ngắn. Tôi nhìn lên ngọn đồi, thấy ngôi nhà cũ đã thường ở đó, và dự án chung cư mọc lên đó. Xuống phía dưới đây, ngôi trường cũ đã biến mất
Chao ôi, tim tôi cảm thấy bắt đầu như vỡ ra vì xúc động. Tôi nghĩ, “Ở đây chúng ta không có thành còn luôn mãi, nhưng chúng ta đang tìm một thành hầu đến.”
24
Tôi nhớ những đứa con trai đó mà tôi thường...Tôi nói, “Để mình nghĩ lại. Ralph Field, cậu ấy ở đâu? Cậu ấy đã qua đời. Howard Higgins ở đâu? Chết. Em trai mình đâu? Qua đời. Ở đây chúng ta không có thành còn luôn mãi... Cha ở đâu? Ông đã qua đời. Charles đâu? Qua đời. Edward đâu? Chết.” Tôi nghĩ, “Ô Đức Chúa Trời ôi, và chẳng bao lâu người nào đó nhìn đất nầy và nói, Bill ở đâu? Qua đời.” Vì ở đây chúng ta không có thành còn luôn mãi. Tôi bắt đầu suy nghĩ về điều đó. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
Tôi nhớ một trò lừa bịp xấu xa mà tôi đã từng làm với em trai mình ở đó. Đừng làm bất cứ điều gì sai trái mà bạn phải nuối tiếc.
Tôi nhớ ngày nọ mẹ cho tôi một ít bắp rang để chúng tôi đem đi học. Chúng tôi không thể ăn phần còn lại của những đứa khác. Chúng tôi luôn luôn chạy lên đồi và ăn ở đó, bởi vì chúng tôi — những đứa còn lại có thể có đủ bánh mì kẹp thịt.
Chúng tôi thường có một cái hủ nhỏ. Trong đó sẽ là rau và một mẫu bánh ngô nằm phía trên, 2 cái muỗng, và có thể một hủ nhỏ đầy các thứ, bạn biết đấy. Và chúng tôi sắp đặt cả 2. Chúng tôi đổ hủ nầy ra với cái thìa nầy, và ăn bánh mì và đảo chúng qua lại với nhau. Chúng tôi hổ thẹn với những đứa nhỏ. Chúng tôi đã chạy băng qua đồi và ngồi ăn đằng sau những cây đó.
25
Tôi nhớ mẹ đã lấy cho tôi một ít bắp rang gần mùa Giáng sinh. Chúng tôi có một túi bắp rang, và chúng tôi mang chúng đến trường, để nó lại trong phòng giữ áo mũ. Và đây là trò gian dối mà tôi đã làm. Tôi giơ tay lên. Giáo viên hỏi, “Em cần gì, William?”
“Em xin phép ra ngoài phòng vệ sinh.”
“Được.”
Thế là tôi đi ra ngoài, đi ra ngoài phòng để áo mũ, tôi để tay vào phía dưới trong túi đó và lấy ra một nắm bắp rang thật lớn đó. Đi ra đứng phía sau trường ăn nắm bắp nầy đúng như tôi ăn phần của mình. Tôi đã ăn bắp đó. Tôi sẽ không bao giờ quên. Khi giờ ăn tối đến, chúng tôi đi ra và lấy xô múc nước. Em trai tôi nhìn vào bao bắp đó, và nó đã mất hết gần một nửa. Nó nói, “Nói đi, không phải như thế nầy.”
Tôi nói, “Đương nhiên rồi.” Ừ. Tôi biết điều gì đã xảy ra. Tôi đã ăn bắp của nó. Vì thế... Nhưng nó đã chia đều phần còn lại đó cho tôi.
26
Đứng dựa vào cổng ở đó, tôi nghĩ về hết thảy những điều ấy. Nó là đã chết. Nó đã chết trong bệnh viện khi đang gọi cho tôi lúc đó tôi đang ở Arizona, cách đây nhiều, nhiều năm.
Thưa các bạn, nếu tôi có được 100 triệu đô-la đang đặt trước mặt, tôi có thể cho đi hết thảy mọi thứ tôi có để có thể đưa lại cho nó nắm bắp rang đó. Không thể làm điều đó được. Nó đã ra đi mãi mãi. Và tôi nghĩ, “Nó phải sống cực khổ biết bao. Nó đã chết khi hãy còn là một cậu bé.” Bằng cách nào chúng ta có thể chia sẻ áo quần chúng ta với nhau. Ngay khi nó chết, nó đã đặt tay lên tim mình và nói, “Em sẽ không bao giờ sống để thấy Bill lần nữa.” Nhưng nó nói, “Hãy nói với anh ấy rằng anh ấy là người em ưa thích nhất.” Và khi xuống ở đó, tôi đang suy nghĩ về điều đó. Tôi bắt đầu khóc. Vợ tôi nói, “Tại sao anh không về nhà nghỉ ngơi.” Nàng hiểu những gì đang xảy ra, vì thế nàng để tôi đi, và chúng tôi lên đường. Đời sống là khi một người còn thơ ấu; Nó là thời niên thiếu. Tôi sẽ đi nhanh.
27
Tôi là một người trẻ; Tôi - tôi thấy cách phụ nữ sống. Tôi không bao giờ thích những cô gái, không bao giờ thích phụ nữ, bởi vì tôi đã đủ hiểu cách họ muốn sống. Nếu tôi có điều nào kính trọng nơi một phụ nữ, là nói thật. Tôi không quan tâm người ấy da màu gì, da trắng hay người đó là gì; Nếu chị ấy là quí bà thật, chị ấy xứng đáng được tôn trọng. Đức Chúa Trời biết điều đó. Và tôi có ý định trong lòng khi còn nhỏ, tôi muốn không bao giờ làm điều gì với phụ nữ. Tôi có thể là người thợ săn suốt đời. Đó là những gì tôi đã làm, thưa các bạn. Tôi có thể sống trong rừng, săn bắn suốt đêm. Và đó lý do... Đó là nơi tôi đã học biết về Đức Chúa Trời, bằng thiên nhiên.
Tôi còn nhớ khi... Dĩ nhiên, khi tôi được 17 hay 18 tuổi, như tất cả các cậu con trai khác, họ... Một số bạn trai của tôi, ba của họ có xe hơi, James Poole. Cậu ấy có một cô bé cậu ấy muốn tôi gặp. Và anh em biết mình như thế nào. Tôi đã thấy cô gái và nghĩ cô ấy là một sinh vật bé nhỏ đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Vì thế cậu ấy nói, “Cô ấy muốn gặp anh, Bill à.”
Tôi nói, “Ồ. Tôi không biết cách nói chuyện với phụ nữ..” Tôi nói, “Tôi không thể làm điều đó.”
Cậu ấy bảo, “Ồ, không sao.”
Vì thế tôi đã nói chuyện với cô ấy vài phút. Sau một lúc, cậu ấy nói, “Tôi sẽ lấy chiếc xe hơi cũ của ba tôi, chúng ta sẽ đưa bạn gái của chúng ta đi dạo một vòng.”
Tôi nghĩ, “Thôi được, thế thì nghe được đấy.”
28
Vì thế chúng tôi đi dạo. Chúng tôi ngừng lại xuống ở đó và lấy mua một ít bánh mì kẹp thịt. Và tôi đi vào, mua thêm một vài lon nước ngọt, một ít bánh mì kẹp thịt, và trở ra. Chúng tôi ăn bánh mì, tôi lấy những chai cô-ca — những chai cô-ca ra. Khi tôi trở lại, tôi đi ra, trước sự ngạc nhiên của tôi, cô bạn gái bé nhỏ của tôi đang hút thuốc.
Thế đấy, tôi luôn luôn có sự đánh giá về một phụ nữ hút thuốc, và tôi chưa thay đổi về điều đó. Nó là điều hèn hạ nhất, làm giảm giá trị nhất, vô đạo đức nhất mà một phụ nữ có thể làm. Tôi - tôi không ở đây để giảng Phúc âm trong chừng mực nào đó. Thầy Giảng của các bạn sẽ làm điều đó.
Nhưng phụ nữ, nếu các bạn hút thuốc, vì lòng thương xót, hãy tránh xa nó đi. Thật trông đáng khinh biết chừng nào một phụ nữ mà hút thuốc. Chà, nó là điều ti tiện nhất. Dù thế nào đi nữa tôi muốn thấy một người đàn ông say rượu hơn.
29
Và hãy nghe. Các bạn nói về sự lũng đoạn. Đừng nghi ngờ về nước Nga sẽ vào và thu tóm chúng ta. Nước Nga sẽ không xúc phạm chúng ta; Chúng ta đang làm tổn thương chính mình. Tình trạng đạo đức thối rữa của chính chúng ta đang làm tổn thương chúng ta. Chúng - chúng ta đang làm lũng đoạn chính mình.
Số liệu thống kê của các Bác sĩ cho thấy, tôi tin vậy, 80% phần trăm phụ nữ có con mà hút thuốc, nếu họ nuôi con bằng sữa mẹ như thế, trong 18 tháng nó sẽ chết. Chất độc ni-cô-tin trong sữa người mẹ giết đứa bé. Thế nào, sự phá hoại ngấm ngầm, người phụ trách chuyên mục tờ báo thứ 5...?...
Tôi vẫn nói, những gì thế giới ngày nay cần là không phải là một tổng thống mới, mà cần một sự phục hưng khuôn mẫu xưa của Thánh đồ Phao-lô, và Kinh thánh Đức Thánh Linh trở lại trong Hội thánh lần nữa. Tôi tin điều đó đúng. Vâng, thưa quí vị. Đó hoàn toàn chính xác là những gì nó cần.
30
Và - và — người phụ nữ, họ có thể hút thuốc như thế nào. Tôi nghĩ rằng thật kinh khủng khi thấy một phụ nữ hút thuốc. Thế đấy, điều đó làm lòng tôi tan vỡ. Tôi thực sự không thể chịu đựng được điều đó. Tôi không muốn làm điều gì với nó. Vì thế tôi chỉ - chỉ lìa bỏ cô ta. Vì thế đó là lúc khi Thiên sứ của Chúa xuất hiện với tôi khi... Cô ta đã cười nhạo tôi, gọi tôi là người yếu đuối. Cô làm cho tôi đi bộ về nhà (Đúng thế.) từ nơi đó. Cô ấy nói, “Ồ, anh yếu quá chừng. Tôi thậm chí không muốn đi dạo với anh.”
Tôi nói, “Cô không nên.”
Cô ấy đáp, “Anh không hút thuốc à?”
Tôi đáp, “Không, thưa cô.”
“Anh cũng không uống rượu à?”
“Không.”
“Anh thích làm gì?”
Tôi đáp, “Đi câu cá, đi săn.” Dĩ nhiên, điều đó không hấp dẫn với cô ta. Vì thế tôi - tôi... Dù sao đi nữa đó là cách tôi nghĩ về nó. Và tôi vui mừng hôm nay tôi đã nghĩ thế. Đúng thế. A-men!
Hãy lắng nghe thưa các bạn. Không phải là loại chim cổ đỏ mổ vào trái táo làm nó đau đớn; Mà chính là con sâu ở trong lõi đã giết chết cây táo.. Đó là điều chính yếu. Chính tội lỗi trong vòng chúng ta là điều đang làm tổn hại chúng ta (Đúng thế.), tội lỗi ở giữa chúng ta đang giết chết chúng ta.
31
Bây giờ, tôi đoán các bạn đang tự hỏi tôi đã cưới vợ như thế nào. Vậy thì, khi tôi gặp vợ tôi, nàng là một cô gái Cơ-đốc, một cô gái Cơ-đốc rất đáng yêu. Lúc đó tôi khoảng 23, 24 tuổi. Cô ấy có bản chất rất dịu dàng khiêm nhường. Và tôi đã gặp cô ấy. Tôi đã đưa cô ấy đi Nhà thờ. Còn cô ấy là một phụ nữ rất xinh đẹp đáng yêu.
Hết thảy những người nầy ở đây, những bạn bè của tôi từ Jefferson đang ngồi trước tôi ở đây đều biết cô ấy, hay biết nàng, và nàng thật là người nữ đáng yêu biết bao. Nàng đã nằm trong mộ hôm nay. Nhưng đó là thân thể nàng. Linh hồn nàng ở trong — với Đấng Christ. Và nàng có tính cách của một Cơ-đốc nhân rất đáng yêu.
Tôi đã ở với nàng một thời gian. Nàng xuất thân từ một gia đình tốt. Cha nàng, trong suốt thời gian khủng hoảng đó, ông làm khoảng 600 đô-la một tháng. Ông là người tổ chức anh em ở Đường sắt bang Pennsylvania. Tôi làm việc đào hố 20 xu một giờ. Vì thế tôi nghĩ là không thể cưới cô gái được,.
32
Tôi nghĩ, nếu mình đi với cô ấy lâu hơn nữa, mình sẽ chiếm hết thì giờ của cô ấy. Cô ấy là một cô gái quá tốt không thể bỏ qua. Cô ấy sẽ khiến cho người đàn ông có người vợ tốt.“ Vậy phải bỏ qua thực sự hay là hỏi cô ấy lấy tôi, và tôi đã không đủ can đảm để làm điều đó. Cho nên tôi đoán các bạn tự hỏi tôi làm thế nào để có... Tôi đã viết thứ cho cô ấy, và và hỏi cô ấy có bằng lòng lấy tôi không. Tôi nói, ”Vậy thì, tôi... Bây giờ, không phải là Cô... yêu quí, cô sẽ lấy tôi không?“ Nó là một chút ủy mị yếu đuối hơn những gì các bạn gọi. Và tôi - tôi đã nói chuyện với cô ấy...
Nhưng ở đây... Tôi nhớ, tôi nghĩ, “Mình phải làm điều gì đó, bởi vì không đúng lúc để làm mất thì giờ của cô gái.” Vì thế tôi đã viết cho nàng một lá thư.
Tôi đi làm buổi sáng hôm đó; Tôi đang làm việc ở Công ty Dịch vụ Công cộng. Và tôi rất căng thẳng khi bỏ nó vào thùng thư, đó là vào buổi sáng thứ Hai. Tôi đã bỏ lá thư đó vào thùng. Suốt ngày hôm đó, tôi nghĩ về nó. Tôi nghĩ, “Tối nay, ồ, mình sẽ nghe điều đó tối nay. Mẹ cô ấy sẽ gọi tôi lên và mắng nhiếc. Và tôi cứ đi tới. Đêm đó thật tốt đẹp.
33
Tôi đã gặp cô ấy tối thứ Tư để đưa cô ấy đi Nhà thờ. Cho nên tôi còn nhớ, lúc đó tới gần thứ Tư. Tối thứ Tư tôi thật sự căng thẳng, tôi không biết làm gì. Tôi nghĩ, “Mình sẽ làm gì khi mình đến đó đây?” Vì vậy tôi hỏi mẹ tôi, “Hope có gọi không?”
“Không.”
“Mẹ không nhận được thư à?”
“Không.”
“Có lẽ nó còn trong đó, thậm chí mẹ chưa coi hộp thư.” Vì thế tôi nghĩ, '“Có điều gì đó đang xảy ra đây.”
Vậy tôi đi lên, và tôi bấm còi ở bên ngoài. Như thế nàng đi ra. Nàng nói, “Vào đi.”
Và tôi nghĩ, “Ồ, mình sẽ đi vào gặp mẹ nàng trong đó lúc nầy, lúc đó mình sẽ sẵn sàng nhận điều đó.” Vì thế tôi nói, “Em sẵn sàng chưa?”
Nàng nói, “Chúng ta đi dạo đến Nhà thờ.”
Tôi nghĩ, “Chao ôi!” Thế nên tôi nói, “Được lắm.” Và tôi đi vào.
Bà Brumbach nhìn tôi rồi nói, “Chào Bill.”
Tôi nói, “Chào bà.”Như vậy tôi căng thẳng hết sức. Cho nên tôi nghĩ có điều gì đó sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. Các bạn biết mình cảm thấy như thế nào khi bị tác động vì sự căng thẳng.
34
Như thế chúng tôi đi ra và đến Nhà thờ. Thành thật mà nói, tôi thậm chí không nghe Anh Davis nói gì tối hôm đó. Anh đã giảng thực sự ra ngoài tai tôi, và tôi không biết anh đã nói gì. Tôi hoảng sợ điều gì đó sẽ xảy ra.
Nhìn cô ấy, và tôi nghĩ, “Ôi chà, nàng không đẹp sao.” Và tôi... Nàng định nói với tôi đây là tất cả về điều đó; Chắc như đinh đóng cột, bởi vì tôi thật có thể nói với nàng điều đó tôi - tôi có thể biết nàng sẽ nói với tôi, “Hãy ghé lại nhà sau buổi nhóm tối nay.” Vậy tôi có chuẩn bị hết thảy những gì nàng sắp nói với tôi, và tôi...
Sau khi Hội thánh kết thúc buổi nhóm, chúng tôi bắt đầu đi bộ trở về, một buổi tối đầy ánh trăng tuyệt đẹp. Chúng tôi cùng dạo xuống phố, vừa đi tôi vừa ngước lên thấy mặt trăng đang chiếu ánh sáng xuống những bụi cây. Tôi nhìn nàng và nghĩ, “Chà, mình chắc không thích đây là buổi tối cuối cùng, nhưng mình đoán là thế nầy.” Tôi bước tiếp, các bạn biết đấy, và tôi nói, “Em thấy tối nay thế nào?”
Nàng nói, “Thật tốt. Anh thế nào?”
Tôi nghĩ, “Nhanh lên đi, thưa cô, Hãy nói cho tôi điều gì đó, tôi - tôi — trước khi tôi ngất xỉu. Đừng để quá gần tới nhà.” Chúng tôi tiếp tục bước đi xa hơn một chút, và tôi nói, “Ừ, một đêm thật đẹp.”
Nàng nói, “Vâng.”
Tôi nghĩ, “Thôi được, thế nào... Nhanh lên; Hãy nói gì đi.” Bạn biết đấy, phụ nữ dù thế nào đi nữa có thể giữ bạn như thế lúc ấy, trong tình trạng hồi hộp.
35
Tôi bước tiếp; Tôi nghĩ, “Thôi, hết rồi. Nàng đang đến khá gần nhà rồi.” Tôi nói, “Ừm-ưm. Tuần nầy em - em đã nhận được thư phải không?”
Nàng nói, “Ừ,” Chỉ thế thôi.
Và tôi nói, “Ừm-m, em nhận được thư của anh không?”
Nàng nói, “À, có.”
Chao ôi! Sinh lực tôi tất nhiên đang đốt cháy lúc ấy. Tôi nói, “Thế nào, ừm...” Tôi nói, “Em - em đã đọc nó chứ?”
Nàng nói, “À, có.”
Chà, tôi nói, “Em nghĩ gì về điều đó?”
Nàng nói, “Được lắm.”
Chao ôi! Tôi nói, “Em - em - em đã đọc nó hết rồì chứ?”
Nàng nói, “Vâng, em đã đọc hết rồi.”
Tôi nói, “Em nghĩ gì về điều đó?”
Nàng đáp, “Được lắm.”
Thế đấy, chúng tôi đã cưới nhau. Thế đấy. Tôi không biết như thế nào; Chúng tôi thật sự đã cưới nhau. Vì thế...
36
Chà, sự căng thẳng kế tiếp là tôi phải hỏi ý kiến cha mẹ nàng. Tôi biết thật thích đáng để làm điều đó.. Cho nên tôi sẽ không bao giờ quên Chalie Brumbach. Ông có lẽ đang ngồi ngay ở đây chiều nay như tất cả chúng ta đều biết. Mẹ cô ấy là loại phụ nữ rất khó tính. Một phụ nữ tốt, nhưng bà ấy thuộc về những tầng lớp có địa vị xã hội, bạn biết đấy. Vì thế Chalie thực sự là một anh em lớn tuổi khiêm nhường rất tốt.
Và tôi - tôi nghĩ tốt hơn là tôi hỏi ông, và để cô ấy hỏi bà ấy. Ông ấy là... Vì tôi nghĩ dù thế nào đi nữa tôi có thể đối phó với đàn ông tốt hơn là có thể nói chuyện với phụ nữ. Vậy nên tôi nói...
Đêm nọ tôi sắp rời khỏi, Hope nói, “Anh đã hỏi ý của ba chưa?”
Tôi đáp, “Chưa.”
Nàng nói, “Vậy thì, anh - anh nên.”
Tôi nói, “Anh biết anh nên, nhưng anh không...”
Nàng nói, “Em nghĩ sẽ tốt thôi.”
Vì thế khi tôi cáo từ đêm đó, ông ấy nói, “Hẹn gặp lại, Billy.”
Tôi nói, “Dạ, chào bác.” Ông ấy nói... Tôi nói, “Con xin phép được nói chuyện với bác một lúc.” Ông chắc đã nói... Tôi nói, “Chúng ta hãy ra ngoài nầy một lát.” Bước ra hành lang, và tôi thực sự đổ mồ hôi và run lên. Tôi nói, “Thưa bác Charlie, con không thể làm cho cô ấy có một cuộc sống tốt như bác. Con không thể tặng cô ấy áo quần đẹp như bác có thể mua cho nàng. Nhưng con hứa với bác điều nầy: Con sẽ yêu cô ấy hết lòng. Con sẽ làm việc cho đến khi đôi tay con chảy máu để làm cho cô ấy có một cuộc sống tốt. Và con sẽ thành thật với cô ấy hết sức như có thể được.”
Ông ấy đặt... Ông là người Đức. Ông đã đặt bàn tay lên người tôi và nói, “Billy, tôi thích cậu sẽ có được nó và đối xử tốt với nó hơn bất cứ người nào có nhiều tiền mà đối xử thấp kém với nó.”
Tôi nói, “Cảm ơn bác Charlie.”
37
Chúng tôi đã lấy nhau. Chúng tôi không có gì để bắt đầu làm công việc quản gia. Thứ duy nhất mà chúng tôi có... Tôi nói cho các bạn chúng tôi có gì: Một nơi cũ kỹ nhỏ bé mà chúng tôi đã thuê; Tiền thuê nhà của tôi 4 đô-la mỗi tháng. Và tôi đi vào một nơi cũ kỹ nhỏ bé ở đó, và người nào đó đã cho chúng tôi một chiếc giường xếp kiểu cũ. Các bạn còn nhớ chiếc giường xếp cũ đó không? Nệm rơm, rơm trải trên nó... Lúc đó... Chúng tôi có một cái bàn nhỏ đã cũ chúng tôi mua từ tiệm Sear và Roebuck, cùng những chiếc ghế dựa; Chúng tôi đã tự sơn chúng. Vì thế tôi đã sơn nó. Chúng tôi có 2 tấm thảm sơn lót nền nhà, mua từ tiệm Johnny Jobbers. Đó thực sự là chỗ ở cũ của tôi dưới Jeffersonville. Tôi đã nói tiệm John Jobber để họ nhận được lãi của nó. Và để chúng tôi mua... Tôi nghĩ chúng được mua với giá 1 đô 25 xu một tấm.
Tôi đã đi qua tiệm ông Webber, ông là người bán đồ tạp nhạp bỏ đi và mua một cái bếp lò để nấu. Và tôi đưa ông ấy 1 đô cùng vài thứ, tôi phải trả 1 đô 75 xu để mua những vỉ lò để đặt vào. Tôi đã mua một tủ ướp lạnh của Công ty Dịch vụ Công cộng giá 55 xu, cái mà họ đã nhận như một sự đổi chác. Chúng tôi bắt đầu công việc quản gia.
38
Nhưng thưa các bạn, nó thực giống như Thiên đàng trên đất. Chúng tôi đã có nhau. Tôi đã bắt đầu trở lại với Chúa từ thời gian đó, trở nên Mục sư, làm công việc giảng dạy, tôi đã yêu Chúa bằng cả tấm lòng, và chúng tôi yêu nhau. Và đó là tất cả điều tôi cần đến.
Hãy lắng nghe. Hạnh phúc không cốt ở bạn làm chủ bao nhiêu tài sản thế gian, nhưng bạn thỏa lòng như thế nào với những gì bạn có. Đúng thế. Hãy nhớ điều đó. Đó là tất cả những gì chúng tôi có. Chúng tôi hạnh phúc và yêu nhau. Tôi có một Nhà thờ nhỏ họ đã xây cho tôi ở đó; Tuy nhiên Đền Tạm nhỏ bé nầy đứng vững ngày nay như một đài tưởng niệm. Hết thảy đám đông dân sự chúng tôi đến từ các nơi xa gần, những vùng lân cận để nghe Phúc âm chân thật. Và chúng tôi thực sự đang làm rất tốt.
39
Tôi còn nhớ một cậu bé dễ thương được sanh ra trong nhà chúng tôi. Tôi gọi tên nó là Billy Paul. Và tôi muốn nó ở với tôi trong buổi nhóm kế tiếp ở Carlsbad, ngay khi tôi rời Arkansas ở đây. Vì thế, lúc đó nó 14 tuổi. Sau đó một thời gian, 11 tháng sau, một - một sinh vật đáng yêu bé bỏng khác ra đời tên là Sharon Rose.
Ngay trước khi Billy được sanh ra chúng tôi đã để dành đủ tiền, cho đến khi tôi muốn dành ra một chút ít thời gian. Và chúng tôi... Tôi đã đi lên Dowagiac, Michigan, để dự buổi nhóm; Với một người lớn tuổi có bộ râu trắng tên là John Ryan.
Cho nên tôi đi lên đó. Và trênn đường về, đi trở về, tôi đã thấy một dấu hiệu, những đám người lớn ở mọi nơi khi tôi đi ngang qua Mishawaka. Tôi nghĩ, “Người đâu đông quá.” Tôi đi qua đó, và có một số người ở trong những chiếc xe Ford kiểu chữ T, và một số trong xe Cadillac. Và người ta bảo tôi rằng họ là... Tôi không thể hiểu điều gì, không có chỗ nào để ở lại. Và họ đã nói bạn là — bạn là... Có một hội nghị sắp diễn ra ở đây. Những người Ngũ Tuần đang có một Hội nghị. Hội Ngũ Tuần của Đức Chúa Jêsus Christ, tôi tin là thế, Ngũ Tuần của Đức Chúa Jêsus Christ, Giáo phái Ngũ Tuần đã gọi thế.
40
Thế đấy, tôi đã thấy mọi hạng người. Tôi nghĩ, “Ờ, vậy thì, đó là buổi nhóm tôn giáo. Tin rằng mình vào được.”
Ồ, tôi chưa bao giờ nghe nhiều tiếng ồn như vậy trong đời. Vì thế... Ồ, họ không có cách xử sự Giáo hội. Họ la lớn, kêu to, và có thái độ kỳ quặc. Tôi nghĩ, “Cái gì lạ thế nầy?” Tôi nhìn quanh ở đó, và họ có một Đền Tạm...
Một số anh em có thể biết tên người đó. Tên ông là Rowe, Mục sư Rowe. Người nào đã tình cờ biết Mục sư Rowe? Và một...Vâng, một số người ở đây biết ông. Mục sư Rowe, đó là Nhà thờ của ông.
Thế đấy, họ chỉ vỗ tay, và có thái độ kỳ cục, nhảy múa. Thế nào, tôi nói, “Chà, người ta nhảy múa trong Nhà thờ, không kinh khủng sao?” Tôi nói, “Quái lạ, thật xấu hổ.” Và tôi ngồi một chỗ tỏ ra khinh bỉ, không còn nghi ngờ gì nữa. Cho nên tôi nghĩ... Ý nghĩ điều gì đó đã nắm giữ tôi một chút. Và tôi nghĩ, “Lạ quá, vậy thì...”
41
Tôi đang tính lại tiền. Tôi có — tôi còn lại 2 đô 15 xu. Tôi đã đi ra và mua... Tôi nghĩ, “Mình không thể ở lại trong sân vì mình không có tiền. Nhưng mình sẽ ở lại bên ngoài. Chỉ đủ tiền để mua xăng đi về nhà. Và sáng hôm sau, tôi đi đến buổi nhóm.
Ngày hôm đó, ôi chao, những Mục sư Truyền đạo giảng... Và tôi để ý đêm đó họ gọi như thế nào, “Mọi Thầy giảng hãy đến bục giảng.” 150 Thầy giảng, hay nhiều hơn nữa đi lên bục giảng. Họ đang có sự thảo luận, hội nghị quốc tế. Hết thảy họ ngồi trên bục giảng.
Mục sư nói, “Chúng ta không có nhiều thì giờ để hết thảy làm chứng.” Tôi đi lên. Ông ấy nói, “Chỉ nói anh là ai và ở đâu.”
Đến lượt tôi, tôi nói, “Nhà Truyền giảng Phúc âm, William Branham, Jeffersonville,” rồi ngồi xuống.
Và hỏi ra, tôi là người Truyền đạo trẻ nhất trong nhóm người đó. Thế rồi tối hôm đó tôi nghĩ... Họ có một... Họ đưa ra tất cả mọi loại Thầy giảng. Họ đã chọn một người da màu lớn tuổi mang lại Sứ điệp cho đêm đó: Thật già, có vành tóc nhỏ chung quanh trán. Ông ấy mặc một chiếc áo choàng của nhà Truyền giảng cũ kỹ, cổ áo bằng nhung, loại áo choàng đuôi tôm. Cụ già tội nghiệp đó đi ra bục giảng như thế nầy. Ồ, tôi cảm thấy rất hối tiếc, tôi muốn đứng dậy và giữ ông. Và ông đã đi ra...
Họ phải tổ chức hội nghị ở trên đó vì không tổ chức ở miền Nam, bởi có cả người da màu và da trắng với nhau.
42
Người da màu lớn tuổi đứng đó, bạn biết đấy. Tất cả những Mục sư Truyền đạo ngày hôm ấy đã giảng về những gì Chúa Jêsus đã làm và vân vân. Nhưng ông không hề lấy... Ông đã lấy một đoạn trích trong sách Gióp có chép rằng, “Khi Ta đặt nền trái đất thì ngươi ở đâu? Trong khi ấy các ngôi sao mai đồng hát hòa nhau, Và các con trai Đức Chúa Trời cất tiếng reo mừng.” Quái lạ, nơi mà các Mục sư Truyền đạo đang mang ra những hoạt động của Hội thánh trên thế gian, ông đi thẳng lên trời trở lại nơi xa kia và đi hoàn toàn trở lại khoảng 10 triệu năm trước khi thế gian được hình thành và xuống lại nơi cái mống ở chân trời với ông.
Gần như lúc ông đi xuống ở đó, ông lộ ra cho biết tiếng hò reo vui mừng to lớn vô cùng, và nhảy lên, đá gót chân với nhau nói, “Vinh quang cho Đức Chúa Trời. Các bạn không đủ phòng ở đây cho tôi giảng.”
Tôi xem xét điều đó. Tôi nói, “Vậy thì, nếu Điều đó sẽ khiến một cụ già hành động giống như thế, thì Nó sẽ như thế nào với tôi nếu tôi có một ít Nó?” Tôi nói, “Con cần một ít Điều đó. Đó là những gì con cần. Nếu Nó khiến một người già hành động như thế, thế thì Nó sẽ làm gì cho con?”
Vì thế tôi đi ra ngoài tối hôm đó trong cánh đồng bắp và bắt đầu cầu nguyện. Tôi nói, “Chúa ôi, hãy để cho con nhận một ít điều đó.” Vì thế tôi nói, “Xin Ngài ban cho con có thiện cảm với những người đó.” Và đã cầu nguyện cho một đường lối trong đêm tối ở ngoài cánh đồng bắp đó.
43
Tôi lấy — tôi có vài quần vải sọc nhăn. Những cái khác của tôi thì... Tất cả đều đầy bụi trong cánh đồng bắp. Vì thế tôi đặt chúng lên chỗ ngồi của mình, trải chúng ra trên 2 chỗ ngồi và nằm đè lên đêm đó. Và tôi có một áo sơ-mi vải sọc nhăn nhỏ. Không ai biết tôi, cho nên tôi đặt nó ở dưới đó, chiếc áo sơ-mi vải sọc nhăn và chiếc áo thun ngắn tay, và đúng hơn là chiếc quần tây vải sọc nhăn. Tôi đặt chúng xuống dưới đó. Sáng hôm sau tôi thức dậy, tất cả chúng đều sáng hẳn lên.
Buổi nhóm bắt đầu lúc 10 giờ. Chúng tôi đã dùng điểm tâm sau bữa ăn sáng. Và tôi không ăn với họ, bởi vì tôi không có tiền thêm vào. Tôi thực sự không ăn với họ. Nhưng họ chào mừng tôi cùng tất cả mọi thứ. Tôi không biết ai ở đó, nhưng có một người trẻ tuổi, tôi quên tên anh là gì. Anh ấy chơi đàn vĩ cầm, một anh chàng tóc quăn trẻ tuổi.
44
Vậy sáng hôm sau, tôi bước vào, ngồi xuống. Sau một lát, tôi nhìn lướt qua và một người khác đi vào ngồi xuống, một người da màu ngồi bên cạnh tôi, một đám đông người đang ngồi đó. Vì thế tôi đang ngồi ở đó. Điều nầy... Họ nói, “Chúng ta sẽ bắt đầu buổi thờ phượng.” Và họ nói chuyện, làm... bán tài liệu, và bất cứ điều gì họ có. Ông ấy nói, “Có một người Truyền đạo ở trên bục giảng tối hôm qua tên Branham từ Jeffersonville đến. Anh ấy là người trẻ nhất trên bục giảng. Chúng ta muốn anh ấy lên đây và đưa ra Sứ điệp.”
Xin thương xót, chao ôi, tôi chưa bao giờ thấy mi-crô. Họ có một cái mi-crô ở đó. Tôi nghĩ, “Cái gì vậy? Thế nào, mình không thể... quần vải sọc nhăn và áo thun ngắn tay.” Tôi chỉ ngồi xổm xuống thật thấp như thế nầy.
Ông ấy thông báo lần nữa, “Ai biết William Branham ở Jeffersonville ở đâu không? Chúng tôi muốn anh ấy lên và ban phát Sứ điệp.” 150 ngàn hầu hết đang ngồi đó. Không phải trước tôi mà trước điều đó. Tôi chỉ ngồi phía sau ở đó. Không, thưa quí vị. Điều nầy... Tôi quá quê mùa để đứng lên đó. Vì thế tôi chỉ ngồi ở đó thật thấp. Vì vậy... Ông ấy thông báo điều đó 2 hay 3 lần. Và nói, “Bất cứ ai ở bên ngoài, chúng tôi đang nhắn tin tìm William Branham.”
Tôi nghĩ Điều gì đó đã bảo tôi, “Đó là điều ngươi đã cầu nguyện cho tối hôm qua. Nếu ngươi muốn làm quen với những người đó, hãy đứng dậy lên đó.”
Tôi nói, “Chúa ôi, con không thể làm điều đó, với cái quần vải sọc nhăn và chiếc áo thun nầy.” Vậy tôi cứ ngồi đó.
Ông ấy thông báo lại lần nữa, người da màu nhìn qua tôi nói, “Anh - anh - anh biết người đó không?”
Chao ôi. Nói ngay lúc đó. Tôi nói tôi có...Tôi biết tôi phải nói dối hay - hay điều gì đó, hay là nói với anh ta. Tôi nói, “Này, anh bạn. Vậy thì, chỉ để mình anh biết thôi.” Tôi nói, “Tôi là người đó. Hiểu không? Nhưng...”
Anh ấy nói, “Vậy thì đi lên đi, anh bạn da trắng, đi lên đó đi.”
Tôi nói, “Không. Tôi mặc đồ... Hãy nhìn cái quần nầy đây.”
Anh ấy nói, “Người ta họ không để ý đến những gì anh mặc đâu. Họ muốn nghe anh.”
Tôi nói, “Kìa, tôi không thể lên đó. Tôi - tôi không... Anh cứ giữ im lặng.”
Và ông ấy nói, “Nếu có người nào biết ở đâu...”
Anh ấy nói, “Đây nầy. Anh ấy ở đây nầy.” Chao ôi. Xem đấy. “Anh ấy đây nầy.”
Tôi nghĩ, “Ôi chao!” Tôi thực sự có thể cảm thấy tim tôi đập như thế nào, đầu gối tôi yếu đi thật, và đôi tay tôi như sắp rơi ra. Thế đấy, trông giống như điều gì nhấc tôi lên, và tôi đang đi lại trên đó, thật giống như có ý thức, quần vải sọc nhăn và áo thun ngắn tay,
Tôi đã đi lên đó, và tôi nói, “Thưa các bạn, tôi không biết nhiều về...” Trước những Thầy giảng họ là những người có thể giảng thật sự, ôi chao. Tôi nói, “Tôi chỉ muốn nói rằng tôi - tôi yêu Chúa Jêsus, Và - và -và...” Các bạn biết đấy, kiểu giống như thế.
Do đó ông ấy nói... Tôi bắt đầu bước ra, và ông ấy nói, “Nào, hãy nói một chút cho chúng tôi, Anh Branham.”
45
Tôi quay lại. Tôi nói, “Tôi - tôi - tôi thực sự không biết nói gì.” Tôi chợt nghĩ đến một đề tài, “Và Rồi Người Ấy Đã Khóc,” người nhà giàu mà... Khi người ấy trong âm phủ ngước mắt lên nhìn. Tôi đã lấy đề tài đó, “Và Rồi Người Ấy Khóc.” Tôi đã đưa ra nói, và điều trước tiên bạn biết đấy, Điều gì đó đã đụng vào tôi. Chà, tôi đã mê man ra khỏi thế giới nầy một lát. Và mọi người bắt đầu la lên.
Tôi đi ra bên ngoài khi buổi nhóm chấm dứt, và một người to lớn đến từ Texas mang đôi giày cao bồi, và đội mũ cao bồi lớn nói, “Tôi là Thầy giảng.”
Tôi nghĩ, “May quá! Thưa anh, quần tây vải sọc nhăn không quá tệ chút nào. Anh tamang đôi giày cao bồi kia và đội cái mũ cao bồi to, mà là một Thầy giảng.”
Và anh ấy nói, “Tôi nghe anh nói anh là Thầy giảng Tin lành. Tôi muốn đăng ký mời anh giảng 2 tuần cho sự phục hưng ở dưới Texas.”
Tôi đã nhận lời của anh. Tôi nói, “Ồ, Chúa ôi. Anh vừa làm những việc lớn cho tôi.” Tôi đã nhận đi xuống đó, anh em biết đấy.
46
Một anh chàng hơi nhỏ bé một chút mặc quần lửng chơi đánh gôn, bước đến và nói, “Tôi từ Florida đến. Muốn mời anh qua đó 2 tuần.”
Chà, rốt cuộc tôi thấy họ thực sự là những người bình thường. Vì thế điều trước tiên một - một người da đỏ... Một phụ nữ từ vùng đất dành riêng cho người da đỏ, muốn tôi đến đó. Thế đấy, tôi đã có đủ lời mời kéo dài khoảng 1 năm. Chà, tôi nhảy vào chiếc xe Ford cũ đó, và nó đã ngã màu một nửa, và lái xuống đường.
Tôi xông vào nhà, gặp vợ tôi, các bạn biết đấy. Tôi nói, “Ồ, em ơi, anh có việc muốn nói với em. Anh đã gặp phần tốt nhất của mùa gặt.” Tôi nói, “Chà, những người đó thực sự la lên, hét lớn và nhảy lên nhảy xuống. Họ không hổ thẹn về sự tin kính của mình.” Tôi nói, “Chà, những người tốt nhất mà em từng thấy.”
Nàng hỏi, “Họ ở đâu?”
Và tôi đã nói với nàng. Tôi nói, “Trông đây. Anh có cả một loạt lời mời ở đây.” Tôi nói, “Chà, anh có thể giảng thực sự, giảng và giảng điều đó. Và em biết gì không, họ đã chấp nhận anh.”
“Đúng thế không?”
“Kìa. Anh sẽ không bỏ công việc của mình và bắt đầu tiến hành.”
“Ờ, nhưng mà chúng ta không có tiền.”
“Chúng ta đã có được bao nhiêu?”
Nàng nói, “Chúng ta có 20 đô-la trong đó, để trả cho chiếc xe Ford.”
Tôi nói, “Thôi được, em biết đấy, Kinh thánh nói, ”Đừng - đừng đem theo điều gì khi các ngươi đi.“ Phải không? Đừng mang theo bản thảo, hoặc nếu các ngươi có 2 áo khoác, hãy cho anh em ngươi một cái. Ngài phán, ”Ta - Ta sẽ ở cùng các ngươi.“ Tôi nói, ”Đó là phương cách.“ Ngài đã Phán... Tôi nói, ”Em sẽ đi với anh chứ?“
Nàng, hãy ban phước cho lòng nàng. Nàng nói, “Vâng, em sẽ không rời anh.”
Vậy tôi đã đi và nói với mẹ tôi. Và mẹ nói, “Điều đó tốt lắm, con à. Nếu con cảm thấy thế.”
47
Thế đấy, tôi đã đi đến nói với mẹ nàng. Và điều đó đã không có hiệu quả quá tốt. Bà ấy nói, “William. Nó là vợ cậu. Cậu có thể mang nó đi nếu cậu muốn.” Nhưng bà nói tiếp, “Tôi không muốn con gái tôi bị đánh thuốc mê giữa đám người rác rưởi đó.” Hừm. Đồ rác rưởi à?
Thưa các bạn, tôi tìm thấy điều nầy, những gì mà bà ấy gọi là rác rưởi, lại là tinh hoa của mùa gặt. Đúng thế. Và tôi nói điều đó với lòng kính trọng.
Bà nói, “Đi ra thực hiện chỗ giống như tất cả đều la hét, có thái độ kỳ quặc như thế. Tại sao anh không đi lên đó tiếp tục làm Mục sư. Rồi ngày nào đó họ sẽ xây cho anh một tư thất Mục sư cùng tất cả điều đó.”
Điều đó đã không... Chao ôi. Vì thế Hope bắt đầu khóc. Vậy nên tôi nói, “Thế thì...”
Nàng nói, “Em sẽ đi với anh.”
Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi đã không muốn... Bà ấy nói cô ấy... Điều đó sẽ làm nàng tổn thương biết bao, vì thế tôi chỉ để mặc nó, và tiếp tục.
Thưa các bạn, cô gái bé nhỏ đó thật quá tốt để ở với đồ rác rưởi đó, tôi đã chôn nàng ngay sau đó một ít lâu. Sự đáng tiếc bắt đầu ngay ở đó.
48
Tôi sẽ đi nhanh chỉ vài phút còn lại, khoảng 15 phút. Có chỗ cho sự hối tiếc đánh động tôi. Bây giờ, các bạn hãy để... những gì lỗi lầm của tôi là sự lợi ích của các bạn. Các bạn thịnh vượng bởi những gì tôi phải chịu đựng. Đôi khi các bạn thấy tôi đang đứng cười nói trên bục giảng ở đây, đó là... Các bạn không biết những gì có bên dưới nó. Đúng thế. Tôi nói cho các bạn biết: Đã có một giá phải trả mà không một ai biết ngoài một mình Đức Chúa Trời.
Ngay lập tức, vợ tôi lâm bịnh. Điều trước tiên, tôi đã mất cha tôi. Tôi chạy nhanh đến nhà để nhìn ông, nhấc ông lên trong cánh tay tôi như thế nầy, ông ngước nhìn tôi như thế và mỉm cười. Một Bác sĩ cho một liều thuốc đã làm chết ông. Việc cho quá liều chất kích thích tim, và điều đó đã giết chết ông.
Dĩ nhiên, không có gì để nói về điều đó. Thỉnh thoảng người lo dịch vụ tang lễ che đậy lỗi lầm của Bác sĩ. Tôi không có việc gì phải chống lại các Bác sĩ, song tôi nói không có điều gì để nói về điều đó.
49
Nhưng một phụ nữ ở đây cách đây không lâu đã không tin cậy Đức Chúa Trời ở California vì đứa con bé bỏng của bà đã chết, mọi tờ báo và các tạp chí đã đăng chật kín điều đó khắp nước. Đồng thời với chỗ người ta không có đủ đức tin cho sự giải cứu, mọi người chỉ trích điều đó, hết thảy những tờ báo và tạp chí, còn Đức Chúa Trời đã chữa lành hàng ngàn, và các - các bạn phải đưa chúng vào tờ báo, hay làm điều gì giống như thế.
Nhưng hãy nhìn đây. Cho phép tôi nói với các bạn một điều. Kinh thánh nói, “Hãy đến, để chúng ta biện luận cùng nhau.” Đúng thế không? Hãy nghe. Đồng thời bức tranh đó đã được đăng khắp đất nước nói với mọi người về sự chữa lành Thiên thượng (bằng phép lạ) không thể tin được, và mọi chuyện giống như thế, Bác sĩ mất hàng ngàn lần hàng ngàn trường hợp, và không có nói gì về điều đó. Không đúng thế sao?
Hãy lắng nghe. Hãy đến để biện luận cùng nhau. Cái gì áp dụng được cho người này cũng áp dụng được cho người khác. Đó là... Cho phép tôi nói với các bạn, nếu một người bị hư mất vì sự chữa lành Thiên thượng (bằng phép lạ) không có đủ đức tin để bình phục, và bị hết thảy gọi là cuồng tín, thế thì nếu Bác sĩ thả tay một ca bệnh, hãy quy cho điều đó là cuồng tín. Cái gì áp dụng được cho người nầy cũng áp dụng được cho người kia. Đúng thế không? Điều đó đúng.
Nhưng thưa các bạn, khoa y và những Mục sư Truyền đạo nên đến với nhau và hợp tác với nhau, để biết tất cả chúng ta đang làm việc vì sự ích lợi cho con người và vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, và làm việc với nhau. Đó là những gì chúng ta nên làm.
50
Nhưng dù thế nào đi nữa, cha tôi, ông đã bị giết lúc đó bởi Bác sĩ nầy, đã cho ông dùng thuốc quá liều, và điều đó đã giết chết ông. Và ngay lập tức, em trai tôi đang lái xe hơi, đã gãy cổ, chết trong tay của người em trai khác của tôi. Em dâu tôi đã chết. Vợ tôi lâm bịnh, và là...
Ồ, trận lụt năm 1937 đến và có sự buồn phiền. Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó. Vợ tôi thực sự đang nằm ngay điểm chết. Tôi đã đi và cầu nguyện cho nàng, làm mọi thứ mà tôi biết. Mỗi lần tôi cầu nguyện, trông giống như... Tôi đã đi và nói với Hội thánh của tôi. Tôi nói, “Cô ấy sắp chết.”
Họ nói, “Không, đó chỉ là...”
Tôi nói, “Nàng sẽ chết chắc chắn như bất cứ điều gì.”
Các con nhỏ của tôi, cả 2 đứa đều đau ốm, trận lụt đến cùng mọi thứ, những ngôi nhà sụp đổ, và bị cuốn đi, hàng dặm khối nước quét khắp vùng. Và người ta mang vợ tôi đến bệnh viện, bệnh viện nhà nước, bệnh viện tạm thời.
Tôi vẫn làm bổn phận tuần tra, Tôi lái xe lên xuống các đường phố, cố gắng đưa mọi người ra.
51
Tôi sẽ không bao giờ quên, một đêm hãi hùng. Ô Đức Chúa Trời ôi, khi tôi nghĩ về điều đó, ở đó trong giờ phút khủng hoảng đó. Tôi có một xe chở hàng ở đó, một chiếc xe tuần tra nhỏ, và tôi đang lấy một chiếc thuyền nhỏ. Tôi đang đi lên đường cái. Một người nào đó nói, “Ở trên đường Chesnut, đê sắp vỡ ra.” Và nói, “Có một phụ nữ kêu la xin cứu giúp ở trên đó, mà không ai có thể đến chỗ bà ấy được.”
Thế đấy, và tôi ở trên dòng sông, suy nghĩ tôi — có thể làm khá tốt với con thuyền. Vì thế tôi đã lấy thuyền, đặt nó vào dòng nước, rồi khởi động.
Tôi đã nhìn khắp ở đó, và nghe tiếng người mẹ đó. Khoảng 11 giờ đêm, đang la hét lúc đó, “Trời ơi. Xin giúp tôi. Xin giúp tôi.” Bà đang đứng ngoài hiên.
Tôi đã đi đến đó và cố gắng đưa thuyền qua. Và trên đường đi xuống ở phía bên kia, nước đang chảy xiết xuống các đường phố. Tôi đi trở lại lần nữa và cố gắng. Cuối cùng, tôi va vào cột trụ.
Nguời mẹ ngất xỉu. Tôi đưa bà ấy lên, mang bà đặt vào thuyền, 4 hay 5 đứa con của bà, tôi mang chúng vào, trở lại và rốt cuộc cũng tới bờ. Ngay khi tôi đến bờ, người nào đó mói, “Con của tôi, con bé bỏng của tôi.”
Thế đấy, tôi nghĩ người đàn bà để đứa bé ở lại đó, và tôi đi trở lại. Vừa khi tôi đi đến đó, tôi chạy ngang qua nhà. Đến để tìm thấy đứa bé của bà... Cháu gái ở trong đó chỉ 2 hay 3 tuổi, đó là đứa trẻ bà nói đến mà tôi không biết.
52
Và khi tôi đi qua đó, chiếc đê đã vỡ từ đầu đến cuối đường Chestnut, tuôn đổ xuống không thấy tòa nhà. Vừa lúc tôi nhảy lên thuyền của mình, và phải lấy tay khuya nước để giật mạnh dây thừng, hay thuyền của tôi... Lúc đó tôi nhảy xuống dòng nước mà không thể làm cho nó khởi động. Trên đường đi xuống chúng tôi phải đỡ cho nó nổi. Đi ra qua trên Phố Chợ đó. Những cơn sóng lớn hung hăng đập vào mạn thuyền, tôi nghĩ bất cứ phút nào tôi chắc có thể rớt xuống dưới nước.
Tôi đã biết điều đó; Ở trong thuyền đó tôi đã quì xuống cầu nguyện. Tôi nói, “Đức Chúa Trời ôi. Con biết con đã không vâng Lời Ngài.”
Tôi tin thưa các bạn, tôi phải tiếp tục trở lại dưới đó vì người ta gọi tôi, ân tứ chữa lành sẽ phải được bày tỏ ngay ở đó. Đó là chương trình của Đức Chúa Trời. Nhưng tôi đã thất bại trong việc bước đi trong những gì Ngài Phán dạy tôi làm. Tôi đã lắng nghe những gì người ta bảo tôi thay vì điều Đức Chúa Trời đã bảo tôi làm. Đừng bao giờ làm điều đó. các bạn phải theo sau những gì Đức Chúa Trời bảo các bạn làm. Và rồi khỏi hối tiếc.
53
Tôi đã cầu nguyện. Tôi nói, “Đức Chúa Trời ôi, con biết con đã không vâng Lời Ngài. Xin Ngài thực sự giúp đỡ con. Con không muốn chết. Con không muốn chết đuối ở đây trong dòng sông nầy. Đức Chúa Trời ôi, xin hãy để động cơ chiếc thuyền nầy khởi động. Chúa nghe không, Chúa ôi?”
Tôi đã kéo sợi dây đó, băng đang đông lại, và thuyền phát ra tiếng bình bịch 2 lần, rồi chiếc thuyền chạy hết tốc lực, và nhảy lên, chạy vùn vụt như thế, đã đi ra khỏi dòng nước chính. Tôi không biết điều gì đã xảy ra với tôi. Tôi đã cố gắng và cố hết sức, mà nó không khởi động.
Tôi cầu nguyện lần nữa. Tôi nói, “Đức Chúa Trời ôi, người vợ đáng thương của con đang nằm đau ngoài đó. Các con bé bỏng của con đau, còn con ở đây chết đuối trong dòng sông nầy. Ôi Đức Chúa Trời ơi, con có thể làm điều gì.” Và tôi nói, “Xin Ngài giúp con, Chúa ôi.”
Dường như tôi đã kéo sợi dây lần nữa, và nó ra khỏi. Ôi chao. Tôi bắt đầu ra khỏi ngay dòng sông — ra khỏi dòng sông và đi xuống về phía Clarksville. Đi vòng quanh, rồi tôi quay trở lên và đến chỗ chiếc xe tải của mình. Một số người nói, “Anh có biết bệnh viện nhà nước bị xói mòn khi đê vỡ không?” Tôi gắng hết sức để đi đến bệnh viện như có thể được.
54
Tôi đã gặp Anh George DeArk ở đó. Anh ấy nói, “Ồ, Anh Billy (vừa đưa tay ôm tôi), những điều nầy trông giống như sắp kết thúc.” Anh ấy nói, “Anh Bill, nếu tôi không bao giờ gặp lại anh, tôi sẽ gặp anh vào sáng Phục sinh.” Đó là lần cuối cùng tôi gặp anh. Anh đã ra đi sau đó ít lâu.
Và tôi nói, “Hope ở đâu?”
Anh ấy nói, “Tôi không biết.”
Tôi chạy băng qua đó, gặp một trong các viên chức nhà nước. Tôi nói, “Thưa ông, chuyện gì đã xảy ra với bệnh viện?”
Họ nói, “Tất cả đã bị cuốn trôi ở đó.”
Tôi hỏi, “Hết - hết thảy những người...Có ai bị chết đuối không?”
Người ấy đáp, “Không, họ được đưa ra xe lửa để đến Chalestown.”
Và tôi chạy đi lấy chiếc xe hơi của mình và chạy ra đại lộ 62 cây số giờ dẫn đến thành phố nhỏ Charlestown. Khi tôi ra tới đó, có gần 5 dặm nước đang chảy xiết xuống khắp thung lũng Lancassange và cắt nó ra.
Tôi đi lấy chiếc thuyền của mình, tôi không thể xuyên qua dòng nước đó. Tôi đã bắt đầu khắp ở đó, cuối cùng con thuyền xoay tít như thế nầy. Ngồi ở góc nầy, lúc đó tôi chỉ cho tất cả khí đốt mà tôi có thể, và đụng phải những cơn sóng như thế. Nhưng sóng quá dữ dội, các bạn có thể thấy chúng chung quanh mé rừng, ném con thuyền của tôi xuống trở lại cách nầy, và tôi đi trở lại xuống phía sau bệnh viện nhà nước. Ngay tại đấy, tôi gặp giống như một đảo nhỏ. Và tôi đã ở trên đảo nhỏ ấy suy nghĩ nhiều ngày.
Một số người nói trụ cầu đã đổ dưới chân cầu ở trên đó, và mọi người đi trên chiếc xe lửa đã bị chết đuối, vợ, 2 con tôi, cùng hết thảy.
Tôi nghĩ, “Ôi, Đức Chúa Trời ơi.” Tôi đã căng thẳng biết chừng nào. Tôi bước đi trên sàn nhà, mà không biết làm gì. Tôi nghĩ, “Ồ, con sẽ làm gì nếu họ chết.”
55
Sau một lát, ngay khi tôi có thể đi qua — nước đã hạ xuống đủ để tôi đi qua. Tôi đã đến Charlestown. Tôi tìm kiếm.
Tôi đã gặp một người bạn cũ của tôi. Anh ấy nói, “Không, xe lửa không bị cuốn trôi. Họ đã đi qua, nhưng tôi không biết họ ở đâu.”
Tôi đi xuống, người điều hành xe lửa đã nói với tôi, “Người mẹ và 2 đứa trẻ bị ốm à? Tôi đã để họ ở Columbus, Indiana. Nhưng anh không thể đến với họ. Nước đã cắt phía bên nầy.”
Tôi bắt đầu đi bộ xuống con đường, vừa chà 2 tay với nhau vừa khóc vừa nói, “Ôi Đức Chúa Trời ơi. Hãy nhận lấy con. Đừng để con đau khổ. Hãy cho... Hãy nhận lấy con, Chúa ôi. Đừng để con phải đi qua con đường thống khổ nầy.”
Đang đi xuống con đường, một người đàn ông lái xe đến chỗ tôi. Anh ta nói, “Tôi biết ông đang tìm kiếm gì. Ông đang tìm kiếm vợ con phải không?”
Tôi đáp, “Vâng.”
Ông ấy nói, “Ông còn nhớ tôi không? Tôi đi với Mary May ở đằng kia.”
Tôi đáp, “Vâng, tôi nhớ anh.”
“Vợ ông sắp chết ở Nhà thờ Báp-tít tại Columbus, Indiana.”
Và tôi nói, “Chắc chắn là không.”
“Đúng vậy.” Ông ấy nói, “Bà ấy bị lao phổi. Ông thận chí không nhận ra bà ấy. Bác sĩ nói bà ấy sắp chết. Bà ấy đang nằm kế bên bạn gái của tôi.” Ông ấy nói, “Tôi biết cách đưa ông đến đó nếu ông muốn.”
Tôi nói, “Tốt lắm, chúng ta hãy đi, người anh em.”
Tôi nhớ đêm đó khi tôi trở vào tòa nhà ở đó, Giáo hội Báp-tít, họ đã làm một bệnh viện. Họ có vô số giường ở khắp nơi. Và tôi chạy vào đó, mang đôi ủng tôi đã lội nước. Tôi bắt đầu la lên, “Hope, Hope, em ở đâu? Em ở đâu?” Thực sự không kiềm chế được. Tôi đã nhìn thẳng vào ở đó, và thấy một bàn tay xương xẩu giơ lên. Chính là nàng. Tôi chạy qua thật nhanh tới và ôm chầm nàng trong tay. Tôi hỏi, “Các con còn sống không?”
Nàng nói, “Còn.” Nàng nói, “Em trông dễ sợ lắm phải không?”
Tôi đáp, “Không, em yêu. Em trông khá nhiều.” Tôi nói, “Chà, em sẽ khỏe thôi.”
Tôi cảm thấy ai đó vỗ ào lưng tôi. Và tôi nhìn lại, chính là một — trông giống như một Bác sĩ. Ông ấy nói, “Hãy lại đây.” Ông nói, “Ông là chồng bà ấy phải không?”
Tôi đáp, “Vâng, thưa ông.”
“Ông là Mục sư Branham phải không?”
Tôi nói, “Vâng.”
Tôi nói, “Thế thì, thưa ông. Tôi không thích lộ ra tin nầy với ông, nhưng,” Ông ấy nói, “Vợ ông sắp chết. Đừng làm bà ấy xúc động hay bất cứ điều gì.”
Tôi nói, “Chắc chắn không, thưa Bác sĩ.”
“Vâng. Bà ấy sắp chết.”
Và tôi đã nói, “Ồ, nó là gì, thưa Bác sĩ?”
Ông nói, “Bệnh lao phổi tiến triển nhanh. Bà ấy sẽ chết ngay bây giờ. Chỉ... Chỉ làm cho bà cảm thấy thật tốt nếu như có thể được.” Ông nói, “Và cả 2 cháu bé của ông đều bị bịnh. Tôi đang định đến ở đằng kia trong một phòng khác.”
Thế đấy, tôi đi trở lại và nói chuyện với nàng. Tôi nói, “Em yêu quí, em trông khá nhiều.”
56
Một trong những Bác sĩ trẻ tuổi bạn của tôi, Bác sĩ Sam Adair ở tại Jeffersonville. Ngay khi ông ấy cho phép, tôi đã theo họ xuống thăm chúng. Tại đó, họ đặt chúng ở đó cho đến khi 2 đứa bé bắt đầu khỏe; Vợ tôi dần dần yếu đi. Cuối cùng chúng tôi đưa cô ấy vào bệnh viện. Có những Bác sĩ đến xem bệnh nàng. Không có thể làm điều gì. Cô ấy mắc chứng tràn khí ngực cùng mọi thứ. Không có thể làm gì được.
Tôi nhớ mình đứng đó, và họ xoi những cái lỗ xuống qua một bên sườn của nàng, đặt ống đó vào bên trong và làm cho xẹp một lá phổi.
Hãy lắng nghe. Nếu tôi có... Nàng đã nắm cánh tôi và khóc, những giọt nước mắt lăn xuống trên đôi má nàng. Nàng nhìn tôi, chỉ chịu đựng. Không hề làm được chút gì khá hơn. Nếu tôi phải vượt qua điều đó; Tôi sẽ không bao giờ đi qua điều đó lần nữa. Đúng thế. Khi nàng nắm tay tôi...
57
Nhưng chỉ để tỏ cho các bạn thấy, con đường của kẻ có tội thì khó khăn. Tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi đang cố gắng làm việc để trả nợ. Lúc đó tất cả thuộc về... Ngày nọ tôi đi ra ngoài, tôi nghe một cuộc gọi đến nói, “Nếu anh - anh muốn thấy vợ anh lần cuối, hãy đến ngay lập tức.”
Tôi chạy vội đến bệnh viện. Tôi không bao giờ quên điều đó. Tôi giật mũ ra và ném vào chiếc xe tải; Tôi chạy lên thật nhanh ở đó. Và đến nơi thấy Bác sĩ Adair đang bước ra. Chúa ban phước cho trái tim quen thuộc còn trẻ của ông. Ông - ông ấy là người tốt. Và ông đang bước ra. Ông đang đi xuống qua bệnh viện. Tôi thấy ông nhìn mình, và thấy những giọt nước mắt lớn rơi xuống đôi má ông, còn ông quay đi chỗ khác. Tôi đã chạy vào phòng. Tôi nói, “Có việc gì, thưa Bác sĩ?” Tôi nói, “Cô ấy đã chết.”
Ông ấy nói, “Tôi nghĩ là thế.”
Tôi nói, “Hãy đến, đi vào với tôi, Thưa Bác sĩ.”
Ông nói, “Bill à, đừng yêu cầu tôi làm điều đó.” Ông nói, “Hope giống như em gái tôi. Tôi - tôi - tôi không thể đi vào đó. Đừng yêu cầu tôi làm điều đó.”
Cô y tá đến gần nói, “Hãy vào đi, Anh Branham. Đây, hãy uống một ít thuốc nầy.”
Tôi nói, “Không, tôi không cần.”
Ông ấy nói, “Uống đi, Billy. Nó làm anh đỡ căng thẳng.”
Tôi nói, “Tôi không muốn. Không.”
Ông ấy nói, “Cô y tá, hãy đưa anh ấy vào với cô.”
Tôi nói, “Không, tôi không cần người nào. Tôi sẽ đi vào một mình. Tôi yêu cô ấy, và tôi sẽ vào.” Tôi bước đến cửa, mở nó ra, và nàng nằm ở đó phủ kín người như thế nầy, và tấm chăn kéo lên che khuôn mặt. Tôi giật mạnh tấm chăn xuống, và tim tôi như tan vỡ... Tôi đặt tay trên nàng, cảm thấy mồ hôi tiết ra trên trán nàng nhớp nháp. Tôi gọi, “Hope, Hope, em yêu quí.” Tôi nói, “Hãy nói với anh một lần nữa. Chỉ nói một lần nữa thôi.” Tôi lay nàng.
58
Thưa các bạn, nếu tôi có thể sống được 100 năm, tôi sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra. Hai con mắt màu nâu to kia ngước nhìn tôi. Nàng quá yếu đến nỗi không thể nói được. Nàng đang mỉm cười. Nàng lấy ngón tay ra hiệu. Tôi ghé xuống và nàng nói, “Tại sao anh gọi em, anh yêu quí?”
Và tôi nói, “À, họ... Anh không biết.”
Nàng nói, “Ồ, Em - em đã ở miền đất khác.” Nàng nói, “Đó là nơi rất bình an. Những con chim to lớn vô cùng giống như một chòm sao Ô-ri-on vĩ đại.” Và nàng nói, “Có một người mặc áo trắng, mỗi người người một bên mang em về nhà mình.”
Ồ, thưa các bạn. Có một miền đất ở đâu đó. Tôi tin khi nàng đang hấp hối, cặp mắt nàng mở ra ngước lên thấy Thiên đàng nơi xa kia. Nàng hồi phục lại một chút.
Cô y tá bước vào. Nàng nói, “Cô y tá, hãy đi qua. Tôi hi vọng khi cô kết hôn, cô sẽ có một người chồng giống như tôi.”
Tôi nói, “Ồ, em yêu, anh không làm gì cả.”
Nàng nói, “Ồ, Chúa ban phước cho anh.” Nàng vỗ nhẹ vào lưng tôi. Cô y tá quay lại, bước ra và khóc.
Nàng nói, “Đừng để các con của em bị đẩy từ khó khăn nầy đến khó khăn khác.” Nàng nói, “Và có số việc em phải nói với anh.”
“Cái gì thế?”
“Anh còn nhớ có một lần, anh định đi câu cá, và em đã gọi cho anh. Và đêm hôm đó chúng ta đang đi đến Fort Wayne để dự một buổi nhóm không?”
“Có.”
“Anh đã đi mua cho em vài đôi vớ.”
“Có, anh còn nhớ.”
“Chúng không phải là loại vớ em muốn, anh à. Chúng không phải.”
59
Được rồi, chuyện là thế nầy, tôi - tôi đã đi câu cá. Tôi đi lên nhà và chúng tôi phải đi lên Fort Wayne. Tôi đã định đi giảng tối hôm đó ở fort Wayne. Cha nàng sống ở Fort Wayne. Vì thế tôi định đi lên đó để giảng, và nàng... Các - các bạn... Có 2 loại vớ của phụ nữ mà bạn mua. Một loại gọi là...Tên của nó, cái gì đó. Là - là Sa - sa phải không? Đúng thế. Và loại khác là gì? Tơ nhân tạo phải không? Nó là Raymond hay Raymond? Sa (Rayon) à? Cái nào tốt hơn? Sa. Thế đấy, chúng có thể được mua với giá mấy xu một đôi lúc đó. Và cô ấy đi tắm và nói, “Bill à, anh chạy ở tiệm Penney và mua cho em vào đôi vớ.”
Tôi nói, “Được rồi.” Và tôi đi xuống phố. Nàng đã nói... Bây giờ, hãy nhớ, tôi không biết gì về quần áo của phụ nữ. Và nàng đã nói “Mua loại sa.” Tôi đang đi xuống phố, vừa đi vừa nói, “Sa, sa, sa, sa.'
Người nào đó nói, “Chào Anh Branham.”
Tôi nói, “Chào, Sa, sa, sa, sa.”
Và tôi gặp Orville Spawn ở dưới đó, và anh ấy nói, “Billy, trục bánh xe ở phía trên đó dài...”
“Ồ,” tôi nói, “... của tôi...” Tôi đã nói chuyện với người đó, và gần như quên hết những gì nàng nói.
60
Thế đấy, tôi - tôi không định đi đến tiệm Penny, bởi vì tôi không biết ai ở đó cả. Nhưng tôi thường có một người bạn đến Nhà thờ của tôi tên Thelma Ford. Cô ấy làm việc trong tiệm bán hàng giá 10 xu, và tôi biết họ bán chúng ở trên đó. Và tôi đi qua, Thelma đến và nói, “Anh cần mua gì, Billy?”
Tôi nói, “Tôi muốn mua một vài đôi vớ cho Hope.”
“Này, Hope không mang vớ.”
“Nàng chắc chắn có mang.”
Cô ấy nói, “Hope mang tất dài.”
“Đúng thế. Đúng thế.” Tôi nghĩ, “Ồ, mình đã nói ra sự khờ khạo của mình rồi.” Và tôi nói...
Cô ấy nói, “Anh mua loại nào?”
“Cô có loại gì?”
“Tôi có loại sa và tơ... ”Sa và tơ nhân tạo cái nào rẻ hơn?“ Cô ấy nói, ”Tơ nhân tạo.“
Tôi nói, “Đó là cái tôi cần. Đó là những gì tôi muốn.”
Cô ấy nói, “Hope cần loại tơ nhân tạo à?” Tôi... Hết thảy dường như giống nhau, tơ nhân tạo, the. Tôi không biết sự khác biệt. Nàng đã nói...
“Vâng.” Vì thế cô ấy đưa cho tôi loại đó, và bỏ chúng vào bao.
Tôi nói, “Tôi muốn loại sẫm màu.” Các bạn biết điều đó đi đến chỗ sự việc gì đằng sau điều đó, các bạn biết đấy,... tôi không biết, còn các bạn biết. Tôi đã nói, “Kiểu thẫm màu.” Đúng thế — và vì thế...Ô, kiểu, kiểu thẫm màu, đó là chính nó. Và tôi nói, “Đó là loại mà tôi - tôi muốn.”
Cô ấy để sẵn cho tôi. Cô bỏ nó vào một cái bao, và chỉ tốn có 29 xu.
Tôi nói, “Cho tôi 2 đôi.”
Cô ấy hỏi, “Anh có chắc thế không?”
Tôi đáp, “Đó là những gì cô ấy muốn.”
61
Vậy tôi đi về, và tôi... Dĩ nhiên, các bạn biết đàn ông các bạn thích thổi phồng với người phụ nữ của mình. Và tôi nói, “Nhìn đây nè.” Tôi nói, “Anh là con của Branham. Anh là một người Do-thái keo kiệt. Em đi qua bên kia sông mua sắm, anh sẽ mua cho em 2 đôi bằng em mua một đôi, mà vẫn còn dư tiền.” Tôi nói, “Chỉ... Anh là con trai nhà Branham. Anh biết làm điều đó như thế nào.” Các bạn biết đấy, tôi cứ nói tiếp như vậy.
Chúa ban phước cho nàng.. Nàng đã ở trong mộ của mình tối nay, có lẽ tuyết phủ đầy. Nhưng không phải hết thảy đều ở đó. Tôi vẫn nghĩ đến nàng. Đúng thế. Và nàng vẫn còn đó.
Ở đó, khi nàng nói nàng cần... Tôi nghĩ là lạ khi nàng đi đến Fort Wayne nàng muốn mua cặp vớ khác. Nhưng nàng là một phụ nữ có đủ đức tính tốt để không nói điều đó.
Nàng đã kể lại với tôi. Nàng nói, “Billy, em tặng nó cho mẹ anh. Nó dành cho những phụ nữ lớn tuổi hơn em.”
Tôi nói, “Tốt quá, em yêu, Chúa ban phước cho em. Anh đã không biết điều đó.” Tôi nói, “Điều đó được lắm.”
62
Nàng nói, “Anh còn nhớ lúc đó anh muốn đi săn quá chừng, còn chúng ta thì ở Louisville. Anh thấy cái súng trường 22 ly mà anh rất muốn đó không? Mà nó có giá hơn 3 đô-la, mà anh đã không có đủ tiền để trả cho nó không? Việc đó cách đây đã 2 năm?”
Tôi nói, “Đúng thế, anh còn nhớ điều đó.”
Nàng nói, “Bill à, em lúc nào cũng muốn anh mua cây súng đó.” Nàng nói, “Em sẽ không ở với anh được lâu hơn vài phút nữa lúc nầy” Nhưng nàng nói, “Khi anh về nhà, hãy nhìn lên phía trên chiếc giường xếp cũ ở dưới tờ báo đó. Em đã để dành những đồng 5 xu để mua súng đó.” Nàng nói, “Anh hứa với em là sẽ mua súng chứ?”
Chao ôi. Khi tôi về nhà và tìm thấy 2 đô-la và một ít nữa đang nằm dưới đó, giống như giết chết tôi. Tôi nói, “Nhất định rồi,.” Tôi nói, “Em yêu quí, em không có ra đi.”
Nàng đã nói, “Em - em không thích rời xa anh. Nhưng em phải đi.” Nàng nói, “Em không phiền lòng vì điều đó. Điều đó tốt lắm. Còn một điều khác em định nói với anh. Đừng ở một mình.”
Tôi nói, “Ồ, ồ, đừng yêu cầu anh điều đó.”
Nàng nói, “Hãy hứa với em. Hãy hứa với em — rằng anh sẽ không ở một mình, con của em sẽ có một ngôi nhà để ở và không bị kéo lê khắp nơi.”
Tôi nói, “Em yêu, anh không thể làm điều đó.”
“Hãy hứa với em đi, được không anh? Để em - em - em có thể ra đi dễ dàng hơn.”
Nàng không quan tâm đến điều đó nữa. Nàng nói, “Em thực sự... Em không muốn rời xa anh cùng các con, nhưng, ồ, Bill à, thật rất tốt để đi như thế nầy.”
Tôi nói, “Được rồi, anh sẽ làm hết sức mình.”
63
Và nàng nói, “Một việc khác.” Nàng nói, “Anh nhận biết tại sao em ra đi, phải không?” Ô, điều đó làm đau lòng. Nàng nói, “Nếu em đã không nghe lời mẹ em, và...?... mà lắng nghe... Sẽ khác, chứ không phải như thế nầy.”
Tôi nói, “Đúng thế, em yêu.” Tôi nói, “Ôi, anh sẽ phải làm gì?”
Nàng nói, “Hãy làm điều nầy. Đừng hổ thẹn về sự tin kính Đức Thánh Linh nầy. Chính đó là điều lớn nhất trong thế gian nầy để chết vì nó.” Nàng nói, “Hãy ở lại và giảng dạy bao lâu mà...” Nàng nói, “Hãy hứa với em anh sẽ đi ngay vào đồng ruộng nơi chúng ta đã nghĩ là mình nên đi.” Và nói, “Hứa với em anh sẽ làm mọi việc mà anh có thể làm được. Hãy nói cho mọi nguời biết, rằng thật vinh hiển khi anh sẵn sàng lìa khỏi nơi đây. Thật tuyệt diệu.”
“Ồ, em yêu. Thật tốt được gặp em như thế.” Tôi nói.
Nàng nói...Tôi nói, “Em muốn anh đặt em ở đâu?”
“Anh mang em lên đồi.”
Tôi nói, “Anh sẽ mang em lên đỉnh Walnut, và anh - anh sẽ chôn em thân thể ở ngọn đồi đó. Em yêu, anh hứa với em, anh sẽ đi, nếu Đức Chúa Trời không — chia rẽ anh, anh sẽ đi ngay vào đồng ruộng, và anh sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi giọt máu cuối cùng rơi xuống hay là sự sống đã lìa khỏi thân thể của anh, hoặc cố gắng để chuộc lại lỗi lầm.” Tôi nói, “Anh sẽ làm mọi điều mà anh có thể làm để sống ngay thật, anh sẽ làm đúng.” Và nói, “Kìa.”
Nàng nói, “Tạm biệt.”
“Em sẽ đi à” Tôi nói, “Hãy nhìn kìa, vào buổi sáng hôm đó, để chúng ta có thể sẽ gặp nhau lúc ấy,” Tôi nói, “Nếu... Vào buổi sáng đó, anh muốn em đi tới cánh cửa phía Đông, anh muốn em đứng đó. Và khi... Thật kinh khủng ở dưới đây.” Tôi nói, “Nếu - nếu anh chết trước khi Ngài đến, anh sẽ còn đang ngủ ở ngoài đó. Chúng ta sẽ có nhau. Nhưng nếu anh ở một nơi nào đó trên đồng ruộng và được mang đi, em đi đến đó chờ đợi các con, và đứng đó bên cạnh cánh cổng. Và rồi khi em thấy Áp-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp đến, bắt đầu la lên. ”Bill. Bill, thật lớn như em có thể la được, anh sẽ trả lời em ở đó.“
Nàng giơ 2 tay yếu đuối lên. Tôi hôn nàng tạm biệt. Đó là sự hẹn hò cuối cùng của tôi với nàng. Tôi đang ở trên con đường mình. Ngày nào đó, một ngày nào đó, tôi sẽ đi.
64
Khi chúng tôi mang nàng xuống phòng khách tang lễ, tôi đi về nhà. Tôi không thể thỏa mãn nơi nào. Tôi đi qua đến nhà mẹ. Tôi thực sự... Ô, tôi đang khóc, tôi đi về nhà. Và họ nói, mẹ nói, “Hãy ở lại đây.”
Tôi nói, “Không, con sẽ về nhà.” Chúng tôi không có đồ đạc, nhưng những gì ở đó là của chúng tôi. Vì thế tôi đi về nhà nằm xuống. Và ngay lúc đó, Anh Frank Broy đến, nói, “Billy, tôi không muốn nói với anh về việc nầy, con trai của anh đó.”
Tôi nói, “Hả, tôi vừa ở ngay tại đó.”
“Không phải điều đó. Đứa bé cũng sắp chết.”
Tôi nói, “Không thể được.”
“Đúng như thế.”
Và họ đưa tôi ra ngoài để đến bệnh viện để gặp cháu Saron, con gái bé bỏng của tôi. Tôi không thể gọi nó... Tôi muốn đặt tên nó theo một tên trong Kinh thánh. Tôi đã gọi cháu Billy Paul đi theo tôi là Saint Paul (Thánh Phao-lô). Và rồi tôi muốn đặt cho đứa bé một tên Kinh thánh. Tôi không thể gọi nó là Hoa hồng Sa-rôn, vì thế tôi chỉ đặt tên cho nó là Sharon Rose.
65
Khi tôi đi ra bệnh viện, Bác sĩ đã gặp tôi. Ông nói, “Billy à, nó sắp chết. Đừng đi vào đó.”
Tôi đã đứng đó cho đến khi cô y tá quay lưng, và tôi chạy vào đó; Tôi đi tới chỗ nó nằm. Tôi nhìn nó. Cháu bé đang nằm đó. Tôi sẽ không bao giờ quên. Nó chỉ mới 8 tháng tuổi.
Tôi còn nhớ, tôi thường về nhà, tôi... Nó được đặt ở ngoài sân, và tôi bấm còi như thế nầy, khi quẹo vào nhà, và nó nhất định là bắt đầu, 'Goo, goo, goo,“ ngay khi đến... tôi thực sự yêu thích những lúc đó.
Nó đang chịu đau đớn rất nặng, cho đến nỗi, đến nỗi một trong 2 chân mập mạp của nó co giật lên xuống. Và giống như bàn tay của nó đang vẫy. Tôi nhìn nó nói, “Sherry, con yêu của ba, con biết ba không?” Tôi cố gắng làm cho mình mạnh mẽ lên. Tôi nói, “Con nhận ra ba không, con yêu quí?” Đôi môi nhỏ bé của nó bắt đầu mấp máy. Và khi nó nhìn tôi, nó đang đau đớn rất nhiều đến nỗi đôi mắt của nó lé đi.
Chao ôi. Khi tôi tôi thấy đôi mắt xanh nhỏ bé đau đớn đó... [Băng trống.]...
66
Tôi không biết điều đó lúc ấy, nhưng bây giờ tôi hiểu. Không bao giờ có một đứa trẻ bị lé mắt trong hàng người cầu nguyện, ngoài những gì tôi suy nghĩ về điều đó. Không bao giờ có người nào đi ngang qua bục giảng nếu không được chữa lành. Tôi không biết sự đau đớn phải mang ra điều đó. Nhưng tôi không bao giờ về nó cho đến khi tôi thấy điều đó.
Đôi mắt nó bị lé đi, và nó đang chịu đựng sự đau đớn nặng nề. Và tôi đã quì xuống. Tôi nói, “Ôi Chúa Jêsus ơi, xin làm ơn Đức Chúa Trời ôi. Con rất hối tiếc về nhưng gì con làm.” Tôi nói, “Đừng mang nó đi khỏi con, Chúa ôi, con yêu nó hết lòng, xin nhậm lời, Chúa ôi.”
Giống như một tấm màn đen to lớn đang rơi xuống. Tôi biết nó đã chết. Tôi đứng dậy, đặt tay tôi trên đầu nó. Tôi nói, “Cầu Đức Chúa Trời ban phước cho con, thiên thần dịu dàng bé nhỏ yêu quí của ba. Ba sẽ đặt con trong cánh tay mẹ con. Thiên sứ sẽ mang con về nhà trong vài phút. Nhưng ngày nào đó ba sẽ gặp lại con.”
Tôi ngẩng đầu lên và nói, “Đức Chúa Trời ôi, Ngài ban cho và Ngài cất đi. Con không biết tại sao Ngài đang giết con.” Tôi nói, “Dầu Ngài có thể giết con, con sẽ tin Ngài như Gióp đã tin. Con sẽ tin Ngài.” Và tôi nói, “Con... Vì lý do gì không biết Ngài đang làm lòng con tan vỡ. Con không biết con sẽ đứng vững được bao lâu.” Song tôi nói, “Đức Chúa Trời ôi, con xin giao linh hồn bé nhỏ của cháu cho Ngài. Xin hãy nhận lấy, Đức Chúa Jêsus ôi. Hãy đặt cháu lên Bàn thờ với mẹ nó. Và ngày nào đó, cho phép con đi gặp họ.”
Khi tôi đã làm điều đó, Thiên sứ của Đức Chúa Trời êm dịu giáng xuống và cất lấy hơi thở bé nhỏ của cháu, mang nó đi ở với mẹ. Tôi đã đặt nó trong tay mẹ, để họ xuống đất.
67
Khi tôi đứng đó, Anh Smith, người bạn Thầy giảng Giám Lý của tôi, anh lấy vài nắm đất trong tay, bước đến đằng kia, và tôi đang đứng đó; Anh đưa tay ôm choàng lấy tôi rồi nói, “Billy, mạnh mẽ lên, người bạn yêu quí.”
Tôi nói, “Ồ, Anh Smith, linh hồn tôi... Ôi, tôi không biết làm gì.”
Tôi đã nghe anh ấy nói, cùng với những nắm đất rơi xuống quan tài nhỏ, “Cát bụi trở về với cát bụi.”
Tôi nghĩ, “Đức Chúa Trời ôi, con có thể làm được gì?”
Dường như tiếng gió thổi xuyên qua những cây thông, âm thanh giống như tôi nghe đang hát một bài:
Có một miền đất bên kia sông,
Mà chúng ta gọi là sự vĩnh cửu dịu êm,
Chúng ta chỉ đến bờ đó bởi ơn ban đức tin;
Từng người một chúng ta tới cổng,
Sống ở đó với Ngài mãi mãi,
Ngày nào đó chuôngvàng sẽ vang lên cho anh và tôi.
Tôi quay bước khỏi về nhà với tấm lòng tan nát; Tôi không thể nghỉ ngơi. Những ngày trôi qua. Tôi có thể từ bỏ vợ tôi, nhưng điều đó... Ồ, đứa bé đó trong bài hát của lòng tôi. Tôi không biết làm gì, con gái bé bỏng yêu quí...
Lúc đó tôi nghĩ, “Ồ, mình phải làm gì nhanh lên lúc nầy.”
68
Ngày nọ tôi đi...Tôi đang làm việc cho Dịch vụ Công cộng. Tôi đã leo lên cây cột một sáng sớm nọ để lấy cây đồng hồ điện ra. Tôi đang đứng ở đó, và đang hát, “Trên đồi xa kia, có một thập tự gồ ghề...” Tôi đang... Tôi chợt nhìn, và khi mặt trời lên cao, tôi đang treo mình trên cột đó làm công việc trên cánh thập tự giá, nhìn ra một bên, và bóng của tôi ở đó đang lắc lư trên đó... giống như một cây thập tự ở đó. Và tôi nghĩ, “Ôi Đấng Christ của Đức Chúa Trời. Vâng, chính là tội lỗi con đã đóng đinh Ngài trên đó. Con rất ân hận vì những gì con đã làm.” Ô, tôi nói, “Đức Chúa Trời ôi, làm sao Ngài có thể sắp đặt trước với một kẻ như con. Ngài đã làm lòng con tan vỡ, Ngài đã nghiền nát con. Nhưng con có thể làm gì?”
Và tôi thật sự bắt đầu căng thẳng. Tôi có một đôi găng tay. Nhiều bạn sữa chữa đường dây điện biết...?... [dòng điện] 2.300 [vôn]. Tôi đang điều khiển chạy ngay vào điểm chính yếu. Và tôi nghĩ, “Nhìn đây. Con đặt tay con vào điểm đầu tiên đó. Chỉ trong thời gian một phút con sẻ ở cùng chỗ với Sharon.” Tôi giật phắt bao tay ra. Tôi nói, “Đức Chúa Trời ôi, con đã mất trí hay điều gì đó.” Tôi nói, “Sherry, con yêu quí, ba không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Ba đang đến nhà với con.”
Tôi nói, “Hãy nhìn họ kìa...” Dòng điện 2.300 vôn đang hoạt động ở đó, làm vỡ xương trong cơ thể các bạn. Tôi nói, “Cha chúng con ở trên trời ôi, thánh thay Danh Ngài.” Và điều trước tiên các bạn biết, tôi đang ngồi dưới đất. Tôi không biết.
69
Tôi tin nếu ân tứ đã không được định trước, đó là sự kết thúc của một Anh Branham của các bạn ngay ở đó. Nhưng Đức Chúa Trời đã có điều gì khác để làm. Ngài phải nghiền nát tấm lòng đó ra và để Ngài biết, để tôi biết rằng Ngài là Đấng cầm quyền và thống trị.
Tôi đi về nhà. Tôi không thể chịu đựng điều đó, không thể làm việc. Đi qua nhà của mẹ, và mẹ nói, “Con à, vào đây. Để mẹ làm con thanh thản.”
Tôi nói, “Con đang đi về nhà.” Và tôi về nhà. Thời tiết mát mẻ. Tôi lấy thư ra khỏi thùng và đi dạo quanh. Tôi đang cố gắng làm một chuyến. Chúng tôi đã không ở nhiều trong nhà mình. Tôi có một chiếc giường cũ nhỏ đặt phía sau nhà.
Nhưng nàng đã sống với tôi ở đó. Chúng tôi đã có nhau, đó là - là nhà của chúng tôi. Và nó... Cho dù nó nhỏ như thế nào đi nữa, thì nó vẫn thuộc về nàng và tôi. Và nó của chúng tôi. Toàn bộ sự việc sẽ không phải là đồ đạc đáng giá 3 đô-la. Nhưng nó thuộc về nàng và tôi. Nó xứng đáng nhiều như bất cứ ngôi nhà tốt đẹp nào có trên thế gian, bởi vì nó là của chúng tôi.
Tôi đi vào phía sau bếp, sương lạnh đang xuống khắp nền nhà. Tôi sẽ không bao giờ quên, tôi đã mở thư ra. Thư đầu tiên tôi đã mở, ở trên đó, “Cô Sharon Rose Branham.” Chính là số tiền tiết kiệm nhỏ cho mùa Giáng sinh của nó. Giám đốc ngân hàng biết rằng nó sẽ không bao giờ rút ra, vì thế... 1 đô 80 xu. Ông ấy gởi nó đến cho tôi. Ô, tôi thực sự không thể chịu đựng được điều đó. Tôi đập phá và khóc. Trời bắt đầu tối. Tôi quì xuống nền nhà. Tôi bắt đầu khóc và cầu nguyện. Và tôi... Ô, thật là giờ... Tôi hầu như không thể chịu đựng được điều đó.
70
Tôi đã nằm đó ngủ và chiêm bao. Tôi thấy mình ở ngoài miền Tây. Và khi tôi ở ngoài miền Tây, đang đi bộ xuống đồng cỏ, và huýt sáo bài hát đó, “Bánh xe ngựa bị bể, Dấu hiệu đến trại nuôi gia súc, 'Để Bán,'” Tôi đang huýt gió như thế, và thấy một toa xe che bạt cũ có một bánh xe bị bể ra. Đang đứng bên toa xe đó, một cô gái tóc vàng xinh đẹp nhất với đôi mắt xanh long lanh, mặc đồ trắng. Còn tôi thấy lấy mũ ra. Tôi đi ngang qua, tôi nói, “Chào cô,” rồi đội mũ trở lại như thế.
Cô gái nói, “Chào ba.”
Tôi nhìn quanh, rồi nói, “Ba à?”
Cô gái nói, “Dĩ nhiên rồi.”
Tôi nói, “Vậy thì, thưa cô, tôi xin lỗi.” Tôi nói, “Tôi - tôi... Cô lớn như tôi. Làm sao tôi có thể là cha cô?”
“Ba ơi, ba không nhận ra con sao?”
“Không, thưa cô. Tôi e rằng không.”
“Ba thực sự không biết ba đang ở đâu rồi, ba ạ.”
“Thế thì, tôi... Cô muốn nói điều gì?”
“Billy đâu rồi ba?” Đó là anh trai nó.
“Tôi - tôi... Đây là gì?”
Cô gái nói, “Ba à, Con là Sharon bé nhỏ của ba đây.”
Tôi nói, “Sharon à? Con gái tôi à?”
“Vâng, ba à. Ba nhớ không, chúng con bất tử ở đây. Khi con đến đây, chúng ta không còn là những đứa bé nữa. Chúng ta hết thảy cùng một tuổi.”
“Ồ, con yêu quí. Con là Sharon à? Cô ấy nói... Tôi nói, ”Mẹ con đâu?“
“Mẹ ở trên nhà mới.”
“Nhà?”
“Vâng.”
Tôi nói, “Con yêu, có điều gì không đúng ở đây.” Tôi nói, “Gia đình Branham không hề có nhà. Chúng ta giống như những người lang thang không nhà nhiều hơn.” Tôi đã nói điều đó. “Chúng ta không có nhà.”
Cô ấy nói, “Nhưng ba ơi, ba đã có một cái nhà ở đây.”
Tôi nhìn quanh và thấy bên phải, có một nhà to lớn đẹp vô cùng. Và có đèn chiếu sáng hết chung quanh.
“Mẹ đang chờ ba. Con sẽ ở đây chờ Billy.”
Tôi nói, “Được lắm, con yêu quí.” Tôi chạy nhanh hết sức như có thể được, mũ cầm trong tay. Tôi chạy ngay đến bực thềm. Khi tôi đến đó, Hope thường thường gặp tôi đi ra với đôi tay nàng đưa ra. Tôi chạy lên những bực thềm kia khó khăn hết sức. Và tôi đã lên đến bực thềm cao nhất, ở đây nàng đi ra mặc đồ màu trắng, mái tóc đen óng ả xỏa xuống. Nàng chạy đến với tôi, nàng giơ đôi tay ra. Tôi chạy đến nàng, ném mũ tôi xuống, và thực sự quì xuống bên nàng. Nàng đặt tay lên đầu tôi. Nàng nói, “Bill yêu quí, anh đang lo lắng về điều gì?”
Tôi nói, “Hope, anh không thể chịu đựng lâu hơn nữa.” Tôi nói, “Anh đã gặp... Có phải Sharon Rose ở dưới đó không?”
Nàng đáp, “Phải, Bill à.” Nàng nói, “Anh lo lắng về điều gì? Anh đang lo cho em và Sharon phải không?”
“Em yêu, anh - anh thực sự không thể chịu đựng được điều đó. Anh...”
“Đừng lo lắng. Đừng lo, chúng em tốt hơn anh nhiều.”
Và tôi nói, “Có lẽ là như thế.” Nhưng tôi nói, “Hope, Sharon là phụ nữ đẹp. Chúng ta chẳng hãnh diện về điều đó sao?”
Nàng nói, “Tất nhiên rồi. Anh không mệt mỏi sao?”
Tôi đáp, “Em yêu quí, anh chỉ giảng và cầu nguyện cho người đau.” Và đó là con đường tôi sẽ đi. Nó phải đến — tuy nhiên nó chưa đến. Tôi nói, “Anh chỉ giảng dạy và cầu nguyện cho người đau cho đến khi anh quá mệt đến nỗi hầu như không thể đứng lên được.”
Nàng nói, “Anh ngồi chứ?”
Dường như thấy có một cái ghế Morris to hết sức đang đặt ở đó. Tôi nhìn nàng, và nàng nhìn lại tôi. Nàng nói, “Em biết anh đang nghĩ gì.”
Ở dưới đây có lần, tôi... Chúng tôi đã có 3 cái ghế dựa cũ, hay 2 cái ghế cũ ở nhà. Và...