Bệnh Tật Và Đau Yếu

Louisville, Kentucky, USA.

50-0100

1
Tôi muốn giải thích vài điều... [Hệ thống phát thanh công cộng gây ra tiếng ồn vọng lại. - Biên tập] ... những điều cần thiết mà anh chị em cần biết. Giọng nói của tôi không to lắm, cho nên tôi cần phải bước đến chỗ này. Nếu Chúa cho phép, chiều Chúa Nhật, tôi sẽ nói chuyện với anh chị em về Phúc Âm Truyền Giảng, chiều Chúa Nhật. Chúng ta đang mong đợi những điều lớn lao Chúa sẽ làm cho chúng ta trong tuần này.
Một điều đáng quan tâm... Nhiều người ở đây không hiểu vì sao những chiếc thẻ cầu nguỵên này được phát ra cho người đau kẻ ốm. Trong 3 năm nỗ lực, đây là chương trình duy nhất mà tôi nhận thấy rằng thật sự được sự chúc phước của Đức Chúa Trời.
2
Lúc ban đầu tôi đi vào nhưng không có chiếc thẻ cầu nguyện nào cả, chỉ bảo người ta đứng xếp hàng. Cũng rất là đông người. Tôi cầu nguyện khoảng 15 đến 20 phút; Đám đông đè lên người tôi, và người ta phải kéo tôi ra.
Sau đó, bắt đầu, chúng gửi những chiếc thẻ cầu nguyện trước cho những Mục sư Truyền đạo. Mỗi một Mục sư bảo trợ, có lẽ có khỏang 50 Giáo hội hoặc hơn nữa khắp vùng bảo trợ cho buổi nhóm, mỗi Mục sư có ít nhất 100 thẻ cầu nguyện. Mục sư nào cũng muốn hội chúng của mình trước tiên. Ông ta phát thẻ cho hội chúng của mình và có lẽ vừa đủ cho 4 hoặc 5 đêm, khi hội chúng của một Mục sư được bước vào, thì số người tham dự còn lại cảm thấy thật là mệt mỏi vì điều đó.
Rồi chúng tôi nghĩ đến những người tại địa phương, những người địa phương tại cộng đồng; Và đôi lúc có những người phải trải qua 7.000, 8.000 dặm đường để đến với buổi nhóm. Thật không ổn.
3
Cách duy nhất mà chúng tôi thấy chúng tôi thật sự có thể... để cho Chúa mở ra một phương cách, là đến lấy thẻ cầu nguyện, khoảng 50 thẻ, phát ra cho nhiều nhóm người, và không ai biết được ai là người sẽ được cầu nguỵên.
Tôi thấy có khi tôi đã phát ra 50 thẻ cầu nguyện nhưng lại không có ai trong số đó được gọi. Bắt đầu bước vào buổi nhóm, Thánh Linh của Chúa dẫn dắt tôi đi vào giữa dân sự, như vậy, không hề sử dụng đến những chiếc thẻ cầu nguyện.
Tôi thấy có khi tôi bước lên tòa giảng, tôi mới bắt đầu nói, tôi hoàn toàn bị lạc mất chính mình trong suốt 1 tiếng đồng hồ hoặc hơn, khi tôi gọi người đầu tiên, và rồi gọi những người khác cũng vậy. Tôi... Mọi người đều được chữa lành.
Nhiều người tập họp theo hàng. Tôi vẫn thường làm điều này; Đó là Lẽ thật; Đó là điều tốt lành cho tôi trong suốt 5 năm... suốt 3 năm nay. Xin lỗi. Người nào đến nơi tòa giảng này cũng đều được chữa lành. Không có ai không được lành, mặc cho bị bại liệt, bị dị dạng, bị đau ốm cỡ nào, tất cả đều được lành. Có một số trường hợp thật nghiêm trọng. Nhưng tôi... Có thể, trong một đêm, tôi chỉ cầu nguyện cho 3, 4 hoặc 5 người. Đôi khi...
4
Một lần nọ tôi thấy tại Calgary, Canada, nơi đó chỉ có 2; Nơi có 25.000 người nhóm lại, nhưng chỉ có 2 được chữa lành.
Một là chàng thanh niên bị bệnh đã 18 năm; Tay của anh ta bị rũ xuống. Anh ta ngồi trên xe lăn. Mẹ của anh ta đã đem nhẫn cưới đi cầm để giữ gìn anh ta. Anh ta đã tham dự 7 hoặc 8 buổi nhóm, nhưng chưa khi nào được nhận thẻ cầu nguyện. Cuối cùng thời điểm dành cho anh cũng đã đến với anh, được đến tòa giảng. Anh bước ra khỏi tòa giảng. Sáng hôm sau, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh ta tự cạo râu cho mình. Gặp tôi chỗ dốc thoải nơi máy bay hạ cánh, ở Vancouver để bắt tay với tôi.
Kế đến là một cô gái. Một cô gái, người Công Giáo bởi đức tin, chân này ngắn hơn chân kia 4 phân Tây. Chúng tôi đã dành một tiếng đồng hồ với cô gái này. Chính cuốn Kinh thánh này... Khi người ta đưa cô ta đến đó, cô ta đi nghiêng lệch qua một bên. Tôi đã đặt cuốn Kinh thánh này lên đầu cô ta; Cô ta đã bước đi một cách bình thường như mọi đứa trẻ khác, đi tới đi lui trên tòa giảng, trong lúc có 25.000 người ngồi xem. Nhưng những điều như thế, chúng ta chỉ nói...
5
Tôi không biết người nào ở đây có thẻ cầu nguyện, hay ai sẽ là người đầu tiên. Chúng tôi phát ra những chiếc thẻ cầu nguyện rồi chúng tôi mới bước vào.
Tôi sẽ cố gắng để cho anh chị em một ý kiến. Người anh em của tôi nói, “Tôi đã phát ra 50 thẻ cầu nguyện rồi.” Khi tôi bước vào ngôi nhà; Tôi gặp một đứa trẻ. Tôi hỏi, “Con có biết đếm không?” Nó trả lời, “Dạ, biết.”
Tôi nói, “Hãy bắt đầu đếm.”
Có lẽ nó đã đếm đến 10, 15 hoặc 20, rồi dừng lại; Nó dừng lại chỗ nào, tôi sẽ bắt đầu với hàng cầu nguyện ở số đó. Nếu nó dừng lại ở 20, tôi sẽ bắt đầu hàng cầu nguyện tại số 20, và có thể là tiến lên hoặc thụt lùi lại. Vào đêm sau tôi sẽ gọi nhiều người vào một hàng rồi chia ra thành 2, rồi xem thử là số mấy, hoặc những điều tương tự như vậy.
6
Không ai biết trong buổi tối hôm nay, hàng cầu nguyện sẽ bắt đầu từ đâu. Có thể nó rơi vào giữa những người què. Có thể nó rơi vào giữa những người bị bệnh. Tôi không biết. Không ai biết được. Chúng tôi đã phát những chiếc thẻ ra, phần còn lại để cho Chúa dẫn dắt, cách đó luôn luôn thành công. Hãy cầu nguyện.
7
Tôi nghĩ rằng đó là điều hòan toàn mới lạ đối với anh chị em dân sự ở đây. Trong tất cả những buổi nhóm mà tôi đã từng tham dự, đây là buổi nhóm được tổ chức vào đêm thứ 2 ít người nhất mà tôi đã từng thấy kể từ khi tôi bước ra cánh đồng. Thường thì, vào đêm thứ 2, tại thính phòng, hoặc nhiều cách thông báo khác, thường có đến 7, 8 hoặc 10 ngàn người đến dự trong đêm thứ 2. Dĩ nhiên, đó chỉ là những quảng cáo mang tính chất địa phương. Thật đông đúc biết bao nhiêu, với sự quảng cáo mang tính quốc tế, hàng ngàn người đến từ tiểu bang này, tiểu bang kia, tạo nên một nhóm lớn người.
Buổi nhóm kế tiếp của tôi sau nơi này sẽ ở tại Houston, tại hý trường La-mã. Tôi nghĩ nơi đó có thể chứa được 7.000 người, tôi tin như vậy. Điều này đã được đăng trên 4 hoặc 5 tờ báo quốc tế. Đó là nơi người ta có thể đến, đến từ hải ngoại, từ khắp mọi nơi. Tôi muốn đọc một ít từ Lời Chúa trong buổi tối hôm nay, vì Lời Đức Chúa Trời không hề qua đi. Lời tôi sẽ qua đi; Nhưng Lời Ngài không hề qua đi. Phần Kinh thánh này được tìm thấy trong Thi thiên 103, câu thứ 1, thứ 2, và thứ 3.
Hỡi linh hồn ta, khá ngợi khen Đức Giê-hô-va!
Mọi điều gì ở trong ta hãy ca tụng Danh Thánh của Ngài!
Hỡi linh hồn ta, hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va,
Chớ quên các ân huệ của Ngài.
Ấy là Ngài tha thứ các tội ác ngươi,
Chữa lành mọi bệnh tật ngươi.
Nguyện Đức Chúa Trời ban thêm phước lành cho Lời Ngài. Tất cả những câu này, nói về “Bệnh tật và Đau yếu”, tôi muốn dành vài phút để công bố những điều liên quan đến vấn đề này. Tôi muốn anh chị em hãy lắng nghe và hết sức để ý đến điều này.
8
Đau yếu, bệnh tật, hết thảy đều là hậu quả của tội lỗi, có lẽ không phải trong cuộc đời của anh chị em, mà cuộc đời của ai đó có trước anh chị em. Ma quỷ là tác giả của sự đau yếu, bệnh tật. Trước khi chúng ta có ma quỷ, chúng ta không hề có sự đau yếu hay bệnh tật gì. Nhưng khi Sa-tan đến, hắn đã đem lại đau yếu và bệnh tật.
Không có nhiều thời gian để chúng ta liên hệ đến những điều đó như là những phước lành. Tôi không hề nghĩ Đức Chúa Trời có thể lấy phước ra khỏi một người bị bệnh, khi người đó là tội nhân biết chạy đến với Đức Chúa Trời, hoặc như một đứa con bất tuân quay lại cùng Cha mình để được giải hòa. Bệnh tật là hậu quả của ma quỷ và sự sa ngã. Có...
Ngày hôm nay, chúng ta có những Bác sĩ giỏi chưa từng thấy. Chúng ta có nền khoa học về y khoa tốt nhất, có những bệnh viện tốt chưa từng có; Và cũng nhiều bệnh tật hơn bao giờ hết. Trong thời buổi có nền khoa học y khoa tốt chưa từng có, thường người ta cũng xây lên những trụ sở cho những người mắc bệnh không thể chữa được. Ngay lúc chúng ta có những công trình khoa học về sự đau yếu và bệnh tật tân tiến chưa từng thấy; Thì hằng năm cũng xây lên những trung tâm dành cho những người mắc bệnh không thể chữa được.
9
Chưa hề có điều gì xảy ra trước Chúa Jêsus Christ, Con Đức Chúa Trời, thật Ngài còn hơn là người chỉ châm ngòi cho vấn đề. Ngài trong ngày hôm nay cũng giống như Ngài trong ngày hôm qua, cho đến đời cũng như vậy. Ngài minh chứng điều đó. Anh chị em sẽ thấy điều này hằng đêm. Nếu không phải như thế, anh chị em có quyền nghi ngờ.
Có người hỏi, “Sự chữa lành có lâu dài không?”
Nó kéo dài khi nào đức tin còn kéo dài. Khi đức tin không còn, thì sự chữa lành của anh chị em cũng không còn. Chẳng lẽ anh chị em nói rằng ai đến nơi bàn thờ để cải đạo sẽ là Cơ-đốc nhân suốt đời sao? Người đó có thể tối hôm nay là con cái của Đức Chúa Trời, nhưng ngày mai là con cái của ma quỷ. Điều này xảy ra khi người đó đánh mất đức tin nơi Đức Chúa Trời, là điều đưa họ trở về vị trí cũ.
10
Quyền năng có thể chữa lành anh chị em tại tòa giảng này có thể giữ cho anh chị em được mạnh khỏe. Đó là lý do tại sao tôi công bố lời này, không có điều gì xảy ra tại đây trừ khi nó được phóng thích ra tại đây. Ngoài ra, nó tồn tại phụ thuộc vào đức tin của anh chị em.
Tôi đã chứng kiến người ta đến nơi tòa giảng, hoàn toàn bị mù, đã đọc được cuốn Kinh thánh này. Không quá 5 ngày sau, trở lại với tình trạng mù giống như cũ. Tại sao họ đã đọc được ở đây? Quyền năng của ma quỷ đã nhận ra ân tứ của Đức Chúa Trời và hắn đã lìa khỏi. Bây giờ, đây là một... đây là... Tôi biết đây là lời công bố thật sự đã được công bố, tôi biết tôi đang đứng ở nơi nào. Tôi biết Đấng tôi đang tin, và tôi biết quyền năng Ngài chữa lành.
11
Cách đây không lâu, khi tôi ở tại Phoenix, có người hỏi. Những hàng cầu nguyện dài ra tận ngoài đường; Họ không thể đi vào thính phòng được. Đi trong hàng, có người hỏi, “Anh Branham, anh có e ngại không khi đứng trước những người kia, nhận ra những kẻ chỉ trích đang đứng đó, những phóng viên nhà báo... nhằm để chỉ trích?”
Tôi trả lời, “Tôi không ngại gì khi tôi cảm thấy Ngài đang ở gần. Còn nếu tôi không cảm nhận được Ngài, tôi sẽ bước ra khỏi tòa giảng và đi về nhà.” Con người không thể làm được điều gì. Tất cả đều đến từ Đức Chúa Trời.
12
Chẳng hạn, chúng ta sẽ... nói trong vòng ít phút về bệnh ung thư. Bệnh này dường như là một trong những kẻ thù chính yếu trong ngày hôm nay. Bệnh ung thư là gì? Nó đến từ đâu? Khối u, đục nhân mắt, u-xơ, viêm phổi, lao, tất cả những tên đó là tên y học mà ngành y khoa đã đặt cho nó. Kinh thánh bày tỏ chúng là những con quỷ. Chẳng hạn, ung thư, ung thư là gì? Nó thường phát sinh từ một vết bầm.
13
Tất cả những điều thiên nhiên trên đất này là hình bóng cho những điều thuộc linh. Mọi điều trong cõi thiên nhiên nhiên là hình bóng của những điều trong cõi thuộc linh. Hầu như tất cả anh chị em đều biết điều đó.
14
Chẳng hạn, có những đứa trẻ được sinh ra, thì cũng có những đứa con được sinh bởi Đức Chúa Trời. Những em bé, những đứa trẻ được sinh ra trong Vương Quốc của Đức Chúa Trời... Kinh thánh chép, “Có 3 làm chứng ở trên trời, Cha, Con, và Đức Thánh Linh.” [Có ai đó đang khóc, đã vài lần rồi. - Bt]
Có ai đó đang bị đau, xin hãy tập trung. Nếu anh chị em không hiểu những điều này, có lẽ anh chị em sẽ không hiểu hết về sự chữa lành.
15
“Có 3 làm chứng ở trên trời.” Khi chúng ta... Dựa theo sự biến cải của chúng ta... Những yếu tố ra từ thân thể của Chúa Jêsus Christ khi Ngài chịu chết; Có nước, huyết và Linh, 3 yếu tố này làm nên sự sinh sản mới. Có đúng vậy không, các vị Mục sư Truyền đạo? 3 yếu tố này làm nên sự sinh sản mới: “Nước, Huyết, và Linh.”
Để tạo ra sự sinh sản thiên nhiên, khi đứa trẻ được sinh ra... Điều đầu tiên là gì? Nước, huyết, sự sống. Tất cả những điều thiên nhiên là hình bóng cho những điều thuộc linh.
16
Bệnh ung thư, trong thiên nhiên... Trong thế giới thuộc linh hắn là một con quỷ. Hắn mang đặc tính của động vật ăn xác chết, chim ó: Ăn những xác chết.
Ung thư xuất phát từ một vết thâm bầm. Chẳng hạn, tay của tôi, nó không có khối u nào ở trên đó. Có thể lúc nào đó nó sẽ có. Ồ, điều gì gây nên một khối u ung thư, đó là... Một số tế bào, mầm sống trong cơ thể của tôi, bị sa vào tình trạng yếu đi, bị thâm bầm, hay là bị cái gì đó tấn công vào. Từ cái mầm sống, hay tế bào đó, nó bắt đầu nhân thành nhiều tế bào, nhân lên, hình thành một khối ung thư, rồi nó bắt đầu ăn sâu vào trong cơ thể.
17
Mỗi sự sống, từng chút sự sống, đến từ một mầm sống. Chính anh chị em cũng được hình thành từ một mầm sống. Anh chị em đã xuất hiện; Nhưng đã từng một lần anh chị em chỉ là một mầm sống bé nhỏ, nhỏ đến nỗi không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường được. Anh chị em đến bởi người cha của mình. Anh chị em chẳng có gì, không có gì thuộc về dòng máu của người mẹ mình cả. Tế bào máu đến từ phái nam. Rồi từ mầm sống đó, nó trở nên những tế bào có khả năng nhân cấp. Những tế bào sau cùng loại với tế bào trước: Mầm sống từ con chó sẽ tạo ra con chó, từ con chim sẽ tạo thành con chim, từ con người sẽ tạo thành con người. Nếu không có điều gì cản trở điều đó, chương trình của Đức Chúa Trời, nếu không có gì cản trở, nó sẽ tạo thành một đứa trẻ bình thường, hoàn hảo. Nó sẽ lớn lên một cách bình thường, hoàn hảo cho đến khi trưởng thành, nếu không có điều gì cản trở. Nhưng khi có điều gì đó cản trở, chắc chắn nó trở nên xấu đi để rồi phá vỡ chương trình của Đức Chúa Trời.
Đức Chúa Trời không muốn anh chị em bị bệnh. Đức Chúa Trời tạo nên anh chị em giống như Ngài. Ngài muốn anh chị em khỏe mạnh. Ngài làm mọi điều để giữ cho anh chị em được mạnh khỏe.
18
Sa-tan chống nghịch lại anh chị em. Vì thế, khối ung thư mà nó - nó khởi xướng, khối u, hay bất cứ căn bệnh gì; Từ một phôi thai hắn bắt đầu nhân lên, giống như một khối u trở nên ác tính... Khối u là một cơ thể, giống như anh chị em đang ở trong một thân thể. Nó có linh giống như anh chị em có linh; Chỉ một điều là nó không có hồn. Nhưng nó có sự sống giống như anh chị em có sự sống. Vì vậy, ở trong anh chị em, trong xác thịt của anh chị em, có 2 sự sống. Một là sự sống của anh chị em, còn sự sống kia là của một hữu thể khác, những tế bào có khả năng nhân bội, lớn lên thành một cơ thể, giống như anh chị em đã lớn lên trong cơ thể của mình. Có đúng vậy không?
Rồi nó làm gì? Ma quỷ. Phôi thai là một sự sống. Trước hết, phôi thai là một tế bào nhỏ có sự sống ở trong. Sự sống đó chỉ có thể đến từ 2 nguồn: Hoặc từ Đức Chúa Trời hoặc từ ma quỷ. Anh chị em đã đến từ mầm phôi của sự sống, bởi Đức Chúa Trời. Ung thư, khối u v. v.. đến từ mầm phôi của sự sống bởi ma quỷ. Hắn cố phá hủy sự sống của anh chị em. Hắn ăn dần máu huyết của anh chị em và - và hắn hoành hành theo nhiều cách khác nhau.
Vì vậy, tôi biết rằng hắn là những con quỷ. Chúa Jêsus Christ gọi hắn là những con quỷ. Những gì Ngài nói đều là Lẽ thật. Hắn là ma quỷ. Ma quỷ là kẻ ăn xác chết. Hắn có mặt ở đó để ăn dần, ăn mòn cơ thể của anh chị em, hủy diệt anh chị em, rút ngắn tuổi thọ của anh chị em, nếu hắn có thể.
19
Đó là lý do tại sao khi Thiên sứ của Đức Chúa Trời giáng xuống chỗ của tôi... Tôi không biết gì về anh chị em. Nhưng đó là vì Ngài nói cho anh chị em biết loại bệnh tật gì anh chị em đang mang trong cơ thể, bởi vì sự sống đó tùy thuộc vào Sự Sống mà Đức Chúa Trời sai xuống để nhận ra nó. Rồi những điều mà anh chị em đã làm trong đời sống của mình, nếu sự việc được thực hiện trong quyền năng của Đức Chúa Trời, thì tôi có thể nói căn bệnh có còn ở đó hay là đã biến mất rồi. Anh chị em có thấy được điều đó là nhờ những biểu hiện thể lý. Anh chị em có thể thấy bệnh nhân, lúc cơ thể trở nên thẳng thớm, bình thường, hoặc mắt được mở ra, hoặc tai không còn điếc nữa.
20
Này, điều này có nghĩa gì? Anh chị em nói một người, giống như chàng thanh niên này, hay là tôi nghĩ một số anh chị em đã có mặt ở tại Nhà thờ Đền tạm cách đây vài đêm đã nhìn thấy. Đây là bức hình tại “Tòa Giảng Chicago” chụp 9 người câm, họ ngồi ngoài kia, đến từ trung tâm từ thiện, bị câm và điếc bẩm sinh, một trong số những người câm điếc lại bị mù. Có lẽ một số anh em trong những người điều hành đã đọc những tờ ghi chú kia cho anh chị em. Những người đó, những tờ báo như “Chicago Tribune,” không phải là cuồng tín. Mọi trường hợp đều phải được xem xét một cách cẩn thận rồi mới đem đăng lên báo, tờ nhật báo “Waukegan Sun,” hoặc tờ thời báo “Post Dispatch,” hoặc những tờ báo khác nữa cũng vậy. Nó không phải là tờ báo cuồng tín. Đây không phải là một tác phẩm được dàn dựng, một niềm tin ảo tưởng, hay là một lý thuyết. Đây là quyền năng của Đức Chúa Trời Toàn Năng. Và Ngài đang ở nơi đây để xác chứng Lời Ngài trong buổi tối hôm nay, Ngài sẽ làm như vậy. Ngài làm sớm khi quý thính giả của chúng ta đều đồng một lòng, đồng tư tưởng...
Nếu - nếu nhóm người đang ngồi tại đây, có lẽ những người được cầu nguyện trong buổi tối hôm nay, đến nơi tòa giảng, nếu họ đồng một lòng, đồng một ý, trong 5 phút nữa, sẽ không còn có ai ngồi trên xe lăn hoặc nằm trên cán nữa. Nếu họ tin rằng đây là sự thật... Khi từng người, từng người đến nơi tòa giảng; Nếu họ không bước ra khỏi những chiếc xe lăn hay những chiếc cán kia, và bước ra khỏi tòa giảng này một cách bình thường, thì anh chị em có thể nói rằng tôi sai.
21
Tôi liên hệ trở lại với Đức Chúa Trời, là Đấng Vô Ngộ. Anh chị em sẽ được lành. Này, Ngài đang ở nơi đây để làm cho Lời Ngài trở nên tốt lành. Mọi Lời Đức Chúa Trời nói ra đều là thật. Anh chị em không nên nửa tin, nửa ngờ; Anh chị em cần phải biết chắc điều đó.
Một số người đến, nói rằng, “Tôi tin.” Họ nghĩ rằng họ tin; Nhưng anh chị em thấy chỉ có 1/1000 (1 phần ngàn) số người là thật sự tin. “Đức tin là sự biết chắc những điều mình đương trông mong, là bằng cớ của những điều mình chẳng xem thấy.”
22
Cơ thể của chúng ta đang chịu sự kiểm sóat bởi 5 giác quan. Có bao nhiêu người biết đó là sự thật? Xin đưa tay lên. 5 giác quan: Thị giác, vị giác, xúc giác, khứu giác và thính giác, những giác quan đó điều khiển con người thiên nhiên.
Này, còn có con người khác ở bên trong, đó là con người của đức tin, linh. Con người đó có 2 giác quan: Một là đức tin; Giác quan kia là sự vô tín. Con số trọn vẹn của Đức Chúa Trời là con số 7, đó là số giác quan mà anh chị em có.
Hầu hết những anh chị em ở đây đưa ra được 5 giác quan. Bây giờ, hãy để ý.
23
Xin anh đứng ở đây một chút được không, Tiến sĩ Cobbles? Tôi tin có một người đang đứng ở trước mặt tôi, mặt một bộ đồ vét ca-rô; Mang mắt kính, thắt cà-vạt màu đỏ. Có bao nhiêu người nghĩ rằng tôi đúng, xin hãy đưa tay lên? Ồ, làm sao anh chị em biết có một người đang đứng đó? Bởi vì anh chị em nhìn thấy anh ta. Có đúng vậy không? Này, đó là cách duy nhất, giác quan duy nhất, để anh chị em nói với tôi rằng có một người đang đứng đó, bởi vì tôi nhìn thấy anh ta. Thị giác công bố anh ta.
Bây giờ tôi không nhìn thấy anh, nhưng tôi cũng tin anh đang còn đứng ở đó. [Anh Branham quay mặt khỏi Anh Cobbles, nhưng chạm vào anh. - Bt] Bây giờ anh chị em nói, “Nói là tin.” Có phải vậy không? Tôi tin Tiến sĩ Cobbles đang đứng đó, mặc dù tôi không thấy anh. Bởi vì tôi đã sở hữu một giác quan, không phải thị giác; Giác quan đó được gọi là xúc giác, tôi sờ và biết được anh ta đang đứng ở đó. Tôi biết đó là Tiến sĩ Cobbles. Không phải là Tiến sĩ Bosworth. Bởi vì, Tiến sĩ Cobbles cầm cuốn Tân Ước trong tay, vẫn còn đứng đó. Tôi - tôi đã công bố như vậy một lần và có người đã lẻn đi để người khác thế vào. Nhưng tôi đã để ý rằng Tiến sĩ Cobbles cầm cuốn Kinh thánh nhỏ trong tay, và đó chính là Tiến sĩ Cobbles. Chỉ một cách để tôi có thể nói rằng anh đang đứng đó là nhờ và xúc giác. Tôi biết điều đó đúng.
24
Nhưng bây giờ tôi không cảm nhận được gì về anh. Xúc giác đã bị chết đối với tôi, nhưng tôi biết anh ta đang đứng đó bởi vì tôi thấy anh. Thấy có nghĩa là gì?
Có 2 giác quan khác nhau trong cơ thể để nói rằng anh ta đang đứng đó. Một là: Tôi thấy anh ta, còn giác quan kia: Tôi sờ và cảm nhận được anh. Bây giờ xảy ra... Xin cứ đứng đó một chút, người anh em.
25
Tôi có một giác quan khác, đó là thính giác. Xin đánh giùm một đọan nhạc. [Người đàn pi-a-nô bắt đầu đánh đàn. - Bt] Có bao nhiêu người tin rằng có tiếng nhạc đang chơi? Xin hãy đưa tay lên. Anh chị em có thấy điều đó không? Có bao nhiêu người thấy được tiếng nhạc đó? Anh chị em có ngửi được nó, có nếm được nó, có sờ được nó không? Ồ, làm sao anh chị em biết được đó là tiếng nhạc? Anh chị em đang sở hữu... Điều gì xảy ra nếu có ai đó không có thính giác ở đây? Họ sẽ không biết có tiếng nhạc đang chơi; Giác quan đó đã bị chết đối với họ rồi. Họ không thể nghe được nó, bởi vì họ không thể nghe. Nhưng anh chị em có thính giác thì biết có tiếng nhạc đang chơi, bởi vì anh chị em nghe được. Anh chị em không thể nhìn thấy, anh chị em không thể sờ, anh chị em không thể ngửi, anh chị em không thể nếm, nhưng anh chị em có thể nghe được nó.
Đức tin là sự biết chắc những điều mình đương trông mong, là bằng cớ của những điều mình chẳng xem thấy, chẳng nếm, chẳng cảm giác, chẳng ngửi, hoặc chẳng nghe được. Nhưng giác quan đức tin là có thực như là thị giác, hay bất kỳ giác quan nào khác. Anh chị em có hiểu điều tôi muốn nói không? Anh chị em hãy tin, anh chị em...
Không có ai có thể khiến cho anh chị em nghi ngờ về điều đó, bởi vì anh chị em đang sở hữu giác quan mà có thể nói điều đó với anh chị em.
26
Anh chị em nói, “Cái áo kia màu trắng.” Điều gì xảy ra nếu tôi bảo anh chị em rằng nó màu đỏ? Ồ, anh chị em không tin, bởi vì nó màu trắng. Thị giác của anh chị em nói với anh chị em rằng nó màu trắng. Mắt của anh chị em nói với anh chị em như vậy.
Nếu anh chị em tin, anh chị em được cầu nguyện cho, bất kể anh chị em là ai, nếu tối hôm nay anh chị em tin rằng mình sẽ được chữa lành, chắc chắn như thể thị giác của anh chị em với anh chị em rằng cái áo kia màu trắng, sự việc sẽ được trọn ngay bây giờ.
Xin cảm ơn Tiến sĩ Cobbles.
Đúng vậy. Đức tin là sự biết chắc những điều mình đương trông mong, là bằng cớ của những điều mình chẳng xem thấy, chẳng nếm, chẳng sờ, chẳng ngửi, hoặc chẳng nghe được. Nó thuộc phạm vi của giác quan khác. Nó thuộc về một lãnh vực khác. Nó không thuộc khía cạnh thiên nhiên.
27
Anh chị em không thể có điều gì từ Đức Chúa Trời, nếu không bởi đức tin. Bởi đức tin tường thành Giê-ri-cô bị sụp đổ. Bởi đức tin Môi-se từ chối tiếng gọi làm con trai của công chúa của Pha-ra-ôn. Bởi đức tin, Ghi-đê-ôn đã làm điều này điều nọ. Đức tin, phương cách duy nhất... Nếu không có đức tin, chẳng thể nào làm đẹp lòng Đức Chúa Trời. Nếu anh chị em muốn làm đẹp lòng Ngài, anh chị em phải — phải đến với Ngài bằng đức tin, tin Lời Ngài là Lẽ thật.
28
Lý do tại sao tôi đứng để công bố những điều để rồi không có ai đến nơi tòa giảng này mà không được chẩn đoán và nói ra những căn bệnh, những bí mật trong lòng? Tại sao? Khi Thiên sứ gặp tôi, Ngài phán, “Nếu con khiến cho người ta thành thật...” Xin lỗi, “Nếu con thành thật khiến cho người ta tin con, thì không có điều gì có thể đứng nổi trước lời cầu nguyện của con.” Tôi tin điều đó. Nếu tôi có thể khiến cho anh chị em làm điều tương tự tại Louisville, Kentucky, sẽ có một sự rúng động chưa từng có. Đây là một sự thách thức.
29
Điều tôi cố gắng thực hiện trong buổi tối hôm nay, là làm cho anh chị em hiểu được những gì tôi muốn nói. Khi anh chị em đến đây, phân phát ra, giữ đúng theo Lời. Ngài - Ngài là Thầy Tế lễ Thượng Phẩm cho sự xưng tội của anh chị em. Đức Chúa Trời không thể làm gì cho anh chị em cho đến khi anh chị em xưng nhận Ngài. Khi anh chị em xưng nhận, tin, hành động theo, giữ theo, thì Đức Chúa Trời sẽ giải cứu anh chị em ra khỏi. Anh chị em có tin điều đó không? Sự thật. Cách đây không lâu tại Fort Wayne, Indiana...
30
Nhân tiện, tôi có một tuyên bố, Tiến sĩ Bosworth, ở trong túi áo khóac của tôi, họ sẽ mang đến cho anh, về một buổi nhóm chúng tôi đã thực hiện, trên tạp chí “Chúng Ta Những Con Người” (We The People). Tôi nghĩ đây là một cô gái mù, họ đã đăng điều đó. Nó được đăng trên tạp chí “We The People”, một tạp chí được phân phối đi khắp thế giới, phóng viên nhà báo đã viết lời tuyên bố đầy chỉ trích rằng, “Cô gái công bố rằng mình đã được chữa lành, nhưng không phải vậy.” Cô gái đã nhận được những lời tuyên bố của Bác sĩ, và đủ mọi thứ đại loại như vậy, rồi đăng nó lên. Họ đã khám nghiệm, và bây giờ nó đã được đăng lên tạp chí “We The People.” Đức Chúa Trời sẽ vận hành, không ai có thể... Tôi sẽ để Tiến sĩ Bosworth đọc bài báo đó cho anh chị em, có lẽ trong buổi nhóm chiều mai. Nó đã được gửi xuống từ Fort Wayne ở trên kia.
31
Bà Bosworth, trong những buổi nhóm mà họ đã đến, một số người đã nói... Có một người đàn ông đang ngồi chỗ kia với chứng tê liệt xơ cứng, bị bại liệt đã 10 năm rồi. Anh ta dần dần bị liệt, sự bại liệt lan dần đến xương sống. Anh là một thương gia trong thành phố. Họ không biết... Họ thấy anh đang ngồi ở đó. Họ đã thấy nhiều người ngồi trong xe lăn, những người đau ốm, được giải cứu. Đêm đó, một cô gái bị lé mắt ngồi phía sau ngôi nhà nhìn thấy nhiều người được giải cứu, bị lé.
Tôi chưa bao giờ từng nhìn thấy một đứa trẻ bị lé mắt đến tòa giảng mà được chữa lành. Nhưng rồi chúng tôi cũng đã thấy hơn 300 trường hợp lé mắt được chữa lành, trong khỏang thời gian chưa đến 6 tháng. Chúng tôi đã ghi chép lại điều đó. 40.000 lời chứng về sự chữa lành cho người bệnh, cho thời đại, những lời chứng, được chứng nhận bởi các Bác sĩ...
32
Trong thì giờ này, hỡi dân sự. Trong thì giờ này. Tôi xin nói điều này, anh chị em có thể gán cho tôi một cái nhãn cuồng tín, nếu anh chị em muốn. Tôi tin rằng đây là những dấu hiệu về sự trở lại của Chúa Jêsus Christ. A-men! Vì sẽ có nhiều dấu kỳ, phép lạ. Và vấn đề là, nếu anh chị em chưa ở trong Vương Quốc của Đức Chúa Trời, thì hãy nhanh chóng bước vào. Chắc chắn, tôi có những sự hiểu biết về điều tôi đang nói, Đức Chúa Trời không bao giờ vị nể lời cầu nguyện của tôi để làm những điều Ngài làm. Anh chị em đang ở ngoài vương quốc, hãy tìm kiếm Đấng Christ như là nơi ẩn nấu của mình trong giờ này, đây chính là thì giờ thuận tiện, trong lúc anh chị em đang có cơ hội.
Tôi sẽ không bao giờ quên lời tuyên bố. Một lần nọ tôi đang đứng tại...
33
Nhân tiện, xin kể hết cho anh chị em về câu chuyện cô gái tại Fort Wayne, Bà Bosworth bảo cô ta, “Này con...” Bà đang bán những văn phẩm ở phía sau ngôi nhà.
Cô ta bước ra, khóc lóc rằng, “Bà Bosworth ơi,” đó là vợ của Anh Bosworth, “Con thấy tất cả những người bị lé mắt đều được chữa lành.” Cô ta là một người phụ nữ trẻ, khỏang 18, mắt bị lé kinh khủng. Cô nói, “Nếu bà... Nếu như con có thể bước vào đó để xếp hàng cầu nguyện... Nhưng con không có thẻ cầu nguyện.”
Bà Bosworth động lòng thương xót đứa trẻ. Bà nói, “Này con, nếu con bước đến lẩn quẩn ở phía sau chỗ mà con có thể nhìn thấy ông ta, và thật sự... Đừng tưởng tượng gì lúc này, nhưng hết lòng tin rằng đó là một ân tứ của Đức Chúa Trời, thì đảm bảo với con rằng ông ta sẽ gọi con trong vòng vài phút nữa.”
34
Đang cầu nguyện cho người bệnh trên tòa giảng, tôi quay lại chỗ cô gái. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có điều gì đó đang ở bên trong, đức tin đang vận hành. Tôi nhìn quanh, nhưng không thể nhận ra được; Có qua nhiều người đang đứng, chật ních. Tôi biết vấn đề xuất phát từ chỗ đàng kia, tôi cố gắng nhận ra đó là loại linh gì. Thấy đó, đức tin của cô ta đã tăng lên đến mức độ như vậy.
Tôi quay lại, cuối cùng thì cũng nhận ra cô. Ồ, độ chừng 2 lần chiều dài ngôi nhà này, lốm đốm chỗ cô ta đang đứng. Cô ta mặt áo khoác màu xanh. Tôi nói, “Cô gái trẻ đang đứng ở đàng kia, mắt bị lé, mặt áo khoác màu xanh, đừng sợ gì nữa. Đức Chúa Trời đã chữa cho cô.” Mắt của cô trở nên hoàn toàn bình thường. Đó chỉ là một trong hàng ngàn trường hợp tương tự đã xảy ra.
Khi — nếu chúng ta có thể nhóm lại, nếu dân sự có thể nhóm lại với nhau, hãy vứt bỏ hết những gì anh chị em cho là thế này, thế kia, gạt chúng sang một bên. Đừng đến như một người chỉ xem. Hãy đến, tin và xem thử những điều tương tự như vậy có xảy ra ngay tại đây trong ngôi nhà này hay không.
35
Lần đầu tiên, khi tôi gặp Tiến sĩ Bosworth ở tại Miami. Chúng tôi tham dự trong một buổi nhóm. Tiến sĩ Bosworth được biết đến trên trường quốc tế, với 40 năm kinh nghiệm trong sự dạy dỗ về sự Chữa lành Thiêng liêng (của Chúa, bằng phép lạ, Divine Healing). Anh nghĩ rằng một ngày kia Đức Chúa Trời sẽ ban — ân tứ cho Hội thánh. Rồi khi anh nghe tôi xuống dưới kia, anh nghĩ, “Ồ, lại một lần nữa, có người giảng về sự Chữa lành Thiêng liêng.” Anh đến tham dự buổi nhóm vào đêm hôm đó. Đến bởi một buổi nhóm... Chúng tôi xếp hàng nhanh, theo như nhiều người nói; Hàng ngàn người đã đứng vào.
Buổi chiều hôm đó, 2 chàng thanh niên ở WBAY, đài phát thanh, đã được phỏng vấn, cả 2 đều bị mù bẩm sinh. Cả 2 đều đã thấy được, người ta đã đưa 2 người xuống dưới kia tại đài phát thanh để phỏng vấn.
Anh Bosworth đã đến với buổi nhóm. Sự việc xảy ra, khi hàng cầu nguyện nhanh được bắt đầu, có vài ngàn người đi qua vào đêm hôm đó, không gì khác hơn là đặt tay khi họ đi ngang qua, 4 hàng sóng ngang.
36
Họ đẩy một bé gái qua. Tôi không bao giờ quên đứa trẻ đó. Cháu thật kháu khỉnh. Cháu là một bé gái tóc vàng, bị sún một cái răng cửa, trên tóc có thuốc nhuộm, hay anh chị em gọi là cái gì đó để phụ nữ dùng bôi lên đầu. Người ta đẩy cháu... Chỗ thắt lưng cháu có những dây đeo. Người ta đẩy cháu đi theo hàng cầu nguyện, và tôi đã đặt tay lên cháu. Cháu ra khỏi tòa giảng, họ đẩy lưng cháu đi theo hàng cầu nguyện. Ôi, thật là tội nghiệp... Cháu cứ đi qua. Rồi có người đưa cháu qua, họ đặt tay lên cháu. Trong khi cháu đi qua một lần nữa, cháu nhìn lên, cười cái kiểu cười toe tóet, anh chị em biết, lộ cái răng sún ra. Có Ai Đó rằng, “Hãy chặn đứa trẻ lại.”
Tôi nói, “Này con...” Tôi thấy cháu không có đức tin để được chữa lành vào lúc đó.
37
Nhưng này, đó chính là mục đích của ân tứ. Tại tòa giảng này, đôi khi anh chị em để ý Ngài thể nào, anh chị em phải làm. Dân sự nói, “Ồ, tôi tin, Anh Branham ạ.” Nhưng họ lại ở dưới này; Đây mới là chỗ họ nên đứng, ở trên này. Ồ, rồi những lời nói về bệnh tật của họ, những bí mật trong lòng họ, đức tin họ tăng lên đến nỗi tôi có thể làm cho từng người tin tôi.
Đó chính là những gì Ngài đã Phán, “Nếu con làm cho người ta tin con, thì hãy chân thành trong khi ngươi cầu nguyện, không có ma quỷ nào có thể đứng nổi tại đó.” Chắc chắn hắn biết Chúa. Rồi... Và tôi biết Ngài đã bảo với tôi điều đó.
Khi tôi có thể đưa bệnh nhân đó đến một chỗ mà đức tin của họ lên chỗ này, đó là điều cho tôi một đức tin hoàn hảo. Tôi chưa bao giờ thấy điều đó sai. Và nó cũng sẽ không bao giờ sai. Nó không thể nào sai.
38
Rồi khi bé gái, người ta đẩy cháu qua, tôi nói, “Này con, con hãy đứng ngay phía sau tôi.” Cháu đứng ở phía sau, chỉ để giữ cháu lại; Cháu nắm đuôi áo khoác của tôi. Tôi nói, “Hãy cầu nguyện đi con.” Cháu cúi đầu xuống, cầu nguyện. Anh Bosworth đã ngồi tại đó, thấy tất cả, nhưng vẫn còn chút hoài nghi. Anh quan sát, bởi vì anh đến đó, chỉ quan sát buổi nhóm cuối cùng diễn ra. Và cháu gái đã... Vào đêm cuối cùng, tôi tin như vậy. Cháu đã nắm áo khoác của tôi, tôi cứ tiếp tục cầu nguyện. Tôi quên mất đứa trẻ. Tôi quay lại lần nữa; Nói rằng, “Này con, cứ tiếp tục cầu nguyện đi,” vậy đó.
39
Một lúc sau, tôi bắt đầu cảm thấy đức tin bắt đầu chiếm ngự, dường như tim đập, pump, pump, pump. Khi sự việc bắt đầu... [Băng trống. - Bt]... đi như vậy, tôi quay lại chỗ cháu bé. Tôi nói, “Này, người yêu dấu,” tôi đặt tay lên cháu và cầu xin Chúa Jêsus.
Tôi bảo với người mẹ rằng, “Hãy cởi bỏ những dây đeo trên người cháu.”
Cô ta nói, “Nhưng, Anh Branham này, tôi nói cho anh biết, cháu...”
Tôi nói, “Đừng nghi ngờ, thưa cô. Cô hãy làm những gì cô được bảo phải làm đi.” Cô ta bước đến và gỡ hết những dây đeo trên người đứa trẻ.
Cô ta trở xuống và cầm theo những dây đeo lớn đó, trước mặt nhiều người, hoàn tòan bình thường, những cái chân kia trở nên bình thường hết sức. Đúng vậy không, hỡi Tiến sĩ Bosworth? Tiếp tục với buổi nhóm. Chỉ trong vòng ít phút, tôi đã giữ...
40
Gấp 2 lần chiều dài ngôi nhà này, dưới một rạp xiếc người ta đã đứng, kéo dài ra ngoài xa lộ, tại Princess Gardens. Sau đó trở lại, tôi đã giữ...
Tôi cảm thấy có điều gì đó đang ở bên trong, bắt đầu trở lại, “Ôi, ôi.” Tôi biết đó là đức tin. Tôi không thể nói được nó đến từ đâu. Tôi quay lại, nhìn; Nhưng người ta đi qua nhanh quá, họ khóc, cố gắng chạm vào anh.
Một lát sau, tôi xác định được vấn đề, ở phía đàng sau, một người bạn mặc áo sơ-mi trắng. Tôi chờ đợi, nhận định loại linh gì đang vây hãm anh ta. Người đàn ông đó bị què. Anh ta đã bị ngã xuống từ một con ngựa, vài năm trước đây. Là một lái buôn ở tại Miami. Tay của anh bị què, và cánh tay anh giống như thế này. Anh đến như một nhà phê bình để chỉ trích buổi nhóm. Nhưng rồi anh lại bắt đầu có đức tin.
Tôi dừng lại, và nói rằng, “Này anh, người anh em ở phía sau kia, người thứ 4 ở trong hàng, đang đi phía sau lối này, mặc áo sơ-mi trắng, hãy tự đứng trên chân mình. Chúa Jêsus Christ đã chữa lành cho anh.” Và anh ta đã đứng lên, rồi anh lại đưa tay lên. Người vợ có khuôn mặt trang điểm của anh, anh chị em có thể tưởng tượng cô ta là một người 'thánh giật gân' (a holy-roller), như một người anh em đã nói trong buổi sáng hôm nay trên đài phát thanh của mình, nghe tiếng reo hò của cô ta. Đúng vậy, anh ta đã hòan toàn được giải cứu.
41
Anh Bosworth đã nghiên cứu một cách tỉ mỉ trường hợp này, rồi anh đến với tôi. Anh đã hỏi người đàn ông đó hết tất cả mọi điều. Khi anh nhận ra được vấn đề, anh nói, anh hỏi tôi rằng, “Làm sao anh biết được đó là người đàn ông kia?”
Tôi trả lời, “Thưa anh, tôi bắt đầu cảm thấy yếu đi. Tôi biết vấn đề xuất hiện từ một chỗ nào đó.”
Anh nói, hãy lấy cho cái mi-crô, anh nói, “Điều đó chứng tỏ Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, cho đến đời đời không hề thay đổi. Điều đã chứng minh như vậy.” “Này, ân tứ trong Chúa Jêsus Christ giống như cả một đại dương ngoài kia, vỗ vào bờ. Ân tứ trong người anh em của chúng ta giống như một muỗng nước được lấy ra từ đại dương đó. Nhưng những chất hóa học ở trong muỗng nước cũng giống như những chất hóa học ở trong cả đại dương.” Đúng vậy.
Tôi - tôi thấy mình trở nên yếu đi. Và có người được hoàn tòan giải cứu.
42
Điều đó đã xảy ra đến hàng trăm lần. Nhiều người ở trong ngôi nhà này, tôi nghĩ, đã từng ở trong những buổi nhóm đó, làm chứng về điều này. Xin cho tôi thấy những người bạn ở đây đã từng tham gia những buổi nhóm đó, có thể làm chứng hay nói rằng đó là sự thật? Xin hãy đưa tay lên nếu anh chị em đang ở đây. Kìa, anh chị em có thể nhìn thấy. Kinh thánh chép, “Bởi miệng của 2 hoặc nhiều người làm chứng...”
43
Anh chị em có thể có những điều tương tự như ở Louisville. Không có nhu cầu nào của ai khi ra khỏi nơi này mà không được giải phóng hoàn toàn. Tôi không thể có thời gian dành cho tất cả mọi người tại tòa giảng, nhưng mọi người đều có thể nhận được lợi ích bởi điều này. Nếu Đức Chúa Trời có thể chứng tỏ chính mình là Đức Chúa Trời đang ở đây, thì những gì... xác chứng điều tôi đã nói là sự thật, thì hãy tin Đức Chúa Trời. Hãy hành động theo đức tin của anh chị em, hãy để đức tin của anh chị em trở nên một hành động sống động, Đức Chúa Trời sẽ làm việc trên anh chị em ngay lúc đó, và sẽ khiến cho anh chị em được lành.
44
Dòng Suối Nóng (Hot Springs), bây giờ,... Tôi tin nó đã ở trong Vầng Đá Nhỏ (Little Rock). Một đêm nọ, có nhiều chiếc xe cứu thương chạy, đến nỗi nó làm nhiều chiếc xe hơi trên đường bị kẹt. Họ phải cho cảnh sát xuống để giải tán góc đường, ngay phía dưới lâu đài tại... Vầng Đá (Rock)... Vầng Đá Nhỏ (Little Rock), ở Arkansas.
Ông Brown là một trong những Mục sư Truyền đạo ở tại đó. Nếu anh chị em muốn có được lời làm chứng này, hãy viết thư cho Mục sư G. H Browm, 505 Đường Victory, Little Rock, Arkansas, thì nghe được điều này. Nói về quyền lực của ma quỷ... Tôi chỉ... Lời chứng đó trong buổi nhóm thứ tư hoặc thứ 5 của tôi, vào khỏang 7 giờ; Sau khi tay của tôi trở nên tê cóng.
Đôi lúc trở về nhà, tay tôi trở nên tê cóng, cứng đờ, đến nỗi tôi phải đổ nước nóng trên nó trong suốt nửa giờ đồng hồ, để lấy lại cảm giác. Và có một chiếc đồng hồ; Tôi nắm tay một người, có chiếc đồng hồ đó trên tay, điều đó làm cho chiếc đồng hồ bị chết máy. Tôi có chiếc đồng hồ Longines, sản xuất từ nhà máy. Tôi đã cầm nó. Do phản ứng cơ thể hay là cơ học làm điều đó, tôi không biết.
45
Nhưng Ông Brown đã nói, “Hãy đi xuống tầng hầm của thính phòng, Anh Branham.” ông nói, “Tôi có một ca bệnh ở dưới này có lẽ anh chưa bao giờ nhìn thấy.” Ồ, tôi đi xuống trong lúc tôi đang nghỉ.
Tôi thấy những cảnh thật khủng khiếp, tôi chưa bao giờ thấy có điều gì tồi tệ như thế. Tôi đã vào những trung tâm từ thiện, nơi có những người phụ nữ trẻ dùng những thứ dơ bẩn bôi lên mặt, điên dại. Thấy những điều kinh khủng, chưa bao giờ thấy kiểu như thế này. Một người phụ nữ khoảng 30 hoặc 35 tuổi đang nằm trên giường, trông rất khỏe mạnh. Chân của cô ta đưa lên, đang chảy máu.
46
Có một người đàn ông đang đứng trên những bậc tam cấp, một người Arkansas mặc quần thụng và áo sơ-mi màu xanh. Các bạn ơi, tôi xin nói, đôi khi có những tấm lòng tốt ở trong bộ đồ như vậy. Đúng thế. Tôi tin đó là sự thật. Tôi - tôi không thích mặc bất cứ cái gì khác. Tôi - tôi thích những người đàn ông, đàn bà ăn mặc theo kiểu cổ (Đúng vậy.) Chúa cứu, 2 lần được sanh. Anh ta đang đứng đó, quần áo của anh ta trông đã bạc màu. Tôi nói... Đi xuống.
Tôi nói, “Xin chào anh.”
Anh đáp lời, “Xin chào. Anh có phải là Anh Branham không?”
Tôi đáp, “Vâng, phải.”
“Tôi nghĩ như vậy.”
Hệ thống PA cũng đã nói điều này ở dưới kia. Họ để một đám người điên ở một bên.
47
Họ không thể giữ người phụ nữ này chung với ai được. Cần đến 8 hoặc 10 người đàn ông mới đưa cô ta vào đây được. Họ không thể đưa cô ta lên xe cứu thương. Họ không thể đưa cô ta vào trong xe cứu thương. Họ cho một số người bước vào trong xe, và cô ta đã đá bể hết kính của xe, những người đàn ông cố gắng giữ cô ta ở trong xe. Và tại đó cô ta đang nằm ngửa. Bác sĩ đã tiêm cho cô vài mũi thuốc để nhanh chóng thay đổi sự sống đã xô đẩy cô đến tình trạng này. Tại đó, cô ta đang nằm ngửa.
Tôi nói, “Này, tôi sẽ đi ra và xem thử tôi có cảm nhận được sự chấn động nào không.”
Anh nói, “Anh Branham, đừng ra ngoài đó.” “Cô ta sẽ giết chết anh.” Tôi nói, “Ồ, tôi nghĩ là không đâu,” như vậy đó.
Tôi bước ra. Cô ta đang nằm ở đó, nhìn tôi, nháy mắt, nhìn chằm chằm, tôi nói, “Xin chào.” Cô ta không đáp lại lấy một lời. Tôi cầm tay cô. Tôi nói, “Xin chào.”
“Cô ta thậm chí còn không biết được tên mình, Anh Branham ạ. Cô ta đã không biết gì 2 năm rồi.”
48
Tôi cầm tay cô. Bởi phước lành của Đức Chúa Trời tôi bỗng nhiên trở nên như một tay vệ sĩ. Cô ta lấy 2 tay giật mạnh tôi, có lẽ cô muốn bẻ xương của tôi. Tôi giang chân ra và bắt lấy cô lối ngang ngực. Cô ta kéo tôi xuống. Tôi giật người ra khỏi cô ta. Và khi tôi chạy xa khỏi cô ta để bước lên những tam cấp, tôi thấy một cảnh tượng mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đó. Người phụ nữ đó, quơ 2 chi vào trong không khí, như thế này, dùng lưng của mình đuổi theo tôi, giống một con rắn. Anh chị em có thể nghe được tiếng bò trườn ở trên sàn nhà.
Này, đó chính là ma quỷ. Anh chị em có thể nói khác đi, như điều anh chị em muốn nói, nhưng đó là một người bị quỷ ám. Cô ta dùng lưng để đến chỗ tôi, giống như một con rắn, cô ta lên đến đó, đấm vào mặt sàn. Cô ta quay lại, dùng các chi to, khỏe để đá. Có một cái ghế dài đang đặt tại đó. Cô ta đập đầu mình vào ghế; Máu từ một bên đầu phụt ra. Cô ta đập một miếng ghế ra. Cô ta chộp lấy miếng ghế đó, ném vào chồng mình và đập vào tường. Ở chỗ cô ta đập dữ dội, lớp vữa trên tường đổ xuống. Khi điên dại, cô ta mạnh lên gấp 20 lần, có lẽ... Thật kinh khủng... Cô ta là một phụ nữ mạnh có cỡ.
49
Và rồi cô ta bắt đầu tạo ra tiếng rất buồn cười, “E-e-e-e-e-e, eeeeee.”
Tôi nhìn cô, nghĩ rằng, “Ôi, tôi chưa bao giờ thấy điều gì... Xin Đức Chúa Trời thương xót con người bị quỷ ám như thế này.”
Người đàn ông bắt đầu khóc. Anh ta bước đến, ôm chầm lấy tôi, nói rằng, “Anh Branham ơi, Anh nói xem có một sự khuấy động nào không?” “Tôi không biết mình cần phải đi đến đâu.” Anh đã tan vỡ, khóc lóc. Anh nói, “Cô ta có 5 đứa con nhỏ đang ở nhà.” “Tôi - tôi... Cô ta là một người phụ nữ rất tốt.” “Cô ta đã bừa đất, phụ giúp tôi trồng cây bông vải.” “Khi cô ta bị bệnh, tôi đã làm đủ mọi thứ mà tôi có thể làm. Tôi - tôi đã bán nông trại của mình đi.” “Để đưa cô ta đến đây, Anh Branham ơi, tôi đã phải dùng một thứ còn lại, đó là một cặp la. Tôi đã bán chúng để chi cho những người anh em đưa cô ta đi suốt 200 dặm đường xuống đây. Cô ta đã đá bể hết những tấm kính của xe hơi, đó là lý do tại sao tay chân của cô bị chảy máu.” “Cô không đưa lưng lên trong suốt 2 năm rồi, và không hề biết tên của chính mình nữa.”
Tôi nói, “Anh à, chắc chắn, Đức Chúa Trời có thể chữa lành cho cô.”
50
Lúc đó cô ta quay lại. Cô ta nói, “William Branham, ngươi không thể làm gì với ta đâu. Ta đã làm cô ta trở nên thế này đấy.”
Anh ta nói, “Ôi...”
Tôi nói, “Đó không phải là tiếng nói của cô ta. Đó là tiếng nói ma quỷ phát ra từ cô ta.” Đúng vậy. Họ công nhận. Họ biết.
Anh nói, “Anh Branham ơi, đó là lời đầu tiên mà cô ta nói trong suốt 2 năm nay.” Tôi nói, “Ma quỷ đang sử dụng môi miệng của cô ta, điều này cũng giống như trường hợp quỷ quân đội ám.”
Cô ta trườn tới theo cách như vậy để đến chỗ tôi, nói rằng, “Ngươi không thể làm gì ta đâu,” trườn đi như vậy.
51
Tôi nói, “Anh ơi, anh có tin câu chuyện mà anh đã nghe tôi kể về sự xuất hiện của Thiên sứ không?”
Anh nói, “Với cả tấm lòng của tôi,” vừa nói vừa ôm chòang lấy tôi.
Tôi bước vào góc cầu thang, tôi cầu nguyện hết lòng với Chúa Jêsus. Tôi cầu nguyện, “Lạy Đức Chúa Trời, xin hãy nhìn người phụ nữ tội nghiệp kia, 5 đứa con thơ dại đang ở nhà, không mẹ, một đứa còn đang tuổi bú.” Tôi nói tiếp, “Rồi điều gì sẽ xảy ra đây? Hỡi Đức Chúa Trời ôi, xin hãy thương xót.” Và Thánh Linh của Chúa đã đến. Tôi đã ra lệnh cho quỷ lìa khỏi người phụ nữ đó.
Quay lại, tôi nói, “Bây giờ anh có tin điều đó không?”
Anh đáp, “Tin hết lòng. Anh sẽ nói gì với cô ta, Anh Branham?”
Tôi nói, “Hãy đỡ lưng cô ta. Hãy đem cô đến viện điều dưỡng.” Tôi nói, “Nếu anh không nghi ngờ những điều tôi đã bảo anh, thì hãy xem điều gì sẽ xảy ra.”
52
Hai tháng sau, tôi đến Jonesboro, Arkansas, nơi có nhiều điều đã xảy ra. 28.000 người đã tập trung đến thành phố. Tôi đã giảng, đã nhìn thấy, họ ra dấu, vẫy tay với tôi, một người phụ nữ. Cô ta nói, “Anh không nhận ra tôi sao, Anh Branham?”
Tôi nói, “Không, thưa cô.” Cô ta đã bước ra, và mọi người...
Tôi nói, “Tôi... Xin tất cả anh chị em hãy tha thứ cho tôi.” Cô ta nói, “Tôi muốn gặp anh.”
Tôi thấy có ai đó cười lên; Đó là chồng của cô. Cô ngồi đó như một người bình thường có tâm trí khỏe mạnh, cùng với 5 đứa con, hoàn hảo hết sức.
Họ đã đỡ lưng cô. Cô không hề đá vào xe nữa, khi trở về. Họ đặt lưng cô lên một miếng nệm. Sáng hôm sau, họ đến cho cô ăn, cô ta đã đứng dậy. Ngày thứ 3, thứ 4, họ xem cô như một người khỏe mạnh, cho cô trở về cùng con cái mình. “Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, cho đến đời đời không hề thay đổi.”
53
Này các bạn ơi, đôi khi ma quỷ nhận ra quyền năng của Đức Chúa Trời trước khi những Mục sư Truyền đạo, những Cơ-đốc nhân nhận biết. Anh chị em có biết điều đó không? Nhiều lần... Hãy đọc Kinh thánh.
Khi Thầy Tế lễ nói rằng, “Ồ, Hắn là 'Bê-ên-xê-bun'!”
Ma quỷ nói, “Chúng ta biết Người là ai, Con Đức Chúa Trời, Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên!”
Có đúng vậy không?
Anh chị em nhớ Phao-lô và Si-la, khi các Mục sư Truyền đạo bảo họ không phải là Sứ đồ, thì thầy bói già kia nói rằng họ là người của Đức Chúa Trời, người có con đường của Sự Sống.
54
Nếu tôi không nhầm, Mục sư Hooper, đến từ Phoenix, Arizona, ngồi ở đàng sau trong ngôi nhà, anh có thể nhận ra lời tuyên bố đó. Có phải anh không có mặt ở đó vào đêm hôm đó không, Mục sư Hooper? Có người đã ở ngay tại đó khi sự việc xảy ra. Hãy viết thư cho Mục sư G. H. Brown, 505 Đường Victory, Little Rock, Arkansas, hãy xin ông làm chứng lại. Để ông ta có thể gửi cho anh chị em... Để viện điều dưỡng làm chứng. Đó là một trong hàng ngàn trường hợp.
55
Thêm một lần nữa. Ngày hôm sau sự việc này, Thiên sứ của Chúa đã ngự vào ngôi nhà... Rồi tôi sẽ bắt đầu hàng cầu nguyện.
Tôi đã - đã xuống El Dorado. Tôi định đến đó chỗ đường đua khoảng 2 đêm, ở đây xong tôi sẽ rời khỏi để đi đến Shreveport, rồi đến El Dorado. Tôi - tôi đã có từng trải với Hội thánh nhỏ. Họ nói, “Nếu anh đến để giảng tại Hội thánh này...”
Hàng ngàn người khắp thành phố. Nhà báo đã cải đạo ở trên bức hình này, người bảo vệ khách sạn, cả 2 cùng một lúc. Họ muốn biết làm thể nào để tìm thấy Chúa Jêsus. Là những thành viên của Giáo hội trong nhiều năm, nhưng khi họ thấy công việc của Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời đã đáp ứng điều đó, trong vòng dân sự Ngài... Họ đưa tôi vào một căn phòng nhỏ. Và tôi đã giảng.
56
Khi tôi bước ra, có 4 người đàn ông xúm lại quanh tôi, bắt đầu chỗ cửa. Họ đã đứng ngoài mưa, giữ tấm bạt che cho những người yêu dấu của mình, và nhiều thứ, cho những khối phố, những người đang chờ đợi; Không có nơi nào để đi, không, không thể nào bước vào, không còn chỗ nào, không một ngôi nhà tư nhân nào. Họ trải những tờ báo xuống, giữ những tấm bạt, khi mưa xuống, những đứa trẻ bị què, đang chờ sự thay đổi dành cho mình, cố gắng bước vào trong hàng cầu nguyện. Tôi nói cho anh em, đó là những người yêu mến Đức Chúa Trời. Đúng vậy. Tôi không bao giờ quên. Rất nhiều điều diệu kỳ, huyền nhiệm đã xảy ra dọc theo hàng cầu nguyện. Tôi đã bắt đầu ở phía ngoài ngôi nhà, người ta khóc, chen lấn, cố để bước vào chỗ. Họ xếp hàng di chuyển hướng về chiếc xe hơi.
57
Tôi nghe có tiếng ai đó la hò, “Xin thương xót. Xin thương xót. Xin thương xót.”
Tôi nhìn lại. Tôi có thể nghe được từ đâu đó, nghe giống như có Điều Gì Đó đang nhảy nhót trong tim tôi. Tôi nhìn. Đang đứng một bên ở đằng kia... Tại Arkansas người ta có luật: Người da màu và người da trắng không thể đứng chung với nhau. Đứng tách ra một bên là người da màu, cầm chiếc mũ trên tay, đứng ở ngoài mưa, mưa rơi trên gương mặt anh. Vợ của anh đang la lên, “Xin thương xót. Xin thương xót. Xin thương xót.”
Tôi nghĩ về người mù Ba-ti-lê-my. Tôi bắt đầu tiếp tục, và như có Điều Gì Đó nói với tôi không nên làm như vậy. Hàng trăm người, chen lấn, tôi nói, “Tôi muốn đi đến chỗ đàng kia, nơi người đàn ông da màu kia đang đứng.”
Họ nói, “Anh Branham ơi, Anh không thể làm như vậy được.” 2 người trong số họ là cảnh sát. Họ nói, “Anh có thể khởi xướng một cuộc xung đột chủng tộc ngay bây giờ.” “Anh không thể làm như vậy được.”
Tôi nói, “Nhưng Chúa bảo tôi phải đi đến chỗ của anh ta.”
58
Tôi rẽ qua một bên và đi đến chỗ đó. Người ta làm thành một vòng nhỏ. Tôi nghe cô ta nói, lúc tôi bước đến; Người vợ nói rằng, “Linh mục đến đây rồi, anh ơi.” Ôi, ôi. Tiến chỗ của anh ta...
Anh ta hỏi, “Đây là 'Linh mục' Branham phải không?”
Tôi đáp, “Dạ, phải.”
Anh bắt đầu dùng tay sờ vào mặt tôi. Anh nói, “'Linh mục' ơi, xin ông dành một phút để nghe về câu chuyện của tôi được không?”
Tôi đáp, “Dạ, được.”
59
Anh ta nói, “Thưa 'Linh mục', người mẹ già của tôi là một người phụ nữ rất sùng đạo.” “Bà không bao giờ dạy tôi nói dối.” “Bà đã chết khoảng 10 năm rồi.” “Tối hôm qua...” “Tôi đã bị mù nhiều năm rồi.” “Tối hôm qua, tôi tỉnh giấc, thấy người mẹ già của tôi đứng bên cạnh giường tôi. Bà nói, 'Con ơi, con hãy đi xuống El Dorado, Arkansas, xin một người có tên là Branham.' 'Chúa đã ban ân tứ chữa lành Thiên Thượng. Con sẽ được sáng mắt.'” Ôi, điều đó làm cho tim tôi trở nên to lên. Tôi đã thấy Đức Chúa Trời phán.
Nếu người đàn ông kia không tin, Đức Chúa Trời sẽ bày tỏ điều đó theo cách chân thật trong lòng. Ngài sẽ làm như vậy.
60
Tôi đặt tay lên anh; Tôi nói, “Này người anh em, Chúa Jêsus đã ban khải tượng cho anh, người đang đứng chỗ này, để làm cho anh được lành.” Tôi bỏ tay xuống khỏi anh. Cầm tay anh; Bệnh đục nhân mắt đã bị chết. Nước mắt bắt đầu... lăn trên gò má anh. Anh nói, “Xin cảm ơn Ngài, Chúa ôi. Con cảm ơn Ngài.”
Cô vợ của anh nói, “Anh ơi, anh có thấy không?”
Đáp, “Vâng, anh thấy.”
“Ôi, anh thật sự thấy rồi, hả anh?”
Đáp, “Đúng.” “Chiếc xe màu đỏ đang đậu ở đàng kia.” Ô. Cô ta bắt đầu hò hét. Rồi họ chộp lấy tôi, đưa ra ngoài xe.
Lần sau, tôi đáp máy bay xuống gần Memphis, Tennessee, vào một đêm nọ. Tôi bước vào; Nghe có người reo lên, “Xin chào, 'Linh mục' Branham.” Tôi đã đến đó. Và đây là ai? Chính là anh ta, thật bình thường, có thể đọc được Kinh thánh và mọi thứ khác.
61
Tôi nghĩ, “Ân điển lạ lùng, nghe thật ngọt ngào làm sao, đã cứu kẻ khốn nạn này...” Ngài vẫn là Ngài trong buổi tối hôm nay. Ngài đang ở đây, các bạn ơi. Chỉ một điều tôi đòi hỏi các bạn là các bạn hãy tin những gì tôi nói với các bạn là thật. Hãy xem quyền năng của Đức Chúa Trời Toàn Năng làm đúng như tôi đã nói. Nếu không phải như vậy, thì anh chị em có nói rằng Anh Branham là một tiên tri giả. Còn nếu đúng như vậy, thì anh chị em hãy tin Đức Chúa Trời vì sự làm chứng của Ngài. Chúng ta hãy cúi đầu.
62
Lạy Cha Thiên Thượng, con nghĩ, một ngày kia khi con đi đến chỗ kết thúc cuộc hành trình, con được đến nhà của Ngài, con xin Ngài để cho con được bước vào, con có thể ngồi ở một nơi nào đó cùng với những người yêu dấu mà con đã gặp. Chúng con có thể nói chuyện về nhiều điều, những kỷ niệm mà chúng con có được từ những điều tuyệt vời do Ngài đã làm cho chúng con. Thật tuyệt vời làm sao, trên suốt cuộc hành trình hành hương, được thấy Ngài và biết rằng Ngài đang ở gần, Ngài đang ở đây tối hôm nay để giải cứu những người bị đau yếu, có bệnh tật ở này.
Chúa ôi, lần này, chúng con không biết ai là người Ngài chọn để bước vào hàng cầu nguyện này. Ngài biết. Ai đó đang ở đây. Có 50 người có thẻ cầu nguyện. Chúa ôi, Ngài sẽ cung cấp. Ngài biết ai đang ở đây bước đến. Chúng con xin phó thác điều này trong tay Ngài, Chúa ôi.
63
Xin Ngài chúc phước trên từng người. Chúa ôi, những người không thể bước vào hàng cầu nguyện, khi họ thấy những người khác, là những người đang bị bệnh và đau đớn cũng như họ, nhìn thấy họ được giải cứu, ôi Đức Chúa Trời ôi, con cầu xin đức tin của họ sẽ nhiều lên và tin. Ôi, Cha ôi, xin Ngài nhậm lời ban cho một cơn phấn hưng kiểu ngày xưa diễn ra trên khắp thành phố, Chúa ôi, mỗi Hội thánh đều được phấn hưng và những linh hồn hư mất sẽ đến để tin Con yêu dấu của Ngài. Xin Ngài nhậm lời, Đức Chúa Trời yêu dấu ôi.
Cha ôi, Ngài biết sự yếu đuối của con người. Và chúng con biết quyền năng của Đức Chúa Trời. Con cầu xin Ngài sai Thiên sứ Ngài, Đấng biệt riêng con từ khi con còn ở trong lòng mẹ, đưa con bước vào đời, bổ nhiệm cho mục đích này, đến đây trong tối hôm nay. Đức Chúa Trời yêu dấu ôi, xin công bố một điều vĩ đại này, một cách dạn dĩ trước mặt hàng ngàn người, hàng trăm ngàn người rằng, Ngài chưa bao giờ sai lời.
Con biết Ngài sẽ không sai lời với chúng con trong buổi tối hôm nay, Ngài sẽ nhậm lời trong buổi tối hôm nay để tội lỗi kín dấu trong lòng sẽ được nói ra cho người ta, những bệnh tật của họ cũng sẽ được nói ra cho họ, ma quỷ là kẻ trói buộc họ. Mỗi người sẽ được giải cứu, có đúng không, hỡi Cha? Bởi vì chúng con tin cậy Ngài, yêu mến Ngài, tin Ngài, và cầu xin trong Danh Ngài, vì sự vinh hiển Ngài. Xin nghe lời cầu nguyện của tôi tớ Ngài, Cha ôi, vì chúng con cầu xin trong Danh Chúa Jêsus. A-men!
64
Được rồi, xin mời những người điều hành hàng người xin cầu nguyện lên đây... [Một anh em đến mi-crô nói rằng, “Tôi muốn những người có thẻ cầu nguyện từ B-85, đến B-100, đứng vào hàng theo số của anh chị em ở bên phải của tôi, tức là phía bên trái anh chị em, tại các bậc tam cấp của tòa giảng: Từ B-85 đến B-100. Mọi người khác xin cứ ngồi.” - Bt]
65
Xin hãy nói, trong khi anh đang giúp xếp hàng, mỗi người ở đây biết... Chúng tôi đang cố gắng để nói điều này, anh chị em phải hết sức cung kính. Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm... Tôi phải nói điều này theo luật hằng đêm. Tôi không chịu trách nhiệm với bất kỳ người chỉ trích nào trong buổi nhóm. Những thứ này sẽ đi từ người này đến người khác, đặc biệt là chứng động kinh hay những loại giống như vậy. Tôi đã thấy nhiều người đến với buổi nhóm hòan toàn bình thường; Thấy người bị liệt co cứng đang ngồi ở đây, và người bị liệt co cứng đi ra bình thường, còn người chỉ trích đi ra bị bại. Tôi đã từng thấy họ một lần đến 28 người, té ngã xuống sàn với chứng động kinh. Quyền lực của ma quỷ sẽ tìm một nơi để đến.
Các bạn ơi, đó là điều được chép trong Kinh thánh. Có bao nhiêu người biết đó là giáo lý ở trong Kinh thánh? Xin hãy đưa tay để tôi có thể thấy. Điều này có trong Hội thánh thời Tân Ước, đúng không, các bạn? Xin quyền năng của Đức Chúa Trời Toàn Năng giải cứu.
66
Trong khi họ giúp xếp hàng, tôi nghĩ những người ngồi trên xe lăn, họ muốn anh chị em cứ ngồi yên, họ sẽ đến với anh chị em khi họ... Nếu anh chị em có thẻ rồi, họ sẽ gọi anh chị em.
67
Tôi muốn mọi người nhớ điều này. Anh - anh chị em luôn luôn được chào đón vào trong buổi nhóm, tất cả mọi người. Nhưng khi tôi bảo anh chị em cúi đầu, thì anh chị em phải cúi đầu. Rồi khi tôi... Đừng ngẩng đầu lên cho đến khi anh chị em nghe tôi nói trên mi-crô này, hoặc Anh Bosworth nói, thì anh chị em ngẩng đầu lên. Nếu anh chị em ngẩng đầu lên trước, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với những điều sẽ xảy ra.
68
Ông Hooper, ngồi gần, ông đã ở chỗ... Tôi muốn nhìn thấy người đã từng ở trong những buổi nhóm kia. Ông đã ở tại Phoenix, Arizona, cùng với chúng tôi, ông là một trong những quan chức của thành phố, đến dự trong buổi nhóm.
Ông nói, “Ồ, chuyện đó hoàn toàn là một trường hợp tâm lý,” “Tôi sẽ... Chẳng có gì với trường hợp đó cả.” Tôi cứ giữ sự tiếp xúc với người đàn ông. Ông ta ngồi phía sau bên phải tôi. Tôi nói, “Có người phía bên phải tôi, đầu đã ngẩng lên.” Ông không chịu cúi đầu xuống.
Một trong số những người hướng dẫn bảo ông ta, “Hãy cúi đầu xuống.”
Ông ta là một quan chức của thành phố, cho nên ông nói, “Tôi không cần phải làm như vậy.”
“Được thôi.”
Họ đã chuyển lời đến cho tôi.
69
Tôi gặp một đứa trẻ ở đó, nó có một cái kẹp quần áo với một miếng giẻ quấn quanh, đang cố gắng... Nó bị lên cơn động kinh, xảy ra ngay tại tòa giảng.
Đôi khi chứng động kinh xuất hiện, nó khiến họ bị lên cơn.
Và tôi nói, “Được thôi, thưa ông, tôi đã yêu cầu ông. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.”
Tôi cầu nguyện. Tôi nói, “Lạy Đức Chúa Trời, xin đừng để đứa trẻ ngây thơ này chịu đau đớn vì người đàn ông kia, vì sự bất tuân của ông.” Lìa khỏi đứa trẻ. Người đàn ông kia mỉm cười và tiếp tục. Khoảng 2 ngày sau, ông ta bắt đầu có cảm giác rất buồn cười, nói rằng, “Ôi, điều đó là vì tôi nghĩ.” “Đó chỉ là sự tưởng tượng của tôi, là nỗ lực của tôi.” Cố gắng giũ sạch điều đó.
Sau đó, những quan chức đã đưa ông ta lên khu buôn bán, đi lòng vòng, lòng vòng. Khỏang 6 tuần sau, ông ta lên...
70
Tôi đã tham dự một buổi nhóm tại Charles Fuller... cùng với Charles Fuller, trên Long Beach. Nếu ai trong số anh chị em đã ở đó, anh chị em biết được có bao nhiêu người có mặt ở đó. Có đến hàng ngàn người, đứng khắp nơi trên bãi biển, cho nên họ... Ông ta không thể bước vào đó. Đi lên Los Angeles, không thể bước vào đó.
Và cuối cùng, tại Modesto, vợ của ông ta, vào một đêm mưa, ngã xuống ngang lối đi. Râu ông mọc đầy mặt, thật kinh khủng, trông rất khủng khiếp. Đúng vậy. Nói, “Anh Branham ạ, chắc chắn có điều gì đó đã được làm.” “Ông - ông ta — ông ta không, và sẽ không ăn. Chúng tôi không thể làm gì để xoa dịu ông ta.” Ôi, nhìn ông ta thật kinh khủng, ngồi ở đó, mắt nhìn chằm chằm.
Tôi bước vào. Ông ta bắt đầu, “Hừmmmm,” đi ra phía đằng sau tôi.
71
Tôi bảo họ khóa các cánh cửa lại. Chúng tôi mệt mỏi, ở chỗ câu lạc bộ hằng giờ đồng hồ, để giải quyết căn bệnh. Tôi nhờ Anh Brown và Anh Moore khóa cửa, giữ để người ta không vào. Vợ của ông lấm đầy bùn vì ngã trên đường đi, giữ ống quần của tôi. Tôi không thể nào di chuyển được. Chúng không thể kéo tôi không cho đến với chồng của bà, bởi việc bà giữ tôi.
Khoảng 45 phút sau, căn bệnh lìa khỏi ông ta. Ông ta ôm và ghì chặt tôi, ông đội mũ lên đầu, bắt tay tôi, đi về như một người khỏe mạnh.
72
Xin nói với các bạn, nếu tôi là một người chỉ trích, tôi sẽ không ở lẩn quẩn chỗ sự việc diễn ra. Tôi ở đây để giúp đỡ anh chị em và không lẫn trốn anh chị em. Này, hãy nhớ điều đó. Nếu anh chị em cứ cúi đầu, nếu điều gì đó xảy ra, tôi chịu trách nhiệm. Anh chị em không thể tường thuật lại vấn đề, bởi vì tôi biết điều đó khi anh chị em đến đây. Anh chị em hãy cung kính, cầu nguyện. Khi tôi bảo anh chị em cúi đầu, thì anh chị em cứ cúi đầu. Anh chị em đã làm như vậy tối hôm qua, rất dễ thương. Anh chị em hãy làm giống như tối hôm qua, mọi điều sẽ ổn thỏa. Có phải anh chị em... Hàng của anh chị em đã sẵn sàng. Xin chúng ta hãy cúi đầu trong ít phút.
73
Lạy Cha, con nhận biết rằng đây là thời điểm thật tuyệt vời. Đây là lúc chúng con đứng mặt đối mặt với kẻ thù. Đây là những người què trệt, đau ốm và đang chờ chết. Những người này đang đứng trong hàng, có lẽ bị mắc bệnh ung thư, có lẽ bị đau tim. Con không biết điều gì sai trật ở trong họ. Nhưng Ngài sẽ nói với tôi tớ của Ngài. Con nguyện xin, Ngài giải cứu từng người trong số họ để họ được hòan toàn khỏe mạnh. Xin mỗi lần Sa-tan bị gọi ra, thì nó bị phơi bày trước mặt quý thính giả. Chúa ôi, xin mỗi người trở nên dễ mến, hiệp tác, hết thảy các Cơ-đốc nhân. Nguyện cho chúng con tối hôm nay một buổi nhóm thật tuyệt vời. Nguyện quyền năng của Đức Thánh Linh lướt qua ngôi nhà này, chữa lành mỗi một người đang ở trong ngôi nhà này, vì chúng con cầu xin trong Danh Chúa Jêsus. A-men!
Xin chúng ta hãy hát, chỉ một lần thôi, nếu anh chị em muốn.
Chỉ tin... (Xin mọi người hãy hết sức cung kính.)
Tất cả mọi điều đều có thể, chỉ tin;
Chỉ tin, chỉ tin,
Tất cả mọi điều đều có thể, chỉ tin.
Không biết trong giờ này chúng ta có thể hát như thế này không:
Bây giờ tôi tin...
Có bao nhiêu người tin? Xin hãy đưa tay lên trong khi anh chị em hát bài hát này.
Bây giờ tôi tin, (Ngợi khen Chúa.)
74
... [Băng trống. Hàng cầu nguyện đang bắt đầu. - Bt] ... bị ung thư hoặc là bệnh phụ khoa. Chờ một chút; Cả 2 gần như giống nhau. Đây là căn bệnh phụ khoa, đó là vấn đề. Có đúng vậy không? Vâng. Dường như nó đang trở thành khối u ung thư, đó cũng là vấn đề. Cuộc đời không phải là chiếc giường êm ái đầy hoa, phải không? Không, chị có quá nhiều nan đề...